Chương 183: Tôi Là Hiên Viên Thiết Đản
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
- Tôi có hỏi mấy người đó rồi, họ bảo là đường ống khí Gas trong tiểu khu bị hở, vô cùng nguy hiểm nên phải phong tỏa, không cho phép người đến gần. Còn đường cao tốc thì bảo là đang sửa đường nhưng làm gì có chuyện sửa đường mà lại xây nguyên một bức tường trên đường như vậy chứ? Đó là sửa hay là phong tỏa vậy. Còn công viên kia cũng thông báo là phải sửa chữa, đó là công viên lâu năm, gần mười năm nay có thấy sửa sang gì đâu, hiện tại lại phải sửa lâu thế.
Dương Gian hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ sau khi nhận kích thích bởi lệ quỷ, Triệu Lỗi lại có gan đi dò xét chuyện về linh dị nhiều như thế.
Hiện tại Trương Vĩ khá là kiêng kỵ đối với những chuyện như thế này, khi nghe Triệu Lỗi nói như thế, hắn ta đáp lại:
- Không phải cậu nhàn rỗi sinh nông nỗi đấy chứ? Không có chuyện gì làm hay sao mà cứ đi tìm đường chết vậy, lỡ đụng phải chúng thì cậu biết phải làm sao giờ.
Triệu Lỗi nói:
- Tôi chỉ muốn chuẩn bị một chút để còn có cái mà đề phòng, chuẩn bị tâm lý cho đầy đủ mà thôi. Mà về chuyện này chắc Dương Gian sẽ biết nhiều hơn cả tôi nhỉ.
Khi nói về chuyện này, cậu ta cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Dương Gian. Dường như cũng có ý hỏi hắn về những thông tin liên quan, thếhưng Dương Gian lại không muốn nói cho bọn họ nghe quá nhiều về chuyện linh dị, không phải vì hắn muốn giấu diếm mà hắn không muốn bọn họ biết quá nhiều về chuyện này.
Bởi vì biết càng nhiều thì càng sợ hãi, càng tuyệt vọng, đến lúc đó lại cứ nghi thần nghi quỷ suốt ngày, không chừng tinh thần cũng sẽ sụp đổ vì quá sợ hãi, hắn sợ đám người này chắc sẽ tự sát luôn mất.
Chỉ cần để bọn họ tin tưởng chuyện linh dị có thật là đủ rồi, không cần biết nhiều nữa.
Lúc này Trương Vĩ nhìn về phía Vương San San và hỏi:
- Bạn Vương San San, sao bạn lại im lặng như vậy, một câu cũng không nói, có phải do bọn tôi quá xuất sắc nên bạn cảm thấy quá áp lực không? Chuyện này không liên quan gì đâu, mặc dù có một vài khía cạnh cậu không thể nào bằng bọn tôi được nhưng chúng ta đều là bạn học với nhau cả mà, sao bọn tôi có thể xem thường bạn được chứ? Mà sao bạn lại ngồi gần Dương Gian như vậy?
Vương San San ngồi sát ngay bên cạnh Dương Gian, cơ hồ là muốn dựa sát lên người Dương Gian luôn vậy. Hai mươi mấy chỗ ngồi, bốn người ngồi cách nhau khá xa, chỉ có hai người bọn họ là dính lấy nhau.
- Tôi không muốn nói quá nhiều, chỉ cần được ngồi cùng Dương Gian là đủ rồi.
Giọng điệu của Vương San San rất bình thản cộng thêm một sự lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào, khác xa với tính cách của cô ấy.
Trương Vĩ trưng bộ mặt buồn bực nhìn Dương Gian.
- À, tốt, tốt, tên FA như tôi không tiện quấy rầy.
Nếu biết anh hùng cứu mỹ nữ, mỹ nữ sẽ lấy thân thể để báo đáp chứ không đợi kiếp sau mới báo đáp thì khi đó hắn ta đã liều mạng xông lên rồi.
Bốn người tụ họp lại một chỗ, trò chuyện rất nhiều thứ.
Ví dụ như tình trạng của bản thân mỗi người, dự định của tương lai, đương nhiên cũng có liên quan một ít đến đề tài chuyện linh dị. Dương Gian cũng nhắc nhở bọn họ, sau này chuyện linh dị sẽ xảy ra thường xuyên hơn, càng ngày càng nhiều, bảo bọn họ chú ý an toàn hơn một chút. Thí dụ đi mua một ít vàng về để dự trữ, sau này giá trị vàng tăng có thể bán kiếm lời. Hơn nữa hắn khuyên đám người tốt nhất là đừng nên đi lại trong khu vực thành phố.
Bời vì những khu vực tập trung càng nhiều người thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị sẽ càng lớn, đi dạo ở mấy trung tâm thành phố là điều rất nguy hiểm.
Hơn nữa, ở trung tâm thành phố Đại Xương còn có quỷ anh lãng vảng ở đâu đấy, mấy ngày trước hắn còn gặp qua nó một lần, ai biết được mấy ngày hôm nay nó đi giết người ở chỗ nào.
Lúc này Trương Vĩ đột nhiên có chút nóng nảy nói:
- Mẹ nó, nói đến mức đói hết cả bụng mà sao Miêu Tiểu Thiện còn chưa đến? Lúc nãy cô ấy bảo là 10 phút nữa sẽ đến mà, kết quả là 10 phút, 10 phút... Hiện tại đã qua 30 phút rồi mà sao vẫn chưa đến. Nếu không phải tôi thấy khuôn mặt của bạn ấy có chút đáng yêu thì tôi đã phải mắng cho bạn ấy một trận rồi.
Triệu Lỗi nói:
- Chắc là bạn ấy sẽ không đến đây nữa đâu. Dù sao loại tụ họp này đã không còn ý nghĩa gì cả.
- Làm sao lại không có ý nghĩa, nguyên lớp học hơn 40 người mà hiện tại chỉ còn lại mấy người chúng ta sống sót, như vậy chúng ta phải quý trọng nhau hơn mới đúng chứ. Lúc này được dịp gần nhau mà còn không đi tụ họp, sao này mỗi người phân mỗi nơi, làm gì còn có cơ hội để gặp mặt nhau nữa.
Cũng lâu thật lâu rồi thì Trương Vĩ mới có được một câu nói giống con người, ba người còn lại đang định khen hắn ta một câu thì hắn ta lại mở mồm bật ra câu tiếp theo, làm cho người ta muốn đánh người.
- Hơn nữa thân phận thổ hào của tôi vừa mới bị bại lội, nếu mấy người không đến thì tôi biết khoe khoang cho ai xem.
Dương Gian nói:
- Đừng để ý đến tên này, chúng ta ăn cơm thôi. Vương San San, cậu cũng ăn đi.
Vương San San nói:
- Hôm trước tôi vừa mới nếm qua.
Dương Gian lặng người nhìn cô một lát.
- Hôm trước mới nếm qua?
Vương San San giải thích:
- Nhịp tim của tôi càng ngày càng chậm, tốc độ tiêu hóa cũng chậm đi, nên ăn ngày càng ít.
- Nhưng cũng nên ăn thêm một chút đi.
Vương San San gật đầu nói:
- Được.
Ngay khi bọn hắn vừa ăn được một lúc, Miêu Tiểu Thiện với vội vã đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy mọi người đều đã ngồi đông đủ ở bên trong nên ngượng ngùng nói:
- Thật sự xin lỗi mọi người, thật sự xin lỗi. Lúc nãy gặp phải một vụ tai nạn, một người tài xế taxi đâm phải một xe riêng, tài xế và chủ của xe kia xông vào đánh nhau khiến đoạn đường bị kẹt gần nửa giờ nên không thể đến kịp, để cho mọi người đợi lâu rồi.
Trương Vĩ nhếch miệng cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, cậu đáng yêu như vậy nên mọi người đương nhiên sẽ tha thứ cho cậu. Đúng rồi anh chàng đẹp trai này là ai?
Hắn thấy có một chàng trai khoảng 20 tuổi đi theo phía Miêu Tiểu Thiện nên hỏi thăm.
Miêu Tiểu Thiện vội vàng giải thích:
- Anh ấy chính là anh họ của tôi, vì không yên khi để tôi ra ngoài một mình nên đã đưa tôi đi, mấy bạn không ngại chứ.
Trương Vĩ nói:
- Không ngại.
Người thanh niên này đưa tay với Trương Vĩ và nói:
- Tôi tên là Thượng Quan Vân, không biết vị bạn học này tên là gì?
Cái gì? Hiện tại đã là năm nào tháng nào rồi mà còn có người họ Thượng Quan, làm như anh cao thượng lắm ấy, hơn nữa người ngoài như anh đúng là mặt dày, chuyện tụ họp của đám người sống sót bọn tôi anh tham gia làm quái gì.
Trương Vĩ hơi nhíu mày, đứng lên:
- May mắn được gặp mặt, tên của kẻ hèn này là Hiên Viên Thiết Đản.
- …?
Thượng Quan Vân kinh ngạc nhìn hắn ta.
