Khủng Bố Sống Lại

Chương 229: Sống Chung Với Một Lũ Biến Thái

Phật Tiền Tiến Hoa

29/11/2022

Mẹ nó, thằng này rất biết cách khiến cho người khác tức giận.

- Nếu cậu có thể dùng ba tòa biệt thự và ba cửa hàng đổi tôi sẽ tặng cho cậu khẩu súng này. Hơn nữa còn khuyến mãi mua một tặng một, tặng cho cậu thêm mấy viên đạn nữa, thứ đó cũng là hằng đặc chế. Giá trên chợ đen là 10 vạn một viên đạn. Thứ này cũng không phải dùng để đối phó với người bình thường đâu, nó là thứ dùng để đối phó với quỷ, đừng có chơi tầm bậy tầm bạ là được.

Dương Gian móc từ trong túi ra 5 viên đạn màu vàng, ném cho hắn ta.

Chính hắn cũng chẳng cần dùng nhiều, thôi thì dùng một khẩu đổi một vài biệt thự, tính ra hắn không hề lỗ.

Trương Vĩ hưng phấn nói:

- Anh ruột thì đúng là anh ruột, thật sự rất hào phóng, cứ quyết định như thế nhé.

Dương Gian nói:

- Được rồi, không chơi đùa nữa, nói chính sự đi, cậu đụng phải con quỷ kia như thế nào.

Trương Vĩ vừa dùng tay áo lau lau khẩu súng lúc, vừa mở miệng nói:

- Đụng nó ở nhà á.

Dương Gian lập tức nói:

- Vậy thì đi qua nhà cậu.

Hắn nhất định phải tìm ra nguyên nhân của vấn đề.

Thế nhưng ngay khi Dương Gian vừa mới quẹo xe vào một con đường khác thì hắn chợt thấy ở phía trước xuất hiện một người đang mặc bộ quần áo cảnh sát, sắc mặt tái nhợt, đứng ở giữa đường, trông bộ dạng người này giống như đúc với Trương Vĩ.

- Xuất hiện rồi à?

Dương Gian biến sắc, hắn cũng không có chút do dự nào, đạp ga lướt qua, không tránh không né, đâm sầm vào người này. Nhưng sau khi đâm qua nó lại không có chuyện gì xảy ra hết, không có vụ va chạm nào diễn ra.

Nó chỉ là một cái ảo ảnh.

Hắn lại nhìn lên kính chiếu hậu.

Vốn dĩ ở ghế sau không có người nào ngồi, hiện tại đã xuất hiện một người ở đó, người này ngồi yên một chỗ, không hề nhúc nhích. Trên người vẫn mặc bộ đồ cảnh sát, hai bàn tay trắng bệch đặt ở trên đầu gối, thân thể cứng ngắc như thi thể.

Hiện tại con quỷ kia đã ngồi ở trong xe, Dương Gian quay đầu nhìn về phía Trương Vĩ đang ngồi trên ghế lái phụ.

Tên tiểu tử này không hề cảm giác được chút nguy cơ nào, hiện tại vẫn còn cầm khẩu súng chơi. Hơn nữa hắn còn dùng lưỡi liếm vào nòng súng, còn chép chép miệng nữa chứ, dường như hắn ta đang muốn nếm vị của nó hay sao ấy.

Tên Trương Vĩ này có phải là một tên biến thái không vậy?





- Đây là nhà của cậu à?

Dương Gian lái xe theo chỉ dẫn của Trương Vĩ, đi vào trong một tiểu khu trông chả khác gì một sơn trang?

Ở chỗ này không thấy có một tòa nhà cao tầng nào hết, toàn hộ đều là những khu biệt thự cao cấp. Những khu vực như thế này, mỗi khu biệt thự có giá ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn trở lên. Đây chỉ có thể là chỗ dành cho những kẻ lắm tiền nhiều của mà thôi.

Lông mày Trương Vĩ nhíu lại, hắn trà lời với giọng điệu khá đắc ý.

- Không, đây chỉ là một trong số những ngôi nhà của tôi thôi.

- ...

Tốt.

Chính hắn đã không còn gì để nói với tên này được nữa, thế mà cũng nhân cơ hội khoe khoang cho được nữa, đúng là cạn lời. Ngay lúc này, có một tên bảo vệ của tiểu khu ngăn xe của Dương Gian.

- Tiên sinh, làm phiền ngài dừng xe lại.

Dương Gian hạ cửa sổ xe xuống và hỏi:

- Vị đại ca này, có chuyện gì vậy?

Người bảo vệ nói:

- Tiên sinh, ngài không phải là người ở trong tiểu khu đúng không? Ở đây chúng tôi có quy định là không phải người của tiểu khu thì không thể đi vào bên trong. Cho nên hi vọng vị tiên sinh này phối hợp với chúng tôi.

Dương Gian nói:

- Trương Vĩ, cậu không định nói gì hay sao?

Người bảo vệ này trở nên cảnh giác khi anh ta mơ hồ thấy được Trương Vĩ đang cầm khẩu súng lục ở trong tay.

- Tiên sinh, người bạn bên cạnh của ngài đang làm cái gì vậy?

Trương Vĩ ngẩng đầu buồn bực nói:

- Tôi đang lau súng lục, sao vậy, có chuyện gì hay sao? Mấy người đang làm gì vậy, vì sao lại ngăn xe lại, đây là người bạn của tôi đưa tôi về nhà, có thể thông cảm một chút không?

Người bảo vệ lưỡng lự một lát, hiển nhiên là người này đã nhận ra được Trương Vĩ, đồng thời cũng nhìn rõ rằng khẩu Hoàng Kim Sa ở trong tay của hắn ta, thậm chí còn thấy luôn cả mấy viên đạn ở bên cạnh.

Sau một phút đắn đo, người này phất tay một cái và bảo:

- Không có chuyện gì đâu, hai người đi vào đi.

Dương Gian nói hai chữ "cám ơn" xong, sau đó lái xe đi vào.

- An ninh chỗ này của cậu đúng là nghiêm ngặt. Đúng là chỗ ở của những kẻ có tiền có khác. Với lại cậu dùng súng lục quanh minh chính đại như vậy mà không sợ bọn họ báo cảnh sát hay sao? Có ảnh hưởng gì không vậy?



Trương Vĩ nói:

- Bảo vệ ở chỗ này sẽ không quan tâm mấy chuyện đó đâu, đừng nói là tôi cầm súng lục, cho dù tôi có cầm Bazooka đi nữa thì bọn họ cũng không có hỏi han đến. Bọn họ sẽ không tiết lộ chút thông tin nào về những việc cá nhân của những người bên trong tiểu khu. Lần trước tôi còn thấy có một người nuôi hổ ở trong tiểu khu.

- Cậu đùa gì vậy, thứ đó sao có thể nuôi được?

Trương Vĩ nói:

- Thì nuôi hổ con, cũng to bằng một con chó, thế nhưng mới nuôi được có mấy hôm thì bị chủ của tiểu khu này báo cảnh sát, bị đưa đến vườn bách thú rồi. Đương nhiên chuyện này cũng không tính là to tát gì, có một lần tôi thấy một tên phú nhị đại đang chơi gái ở trong công viên của tiểu khu đấy, tay tên kia nắm một sợi dây.

Dương Gian nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quặc.

- Chơi gái?

Trương Vĩ nói:

- Đúng thế, hai tay của tên này cầm hai sợi dây thừng, còn đầu bên kia thì cột vào trong cổ của hai cô gái kia. Sau đó để hai cô gái kia bò bò trên mặt đất, hình như trong đó vẫn có một người là minh tinh đó.

Dương Gian mắng:

- Mẹ nó, đám người có tiền các cậu thật sự biến thái.

Trương Vĩ ngu ngơ gật đầu theo và nói:

- Ừm, tôi cũng cảm thấy tên đó rất biến thái, hèn gì trước đây tôi cảm thấy không hòa hợp được với bọn họ, không thể chơi chung với bọn họ. Ban đầu tôi còn nghĩ là do tôi biến thái cho nên mới không chơi chung được với bọn họ. Hiện tại nghe cậu nói như vậy thì tôi mới hiểu được thì ra không phải là do tôi biến thài mà là do bọn họ quá biến thái.

Dương Gian nói:

- Đến hiện tại tôi mới hiểu ra được nguyên nhân vì sao cậu lại trở nên ưu tú như vậy.

Cũng tội cho tên gia hỏa này, từ nhỏ đã phải sống chung với một đám biến thái như vậy thì sao mà không biến thái cho được.

Trương Vĩ chỉ tay về một căn biệt thự ở phía trước rồi nói:

- Tòa biệt thự đó chính là nhà của tôi.

Chỉ trong chốc lát.

Một tòa biệt thự có diện tích gần ngàn mét vuông xuất hiện trước mắt hai người. Phía trước căn biệt thự có một cái hồ bơi, ở đằng sau biệt thự trồng rất nhiều cây cảnh quý, nhìn qua bên ngoài thôi là đã đủ biết được căn biệt thự này có giá trị không hề nhỏ.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Tên gia hỏa này không phải là phú nhị đại bình thường."

Giữa các phú nhị đại với nhau cũng còn phân chia dựa vào mức độ giàu có, hắn đoán cấp bậc của tên Trương Vĩ này ít nhất cũng được vài tỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook