Chương 197: Tấm Gương 4
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Tình trạng tinh thần của Thượng Quan Vân hiện tại rất tồi tệ, sợ là sắp sửa bị điên, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể nào nói chuyện với hắn ta được.
Miêu Tiểu Thiện lại viết:
"Anh họ, anh bình tĩnh lại đi, với bộ dạng hiện tại của anh Dương Gian rất khó giúp anh, anh thử nghĩ kỹ lại xem, khi anh ở trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì bất thường hay không?"
Thượng Quan Vân vừa hét vừa dùng tay viết lên gương:
"Anh không biết, anh thật sự không biết chuyện gì hết, lúc ấy anh chỉ đang rửa mặt thôi, anh không biết anh tiến vào trong gương như thế nào hết. Em bảo Dương Gian mau cứu anh ra ngoài đi, anh không muốn chết, anh không muốn chết ở đây... "
Dương Gian cau mày:
- Lấy tình trạng hiện tại của anh ta, chúng ta sẽ không thể nào hỏi được chút thông tin nào hết, phải chờ đến lúc anh ta bình tĩnh lại sau đó chúng ta lại tiếp tục. Miêu Tiểu Thiện, cậu an ủi người anh họ của cậu một lát đi, tạm thời đừng hỏi gì hết.
Hắn ta không thể nghĩ lại mọi chuyện, hắn ta không thể biết được gì hết, có hỏi cũng là phí công mà thôi.
Miêu Tiểu Thiện lại đành phải dùng tay viết lên những câu nói an ủi hắn ta.
Nhưng lúc này, ở mặt bên này của tấm gương Thượng Quan Vân lại đột nhiên viết:
"Ở chỗ này của anh dường như nghe được có người ở phía ngoài đang đi vào nhà vệ sinh, có phải là cảnh sát đang đến hay không? Có phải là mấy cậu đã báo cảnh sát rồi đúng không? Nhanh, nhanh yêu cầu cảnh sát cứu tooi ra ngoài... "
Nhìn thấy dòng chữ này, nhất thời cái tay kia của Miêu Tiểu Thiện trở nên cứng đờ, vô ý thức tránh xa tấm gương, sự sợ hãi trong ánh mắt bắt đầu phóng đại lên. Những người khác cũng đều cảm thấy được tóc gáy của bản thân đang dựng ngược lên, một luồng khí lạnh đang chạy ở trong người, tất cả đều câm như hến. Ngay cả Dương Gian cũng nhíu mày thật sâu, hắn bắt đầu cảm giác được mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn rồi.
Bởi vì, ở chỗ bọn hắn không hề nghe được tiếng bước chân đang đi vào nhà vệ sinh. Thế nhưng nếu như có đi nữa thì Thượng Quan Vân cũng không thể nào nghe được mới đúng, vì hắn ta ở trong tấm gương. Nhưng hiện tại hắn ta lại có thể nghe được âm thanh, như vậy chỉ có một khả năng xảy ra chính là âm thanh kia vang lên ở trong tấm gương.
Chữ viết ở trên gương sẽ bị ngược khi nhìn từ mặt gương bên kia, nhưng cái này không ảnh hưởng gì đến việc đám người Dương Gian đọc hiểu mấy chữ đó, cho dù là chữ viết hơi xiên xẹo cũng có thể hiểu.
Thế nhưng khi đọc được nội dung của thông tin mà Thượng Quan Vân viết thì sắc mặt toàn bộ đám người đều phải thay đổi.
Chỗ hắn ta vậy mà nghe được âm thanh?
Mặc kệ âm thanh gì cũng là chuyện vô cùng kinh khủng. Bởi vì ở trong đó hắn ta không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra ở bên ngoài này, nếu không bọn họ cũng không cần phải dùng chữ viết để trao đổi thông tin.
