Chương 47: Trên Đường Đụng Phải Phú Nhị Đại
Phật Tiền Tiến Hoa
18/09/2021
Dương Gian vừa buông điện thoại lập tức chạy ra ngoài.
- Ê, Dương Gian, cậu đi đâu vậy?
Dương Gian nói:
- Tôi có việc gấp phải ra ngoài một lát, tý nữa về.
Ngay lúc Dương Gian bắt đầu chạy đi.
Vừa mới dập điện thoại Vương Bân đã bắt đầu hoảng sợ, tay nắm cửa chậm rãi chuyển động giống như thứ ở bên ngoài đang muốn mở cửa để đi vào.
Mặc dù hoảng sợ nhưng Vương Bân cũng rất nhanh trí, bất chấp sợ hãi chạy nhanh dùng một tay giữ cửa sau đó khóa cửa, sử dụng toàn bộ những thứ có thể dùng để chắn cửa lại.
Lúc này Vương San San bắt đầu có dấu hiệu điên loạn, cô hô lớn:
- Thứ kia tới rồi, nó sắp vào đến đây, Dương Gian, Dương Gian đâu rồi? Con muốn Dương Gian.
Vương Bân lui về sau chưa có hết hoảng hồn, mặc dù nhìn thấy cánh cửa không còn động đậy nữa nhưng trong lòng ông không nhẹ nhõm chút nào, ngược lại càng khẩn trương hơn.
- Ông xã, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Hải Yến vẫn chưa biết nỗi sợ mà chồng và con gái phải đối mặt.
- Đừng hỏi gì hết, trở vào phòng đi.
Vương Bân cảm thấy cửa chính không thể giữ lâu hơn, ông nhanh chân dẫn vợ và con gái vào phòng ngủ.
Mở hết toàn bộ đèn sau đó đóng cửa phòng lại.
Vương Bân quan sát cửa phòng ngủ một lúc cũng không thấy có chút động tĩnh nào hết, ông tlập tức a thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà… ngay sau đó…
Đột nhiên Vương Bân nghe được tiếng cửa phòng khách bị mở ra.
Trong lòng ông ta bắt đầu luống cuống.
- Không có khả năng.
Rõ ràng cửa chính mình đã chèn nhiều thứ như thế, cho dù có chìa khóa cũng không thể nào mở ra, sao nó có thể mở cửa một cách dễ dàng như thế được.
Lúc trước mình thông qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn thấy đứa bé, chẳng lẽ nó thật sự là . . .quỷ.
- Làm sao đây, rốt cục mình phải làm sao bây giờ?.
Vương Bân hoảng sợ nghĩ biện pháp.
Ông ta nhìn về phía cửa sổ.
Đây là tầng 16, không thể nào trốn từ cửa sổ được, dù dựa theo vách tường đi qua nhà bên cạnh cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận bị ngã xuống dưới là chết chắc.
Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết ở đây sao?
….
Một nhà ba người Vương Bân đang trốn ở trong nhà run rẩy mà Dương Gian ngồi taxi đến nhà Vương San San.
Hắn có chút sốt ruột nói:
- Tài xế đại ca anh có thể chạy nhanh hơn nữa không, tôi không kịp thời gian rồi.
Tài xế taxi nói:
- Anh bạn, cậu không biết trong thành phố bị giới hạn tốc độ? Ở đây khắp nơi đều gắn cameras giám sát tốc độ, chạy nhanh hơn nữa chắc chắn sẽ bị phạt tiền.
- Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, cậu còn muốn nhanh hơn nữa chỉ có thể ngồi máy bay.
Dương Gian nói:
- Vấn đề là tôi cảm thấy mình có thể chạy nhanh hơn xe của anh nữa.
Tài xế:
- Anh bạn, tôi đã có kinh nghiệm lái xe hơn 20 năm, tay lái vững như núi Thái Sơn, cậu kiên nhẫn một chút đi, cậu xem trên đường có chiếc xe nào chạy nhanh hơn tôi không?
Dương Gian cảm thấy cứ đi với tốc độ này thì đến nhà Vương San San chỉ để nhặt xác ba người bọn họ mà thôi.
Muốn cứu người căn bản là không có khả năng.
- Ba mạng người . . . Còn có 50 vạn a.
Dương Gian sờ sờ mu bàn tay, cảm nhận được con mắt đang ngủ say dưới da thịt, hắn có chút chần chờ..
Nếu dùng Quỷ Vực hắn có thể đến nhà Vương San San kịp thời gian nhưng cái giá bỏ ra là lãng phí một lần sử dụng lực lượng lệ quỷ.
Mà tác hải của lực lượng lệ quỷ lại mãnh liệt hơn so với việc uống thuốc độc, trước kia lúc ở trường học ăn một con mắt mạnh mẽ kích thích lệ quỷ sống lại để sử dụng Quỷ Vực, sau khi về nhà cả người thiếu chút nữa là tê liệt nằm trên giường luôn, may mắn là hắn kiếm được một mảnh báo màu đỏ để che con mắt mới miễn cưỡng áp chế được lệ quỷ tiếp tục hoạt động.
Dương Gian cũng không biết mảnh báo nhỏ có thể áp chế con mắt trong người mình được bao lâu.
Sau khi do dự chốc lát, ánh mắt hắn ngưng lại, hạ quyết tâm.
Dương Gian vỗ vai tài xế taxi.
- Tài xế đại ca, tốc độ lái xe của anh làm tôi sốt ruột, phiền anh ngồi ở ghế phụ nhường cho tôi lái xe có được không?
- Cậu lái xe?
Tài xế taxi cười lạnh:
- Cậu khinh thường tôi hay khinh thường xe của tôi? Tôi lái xe hơn 20 năm, qua mặt vô số lần chiếc xe khác, trong mắt tôi không có xe nào mà tôi không thể vượt được, cậu có thể thêm tiền, thêm một ngàn đồng tôi đưa cậu đến đó sau 10 phút, thêm năm ngàn đồng tôi sẽ vượt đèn đỏ trong 5 phút đưa cậu đến nơi.
Dương Gian nói:
- Năm phút? Quá chậm, nếu tôi lái chỉ cần một phút là đủ.
Tài xế taxi có chút không tin hô:
- Người trẻ tuổi, làm người thì nên khiêm tốn một chút, có điều cũng không sao, nếu cậu có thể đến đó trong vòng một phút tôi sẽ không lấy tiền của cậu.
- Tôi đã vòng vo qua lại thành phố Đại Xương cũng chục năm rồi, sao tôi lại không biết cần bao lâu để đó chứ?
Dương Gian cũng không có nói nhiều, da thịt dưới quần áo bị xé rách, một con mắt lồi ra ngoài.
Ánh sáng màu đỏ bao trùm toàn thân hắn.
Sau đó tràn ra xung quanh nhanh chóng bao phủ xe taxi.
Dương Gian nói:
- Đây chính là anh nói đấy nhé, nếu chạy đến đó chỉ mất một phút sẽ không lấy tiền của tôi.
Tài xế taxi nói chuyện bị lạc giọng.
- Tất nhiên. . .
Đột nhiên anh ta có chút sửng sốt, phát hiện chính mình không biết tự lúc nào ngồi ở ghế phụ, theo bản năng dùng chân định đạp phanh nhưng mà không có dẫm được.
Còn Dương Gian đột nhiên lại xuất hiện ở ghế lái.
Tài xế taxi hoảng sợ tưởng mình gặp phải quỷ.
- Con mẹ nó, tiểu tử, sao cậu ngồi vào đó được?
Dương Gian cũng không nói nhiều, dùng chân đạp ga thật mạnh.
- Vèo~!
Xe chạy nhanh như bão táp, một lực mạnh mẽ đẩy người ra phía sau, tốc độ xe bỗng thay đổi nhanh chóng từ 40 lên tới 80 rồi lại lên 100. . .110.
- Mẹ ơi, mau phanh xe lại, phanh xe lại, né sang một bên, phía trước là xe thể thao, đụng vào không có đền nổi đâu, mau đánh tay lái.
Tài xế taxi bị dọa mặt mũi trắng bệch, không nghĩ tới tên tiểu tử này lại mạnh tay đến thế.
Chắc chắn là mới học lái xe, nên bị nhầm giữa ga và phanh.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, không chút thay đổi:
- Không việc gì phải sợ, xuyên thẳng qua.
" . . ."
Xuyên thẳng qua?
Ngươi muốn xuyên qua hay vượt qua vậy?
Cũng không chờ cho người tài xê kịp phản ứng lại, chiếc xe taxi đã gào thét lao nhanh về phía trước, đuổi theo phía sau xe thể thao sau đó tăng tốc một cái.
Toàn bộ chiếc xe giống như một cái bóng vậy trực tiếp xuyên qua thân xe thể thao chạy phía trước.
- Cứu tôi với.
Tài xế taxi bị dọa phải nhắm hai mắt hét lớn, tay anh ta nắm chặt lấy dây an toàn.
Một tên phú nhị đại đang lái xe thể thao phía trước còn chưa kịp làm gì đã thấy một chiếc xe taxi lao tới phía sau đuôi xe của mình rồi xuyên qua.
- Con mẹ nó, xe taxi lại có thể chạy nhanh như vậy, muốn đi đầu thai à, còn dám vượt qua xe của lão tử, tôn nghiêm của cái siêu xe giá ngàn vạn chẳng lẽ lại vứt đi?
