Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 91: Diệp tổng xảy ra ngoài ý muốn
Mộ Vũ Hề Hề
06/12/2021
Ở trong siêu thị Phong Lưu giận đến tay chân ngứa ngáy, hận không thể đi bóp nát gói mì tôm cho hả giận, đáng tiếc thân là tổng tài nàng còn
phải ở trước mặt người ngoài giữ hình tượng cao lãnh cấm dục, chỉ có thể kéo cánh tay Cố Tô An bình tĩnh nhìn hai phụ huynh kia mang theo đứa
nhỏ ở trong siêu thị chọn chọn chọn, mua đủ loại đủ dạng quà vặt.
Những thứ này Phong Lưu cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà đại ca ngươi lấy lò vi sóng và máy ép trái cây làm gì? Tiêu Luyến nhà chúng ta chỉ cướp của các ngươi một cây kẹo que được không?
Cố Tô An nhìn Phong Lưu thay đổi đủ loại sắc mặt, không nhịn được bật cười: "Thôi kệ đi, tạm thời hao tài tiêu tai dàn xếp ổn thỏa đã."
Phong Lưu nhìn một nhà ba miệng kia giận không chỗ phát tiết, bất quá sau đó nghĩ đến chủ nhân sau lưng nhà siêu thị nàng tức thì nghĩ thoáng. Siêu thị của Diệp Thời Tầm Cố Tô An đều không thương tiếc, nàng ở chỗ này gấp cái gì a.
Vì vậy Phong Lưu khoanh hai tay lẳng lặng đứng một bên nhìn, Cố Tô An có chút hiếu kỳ Phong Lưu sao lại đột nhiên thay đổi tâm cảnh.
"Được rồi, đi tính tiền đi." Nam nhân đẩy xe đẩy đứng trước mặt Phong Lưu, nụ cười trên mặt Phong Lưu cứng ngắc: "Mời."
Cố Tô An đem bản thân bọc rất kỹ, ít nhất người đi đường nhìn một cái sẽ không nhận ra nàng chính là vị Cố Tô An xì căng đan bay đầy trời kia.
Ở thời điểm tính tiền Phong Lưu vừa móc túi tiền vừa hướng Cố Tô An nhỏ giọng nói: "Cái nhà này cũng thật không bình thường."
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút." Cố Tô An kéo ống tay áo Phong Lưu một cái, Phong Lưu nói nhỏ, nếu không phải sợ bọn họ làm lớn chuyện ảnh hưởng đến Tiêu Luyến, nàng còn lâu mới cùng đám quỷ hút máu này tiếp xúc nhiều.
Cố Tô An nhìn xe đẩy xếp đống thành núi nhỏ, đáy lòng có chút khó chịu, may mà Phong Lưu và bản thân đều có tiền, nếu không người bình thường nào chịu nổi bọn họ làm thịt như vậy.
Sau khi trả tiền Phong Lưu vươn vai một cái, đưa mắt nhìn một nhà ba miệng kia rời khỏi, Phong Lưu vừa cùng Cố Tô An rời khỏi vừa cười nói: "Ta nguyền rủa cả nhà kia đều bị bệnh trĩ, thật quá đáng."
"Đừng tức giận, bọn họ không truy cứu chuyện Tiêu Luyến là được. Trở về đi thôi." Cố Tô An nhàn nhạt thở dài, cũng không biết bệnh của Tiêu Luyến lúc nào có thể tốt lên.
Còn chưa đi bao xa liền thấy Diệp Thời Tầm tìm tới bên này, Cố Tô An thấy người yêu tự nhiên rất vui mừng, ném xuống Phong Lưu chạy về phía Diệp Thời Tầm.
Phong Lưu nhìn hai người kia ở trước mặt mình ôm nhau ân cần hỏi han, nàng liếc mắt khinh bỉ xoay người rời đi: Ta sợ là cái tổng tài giả, tại sao khắp nơi đều bị ngược?
Chờ Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm lấy lại tinh thần, Phong Lưu đã yên lặng đi xa.
