Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 148: Lời của Tô Tiệp
Mộ Vũ Hề Hề
06/12/2021
Ba ngày sau...
"Trời sắp tối rồi, hiện tại nên đi như thế nào?" Tô Vận cùng Mạc Duẫn vẫn đang lượn lờ trong núi, Mạc Duẫn nắm chặt tay Tô Vận, như thể chỉ cần nàng buông, hai người sẽ hoàn toàn đi lạc vậy.
Mạc Duẫn tìm một chỗ ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi từ trong balo lấy nước ra, kết quả phát hiện chỉ còn lại chút xíu. Nàng đưa ly nước cho Tô Vận: "Uống nước."
Tô Vận nhận lấy, đang chuẩn bị uống phát hiện nước còn dư lại không nhiều lắm, vì vậy từ chối: "Thôi ngươi uống đi. Ta không khát."
"Vậy cũng được." Mạc Duẫn đem ly nước thu vào: "Ta cũng không khát, chờ lúc nào khát uống."
Trời đã tối, đưa tay không thấy được năm ngón, Mạc Duẫn mở đèn pin ra, đưa đèn pin cho Tô Vận: "Ta có chút mệt, ngươi cầm."
Tô Vận không chút do dự nhận lấy.
Mạc Duẫn nộp ra đèn pin, nàng sợ một khi đi lạc, nguy hiểm của Tô Vận sẽ gia tăng.
Trong balo còn thả hai khối bánh mì, Mạc Duẫn lấy ra đưa cho Tô Vận: "Ăn một chút."
Tô Vận đích xác rất đói, thân thể chưa khôi phục đã bắt đầu bôn ba, nhưng mà nàng không biết thức ăn còn bao nhiêu, hai người lạc đường trong núi, cũng không biết lúc nào có thể ra ngoài, cho nên nàng không dám ăn nhiều.
Mạc Duẫn cười một tiếng: "Chớ ngẩn ra, ăn đi. Chờ trở về, ta làm đồ ngon cho ngươi."
Chóp mũi hơi hiện lên chua, bất quá vẫn nghe lời bắt đầu ăn bánh mì.
Mạc Duẫn vẫy vẫy cánh tay, tìm một khoảng đất trống ngồi dựa vào cây: "Đừng sợ, trong núi này không có dã thú. Trên người ta mang theo thuốc, rắn rết chuột kiến cũng không đến gần được chúng ta."
"Cảm ơn ngươi." Tô Vận ngồi xuống kế bên cạnh Mạc Duẫn.
Mạc Duẫn giơ tay lên đem nàng ôm chặt: "Là ta nên cảm ơn ngươi. Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy sinh hoạt quá khô khan, rất hâm mộ Hiểu Chi mỗi ngày đều có thể gặp đủ loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh. Khi đó ta nói với nàng, rất hâm mộ cuộc sống mỗi ngày đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ của nàng. Nàng cười ta quá ngốc. Hiện tại ta nghĩ mình đại khái hiểu rồi, kỳ thực cuộc sống chung quy bình thản một chút mới tốt, như vậy mới không quá mức mệt nhọc, người quan tâm ngươi cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng vì ngươi."
Tô Vận tựa vào trên người nàng, rất ít khi thấy được Mạc Duẫn đứng đắn như vậy, dùng ngữ khí nghiêm trang bình tĩnh ôn nhu nói ra những lời nghiêm túc, Mạc Duẫn như vậy rất mê người. Giống như ánh sao trong đêm tối, không quá chói mắt, lại ở trong đêm đen như mực lưu lại cho người một tia khao khát cùng hy vọng.
Sau khi Tô Vận ăn xong bánh mì, Mạc Duẫn đem nước đưa cho nàng: "Uống chút đi."
Tô Vận đang nghĩ lắc đầu cự tuyệt, Mạc Duẫn kiên trì đưa nước đến miệng nàng: "Nhanh uống, nếu không ta giận đó."
Chờ Tô Vận uống hai ngụm, xa xa truyền tới một tiếng vang, Tô Vận tắt đèn pin cảnh giác nhìn sang, Mạc Duẫn thì lại hưng phấn phất phất tay: "Hàn Diệc! Bên này bên này!"