Lúc này Miêu Tiểu Thiện cũng lập tức hiểu được chuyện này là chuyện khủng bố, cô hoảng sợ trong chốc lát, sau đó cố nén sợ hãi , lấy dũng khí đi đến trước mặt gương và viết:
"Anh họ, chạy mau, đó không phải là cảnh sát đâu, đó là... Quỷ."
Thế nhưng chữ còn chưa có viết ra thì đã bị Dương Gian ngăn cản lại. Hắn túm lấy cổ tay của cô, bình tĩnh nói:
- Cậu có viết cái gì đi nữa thì cũng đều vô dụng mà thôi, hiện tại anh ta đã bị nhốt lại. Hơn nữa tinh thần đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, sắp đạt đến bờ vực sụp đổ rồi. Nếu cậu nói thêm cái gì nữa, lúc đó không cần quỷ giết anh ta đâu mà chính anh ta sẽ tự mình hù chết bản thân. Hiện tại anh ta còn không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đây là chuyện tốt, khi tình huống của mọi chuyện không có chuyển biến theo chiều hướng xấu, chúng ta phải cỗ gắng duy trì tình trạng này, dù có biết con quỷ kia có khả năng đang tìm tới anh ta.
Đối với người bình thường, kẻ địch lớn nhất mà bọn họ đụng phải khi gặp quỷ, không phải là quỷ mà chính là nỗi sợ hãi trong lòng. Không có con quỷ nào là không có cách giải quyết vấn đề. Dù là con quỷ trong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương cũng vậy, nhìn qua rất nan giải nhưng khi biết rõ chân tướng thì ngay cả người bình thường cũng có thể sống sót một cách dễ dàng. Mặc dù độ khó của chuyện đó rất lớn nhưng không phải không có hi vọng.
Trước khi biết được chân tướng sự việc, hoảng sợ chỉ khiến cho người ta càng ngày càng tiến vào vực sâu mà thôi.
Miêu Tiểu Thiện cũng sắp khóc vì lo lắng:
- Như vậy chúng ta phải làm cái gì đây? Làm sao bây giờ, Dương Gian, cậu nhanh nghĩ cách đi.
Dương Gian nói:
- Tôi đâu phải chúa cứu thế đâu mà có biện pháp tốt ngay được? Trước tiên cậu phải an ủi người anh họ của cậu đã, sau đó để tôi từ từ dựa vào những manh mối để phân tích cách giải quyết.
Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu, vội vàng dùng tay viết lên tấm gương:
"Anh họ, anh bình tĩnh lại một chút, anh yên tâm, không có chuyện gì đâu... "
Thế nhưng Miêu Tiểu Thiện còn chưa có viết xong thì bất chợt cô chứng kiến thấy một thứ khiến cho tròng mắt phải co lại một cách không tự chủ, gần như cô sắp sửa hét ầm lên nhưng nhanh tay bịt miệng lại, có điều nét mặt không giấu được nỗi hoảng sợ.
Giờ phút này, cô thấy ở góc của nhà vệ sinh trong tấm gương, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đang đứng ở đó.
Người kia chỉ lộ ra một nửa người, giống như đang ẩn tang một nửa còn lại, hơn nữa người này không nhúc nhích.
Miêu Tiểu Thiện đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.
Cô còn tưởng phía bên của cô có người nào đó đi vào, dù sao chỗ này cũng là KTV, có khách ra vào nhà vệ sinh cũng là điều bình thường nên cô cần xác minh một chút.
- Không có ai hết...
Miêu Tiểu Thiện không nhìn thấy một ai ở sau lưng hết, lúc này thì nỗi sợ hãi trong lòng cô bắt đầu dâng trào.
Nhà vệ sinh phía bên này căn bản không thấy người đó đâu hết, chẳng còn nghi ngờ gì, vị trí đứng trong gương đối ứng với vị trí chỗ ngoặt kia, Miêu Tiểu Thiện nhìn rất kỹ rồi.
