Chương 89: Phải Tóm Được Cậu Ta
Phật Tiền Tiến Hoa
09/11/2022
- Ngoài ra, cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu đã gửi cho chuyên gia phân tích qua, dựa trên hiệp ước tinh thần của cậu, có thể khẳng định tinh thần của cậu phi thường tốt. Mức độ ảnh hưởng của lệ quỷ lên cậu không lớn, cho nên tôi hi vọng cậu có thể trở thành cảnh sát, ra sức vì nước.
- Chuyện này thi để cho tôi suy nghĩ kỹ đã, hôm nay nói đến đây thôi, sau này có việc tôi lại gọi cho cô.
Sau khi hỏi xong, Dương Gian cúp điện thoại, Lưu Tiếu Vũ thấy Dương Gian cúp điện thoại mới dừng bút, cô nhíu mày.
- Lưu Tiểu Vũ, cô thấy Dương Gian thế nào? Tiềm lực của hắn rất lớn đúng không, đừng bỏ cuộc, theo sát hắn, vừa mới trở thành ngự quỷ nhân không được bao lâu đã thành công giải quyết một quỷ án. Cái báo cáo kia tôi đã nhìn qua rồi, không tệ đâu, chỉ nửa giờ đã bắt được một con quỷ cấp C, cấp hạn chế. Chuyện như thế này, ngay cả mấy lão cảnh sát có kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc đã làm được. Mặc dù hợp tác cùng ngự quỷ nhân tên Nghiêm Lực nhưng không thể phủ nhận công lao của hắn được.
Ở bên cạnh, đội trưởng Triệu Kiến Quốc đang đi tới, trầm giọng nói.
Trong tay ông ta đang cầm mấy tấm ảnh, toàn bộ đều là ảnh từ camera giám sát, bên trong có một bức ảnh, là lúc Dương Gian vừa xuống xe, trong tay còn cầm một cái hộp bằng vàng.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Đội trưởng, cậu ta đã tiếp xúc với ngự quỷ nhân, chỉ sợ trong lòng bị dao động, không chắc cậu ta còn định trở thành cảnh sát không nữa.
Triệu Kiến Quốc cười nói:
- Có phải cậu ta không ghét cảnh sát không? Dù sao mạng của cậu ta cũng là do Chu Chính cứu, tôi có thể cảm giác được, hắn rất có ấn tượng tốt đối với cảnh sát. Nếu là người khác, chắc chắn đã chửi cha gọi mẹ rồi, khó nghe hơn nữa đều nói cảnh sát là chó săn... Ngoài ra, tôi còn nghe nói có người còn muốn bóp chết liên lạc viên, khiến liên lạc viên kia hoảng sợ cúp máy ngay lập tức.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Đội trưởng nói đúng, tôi nhất định phải tóm lấy tên Dương Gian này, để cậu ta trở thành Cảnh sát Quốc tế.
- Phải chú ý có chừng mực một chút, ngoài ra cần quan tâm đến tình trạng tinh thần của cậu ta nhiều chút, dù sao, khi trở thành ngự quỷ nhân, cậu phải chịu áp lực tinh thần rất lớn. Vì biết bản thân sắp chết nên rất dễ lầm đường lạc lối, cô không thể dùng chính nghĩa để lên mặt áp đặt cậu ta, bắt cậu ta phục tùng, trước tiên hẳn là nên để cho hai bên cùng hợp tác có lợi, trước mắt cử giữ nguyên tình trạng này đã.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Cậu ta chưa phải là cảnh sát đã giúp quốc gia giải quyết một quỷ án, nếu không có gì khác xảy ra, hãy giữ vững mối quan hệ hợp tác giữa hai người đến khi cậu ta tự nguyện trở thành Cảnh sát Quốc tế thì thôi.
….
- Mảnh báo màu đỏ này sắp không áp chế nổi con mắt rồi, quả thật..cực hạn của mảnh báo màu đỏ cũng sắp đến rồi.
Dương Gian đứng trước tấm gương lau lau nước trên người, hắn thấy mảnh báo màu đỏ dán trên mu bàn tay sắp vỡ ra, bề mặt mảnh báo hiện lên một vết rách rõ ràng.
Phải biết mảnh báo màu đỏ này rất đặc thù, là đồ vật của lệ quỷ, bình thường hắn đã thử xé qua, nếu chỉ sử dụng lực lượng đơn thuần mà nói, căn bản không thể nào xé được, chỉ khi vận dụng lực lượng của lệ quỷ mới có khả năng xé nát nó.
Dương Gian sờ sờ mu bàn tay:
- Có phải do hôm này bản thân sử dụng quỷ vực? Hay vẫn do mảnh báo này sẽ yếu dần theo thời gian...
Con mắt dưới da thịt lại rục rịch, dù không có dấu hiệu thay đổi nào nhưng hắn có thể cảm giác được mắt quỷ đang khôi phục trở lại, giống như thân thể hắn là vật chủ để mắt quỷ ký sinh, mắt quỷ trưởng thành, hắn sẽ dần dần chết đi. Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.
- Nhưng chuyện này không sao cả, chỉ cần tìm được cách khắc chế lệ quỷ sẽ ổn lại thôi.
Sau khi tham gia nhiều chuyện ma quỷ, hắn cũng không có e ngại nhiều lắm đối với cái chết. Thế nhưng khi thấy tấm da màu đen đặt bên cạnh hắn mới hơi giật mình một chút.
Tấm da, trong suy nghĩ của Dương Gian, đây là thứ quỷ dị và tà ác nhất, nó khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không yên lòng.
Hắn mở tấm da ra kiểm tra xem trên tấm da có xuất hiện tin tức gì không.
- Để ổn thỏa một chút vẫn nên tìm tiệm vàng nào đó chế tạo một cái hộp bằng vàng, bỏ nó vào trong đó thôi. Nên chuẩn bị sớm một chút, nếu tấm da không phải là một món đồ...mà là con quỷ thật sự, vậy một ngày nào đó thứ này có thể hại chết mình.
Dương Gian bắt đầu tính toán trong lòng, thế nhưng, khi hắn mở ra tấm da để kiểm tra, bỗng thấy trên tấm da hiện ra một hàng chữ.
- Hôm nay tôi tắm rửa xong lập tức nảy ra ý nghĩ kiểm tra tấm da này một lát, tôi phát hiện tấm da có một năng lực khá đặc biệt, nó... Hình như có thể phong ấn quỷ, sau khi thử phong ấn quỷ, đột nhiên tôi phát hiện ra một tin tức động trời.
- Tôi biết được cách để sống sót thật sự từ tấm da.
- Đây là một khoản giao dịch, tôi đang phân vân không biết có nên đáp ứng giao dịch này hay không, nhìn lấy tấm da cổ quái, lòng ta có chút do dự không sao quyết định được.
Dương Gian mắng một câu:
- Do dự cái rắm, có bị thiểu năng mới tin ngươi, Phương Kính cũng bị ngươi lừa, khiến gã ta phải chết, bịa đặt lung tung chính là thành ngữ dành cho ngươi đó.
Hắn lập tức cất tấm da đi, không có quan tâm đến nội dung của nó nữa, tựa như tấm da có thể đọc được nội tâm và nỗi khát vong của người khác, biết đối phương muốn cái gì nhất.
Nó đang lợi dụng dục vọng của con người để từng bước từng bước làm chuyện gì đó. Có điều Dương Gian không vứt tấm da này đi, bởi vì mọi chuyện mà nó nói đều là...sự thật. Nếu lúc ở trường học không có lời nhắc nhở của nó, hắn có trở thành ngự quỷ nhân đi nữa cũng phải chết. Thế nên ở trong lòng Dương Gian, dù thứ này rất cổ quái và tà ác nhưng hắn không thể khắc chế được ý nghĩ giữ lại để làm thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng.
Tóm lấy một tia hi vọng sống sót cuối cùng, giống với người chết chìm gặp được một cọng cỏ vậy, chắc chắn người ta sẽ cố gắng túm lấy nó.
- Tôi về rồi, Dương Gian, cậu còn ở đây không?
Ngay khi Dương Gian vừa đi ra khỏi phòng tắm, cửa chính đã mở ra, hắn thấy Giang Diễm đang thở hồng hộc vác theo một túi đồ cực lớn.
Dương Gian buồn bực nói:
- Chị đi mua đồ mà, sao về nhanh vậy?
Xuất phát từ bản năng của người đàn ông, hắn đưa tay tiếp nhận cái túi nặng trĩu này.
Giang Diễm có chút sợ hãi nói:
- Đã muộn rồi nên tôi không dám đi một mình bên ngoài quá lâu, nếu lỡ đụng phải lệ quỷ tôi biết làm sao, vì thế lúc nãy sau khi ra khỏi thang máy là tôi chạy một mạch về nhà.
Dương Gian nói:
- Quỷ không phân biệt ngày đêm, chị đi ban ngày cũng có thể gặp được quỷ.
- Đúng, cậu nói đúng, thế nhưng lúc đó cậu phải cứu tôi đó nha.
