Chương 35: Thăm dò
Long Xà Chi
21/07/2024
- Vậy thì tốt.
Chu Phàm cười ha ha nói.
Bắt mạch cho Chu Phàm xong, Trương Hạc lại nói hắn còn có việc, đứng dậy cáo từ, Chu Phàm vội vàng tiễn đến cửa.
Khi tiễn đến trước cửa, Chu Phàm lại từ trên người lấy ra năm đồng tệ cha mẹ để lại cho hắn:
- Trương đại phu, chút thành ý, không thành kính ý.
- Đừng.
Trương Hạc thoái thác không nhận,
- Lúc trước ta đã nhận chẩn kim của nhà ngươi rồi, lần này tới đây là tái khám cho ngươi, tiền này là không thể cầm được.
Trương Hạc không nhận, Chu Phàm vốn cũng không giống người lớn cứ đùn đi đẩy lại, mà là trực tiếp cất vào trong túi, nói:
- Vậy Trương đại phu đi thong thả.
Bước chân của Trương Hạc lại không động, hắn vuốt râu nhìn Chu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa:
- A Phàm, trước kia tính cách của ngươi không cởi mở như hiện tại, xem ra lần này bị thương cũng chưa chắc đã không phải không tốt.
- Thế à?
Chu Phàm lại cười ngây ngô, vừa dùng tay gãi đầu, dường như có chút thẹn thùng.
- Nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhớ tới tìm ta.
Trương Hạc không trả lời, mà là lại dặn dò một câu rồi xoay người rời đi.
Chu Phàm nhìn bóng lưng của Trương Hạc, cho đến khi Trương Hạc đã khuất khỏi nhà đất, Chu Phàm mới thu hồi tầm mắt, trên mặt hắn không còn nụ cười nữa.
Chu Phàm đóng cửa gỗ, tia sáng bị cửa ngăn cách, cả người chui vào trong bóng tối, chỉ có một tia quang từ khe hở thấu vào, hắt lên mặt hắn, dường như muốn cắt mặt hắn thành hai nửa.
Nhìn tia sáng này, nụ cười ôn hòa đó của Trương Hạc lại hiện lên trong đầu, chỉ là nụ cười này khiến Chu Phàm cảm thấy trong lòng có chút lạnh toát.
Ở đời trước, Chu Phàm thân là hình cảnh đã từng thấy tương tự tương tự, trên mặt một sát nhân liên hoàn hay lộ ra nụ cười như vậy.
Ở đời trước, Chu Phàm làm hình cảnh, từng đụng phải một án giết người liên hoàn, sát thủ liên hoàn đó là nghi phạm loại hình xâm nhập nơi ở, hắn thích lẻn vào nhà của hộ gia đình đơn thân, sau đó móc tim người bị hại.
Trước khi tổ điều tra được thành lập, hung thủ giết người này liên tục dùng thủ pháp giống nhau giết ba người, thủ đoạn đẫm máu, dẫn tới khủng hoảng cực lớn ở địa phương.
Chu Phàm và đồng sự bắn bỏ ra một lượng lớn thời gian và tinh lực, mới gian nan bắt được tội phạm móc tim đó về quy án.
Lúc ấy nằm ngoài dự đoán của mọi người là, trước khi bọn họ bắt được nghi phạm này, đã làm không ít phác họa tâm lý về nghi phạm, nhưng cuối cùng bắt được người này rồi mới phát hiện không có một cái nào là ăn khớp.
Nghi phạm là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa, nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, vui vẻ giúp người, khi bắt được hắn, hàng xóm chung quanh đều không thể tin được.
Nhưng ở trước mặt bằng chứng, thẩm vấn không có bất kỳ độ khó nào, hung thủ giết người liên hoàn này lại nở nụ cười ôn hòa, nói ra tất cả không giấu giếm chút nào.
Bất kể là trình bày động cơ giết người hay là nội dung giết người chi tiết đẫm máu, trên mặt hắn một mực nở nụ cười, dùng ngữ khí bình tĩnh nói chuyện với bọn Chu Phàm.
Chu Phàm khi ở trường cảnh sát đã xem qua không ít tư liệu án kiện, phân tích tâm lý phạm nhân, sau khi tốt nghiệp, lại liên tục phá án và bắt giam rất nhiều án kiện hình sự, từng tiếp xúc với không ít phạm nhân.
Nhưng rất ít có tội phạm móc tim mang tới cho hắn ấn tượng sâu sắc như vậy, nụ cười của hắn không phải giả vờ, hắn thực sự là không có bất kỳ sợ hãi gì đối với tất cả, bao gồm cả tử vong, thậm chí là không để ý tới chuyện mình bị bắt.
Trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười ôn hòa, một mực cười ha ha, khiến Chu Phàm cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Nụ cười trên mặt Trương đại phu Trương Hạc vừa rồi cũng mang tới cho Chu Phàm cảm giác tương tự.
Đây là nhìn nhầm à?
Chu Phàm lắc đầu, không cho rằng đây là ảo giác, vừa rồi khi Trương Hạc bảo hắn xoay người lại để kiểm tra gáy cho hắn.
Chu Phàm có một loại cảm giác như bị nhìn trộm, thâm chí còn hơn cả loại cảm giác sợ hãi lúc trước khi thân thể hắn yếu ớt bị Âm Quỷ nhìn chằm chằm, đây là một loại cảm giác vô cùng ghê tởm, tựa như a-xít tùy thời sẽ hắt lên người vậy.
Loại trực giác này của Chu Phàm rất hữu dụng, chưa bao giờ xảy ra sai lầm, kiếp trước khi làm hình cảnh, loại trực giác này đã giúp hắn không ít lần trong công tác.
Cũng vì vậy, khi Chu Phàm đưa lưng về phía Trương Hạc, tinh thần một mực căng thẳng, thể xác và tinh thần đều hướng về phía sau, đề phòng Trương Hạc.
Trương Hạc này khẳng định có vấn đề rất lớn, nếu Chu Phàm không có trực giác nhờ làm hình cảnh rèn luyện ra, chỉ sợ cũng khó có thể nhận thấy là Trương Hạc tồn tại vấn đề.
Trương Hạc khẳng định có ý đồ gì đó với hắn, thậm chí việc hắn bị thương cũng có liên quan tới Trương Hạc, chỉ là Trương Hạc nói hắn là ngã bị thương...
Chu Phàm cười ha ha nói.
Bắt mạch cho Chu Phàm xong, Trương Hạc lại nói hắn còn có việc, đứng dậy cáo từ, Chu Phàm vội vàng tiễn đến cửa.
Khi tiễn đến trước cửa, Chu Phàm lại từ trên người lấy ra năm đồng tệ cha mẹ để lại cho hắn:
- Trương đại phu, chút thành ý, không thành kính ý.
- Đừng.
Trương Hạc thoái thác không nhận,
- Lúc trước ta đã nhận chẩn kim của nhà ngươi rồi, lần này tới đây là tái khám cho ngươi, tiền này là không thể cầm được.
Trương Hạc không nhận, Chu Phàm vốn cũng không giống người lớn cứ đùn đi đẩy lại, mà là trực tiếp cất vào trong túi, nói:
- Vậy Trương đại phu đi thong thả.
Bước chân của Trương Hạc lại không động, hắn vuốt râu nhìn Chu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa:
- A Phàm, trước kia tính cách của ngươi không cởi mở như hiện tại, xem ra lần này bị thương cũng chưa chắc đã không phải không tốt.
- Thế à?
Chu Phàm lại cười ngây ngô, vừa dùng tay gãi đầu, dường như có chút thẹn thùng.
- Nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhớ tới tìm ta.
Trương Hạc không trả lời, mà là lại dặn dò một câu rồi xoay người rời đi.
Chu Phàm nhìn bóng lưng của Trương Hạc, cho đến khi Trương Hạc đã khuất khỏi nhà đất, Chu Phàm mới thu hồi tầm mắt, trên mặt hắn không còn nụ cười nữa.
Chu Phàm đóng cửa gỗ, tia sáng bị cửa ngăn cách, cả người chui vào trong bóng tối, chỉ có một tia quang từ khe hở thấu vào, hắt lên mặt hắn, dường như muốn cắt mặt hắn thành hai nửa.
Nhìn tia sáng này, nụ cười ôn hòa đó của Trương Hạc lại hiện lên trong đầu, chỉ là nụ cười này khiến Chu Phàm cảm thấy trong lòng có chút lạnh toát.
Ở đời trước, Chu Phàm thân là hình cảnh đã từng thấy tương tự tương tự, trên mặt một sát nhân liên hoàn hay lộ ra nụ cười như vậy.
Ở đời trước, Chu Phàm làm hình cảnh, từng đụng phải một án giết người liên hoàn, sát thủ liên hoàn đó là nghi phạm loại hình xâm nhập nơi ở, hắn thích lẻn vào nhà của hộ gia đình đơn thân, sau đó móc tim người bị hại.
Trước khi tổ điều tra được thành lập, hung thủ giết người này liên tục dùng thủ pháp giống nhau giết ba người, thủ đoạn đẫm máu, dẫn tới khủng hoảng cực lớn ở địa phương.
Chu Phàm và đồng sự bắn bỏ ra một lượng lớn thời gian và tinh lực, mới gian nan bắt được tội phạm móc tim đó về quy án.
Lúc ấy nằm ngoài dự đoán của mọi người là, trước khi bọn họ bắt được nghi phạm này, đã làm không ít phác họa tâm lý về nghi phạm, nhưng cuối cùng bắt được người này rồi mới phát hiện không có một cái nào là ăn khớp.
Nghi phạm là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa, nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, vui vẻ giúp người, khi bắt được hắn, hàng xóm chung quanh đều không thể tin được.
Nhưng ở trước mặt bằng chứng, thẩm vấn không có bất kỳ độ khó nào, hung thủ giết người liên hoàn này lại nở nụ cười ôn hòa, nói ra tất cả không giấu giếm chút nào.
Bất kể là trình bày động cơ giết người hay là nội dung giết người chi tiết đẫm máu, trên mặt hắn một mực nở nụ cười, dùng ngữ khí bình tĩnh nói chuyện với bọn Chu Phàm.
Chu Phàm khi ở trường cảnh sát đã xem qua không ít tư liệu án kiện, phân tích tâm lý phạm nhân, sau khi tốt nghiệp, lại liên tục phá án và bắt giam rất nhiều án kiện hình sự, từng tiếp xúc với không ít phạm nhân.
Nhưng rất ít có tội phạm móc tim mang tới cho hắn ấn tượng sâu sắc như vậy, nụ cười của hắn không phải giả vờ, hắn thực sự là không có bất kỳ sợ hãi gì đối với tất cả, bao gồm cả tử vong, thậm chí là không để ý tới chuyện mình bị bắt.
Trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười ôn hòa, một mực cười ha ha, khiến Chu Phàm cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Nụ cười trên mặt Trương đại phu Trương Hạc vừa rồi cũng mang tới cho Chu Phàm cảm giác tương tự.
Đây là nhìn nhầm à?
Chu Phàm lắc đầu, không cho rằng đây là ảo giác, vừa rồi khi Trương Hạc bảo hắn xoay người lại để kiểm tra gáy cho hắn.
Chu Phàm có một loại cảm giác như bị nhìn trộm, thâm chí còn hơn cả loại cảm giác sợ hãi lúc trước khi thân thể hắn yếu ớt bị Âm Quỷ nhìn chằm chằm, đây là một loại cảm giác vô cùng ghê tởm, tựa như a-xít tùy thời sẽ hắt lên người vậy.
Loại trực giác này của Chu Phàm rất hữu dụng, chưa bao giờ xảy ra sai lầm, kiếp trước khi làm hình cảnh, loại trực giác này đã giúp hắn không ít lần trong công tác.
Cũng vì vậy, khi Chu Phàm đưa lưng về phía Trương Hạc, tinh thần một mực căng thẳng, thể xác và tinh thần đều hướng về phía sau, đề phòng Trương Hạc.
Trương Hạc này khẳng định có vấn đề rất lớn, nếu Chu Phàm không có trực giác nhờ làm hình cảnh rèn luyện ra, chỉ sợ cũng khó có thể nhận thấy là Trương Hạc tồn tại vấn đề.
Trương Hạc khẳng định có ý đồ gì đó với hắn, thậm chí việc hắn bị thương cũng có liên quan tới Trương Hạc, chỉ là Trương Hạc nói hắn là ngã bị thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.