Chương 9: Quy Luật (1)
Phật Tiền Tiến Hoa
16/09/2021
Cả người Dương Gian mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ra đất, miệng mở to thở hổn hển, bấy giờ mới cảm thấy mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má, tí tách rơi xuống.
Khi nãy, có thể nói là vừa từ quỷ môn quan trở về.
- Không, không thể đợi tiếp ở đây nữa, nhất đinh, nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này...
Vừa mới tạm thời thoát khỏi nguy hiểm từ tay của quỷ, thậm chí hắn còn chẳng có thời gian nhớ lại, cảm thán về chuyện mới rồi.
Vội vàng cầm lấy điện thoại, Dương Gian mở đèn flash, sau đó đứng dậy.
Trong bóng tối của nơi này vẫn còn lởn vởn một con quỷ chưa rõ danh tính, ở lại nơi này càng lâu thì chết càng nhanh.
Dương Gian mò mẫm đi về phía trước.
Toàn thân hắn hơi run rẩy, không biết là do căng thẳng quá mức hay là do nỗi sợ hãi mơ hồ.
Mới tiến về phía trước được mấy bước, bóng tối bị ánh đèn đẩy lui một chút, hắn nhìn thấy hai người Đoạn Bằng và Trịnh Phi mặt mũi hoảng hốt, đứng cạnh bức tường loang lổ mốc meo điên cuồng gõ vào mặt tường.
- Ai, ai?
Trịnh Phi quay đầu lại, giọng run rẩy, hoảng hốt.
Cậu nhìn thấy một quầng sáng lờ mờ.
Dương Gian lạnh mặt, cầm điện thoại nói:
- Là tôi, Dương Gian.
- Dương, Dương Gian? Cậu chưa chết?
Thái độ của Trịnh Phi kinh ngạc nhiều hơn là mừng rỡ.
- Cậu cũng giống Phương Kính rất mong tôi chết hay sao?
Dương Kiên hỏi.
Đoàn Bằng có chút kích động, vừa gấp gáp vừa sợ hãi nhào về phía Dương Gian, túm chặt lấy cậu mà hét:
- Mày, tại sao mày lại kéo tao đi vào, tại sao? Tao với mày không thù không oán, tại sao lại muốn hại tao?
Dương Gian đấm vào mặt đối phương, giận dữ nói:
- Tôi và cậu không thù không oán, chẳng phải các cậu cũng muốn hại chết tôi đấy sao? Mấy chuyện tốt các cậu làm lúc đó thì sao, bây giờ lại quay sang trách tôi, tôi từng nói có chết cũng chết cùng nhau, bây giờ tôi chỉ căm tức không tóm được tên Phương Kính kia, đáng lẽ phải để cậu ta thử cảm giác bị quỷ bắt mới đúng.
Đoàn Bằng bị đấm một quả, mặc kệ đau nhức vẫn nghẹn ngào nói:
- Tôi, tôi không muốn chết, tôi vẫn muốn sống tiếp, là do Phương Kính bắt tôi làm vậy... Không làm như vậy cái thứ kia lại xuất hiện chúng ta đều sẽ chết, thà một mình cậu chết còn tốt hơn tất cả mọi người cùng chết.
- Vậy nên tôi phải cam tâm tình nguyện là vật hy sinh sao? Buồn cười thật, cậu vĩ đại như vậy sao lại không chủ động hy sinh đi? Sao phải ép người khác chết thay.
Dương Gian nói:
- Hơn nữa nếu các cậu thực sự chết thay thì tôi có thể thoát ra ngoài được chắc? Đừng quên rằng ngoài kia vẫn còn một con quỷ, mấy cậu bớt ngây thơ đi, từ trước đến giờ Phương Kính luôn muốn giết tôi, cậu ta chắc chắn biết những chuyện này, nếu không, không thể lúc nào cũng nhằm vào tôi, mối thù ngày hôm nay, tôi nhất định phải trả, nếu tôi có thể sống sót ra khỏi đây...
Không đợi Dương Gian nói hết, đột nhiên toàn thân Đoàn Bằng toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, cậu ra run cầm cập quay đầu nhìn lại.
Trong bóng tối mịt mùng chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng cậu ta lại cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt tóm lấy cổ tay mình.
Hơn nữa bàn tay lạnh như băng kia còn truyền tới một lực vô cùng mạnh.
Thân mình Đoàn Bằng dường như không bị khống chế, kéo lui về phía sau.
- Cứu, cứu tôi, Dương Gian, cứu tôi với...
Đoạn Bằng hoảng sợ thét lên.
Trong lòng Dương Gian giật thót, hơi mơ hồ một chút nhưng cậu đã nhìn thấy cánh tay nhợt nhạt trên cổ tay Đoàn Bằng.
