Khủng Bố Sống Lại

Chương 244: Trợ Giúp 2

Phật Tiền Tiến Hoa

29/11/2022

Hắn đã mời được ông lão kia đến để thăm hỏi sức khỏe cho Triệu Khai Minh.

Hành động dùng điện thoại để phát tán lời nguyền của hắn đã có tác dụng.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ tươi cười, hôm nay đúng là Song Hỉ Lâm Môn, chẳng những mò được món hời lớn, còn thuận tay hại chết một tên đáng ghét.

Chờ chút, lúc này hắn còn chưa thể xác định được tên Triệu Khai Minh kia đã chết hay là chưa.

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Thật sự xin lỗi, mặc dù tôi đã có kinh nghiệm sống sót qua chuyện linh dị của quỷ gõ cửa nhưng đối với cấp bậc của chuyện linh dị này, tôi chỉ biết nó là một tồn tại ở cấp bậc khó giải.

Lời nói này của hắn cũng không có phải là lời nói dối, chuyện của quỷ gõ cửa đúng thật là rất khó giải.

Một khi đi vào bên trong quỷ vực của ông lão kia, chẳng những phải đối mặt với ông lão, lúc nào cũng phải sẵn sàng chống lại đám quỷ nô xuất hiện liên tục, bất cứ khi nào ở trong quỷ vực, điều quan trọng nhất là ngự quỷ nhân bình thường sẽ không thể nào đi ra khỏi quỷ vực được.

Bọn họ sẽ bị mài chết ở bên trong.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Hiện tại không phải là lúc đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Triệu Khai Minh đã không rõ sống chết. Một vụ tai nạn bởi chuyện linh dị đang xảy ra ở trong thành phố Đại Xương, cậu vốn là Cảnh sát Quốc tế dự bị, ở những lúc như thế này cậu không gánh trách nhiệm thì ai gánh.

Dương Gian nói:

- Đây không phải là chuyện tôi có trách nhiệm hay không có trách nhiệm mà là tôi không muốn đi chịu chết. Tổng bộ đã phân loại chuyện linh dị của quỷ gõ cửa là chuyện linh dị cấp A, như vậy tổng bộ đã hiểu được mức độ khủng bố của thứ kia rồi mà. Lúc trước tôi xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương cũng chỉ là chuyện linh dị cấp B mà thôi. Đừng nói là phái tôi đi xử lý chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, mà cho dù tổng bộ có phái cả chục ngự quỷ nhân đến đó thì cũng phải chịu chết. Chuyện này không phải do số lượng ngự quỷ nhân ít hay nhiều, mà do cấp độ khủng bố quá chênh lệch, tôi từ chối tiếp nhận nhiệm vụ này.

- Với lại, Lưu Tiểu Vũ, tôi phải nghiêm túc nhắc nhở cô một vấn đề. Hiện tại tôi vẫn chưa trở thành Cảnh sát Quốc tế chính thức, chờ khi nào tôi tiếp nhận chức vụ thì tôi mới phải gánh chịu trách nhiệm này, còn hiện tại thì tôi từ chối.



Nhất thời Lưu Tiểu Vũ cảm thấy khó thở nhưng cô lại không tìm ra được lý do gì để thuyết phục Dương Gian.

- Cậu...

Nếu chuyện linh dị này thật sự là khó giải thì việc Dương Gian đi qua đó chẳng khác nào tìm chết.

Còn nếu Dương Gian có thể giải quyết chuyện này mà lại không muốn đi, thì cô lại là người bực mình.

- Cậu đang cố ý kéo dài thời gian không chịu tham gia khảo hạch của Cảnh sát Quốc tế, không chịu trở thành cảnh sát chính thức, có phải là không muốn tiếp nhận nhiệm vụ hay không?

Dương Gian nói:

- Tôi không tiếp nhận nhiệm vụ nhưng tôi có hưởng được đặc quyền, đãi ngộ gì không, không phải chuyện này là đương nhiên à? Ngược lại tôi còn giúp thành phố Đại Xương xử lý không ít vụ, nào là chuyện linh dị ở trong siêu thị, nào là chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương. Đây chính là chuyện rõ như ban ngày rồi, tôi lại muốn hỏi cô xem, tên Triệu Khai Minh kia đã làm được cái gì, giải quyết được mấy chuyện linh dị? Cô đừng có bảo với tôi là cách ly cũng được xem như giải quyết nhé. Cô làm việc gì thì cũng nên công bằng, chín chắn hơn một chút. Tôi đã đã không thoải mái vì chuyện thay đổi hồ sơ lần trước, hiện tại nếu cô cứ giữ vững thái độ phục vụ như vậy nữa thì tôi cảm thấy bản thân tôi phải yêu cầu Triệu Kiến Quốc đổi cho tôi một liên lạc viên khác.

