Chương 231: Thấy Phải Thứ Không Nên Thấy
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Một người đang đứng ở đằng sau ghế sopha.
Người kia mặc một bộ quần áo bẩn vô cùng, thân thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch không có một chút màu máu nào, đôi mắt chết lặng, trống rỗng. Ngay khi Trương Vĩ nhìn về phía nó, nó cũng hơi cử động đầu một chút, sau đó nhìn về phía Trương Vĩ.
- Con mẹ nó!
Trương Vĩ giật mình vì quá hoảng sợ, chiếc gương trang điểm bị tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất và vỡ tung tóe.
Sắc mặt Dương Gian như thường, hắn ngồi yên lặng ở bên cạnh.
- Nhìn thấy rồi à? Con quỷ kia ở đâu vậy?
Trương Vĩ run rẩy chỉ tay về phía một cái ghế sopha để một mình và nói:
- Nó ở đằng sau chiếc ghế này, nó đang đứng ở đằng sau.
Dương Gian liếc mắt nhìn qua một chút nhưng không thấy ai ở đó hết.
Chuyện này cũng rất bình thường, họ chỉ có thể thông qua gương hoặc kính thì mới có thể thấy được nó, mắt thường là không thể nhìn thấy nó được, ngay cả mắt quỷ của hắn cũng như thế, không thể nhìn ra được. Cũng có thể nói theo cách khác, nó là một con quỷ tồn tại ở bên trong tấm gương, trước mắt nó cũng không thể nào can thiệp vào thế giới thực.
Dương Gian nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì nó đã đi theo cậu suốt ngày. Khi cậu đi họp lớp với chúng tôi thì nó cũng đã đi theo bên người của cậu rồi.
Trương Vĩ hỏi:
- Vậy, tôi phải làm cái gì đây?
Dương Gian nói:
- Phải tìm ra nguyên nhân mới được, phải có nguyên nhân gì đó thì con quỷ ở trong gương này mới đi theo cậu, hiện tại tôi chưa thể hiểu rõ được nguyên nhân này là gì. Cho nên tôi mới phải đi đến nhà cậu một lần, cậu gặp phải nó lần thứ nhất chính là ở trong ngôi nhà này, rất có thể nguyên nhân của chuyện này nằm ở bên trong. Cậu thử nghĩ lại xem, trong nhà cậu có xảy ra chuyện gì bất thường hay không? Từ những gì mà tôi trải qua từ trước cho thấy con quỷ này không có khả năng tự nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Đương nhiên cũng có thể có khả năng đó xảy ra.
Trương Vĩ nói:
- Lúc nãy tôi hoảng sợ quá, xém tý nữa là đái cả ra quần rồi. Cậu để cho tôi bình tĩnh lại một chút đã.
Dương Gian nói:
- Vậy thì cậu cứ bình tĩnh lại đi đã, không cần phải quá sợ hãi đâu. Ít nhất nó cũng đã theo cậu hai ngày rồi mà. Không thể không nói đến vận may của câu đúng là rất tốt, mãi mà con quỷ kia không có tìm được cơ hội ra tay, chuyện này có thể cũng còn liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt của cậu nữa.
Chỗ này là tiểu khu cao cấp, mật độ dân số rất nhỏ, dưới tình cảnh này, con quỷ có rất ít cơ hội để ra tay.
Nhưng từ khi bắt đầu họp lớp đến hiện tại, đầu tiên là chuyện Thượng Quan Vân bị tập kích ở trong KTV, tiếp đó là người cảnh sát tên Trương Nguyên ở trong cục cảnh sát. Từ hai chuyện này có thể thấy được, một khi tiến vào những khu vực có số lượng người càng đông thì tỷ lệ thành công của con quỷ này sẽ càng lớn.
- Hả?
Lúc này, Dương Gian đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
- Không phải là biệt thự đã bị phong tỏa rồi hay sao? Đúng ra thì chỉ có mỗi hai chúng ta ở trong này thôi chứ, vì sao lúc nãy tôi lại nghe thấy có tiếng động gì đó ở trên tầng 2 nhỉ.
