Chương 235: Quỷ Gõ Cửa Xuất Hiện
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Vương Nhạc hút xì gà, nhếch miệng cười cười, hắn ta chỉ chỉ vào đầu của hắn ta và nói:
- Đầu của tôi không có bị nước vào, Triệu Khai Minh, cậu đừng coi tôi như là một thằng ngu chứ. Dù sao tôi cũng đã trót lọt qua rất nhiều chuyện linh dị, cậu có thể cho tôi một chút tôn trọng có được không?
- Vương Tiểu Cường không phải là đối thủ của hắn mà chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương lại khiến cho câu lạc bộ Tiểu Cường chết mất 5 6 vị ngự quỷ nhân. Cho nên cái câu lạc bộ kia cũng chỉ có mỗi một mình Diệp Phong được coi như có một chút, còn lại chỉ là mấy tên ngự quỷ nhân lặt vặt, chỉ khống chế một con quỷ. Nếu đối đầu với Dương Gian, cái đám đó sẽ chỉ càng chết nhanh hơn, cho nên không thể nào lộ mặt ra được.
- Còn về phần Diệp Phong, cậu ta có đối đầu với Dương Gian thì cũng chỉ là một chọi một mà thôi, khả năng thắng không hề cao. Cho nên, nếu tôi đoán không sai thì chắc Vương Tiểu Cường đã tìm cậu nói chuyện rồi, cậu muốn tôi đáp ứng Vương Tiểu Cường, cùng liên với Diệp Phong, giết chết Dương Gian. Sau đó sẽ đến lượt người như cậu làm ngư ông đắc lợi, mặc cho chúng tôi liều chết đánh nhau, còn cậu cứ ngồi chơi xơi nước.
Triệu Khai Minh đứng trước cửa sổ của tầng hai, nhìn ra ngoài đường, hiện tại trên đường người qua lại nườm nượp.
- Một khu vực tốt như vậy, một quán bar náo nhiệt như thế, ngày hốt đống bạc, nếu bị niêm phong thì có chút đáng tiếc.
Vương Nhạc vừa nói vừa hôn một cô gái đẹp ở bên cạnh:
- Cậu niêm phong rất tốt, loại quán bar như thế này, Vương Nhạc tôi có tận mấy cái lận. Cậu cho rằng trong khoảng thời gian trở thành ngự quỷ nhân, tôi sử dụng cách này để kiếm tiền tiêu sao. Tiền tôi đã sớm kiếm đủ rồi, sở dĩ tôi chưa dẹp là vì muốn chơi gái mà thôi.
Cô gái còn lại lập tức nũng nịu:
- Vương tổng, em nữa chứ.
Vương Nhạc cười hắc hắc nói:
- Tốt, tốt lắm, ai cũng có phần hết, tôi thích bộ dạng nũng nịu này của em.
Triệu Khai Minh nói:
- Làm người mà không lo xa chắc chắn có phiền phức tới gần, Vương Nhạc, ánh mắt của cậu nên nhìn xa hơn một chút. Nếu cậu đáp ứng chuyện của Vương Tiểu Cường, tôi sẽ cho cậu 100 kg vàng, cùng với khu vực Thương Nghiệp Nhai.
Lúc này Vương Nhạc đang đùa giỡn với một cô gái, hắn ta hơi thu nụ cười lại và hỏi:
- Nếu tôi không đáp ứng thì sao?
- Đoàng!
Sau một giây, một tiếng súng vang lên, đầu của cô gái ở trong ngực Vương Nhạc bị nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Nếu không đáp ứng, đó chính là kết cục của cậu.
Khẩu súng lục trong tay Triệu Khai Minh bay ra một làn khói trắng, trong ánh mắt của hắn ta lúc này mang theo một sự điên cuồng.
- A!!
Cô gái khác ở bên cạnh hơi lặng người một chút, sau đó chợt hét lên một tiếng, chạy thẳng ra bên ngoài như bị điên.
