Chương 237: Tiểu Khu Quan Giang 2
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Trương Hiển Quý có chút chần chờ:
- Chuyện này, chuyện này.
Không phải ông ta không muốn bán, mà là không biết ra giá như thế nào hết. Hiện tại ông ta còn cần nhờ Dương Gian giúp đỡ giải quyết chuyện linh dị, nếu ra giá quá cao khiến cho Dương Gian không thể mua được, tình cảnh sẽ trở nên xấu hổ. Còn nếu ông ta ra giá quá thấp, vậy không bằng tặng không cho hắn, để hắn nợ nhân tình của ông ta còn hơn.
Trương Vĩ nói:
- Cha, lúc trước Dương Gian cũng đã bảo là muốn tìm một căn nhà ở rồi, nếu cậu ấy ở chỗ này thì con cũng sẽ dọn đến đây để ở. Nên cha bán cho cậu ấy rẻ rẻ một chút, lấy mấy trăm ngàn là được rồi. Đúng rồi, lại đưa cho cậu ấy thêm 3 căn biệt thự và 3 cửa hàng mặt tiền nữa. Hôm nay con dùng 3 căn biệt thự và 3 cửa hàng để đổi một khẩu Hoàng Kim Sa Ưng, con chưa trả, hiện tại cha đưa thêm mấy căn đi, dù sao chỗ này của cha cũng không có bán được.
Trương Hiển Quý dùng ánh mắt quái dị nhìn đứa con trai của ông ta.
Lời này của con trông rất giống một tên phá gia chi tử, con có biết không vậy?
Dương Gian đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu không cháu tính như vậy đi, tòa nhà tiếp thị này cháu sẽ trả 5000 vạn, không biết chú Trương có bán không.
Hắn cảm thấy giá thị trường hẳn là chừng đó thôi, có lệch cũng không lệch nhiều.
Trương Hiển Quý hơi kinh ngạc nhìn Dương Gian, ông ta không thể nào nghĩ ra được một đứa học sinh cấp 3 như Dương Gian mà lại mở miệng ra báo giá 5000 vạn, hơn nữa sắc mặt còn không hề thay đổi một chút nào, hắn có phải là bạn học cùng đứa con Trương Vĩ của ông ta không vậy.
Ông ta nhớ là bản thân ông đã nhớ kỹ toàn bộ những người bạn học có gia cảnh thật tốt ở trong lớp của Trương Vĩ rồi mà.
Trương Hiển Quý cười nói:
- Thật ra, 5000 vạn thì có chút mắc, tòa nhà tiếp thị này chỉ đáng giá cỡ 3000 vạn thôi.
Con mắt Dương Gian khẽ híp, hắn nói với giọng điệu rất nghiêm túc:
- Đó chỉ là giá cả hiện tại, nếu sau khi cháu vào ở chỗ này thì nó sẽ không còn cái giá này nữa đâu.
Trương Hiển Quý có chút tò mò hỏi lại:
- Hử, ý cháu là gì?
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Chẳng lẽ chú Trương cho rằng chuyện linh dị chỉ là xảy ra một cách ngẫu nhiên hay sao? Trước mắt mà nói chuyện linh dị ở trong thành phố Đại Xương càng ngày càng nhiều. Đấy không phải chỗ đặc biệt gì, bởi vì chuyện linh dị trên toàn thế giới đều như thế cả, mỗi ngày đều tăng lên trên diện rộng. Nếu chú quan tâm đến vấn đề này thì với địa vị và thân phận của chú sẽ không khó để thăm dò một ít chuyện về vấn đề này đâu. Sở dĩ cháu phải rời khỏi khu vực thành thị là vì cháu không muốn sinh sống trong các khu vực đông dân cư. Bởi vì càng nhiều người sinh sống thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị lại càng lớn. Tiểu khu này của chú cũng không hề tê, mặc dù hiện tại có quỷ xuất hiện trong này, nếu có thể giải quyết nó, cùng với việc cháu ở lại trong này. Như vậy chú Trương chỉ cần động não là có thể biết được cơ hội buôn bán và giá trị của những căn nhà này sẽ tăng cao như thế nào rồi chứ?
Sắc mặt Trương Hiển Quý hơi ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe không ngừng.
Nếu mọi chuyện đúng như Dương Gian nói, chuyện linh dị đang càng ngày càng tăng. Như vậy khi có Dương Gian, một nhân viên chuyên xử lý chuyện linh dị ở lại trong tiểu khu này, đây sẽ là một viên thuốc an thần to tướng cho đám nhà giàu ở trong thành phố Đại Xương.
Lúc đó cái giá 5 vạn một phòng ở đây đã có vẻ quá thấp.
Khó trách tên tiểu tử Trương Vĩ nhà ông ta lại muốn đi theo đít Dương Gian, tên tiểu tử này thật sự rất khôn khéo, ai bảo con ông ta ngốc chứ. Chỉ cần tặng 3 căn biệt thự là có thể giữ chân Dương Gian lại chỗ này, không thể không nói chuyện này là một món hời lớn.
Thứ nhất, điều này có thể đảm bảo an toàn cho gia đình ông ta, thứ hai là có thể nâng giá nhà lên, có thể nói đây chính là một mũi tên trúng hai con chim.
Thật không hổ là con trai ông ta, biết kiếm đường vòng chạy đến cứu cha nó. Trương Hiển Quý có chút cảm động, ông ta nhìn về phía Trương Vĩ bằng ánh mắt trìu mến nhưng mặt ông ta chợt tối sầm lại.
Tên tiểu này vậy mà đeo tai nghe, nghe cái gì đó trên điện thoại, mắt thì nhìn bâng quơ xung quanh, nó chẳng thèm để ý đến chuyện gì hết, trông cứ như một thằng bất cần đời…có lẽ ông ta nên thu hồi lại ý nghĩ lúc nãy.
Ngược lại Trương Hiển Quý tỏ ra nghiêm túc, chính thức thay đổi cách xưng hô với Dương Gian, ông ta nói:
- Xem ra tôi cần phải bàn bạc lại với Dương tiên sinh về một cuộc làm ăn đây.
Dương Gian nói:
- Chú Trương, chú cứ nói thẳng ra là được, cháu đọc ít sách cho nên không hiểu được cách nói chuyện quanh co như vậy đâu. Cho nên có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ra, như vậy sẽ rất dễ nói chuyện.
Trương Hiển Quý nói:
- Quan Giang Hoa Viên này cũng không phải chỉ có mỗi một mình tôi là chủ sỡ hữu, vì khả năng tài chính của tôi cũng không cho phép tôi làm điều đó. Vì vậy khi hợp tác đấu thầu xây dựng tiểu khu này thì tôi chỉ là một trong ba nhà đầu tư của công trình này. Tôi chỉ phụ trách xây dựng ở trong tiểu khu này, còn những công đoạn sau thì do hai người khác phụ trách. Nếu Dương tiên sinh có thể dọn dẹp được con quỷ trong này, đồng thời chuyển đến ở trong này thì chúng ta có lẽ sẽ có một chuyện làm ăn ở đây.
Dương Gian nói:
- Chú Trương, chú cứ nói tiếp đi, hợp tác như thế nào vậy?
Trương Hiển Quý nói:
- Nếu chỗ này thật sự có quỷ xuất hiện, một khi hai nhà đầu tư còn lại tin tưởng chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ dùng giá thấp để bán tống bán tháo mấy căn nhà của hộ, khi đó chúng ta chỉ cần hợp tác ôm trọn gói là được, sau đó bán lại với giá khá để lấy lời. Cách làm rất đơn giản, nếu mọi thứ đều thuận lợi có lẽ lợi nhuận sẽ là mười ấy ức.
Nghe Trương Hiển Quý nói như vậy, Dương Gian khẽ nheo mắt.
Mười mấy ức?
Con mẹ nó.
Chính hắn phải cực nhọc, khổ sở mãi mới có thể xử lý được một chuyện linh dị, mới có thể kiếm được mấy trăm vạn. Sau này nhờ may mắn mà hắn nhặt được một chiếc quan tài, tiếp đó bán nó cho Vương Tiểu Minh thì mới kiếm lời được có mấy ức. Vậy mà Trương Hiển Quý chỉ có làm một vài chuyện nho nhỏ thì đã kiếm lời mười mấy ức, chênh lệch hai bên có chút xa.
Trương Hiển Quý nói:
- Đương nhiên, mấu chốt của chuyện này là thật sự có chuyện linh dị xảy ra ở trong thành phố Đại Xương hay không? Nếu nó xảy ra thật sự chứ không phải chuyện ngẫu nhiên mới có khả năng thành công. Nhưng chỉ cần có chuyện linh dị tồn tại là được, lúc đó tôi chỉ cần tung một vài tin tức trong nội bộ, tin rằng hiệu quả của nó sẽ không hề tệ.
Dương Gian nói.
- Tung tin đồn để xào giá phòng, chú Trương, chú rất biết cách chơi đó.
Trương Hiển Quý nói:
- Toàn bộ đều mà mấy tiểu xảo bình thường của thương nhân mà hôi. Nếu Dương tiên sinh đồng ý với cách làm này thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay lập tức. Còn về phân chia lợi nhuận như thế nào thì Dương tiên sinh cứ nói là được.
---
- Chuyện này, chuyện này.
Không phải ông ta không muốn bán, mà là không biết ra giá như thế nào hết. Hiện tại ông ta còn cần nhờ Dương Gian giúp đỡ giải quyết chuyện linh dị, nếu ra giá quá cao khiến cho Dương Gian không thể mua được, tình cảnh sẽ trở nên xấu hổ. Còn nếu ông ta ra giá quá thấp, vậy không bằng tặng không cho hắn, để hắn nợ nhân tình của ông ta còn hơn.
Trương Vĩ nói:
- Cha, lúc trước Dương Gian cũng đã bảo là muốn tìm một căn nhà ở rồi, nếu cậu ấy ở chỗ này thì con cũng sẽ dọn đến đây để ở. Nên cha bán cho cậu ấy rẻ rẻ một chút, lấy mấy trăm ngàn là được rồi. Đúng rồi, lại đưa cho cậu ấy thêm 3 căn biệt thự và 3 cửa hàng mặt tiền nữa. Hôm nay con dùng 3 căn biệt thự và 3 cửa hàng để đổi một khẩu Hoàng Kim Sa Ưng, con chưa trả, hiện tại cha đưa thêm mấy căn đi, dù sao chỗ này của cha cũng không có bán được.
Trương Hiển Quý dùng ánh mắt quái dị nhìn đứa con trai của ông ta.
Lời này của con trông rất giống một tên phá gia chi tử, con có biết không vậy?
Dương Gian đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu không cháu tính như vậy đi, tòa nhà tiếp thị này cháu sẽ trả 5000 vạn, không biết chú Trương có bán không.
Hắn cảm thấy giá thị trường hẳn là chừng đó thôi, có lệch cũng không lệch nhiều.
Trương Hiển Quý hơi kinh ngạc nhìn Dương Gian, ông ta không thể nào nghĩ ra được một đứa học sinh cấp 3 như Dương Gian mà lại mở miệng ra báo giá 5000 vạn, hơn nữa sắc mặt còn không hề thay đổi một chút nào, hắn có phải là bạn học cùng đứa con Trương Vĩ của ông ta không vậy.
Ông ta nhớ là bản thân ông đã nhớ kỹ toàn bộ những người bạn học có gia cảnh thật tốt ở trong lớp của Trương Vĩ rồi mà.
Trương Hiển Quý cười nói:
- Thật ra, 5000 vạn thì có chút mắc, tòa nhà tiếp thị này chỉ đáng giá cỡ 3000 vạn thôi.
Con mắt Dương Gian khẽ híp, hắn nói với giọng điệu rất nghiêm túc:
- Đó chỉ là giá cả hiện tại, nếu sau khi cháu vào ở chỗ này thì nó sẽ không còn cái giá này nữa đâu.
Trương Hiển Quý có chút tò mò hỏi lại:
- Hử, ý cháu là gì?
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Chẳng lẽ chú Trương cho rằng chuyện linh dị chỉ là xảy ra một cách ngẫu nhiên hay sao? Trước mắt mà nói chuyện linh dị ở trong thành phố Đại Xương càng ngày càng nhiều. Đấy không phải chỗ đặc biệt gì, bởi vì chuyện linh dị trên toàn thế giới đều như thế cả, mỗi ngày đều tăng lên trên diện rộng. Nếu chú quan tâm đến vấn đề này thì với địa vị và thân phận của chú sẽ không khó để thăm dò một ít chuyện về vấn đề này đâu. Sở dĩ cháu phải rời khỏi khu vực thành thị là vì cháu không muốn sinh sống trong các khu vực đông dân cư. Bởi vì càng nhiều người sinh sống thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị lại càng lớn. Tiểu khu này của chú cũng không hề tê, mặc dù hiện tại có quỷ xuất hiện trong này, nếu có thể giải quyết nó, cùng với việc cháu ở lại trong này. Như vậy chú Trương chỉ cần động não là có thể biết được cơ hội buôn bán và giá trị của những căn nhà này sẽ tăng cao như thế nào rồi chứ?
Sắc mặt Trương Hiển Quý hơi ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe không ngừng.
Nếu mọi chuyện đúng như Dương Gian nói, chuyện linh dị đang càng ngày càng tăng. Như vậy khi có Dương Gian, một nhân viên chuyên xử lý chuyện linh dị ở lại trong tiểu khu này, đây sẽ là một viên thuốc an thần to tướng cho đám nhà giàu ở trong thành phố Đại Xương.
Lúc đó cái giá 5 vạn một phòng ở đây đã có vẻ quá thấp.
Khó trách tên tiểu tử Trương Vĩ nhà ông ta lại muốn đi theo đít Dương Gian, tên tiểu tử này thật sự rất khôn khéo, ai bảo con ông ta ngốc chứ. Chỉ cần tặng 3 căn biệt thự là có thể giữ chân Dương Gian lại chỗ này, không thể không nói chuyện này là một món hời lớn.
Thứ nhất, điều này có thể đảm bảo an toàn cho gia đình ông ta, thứ hai là có thể nâng giá nhà lên, có thể nói đây chính là một mũi tên trúng hai con chim.
Thật không hổ là con trai ông ta, biết kiếm đường vòng chạy đến cứu cha nó. Trương Hiển Quý có chút cảm động, ông ta nhìn về phía Trương Vĩ bằng ánh mắt trìu mến nhưng mặt ông ta chợt tối sầm lại.
Tên tiểu này vậy mà đeo tai nghe, nghe cái gì đó trên điện thoại, mắt thì nhìn bâng quơ xung quanh, nó chẳng thèm để ý đến chuyện gì hết, trông cứ như một thằng bất cần đời…có lẽ ông ta nên thu hồi lại ý nghĩ lúc nãy.
Ngược lại Trương Hiển Quý tỏ ra nghiêm túc, chính thức thay đổi cách xưng hô với Dương Gian, ông ta nói:
- Xem ra tôi cần phải bàn bạc lại với Dương tiên sinh về một cuộc làm ăn đây.
Dương Gian nói:
- Chú Trương, chú cứ nói thẳng ra là được, cháu đọc ít sách cho nên không hiểu được cách nói chuyện quanh co như vậy đâu. Cho nên có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ra, như vậy sẽ rất dễ nói chuyện.
Trương Hiển Quý nói:
- Quan Giang Hoa Viên này cũng không phải chỉ có mỗi một mình tôi là chủ sỡ hữu, vì khả năng tài chính của tôi cũng không cho phép tôi làm điều đó. Vì vậy khi hợp tác đấu thầu xây dựng tiểu khu này thì tôi chỉ là một trong ba nhà đầu tư của công trình này. Tôi chỉ phụ trách xây dựng ở trong tiểu khu này, còn những công đoạn sau thì do hai người khác phụ trách. Nếu Dương tiên sinh có thể dọn dẹp được con quỷ trong này, đồng thời chuyển đến ở trong này thì chúng ta có lẽ sẽ có một chuyện làm ăn ở đây.
Dương Gian nói:
- Chú Trương, chú cứ nói tiếp đi, hợp tác như thế nào vậy?
Trương Hiển Quý nói:
- Nếu chỗ này thật sự có quỷ xuất hiện, một khi hai nhà đầu tư còn lại tin tưởng chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ dùng giá thấp để bán tống bán tháo mấy căn nhà của hộ, khi đó chúng ta chỉ cần hợp tác ôm trọn gói là được, sau đó bán lại với giá khá để lấy lời. Cách làm rất đơn giản, nếu mọi thứ đều thuận lợi có lẽ lợi nhuận sẽ là mười ấy ức.
Nghe Trương Hiển Quý nói như vậy, Dương Gian khẽ nheo mắt.
Mười mấy ức?
Con mẹ nó.
Chính hắn phải cực nhọc, khổ sở mãi mới có thể xử lý được một chuyện linh dị, mới có thể kiếm được mấy trăm vạn. Sau này nhờ may mắn mà hắn nhặt được một chiếc quan tài, tiếp đó bán nó cho Vương Tiểu Minh thì mới kiếm lời được có mấy ức. Vậy mà Trương Hiển Quý chỉ có làm một vài chuyện nho nhỏ thì đã kiếm lời mười mấy ức, chênh lệch hai bên có chút xa.
Trương Hiển Quý nói:
- Đương nhiên, mấu chốt của chuyện này là thật sự có chuyện linh dị xảy ra ở trong thành phố Đại Xương hay không? Nếu nó xảy ra thật sự chứ không phải chuyện ngẫu nhiên mới có khả năng thành công. Nhưng chỉ cần có chuyện linh dị tồn tại là được, lúc đó tôi chỉ cần tung một vài tin tức trong nội bộ, tin rằng hiệu quả của nó sẽ không hề tệ.
Dương Gian nói.
- Tung tin đồn để xào giá phòng, chú Trương, chú rất biết cách chơi đó.
Trương Hiển Quý nói:
- Toàn bộ đều mà mấy tiểu xảo bình thường của thương nhân mà hôi. Nếu Dương tiên sinh đồng ý với cách làm này thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay lập tức. Còn về phân chia lợi nhuận như thế nào thì Dương tiên sinh cứ nói là được.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.