Giang Diễm cười hì hì, khi nhìn thấy Dương Gian, cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm, không có tý sợ hãi nào, đại khái có thể gọi đây là cảm giác an toàn đi, thì ra loại cảm giác này vẫn tồn tại.
- Chuyện này thi để cho tôi suy nghĩ kỹ đã, hôm nay nói đến đây thôi, sau này có việc tôi lại gọi cho cô.
Sau khi hỏi xong, Dương Gian cúp điện thoại, Lưu Tiếu Vũ thấy Dương Gian cúp điện thoại mới dừng bút, cô nhíu mày.
- Lưu Tiểu Vũ, cô thấy Dương Gian thế nào? Tiềm lực của hắn rất lớn đúng không, đừng bỏ cuộc, theo sát hắn, vừa mới trở thành ngự quỷ nhân không được bao lâu đã thành công giải quyết một quỷ án. Cái báo cáo kia tôi đã nhìn qua rồi, không tệ đâu, chỉ nửa giờ đã bắt được một con quỷ cấp C, cấp hạn chế. Chuyện như thế này, ngay cả mấy lão cảnh sát có kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc đã làm được. Mặc dù hợp tác cùng ngự quỷ nhân tên Nghiêm Lực nhưng không thể phủ nhận công lao của hắn được.
Ở bên cạnh, đội trưởng Triệu Kiến Quốc đang đi tới, trầm giọng nói.
Trong tay ông ta đang cầm mấy tấm ảnh, toàn bộ đều là ảnh từ camera giám sát, bên trong có một bức ảnh, là lúc Dương Gian vừa xuống xe, trong tay còn cầm một cái hộp bằng vàng.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Đội trưởng, cậu ta đã tiếp xúc với ngự quỷ nhân, chỉ sợ trong lòng bị dao động, không chắc cậu ta còn định trở thành cảnh sát không nữa.
Triệu Kiến Quốc cười nói:
- Có phải cậu ta không ghét cảnh sát không? Dù sao mạng của cậu ta cũng là do Chu Chính cứu, tôi có thể cảm giác được, hắn rất có ấn tượng tốt đối với cảnh sát. Nếu là người khác, chắc chắn đã chửi cha gọi mẹ rồi, khó nghe hơn nữa đều nói cảnh sát là chó săn... Ngoài ra, tôi còn nghe nói có người còn muốn bóp chết liên lạc viên, khiến liên lạc viên kia hoảng sợ cúp máy ngay lập tức.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Đội trưởng nói đúng, tôi nhất định phải tóm lấy tên Dương Gian này, để cậu ta trở thành Cảnh sát Quốc tế.
- Phải chú ý có chừng mực một chút, ngoài ra cần quan tâm đến tình trạng tinh thần của cậu ta nhiều chút, dù sao, khi trở thành ngự quỷ nhân, cậu phải chịu áp lực tinh thần rất lớn. Vì biết bản thân sắp chết nên rất dễ lầm đường lạc lối, cô không thể dùng chính nghĩa để lên mặt áp đặt cậu ta, bắt cậu ta phục tùng, trước tiên hẳn là nên để cho hai bên cùng hợp tác có lợi, trước mắt cử giữ nguyên tình trạng này đã.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Cậu ta chưa phải là cảnh sát đã giúp quốc gia giải quyết một quỷ án, nếu không có gì khác xảy ra, hãy giữ vững mối quan hệ hợp tác giữa hai người đến khi cậu ta tự nguyện trở thành Cảnh sát Quốc tế thì thôi.
….
- Mảnh báo màu đỏ này sắp không áp chế nổi con mắt rồi, quả thật..cực hạn của mảnh báo màu đỏ cũng sắp đến rồi.
Dương Gian đứng trước tấm gương lau lau nước trên người, hắn thấy mảnh báo màu đỏ dán trên mu bàn tay sắp vỡ ra, bề mặt mảnh báo hiện lên một vết rách rõ ràng.
Phải biết mảnh báo màu đỏ này rất đặc thù, là đồ vật của lệ quỷ, bình thường hắn đã thử xé qua, nếu chỉ sử dụng lực lượng đơn thuần mà nói, căn bản không thể nào xé được, chỉ khi vận dụng lực lượng của lệ quỷ mới có khả năng xé nát nó.
Dương Gian sờ sờ mu bàn tay:
- Có phải do hôm này bản thân sử dụng quỷ vực? Hay vẫn do mảnh báo này sẽ yếu dần theo thời gian...
