Chương 162: Trả Giá 2
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
---
Nếu một con quỷ có giá là 100 triệu, vậy quỷ quan tài và con quỷ bên trong sẽ tính là 2 con quỷ, như thế nó sẽ có giá là 200 triệu.
Mà lúc trước Ngô Việt có nói là mua cao hơn giá thị trường 50%, cũng là 300 triệu.
Phải tính cho thật kỹ càng vào, tiền mồ hôi nước mắt cả đấy.
Hắn sắp sửa biến thành phú ông mấy trăm triệu rồi, đây chính là điều mà trước kia có nằm mơ thì hắn cũng không thể nào mơ đến.
Sau khi tính toán một hồi lâu, Dương Gian mở miệng bảo:
- Quỷ quan tài khá đặc biệt, không thể tính giống như mấy con quỷ bình thường được, nó còn có năng lực đặc biệt nữa, tôi cảm thấy nó ít nhất cũng phải... 500 triệu.
Vương Tiểu Minh quay đầu kêu lên một tiếng:
- Được, 500 triệu thì 500 triệu, ai là người quản lý ngân sách? Đưa tiền.
Tôn Lệ Hồng lập tức đi đến, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi:
- Vâng, giáo sư Vương.
- ...
Đáp ứng dễ dàng như thế hay sao, không quan tâm đến giá tiền, có phải là hắn ra giá quá thấp hay không?
Không biết hiện tại đổi giá lại còn được nữa không nhỉ nnhưng sao trông mặt của Triệu Kiến Quốc và Lý Quân lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Dương Gian cảm thấy nếu hiện tại lại thay đổi giá cả thì sẽ rất mất mặt, quá xấu hổ. Thế nhưng trước sức hút của tiền tài thì mặt mũi cũng phải để qua một bên.
- 500 triệu là tiền mua quỷ quan tài, còn tiền công chuyên chở từ bên trong thôn nữa, còn tháo mất một chiếc xe thể thao, mấy cái đó phải tính toán vào...phải thêm cho tôi 5000 vạn.
Vương Tiểu Minh nói:
- Được, vậy thì lại gửi thêm 5000 vạn qua.
Mẹ nó, vẫn là ra giá quá thấp.
Quả nhiên, sự nghèo khó đã ảnh hưởng đến sức tưởng tượng của bản thân mất rồi.
Đúng là đáng giận.
Nếu biết có chuyện này thì hắn đã đọc nhiều sách vào rồi, như vậy hiện tại cũng không vì mấy món đồ giá trị lớn này mà phải khổ sở, không giám ra giá cao. Mặc dù Dương Gian vẫn còn muốn tăng giá nhưng không thể nào mất mặt đến như vậy được. Nếu tiếp tục tăng giá nữa thì sau này sao mà ra đường gặp người khác được nữa.
“Thôi kệ vậy, cứ coi như là làm việc thiện đi, nhưng phải bán Phùng Toàn một cái giá tốt mới được.”
Dương Gian cảm thấy nên đòi lại những thiệt thòi lúc trước lên người của Phùng Toàn. Gia hỏa này chính là người đã hãm hại hắn mấy lần ở trong thôn Hoàng Cương.
Anh bạn tốt, tôi có phát tài hay không đều dựa hoàn toàn vào anh đó.
Dương Gian sờ sờ cái túi đựng thi thể ở trước mặt giống như đang sờ một túi tiền chứ không phải là một túi thi thể.
- Được rồi, hợp tác vui vẻ.
Nhìn thấy giá cả bàn bạc đã xong, Vương Tiểu Minh có chút kích động, sau đó anh ta nói:
- Lý tướng quân, làm phiền anh chở quỷ quan tài về phòng thí nghiệm.
- Được rồi, để đó cho tôi.
Lý Quân đứng lên, mang theo một đám bảo vệ của phòng thí nghiệm đi qua, chuẩn bị vận chuyển quan tài.