Vương Nhạc không hề có ý định ngăn cản, hắn ta thả điếu xì gà trong tay xuống, sau đó đưa tay lên lau máu dính trên mặt, sắc mặt không có biểu hiện gì hết. Hắn ta đứng lên chậm rãi, cả người của hắn ta giống như một đầu dã thú sắp nổi giận, gần như là hắn ta dùng cổ họng để hét ra:
- Triệu Khai Minh, cậu muốn chết sao.
Triệu Khai Minh híp mắt, hiện tại trông hắn ta chả khác gì một con rắn độc.
- Nếu Dương Gian không chết, trước sau gì tôi cũng sẽ phải chết trong tay hắn, tôi không có nắm chắc khi giao đấu với hắn. Hắn có thể tháo chân của tôi thì cũng có khả năng tháo đầu của tôi. Nhưng muốn đối phó với cậu tôi vẫn có chút lòng tin, cậu có chắc cậu sẽ vì một con đĩ mà ra tay với tôi không. Hơn nữa cậu cũng phải nghĩ cho thật kỹ nha, nói thế nào đi nữa thì hiện tại tôi cũng là Cảnh sát Quốc tế, một khi giết tôi, cậu sẽ bị truy nã toàn thế giới. Như vậy cậu sẽ trở thành một tội phạm, chờ cho Dương Gian tiếp nhận chức vụ của tôi, chuyện thứ nhất mà hắn làm sẽ là quét sạch cậu. Cứ cho là hắn không làm thì cũng sẽ có người khác làm, hành động của cậu sẽ bị quốc gia xếp vào hành động phản nhân loại. Cho nên cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vương Nhạc hít thở khả nặng nề, sự tức giận ở trong lòng hắn ta đang muốn bộc phát ra nhưng lý trí lại ngăn cản.
Triệu Khai Minh nói không hề sai, nếu lúc này Vương Nhạc ra tay với Triệu Khai Minh thì hắn ta sẽ không được một tý chỗ tốt nào, ngược lại sẽ khiến cho bản thân hắn ta bị bức lên tuyệt lộ.
Nhưng nếu hắn ta đáp ứng hợp tác với hợp tác với Vương Tiểu Cường, giải quyết Dương Gian, thì cũng được nhưng mà hắn ta lại cảm thấy không cam tâm.
Hắn ta không muốn bị cuốn vào những cuộc tranh đấu của ngự quỷ nhân, lúc trước giúp Triệu Khai Minh giết Nghiêm Lực, đó là vì mặt mũi của cảnh sát, tránh cho tên Triệu Khai Minh đến quấy rầy hắn ta.
Không nghĩ đến, việc của Nghiêm Lực chính là một cái bẫy khiến hắn ta bị cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu này.
Triệu Khai Minh nói:
- Giết chết Dương Gian mọi chuyện đều sẽ yên ổn, cậu vẫn sẽ là lão đại thế giới ngầm của thành phố Đại Xương, tôi có thể cam đoan trong nhiệm kỳ của tôi đây là lần cuối cùng tôi nhờ cậu giúp đỡ, sẽ không có lần tiếp theo.
Vương Nhạc suy nghĩ một hồi lâu, sau đó trầm mặt đi qua, hung hăng đấm một quả trên mặt của Triệu Khai Minh.
Triệu Khai Minh không phản kháng, bị một đấm của Vương Nhạc đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.
Triệu Khai Minh giãy dụa chống cái nạng để đứng dậy, dùng tay lau máu trên khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Ha ha, như vậy là thành giao rồi, chúc các cậu may mắn.
Vương Nhạc cầm lấy một chai Champagne, mở nút, rót một ly đầy, sau đó cầm cái chai ném thẳng vào bức tường khiến cho nó nổ ầm một tiếng:
- Tên nhà ngươi càng ngày càng giống quỷ, cậu nên chết sớm một chút. Cút đi sau này đừng để tôi gặp lại cậu.