Con mắt dưới da thịt lại rục rịch, dù không có dấu hiệu thay đổi nào nhưng hắn có thể cảm giác được mắt quỷ đang khôi phục trở lại, giống như thân thể hắn là vật chủ để mắt quỷ ký sinh, mắt quỷ trưởng thành, hắn sẽ dần dần chết đi. Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.
- Nhưng chuyện này không sao cả, chỉ cần tìm được cách khắc chế lệ quỷ sẽ ổn lại thôi.
Sau khi tham gia nhiều chuyện ma quỷ, hắn cũng không có e ngại nhiều lắm đối với cái chết. Thế nhưng khi thấy tấm da màu đen đặt bên cạnh hắn mới hơi giật mình một chút.
Tấm da, trong suy nghĩ của Dương Gian, đây là thứ quỷ dị và tà ác nhất, nó khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không yên lòng.
Hắn mở tấm da ra kiểm tra xem trên tấm da có xuất hiện tin tức gì không.
- Để ổn thỏa một chút vẫn nên tìm tiệm vàng nào đó chế tạo một cái hộp bằng vàng, bỏ nó vào trong đó thôi. Nên chuẩn bị sớm một chút, nếu tấm da không phải là một món đồ...mà là con quỷ thật sự, vậy một ngày nào đó thứ này có thể hại chết mình.
Dương Gian bắt đầu tính toán trong lòng, thế nhưng, khi hắn mở ra tấm da để kiểm tra, bỗng thấy trên tấm da hiện ra một hàng chữ.
- Hôm nay tôi tắm rửa xong lập tức nảy ra ý nghĩ kiểm tra tấm da này một lát, tôi phát hiện tấm da có một năng lực khá đặc biệt, nó... Hình như có thể phong ấn quỷ, sau khi thử phong ấn quỷ, đột nhiên tôi phát hiện ra một tin tức động trời.
- Tôi biết được cách để sống sót thật sự từ tấm da.
- Đây là một khoản giao dịch, tôi đang phân vân không biết có nên đáp ứng giao dịch này hay không, nhìn lấy tấm da cổ quái, lòng ta có chút do dự không sao quyết định được.
Dương Gian mắng một câu:
- Do dự cái rắm, có bị thiểu năng mới tin ngươi, Phương Kính cũng bị ngươi lừa, khiến gã ta phải chết, bịa đặt lung tung chính là thành ngữ dành cho ngươi đó.
Hắn lập tức cất tấm da đi, không có quan tâm đến nội dung của nó nữa, tựa như tấm da có thể đọc được nội tâm và nỗi khát vong của người khác, biết đối phương muốn cái gì nhất.
Nó đang lợi dụng dục vọng của con người để từng bước từng bước làm chuyện gì đó. Có điều Dương Gian không vứt tấm da này đi, bởi vì mọi chuyện mà nó nói đều là...sự thật. Nếu lúc ở trường học không có lời nhắc nhở của nó, hắn có trở thành ngự quỷ nhân đi nữa cũng phải chết. Thế nên ở trong lòng Dương Gian, dù thứ này rất cổ quái và tà ác nhưng hắn không thể khắc chế được ý nghĩ giữ lại để làm thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng.
Tóm lấy một tia hi vọng sống sót cuối cùng, giống với người chết chìm gặp được một cọng cỏ vậy, chắc chắn người ta sẽ cố gắng túm lấy nó.
- Tôi về rồi, Dương Gian, cậu còn ở đây không?
Ngay khi Dương Gian vừa đi ra khỏi phòng tắm, cửa chính đã mở ra, hắn thấy Giang Diễm đang thở hồng hộc vác theo một túi đồ cực lớn.
Dương Gian buồn bực nói:
- Chị đi mua đồ mà, sao về nhanh vậy?
Xuất phát từ bản năng của người đàn ông, hắn đưa tay tiếp nhận cái túi nặng trĩu này.
Giang Diễm có chút sợ hãi nói:
- Đã muộn rồi nên tôi không dám đi một mình bên ngoài quá lâu, nếu lỡ đụng phải lệ quỷ tôi biết làm sao, vì thế lúc nãy sau khi ra khỏi thang máy là tôi chạy một mạch về nhà.
Dương Gian nói:
- Quỷ không phân biệt ngày đêm, chị đi ban ngày cũng có thể gặp được quỷ.
- Đúng, cậu nói đúng, thế nhưng lúc đó cậu phải cứu tôi đó nha.
Giang Diễm cười hì hì, khi nhìn thấy Dương Gian, cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm, không có tý sợ hãi nào, đại khái có thể gọi đây là cảm giác an toàn đi, thì ra loại cảm giác này vẫn tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.