Lúc này cô có thể thấy một cách mơ hồ, người kia đang lộ ra một cánh tay nhợt nhạt, trắng bệch, không có tý màu máu nào, động tác cứng ngắc như một cỗ thi thể.
Lúc này Miêu Tiểu Thiện sắp sửa khóc vì sợ, cô mở miệng nhắc nhờ Thượng Quan Vân:
- Anh họ, đằng sau của anh, đằng sau anh có một người đứng ở đó.
Nhưng Thượng Quan Vân đứng bên kia tấm gương lại không nghe thấy gì hết.
Hắn ta không nghe được Miêu Tiểu Thiện nói gì hết, vì thế dùng tay viết:
"Em họ, em nói cái gì vậy? Hiện tại anh đã không nghe âm thanh kia nữa, có phải là người kia đã rời đi không? Nói cho anh biết đi, ai có cách gì có thể giúp anh rời khỏi đây không, anh không muốn bị nhốt ở trong này, mau tìm người cứu anh."
Tay Miêu Tiểu Thiện đang run rẩy, cô muốn viết cái gì đó cho người anh họ của cô nhưng lại không biết viết cái gì.
Người kia không hề rời đi, bởi vì người kia đang đứng cạnh cửa nhà vệ sinh.
Một màn như vậy không riêng gì Miêu Tiểu Thiện nhìn thấy mà toàn bộ người còn lại đều nhìn thấy.
Người kia đứng ở chỗ quẹo vào cửa nhà vệ sinh, đứng yên ở đó, không chịu tiến lên phía trước cũng chẳng chịu lùi về sao, lấp ló nửa người ở cửa. Trông bộ dáng người này rất quỷ dị, cứng ngắc, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Người này chỉ nhìn thấy ở trong gương, bên ngoài lại chẳng thấy.
Giọng nói của Triệu Lỗi bắt đầu có chút run rẩy.
- Dương Gian, đây, đây là...quỷ phải không?
Nếu đây thực sự là quỷ, nó chính là con quỷ thứ hai mà bọn họ thấy, một con quỷ thật sự.
Miêu Tiểu Thiện lại viết:
"Anh họ, anh bình tĩnh lại đi, với bộ dạng hiện tại của anh Dương Gian rất khó giúp anh, anh thử nghĩ kỹ lại xem, khi anh ở trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì bất thường hay không?"
Thượng Quan Vân vừa hét vừa dùng tay viết lên gương:
"Anh không biết, anh thật sự không biết chuyện gì hết, lúc ấy anh chỉ đang rửa mặt thôi, anh không biết anh tiến vào trong gương như thế nào hết. Em bảo Dương Gian mau cứu anh ra ngoài đi, anh không muốn chết, anh không muốn chết ở đây... "
Dương Gian cau mày:
- Lấy tình trạng hiện tại của anh ta, chúng ta sẽ không thể nào hỏi được chút thông tin nào hết, phải chờ đến lúc anh ta bình tĩnh lại sau đó chúng ta lại tiếp tục. Miêu Tiểu Thiện, cậu an ủi người anh họ của cậu một lát đi, tạm thời đừng hỏi gì hết.
Hắn ta không thể nghĩ lại mọi chuyện, hắn ta không thể biết được gì hết, có hỏi cũng là phí công mà thôi.
Miêu Tiểu Thiện lại đành phải dùng tay viết lên những câu nói an ủi hắn ta.
Nhưng lúc này, ở mặt bên này của tấm gương Thượng Quan Vân lại đột nhiên viết:
"Ở chỗ này của anh dường như nghe được có người ở phía ngoài đang đi vào nhà vệ sinh, có phải là cảnh sát đang đến hay không? Có phải là mấy cậu đã báo cảnh sát rồi đúng không? Nhanh, nhanh yêu cầu cảnh sát cứu tooi ra ngoài... "
Nhìn thấy dòng chữ này, nhất thời cái tay kia của Miêu Tiểu Thiện trở nên cứng đờ, vô ý thức tránh xa tấm gương, sự sợ hãi trong ánh mắt bắt đầu phóng đại lên. Những người khác cũng đều cảm thấy được tóc gáy của bản thân đang dựng ngược lên, một luồng khí lạnh đang chạy ở trong người, tất cả đều câm như hến. Ngay cả Dương Gian cũng nhíu mày thật sâu, hắn bắt đầu cảm giác được mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn rồi.