Triệu Khai Minh lau một chút rượu bắn trên mặt, sau đó chuẩn bị bước đi:
- Cẩn thận cái bóng màu đen dưới chân của Dương Gian, còn có ánh mắt của hắn, tên trong hồ sơ của hắn là cảnh sát mắt quỷ, con quỷ kia chắc chắn có cái gì đó rất đặc thù. Nếu không hắn đã không thể nào sống sót được từ chuyện linh dị từ thôn Hoàng Cương. Nếu có thể mà nói tôi đề nghị cậu nên giam giữ nó lại. Có lẽ chuyện đi lần này của cậu sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng.
- Cút đi.
Vương Nhạc gầm nhẹ, cả căn phòng nhỏ chớt lóe lên ánh đèn, sau đó bị tắt toàn bộ, tạm thời xung quanh đều bị chìm vào trong bóng tối.
Triệu Khai Minh cười cười, ngay khi hắn ta chuẩn bị đi, hắn ta chợt phát hiện ra vách tường ở xung quanh đã bắt đầu hư thối.
Bức tường lập tức bóc ra từng mảng từng mảng, đồng thời trên tường bắt đầu xuất hiện rêu phong, một mùi hôi thối lan tỏa ra ngoài mà thông qua cánh cửa bằng kính trong suốt, hắn ta có thể thấy được một dáng người cao gầy mặc một bộ áo dài màu đen đang đứng ở bên ngoài cửa.
Triệu Khai Minh quay đầu hỏi Vương Nhạc:
- Thứ này là năng lực của cậu hay sao.
Sắc mặt Vương Nhạc trở nên căng thằng, lập tức xoay người chạy đến bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài đường đột nhiên trở nên âm u, ánh sáng biến mất toàn bộ, ngay cả người đi lại trên đường và xe cộ qua lại cũng không biết bị biến mất từ lúc nào, không thấy gì nữa. Mà hiện tại ở bốn phương tám hướng đang có từng đợt sương mù màu đen lan tràn đến nơi này. Giống như một con quái vật cực lớn đang há miệng ra đẻ nuốt hết toàn bộ mọi thứ trước mắt vậy.
- Đầu của tôi không có bị nước vào, Triệu Khai Minh, cậu đừng coi tôi như là một thằng ngu chứ. Dù sao tôi cũng đã trót lọt qua rất nhiều chuyện linh dị, cậu có thể cho tôi một chút tôn trọng có được không?
- Vương Tiểu Cường không phải là đối thủ của hắn mà chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương lại khiến cho câu lạc bộ Tiểu Cường chết mất 5 6 vị ngự quỷ nhân. Cho nên cái câu lạc bộ kia cũng chỉ có mỗi một mình Diệp Phong được coi như có một chút, còn lại chỉ là mấy tên ngự quỷ nhân lặt vặt, chỉ khống chế một con quỷ. Nếu đối đầu với Dương Gian, cái đám đó sẽ chỉ càng chết nhanh hơn, cho nên không thể nào lộ mặt ra được.
- Còn về phần Diệp Phong, cậu ta có đối đầu với Dương Gian thì cũng chỉ là một chọi một mà thôi, khả năng thắng không hề cao. Cho nên, nếu tôi đoán không sai thì chắc Vương Tiểu Cường đã tìm cậu nói chuyện rồi, cậu muốn tôi đáp ứng Vương Tiểu Cường, cùng liên với Diệp Phong, giết chết Dương Gian. Sau đó sẽ đến lượt người như cậu làm ngư ông đắc lợi, mặc cho chúng tôi liều chết đánh nhau, còn cậu cứ ngồi chơi xơi nước.
Triệu Khai Minh đứng trước cửa sổ của tầng hai, nhìn ra ngoài đường, hiện tại trên đường người qua lại nườm nượp.
- Một khu vực tốt như vậy, một quán bar náo nhiệt như thế, ngày hốt đống bạc, nếu bị niêm phong thì có chút đáng tiếc.
Vương Nhạc vừa nói vừa hôn một cô gái đẹp ở bên cạnh:
- Cậu niêm phong rất tốt, loại quán bar như thế này, Vương Nhạc tôi có tận mấy cái lận. Cậu cho rằng trong khoảng thời gian trở thành ngự quỷ nhân, tôi sử dụng cách này để kiếm tiền tiêu sao. Tiền tôi đã sớm kiếm đủ rồi, sở dĩ tôi chưa dẹp là vì muốn chơi gái mà thôi.
Cô gái còn lại lập tức nũng nịu:
- Vương tổng, em nữa chứ.
Vương Nhạc cười hắc hắc nói:
- Tốt, tốt lắm, ai cũng có phần hết, tôi thích bộ dạng nũng nịu này của em.
Triệu Khai Minh nói:
- Làm người mà không lo xa chắc chắn có phiền phức tới gần, Vương Nhạc, ánh mắt của cậu nên nhìn xa hơn một chút. Nếu cậu đáp ứng chuyện của Vương Tiểu Cường, tôi sẽ cho cậu 100 kg vàng, cùng với khu vực Thương Nghiệp Nhai.
Lúc này Vương Nhạc đang đùa giỡn với một cô gái, hắn ta hơi thu nụ cười lại và hỏi:
- Nếu tôi không đáp ứng thì sao?
- Đoàng!
Sau một giây, một tiếng súng vang lên, đầu của cô gái ở trong ngực Vương Nhạc bị nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Nếu không đáp ứng, đó chính là kết cục của cậu.
Khẩu súng lục trong tay Triệu Khai Minh bay ra một làn khói trắng, trong ánh mắt của hắn ta lúc này mang theo một sự điên cuồng.
- A!!
Cô gái khác ở bên cạnh hơi lặng người một chút, sau đó chợt hét lên một tiếng, chạy thẳng ra bên ngoài như bị điên.
Vương Nhạc không hề có ý định ngăn cản, hắn ta thả điếu xì gà trong tay xuống, sau đó đưa tay lên lau máu dính trên mặt, sắc mặt không có biểu hiện gì hết. Hắn ta đứng lên chậm rãi, cả người của hắn ta giống như một đầu dã thú sắp nổi giận, gần như là hắn ta dùng cổ họng để hét ra:
- Triệu Khai Minh, cậu muốn chết sao.
Triệu Khai Minh híp mắt, hiện tại trông hắn ta chả khác gì một con rắn độc.
- Nếu Dương Gian không chết, trước sau gì tôi cũng sẽ phải chết trong tay hắn, tôi không có nắm chắc khi giao đấu với hắn. Hắn có thể tháo chân của tôi thì cũng có khả năng tháo đầu của tôi. Nhưng muốn đối phó với cậu tôi vẫn có chút lòng tin, cậu có chắc cậu sẽ vì một con đĩ mà ra tay với tôi không. Hơn nữa cậu cũng phải nghĩ cho thật kỹ nha, nói thế nào đi nữa thì hiện tại tôi cũng là Cảnh sát Quốc tế, một khi giết tôi, cậu sẽ bị truy nã toàn thế giới. Như vậy cậu sẽ trở thành một tội phạm, chờ cho Dương Gian tiếp nhận chức vụ của tôi, chuyện thứ nhất mà hắn làm sẽ là quét sạch cậu. Cứ cho là hắn không làm thì cũng sẽ có người khác làm, hành động của cậu sẽ bị quốc gia xếp vào hành động phản nhân loại. Cho nên cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vương Nhạc hít thở khả nặng nề, sự tức giận ở trong lòng hắn ta đang muốn bộc phát ra nhưng lý trí lại ngăn cản.
Triệu Khai Minh nói không hề sai, nếu lúc này Vương Nhạc ra tay với Triệu Khai Minh thì hắn ta sẽ không được một tý chỗ tốt nào, ngược lại sẽ khiến cho bản thân hắn ta bị bức lên tuyệt lộ.
Nhưng nếu hắn ta đáp ứng hợp tác với hợp tác với Vương Tiểu Cường, giải quyết Dương Gian, thì cũng được nhưng mà hắn ta lại cảm thấy không cam tâm.
Hắn ta không muốn bị cuốn vào những cuộc tranh đấu của ngự quỷ nhân, lúc trước giúp Triệu Khai Minh giết Nghiêm Lực, đó là vì mặt mũi của cảnh sát, tránh cho tên Triệu Khai Minh đến quấy rầy hắn ta.
Không nghĩ đến, việc của Nghiêm Lực chính là một cái bẫy khiến hắn ta bị cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu này.
Triệu Khai Minh nói:
- Giết chết Dương Gian mọi chuyện đều sẽ yên ổn, cậu vẫn sẽ là lão đại thế giới ngầm của thành phố Đại Xương, tôi có thể cam đoan trong nhiệm kỳ của tôi đây là lần cuối cùng tôi nhờ cậu giúp đỡ, sẽ không có lần tiếp theo.
Vương Nhạc suy nghĩ một hồi lâu, sau đó trầm mặt đi qua, hung hăng đấm một quả trên mặt của Triệu Khai Minh.
Triệu Khai Minh không phản kháng, bị một đấm của Vương Nhạc đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.
Triệu Khai Minh giãy dụa chống cái nạng để đứng dậy, dùng tay lau máu trên khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Ha ha, như vậy là thành giao rồi, chúc các cậu may mắn.
Vương Nhạc cầm lấy một chai Champagne, mở nút, rót một ly đầy, sau đó cầm cái chai ném thẳng vào bức tường khiến cho nó nổ ầm một tiếng:
- Tên nhà ngươi càng ngày càng giống quỷ, cậu nên chết sớm một chút. Cút đi sau này đừng để tôi gặp lại cậu.
Triệu Khai Minh lau một chút rượu bắn trên mặt, sau đó chuẩn bị bước đi:
- Cẩn thận cái bóng màu đen dưới chân của Dương Gian, còn có ánh mắt của hắn, tên trong hồ sơ của hắn là cảnh sát mắt quỷ, con quỷ kia chắc chắn có cái gì đó rất đặc thù. Nếu không hắn đã không thể nào sống sót được từ chuyện linh dị từ thôn Hoàng Cương. Nếu có thể mà nói tôi đề nghị cậu nên giam giữ nó lại. Có lẽ chuyện đi lần này của cậu sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng.
- Cút đi.
Vương Nhạc gầm nhẹ, cả căn phòng nhỏ chớt lóe lên ánh đèn, sau đó bị tắt toàn bộ, tạm thời xung quanh đều bị chìm vào trong bóng tối.
Triệu Khai Minh cười cười, ngay khi hắn ta chuẩn bị đi, hắn ta chợt phát hiện ra vách tường ở xung quanh đã bắt đầu hư thối.
Bức tường lập tức bóc ra từng mảng từng mảng, đồng thời trên tường bắt đầu xuất hiện rêu phong, một mùi hôi thối lan tỏa ra ngoài mà thông qua cánh cửa bằng kính trong suốt, hắn ta có thể thấy được một dáng người cao gầy mặc một bộ áo dài màu đen đang đứng ở bên ngoài cửa.
Triệu Khai Minh quay đầu hỏi Vương Nhạc:
- Thứ này là năng lực của cậu hay sao.
Sắc mặt Vương Nhạc trở nên căng thằng, lập tức xoay người chạy đến bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài đường đột nhiên trở nên âm u, ánh sáng biến mất toàn bộ, ngay cả người đi lại trên đường và xe cộ qua lại cũng không biết bị biến mất từ lúc nào, không thấy gì nữa. Mà hiện tại ở bốn phương tám hướng đang có từng đợt sương mù màu đen lan tràn đến nơi này. Giống như một con quái vật cực lớn đang há miệng ra đẻ nuốt hết toàn bộ mọi thứ trước mắt vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.