Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 98: Cho ta thuốc hối hận
Mộ Vũ Hề Hề
06/12/2021
Tô Vận đi tới bệnh viện đúng lúc Diệp Thời Tầm đang làm kiểm tra, Tô Vận nhìn vị bác sĩ đang kiểm tra Diệp Thời Tầm, dường như có chút ấn tượng
nhưng không nhớ nổi là ai.
Trần Dược bởi vì bị Diệp Thời Tầm cự tuyệt nên đang rất lúng túng, giờ phút này chỉ có thể hết sức cố gắng tập trung vùi đầu vào công việc.
Chờ hắn kiểm tra xong, nghiêm trang nhìn Diệp Thời Tầm dặn dò những lời của bác sĩ, sau đó chuẩn bị rời khỏi thì thấy được Tô Vận đứng cạnh cửa.
"Tô tiểu thư, sao ngài lại tới đây?" Trần Dược nghiêm chỉnh chào hỏi, đây là người mỗi lần xuất hiện viện trưởng đều rất coi trọng, sao vị này lại xuất hiện ở đây.
Nghe Trần Dược nói, Diệp Thời Tầm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy được Tô Vận đang mang vẻ mặt yêu tinh tựa vào trên khung cửa, nếu không phải trên tay còn cầm văn kiện, nàng còn hoài nghi Tô Vận chỉ là đổi một địa phương ăn chơi tɦác ɭoạи mà thôi.
Tô Vận cười nhẹ trả lời Trần Dược: "Ta tới cùng Diệp tiểu thư thương lượng một ít chuyện làm ăn, trước mắt tình trạng sức khỏe Diệp tiểu thư như thế nào?"
"Cơ bản đã khôi phục, chỉ cần không vận động kịch liệt, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày là khỏe." Giọng nói Trần Dược cất giấu thương tiếc làm Diệp Thời Tầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Diệp Thời Tầm đưa ánh mắt áy náy về phía Trần Dược, nếu Trần Dược cũng giống như Vu Phong, Diệp Thời Tầm có lẽ sẽ không có chút áy náy nào, nhưng mà Trần Dược và Vu Phong là hai người có tính cách khác nhau hoàn toàn.
Chờ Trần Dược rời khỏi, Tô Vận liền kéo cái ghế ngồi đến cạnh Diệp Thời Tầm, mở văn kiện đưa cho Diệp Thời Tầm: "Đây là hoạch định bước đầu của ta đối với từ thiện hoạt động, ngươi nhìn xem có cần bổ sung hay sửa đổi chỗ nào hay không. Nếu như có thể ta muốn tổ chức sớm."
"Tại sao?" Diệp Thời Tầm có chút lo âu, chẳng lẽ Tô Vận đang tính làm trò gì?
Nhưng mà Tô Vận lại nói: "Bởi vì không lâu sau chính là sinh nhật mẹ ta, ta không thể để hội từ thiện diễn ra sau sinh nhật mẫu thân."
"Ta biết rồi, phần văn kiện này để lại đi, ta sẽ xem thật kỹ. Ngoài ra những hạng mục cần bổ sung hoặc sửa đổi ngươi có thể nói với bí thư của ta, ta hy vọng thời gian ở trong viện không có chuyện gì khác quấy rầy, có thể an tâm dưỡng thương. Tô tiểu thư đi thong thả, không tiễn." Diệp Thời Tầm một tay đem văn kiện xếp gọn sang bên, tiếp đó nhàn nhã nhìn Tô Vận. Ngữ khí thong thả nói ra lời đuổi người.
Tô Vận cười khẽ, con mèo hoang lại xù lông rồi. Bất quá cảm giác thật đáng yêu, thật muốn xoa xoa đầu, vuốt vuốt lông một chút, có điều làm vậy chắc còn xù lợi hại hơn. Suy cho cùng vẫn là hồ ly xảo quyệt trên thương trường, sau khi khắc chế khóe môi Tô Vận nhếch lên nụ cười nhạt: "Không quấy rầy Diệp tổng nghỉ ngơi nữa, mong lần sau gặp mặt là ở trên thương trường, chứ không phải trong phòng bệnh."
Sau khi Tô Vận đi, Diệp Thời Tầm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta ngược lại rất muốn đem ngươi đưa vào phòng cấp cứu."
Buổi tối trừ bác sĩ trực đại khái cũng chỉ có Trần Dược còn ở lại chỗ này, hắn cầm canh gà đưa đến phòng bệnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm chau mày: "Bác sĩ Trần, ngươi còn chưa tan việc sao?"
"Ta tới xem ngươi một chút, tuy rằng ngươi đã gần khôi phục, nhưng mà đoạn thời gian dưỡng thương này cũng không thể qua loa, ta thấy bạn bè ngươi đều đã rời đi, cho nên nấu chút canh đưa tới cho ngươi." Trần Dược tâm tình rất nặng nề, Diệp Thời Tầm tựa như đã thành một cây gai đâm sâu vào lòng hắn, nhổ hết sẽ đau lưu dưới đáy lòng cũng sẽ đau, trừ phi đem cây gai kia hoàn toàn dung nhập vào xương máu, nếu không hắn không nghĩ ra còn cách gì có thể khiến cho mình không nhớ đến Diệp Thời Tầm.
Cố Tô An sợ Diệp Thời Tầm một mình ở bệnh viện sẽ chán, cho nên ở ngoài mua bữa tối xong liền lập tức chạy đến, vừa vào cửa liền thấy Trần Dược cầm hộp giữ nhiệt đứng bên cạnh Diệp Thời Tầm, nhìn hai người vô cùng gần sát, bình giấm của Cố Tô An trong nháy mắt lật úp.
Bất quá tạm thời dằn ghen tức xuống đáy lòng, chờ tới lúc không người rồi hẵng tính sổ Diệp Thời Tầm.
Trần Dược thấy Cố Tô An tới, liền đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho nàng: "Đây là ta tự mình nấu, phiền toái ngươi giúp Thời Tầm uống. Ta còn có việc đi trước."
Trải qua nhiều ngày sống chung với nhau, Trần Dược đại khái đã biết quan hệ giữa Diệp Thời Tầm và Cố Tô An rất thân thiết, cho nên tạm thời nhầm hai người thành khuê mật, hắn nghĩ đến hướng dẫn trên mạng, nếu muốn theo đuổi nữ nhân nào đó, trước nhất cần lấy lòng khuê mật của nàng.
Hướng dẫn không sai, nhưng ngặt nỗi Diệp Thời Tầm và Cố Tô An căn bản không phải khuê mật. Trần Dược muốn để Cố Tô An thấy hắn thật lòng với Diệp Thời Tầm, Cố Tô An liền muốn để Diệp Thời Tầm thấy nàng mua bàn phím mới. Cho nên Diệp Thời Tầm đối Trần Dược chỉ có thể càng ngày càng thống hận, đừng nói chi là sẽ bởi vì hắn quan tâm từng li từng tí mà cảm động từ đó động tâm với hắn.
Chờ Trần Dược đi, Cố Tô An đem hộp đưa cho Diệp Thời Tầm: "Uống đi, đây là canh gà bác sĩ Trần tự tay nấu cho ngươi, Diệp tổng đừng cô phụ ý tốt của người ta."
Cố Tô An nhấn mạnh hai chữ "tự tay", nghe vào trong tai Diệp Thời Tầm rất có cảm giác như muốn đem nàng gỡ xương ăn thịt.
"..." Diệp Thời Tầm nhận lấy hộp giữ nhiệt, bây giờ uống cũng không được, không uống cũng không được, chuyện lần trước đối với Diệp Thời Tầm mà nói, ký ức vẫn còn như mới.
"Nhìn ta làm gì? Nhanh uống canh." Cố Tô An buồn cười ngồi bên cạnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm ở trên mặt Cố Tô An không nhìn ra vui giận, trừ cảm thán diễn xuất của Cố Tô An càng ngày càng tinh xảo ra, chỉ có thể âm thầm đốt nến cho mình.