Bởi vì, ở chỗ bọn hắn không hề nghe được tiếng bước chân đang đi vào nhà vệ sinh. Thế nhưng nếu như có đi nữa thì Thượng Quan Vân cũng không thể nào nghe được mới đúng, vì hắn ta ở trong tấm gương. Nhưng hiện tại hắn ta lại có thể nghe được âm thanh, như vậy chỉ có một khả năng xảy ra chính là âm thanh kia vang lên ở trong tấm gương.
Chữ viết ở trên gương sẽ bị ngược khi nhìn từ mặt gương bên kia, nhưng cái này không ảnh hưởng gì đến việc đám người Dương Gian đọc hiểu mấy chữ đó, cho dù là chữ viết hơi xiên xẹo cũng có thể hiểu.
Thế nhưng khi đọc được nội dung của thông tin mà Thượng Quan Vân viết thì sắc mặt toàn bộ đám người đều phải thay đổi.
Chỗ hắn ta vậy mà nghe được âm thanh?
Mặc kệ âm thanh gì cũng là chuyện vô cùng kinh khủng. Bởi vì ở trong đó hắn ta không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra ở bên ngoài này, nếu không bọn họ cũng không cần phải dùng chữ viết để trao đổi thông tin.
Lúc này Miêu Tiểu Thiện cũng lập tức hiểu được chuyện này là chuyện khủng bố, cô hoảng sợ trong chốc lát, sau đó cố nén sợ hãi , lấy dũng khí đi đến trước mặt gương và viết:
"Anh họ, chạy mau, đó không phải là cảnh sát đâu, đó là... Quỷ."
Thế nhưng chữ còn chưa có viết ra thì đã bị Dương Gian ngăn cản lại. Hắn túm lấy cổ tay của cô, bình tĩnh nói:
- Cậu có viết cái gì đi nữa thì cũng đều vô dụng mà thôi, hiện tại anh ta đã bị nhốt lại. Hơn nữa tinh thần đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, sắp đạt đến bờ vực sụp đổ rồi. Nếu cậu nói thêm cái gì nữa, lúc đó không cần quỷ giết anh ta đâu mà chính anh ta sẽ tự mình hù chết bản thân. Hiện tại anh ta còn không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đây là chuyện tốt, khi tình huống của mọi chuyện không có chuyển biến theo chiều hướng xấu, chúng ta phải cỗ gắng duy trì tình trạng này, dù có biết con quỷ kia có khả năng đang tìm tới anh ta.
Đối với người bình thường, kẻ địch lớn nhất mà bọn họ đụng phải khi gặp quỷ, không phải là quỷ mà chính là nỗi sợ hãi trong lòng. Không có con quỷ nào là không có cách giải quyết vấn đề. Dù là con quỷ trong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương cũng vậy, nhìn qua rất nan giải nhưng khi biết rõ chân tướng thì ngay cả người bình thường cũng có thể sống sót một cách dễ dàng. Mặc dù độ khó của chuyện đó rất lớn nhưng không phải không có hi vọng.
Trước khi biết được chân tướng sự việc, hoảng sợ chỉ khiến cho người ta càng ngày càng tiến vào vực sâu mà thôi.
Miêu Tiểu Thiện cũng sắp khóc vì lo lắng:
- Như vậy chúng ta phải làm cái gì đây? Làm sao bây giờ, Dương Gian, cậu nhanh nghĩ cách đi.