Phú nhị đại bỏ điện thoại trên tay xuống, tay cầm vô lăng dùng chân giẫm chân ga thật mạnh.
- Ê, Dương Gian, cậu đi đâu vậy?
Dương Gian nói:
- Tôi có việc gấp phải ra ngoài một lát, tý nữa về.
Ngay lúc Dương Gian bắt đầu chạy đi.
Vừa mới dập điện thoại Vương Bân đã bắt đầu hoảng sợ, tay nắm cửa chậm rãi chuyển động giống như thứ ở bên ngoài đang muốn mở cửa để đi vào.
Mặc dù hoảng sợ nhưng Vương Bân cũng rất nhanh trí, bất chấp sợ hãi chạy nhanh dùng một tay giữ cửa sau đó khóa cửa, sử dụng toàn bộ những thứ có thể dùng để chắn cửa lại.
Lúc này Vương San San bắt đầu có dấu hiệu điên loạn, cô hô lớn:
- Thứ kia tới rồi, nó sắp vào đến đây, Dương Gian, Dương Gian đâu rồi? Con muốn Dương Gian.
Vương Bân lui về sau chưa có hết hoảng hồn, mặc dù nhìn thấy cánh cửa không còn động đậy nữa nhưng trong lòng ông không nhẹ nhõm chút nào, ngược lại càng khẩn trương hơn.
- Ông xã, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Hải Yến vẫn chưa biết nỗi sợ mà chồng và con gái phải đối mặt.
- Đừng hỏi gì hết, trở vào phòng đi.
Vương Bân cảm thấy cửa chính không thể giữ lâu hơn, ông nhanh chân dẫn vợ và con gái vào phòng ngủ.
Mở hết toàn bộ đèn sau đó đóng cửa phòng lại.
Vương Bân quan sát cửa phòng ngủ một lúc cũng không thấy có chút động tĩnh nào hết, ông tlập tức a thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà… ngay sau đó…
Đột nhiên Vương Bân nghe được tiếng cửa phòng khách bị mở ra.
Trong lòng ông ta bắt đầu luống cuống.
- Không có khả năng.
Rõ ràng cửa chính mình đã chèn nhiều thứ như thế, cho dù có chìa khóa cũng không thể nào mở ra, sao nó có thể mở cửa một cách dễ dàng như thế được.
Lúc trước mình thông qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn thấy đứa bé, chẳng lẽ nó thật sự là . . .quỷ.
- Làm sao đây, rốt cục mình phải làm sao bây giờ?.
Vương Bân hoảng sợ nghĩ biện pháp.
Ông ta nhìn về phía cửa sổ.
Đây là tầng 16, không thể nào trốn từ cửa sổ được, dù dựa theo vách tường đi qua nhà bên cạnh cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận bị ngã xuống dưới là chết chắc.
Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết ở đây sao?
….
Một nhà ba người Vương Bân đang trốn ở trong nhà run rẩy mà Dương Gian ngồi taxi đến nhà Vương San San.
Hắn có chút sốt ruột nói:
- Tài xế đại ca anh có thể chạy nhanh hơn nữa không, tôi không kịp thời gian rồi.
Tài xế taxi nói:
- Anh bạn, cậu không biết trong thành phố bị giới hạn tốc độ? Ở đây khắp nơi đều gắn cameras giám sát tốc độ, chạy nhanh hơn nữa chắc chắn sẽ bị phạt tiền.
- Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, cậu còn muốn nhanh hơn nữa chỉ có thể ngồi máy bay.
Dương Gian nói:
- Vấn đề là tôi cảm thấy mình có thể chạy nhanh hơn xe của anh nữa.
Tài xế:
- Anh bạn, tôi đã có kinh nghiệm lái xe hơn 20 năm, tay lái vững như núi Thái Sơn, cậu kiên nhẫn một chút đi, cậu xem trên đường có chiếc xe nào chạy nhanh hơn tôi không?
Dương Gian cảm thấy cứ đi với tốc độ này thì đến nhà Vương San San chỉ để nhặt xác ba người bọn họ mà thôi.
Muốn cứu người căn bản là không có khả năng.
- Ba mạng người . . . Còn có 50 vạn a.
Dương Gian sờ sờ mu bàn tay, cảm nhận được con mắt đang ngủ say dưới da thịt, hắn có chút chần chờ..
Nếu dùng Quỷ Vực hắn có thể đến nhà Vương San San kịp thời gian nhưng cái giá bỏ ra là lãng phí một lần sử dụng lực lượng lệ quỷ.
Mà tác hải của lực lượng lệ quỷ lại mãnh liệt hơn so với việc uống thuốc độc, trước kia lúc ở trường học ăn một con mắt mạnh mẽ kích thích lệ quỷ sống lại để sử dụng Quỷ Vực, sau khi về nhà cả người thiếu chút nữa là tê liệt nằm trên giường luôn, may mắn là hắn kiếm được một mảnh báo màu đỏ để che con mắt mới miễn cưỡng áp chế được lệ quỷ tiếp tục hoạt động.
Dương Gian cũng không biết mảnh báo nhỏ có thể áp chế con mắt trong người mình được bao lâu.
Sau khi do dự chốc lát, ánh mắt hắn ngưng lại, hạ quyết tâm.
Dương Gian vỗ vai tài xế taxi.
- Tài xế đại ca, tốc độ lái xe của anh làm tôi sốt ruột, phiền anh ngồi ở ghế phụ nhường cho tôi lái xe có được không?
- Cậu lái xe?
Tài xế taxi cười lạnh:
- Cậu khinh thường tôi hay khinh thường xe của tôi? Tôi lái xe hơn 20 năm, qua mặt vô số lần chiếc xe khác, trong mắt tôi không có xe nào mà tôi không thể vượt được, cậu có thể thêm tiền, thêm một ngàn đồng tôi đưa cậu đến đó sau 10 phút, thêm năm ngàn đồng tôi sẽ vượt đèn đỏ trong 5 phút đưa cậu đến nơi.
Dương Gian nói:
- Năm phút? Quá chậm, nếu tôi lái chỉ cần một phút là đủ.
Tài xế taxi có chút không tin hô:
- Người trẻ tuổi, làm người thì nên khiêm tốn một chút, có điều cũng không sao, nếu cậu có thể đến đó trong vòng một phút tôi sẽ không lấy tiền của cậu.
- Tôi đã vòng vo qua lại thành phố Đại Xương cũng chục năm rồi, sao tôi lại không biết cần bao lâu để đó chứ?
Dương Gian cũng không có nói nhiều, da thịt dưới quần áo bị xé rách, một con mắt lồi ra ngoài.
Ánh sáng màu đỏ bao trùm toàn thân hắn.
Sau đó tràn ra xung quanh nhanh chóng bao phủ xe taxi.
Dương Gian nói:
- Đây chính là anh nói đấy nhé, nếu chạy đến đó chỉ mất một phút sẽ không lấy tiền của tôi.
Tài xế taxi nói chuyện bị lạc giọng.
- Tất nhiên. . .
Đột nhiên anh ta có chút sửng sốt, phát hiện chính mình không biết tự lúc nào ngồi ở ghế phụ, theo bản năng dùng chân định đạp phanh nhưng mà không có dẫm được.
Còn Dương Gian đột nhiên lại xuất hiện ở ghế lái.
Tài xế taxi hoảng sợ tưởng mình gặp phải quỷ.
- Con mẹ nó, tiểu tử, sao cậu ngồi vào đó được?
Dương Gian cũng không nói nhiều, dùng chân đạp ga thật mạnh.
- Vèo~!
Xe chạy nhanh như bão táp, một lực mạnh mẽ đẩy người ra phía sau, tốc độ xe bỗng thay đổi nhanh chóng từ 40 lên tới 80 rồi lại lên 100. . .110.
- Mẹ ơi, mau phanh xe lại, phanh xe lại, né sang một bên, phía trước là xe thể thao, đụng vào không có đền nổi đâu, mau đánh tay lái.
Tài xế taxi bị dọa mặt mũi trắng bệch, không nghĩ tới tên tiểu tử này lại mạnh tay đến thế.
Chắc chắn là mới học lái xe, nên bị nhầm giữa ga và phanh.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, không chút thay đổi:
- Không việc gì phải sợ, xuyên thẳng qua.
" . . ."
Xuyên thẳng qua?
Ngươi muốn xuyên qua hay vượt qua vậy?
Cũng không chờ cho người tài xê kịp phản ứng lại, chiếc xe taxi đã gào thét lao nhanh về phía trước, đuổi theo phía sau xe thể thao sau đó tăng tốc một cái.
Toàn bộ chiếc xe giống như một cái bóng vậy trực tiếp xuyên qua thân xe thể thao chạy phía trước.
- Cứu tôi với.
Tài xế taxi bị dọa phải nhắm hai mắt hét lớn, tay anh ta nắm chặt lấy dây an toàn.
Một tên phú nhị đại đang lái xe thể thao phía trước còn chưa kịp làm gì đã thấy một chiếc xe taxi lao tới phía sau đuôi xe của mình rồi xuyên qua.
- Con mẹ nó, xe taxi lại có thể chạy nhanh như vậy, muốn đi đầu thai à, còn dám vượt qua xe của lão tử, tôn nghiêm của cái siêu xe giá ngàn vạn chẳng lẽ lại vứt đi?
Phú nhị đại bỏ điện thoại trên tay xuống, tay cầm vô lăng dùng chân giẫm chân ga thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.