Chỉ chốc lát sau, Hàn Diệc mặt xám mày tro gạt cành cây cỏ dại chạy tới.
"Các ngươi thật đúng là giỏi, nói lạc đường liền lạc đường. Núi có một mẩu như vầy, các ngươi đi vòng vo ba ngày!" Hàn Diệc giúp đỡ xách balo, trên tay còn cầm một chai nước suối: "Uống nước, chúng ta ở đây nghỉ một lát. Chờ ngày mai trời sáng lại xuống núi."
Mạc Duẫn đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên lại nghe được bốn phía phát ra động tĩnh.
"Suỵt..."
Mạc Duẫn cảnh giác chú ý tiếng động xung quanh, cuối cùng xa xa thấy có một chùm sáng đảo quanh trong rừng.
Hàn Diệc ngẩng đầu nhìn một gốc cây to, nàng vỗ bả vai Mạc Duẫn: "Đi lên, ta dụ bọn họ đi. "
Leo cây ngược lại cũng được, hơn nữa cây này còn rất lớn, cành lá xum xuê, ở trong đêm đen tính ra cũng là một địa phương tốt để ẩn núp.
Hàn Diệc trước khi đi còn mang theo túi bánh mì Tô Vận lưu lại.
Tô Vận cùng Mạc Duẫn hai người núp trên cây, nhìn hai người bên dưới chạy qua. Mạc Duẫn vốn định nhảy xuống đánh cho đối phương trở tay không kịp, nhưng nhìn thấy một người trong đó bên hông dắt dao, nàng lựa chọn tiếp tục ở lại trên cây.
Bất quá đáy lòng đối với Hàn Diệc thêm mấy phần lo âu.
Tô Vân xa xa ở tỉnh S, đã chuẩn bị gần như xong xuôi. Tô Tiệp cũng nhận được điện thoại của nàng chuẩn bị về nước.
Tề Nhược đang trong trị liệu, cho nên lần này chỉ một mình Tô Tiệp trở lại.
Buổi tối Tô Vân mang văn kiện xuống dưới tầng hầm tìm Diệp Thời Tầm, đem mấy phần văn kiện mở ra bày đến trước mặt Diệp Thời Tầm: "Ngươi cảm thấy hai công ty hiện tại đã ở trạng thái ngang hàng chưa?"
Diệp Thời Tầm bị còng một tay, nàng dùng một cái tay khác liếc nhìn văn kiện.
Cuối cùng gật đầu một cái: "Ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào."
"Có những lời này của ngươi bảo đảm, ta yên tâm rất nhiều. Tô Tiệp bốn giờ chiều mai sẽ đến." Tô Vân ngồi trước mặt nàng, vẻ mặt xem ra cực kỳ hưng phấn, lại có chút khẩn trương.
"Cách đã nhiều năm, ta lại phải đến gặp mẫu thân rồi. Nữ nhân nuôi ta hơn ba mươi năm, cuối cùng lại tự mình đem ta ép vào tuyệt lộ. Ngươi nói xem, ta liệu có không khắc chế nổi bản thân mà khóc lên không?" Tô Vân si ngốc nhìn hai tay mình, đôi tay này kiếp trước dính quá nhiều máu tươi.
Diệp Thời Tầm hờ hững nhìn, nàng không cảm thấy Tô Vân có lòng hối cải, cũng không cảm thấy sau khi Tô Vân lấy được đáp án sẽ bỏ qua bọn họ.
"Đừng sợ, ta để cho các ngươi chết cùng nhau. Các ngươi sẽ không cô đơn." Tô Vân hơi cong mép, nâng lên một độ cong đẹp mắt. Nàng tựa như hoa anh túc mê người, nhìn thêm một chút liền có thể trúng phải chất độc nàng phóng thích trong lúc vô tình, từ đó không cách nào tự kiềm chế.
Diệp Thời Tầm cúi đầu tiếp tục xem những văn kiện kia, cho dù nàng lo lắng cũng vô ích, bởi vì điều nàng có thể làm chỉ là chờ đợi. Tô Vân kiếp trước kiếp này đều rất mạnh, điểm này Diệp Thời Tầm rất đồng ý.
Tô Vân lưu lại những văn kiện kia, một thân một mình rời khỏi tầng hầm. Bên ngoài hộ vệ rất tinh thần, chặt chẽ thủ như mấy pho tượng.
Sau khi rời khỏi, Tô Vân xoay người đi đến địa phương nhốt Tiêu Luyến. Trước mặt Tiêu Luyến đã bày mười mấy chậu tiên nhân chưởng, đều đã bị nước sôi ngâm chết không có ngoại lệ nào. Nàng trầm mặc ngồi chồm hổm dưới đất, cẩn thận quan sát mấy thứ kia.
Sau khi Tô Vân đi vào, Tiêu Luyến ngẩng đầu nhìn nàng một cái liền không để ý tới nữa.
"Đây là tiên nhân chưởng thứ mấy?" Tô Vân đứng bên cạnh Tiêu Luyến, so với Tiêu Luyến đang ngồi xổm dưới đất, nàng tựa như nữ thần cao không thể với.
Tiêu Luyến khẽ cau mày suy nghĩ một hồi nói: "87, ngươi nói xem, lúc nào chúng nó sẽ nở hoa?"
"Chờ ngươi nuôi đến thứ 100, chúng nó liền sẽ ra hoa." Tô Vân nghĩ tới Tiêu Luyến kiếp trước.
Tiêu Luyến đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Vận, cười rất vui vẻ.
"Lần đầu tiên chuẩn bị tự sát, ta gặp được một tiểu tỷ tỷ rất đẹp. Nàng nói, ta nên học kiên cường giống như tiên nhân chưởng. Ta nói ta rất thống khổ, nàng bảo ta nuôi tiên nhân chưởng, chờ nuôi đủ một trăm cái, ta sẽ không cảm thấy đau khổ nữa." Tiêu Luyến nở nụ cười đơn thuần: "Đã 87 cái rồi. Ta thật không kịp chờ đợi muốn nuôi đến cái thứ 100."
"Ta trước kia gặp qua một người bạn, nàng hao tốn mười năm nuôi 100 cái, cuối cùng nàng vẫn phải chết." Người mà Tô Vân nói chính là Tiêu Luyến kiếp trước.
Tiêu Luyến cau mày: "Tại sao?"
"Bởi vì đến cuối cùng, tất cả tiên nhân chưởng đều không nở hoa, duy chỉ có cái thứ 100 nở ra đóa hoa đẹp nhất, nhưng mà chờ đến lúc đó, nó cô độc. Đóa hoa cô độc, sớm nở tối tàn liền khô héo." Tô Vân rất bình tĩnh đối thoại với Tiêu Luyến.
Nếu có người bình thường ở chỗ này, đại khái có thể bị hù khóc. Giữa hai người này không khí quá mức quỷ dị.
Tiêu Luyến lại nhìn chằm chằm đám tiên nhân chưởng hồi tưởng, cuối cùng nàng đứng lên, hỏi Tô Vân: "Có thể cho ta một cái máy tính không. Ta còn có chút chuyện nhất định phải làm, chưa hoàn thành. Ta muốn sớm hoàn thành, an tâm nuôi tiên nhân chưởng, cho đến lúc chúng nó nở hoa, nở ra đóa hóa đẹp nhất."
Tô Vân đại khái hiểu được Tiêu Luyến kiếp trước rốt cuộc nghĩ như thế nào rồi. Nàng nhìn Tiêu Luyến, trong đầu nghĩ tới Sở Tích, chẳng lẽ đời này có nàng tồn tại, ngươi còn không chịu lưu lại?
Tô Vân không phải thánh nhân, nàng đồng ý yêu cầu của Tiêu Luyến, nhưng máy tính bị động tay chân, trừ viết bản thảo ra còn lại không một chức năng nào có thể sử dụng. Bất quá đối với Tiêu Luyến mà nói, vậy là đủ rồi.
Thời điểm Tô Vân chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Luyến đột nhiên nói: "Đúng rồi, giúp ta đem Tiểu 88 mang vào."
"Được." Tô Vân đáp ứng rất sảng khoái, mỗi người đều có con đường bọn họ lựa chọn, nên đi như thế nào cũng là chuyện của chính bọn họ, cưỡng ép sửa đổi kết quả, có thể là lưỡng bại câu thương.
Rất nhanh ngày hôm sau đã đến, Tô Vân tự mình đến sân bay đón Tô Tiệp trở lại.
Trên đường Tô Tiệp nói một câu làm Tô Vân sinh ra một tia dao động với kế hoạch của mình.
"Vận Nhi, con trở nên càng thành thục hơn rồi."
Tô Vân lập tức hơn ngẩn người, nàng cho rằng người khó phát hiện bản thân biến hóa nhất có lẽ là Tô Tiệp, bởi vì trong trí nhớ Tô Tiệp trước nay chưa từng quan tâm nàng, nhưng mà không ngờ Tô Tiệp chỉ nhìn một cái liền có thể biết.
"Về nhà đi." Tô Tiệp ngồi ở sau xe nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay bất kể ngày đêm bầu bạn Tề Nhược phối hợp bác sĩ trị liệu, nàng rất mệt nhọc.
Tô Vân quan sát vị mẫu thân đã lâu không gặp, tựa hồ so với kiếp trước càng có nhân tình vị hơn.
"Mẫu thân." Tô Vân thanh âm khàn khàn trầm thấp kêu.
Tô Tiệp chậm rãi mở mắt ra nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Áp lực quá lớn?"
"Không có, mẫu thân không trách ta sao? Ta tùy hứng làm bừa, đánh loạn thương nghiệp toàn tỉnh S, thậm chí còn đem công ty của bản thân lẫn Tiểu Hàm bồi đi vào." Tô Vân đem xe lái rất chậm, không biết đã bao lâu không tâm bình khí hòa cùng Tô Tiệp tán gẫu như vậy.
Nghe vậy Tô Tiệp nhướn mi liếc nhìn Tô Vân: "Năm con sinh nhật bảy tuổi, ta từng nói với con, quên rồi sao?"
Tô Vân cau mày, năm bảy tuổi? Mẫu thân đã nói gì? Trong trí nhớ nàng, mẫu thân đối với nàng trừ giáo dục ra chính là đủ loại phê bình chỉ trích cùng dạy dỗ. Sinh nhật bảy tuổi có nói cái gì sao?
Tô Tiệp khẽ thở dài: "Hôm sinh nhật con, con nói hy vọng lớn lên trở thành một họa sĩ."
Trải qua nhắc nhở, Tô Vân nhớ ra rồi. Thân hình nàng khẽ run, răng môi run rẩy, nàng nhớ ra rồi, lúc đó đích xác đã từng có mộng tưởng kia. Thậm chí bây giờ còn có thể nhớ tới những nét vẽ nguệch ngoạc trên vách tường hồi mới học vẽ, trong lúc vô tình còn đánh đổ thuốc màu. Khi ấy thế cục Tô gia còn không quá ổn định, Tô Tiệp không làm ra chút động tác nào ngăn cản nàng vẽ vời.
Tô Tiệp lại thở dài: "Năm con 15 tuổi Trịnh Khải xuất ngoại, Trịnh Lập bị cha hắn đưa đi tập võ, có một buổi tối lúc ăn cơm con nói cũng muốn thử độc lập. Ta giúp con chuyển trường, để cho con học cách độc lập. Năm con vừa tròn 18 tuổi, con nói muốn ra ngoài xông xáo, muốn tự gây dựng sự nghiệp. Con kiếm được khoản tiền đầu tiên, còn chưa kịp mua quà cho chúng ta, lại bởi vì phòng làm việc xảy ra ngoài ý muốn, đem tiền cầm đi điền lỗ. Lúc đó, ta cùng Tề di ở nước ngoài nghe được sự tích của con, Tề di hỏi ta 'Đứa bé kia không phải thích vẽ sao? Tại sao không đi học?'."