Trương Vĩ lại run rẩy.
- Không phải chứ, lại xảy ra chuyện nữa hay sao vậy?
- Xuỵt! Đừng nói chuyện, để yên tôi lắng nghe xem sao.
Hai người giữ yên lặng.
Quả nhiên là có âm thanh truyền xuống từ tầng 2, thế nhưng âm thanh cũng không lớn, không thể nghe rõ được đó là âm thanh của cái gì hết.
Giống như có người đang nói chuyện, lại giống như có người đang giãy dụa vì đau đớn ở trên đó.
Dương Gian nói:
- Quả nhiên là có tiếng động, đi lên xem thử đi.
Trương Vĩ nói, hắn ta không cảm thấy đau lòng chút nào với căn biệt thự mấy ngàn vạn cả.
- Chuyện này cậu cũng định lên xem? Sự tò mò sẽ hại chết người đó, vẫn nên báo cảnh sát đi, nếu không thì tôi sẽ phóng hỏa đốt luôn căn biệt thự này, cậu thấy có được không? Thử xem dùng lửa có đốt chết quỷ không?
Dương Gian nói:
- Chưa hiểu rõ mọi chuyện thì đừng có làm loạn, tôi đi lên nhìn thử xem, nếu thật sự là quỷ thì tôi sẽ đi ngay. Hơn nữa quỷ sẽ không bị đốt chết, đừng có làm chuyện ngu ngốc.
Hiện tại hắn cũng đã có chút tự tin khi đối mặt với quỷ, thời gian khôi phục của lệ quỷ đã được kéo dài, khống chế hai con quỷ, lại thêm một ít kinh nghiệm sau vài lần chạm trán với lệ quỷ nên hiện tại hắn đã không còn quá sợ hãi khi đối mặt với lệ quỷ như lúc đầu.
Trương Vĩ nói:
- Vậy tôi đi chung với cậu.
Dương Gian không có từ chối:
- Vậy cũgn được, cậu đi theo tôi thì sẽ an toàn hơn một chút, dù sao ở tầng một cũng có quỷ tồn tại.
Rất nhanh hai người đã đi lên lầu, sau đó lần mò theo phương hướng của âm thanh đi đến trước một căn phòng, trong phòng lại truyền ra một tiếng đọng.
- Qua con mẹ mày ấy, anh ruột tao ở đây rồi mấy thứ quỷ quái bọn bây lo mà cút xéo hết đi.
Còn không đợi Dương Gian đi điều tra xem có chuyện gì xảy ra thì Trương Vĩ lại lại đột nhiên nhảy dựng lên, tung chân đạp một phát vào cánh cửa khiến cho nó bật tung ra.
Trong phòng, rèm cửa sổ đã bị che lại nên có vẻ rất tối tăm nhưng hai người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở bên trong. Lúc này ở phía dưới sàn nhà có một người đàn ông trung niên không mặc quần áo nằm sấp trên mặt đất, bò bò về phía trước. Ở bên trên là một người phụ nữ thành thục tuổi khoảng chừng 35 36 tuổi, đang cầm roi da quất vào mông của người đàn ông.
Thế nhưng trên mặt của người đàn ông này không có vẻ gì là đau khổ hết, mà nét mặt ông ta còn lộ ra vẻ sung sướng, vui vẻ.
Ngay khi cửa phòng bị mở ra, hai người ở bên trong giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa.
Hiện tại người người, 8 con mắt, mở to ra nhìn chằm chằm vào nhau.
Khung cảnh như bị ngưng lại.
Phải mất nửa ngày thì Trương Vĩ mới mở mở miệng ra và hỏi:
- Cha? Dì Hoàng, hai người đang làm cái gì vậy?
Dương Gian không đành lòng nhìn thằng, hắn vội vàng quay đầu ra chỗ khác.
“Trong lúc vô tình hình như đã thấy phải cái gì đó không nên thấy rồi.”
Người kia mặc một bộ quần áo bẩn vô cùng, thân thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch không có một chút màu máu nào, đôi mắt chết lặng, trống rỗng. Ngay khi Trương Vĩ nhìn về phía nó, nó cũng hơi cử động đầu một chút, sau đó nhìn về phía Trương Vĩ.
- Con mẹ nó!
Trương Vĩ giật mình vì quá hoảng sợ, chiếc gương trang điểm bị tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất và vỡ tung tóe.
Sắc mặt Dương Gian như thường, hắn ngồi yên lặng ở bên cạnh.
- Nhìn thấy rồi à? Con quỷ kia ở đâu vậy?
Trương Vĩ run rẩy chỉ tay về phía một cái ghế sopha để một mình và nói:
- Nó ở đằng sau chiếc ghế này, nó đang đứng ở đằng sau.
Dương Gian liếc mắt nhìn qua một chút nhưng không thấy ai ở đó hết.
Chuyện này cũng rất bình thường, họ chỉ có thể thông qua gương hoặc kính thì mới có thể thấy được nó, mắt thường là không thể nhìn thấy nó được, ngay cả mắt quỷ của hắn cũng như thế, không thể nhìn ra được. Cũng có thể nói theo cách khác, nó là một con quỷ tồn tại ở bên trong tấm gương, trước mắt nó cũng không thể nào can thiệp vào thế giới thực.
Dương Gian nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì nó đã đi theo cậu suốt ngày. Khi cậu đi họp lớp với chúng tôi thì nó cũng đã đi theo bên người của cậu rồi.
Trương Vĩ hỏi:
- Vậy, tôi phải làm cái gì đây?
Dương Gian nói:
- Phải tìm ra nguyên nhân mới được, phải có nguyên nhân gì đó thì con quỷ ở trong gương này mới đi theo cậu, hiện tại tôi chưa thể hiểu rõ được nguyên nhân này là gì. Cho nên tôi mới phải đi đến nhà cậu một lần, cậu gặp phải nó lần thứ nhất chính là ở trong ngôi nhà này, rất có thể nguyên nhân của chuyện này nằm ở bên trong. Cậu thử nghĩ lại xem, trong nhà cậu có xảy ra chuyện gì bất thường hay không? Từ những gì mà tôi trải qua từ trước cho thấy con quỷ này không có khả năng tự nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Đương nhiên cũng có thể có khả năng đó xảy ra.
Trương Vĩ nói:
- Lúc nãy tôi hoảng sợ quá, xém tý nữa là đái cả ra quần rồi. Cậu để cho tôi bình tĩnh lại một chút đã.
Dương Gian nói:
- Vậy thì cậu cứ bình tĩnh lại đi đã, không cần phải quá sợ hãi đâu. Ít nhất nó cũng đã theo cậu hai ngày rồi mà. Không thể không nói đến vận may của câu đúng là rất tốt, mãi mà con quỷ kia không có tìm được cơ hội ra tay, chuyện này có thể cũng còn liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt của cậu nữa.
Chỗ này là tiểu khu cao cấp, mật độ dân số rất nhỏ, dưới tình cảnh này, con quỷ có rất ít cơ hội để ra tay.
Nhưng từ khi bắt đầu họp lớp đến hiện tại, đầu tiên là chuyện Thượng Quan Vân bị tập kích ở trong KTV, tiếp đó là người cảnh sát tên Trương Nguyên ở trong cục cảnh sát. Từ hai chuyện này có thể thấy được, một khi tiến vào những khu vực có số lượng người càng đông thì tỷ lệ thành công của con quỷ này sẽ càng lớn.
- Hả?
Lúc này, Dương Gian đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
- Không phải là biệt thự đã bị phong tỏa rồi hay sao? Đúng ra thì chỉ có mỗi hai chúng ta ở trong này thôi chứ, vì sao lúc nãy tôi lại nghe thấy có tiếng động gì đó ở trên tầng 2 nhỉ.