Trong phòng liên lạc, Triệu Kiến Quốc chú ý đến tâm trạng của Lưu Tiểu Vũ, hắn ta trực tiếp lấy điện thoại và nói:

- Dương Gian, hẳn là cậu đã ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, tôi mong cậu vẫn lấy đại cục làm trọng.

- Hiện tại tôi đang xử lý một chuyện linh dị khác, không thể thoát thân được, có một con quỷ đang ở bên cạnh tôi, chẳng lẽ ông muốn tôi mang theo con quỷ này đí tìm một con quỷ khác? Có phải ông đang cảm thấy tôi sống hơi lâu không? Làm vậy để chết cho nhanh à. Tôi hi vọng ông sẽ coi trọng sinh mạng của tôi một chút.

Dương Gian nói dối nhưng thật ra cũng không hẳn là nói dối.

Hiện tại hắn đang xử lý chuyện linh dị, chỉ là một chuyện linh dị tương đối nhỏ mà thôi.

Triệu Kiến Quốc

- Thì ra là cậu đang xử lý chuyện linh dị, tôi hiểu rồi, vậy để tôi điều động cảnh sát khác đến để trợ giúp, cậu có thể cung cấp cho tôi một vài thông tin nào có tác dụng hay không?

Dương Gian bình tĩnh nói:



- Tốt nhất ông đừng có phái người đi vào trợ giúp, đi vào bên trong quỷ vực của quỷ gõ cửa, ai vào cũng đều phải chết. Gợi ý lớn nhất, quan trọng nhất của tôi chính là ông đừng có quản chuyện này. Ông nên nhớ Chu Chính đã chết ở trường trung học phổ thông số 7, chết trong quỷ vực của con quỷ này.

- Tôi biết rồi, cảm ơn gợi ý của cậu.

Triệu Kiến Quốc nhanh chóng cúp điện thoại.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Đội trưởng, Dương Gian từ chối giúp đỡ, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Triệu Kiến Quốc trầm ngâm:

- Cậu ta đã sống sót từ trong chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, việc trong lòng cậu ta lưu lại bóng mờ cũng là chuyện bình thường. Cho nên cậu ta sẽ không muốn đối mặt với nó mà cậu ta cũng nói đúng, chuyện này không phải là chuyện mà cảnh sát tầm thường có thể tham dự vào. Tùy tiện vào trong đó chỉ có chết mà thôi, chúng ta không thể dùng giọng điệu hùng hổ kia để ép buộc, dọa nạt người khác, bắt người khác phải tham gia vào. Vì thế thái độ hôm nay của cô là không đúng, chúng ta chỉ ngồi ở bên trong phòng làm việc, bọn họ lại đối mặt với lệ quỷ, nếu nhiệm vụ có thất bại thì chúng ta không có chuyện gì nhưng bọn họ lại có khả năng mất mạng. Loại áp lực đó là thứ mà chúng ta không thể trải nghiệm qua.

Sắc mặt Lưu Tiểu Vũ hơi đổi một chút, cô vội vàng giải thích.

- Đội..đội trưởng, đây là do tôi lo lắng cho thành phố Đại Xương mà thôi, đây là một chuyện linh dị cấp tai nạn đang xảy ra ở trong trung tâm thành phố. Hậu quả của nó sẽ rất là kinh khủng, nếu con quỷ kia ở lại thành phố Đại Xương một thời gian mà nói, thành phố Đại Xương rất có thể sẽ bị thất thủ. Chuyện này khác xa những chuyện linh dị cũ.

Triệu Kiến Quốc:

- Cho nên cô liền yêu cầu loạn như vậy hay sao? Tính cách của Dương Gian như thế nào? Cái đó không phải là cô không biết, nếu cô áp dụng cái đó với Chu Chính mà nói, chuyện này còn có chút tác dụng nhưng nếu cô áp dụng cho Dương Gian thì lại hoàn toàn sai. Cô tự mà kiểm điểm lại bản thân đi. Nếu là liên lạc viên khác, với những sai lầm kiểu này tôi đã để cho bọn họ từ chức rồi. Nhưng đối với cô thì đây là lần cuối cùng tôi tha thứ cho cô, Dương Gian nói đúng, cô làm việc này hơi lâu cho nên đã hình thành một thói quen rồi, cô cần phải sửa đổi lại.

- Được rồi, cô thử kiểm tra xem mấy thành thị ở xung quanh thành phố Đại Xương, có cảnh sát nào đang rảnh rồi thì sắp xếp trực thăng đến tiếp ứng bọn họ, hi vọng bọn họ sẽ chạy đến đây thật nhanh, để giúp đỡ thành phố Đại Xương.

Lưu Tiểu Vũ lập tức nói:

- Vâng, đội trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook