Chương 27: Thành Công Trốn Thoát
Phật Tiền Tiến Hoa
16/09/2021
Phố đi bộ tại thành phố Đại Xương.
Khoảng 5 giờ 30 phút sáng, lúc này trời cũng chưa sáng rõ.
Hiện tại còn quá sớm, bình thường là nơi phồn hoa, náo nhiệt nhưng hiện tại lại vắng tanh không một bóng người, còn chưa tới giờ mở cửa buôn bán, cho nên các cửa hàng còn đang đóng cửa.
Ngọn đèn đường ở ngã tư vẫn chưa tắt, còn đang phát ra ánh sáng màu trắng.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, một loạt đền đường liền chuyển sang màu đỏ tươi, tản mát một loại khí tức quỷ dị, bên trong chụp đèn xuất hiện con mắt màu đỏ, không để ý kỹ chỉ nghĩ đó là hoa văn mà thôi, chỉ có điều, ánh mắt kia có thể chuyển động.
Thế nhưng nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất.
Mấy ngọn đèn ở ngã tư lấp loé một cái, sau đó toàn bộ khôi phục như ban đầu.
Hình dáng con mắt màu đỏ không thấy đâu, ánh đèn khôi phục màu trắng vốn có.
Nhưng kỳ lạ thay, đoạn đường vốn vắng tanh vắng tanh đột nhiên xuất hiện 7 người, trong bảy người có nam, có nữ, tuổi còn rất trẻ, nhìn qua giống như học sinh.
Có điều sắc mặt bọn họ không được bình thường, tái nhợt thiếu sức sống, cả người run rẩy, từ ánh mắt có thể nhìn ra sự sợ hãi trong đó, cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.
- Chỗ này không phải trường học . . . . . . .Đây là chỗ nào?
Thân thể bị vỡ ra của Dương Gian bớt đau dần, hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào cửa kính một nhà ven đường mà thở hổn hển.
Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu chỉ chậm mất một giây thì tất cả mọi người sẽ chết ở Quỷ Vực.
May mắn trong lúc nguy cấp thì hắn lại mở ra Quỷ Vực của chính mình.
Những người khác cũng chưa có hoàn hồn, bọn họ ngây người nhìn mặt nhau, sau đó lại sợ hãi nhìn xung quanh, lo lắng bị bóng tối bao phủ lần nữa.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng của đèn đường, còn có mặt trời dần ló dạng ở phía xa, trong lòng cả đám trào dâng niềm vui sướng khi nhặt được mạng sống từ quỷ môn quan.
Niềm sung sướng này dần dần thay thế được sợ hãi trong lòng, làm cho bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Nơi này, hình như là phố đi bộ.
Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm trên mặt đất, sau khi ngẩng đầu nhìn ra xung quanh có chút hơi nghi ngờ nói.
- Đây chính là phố đi bộ, tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, chắc chắn sẽ không có nhìn lầm, nhà của tôi ở gần đây.
Trương Vĩ vội vàng hỏi:
- Chúng ta vẫn còn sống sót? Chúng ta đã thoát khỏi trường học, các cậu nhìn xem, đèn đường sáng, trời cũng đã sáng rồi, bên kia có chiếc xe tải chạy qua, tôi có thể nghe thấy được tiếng còi xe . . . .
Bộ dạng hắn có chút kích động, đời này hắn chưa gặp chuyện nào có thể khiến hắn kích động đến như vậy.
- Nơi này đúng là phố đi bộ, chúng ta đã rời đi trường học.
Hai tay Triệu Lỗi còn có chút run rẩy, hắn có chút không tin được những gì trước mắt mình.
Một giây trước vẫn còn ở trong trường học, còn bị bóng tối bao phủ, sau đó chỉ trong nháy mắt, như thế nào có thể chạy đến phố đi bộ?
Dương Gian vẫn cảnh giác dò xét xung quanh, một lúc sau hắn có thể khẳng định mình đã rời khỏi trường học, thoát khỏi Quỷ Vực, còn việc vì cái gì không phải xuất hiện ở bên ngoài trường học mà lại xuất hiện ở đây thì hắn không quan tâm.
Tóm lại, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Mấy người ngồi nghỉ ngơi ở ngã tư đường gần hai tiếng đồng hồ, sau đó bọn họ mới bắt đầu hiểu những chuyện gì đã xảy ra, đồng thời cũng loại bỏ được sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng theo sắc mặt của bọn họ thì có thể biết được, chuyện lần này sẽ ám ảnh bọn họ suốt đời.
- Thầy Vương, Triệu Cường, Trịnh Phi, Phương Kính . . . . Tiễn Vạn Hào, bọn họ hẳn đã chết hết cả rồi.
Yên lặng một lúc sau, Trương Vĩ đang ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế mới mở miệng nói.
Những người khác lựa chọn im lặng không có lên tiếng, bọn họ vẫn không thể chấp nhận được việc chỉ trong một đêm, lớp của bọn hắn hơn 40 người giờ chỉ còn lại mấy người bọn hắn.
Không có ai trả lời Trương Vĩ, Vương San San ở một bên nhìn Dương Gian rồi hỏi:
- Dương Gian, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?
Hiện tại Dương Gian là đầu não của cả đám, sau những chuyện vừa qua, hiện tại bọn họ đối với Dương Gian giống như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Dù sao cũng nhờ Dương Gian tất cả mới có thể sống sót.
Dương Gian sờ sờ mấy chỗ bị thương trên cánh tay, hiện tại vết thương đã lành lại, không còn chút dấu vết gì.
Thế nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được phía trong da thịt của mình ẩn chứa một con mắt giấu, lúc nào cũng có thể hiện ra.
Loại cảm giác quái dị này làm cho hắn nhận thức được, những chuyện xảy ra đêm qua cũng không phải mơ, tất cả đều là thật.
- Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là về nhà. Dù sao cũng đã sống sót, đã rời khỏi trường học, cũng không có bị thương thì nên về nhà nghỉ ngơi, tránh cho cha mẹ lo lắng.
Triệu Lỗi có chút kích động, đứng lên chất vấn hắn:
- Dương Gian, xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện ma quỷ ở trường học làm cho nhiều người chết như thế, chúng ta vẫn có thể về nhà ngủ được sao?
Dương Gian liếc mắt nhìn hắn:
- Không như thế, cậu nghĩ chúng ta nên làm cái gì? Báo cảnh sát à? Nói cho cảnh sát biết ở trường học có quỷ, có rất nhiều người chết? Cậu đừng có ngây ngô như thế, Chu Chính là cảnh sát quốc tế, thầy ấy chết ở trường chúng ta, chắc chắn chính phủ sẽ phái người đi điều tra, xảy ra chuyện lớn như thế còn cần cậu báo sao? Hơn nữa chúng ta chỉ là học sinh, vất vả lắm mới có thể sống sót, chẳng lẽ các cậu muốn dây dưa vào chuyện này nữa sao? Cùng lắm khi cảnh sát đến điều tra, kể cho họ biết chi tiết một chút là được.
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Gian, Triệu Lỗi có cảm giác sợ hãi, hắn liền cúi đầu theo bản năng, không có dám trả lời.
Miêu Tiểu Thiện nói:
- Dương Gian nói rất đúng, việc này chúng ta không có khả năng tham dự, có thể sống sót đã là điều không dễ dàng rồi.
Trương Vĩ có chút ngẩn ngơ:
- Không sai, chúng ta cứ thế đi về ngủ?
Xảy ra chuyện lớn như thế còn có thể ngủ, này chẳng phải có chút vô tâm sao?
Dương Gian nói:
- Không về nhà, không lẽ cậu muốn quay trở lại trường tiếp tục đi học?
Có ai dám trở lại trường ư?
Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh gáy, bọn họ quyết định, cả đời này sẽ không bao giờ trở về ngôi trường đó nữa, hơn nữa cũng không bao giờ tới xung quanh trường.
Thậm chí có người đã có ý định chuyển trường, rời xa thành phố Đại Xương.
Còn tiếp tục đi học để thi vào đại học, tất cả chuyện này đều tránh sang một bên đi, cùng lắm thì cả đời này như một con cá ướp muối thôi.
- Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi về ngủ trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Dương Gian ngáp một cái, hiện tại hắn rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần, hắn cảm thấy dù có nằm dưới đất hắn cũng có thể ngủ được.
- Đúng rồi, còn một việc cần nói cho các ngươi biết, về chuyện này có liên quan đến lão quỷ ở trường học, các cậu tốt nhất là ít lên mạng, cũng đừng có vào mấy cái diễn đàn đọc những chuyện ma quỷ ở trên đó.
Khoảng 5 giờ 30 phút sáng, lúc này trời cũng chưa sáng rõ.
Hiện tại còn quá sớm, bình thường là nơi phồn hoa, náo nhiệt nhưng hiện tại lại vắng tanh không một bóng người, còn chưa tới giờ mở cửa buôn bán, cho nên các cửa hàng còn đang đóng cửa.
Ngọn đèn đường ở ngã tư vẫn chưa tắt, còn đang phát ra ánh sáng màu trắng.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, một loạt đền đường liền chuyển sang màu đỏ tươi, tản mát một loại khí tức quỷ dị, bên trong chụp đèn xuất hiện con mắt màu đỏ, không để ý kỹ chỉ nghĩ đó là hoa văn mà thôi, chỉ có điều, ánh mắt kia có thể chuyển động.
Thế nhưng nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất.
Mấy ngọn đèn ở ngã tư lấp loé một cái, sau đó toàn bộ khôi phục như ban đầu.
Hình dáng con mắt màu đỏ không thấy đâu, ánh đèn khôi phục màu trắng vốn có.
Nhưng kỳ lạ thay, đoạn đường vốn vắng tanh vắng tanh đột nhiên xuất hiện 7 người, trong bảy người có nam, có nữ, tuổi còn rất trẻ, nhìn qua giống như học sinh.
Có điều sắc mặt bọn họ không được bình thường, tái nhợt thiếu sức sống, cả người run rẩy, từ ánh mắt có thể nhìn ra sự sợ hãi trong đó, cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.
- Chỗ này không phải trường học . . . . . . .Đây là chỗ nào?
Thân thể bị vỡ ra của Dương Gian bớt đau dần, hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào cửa kính một nhà ven đường mà thở hổn hển.
Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu chỉ chậm mất một giây thì tất cả mọi người sẽ chết ở Quỷ Vực.
May mắn trong lúc nguy cấp thì hắn lại mở ra Quỷ Vực của chính mình.
Những người khác cũng chưa có hoàn hồn, bọn họ ngây người nhìn mặt nhau, sau đó lại sợ hãi nhìn xung quanh, lo lắng bị bóng tối bao phủ lần nữa.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng của đèn đường, còn có mặt trời dần ló dạng ở phía xa, trong lòng cả đám trào dâng niềm vui sướng khi nhặt được mạng sống từ quỷ môn quan.
Niềm sung sướng này dần dần thay thế được sợ hãi trong lòng, làm cho bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Nơi này, hình như là phố đi bộ.
Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm trên mặt đất, sau khi ngẩng đầu nhìn ra xung quanh có chút hơi nghi ngờ nói.
- Đây chính là phố đi bộ, tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, chắc chắn sẽ không có nhìn lầm, nhà của tôi ở gần đây.
Trương Vĩ vội vàng hỏi:
- Chúng ta vẫn còn sống sót? Chúng ta đã thoát khỏi trường học, các cậu nhìn xem, đèn đường sáng, trời cũng đã sáng rồi, bên kia có chiếc xe tải chạy qua, tôi có thể nghe thấy được tiếng còi xe . . . .
Bộ dạng hắn có chút kích động, đời này hắn chưa gặp chuyện nào có thể khiến hắn kích động đến như vậy.
- Nơi này đúng là phố đi bộ, chúng ta đã rời đi trường học.
Hai tay Triệu Lỗi còn có chút run rẩy, hắn có chút không tin được những gì trước mắt mình.
Một giây trước vẫn còn ở trong trường học, còn bị bóng tối bao phủ, sau đó chỉ trong nháy mắt, như thế nào có thể chạy đến phố đi bộ?
Dương Gian vẫn cảnh giác dò xét xung quanh, một lúc sau hắn có thể khẳng định mình đã rời khỏi trường học, thoát khỏi Quỷ Vực, còn việc vì cái gì không phải xuất hiện ở bên ngoài trường học mà lại xuất hiện ở đây thì hắn không quan tâm.
Tóm lại, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Mấy người ngồi nghỉ ngơi ở ngã tư đường gần hai tiếng đồng hồ, sau đó bọn họ mới bắt đầu hiểu những chuyện gì đã xảy ra, đồng thời cũng loại bỏ được sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng theo sắc mặt của bọn họ thì có thể biết được, chuyện lần này sẽ ám ảnh bọn họ suốt đời.
- Thầy Vương, Triệu Cường, Trịnh Phi, Phương Kính . . . . Tiễn Vạn Hào, bọn họ hẳn đã chết hết cả rồi.
Yên lặng một lúc sau, Trương Vĩ đang ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế mới mở miệng nói.
Những người khác lựa chọn im lặng không có lên tiếng, bọn họ vẫn không thể chấp nhận được việc chỉ trong một đêm, lớp của bọn hắn hơn 40 người giờ chỉ còn lại mấy người bọn hắn.
Không có ai trả lời Trương Vĩ, Vương San San ở một bên nhìn Dương Gian rồi hỏi:
- Dương Gian, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?
Hiện tại Dương Gian là đầu não của cả đám, sau những chuyện vừa qua, hiện tại bọn họ đối với Dương Gian giống như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Dù sao cũng nhờ Dương Gian tất cả mới có thể sống sót.
Dương Gian sờ sờ mấy chỗ bị thương trên cánh tay, hiện tại vết thương đã lành lại, không còn chút dấu vết gì.
Thế nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được phía trong da thịt của mình ẩn chứa một con mắt giấu, lúc nào cũng có thể hiện ra.
Loại cảm giác quái dị này làm cho hắn nhận thức được, những chuyện xảy ra đêm qua cũng không phải mơ, tất cả đều là thật.
- Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là về nhà. Dù sao cũng đã sống sót, đã rời khỏi trường học, cũng không có bị thương thì nên về nhà nghỉ ngơi, tránh cho cha mẹ lo lắng.
Triệu Lỗi có chút kích động, đứng lên chất vấn hắn:
- Dương Gian, xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện ma quỷ ở trường học làm cho nhiều người chết như thế, chúng ta vẫn có thể về nhà ngủ được sao?
Dương Gian liếc mắt nhìn hắn:
- Không như thế, cậu nghĩ chúng ta nên làm cái gì? Báo cảnh sát à? Nói cho cảnh sát biết ở trường học có quỷ, có rất nhiều người chết? Cậu đừng có ngây ngô như thế, Chu Chính là cảnh sát quốc tế, thầy ấy chết ở trường chúng ta, chắc chắn chính phủ sẽ phái người đi điều tra, xảy ra chuyện lớn như thế còn cần cậu báo sao? Hơn nữa chúng ta chỉ là học sinh, vất vả lắm mới có thể sống sót, chẳng lẽ các cậu muốn dây dưa vào chuyện này nữa sao? Cùng lắm khi cảnh sát đến điều tra, kể cho họ biết chi tiết một chút là được.
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Gian, Triệu Lỗi có cảm giác sợ hãi, hắn liền cúi đầu theo bản năng, không có dám trả lời.
Miêu Tiểu Thiện nói:
- Dương Gian nói rất đúng, việc này chúng ta không có khả năng tham dự, có thể sống sót đã là điều không dễ dàng rồi.
Trương Vĩ có chút ngẩn ngơ:
- Không sai, chúng ta cứ thế đi về ngủ?
Xảy ra chuyện lớn như thế còn có thể ngủ, này chẳng phải có chút vô tâm sao?
Dương Gian nói:
- Không về nhà, không lẽ cậu muốn quay trở lại trường tiếp tục đi học?
Có ai dám trở lại trường ư?
Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh gáy, bọn họ quyết định, cả đời này sẽ không bao giờ trở về ngôi trường đó nữa, hơn nữa cũng không bao giờ tới xung quanh trường.
Thậm chí có người đã có ý định chuyển trường, rời xa thành phố Đại Xương.
Còn tiếp tục đi học để thi vào đại học, tất cả chuyện này đều tránh sang một bên đi, cùng lắm thì cả đời này như một con cá ướp muối thôi.
- Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi về ngủ trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Dương Gian ngáp một cái, hiện tại hắn rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần, hắn cảm thấy dù có nằm dưới đất hắn cũng có thể ngủ được.
- Đúng rồi, còn một việc cần nói cho các ngươi biết, về chuyện này có liên quan đến lão quỷ ở trường học, các cậu tốt nhất là ít lên mạng, cũng đừng có vào mấy cái diễn đàn đọc những chuyện ma quỷ ở trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.