Tim đập thình thịch... không còn nghi ngờ gì nữa, con quỷ kia đã quay trở lại.
Dương Gian theo bản năng định cầm điện thoại lên định nhấn mở đoạn âm thanh khi nãy ra hy vọng có thể tái hiện một màn khi nãy để dọa con quỷ thoái lui.
Nhưng tay vừa mới cử động lại dừng lại.
Đoạn Bằng có đáng để hắn đi cứu không?
Không.
Không đáng.
Bản thân Dương Gian gặp phải tình cảnh này hoàn toàn là do Phương Kính, Đoàn Bằng và Trịnh Phi mà ra cả.
Đến nay gặp nguy hiểm rồi, tại sao lại phải đi cứu bọn họ chứ? Vừa rồi cũng đâu thấy bọn họ cứu hắn, chỉ muốn tự hắn tìm được đường thoát thân, hơn nữa nếu muốn cứu, phải cứu thế nào? Cái tệp âm thanh trong điện thoại chỉ dọa được con quỷ đó nhưng không khiến nó bị thương.
Bản thân Dương Gian chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Bọn họ muốn sống, chẳng lẽ hắn không muốn sống chắc.
Phương Kính nói đúng, trước đây hắn quá ngây thơ, khi còn trong phòng học đã nghe được Phương Kính muốn hãm hại mình, thế mà không hề đề phòng.
Tuyệt đối không có lần sau nữa.
Dương Gian buông điện thoại xuống, lùi về phía sau một bước, lạnh nhạt nhìn theo thân ảnh của Đoàn Bằng bị bóng tối kéo về phía sau, mặc kệ cậu ta la hét cầu cứu cỡ nào cũng không chút động lòng.
Cuối cùng chính mắt hắn đã chứng kiến thân hình cùng gương mặt hoảng sợ của Đoàn Bằng biến mất trong bóng tối cùng với đó, bàn tay xám xịt kia cũng biến mất theo.
Trong nháy mắt bóng tối nuốt chửng Đoàn Bằng, tiếng la hét cầu cứu của cậu ta cũng biến mất.
Tất cả đều nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt róc rách nhè nhè vang vọng, vô cùng rõ ràng.
Dương Gian quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng lại căng thẳng, khắc chế sự sợ hãi trong lòng, sau đó như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cầm điện thoại lên bắt đầu tìm đường ra.
Con quỷ này vẫn còn lởn vởn quanh đây, cứ tiếp tục đợi như vậy hắn không dám chắc lần này còn quỷ sẽ không tấn công mình.
Trước đây Phương Kính từng nói dùng người có thể tạm thời ngăn chặn quỷ.
Khi nãy Dương Gian bị đẩy vào đây là do Phương Kính muốn dùng mạng sống của Dương Gian để chặn con quỷ này lại.
Nếu đã như vậy vậy, khoảng thời gian Đoàn Bằng bị quỷ bắt đi và lần con quỷ xuất hiện kế tiếp sẽ cách nhau một khoảng nhất định.
Nếu như phân tích này là đúng, trước khi con quỷ tấn công tiếp thì Dương Gian sẽ an toàn.
Chỉ có thể cầu nguyện như vậy thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Gian lập tức tìm đường ra thoát khỏi nơi này.
- Dương Gian, cậu đi đâu vậy? Dẫn mình theo với.
Trịnh Phi nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng muốn chạy theo nhưng Dương Gian chẳng để ý đến cậu ta, chỉ lạnh nhạt từ chối nói:
- Cậu tự nghĩ cách đi, đừng có đi theo tôi, lẽ nào cậu vẫn còn định trông cậy tôi sẽ dẫn cậu rời khỏi chỗ này chắc? Nên nhớ tôi đến quỷ vực này đều do mấy người hại.
Nói rồi, Dương Gian rảo bước đi vào bóng tối.
Không tính toán chuyện báo thù, coi như Dương Gian đã nể tình bạn bè lắm rồi, sau khi con quỷ kia giết chết Đoàn Bằng chắc chắn sẽ quay lại tìm cậu ta, cứ để cậu ta ở đây chờ chết cũng để kéo dài thời gian cho hắn.
Nếu lần tới con quỷ tập kích, chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn Trịnh Phi.
Trịnh Phi cả kinh vội vàng chạy theo nhưng xung quanh đã không còn nhìn thấy Dương Gian đâu nữa, chỉ còn lại bóng tối bất tận.
- Dương, Dương Gian, cậu ở đâu? Cậu mau ra đây đi, trước đây mình không cố ý đâu, xin lỗi, mình xin lỗi...