Trương Vĩ lại run rẩy.
- Không phải chứ, lại xảy ra chuyện nữa hay sao vậy?
- Xuỵt! Đừng nói chuyện, để yên tôi lắng nghe xem sao.
Hai người giữ yên lặng.
Quả nhiên là có âm thanh truyền xuống từ tầng 2, thế nhưng âm thanh cũng không lớn, không thể nghe rõ được đó là âm thanh của cái gì hết.
Giống như có người đang nói chuyện, lại giống như có người đang giãy dụa vì đau đớn ở trên đó.
Dương Gian nói:
- Quả nhiên là có tiếng động, đi lên xem thử đi.
Trương Vĩ nói, hắn ta không cảm thấy đau lòng chút nào với căn biệt thự mấy ngàn vạn cả.
- Chuyện này cậu cũng định lên xem? Sự tò mò sẽ hại chết người đó, vẫn nên báo cảnh sát đi, nếu không thì tôi sẽ phóng hỏa đốt luôn căn biệt thự này, cậu thấy có được không? Thử xem dùng lửa có đốt chết quỷ không?
Dương Gian nói:
- Chưa hiểu rõ mọi chuyện thì đừng có làm loạn, tôi đi lên nhìn thử xem, nếu thật sự là quỷ thì tôi sẽ đi ngay. Hơn nữa quỷ sẽ không bị đốt chết, đừng có làm chuyện ngu ngốc.
Hiện tại hắn cũng đã có chút tự tin khi đối mặt với quỷ, thời gian khôi phục của lệ quỷ đã được kéo dài, khống chế hai con quỷ, lại thêm một ít kinh nghiệm sau vài lần chạm trán với lệ quỷ nên hiện tại hắn đã không còn quá sợ hãi khi đối mặt với lệ quỷ như lúc đầu.
Trương Vĩ nói:
- Vậy tôi đi chung với cậu.
Dương Gian không có từ chối:
- Vậy cũgn được, cậu đi theo tôi thì sẽ an toàn hơn một chút, dù sao ở tầng một cũng có quỷ tồn tại.
Rất nhanh hai người đã đi lên lầu, sau đó lần mò theo phương hướng của âm thanh đi đến trước một căn phòng, trong phòng lại truyền ra một tiếng đọng.
- Qua con mẹ mày ấy, anh ruột tao ở đây rồi mấy thứ quỷ quái bọn bây lo mà cút xéo hết đi.
Còn không đợi Dương Gian đi điều tra xem có chuyện gì xảy ra thì Trương Vĩ lại lại đột nhiên nhảy dựng lên, tung chân đạp một phát vào cánh cửa khiến cho nó bật tung ra.
Trong phòng, rèm cửa sổ đã bị che lại nên có vẻ rất tối tăm nhưng hai người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở bên trong. Lúc này ở phía dưới sàn nhà có một người đàn ông trung niên không mặc quần áo nằm sấp trên mặt đất, bò bò về phía trước. Ở bên trên là một người phụ nữ thành thục tuổi khoảng chừng 35 36 tuổi, đang cầm roi da quất vào mông của người đàn ông.
Thế nhưng trên mặt của người đàn ông này không có vẻ gì là đau khổ hết, mà nét mặt ông ta còn lộ ra vẻ sung sướng, vui vẻ.
Ngay khi cửa phòng bị mở ra, hai người ở bên trong giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa.
Hiện tại người người, 8 con mắt, mở to ra nhìn chằm chằm vào nhau.
Khung cảnh như bị ngưng lại.
Phải mất nửa ngày thì Trương Vĩ mới mở mở miệng ra và hỏi:
- Cha? Dì Hoàng, hai người đang làm cái gì vậy?
Dương Gian không đành lòng nhìn thằng, hắn vội vàng quay đầu ra chỗ khác.
“Trong lúc vô tình hình như đã thấy phải cái gì đó không nên thấy rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.