Dương Gian nói:
- Tôi đâu phải chúa cứu thế đâu mà có biện pháp tốt ngay được? Trước tiên cậu phải an ủi người anh họ của cậu đã, sau đó để tôi từ từ dựa vào những manh mối để phân tích cách giải quyết.
Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu, vội vàng dùng tay viết lên tấm gương:
"Anh họ, anh bình tĩnh lại một chút, anh yên tâm, không có chuyện gì đâu... "
Thế nhưng Miêu Tiểu Thiện còn chưa có viết xong thì bất chợt cô chứng kiến thấy một thứ khiến cho tròng mắt phải co lại một cách không tự chủ, gần như cô sắp sửa hét ầm lên nhưng nhanh tay bịt miệng lại, có điều nét mặt không giấu được nỗi hoảng sợ.
Giờ phút này, cô thấy ở góc của nhà vệ sinh trong tấm gương, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đang đứng ở đó.
Người kia chỉ lộ ra một nửa người, giống như đang ẩn tang một nửa còn lại, hơn nữa người này không nhúc nhích.
Miêu Tiểu Thiện đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.
Cô còn tưởng phía bên của cô có người nào đó đi vào, dù sao chỗ này cũng là KTV, có khách ra vào nhà vệ sinh cũng là điều bình thường nên cô cần xác minh một chút.
- Không có ai hết...
Miêu Tiểu Thiện không nhìn thấy một ai ở sau lưng hết, lúc này thì nỗi sợ hãi trong lòng cô bắt đầu dâng trào.
Nhà vệ sinh phía bên này căn bản không thấy người đó đâu hết, chẳng còn nghi ngờ gì, vị trí đứng trong gương đối ứng với vị trí chỗ ngoặt kia, Miêu Tiểu Thiện nhìn rất kỹ rồi.
Lúc này cô có thể thấy một cách mơ hồ, người kia đang lộ ra một cánh tay nhợt nhạt, trắng bệch, không có tý màu máu nào, động tác cứng ngắc như một cỗ thi thể.
Lúc này Miêu Tiểu Thiện sắp sửa khóc vì sợ, cô mở miệng nhắc nhờ Thượng Quan Vân:
- Anh họ, đằng sau của anh, đằng sau anh có một người đứng ở đó.
Nhưng Thượng Quan Vân đứng bên kia tấm gương lại không nghe thấy gì hết.
Hắn ta không nghe được Miêu Tiểu Thiện nói gì hết, vì thế dùng tay viết:
"Em họ, em nói cái gì vậy? Hiện tại anh đã không nghe âm thanh kia nữa, có phải là người kia đã rời đi không? Nói cho anh biết đi, ai có cách gì có thể giúp anh rời khỏi đây không, anh không muốn bị nhốt ở trong này, mau tìm người cứu anh."
Tay Miêu Tiểu Thiện đang run rẩy, cô muốn viết cái gì đó cho người anh họ của cô nhưng lại không biết viết cái gì.
Người kia không hề rời đi, bởi vì người kia đang đứng cạnh cửa nhà vệ sinh.
Một màn như vậy không riêng gì Miêu Tiểu Thiện nhìn thấy mà toàn bộ người còn lại đều nhìn thấy.
Người kia đứng ở chỗ quẹo vào cửa nhà vệ sinh, đứng yên ở đó, không chịu tiến lên phía trước cũng chẳng chịu lùi về sao, lấp ló nửa người ở cửa. Trông bộ dáng người này rất quỷ dị, cứng ngắc, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Người này chỉ nhìn thấy ở trong gương, bên ngoài lại chẳng thấy.
Giọng nói của Triệu Lỗi bắt đầu có chút run rẩy.
- Dương Gian, đây, đây là...quỷ phải không?
Nếu đây thực sự là quỷ, nó chính là con quỷ thứ hai mà bọn họ thấy, một con quỷ thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.