Dè dặt cẩn thận uống canh xong, lần này Cố Tô An cũng không có nháo nàng, chỉ đem cái hộp trống trơn cầm đi rửa sạch sẽ.
Chờ Cố Tô An trở lại, Diệp Thời Tầm tâm tình tốt đưa di động cho Cố Tô An: "Phong Lưu gửi tin nhắn, đã thành công thu mua Niệm Hàm. Tiếp theo chuẩn bị tẩy trắng cho ngươi, chờ giảm nhiệt chúng ta liền lên kế hoạch quay phim mới."
"Ừ, phim của Tô Vận lúc nào quay?" Cố Tô An cũng không lo lắng Đông Thiên Nhã mạnh hơn nàng, dẫu sao lâu như vậy rồi diễn xuất của Đông Thiên Nhã tựa hồ một chút cũng không thay đổi.
Nghe vậy Diệp Thời Tầm cau mày, vui sướng ban nãy tan mất, giọng nói trở nên có chút âm trầm: "Không hiểu sao nàng có vẻ không nhiệt tình với bộ phim kia nữa, cứ như là đầu óc nóng lên đột nhiên muốn tiến quân giới giải trí, sau đó qua một đoạn thời gian lại buông tha cái ý niệm này."
Có nghi hoặc giống như Cố Tô An, trừ Diệp Thời Tầm ra, còn có bạn gái cũ của Tiêu Luyến, Mạc Thanh.
Tô Vận vừa trở về công ty không lâu liền bị bí thư báo cho biết Mạc Thanh ở công ty chờ nàng rất lâu rồi, Tô Vận đoán là vì chuyện bộ phim. Nhưng mà khoảng thời gian này nàng có quá nhiều chuyện, làm nàng không rảnh lo đến những việc này.
Vừa bước vào phòng làm việc, trợ lý đưa một ly cà phê một ly trà xanh, Tô Vận chưa kịp thưởng thức trà liền nghe thấy Mạc Thanh chất vấn.
"Tại sao lâu như vậy còn chưa bắt đầu quay?" Mạc Thanh rất nóng lòng chuyện này, nàng nghe nói Tiêu Luyến gần đây đang sáng tác một kịch bản mới, sau khi rời khỏi Tiêu Luyến mới biết quan hệ sau lưng người nọ cũng không đơn giản.
Lúc còn ở bên nhau từng nghe đối phương kể có người bạn đang khởi nghiệp kinh doanh, nàng lúc ấy còn khuyên Tiêu Luyến cách người nọ xa một chút, tránh cho gây dựng sự nghiệp thất bại sẽ tới mượn tiền, còn nghe nói Tiêu Luyến có người bạn làm bánh ngọt, nàng rất xem thường cái loại người cả ngày bận bận rộn rộn làm buôn bán nhỏ, còn nghe nói có người bạn đi ca hát, nàng cho rằng chỉ là ca sĩ phòng trà, nếu không sao không thấy Tiêu Luyến khoe ra, ngược lại mỗi lần nhắc tới những người kia đều lộ ra vẻ mặt không có gì đáng nói.
Càng tệ hơn là Tiêu Luyến nói có người bạn đi làm cẩu tử, đối với loại ký giả vô đạo đức cả ngày moi móc riêng tư của người ta đó, Mạc Thanh càng khinh bỉ không thôi.
Nhưng mà tại sao sau khi rời khỏi Tiêu Luyến, cái người gây dựng sự nghiệp lại là thiên tài kinh doanh cả tỉnh S khiếp sợ Diệp Thời Tầm?
Làm bánh ngọt tại sao lại là Trái Táo Ngọt Ngào nổi tiếng toàn cầu?
Còn ca sĩ phòng trà kia thế nào lại là tiểu thiên hậu nhân khí nổi tiếng Hoa ngữ?
Còn có cẩu tử thích moi móc riêng tư của người ta, tại sao lại là Từng Mảnh Hoa Đào nắm giữ tiền đồ của cả nửa minh tinh giới giải trí?
Bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, nàng chỉ có thể ôm chặt cái bắp đùi Tô Vận này. Một khi Tô Vận quay xong bộ phim, thành công chiếu phim, về sau cho dù Tiêu Luyến muốn vạch trần đại cương bộ kịch này là nàng viết cũng vô ích.
Nàng không tin người kiêu ngạo như Tô Vận sẽ cho phép bộ tác phẩm tiến quân giới giải trí đầu tiên của bản thân là điểm nhơ, đến lúc đó có lẽ có thể mượn tay Tô Vận đè xuống đám người kia. Mà nàng cũng không cần cả ngày lo lắng Tiêu Luyến sẽ vạch trần nàng.
Kỳ thực mỗi khi nghĩ đến Tiêu Luyến, Mạc Thanh đều tràn đầy hận ý cùng không cam lòng, dựa vào cái gì kẻ điên kia có thể có tài hoa như vậy? Dựa vào cái gì thân là cô nhi bên cạnh nàng lại vây quanh một đám bạn thân chung hoạn nạn? Dựa vào cái gì sau khi chia tay đối phương có thể sống tốt hơn nàng?
Mạc Thanh bị ghen tị làm mờ hai mắt, nếu ban đầu nàng có thể thật lòng đối đãi Tiêu Luyến, cho dù không trở thành người yêu, Tiêu Luyến cũng sẽ xem nàng như bạn thân nhất, đáng tiếc Mạc Thanh đã bị lạc lối trong sự ghen tị, mất đi phương hướng ban đầu, cũng không tìm được con đường ban đầu kia nữa.
Kỳ thực nếu như nàng có thể tĩnh tâm nghĩ lại, mục đích nàng tiếp xúc Tiêu Luyến ban đầu, vốn không phải vì những thứ ngoài thân của Tiêu Luyến, chỉ là trong lúc vô tình thấy được ưu thương bên trong từng hàng chữ của Tiêu Luyến, nàng rất thương tiếc vị tác giả được fan hâm mộ tôn xưng đại thần kia, muốn tìm được người nọ, cam tâm tình nguyện an ủi người kia.
Đáng tiếc quay đầu lại quên sơ tâm, càng quên mất thương tiếc lúc ban đầu đối với Tiêu Luyến, bởi vì quên những thứ này, cho nên càng thêm không chút kiêng kỵ tổn thương Tiêu Luyến.
Mạc Thanh thái độ rất hùng hổ, Tô Vận đáy lòng không vui. Lúc nào đến phiên người này tới phòng làm việc của nàng hò hét? Bất quá nghĩ hai người trước mắt còn đang hợp tác, cho nên Tô Vận dị thường độ lượng không có phát cáu, chỉ nói ra kế hoạch: "Ta đang chuẩn bị tiền làm một trận hoạt động từ thiện, sắp tới đây phải tổ chức. Cho nên trước mắt không có thời gian an bài chuyện quay phim. Nếu như có thể, đem thời gian đẩy tới sang năm đi, sắp đến cuối năm rồi lịch trình của các diễn viên đều rất khó trống."
"Không được, ban đầu không phải đã nói cuối năm nay kết thúc quay, sang năm chiếu phim sao?" Mạc Thanh rất gấp, nếu để Tiêu Luyến đuổi trước quay xong phim, về sau Tiêu Luyến tố cáo nàng ăn trộm đại cương, Tô Vận nhất định sẽ dừng quay hoặc trực tiếp phong sát bộ phim này.
Nàng hiểu tính Tô Vận, đồ vật mang theo điểm nhơ cho dù có muốn cũng sẽ không lấy.
Mà Tô Vận càng lúc càng không vui: "Chuyện này ta sẽ cân nhắc, ngươi đi về trước đi."
Tô Vận không muốn đem quan hệ làm căng, bất kể đáy lòng có bao nhiêu bất mãn, trên mặt nàng như cũ treo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này trong mắt Mạc Thanh chính là đại biểu Tô Vận thỏa hiệp.
Nhưng mà sau khi Mạc Thanh đi, ý cười khóe miệng Tô Vận trong nháy mắt biến mất, trở nên thanh lãnh không thể mạo phạm, ngồi trên ghế sa lon một hồi mới bắt đầu tiếp tục làm việc.
Trần Dược bởi vì bị Diệp Thời Tầm cự tuyệt nên đang rất lúng túng, giờ phút này chỉ có thể hết sức cố gắng tập trung vùi đầu vào công việc.
Chờ hắn kiểm tra xong, nghiêm trang nhìn Diệp Thời Tầm dặn dò những lời của bác sĩ, sau đó chuẩn bị rời khỏi thì thấy được Tô Vận đứng cạnh cửa.
"Tô tiểu thư, sao ngài lại tới đây?" Trần Dược nghiêm chỉnh chào hỏi, đây là người mỗi lần xuất hiện viện trưởng đều rất coi trọng, sao vị này lại xuất hiện ở đây.
Nghe Trần Dược nói, Diệp Thời Tầm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy được Tô Vận đang mang vẻ mặt yêu tinh tựa vào trên khung cửa, nếu không phải trên tay còn cầm văn kiện, nàng còn hoài nghi Tô Vận chỉ là đổi một địa phương ăn chơi tɦác ɭoạи mà thôi.
Tô Vận cười nhẹ trả lời Trần Dược: "Ta tới cùng Diệp tiểu thư thương lượng một ít chuyện làm ăn, trước mắt tình trạng sức khỏe Diệp tiểu thư như thế nào?"
"Cơ bản đã khôi phục, chỉ cần không vận động kịch liệt, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày là khỏe." Giọng nói Trần Dược cất giấu thương tiếc làm Diệp Thời Tầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Diệp Thời Tầm đưa ánh mắt áy náy về phía Trần Dược, nếu Trần Dược cũng giống như Vu Phong, Diệp Thời Tầm có lẽ sẽ không có chút áy náy nào, nhưng mà Trần Dược và Vu Phong là hai người có tính cách khác nhau hoàn toàn.
Chờ Trần Dược rời khỏi, Tô Vận liền kéo cái ghế ngồi đến cạnh Diệp Thời Tầm, mở văn kiện đưa cho Diệp Thời Tầm: "Đây là hoạch định bước đầu của ta đối với từ thiện hoạt động, ngươi nhìn xem có cần bổ sung hay sửa đổi chỗ nào hay không. Nếu như có thể ta muốn tổ chức sớm."
"Tại sao?" Diệp Thời Tầm có chút lo âu, chẳng lẽ Tô Vận đang tính làm trò gì?
Nhưng mà Tô Vận lại nói: "Bởi vì không lâu sau chính là sinh nhật mẹ ta, ta không thể để hội từ thiện diễn ra sau sinh nhật mẫu thân."
"Ta biết rồi, phần văn kiện này để lại đi, ta sẽ xem thật kỹ. Ngoài ra những hạng mục cần bổ sung hoặc sửa đổi ngươi có thể nói với bí thư của ta, ta hy vọng thời gian ở trong viện không có chuyện gì khác quấy rầy, có thể an tâm dưỡng thương. Tô tiểu thư đi thong thả, không tiễn." Diệp Thời Tầm một tay đem văn kiện xếp gọn sang bên, tiếp đó nhàn nhã nhìn Tô Vận. Ngữ khí thong thả nói ra lời đuổi người.
Tô Vận cười khẽ, con mèo hoang lại xù lông rồi. Bất quá cảm giác thật đáng yêu, thật muốn xoa xoa đầu, vuốt vuốt lông một chút, có điều làm vậy chắc còn xù lợi hại hơn. Suy cho cùng vẫn là hồ ly xảo quyệt trên thương trường, sau khi khắc chế khóe môi Tô Vận nhếch lên nụ cười nhạt: "Không quấy rầy Diệp tổng nghỉ ngơi nữa, mong lần sau gặp mặt là ở trên thương trường, chứ không phải trong phòng bệnh."
Sau khi Tô Vận đi, Diệp Thời Tầm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta ngược lại rất muốn đem ngươi đưa vào phòng cấp cứu."
Buổi tối trừ bác sĩ trực đại khái cũng chỉ có Trần Dược còn ở lại chỗ này, hắn cầm canh gà đưa đến phòng bệnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm chau mày: "Bác sĩ Trần, ngươi còn chưa tan việc sao?"
"Ta tới xem ngươi một chút, tuy rằng ngươi đã gần khôi phục, nhưng mà đoạn thời gian dưỡng thương này cũng không thể qua loa, ta thấy bạn bè ngươi đều đã rời đi, cho nên nấu chút canh đưa tới cho ngươi." Trần Dược tâm tình rất nặng nề, Diệp Thời Tầm tựa như đã thành một cây gai đâm sâu vào lòng hắn, nhổ hết sẽ đau lưu dưới đáy lòng cũng sẽ đau, trừ phi đem cây gai kia hoàn toàn dung nhập vào xương máu, nếu không hắn không nghĩ ra còn cách gì có thể khiến cho mình không nhớ đến Diệp Thời Tầm.
Cố Tô An sợ Diệp Thời Tầm một mình ở bệnh viện sẽ chán, cho nên ở ngoài mua bữa tối xong liền lập tức chạy đến, vừa vào cửa liền thấy Trần Dược cầm hộp giữ nhiệt đứng bên cạnh Diệp Thời Tầm, nhìn hai người vô cùng gần sát, bình giấm của Cố Tô An trong nháy mắt lật úp.
Bất quá tạm thời dằn ghen tức xuống đáy lòng, chờ tới lúc không người rồi hẵng tính sổ Diệp Thời Tầm.
Trần Dược thấy Cố Tô An tới, liền đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho nàng: "Đây là ta tự mình nấu, phiền toái ngươi giúp Thời Tầm uống. Ta còn có việc đi trước."
Trải qua nhiều ngày sống chung với nhau, Trần Dược đại khái đã biết quan hệ giữa Diệp Thời Tầm và Cố Tô An rất thân thiết, cho nên tạm thời nhầm hai người thành khuê mật, hắn nghĩ đến hướng dẫn trên mạng, nếu muốn theo đuổi nữ nhân nào đó, trước nhất cần lấy lòng khuê mật của nàng.
Hướng dẫn không sai, nhưng ngặt nỗi Diệp Thời Tầm và Cố Tô An căn bản không phải khuê mật. Trần Dược muốn để Cố Tô An thấy hắn thật lòng với Diệp Thời Tầm, Cố Tô An liền muốn để Diệp Thời Tầm thấy nàng mua bàn phím mới. Cho nên Diệp Thời Tầm đối Trần Dược chỉ có thể càng ngày càng thống hận, đừng nói chi là sẽ bởi vì hắn quan tâm từng li từng tí mà cảm động từ đó động tâm với hắn.
Chờ Trần Dược đi, Cố Tô An đem hộp đưa cho Diệp Thời Tầm: "Uống đi, đây là canh gà bác sĩ Trần tự tay nấu cho ngươi, Diệp tổng đừng cô phụ ý tốt của người ta."
Cố Tô An nhấn mạnh hai chữ "tự tay", nghe vào trong tai Diệp Thời Tầm rất có cảm giác như muốn đem nàng gỡ xương ăn thịt.
"..." Diệp Thời Tầm nhận lấy hộp giữ nhiệt, bây giờ uống cũng không được, không uống cũng không được, chuyện lần trước đối với Diệp Thời Tầm mà nói, ký ức vẫn còn như mới.
"Nhìn ta làm gì? Nhanh uống canh." Cố Tô An buồn cười ngồi bên cạnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm ở trên mặt Cố Tô An không nhìn ra vui giận, trừ cảm thán diễn xuất của Cố Tô An càng ngày càng tinh xảo ra, chỉ có thể âm thầm đốt nến cho mình.
Dè dặt cẩn thận uống canh xong, lần này Cố Tô An cũng không có nháo nàng, chỉ đem cái hộp trống trơn cầm đi rửa sạch sẽ.
Chờ Cố Tô An trở lại, Diệp Thời Tầm tâm tình tốt đưa di động cho Cố Tô An: "Phong Lưu gửi tin nhắn, đã thành công thu mua Niệm Hàm. Tiếp theo chuẩn bị tẩy trắng cho ngươi, chờ giảm nhiệt chúng ta liền lên kế hoạch quay phim mới."
"Ừ, phim của Tô Vận lúc nào quay?" Cố Tô An cũng không lo lắng Đông Thiên Nhã mạnh hơn nàng, dẫu sao lâu như vậy rồi diễn xuất của Đông Thiên Nhã tựa hồ một chút cũng không thay đổi.
Nghe vậy Diệp Thời Tầm cau mày, vui sướng ban nãy tan mất, giọng nói trở nên có chút âm trầm: "Không hiểu sao nàng có vẻ không nhiệt tình với bộ phim kia nữa, cứ như là đầu óc nóng lên đột nhiên muốn tiến quân giới giải trí, sau đó qua một đoạn thời gian lại buông tha cái ý niệm này."
Có nghi hoặc giống như Cố Tô An, trừ Diệp Thời Tầm ra, còn có bạn gái cũ của Tiêu Luyến, Mạc Thanh.
Tô Vận vừa trở về công ty không lâu liền bị bí thư báo cho biết Mạc Thanh ở công ty chờ nàng rất lâu rồi, Tô Vận đoán là vì chuyện bộ phim. Nhưng mà khoảng thời gian này nàng có quá nhiều chuyện, làm nàng không rảnh lo đến những việc này.
Vừa bước vào phòng làm việc, trợ lý đưa một ly cà phê một ly trà xanh, Tô Vận chưa kịp thưởng thức trà liền nghe thấy Mạc Thanh chất vấn.
"Tại sao lâu như vậy còn chưa bắt đầu quay?" Mạc Thanh rất nóng lòng chuyện này, nàng nghe nói Tiêu Luyến gần đây đang sáng tác một kịch bản mới, sau khi rời khỏi Tiêu Luyến mới biết quan hệ sau lưng người nọ cũng không đơn giản.
Lúc còn ở bên nhau từng nghe đối phương kể có người bạn đang khởi nghiệp kinh doanh, nàng lúc ấy còn khuyên Tiêu Luyến cách người nọ xa một chút, tránh cho gây dựng sự nghiệp thất bại sẽ tới mượn tiền, còn nghe nói Tiêu Luyến có người bạn làm bánh ngọt, nàng rất xem thường cái loại người cả ngày bận bận rộn rộn làm buôn bán nhỏ, còn nghe nói có người bạn đi ca hát, nàng cho rằng chỉ là ca sĩ phòng trà, nếu không sao không thấy Tiêu Luyến khoe ra, ngược lại mỗi lần nhắc tới những người kia đều lộ ra vẻ mặt không có gì đáng nói.
Càng tệ hơn là Tiêu Luyến nói có người bạn đi làm cẩu tử, đối với loại ký giả vô đạo đức cả ngày moi móc riêng tư của người ta đó, Mạc Thanh càng khinh bỉ không thôi.
Nhưng mà tại sao sau khi rời khỏi Tiêu Luyến, cái người gây dựng sự nghiệp lại là thiên tài kinh doanh cả tỉnh S khiếp sợ Diệp Thời Tầm?
Làm bánh ngọt tại sao lại là Trái Táo Ngọt Ngào nổi tiếng toàn cầu?
Còn ca sĩ phòng trà kia thế nào lại là tiểu thiên hậu nhân khí nổi tiếng Hoa ngữ?
Còn có cẩu tử thích moi móc riêng tư của người ta, tại sao lại là Từng Mảnh Hoa Đào nắm giữ tiền đồ của cả nửa minh tinh giới giải trí?
Bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, nàng chỉ có thể ôm chặt cái bắp đùi Tô Vận này. Một khi Tô Vận quay xong bộ phim, thành công chiếu phim, về sau cho dù Tiêu Luyến muốn vạch trần đại cương bộ kịch này là nàng viết cũng vô ích.
Nàng không tin người kiêu ngạo như Tô Vận sẽ cho phép bộ tác phẩm tiến quân giới giải trí đầu tiên của bản thân là điểm nhơ, đến lúc đó có lẽ có thể mượn tay Tô Vận đè xuống đám người kia. Mà nàng cũng không cần cả ngày lo lắng Tiêu Luyến sẽ vạch trần nàng.
Kỳ thực mỗi khi nghĩ đến Tiêu Luyến, Mạc Thanh đều tràn đầy hận ý cùng không cam lòng, dựa vào cái gì kẻ điên kia có thể có tài hoa như vậy? Dựa vào cái gì thân là cô nhi bên cạnh nàng lại vây quanh một đám bạn thân chung hoạn nạn? Dựa vào cái gì sau khi chia tay đối phương có thể sống tốt hơn nàng?
Mạc Thanh bị ghen tị làm mờ hai mắt, nếu ban đầu nàng có thể thật lòng đối đãi Tiêu Luyến, cho dù không trở thành người yêu, Tiêu Luyến cũng sẽ xem nàng như bạn thân nhất, đáng tiếc Mạc Thanh đã bị lạc lối trong sự ghen tị, mất đi phương hướng ban đầu, cũng không tìm được con đường ban đầu kia nữa.
Kỳ thực nếu như nàng có thể tĩnh tâm nghĩ lại, mục đích nàng tiếp xúc Tiêu Luyến ban đầu, vốn không phải vì những thứ ngoài thân của Tiêu Luyến, chỉ là trong lúc vô tình thấy được ưu thương bên trong từng hàng chữ của Tiêu Luyến, nàng rất thương tiếc vị tác giả được fan hâm mộ tôn xưng đại thần kia, muốn tìm được người nọ, cam tâm tình nguyện an ủi người kia.
Đáng tiếc quay đầu lại quên sơ tâm, càng quên mất thương tiếc lúc ban đầu đối với Tiêu Luyến, bởi vì quên những thứ này, cho nên càng thêm không chút kiêng kỵ tổn thương Tiêu Luyến.
Mạc Thanh thái độ rất hùng hổ, Tô Vận đáy lòng không vui. Lúc nào đến phiên người này tới phòng làm việc của nàng hò hét? Bất quá nghĩ hai người trước mắt còn đang hợp tác, cho nên Tô Vận dị thường độ lượng không có phát cáu, chỉ nói ra kế hoạch: "Ta đang chuẩn bị tiền làm một trận hoạt động từ thiện, sắp tới đây phải tổ chức. Cho nên trước mắt không có thời gian an bài chuyện quay phim. Nếu như có thể, đem thời gian đẩy tới sang năm đi, sắp đến cuối năm rồi lịch trình của các diễn viên đều rất khó trống."
"Không được, ban đầu không phải đã nói cuối năm nay kết thúc quay, sang năm chiếu phim sao?" Mạc Thanh rất gấp, nếu để Tiêu Luyến đuổi trước quay xong phim, về sau Tiêu Luyến tố cáo nàng ăn trộm đại cương, Tô Vận nhất định sẽ dừng quay hoặc trực tiếp phong sát bộ phim này.
Nàng hiểu tính Tô Vận, đồ vật mang theo điểm nhơ cho dù có muốn cũng sẽ không lấy.
Mà Tô Vận càng lúc càng không vui: "Chuyện này ta sẽ cân nhắc, ngươi đi về trước đi."
Tô Vận không muốn đem quan hệ làm căng, bất kể đáy lòng có bao nhiêu bất mãn, trên mặt nàng như cũ treo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này trong mắt Mạc Thanh chính là đại biểu Tô Vận thỏa hiệp.
Nhưng mà sau khi Mạc Thanh đi, ý cười khóe miệng Tô Vận trong nháy mắt biến mất, trở nên thanh lãnh không thể mạo phạm, ngồi trên ghế sa lon một hồi mới bắt đầu tiếp tục làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.