Cố Tô An khoác cánh tay Diệp Thời Tầm, vừa hướng nàng oán trách ban nãy gặp phải cặp phụ huynh như vậy vừa cười bộ dáng Phong Lưu nín tức cành hông.
Diệp Thời Tầm đưa tay sửa sang cổ áo Cố Tô An, lại gỡ xuống khăn quàng cổ trên người mình giúp nàng quấn lại, xoa xoa gò má đông lạnh đến đỏ bừng của Cố Tô An, đau lòng nói: "Được rồi, đừng chê cười Phong Lưu nữa. Bản thân cũng sắp đông thành nước đá rồi, nhanh một chút trở về thôi."
"A Tầm, ngươi ngày mai đi công ty sao?" Cố Tô An rúc vào bên cạnh người yêu, cho dù trên người như cũ có thể cảm giác được trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, nhưng đáy lòng lại ấm áp.
Diệp Thời Tầm gật đầu: "Dĩ nhiên phải đi, Phong Lưu vừa tiếp nhận Phong thị, rất nhiều chuyện đều cần ta giúp đỡ."
"Cảm giác mỗi người các ngươi đều có việc của mình, chỉ có ta chờ ở nhà rảnh đến mức chỉ còn biết đọc sách xem ti vi." Cố Tô An đáy lòng có chút không được tự nhiên, nàng vẫn không biết tại sao bản thân không làm gì sai lại bị công ty buông bỏ, thậm chí công ty còn chuẩn bị tuyết tàng nàng.
Mở weibo cũng đầy tiếng mắng chửi, ngày thường không biểu lộ buồn bã là vì sợ Diệp Thời Tầm thấy được sẽ nghĩ nhiều, nhưng ở thời điểm không người, Cố Tô An không nhớ ra nàng đã rơi lệ bao nhiêu lần.
Diệp Thời Tầm đáy lòng lan tràn tự trách, đáng ra nàng nên đem hành động thu mua Niệm Hàm làm sớm một chút.
"An An có muốn đến công ty làm không? Chờ kịch bản của Tiêu Luyến viết xong, ngươi có thể bắt đầu quay." Diệp Thời Tầm đau lòng Cố Tô An không có ý chí chiến đấu như vậy.
Trước kia cho dù Cố Tô An rất mệt mỏi nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ đi công tác, hiện tại giống như con mèo nhỏ mất đi ý chí chiến đấu, cả ngày co rúc ở nhà xem ti vi lật sách trên ghế sa lon.
Cố Tô An chưa kịp lắc đầu, đột nhiên bị Diệp Thời Tầm đẩy ra, một tiếng vang thật lớn sau đó Cố Tô An xoay người nhìn Diệp Thời Tầm bị tấm bảng quảng cáo rơi xuống đập trúng.
"A Tầm, ngươi thế nào rồi?" Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm té xuống đất, cho dù trời đông giá rét trán nàng cũng toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, hai tay run rẩy từ trong túi lấy điện thoại ra, nhấn phím nhiều lần mới thành công bấm xe cứu thương.
Diệp Thời Tầm bị đập trúng chân, cho dù cảm giác đau bứt rứt, trên mặt nàng vẫn mang nụ cười nhàn nhạt: "Chớ khó chịu, kế tiếp ngươi có thể phải chăm sóc ta một đoạn thời gian rất dài, ngươi sẽ không cảm giác rảnh rỗi nữa."
"A Tầm ngươi đừng như vậy, A Tầm..." Cố Tô An nửa quỳ bên cạnh nàng, tấm bảng quảng cáo rất dày nặng, sức lực một mình Cố Tô An căn bản đỡ không dậy nổi.
Diệp Thời Tầm ngẩng đầu nhìn vị trí tấm bảng quảng cáo nguyên bản dựng thẳng, nàng tức thì kinh hãi nhìn về phía Cố Tô An, bất chấp Cố Tô An thương tâm khổ sở, Diệp Thời Tầm nhịn đau nói: "An An, lấy điện thoại di động ra, chụp tình huống nơi này lại, chụp kỹ một chút gửi cho Quả Đào..."
Hậu tri hậu giác nhớ tới Quả Đào vẫn còn nằm trong bệnh viện, Diệp Thời Tầm trong mắt đảo qua một mạt ác liệt, đã bắt đầu động thủ sao?
Chờ xe cứu thương tới Diệp Thời Tầm bị đưa lên xe cứu thương, nàng mới lẳng lặng liếc nhìn Cố Tô An nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm, ta không sao."
Cố Tô An trầm mặc nhìn Diệp Thời Tầm đã đau đến ngủ mê man, đáy lòng biến hóa trăm ngàn tư vị, tựa hồ mỗi một lần cùng Diệp Thời Tầm ở bên nhau đều có thể mang đến tai nạn cho Diệp Thời Tầm.
Trong thời gian Diệp Thời Tầm ở phòng phẫu thuật, không chỉ có Cố Tô An bên ngoài phòng phẫu thuật lo âu không thôi, Tô Vận biết được Diệp Thời Tầm xảy ra ngoài ý muốn cũng vội vàng chạy tới.
Chuyện này nàng còn chưa dám nói cho mẫu thân và Tề di, nàng sợ Tề Nhược không chịu nổi đả kích, vì vậy trước cùng mẫu thân nói một tiếng có chuyện phải rời đi liền chạy đến trước.
Bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật Cố Tô An lẳng lặng chờ đợi trên ghế dài, cách đó không xa Tô Vận khẩn cấp chạy tới.
Cố Tô An đột nhiên nhức đầu căng lên, đáy lòng khó chịu như bị bông vải nhét đầy ruột, tựa hồ trước đây không lâu nàng cũng ở trên ghế dài bệnh viện chờ đợi kết quả giải phẫu của tỷ tỷ, khi đó Diệp Thời Tầm cũng giống như Tô Vận bất chấp tất cả vọt tới, bá đạo lại rất vô lý đoạt lấy điện thoại di động của bản thân, không đưa ra bất kỳ giải thích nào cắt đứt cuộc gọi.
Tô Vận rất kinh ngạc lại có thể ở chỗ này thấy Cố Tô An, nàng cho rằng ở bên ngoài chờ đợi sẽ là bằng hữu Diệp Thời Tầm, ví dụ như Phong Lưu hay Tiêu Luyến, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến Cố Tô An sẽ ở chỗ này.
"Cố Tô An? Ngươi tại sao lại ở đây?" Tô Vận kinh ngạc trực tiếp kêu tên Cố Tô An.
Cố Tô An nhìn nàng thoáng ngẩn người: "Sao ngươi lại tới đây?"
Không có khách sáo cùng hời hợt như dĩ vãng, giờ phút này các nàng ngược lại giống như bạn cũ đã lâu không gặp vậy.
Tô Vận nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn, hỏi Cố Tô An: "Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại phát sinh ngoài ý muốn?"
"Chúng ta trên đường tản bộ về nhà, đột nhiên một tấm bảng quảng cáo rớt xuống, A Tầm đem ta đẩy ra kết quả nàng lại bị tấm bảng quảng cáo đập trúng chân. Đều do ta, nếu không phải ta ở cùng nàng, nàng nhất định có thể tránh ra." Cố Tô An tự trách rơi xuống mấy giọt lệ.
Tô Vận thấy nàng khóc tức thì luống cuống tay chân, lẳng lặng nhìn hai mắt Cố Tô An, thật rất giống người kia a. Chỉ tiếc ánh mắt người nọ vĩnh viễn là nhàn nhạt vui sướng, mà giờ khắc này Cố Tô An vẫn đang rơi lệ.
Lấy ra khăn giấy đưa cho nàng: "Đừng khóc, A Tầm nếu biết ngươi vì nàng khổ sở như vậy, đáy lòng hẳn sẽ tự trách."
Lời nói này nếu như là Tiêu Luyến hoặc Phong Lưu nói ra, Cố Tô An không có cảm giác gì, nhưng người nói lời này là Tô Vận, cái vị mỗi lần đều cười như hồ ly Tô Vận?
Nàng lại có thể nói ra lời an ủi người, Cố Tô An bị kinh hãi cảnh giác nhìn Tô Vận.
Tô Vận ủy khuất một trận, nàng rốt cuộc là đối hai người này làm cái chuyện nhân thần phẫn nộ gì? Tại sao từng người một thấy nàng đều giống như gặp quỷ vậy?
Lần đầu gặp Cố Tô An, thấy nàng ở chợ đen vô lực muốn bán thận đổi tiền viện phí, không đành lòng nhìn Cố Tô An đi đến bước đường như vậy mới nghĩ giúp nàng một phen, vừa vặn tra ra Cố Tô An là diễn viên mới vào giới giải trí, vừa vặn nàng chuẩn bị tiến quân giới giải trí, định đem người từ Niệm Hàm đào tới.
Nàng thật rất giống người kia a, mỗi lần gặp phải đều không nhịn được muốn trêu chọc, bất quá nàng không một lần nào thực sự làm ra chuyện, Cố Tô An rốt cuộc sợ cái gì? Còn có Diệp Thời Tầm, Tô Vận bây giờ đã có thể đoán được quan hệ giữa Cố Tô An và Diệp Thời Tầm.
Nhưng mà tại sao mỗi lần Diệp Thời Tầm gặp nàng không phải là ánh mắt nhìn tình địch, mà là ánh mắt nhìn kẻ thù, là cái loại hận không thể đem bản thân băm thành trăm mảnh xử tử lăng trì xong còn đào mộ lấy roi đánh thi thể đó?
Nàng thừa nhận lúc ban đầu sau khi chia tay người nọ, gặp phải Cố Tô An đúng là từng có thèm muốn, nhưng cuối cùng bởi vì Diệp Thời Tầm tham gia nàng buông tha ý tưởng với Cố Tô An, chỉ vỏn vẹn như vậy Diệp Thời Tầm đối nàng lấy đâu ra hận ý?
Nếu nói chuyện trên thương trường, Diệp Thời Tầm sau khi kinh thương nuốt không ít công ty chi nhánh của nàng, nhìn như vậy không phải nàng hận Diệp Thời Tầm mới đúng sao?
Cố Tô An thấy Tô Vận trong một thoáng thời gian sắc mặt đổi tới đổi lui, nàng có chút hiếu kỳ Tô Vận rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Tô tiểu thư, sao ngài lại tới nơi này?" Cố Tô An kỳ thực rất muốn hỏi, Tô Vận là làm sao biết Diệp Thời Tầm bị thương.
Trong tay Tô Vận còn cầm điện thoại di động, nàng theo bản năng nhìn về phía điện thoại, lúc ở nhà chuẩn bị ngủ đột nhiên nhận được một tin nhắn, tin nhắn nói với nàng Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện, trước mắt đang cứu chữa ở bệnh viện xxx.
Tô Vận hiển nhiên không tin, bất quá nhà bệnh viện kia nàng có đầu tư, gọi điện thoại hỏi thăm qua mới biết tin tức trên tin nhắn là thật, mới hốt hoảng chạy tới.
Đối với người gửi tin nhắn, Tô Vận cũng thật tò mò là ai. Bất quá chuyện này không cần phải nói cho Cố Tô An, lấy hận ý của hai người Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm đối với nàng, nói xong không chừng lại bị hoài nghi cái gì.
Tô Vận dứt khoát nói láo: "Trịnh Khải phát sinh ngoài ý muốn cũng ở bệnh viện này, ta sang đây thăm hắn. Kết quả liền thấy xe cứu thương đẩy tới một người, nhìn thật giống Diệp tổng, cho nên ta tới xem một chút."
Trong tay Cố Tô An cũng nắm thật chặt điện thoại di động, bên trong còn có hình chụp Diệp Thời Tầm dặn dò nàng, nhìn động tác của Diệp Thời Tầm có thể nhìn ra tràng tai nạn này cũng không phải ngoài ý muốn, mà là con người làm ra.
Hiện tại Tô Vận đột nhiên chạy tới, người chế tạo trận ngoài ý muốn này sẽ là Tô Vận sao?
Không thể không nói Tô Vận có thể chất hút anti, một lần nữa cái gì cũng không làm, lại bị Cố Tô An hoài nghi thật sâu.
Những thứ này Phong Lưu cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà đại ca ngươi lấy lò vi sóng và máy ép trái cây làm gì? Tiêu Luyến nhà chúng ta chỉ cướp của các ngươi một cây kẹo que được không?
Cố Tô An nhìn Phong Lưu thay đổi đủ loại sắc mặt, không nhịn được bật cười: "Thôi kệ đi, tạm thời hao tài tiêu tai dàn xếp ổn thỏa đã."
Phong Lưu nhìn một nhà ba miệng kia giận không chỗ phát tiết, bất quá sau đó nghĩ đến chủ nhân sau lưng nhà siêu thị nàng tức thì nghĩ thoáng. Siêu thị của Diệp Thời Tầm Cố Tô An đều không thương tiếc, nàng ở chỗ này gấp cái gì a.
Vì vậy Phong Lưu khoanh hai tay lẳng lặng đứng một bên nhìn, Cố Tô An có chút hiếu kỳ Phong Lưu sao lại đột nhiên thay đổi tâm cảnh.
"Được rồi, đi tính tiền đi." Nam nhân đẩy xe đẩy đứng trước mặt Phong Lưu, nụ cười trên mặt Phong Lưu cứng ngắc: "Mời."
Cố Tô An đem bản thân bọc rất kỹ, ít nhất người đi đường nhìn một cái sẽ không nhận ra nàng chính là vị Cố Tô An xì căng đan bay đầy trời kia.
Ở thời điểm tính tiền Phong Lưu vừa móc túi tiền vừa hướng Cố Tô An nhỏ giọng nói: "Cái nhà này cũng thật không bình thường."
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút." Cố Tô An kéo ống tay áo Phong Lưu một cái, Phong Lưu nói nhỏ, nếu không phải sợ bọn họ làm lớn chuyện ảnh hưởng đến Tiêu Luyến, nàng còn lâu mới cùng đám quỷ hút máu này tiếp xúc nhiều.
Cố Tô An nhìn xe đẩy xếp đống thành núi nhỏ, đáy lòng có chút khó chịu, may mà Phong Lưu và bản thân đều có tiền, nếu không người bình thường nào chịu nổi bọn họ làm thịt như vậy.
Sau khi trả tiền Phong Lưu vươn vai một cái, đưa mắt nhìn một nhà ba miệng kia rời khỏi, Phong Lưu vừa cùng Cố Tô An rời khỏi vừa cười nói: "Ta nguyền rủa cả nhà kia đều bị bệnh trĩ, thật quá đáng."
"Đừng tức giận, bọn họ không truy cứu chuyện Tiêu Luyến là được. Trở về đi thôi." Cố Tô An nhàn nhạt thở dài, cũng không biết bệnh của Tiêu Luyến lúc nào có thể tốt lên.
Còn chưa đi bao xa liền thấy Diệp Thời Tầm tìm tới bên này, Cố Tô An thấy người yêu tự nhiên rất vui mừng, ném xuống Phong Lưu chạy về phía Diệp Thời Tầm.
Phong Lưu nhìn hai người kia ở trước mặt mình ôm nhau ân cần hỏi han, nàng liếc mắt khinh bỉ xoay người rời đi: Ta sợ là cái tổng tài giả, tại sao khắp nơi đều bị ngược?
Chờ Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm lấy lại tinh thần, Phong Lưu đã yên lặng đi xa.
Cố Tô An khoác cánh tay Diệp Thời Tầm, vừa hướng nàng oán trách ban nãy gặp phải cặp phụ huynh như vậy vừa cười bộ dáng Phong Lưu nín tức cành hông.