Cậu nức nở, hai tay mò mẫm trong bóng tối lại chẳng mò thấy gì cả.
Tiếp tục đi một vòng.
Khi nãy, có thể nói là vừa từ quỷ môn quan trở về.
- Không, không thể đợi tiếp ở đây nữa, nhất đinh, nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này...
Vừa mới tạm thời thoát khỏi nguy hiểm từ tay của quỷ, thậm chí hắn còn chẳng có thời gian nhớ lại, cảm thán về chuyện mới rồi.
Vội vàng cầm lấy điện thoại, Dương Gian mở đèn flash, sau đó đứng dậy.
Trong bóng tối của nơi này vẫn còn lởn vởn một con quỷ chưa rõ danh tính, ở lại nơi này càng lâu thì chết càng nhanh.
Dương Gian mò mẫm đi về phía trước.
Toàn thân hắn hơi run rẩy, không biết là do căng thẳng quá mức hay là do nỗi sợ hãi mơ hồ.
Mới tiến về phía trước được mấy bước, bóng tối bị ánh đèn đẩy lui một chút, hắn nhìn thấy hai người Đoạn Bằng và Trịnh Phi mặt mũi hoảng hốt, đứng cạnh bức tường loang lổ mốc meo điên cuồng gõ vào mặt tường.
- Ai, ai?
Trịnh Phi quay đầu lại, giọng run rẩy, hoảng hốt.
Cậu nhìn thấy một quầng sáng lờ mờ.
Dương Gian lạnh mặt, cầm điện thoại nói:
- Là tôi, Dương Gian.
- Dương, Dương Gian? Cậu chưa chết?
Thái độ của Trịnh Phi kinh ngạc nhiều hơn là mừng rỡ.
- Cậu cũng giống Phương Kính rất mong tôi chết hay sao?
Dương Kiên hỏi.
Đoàn Bằng có chút kích động, vừa gấp gáp vừa sợ hãi nhào về phía Dương Gian, túm chặt lấy cậu mà hét:
- Mày, tại sao mày lại kéo tao đi vào, tại sao? Tao với mày không thù không oán, tại sao lại muốn hại tao?
Dương Gian đấm vào mặt đối phương, giận dữ nói:
- Tôi và cậu không thù không oán, chẳng phải các cậu cũng muốn hại chết tôi đấy sao? Mấy chuyện tốt các cậu làm lúc đó thì sao, bây giờ lại quay sang trách tôi, tôi từng nói có chết cũng chết cùng nhau, bây giờ tôi chỉ căm tức không tóm được tên Phương Kính kia, đáng lẽ phải để cậu ta thử cảm giác bị quỷ bắt mới đúng.
Đoàn Bằng bị đấm một quả, mặc kệ đau nhức vẫn nghẹn ngào nói:
- Tôi, tôi không muốn chết, tôi vẫn muốn sống tiếp, là do Phương Kính bắt tôi làm vậy... Không làm như vậy cái thứ kia lại xuất hiện chúng ta đều sẽ chết, thà một mình cậu chết còn tốt hơn tất cả mọi người cùng chết.
- Vậy nên tôi phải cam tâm tình nguyện là vật hy sinh sao? Buồn cười thật, cậu vĩ đại như vậy sao lại không chủ động hy sinh đi? Sao phải ép người khác chết thay.
Dương Gian nói:
- Hơn nữa nếu các cậu thực sự chết thay thì tôi có thể thoát ra ngoài được chắc? Đừng quên rằng ngoài kia vẫn còn một con quỷ, mấy cậu bớt ngây thơ đi, từ trước đến giờ Phương Kính luôn muốn giết tôi, cậu ta chắc chắn biết những chuyện này, nếu không, không thể lúc nào cũng nhằm vào tôi, mối thù ngày hôm nay, tôi nhất định phải trả, nếu tôi có thể sống sót ra khỏi đây...
Không đợi Dương Gian nói hết, đột nhiên toàn thân Đoàn Bằng toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, cậu ra run cầm cập quay đầu nhìn lại.
Trong bóng tối mịt mùng chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng cậu ta lại cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt tóm lấy cổ tay mình.
Hơn nữa bàn tay lạnh như băng kia còn truyền tới một lực vô cùng mạnh.
Thân mình Đoàn Bằng dường như không bị khống chế, kéo lui về phía sau.
- Cứu, cứu tôi, Dương Gian, cứu tôi với...
Đoạn Bằng hoảng sợ thét lên.
Trong lòng Dương Gian giật thót, hơi mơ hồ một chút nhưng cậu đã nhìn thấy cánh tay nhợt nhạt trên cổ tay Đoàn Bằng.
Tim đập thình thịch... không còn nghi ngờ gì nữa, con quỷ kia đã quay trở lại.
Dương Gian theo bản năng định cầm điện thoại lên định nhấn mở đoạn âm thanh khi nãy ra hy vọng có thể tái hiện một màn khi nãy để dọa con quỷ thoái lui.
Nhưng tay vừa mới cử động lại dừng lại.
Đoạn Bằng có đáng để hắn đi cứu không?
Không.
Không đáng.
Bản thân Dương Gian gặp phải tình cảnh này hoàn toàn là do Phương Kính, Đoàn Bằng và Trịnh Phi mà ra cả.
Đến nay gặp nguy hiểm rồi, tại sao lại phải đi cứu bọn họ chứ? Vừa rồi cũng đâu thấy bọn họ cứu hắn, chỉ muốn tự hắn tìm được đường thoát thân, hơn nữa nếu muốn cứu, phải cứu thế nào? Cái tệp âm thanh trong điện thoại chỉ dọa được con quỷ đó nhưng không khiến nó bị thương.
Bản thân Dương Gian chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Bọn họ muốn sống, chẳng lẽ hắn không muốn sống chắc.
Phương Kính nói đúng, trước đây hắn quá ngây thơ, khi còn trong phòng học đã nghe được Phương Kính muốn hãm hại mình, thế mà không hề đề phòng.
Tuyệt đối không có lần sau nữa.
Dương Gian buông điện thoại xuống, lùi về phía sau một bước, lạnh nhạt nhìn theo thân ảnh của Đoàn Bằng bị bóng tối kéo về phía sau, mặc kệ cậu ta la hét cầu cứu cỡ nào cũng không chút động lòng.
Cuối cùng chính mắt hắn đã chứng kiến thân hình cùng gương mặt hoảng sợ của Đoàn Bằng biến mất trong bóng tối cùng với đó, bàn tay xám xịt kia cũng biến mất theo.
Trong nháy mắt bóng tối nuốt chửng Đoàn Bằng, tiếng la hét cầu cứu của cậu ta cũng biến mất.
Tất cả đều nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt róc rách nhè nhè vang vọng, vô cùng rõ ràng.
Dương Gian quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng lại căng thẳng, khắc chế sự sợ hãi trong lòng, sau đó như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cầm điện thoại lên bắt đầu tìm đường ra.
Con quỷ này vẫn còn lởn vởn quanh đây, cứ tiếp tục đợi như vậy hắn không dám chắc lần này còn quỷ sẽ không tấn công mình.
Trước đây Phương Kính từng nói dùng người có thể tạm thời ngăn chặn quỷ.
Khi nãy Dương Gian bị đẩy vào đây là do Phương Kính muốn dùng mạng sống của Dương Gian để chặn con quỷ này lại.
Nếu đã như vậy vậy, khoảng thời gian Đoàn Bằng bị quỷ bắt đi và lần con quỷ xuất hiện kế tiếp sẽ cách nhau một khoảng nhất định.
Nếu như phân tích này là đúng, trước khi con quỷ tấn công tiếp thì Dương Gian sẽ an toàn.
Chỉ có thể cầu nguyện như vậy thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Gian lập tức tìm đường ra thoát khỏi nơi này.
- Dương Gian, cậu đi đâu vậy? Dẫn mình theo với.
Trịnh Phi nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng muốn chạy theo nhưng Dương Gian chẳng để ý đến cậu ta, chỉ lạnh nhạt từ chối nói:
- Cậu tự nghĩ cách đi, đừng có đi theo tôi, lẽ nào cậu vẫn còn định trông cậy tôi sẽ dẫn cậu rời khỏi chỗ này chắc? Nên nhớ tôi đến quỷ vực này đều do mấy người hại.
Nói rồi, Dương Gian rảo bước đi vào bóng tối.
Không tính toán chuyện báo thù, coi như Dương Gian đã nể tình bạn bè lắm rồi, sau khi con quỷ kia giết chết Đoàn Bằng chắc chắn sẽ quay lại tìm cậu ta, cứ để cậu ta ở đây chờ chết cũng để kéo dài thời gian cho hắn.
Nếu lần tới con quỷ tập kích, chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn Trịnh Phi.
Trịnh Phi cả kinh vội vàng chạy theo nhưng xung quanh đã không còn nhìn thấy Dương Gian đâu nữa, chỉ còn lại bóng tối bất tận.
- Dương, Dương Gian, cậu ở đâu? Cậu mau ra đây đi, trước đây mình không cố ý đâu, xin lỗi, mình xin lỗi...
Cậu nức nở, hai tay mò mẫm trong bóng tối lại chẳng mò thấy gì cả.
Tiếp tục đi một vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.