Dương Gian nói:
- Thôi thì vì lòng hảo tâm nên tôi nhắc nhở anh một điều, trong cỗ quan tài kia còn có một con quỷ, mở quan tài ra là con quỷ chạy ra ngay. Nên các anh nhớ cẩn thận một chút...xảy ra chuyện gì sau đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Lý Quân quay đầu lại nhìn Dương Gian một lát.
- Cảm ơn cậu.
Nhìn thấy đám người Lý Quân đã tiếp nhận vận chuyển quỷ quan tài rồi, Vương Tiểu Minh có chút háo hức, anh ta vội vàng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
- Cuộc giao dịch tiếp theo thì cậu bàn với người của công ty đi, tôi còn có việc phải chạy về phòng thí nghiệm, không thể ở lại đây lâu được.
- Hả?
Anh ta định đi? Vào lúc này?
Anh không muốn Phùng Toàn nữa hay sao? Tôi còn đang định làm thịt anh một miếng thật hung ác đây. Anh mà đi rồi thì tôi làm thịt ai được nữa.
Lúc này Dương Gian mới cảm thấy hình như hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Dường như Phùng Toàn...không có đáng giá lắm.
Tôn Lệ Hồng ở một bên vội hít một hơi thật sâu, có chút khẩn trương nói:
- Chào Dương tiên sinh, mong được ngài chỉ bảo nhiều hơn, vụ giao dịch tiếp theo sẽ do tôi phụ trách, không biết Dương tiên sinh có ý kiến gì không?
Tổng giám đốc vừa mới bị Dương Gian bức chết trước mặt cô ta mà lúc này phải ngồi đàm phán với Dương Gian nên bộ dạng của Tôn Lệ Hồng đã không thể nào cứng rắn được như lúc đầu nữa, mặc dù bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, trong lòng cô ta đã vô cùng sợ hãi đối với cậu học sinh chưa học hết lớp 12 này rồi.
Nỗi sợ hãi này cũng không phải vì Dương Gian là một vị ngự quỷ nhân mà thứ cô ta sợ hãi chính là thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Mới tý tuổi đầu mà đã biết mượn đao giêt người, ngay cả mấy vị như Lý Quân, tướng quân của bộ đội đặc chủng hay Triệu Kiến Quốc là đội trưởng của cục Cảnh sát Quốc tế cũng không thể nào cứu được Ngô Việt, người động thủ giết người còn không phải là hắn, chính là giáo sư Vương, Vương Tiểu Minh.
Cô ta cảm giác như lúc đó mọi người đã vứt bỏ Ngô Việt, hắn ta không thể không chết, nếu hắn ta không chết tức là có lỗi với ông trời. Nếu người sử dụng thủ đoạn này là một vị chính khách lão luyện thì Tôn Lệ Hồng cũng không cảm thấy giật mình mấy nhưng phải biết, hiện tại Dương Gian mới có 18 tuổi, vẫn còn được coi là một đứa trẻ.
Mặc dù có một số thời điểm hắn có chút ngây thơ, non nớt nhưng đó là do hắn chưa trải đời nhiều, chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội nên mới như vậy, chỉ cân Dương Gian không bị chết do lệ quỷ sống lại thì sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm.
Sắc mặt Tôn Lệ Hồng có chút căng cứng, trong lòng hơi hoảng sợ khiến cho cô ta đứng ngồi không yên.
- Giá cả mua bán thì cứ như giá cả mà ông chủ đời trước đã nói qua, sẽ dùng giá đó để mua đồ trong tay của Dương tiên sinh, không biết Dương tiên sinh có ý kiến gì về chuyện này không?
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô ta và nói:
- Hình như cô...không được thoải mái cho lắm thì phải.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Không, không có chuyện gì hết.
Dương Gian vỗ vỗ vào túi đựng thi thể trên bàn, sau đó nói:
- Nếu không có chuyện gì thì tốt rồi. Hiện tại đồ vật của tôi khác với những con quỷ bình thường, có chút đặc thù, nếu cô xem đây là một vụ mua bán lệ quỷ thông thường thì tôi chắc chắn sẽ lỗ, vì thế giữa chúng ta cần có một cuộc bàn bạc về giá cả của nó. Chuyện này không có vấn đề gì chứ?
Nếu đổi lại là lúc trước chắc Tôn Lệ Hồng sẽ không thể nào đồng ý chuyện này được, cô ta chắc chắn sẽ lên tiếng từ chối yêu cầu của Dương Gian, trước đó Ngô Việt đã ra giá cao hơn giá thị trường 50% rồi, nếu lại tiếp tục tăng giá thì chứng tỏ năng lực nghiệp vụ của cô ta cực kỳ thấp, không thể đồng ý được.
Chỉ là...có cái chết của tổng giám đốc đời được làm ví dụ nên Tôn Lệ Hồng sợ nếu cô ta từ chối thì sẽ đắc tội Dương Gian, sợ lúc đó hắn sẽ lại tìm một lý do nào đó để giết cô.
- Không biết Dương tiên sinh ngài muốn bàn bạc giá cả như thế nào?
- Đừng vội vàng nói đến chuyện đó, trước tiên cứ phải cho các cô xem hàng cái đã, miễn cho đến khi bàn bạc thì các cô lại bảo là tôi giở công phu sư tử ngoạm.
Dương Gian bắt đầu mở túi đựng thi thể ra.
- A!
Sắc mặt Tôn Lệ Hồng trở nên tái nhợt, trực tiếp nhảy ra khỏi chỗ ngồi, lui về phía sau mấy bước, thứ giam giữ bên trong là quỷ đó. Loại vật này có mức độ nguy hiểm khó mà tưởng tượng được, lúc này mà mở ra để kiểm tra, đúng mở ra để kiểm tra? Đây không phải là cậu ta đang cái một lý do để giết chết cô ta hay sao.
Nếu một con quỷ có giá là 100 triệu, vậy quỷ quan tài và con quỷ bên trong sẽ tính là 2 con quỷ, như thế nó sẽ có giá là 200 triệu.
Mà lúc trước Ngô Việt có nói là mua cao hơn giá thị trường 50%, cũng là 300 triệu.
Phải tính cho thật kỹ càng vào, tiền mồ hôi nước mắt cả đấy.
Hắn sắp sửa biến thành phú ông mấy trăm triệu rồi, đây chính là điều mà trước kia có nằm mơ thì hắn cũng không thể nào mơ đến.
Sau khi tính toán một hồi lâu, Dương Gian mở miệng bảo:
- Quỷ quan tài khá đặc biệt, không thể tính giống như mấy con quỷ bình thường được, nó còn có năng lực đặc biệt nữa, tôi cảm thấy nó ít nhất cũng phải... 500 triệu.
Vương Tiểu Minh quay đầu kêu lên một tiếng:
- Được, 500 triệu thì 500 triệu, ai là người quản lý ngân sách? Đưa tiền.
Tôn Lệ Hồng lập tức đi đến, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi:
- Vâng, giáo sư Vương.
- ...
Đáp ứng dễ dàng như thế hay sao, không quan tâm đến giá tiền, có phải là hắn ra giá quá thấp hay không?
Không biết hiện tại đổi giá lại còn được nữa không nhỉ nnhưng sao trông mặt của Triệu Kiến Quốc và Lý Quân lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Dương Gian cảm thấy nếu hiện tại lại thay đổi giá cả thì sẽ rất mất mặt, quá xấu hổ. Thế nhưng trước sức hút của tiền tài thì mặt mũi cũng phải để qua một bên.
- 500 triệu là tiền mua quỷ quan tài, còn tiền công chuyên chở từ bên trong thôn nữa, còn tháo mất một chiếc xe thể thao, mấy cái đó phải tính toán vào...phải thêm cho tôi 5000 vạn.
Vương Tiểu Minh nói:
- Được, vậy thì lại gửi thêm 5000 vạn qua.
Mẹ nó, vẫn là ra giá quá thấp.
Quả nhiên, sự nghèo khó đã ảnh hưởng đến sức tưởng tượng của bản thân mất rồi.
Đúng là đáng giận.
Nếu biết có chuyện này thì hắn đã đọc nhiều sách vào rồi, như vậy hiện tại cũng không vì mấy món đồ giá trị lớn này mà phải khổ sở, không giám ra giá cao. Mặc dù Dương Gian vẫn còn muốn tăng giá nhưng không thể nào mất mặt đến như vậy được. Nếu tiếp tục tăng giá nữa thì sau này sao mà ra đường gặp người khác được nữa.
“Thôi kệ vậy, cứ coi như là làm việc thiện đi, nhưng phải bán Phùng Toàn một cái giá tốt mới được.”
Dương Gian cảm thấy nên đòi lại những thiệt thòi lúc trước lên người của Phùng Toàn. Gia hỏa này chính là người đã hãm hại hắn mấy lần ở trong thôn Hoàng Cương.
Anh bạn tốt, tôi có phát tài hay không đều dựa hoàn toàn vào anh đó.
Dương Gian sờ sờ cái túi đựng thi thể ở trước mặt giống như đang sờ một túi tiền chứ không phải là một túi thi thể.
- Được rồi, hợp tác vui vẻ.
Nhìn thấy giá cả bàn bạc đã xong, Vương Tiểu Minh có chút kích động, sau đó anh ta nói:
- Lý tướng quân, làm phiền anh chở quỷ quan tài về phòng thí nghiệm.
- Được rồi, để đó cho tôi.
Lý Quân đứng lên, mang theo một đám bảo vệ của phòng thí nghiệm đi qua, chuẩn bị vận chuyển quan tài.
Dương Gian nói:
- Thôi thì vì lòng hảo tâm nên tôi nhắc nhở anh một điều, trong cỗ quan tài kia còn có một con quỷ, mở quan tài ra là con quỷ chạy ra ngay. Nên các anh nhớ cẩn thận một chút...xảy ra chuyện gì sau đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Lý Quân quay đầu lại nhìn Dương Gian một lát.
- Cảm ơn cậu.
Nhìn thấy đám người Lý Quân đã tiếp nhận vận chuyển quỷ quan tài rồi, Vương Tiểu Minh có chút háo hức, anh ta vội vàng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
- Cuộc giao dịch tiếp theo thì cậu bàn với người của công ty đi, tôi còn có việc phải chạy về phòng thí nghiệm, không thể ở lại đây lâu được.
- Hả?
Anh ta định đi? Vào lúc này?
Anh không muốn Phùng Toàn nữa hay sao? Tôi còn đang định làm thịt anh một miếng thật hung ác đây. Anh mà đi rồi thì tôi làm thịt ai được nữa.
Lúc này Dương Gian mới cảm thấy hình như hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Dường như Phùng Toàn...không có đáng giá lắm.
Tôn Lệ Hồng ở một bên vội hít một hơi thật sâu, có chút khẩn trương nói:
- Chào Dương tiên sinh, mong được ngài chỉ bảo nhiều hơn, vụ giao dịch tiếp theo sẽ do tôi phụ trách, không biết Dương tiên sinh có ý kiến gì không?
Tổng giám đốc vừa mới bị Dương Gian bức chết trước mặt cô ta mà lúc này phải ngồi đàm phán với Dương Gian nên bộ dạng của Tôn Lệ Hồng đã không thể nào cứng rắn được như lúc đầu nữa, mặc dù bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, trong lòng cô ta đã vô cùng sợ hãi đối với cậu học sinh chưa học hết lớp 12 này rồi.
Nỗi sợ hãi này cũng không phải vì Dương Gian là một vị ngự quỷ nhân mà thứ cô ta sợ hãi chính là thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Mới tý tuổi đầu mà đã biết mượn đao giêt người, ngay cả mấy vị như Lý Quân, tướng quân của bộ đội đặc chủng hay Triệu Kiến Quốc là đội trưởng của cục Cảnh sát Quốc tế cũng không thể nào cứu được Ngô Việt, người động thủ giết người còn không phải là hắn, chính là giáo sư Vương, Vương Tiểu Minh.
Cô ta cảm giác như lúc đó mọi người đã vứt bỏ Ngô Việt, hắn ta không thể không chết, nếu hắn ta không chết tức là có lỗi với ông trời. Nếu người sử dụng thủ đoạn này là một vị chính khách lão luyện thì Tôn Lệ Hồng cũng không cảm thấy giật mình mấy nhưng phải biết, hiện tại Dương Gian mới có 18 tuổi, vẫn còn được coi là một đứa trẻ.
Mặc dù có một số thời điểm hắn có chút ngây thơ, non nớt nhưng đó là do hắn chưa trải đời nhiều, chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội nên mới như vậy, chỉ cân Dương Gian không bị chết do lệ quỷ sống lại thì sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm.
Sắc mặt Tôn Lệ Hồng có chút căng cứng, trong lòng hơi hoảng sợ khiến cho cô ta đứng ngồi không yên.
- Giá cả mua bán thì cứ như giá cả mà ông chủ đời trước đã nói qua, sẽ dùng giá đó để mua đồ trong tay của Dương tiên sinh, không biết Dương tiên sinh có ý kiến gì về chuyện này không?
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô ta và nói:
- Hình như cô...không được thoải mái cho lắm thì phải.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Không, không có chuyện gì hết.
Dương Gian vỗ vỗ vào túi đựng thi thể trên bàn, sau đó nói:
- Nếu không có chuyện gì thì tốt rồi. Hiện tại đồ vật của tôi khác với những con quỷ bình thường, có chút đặc thù, nếu cô xem đây là một vụ mua bán lệ quỷ thông thường thì tôi chắc chắn sẽ lỗ, vì thế giữa chúng ta cần có một cuộc bàn bạc về giá cả của nó. Chuyện này không có vấn đề gì chứ?
Nếu đổi lại là lúc trước chắc Tôn Lệ Hồng sẽ không thể nào đồng ý chuyện này được, cô ta chắc chắn sẽ lên tiếng từ chối yêu cầu của Dương Gian, trước đó Ngô Việt đã ra giá cao hơn giá thị trường 50% rồi, nếu lại tiếp tục tăng giá thì chứng tỏ năng lực nghiệp vụ của cô ta cực kỳ thấp, không thể đồng ý được.
Chỉ là...có cái chết của tổng giám đốc đời được làm ví dụ nên Tôn Lệ Hồng sợ nếu cô ta từ chối thì sẽ đắc tội Dương Gian, sợ lúc đó hắn sẽ lại tìm một lý do nào đó để giết cô.
- Không biết Dương tiên sinh ngài muốn bàn bạc giá cả như thế nào?
- Đừng vội vàng nói đến chuyện đó, trước tiên cứ phải cho các cô xem hàng cái đã, miễn cho đến khi bàn bạc thì các cô lại bảo là tôi giở công phu sư tử ngoạm.
Dương Gian bắt đầu mở túi đựng thi thể ra.
- A!
Sắc mặt Tôn Lệ Hồng trở nên tái nhợt, trực tiếp nhảy ra khỏi chỗ ngồi, lui về phía sau mấy bước, thứ giam giữ bên trong là quỷ đó. Loại vật này có mức độ nguy hiểm khó mà tưởng tượng được, lúc này mà mở ra để kiểm tra, đúng mở ra để kiểm tra? Đây không phải là cậu ta đang cái một lý do để giết chết cô ta hay sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.