Diệp Thời Tầm đưa tay sửa sang cổ áo Cố Tô An, lại gỡ xuống khăn quàng cổ trên người mình giúp nàng quấn lại, xoa xoa gò má đông lạnh đến đỏ bừng của Cố Tô An, đau lòng nói: "Được rồi, đừng chê cười Phong Lưu nữa. Bản thân cũng sắp đông thành nước đá rồi, nhanh một chút trở về thôi."
"A Tầm, ngươi ngày mai đi công ty sao?" Cố Tô An rúc vào bên cạnh người yêu, cho dù trên người như cũ có thể cảm giác được trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, nhưng đáy lòng lại ấm áp.
Diệp Thời Tầm gật đầu: "Dĩ nhiên phải đi, Phong Lưu vừa tiếp nhận Phong thị, rất nhiều chuyện đều cần ta giúp đỡ."
"Cảm giác mỗi người các ngươi đều có việc của mình, chỉ có ta chờ ở nhà rảnh đến mức chỉ còn biết đọc sách xem ti vi." Cố Tô An đáy lòng có chút không được tự nhiên, nàng vẫn không biết tại sao bản thân không làm gì sai lại bị công ty buông bỏ, thậm chí công ty còn chuẩn bị tuyết tàng nàng.
Mở weibo cũng đầy tiếng mắng chửi, ngày thường không biểu lộ buồn bã là vì sợ Diệp Thời Tầm thấy được sẽ nghĩ nhiều, nhưng ở thời điểm không người, Cố Tô An không nhớ ra nàng đã rơi lệ bao nhiêu lần.
Diệp Thời Tầm đáy lòng lan tràn tự trách, đáng ra nàng nên đem hành động thu mua Niệm Hàm làm sớm một chút.
"An An có muốn đến công ty làm không? Chờ kịch bản của Tiêu Luyến viết xong, ngươi có thể bắt đầu quay." Diệp Thời Tầm đau lòng Cố Tô An không có ý chí chiến đấu như vậy.
Trước kia cho dù Cố Tô An rất mệt mỏi nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ đi công tác, hiện tại giống như con mèo nhỏ mất đi ý chí chiến đấu, cả ngày co rúc ở nhà xem ti vi lật sách trên ghế sa lon.
Cố Tô An chưa kịp lắc đầu, đột nhiên bị Diệp Thời Tầm đẩy ra, một tiếng vang thật lớn sau đó Cố Tô An xoay người nhìn Diệp Thời Tầm bị tấm bảng quảng cáo rơi xuống đập trúng.
"A Tầm, ngươi thế nào rồi?" Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm té xuống đất, cho dù trời đông giá rét trán nàng cũng toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, hai tay run rẩy từ trong túi lấy điện thoại ra, nhấn phím nhiều lần mới thành công bấm xe cứu thương.
Diệp Thời Tầm bị đập trúng chân, cho dù cảm giác đau bứt rứt, trên mặt nàng vẫn mang nụ cười nhàn nhạt: "Chớ khó chịu, kế tiếp ngươi có thể phải chăm sóc ta một đoạn thời gian rất dài, ngươi sẽ không cảm giác rảnh rỗi nữa."
"A Tầm ngươi đừng như vậy, A Tầm..." Cố Tô An nửa quỳ bên cạnh nàng, tấm bảng quảng cáo rất dày nặng, sức lực một mình Cố Tô An căn bản đỡ không dậy nổi.
Diệp Thời Tầm ngẩng đầu nhìn vị trí tấm bảng quảng cáo nguyên bản dựng thẳng, nàng tức thì kinh hãi nhìn về phía Cố Tô An, bất chấp Cố Tô An thương tâm khổ sở, Diệp Thời Tầm nhịn đau nói: "An An, lấy điện thoại di động ra, chụp tình huống nơi này lại, chụp kỹ một chút gửi cho Quả Đào..."
Hậu tri hậu giác nhớ tới Quả Đào vẫn còn nằm trong bệnh viện, Diệp Thời Tầm trong mắt đảo qua một mạt ác liệt, đã bắt đầu động thủ sao?
Chờ xe cứu thương tới Diệp Thời Tầm bị đưa lên xe cứu thương, nàng mới lẳng lặng liếc nhìn Cố Tô An nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm, ta không sao."
Cố Tô An trầm mặc nhìn Diệp Thời Tầm đã đau đến ngủ mê man, đáy lòng biến hóa trăm ngàn tư vị, tựa hồ mỗi một lần cùng Diệp Thời Tầm ở bên nhau đều có thể mang đến tai nạn cho Diệp Thời Tầm.
Trong thời gian Diệp Thời Tầm ở phòng phẫu thuật, không chỉ có Cố Tô An bên ngoài phòng phẫu thuật lo âu không thôi, Tô Vận biết được Diệp Thời Tầm xảy ra ngoài ý muốn cũng vội vàng chạy tới.
Chuyện này nàng còn chưa dám nói cho mẫu thân và Tề di, nàng sợ Tề Nhược không chịu nổi đả kích, vì vậy trước cùng mẫu thân nói một tiếng có chuyện phải rời đi liền chạy đến trước.
Bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật Cố Tô An lẳng lặng chờ đợi trên ghế dài, cách đó không xa Tô Vận khẩn cấp chạy tới.
Cố Tô An đột nhiên nhức đầu căng lên, đáy lòng khó chịu như bị bông vải nhét đầy ruột, tựa hồ trước đây không lâu nàng cũng ở trên ghế dài bệnh viện chờ đợi kết quả giải phẫu của tỷ tỷ, khi đó Diệp Thời Tầm cũng giống như Tô Vận bất chấp tất cả vọt tới, bá đạo lại rất vô lý đoạt lấy điện thoại di động của bản thân, không đưa ra bất kỳ giải thích nào cắt đứt cuộc gọi.
Tô Vận rất kinh ngạc lại có thể ở chỗ này thấy Cố Tô An, nàng cho rằng ở bên ngoài chờ đợi sẽ là bằng hữu Diệp Thời Tầm, ví dụ như Phong Lưu hay Tiêu Luyến, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến Cố Tô An sẽ ở chỗ này.
"Cố Tô An? Ngươi tại sao lại ở đây?" Tô Vận kinh ngạc trực tiếp kêu tên Cố Tô An.
Cố Tô An nhìn nàng thoáng ngẩn người: "Sao ngươi lại tới đây?"
Không có khách sáo cùng hời hợt như dĩ vãng, giờ phút này các nàng ngược lại giống như bạn cũ đã lâu không gặp vậy.
Tô Vận nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn, hỏi Cố Tô An: "Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại phát sinh ngoài ý muốn?"
"Chúng ta trên đường tản bộ về nhà, đột nhiên một tấm bảng quảng cáo rớt xuống, A Tầm đem ta đẩy ra kết quả nàng lại bị tấm bảng quảng cáo đập trúng chân. Đều do ta, nếu không phải ta ở cùng nàng, nàng nhất định có thể tránh ra." Cố Tô An tự trách rơi xuống mấy giọt lệ.
Tô Vận thấy nàng khóc tức thì luống cuống tay chân, lẳng lặng nhìn hai mắt Cố Tô An, thật rất giống người kia a. Chỉ tiếc ánh mắt người nọ vĩnh viễn là nhàn nhạt vui sướng, mà giờ khắc này Cố Tô An vẫn đang rơi lệ.
Lấy ra khăn giấy đưa cho nàng: "Đừng khóc, A Tầm nếu biết ngươi vì nàng khổ sở như vậy, đáy lòng hẳn sẽ tự trách."
Lời nói này nếu như là Tiêu Luyến hoặc Phong Lưu nói ra, Cố Tô An không có cảm giác gì, nhưng người nói lời này là Tô Vận, cái vị mỗi lần đều cười như hồ ly Tô Vận?
Nàng lại có thể nói ra lời an ủi người, Cố Tô An bị kinh hãi cảnh giác nhìn Tô Vận.
Tô Vận ủy khuất một trận, nàng rốt cuộc là đối hai người này làm cái chuyện nhân thần phẫn nộ gì? Tại sao từng người một thấy nàng đều giống như gặp quỷ vậy?