Còn có loại tên kỳ quái này nữa sao?
Trương Vĩ chỉ vào Triệu Lỗi và nói:
- Vị này chính là Gia Cát Đại Ngốc.
Triệu Lỗi nói:
- Hiên Viên Thiết Đản, cậu không cần giới thiệu tên tôi, Gia Cát Đại Ngốc tôi biết tự giới thiệu.
Dương Gian hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ sau khi nhận kích thích bởi lệ quỷ, Triệu Lỗi lại có gan đi dò xét chuyện về linh dị nhiều như thế.
Hiện tại Trương Vĩ khá là kiêng kỵ đối với những chuyện như thế này, khi nghe Triệu Lỗi nói như thế, hắn ta đáp lại:
- Không phải cậu nhàn rỗi sinh nông nỗi đấy chứ? Không có chuyện gì làm hay sao mà cứ đi tìm đường chết vậy, lỡ đụng phải chúng thì cậu biết phải làm sao giờ.
Triệu Lỗi nói:
- Tôi chỉ muốn chuẩn bị một chút để còn có cái mà đề phòng, chuẩn bị tâm lý cho đầy đủ mà thôi. Mà về chuyện này chắc Dương Gian sẽ biết nhiều hơn cả tôi nhỉ.
Khi nói về chuyện này, cậu ta cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Dương Gian. Dường như cũng có ý hỏi hắn về những thông tin liên quan, thếhưng Dương Gian lại không muốn nói cho bọn họ nghe quá nhiều về chuyện linh dị, không phải vì hắn muốn giấu diếm mà hắn không muốn bọn họ biết quá nhiều về chuyện này.
Bởi vì biết càng nhiều thì càng sợ hãi, càng tuyệt vọng, đến lúc đó lại cứ nghi thần nghi quỷ suốt ngày, không chừng tinh thần cũng sẽ sụp đổ vì quá sợ hãi, hắn sợ đám người này chắc sẽ tự sát luôn mất.
Chỉ cần để bọn họ tin tưởng chuyện linh dị có thật là đủ rồi, không cần biết nhiều nữa.
Lúc này Trương Vĩ nhìn về phía Vương San San và hỏi:
- Bạn Vương San San, sao bạn lại im lặng như vậy, một câu cũng không nói, có phải do bọn tôi quá xuất sắc nên bạn cảm thấy quá áp lực không? Chuyện này không liên quan gì đâu, mặc dù có một vài khía cạnh cậu không thể nào bằng bọn tôi được nhưng chúng ta đều là bạn học với nhau cả mà, sao bọn tôi có thể xem thường bạn được chứ? Mà sao bạn lại ngồi gần Dương Gian như vậy?
Vương San San ngồi sát ngay bên cạnh Dương Gian, cơ hồ là muốn dựa sát lên người Dương Gian luôn vậy. Hai mươi mấy chỗ ngồi, bốn người ngồi cách nhau khá xa, chỉ có hai người bọn họ là dính lấy nhau.
- Tôi không muốn nói quá nhiều, chỉ cần được ngồi cùng Dương Gian là đủ rồi.
Giọng điệu của Vương San San rất bình thản cộng thêm một sự lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào, khác xa với tính cách của cô ấy.
Trương Vĩ trưng bộ mặt buồn bực nhìn Dương Gian.
- À, tốt, tốt, tên FA như tôi không tiện quấy rầy.
Nếu biết anh hùng cứu mỹ nữ, mỹ nữ sẽ lấy thân thể để báo đáp chứ không đợi kiếp sau mới báo đáp thì khi đó hắn ta đã liều mạng xông lên rồi.
Bốn người tụ họp lại một chỗ, trò chuyện rất nhiều thứ.
Ví dụ như tình trạng của bản thân mỗi người, dự định của tương lai, đương nhiên cũng có liên quan một ít đến đề tài chuyện linh dị. Dương Gian cũng nhắc nhở bọn họ, sau này chuyện linh dị sẽ xảy ra thường xuyên hơn, càng ngày càng nhiều, bảo bọn họ chú ý an toàn hơn một chút. Thí dụ đi mua một ít vàng về để dự trữ, sau này giá trị vàng tăng có thể bán kiếm lời. Hơn nữa hắn khuyên đám người tốt nhất là đừng nên đi lại trong khu vực thành phố.
Bời vì những khu vực tập trung càng nhiều người thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị sẽ càng lớn, đi dạo ở mấy trung tâm thành phố là điều rất nguy hiểm.
Hơn nữa, ở trung tâm thành phố Đại Xương còn có quỷ anh lãng vảng ở đâu đấy, mấy ngày trước hắn còn gặp qua nó một lần, ai biết được mấy ngày hôm nay nó đi giết người ở chỗ nào.
Lúc này Trương Vĩ đột nhiên có chút nóng nảy nói:
- Mẹ nó, nói đến mức đói hết cả bụng mà sao Miêu Tiểu Thiện còn chưa đến? Lúc nãy cô ấy bảo là 10 phút nữa sẽ đến mà, kết quả là 10 phút, 10 phút... Hiện tại đã qua 30 phút rồi mà sao vẫn chưa đến. Nếu không phải tôi thấy khuôn mặt của bạn ấy có chút đáng yêu thì tôi đã phải mắng cho bạn ấy một trận rồi.
Triệu Lỗi nói:
- Chắc là bạn ấy sẽ không đến đây nữa đâu. Dù sao loại tụ họp này đã không còn ý nghĩa gì cả.
- Làm sao lại không có ý nghĩa, nguyên lớp học hơn 40 người mà hiện tại chỉ còn lại mấy người chúng ta sống sót, như vậy chúng ta phải quý trọng nhau hơn mới đúng chứ. Lúc này được dịp gần nhau mà còn không đi tụ họp, sao này mỗi người phân mỗi nơi, làm gì còn có cơ hội để gặp mặt nhau nữa.
Cũng lâu thật lâu rồi thì Trương Vĩ mới có được một câu nói giống con người, ba người còn lại đang định khen hắn ta một câu thì hắn ta lại mở mồm bật ra câu tiếp theo, làm cho người ta muốn đánh người.
- Hơn nữa thân phận thổ hào của tôi vừa mới bị bại lội, nếu mấy người không đến thì tôi biết khoe khoang cho ai xem.
Dương Gian nói:
- Đừng để ý đến tên này, chúng ta ăn cơm thôi. Vương San San, cậu cũng ăn đi.
Vương San San nói:
- Hôm trước tôi vừa mới nếm qua.
Dương Gian lặng người nhìn cô một lát.
- Hôm trước mới nếm qua?
Vương San San giải thích:
- Nhịp tim của tôi càng ngày càng chậm, tốc độ tiêu hóa cũng chậm đi, nên ăn ngày càng ít.
- Nhưng cũng nên ăn thêm một chút đi.
Vương San San gật đầu nói:
- Được.
Ngay khi bọn hắn vừa ăn được một lúc, Miêu Tiểu Thiện với vội vã đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy mọi người đều đã ngồi đông đủ ở bên trong nên ngượng ngùng nói:
- Thật sự xin lỗi mọi người, thật sự xin lỗi. Lúc nãy gặp phải một vụ tai nạn, một người tài xế taxi đâm phải một xe riêng, tài xế và chủ của xe kia xông vào đánh nhau khiến đoạn đường bị kẹt gần nửa giờ nên không thể đến kịp, để cho mọi người đợi lâu rồi.
Trương Vĩ nhếch miệng cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, cậu đáng yêu như vậy nên mọi người đương nhiên sẽ tha thứ cho cậu. Đúng rồi anh chàng đẹp trai này là ai?
Hắn thấy có một chàng trai khoảng 20 tuổi đi theo phía Miêu Tiểu Thiện nên hỏi thăm.
Miêu Tiểu Thiện vội vàng giải thích:
- Anh ấy chính là anh họ của tôi, vì không yên khi để tôi ra ngoài một mình nên đã đưa tôi đi, mấy bạn không ngại chứ.
Trương Vĩ nói:
- Không ngại.
Người thanh niên này đưa tay với Trương Vĩ và nói:
- Tôi tên là Thượng Quan Vân, không biết vị bạn học này tên là gì?
Cái gì? Hiện tại đã là năm nào tháng nào rồi mà còn có người họ Thượng Quan, làm như anh cao thượng lắm ấy, hơn nữa người ngoài như anh đúng là mặt dày, chuyện tụ họp của đám người sống sót bọn tôi anh tham gia làm quái gì.
Trương Vĩ hơi nhíu mày, đứng lên:
- May mắn được gặp mặt, tên của kẻ hèn này là Hiên Viên Thiết Đản.
- …?
Thượng Quan Vân kinh ngạc nhìn hắn ta.
Còn có loại tên kỳ quái này nữa sao?
Trương Vĩ chỉ vào Triệu Lỗi và nói:
- Vị này chính là Gia Cát Đại Ngốc.
Triệu Lỗi nói:
- Hiên Viên Thiết Đản, cậu không cần giới thiệu tên tôi, Gia Cát Đại Ngốc tôi biết tự giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.