Lần đầu gặp Cố Tô An, thấy nàng ở chợ đen vô lực muốn bán thận đổi tiền viện phí, không đành lòng nhìn Cố Tô An đi đến bước đường như vậy mới nghĩ giúp nàng một phen, vừa vặn tra ra Cố Tô An là diễn viên mới vào giới giải trí, vừa vặn nàng chuẩn bị tiến quân giới giải trí, định đem người từ Niệm Hàm đào tới.
Nàng thật rất giống người kia a, mỗi lần gặp phải đều không nhịn được muốn trêu chọc, bất quá nàng không một lần nào thực sự làm ra chuyện, Cố Tô An rốt cuộc sợ cái gì? Còn có Diệp Thời Tầm, Tô Vận bây giờ đã có thể đoán được quan hệ giữa Cố Tô An và Diệp Thời Tầm.
Nhưng mà tại sao mỗi lần Diệp Thời Tầm gặp nàng không phải là ánh mắt nhìn tình địch, mà là ánh mắt nhìn kẻ thù, là cái loại hận không thể đem bản thân băm thành trăm mảnh xử tử lăng trì xong còn đào mộ lấy roi đánh thi thể đó?
Nàng thừa nhận lúc ban đầu sau khi chia tay người nọ, gặp phải Cố Tô An đúng là từng có thèm muốn, nhưng cuối cùng bởi vì Diệp Thời Tầm tham gia nàng buông tha ý tưởng với Cố Tô An, chỉ vỏn vẹn như vậy Diệp Thời Tầm đối nàng lấy đâu ra hận ý?
Nếu nói chuyện trên thương trường, Diệp Thời Tầm sau khi kinh thương nuốt không ít công ty chi nhánh của nàng, nhìn như vậy không phải nàng hận Diệp Thời Tầm mới đúng sao?
Cố Tô An thấy Tô Vận trong một thoáng thời gian sắc mặt đổi tới đổi lui, nàng có chút hiếu kỳ Tô Vận rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Tô tiểu thư, sao ngài lại tới nơi này?" Cố Tô An kỳ thực rất muốn hỏi, Tô Vận là làm sao biết Diệp Thời Tầm bị thương.
Trong tay Tô Vận còn cầm điện thoại di động, nàng theo bản năng nhìn về phía điện thoại, lúc ở nhà chuẩn bị ngủ đột nhiên nhận được một tin nhắn, tin nhắn nói với nàng Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện, trước mắt đang cứu chữa ở bệnh viện xxx.
Tô Vận hiển nhiên không tin, bất quá nhà bệnh viện kia nàng có đầu tư, gọi điện thoại hỏi thăm qua mới biết tin tức trên tin nhắn là thật, mới hốt hoảng chạy tới.
Đối với người gửi tin nhắn, Tô Vận cũng thật tò mò là ai. Bất quá chuyện này không cần phải nói cho Cố Tô An, lấy hận ý của hai người Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm đối với nàng, nói xong không chừng lại bị hoài nghi cái gì.
Tô Vận dứt khoát nói láo: "Trịnh Khải phát sinh ngoài ý muốn cũng ở bệnh viện này, ta sang đây thăm hắn. Kết quả liền thấy xe cứu thương đẩy tới một người, nhìn thật giống Diệp tổng, cho nên ta tới xem một chút."
Trong tay Cố Tô An cũng nắm thật chặt điện thoại di động, bên trong còn có hình chụp Diệp Thời Tầm dặn dò nàng, nhìn động tác của Diệp Thời Tầm có thể nhìn ra tràng tai nạn này cũng không phải ngoài ý muốn, mà là con người làm ra.
Hiện tại Tô Vận đột nhiên chạy tới, người chế tạo trận ngoài ý muốn này sẽ là Tô Vận sao?
Không thể không nói Tô Vận có thể chất hút anti, một lần nữa cái gì cũng không làm, lại bị Cố Tô An hoài nghi thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.