"Ta cho rằng con sẽ tuần tự từng bước, chờ đến lúc con cảm thấy bản thân thành thục, sẽ tới nói với ta 'Mẫu thân, ta đã trưởng thành, ta có thể tiếp nhận Tô thị giúp ngươi san sẻ.'. Ta chờ thời gian quá lâu, lâu đến mức bất tri bất giác Tô thị đã ở trên tay con." Tô Tiệp ngữ khí rất bình tĩnh.
Tô Vân há miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện cổ họng như bị nhét cục vải làm nàng không phát ra được thanh âm nào.
"Con thừa dịp ta không ở đây khống chế Tô thị, con có năng lực này, nhưng bây giờ tại sao lại phải bày một cái cục, để cho ta trở lại?" Tô Tiệp đối với điểm này rất tò mò, nhưng lòng cũng nguội lạnh.
"Con lặng yên không tiếng động khống chế Tô thị, là sợ sau khi ta về không đem Tô thị giao cho con sao?" Tô Tiệp bình tĩnh hỏi, không có được câu trả lời, nàng cay đắng cười một tiếng: "Năm đó, lão gia chủ muốn ta thừa kế Tô thị. Mộng tưởng của ta bể nát, thậm chí cuối cùng ngay cả người yêu đều không giữ được, bởi vì ta phải chịu đựng quá nhiều. Ta sợ ta đem Tô thị giao cho con quá sớm, con sẽ gặp phải lựa chọn của ta năm đó.
Nhưng mà ta nghĩ sai rồi. Con đã buông tha vẽ tranh, con cũng buông tha sự nghiệp tự mình gây dựng. Con lựa chọn làm một kẻ dã tâm, nhưng bất kể như thế nào, ta đều ủng hộ con. Nhiều năm như vậy, thứ con muốn, ta chưa từng cự tuyệt, lần này cũng giống vậy."
Tô Vân chẳng biết lúc nào dừng xe ở ven đường, nàng lấy xuống vòng tay trên tay, thả vào trên xe: "Xin lỗi."
Tô Tiệp nhìn bóng lưng Tô Vân rời đi, thật sâu thở dài.
Màn ảnh di động sáng lên, số lạ gửi tới tin nhắn, Tô Tiệp đang chuẩn bị mở ra nhìn, phía trước có người kêu xảy ra tai nạn xe cộ.
Ngẩng đầu nhìn lại, Tô Vân ở trên đường nằm trong vũng máu.
Tô Tiệp xuống xe, từ xa xa nhìn, đứa bé kia khóe miệng nở nụ cười thư thái, Tô Tiệp tâm tình nặng nề, lại không tiến lên kiểm tra tình huống của Tô Vân. Nàng lựa chọn mở cửa xe ngồi lên chỗ điều khiển, lái xe đi xa.
Nhà cũ, đám người Diệp Thời Tầm được thả ra.
Bên ngoài nhà cũ, Tô Vận cùng Mạc Duẫn ba người lững thững tới chậm.
"Trời sắp tối rồi, hiện tại nên đi như thế nào?" Tô Vận cùng Mạc Duẫn vẫn đang lượn lờ trong núi, Mạc Duẫn nắm chặt tay Tô Vận, như thể chỉ cần nàng buông, hai người sẽ hoàn toàn đi lạc vậy.
Mạc Duẫn tìm một chỗ ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi từ trong balo lấy nước ra, kết quả phát hiện chỉ còn lại chút xíu. Nàng đưa ly nước cho Tô Vận: "Uống nước."
Tô Vận nhận lấy, đang chuẩn bị uống phát hiện nước còn dư lại không nhiều lắm, vì vậy từ chối: "Thôi ngươi uống đi. Ta không khát."
"Vậy cũng được." Mạc Duẫn đem ly nước thu vào: "Ta cũng không khát, chờ lúc nào khát uống."
Trời đã tối, đưa tay không thấy được năm ngón, Mạc Duẫn mở đèn pin ra, đưa đèn pin cho Tô Vận: "Ta có chút mệt, ngươi cầm."
Tô Vận không chút do dự nhận lấy.
Mạc Duẫn nộp ra đèn pin, nàng sợ một khi đi lạc, nguy hiểm của Tô Vận sẽ gia tăng.
Trong balo còn thả hai khối bánh mì, Mạc Duẫn lấy ra đưa cho Tô Vận: "Ăn một chút."
Tô Vận đích xác rất đói, thân thể chưa khôi phục đã bắt đầu bôn ba, nhưng mà nàng không biết thức ăn còn bao nhiêu, hai người lạc đường trong núi, cũng không biết lúc nào có thể ra ngoài, cho nên nàng không dám ăn nhiều.
Mạc Duẫn cười một tiếng: "Chớ ngẩn ra, ăn đi. Chờ trở về, ta làm đồ ngon cho ngươi."
Chóp mũi hơi hiện lên chua, bất quá vẫn nghe lời bắt đầu ăn bánh mì.
Mạc Duẫn vẫy vẫy cánh tay, tìm một khoảng đất trống ngồi dựa vào cây: "Đừng sợ, trong núi này không có dã thú. Trên người ta mang theo thuốc, rắn rết chuột kiến cũng không đến gần được chúng ta."
"Cảm ơn ngươi." Tô Vận ngồi xuống kế bên cạnh Mạc Duẫn.
Mạc Duẫn giơ tay lên đem nàng ôm chặt: "Là ta nên cảm ơn ngươi. Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy sinh hoạt quá khô khan, rất hâm mộ Hiểu Chi mỗi ngày đều có thể gặp đủ loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh. Khi đó ta nói với nàng, rất hâm mộ cuộc sống mỗi ngày đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ của nàng. Nàng cười ta quá ngốc. Hiện tại ta nghĩ mình đại khái hiểu rồi, kỳ thực cuộc sống chung quy bình thản một chút mới tốt, như vậy mới không quá mức mệt nhọc, người quan tâm ngươi cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng vì ngươi."
Tô Vận tựa vào trên người nàng, rất ít khi thấy được Mạc Duẫn đứng đắn như vậy, dùng ngữ khí nghiêm trang bình tĩnh ôn nhu nói ra những lời nghiêm túc, Mạc Duẫn như vậy rất mê người. Giống như ánh sao trong đêm tối, không quá chói mắt, lại ở trong đêm đen như mực lưu lại cho người một tia khao khát cùng hy vọng.
Sau khi Tô Vận ăn xong bánh mì, Mạc Duẫn đem nước đưa cho nàng: "Uống chút đi."
Tô Vận đang nghĩ lắc đầu cự tuyệt, Mạc Duẫn kiên trì đưa nước đến miệng nàng: "Nhanh uống, nếu không ta giận đó."
Chờ Tô Vận uống hai ngụm, xa xa truyền tới một tiếng vang, Tô Vận tắt đèn pin cảnh giác nhìn sang, Mạc Duẫn thì lại hưng phấn phất phất tay: "Hàn Diệc! Bên này bên này!"
Chỉ chốc lát sau, Hàn Diệc mặt xám mày tro gạt cành cây cỏ dại chạy tới.
"Các ngươi thật đúng là giỏi, nói lạc đường liền lạc đường. Núi có một mẩu như vầy, các ngươi đi vòng vo ba ngày!" Hàn Diệc giúp đỡ xách balo, trên tay còn cầm một chai nước suối: "Uống nước, chúng ta ở đây nghỉ một lát. Chờ ngày mai trời sáng lại xuống núi."
Mạc Duẫn đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên lại nghe được bốn phía phát ra động tĩnh.
"Suỵt..."
Mạc Duẫn cảnh giác chú ý tiếng động xung quanh, cuối cùng xa xa thấy có một chùm sáng đảo quanh trong rừng.
Hàn Diệc ngẩng đầu nhìn một gốc cây to, nàng vỗ bả vai Mạc Duẫn: "Đi lên, ta dụ bọn họ đi. "
Leo cây ngược lại cũng được, hơn nữa cây này còn rất lớn, cành lá xum xuê, ở trong đêm đen tính ra cũng là một địa phương tốt để ẩn núp.
Hàn Diệc trước khi đi còn mang theo túi bánh mì Tô Vận lưu lại.
Tô Vận cùng Mạc Duẫn hai người núp trên cây, nhìn hai người bên dưới chạy qua. Mạc Duẫn vốn định nhảy xuống đánh cho đối phương trở tay không kịp, nhưng nhìn thấy một người trong đó bên hông dắt dao, nàng lựa chọn tiếp tục ở lại trên cây.
Bất quá đáy lòng đối với Hàn Diệc thêm mấy phần lo âu.
Tô Vân xa xa ở tỉnh S, đã chuẩn bị gần như xong xuôi. Tô Tiệp cũng nhận được điện thoại của nàng chuẩn bị về nước.
Tề Nhược đang trong trị liệu, cho nên lần này chỉ một mình Tô Tiệp trở lại.
Buổi tối Tô Vân mang văn kiện xuống dưới tầng hầm tìm Diệp Thời Tầm, đem mấy phần văn kiện mở ra bày đến trước mặt Diệp Thời Tầm: "Ngươi cảm thấy hai công ty hiện tại đã ở trạng thái ngang hàng chưa?"
Diệp Thời Tầm bị còng một tay, nàng dùng một cái tay khác liếc nhìn văn kiện.
Cuối cùng gật đầu một cái: "Ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào."
"Có những lời này của ngươi bảo đảm, ta yên tâm rất nhiều. Tô Tiệp bốn giờ chiều mai sẽ đến." Tô Vân ngồi trước mặt nàng, vẻ mặt xem ra cực kỳ hưng phấn, lại có chút khẩn trương.
"Cách đã nhiều năm, ta lại phải đến gặp mẫu thân rồi. Nữ nhân nuôi ta hơn ba mươi năm, cuối cùng lại tự mình đem ta ép vào tuyệt lộ. Ngươi nói xem, ta liệu có không khắc chế nổi bản thân mà khóc lên không?" Tô Vân si ngốc nhìn hai tay mình, đôi tay này kiếp trước dính quá nhiều máu tươi.
Diệp Thời Tầm hờ hững nhìn, nàng không cảm thấy Tô Vân có lòng hối cải, cũng không cảm thấy sau khi Tô Vân lấy được đáp án sẽ bỏ qua bọn họ.
"Đừng sợ, ta để cho các ngươi chết cùng nhau. Các ngươi sẽ không cô đơn." Tô Vân hơi cong mép, nâng lên một độ cong đẹp mắt. Nàng tựa như hoa anh túc mê người, nhìn thêm một chút liền có thể trúng phải chất độc nàng phóng thích trong lúc vô tình, từ đó không cách nào tự kiềm chế.
Diệp Thời Tầm cúi đầu tiếp tục xem những văn kiện kia, cho dù nàng lo lắng cũng vô ích, bởi vì điều nàng có thể làm chỉ là chờ đợi. Tô Vân kiếp trước kiếp này đều rất mạnh, điểm này Diệp Thời Tầm rất đồng ý.
Tô Vân lưu lại những văn kiện kia, một thân một mình rời khỏi tầng hầm. Bên ngoài hộ vệ rất tinh thần, chặt chẽ thủ như mấy pho tượng.
Sau khi rời khỏi, Tô Vân xoay người đi đến địa phương nhốt Tiêu Luyến. Trước mặt Tiêu Luyến đã bày mười mấy chậu tiên nhân chưởng, đều đã bị nước sôi ngâm chết không có ngoại lệ nào. Nàng trầm mặc ngồi chồm hổm dưới đất, cẩn thận quan sát mấy thứ kia.
Sau khi Tô Vân đi vào, Tiêu Luyến ngẩng đầu nhìn nàng một cái liền không để ý tới nữa.
"Đây là tiên nhân chưởng thứ mấy?" Tô Vân đứng bên cạnh Tiêu Luyến, so với Tiêu Luyến đang ngồi xổm dưới đất, nàng tựa như nữ thần cao không thể với.
Tiêu Luyến khẽ cau mày suy nghĩ một hồi nói: "87, ngươi nói xem, lúc nào chúng nó sẽ nở hoa?"
"Chờ ngươi nuôi đến thứ 100, chúng nó liền sẽ ra hoa." Tô Vân nghĩ tới Tiêu Luyến kiếp trước.
Tiêu Luyến đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Vận, cười rất vui vẻ.
"Lần đầu tiên chuẩn bị tự sát, ta gặp được một tiểu tỷ tỷ rất đẹp. Nàng nói, ta nên học kiên cường giống như tiên nhân chưởng. Ta nói ta rất thống khổ, nàng bảo ta nuôi tiên nhân chưởng, chờ nuôi đủ một trăm cái, ta sẽ không cảm thấy đau khổ nữa." Tiêu Luyến nở nụ cười đơn thuần: "Đã 87 cái rồi. Ta thật không kịp chờ đợi muốn nuôi đến cái thứ 100."
"Ta trước kia gặp qua một người bạn, nàng hao tốn mười năm nuôi 100 cái, cuối cùng nàng vẫn phải chết." Người mà Tô Vân nói chính là Tiêu Luyến kiếp trước.
Tiêu Luyến cau mày: "Tại sao?"
"Bởi vì đến cuối cùng, tất cả tiên nhân chưởng đều không nở hoa, duy chỉ có cái thứ 100 nở ra đóa hoa đẹp nhất, nhưng mà chờ đến lúc đó, nó cô độc. Đóa hoa cô độc, sớm nở tối tàn liền khô héo." Tô Vân rất bình tĩnh đối thoại với Tiêu Luyến.
Nếu có người bình thường ở chỗ này, đại khái có thể bị hù khóc. Giữa hai người này không khí quá mức quỷ dị.
Tiêu Luyến lại nhìn chằm chằm đám tiên nhân chưởng hồi tưởng, cuối cùng nàng đứng lên, hỏi Tô Vân: "Có thể cho ta một cái máy tính không. Ta còn có chút chuyện nhất định phải làm, chưa hoàn thành. Ta muốn sớm hoàn thành, an tâm nuôi tiên nhân chưởng, cho đến lúc chúng nó nở hoa, nở ra đóa hóa đẹp nhất."
Tô Vân đại khái hiểu được Tiêu Luyến kiếp trước rốt cuộc nghĩ như thế nào rồi. Nàng nhìn Tiêu Luyến, trong đầu nghĩ tới Sở Tích, chẳng lẽ đời này có nàng tồn tại, ngươi còn không chịu lưu lại?
Tô Vân không phải thánh nhân, nàng đồng ý yêu cầu của Tiêu Luyến, nhưng máy tính bị động tay chân, trừ viết bản thảo ra còn lại không một chức năng nào có thể sử dụng. Bất quá đối với Tiêu Luyến mà nói, vậy là đủ rồi.
Thời điểm Tô Vân chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Luyến đột nhiên nói: "Đúng rồi, giúp ta đem Tiểu 88 mang vào."
"Được." Tô Vân đáp ứng rất sảng khoái, mỗi người đều có con đường bọn họ lựa chọn, nên đi như thế nào cũng là chuyện của chính bọn họ, cưỡng ép sửa đổi kết quả, có thể là lưỡng bại câu thương.
Rất nhanh ngày hôm sau đã đến, Tô Vân tự mình đến sân bay đón Tô Tiệp trở lại.
Trên đường Tô Tiệp nói một câu làm Tô Vân sinh ra một tia dao động với kế hoạch của mình.
"Vận Nhi, con trở nên càng thành thục hơn rồi."
Tô Vân lập tức hơn ngẩn người, nàng cho rằng người khó phát hiện bản thân biến hóa nhất có lẽ là Tô Tiệp, bởi vì trong trí nhớ Tô Tiệp trước nay chưa từng quan tâm nàng, nhưng mà không ngờ Tô Tiệp chỉ nhìn một cái liền có thể biết.
"Về nhà đi." Tô Tiệp ngồi ở sau xe nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay bất kể ngày đêm bầu bạn Tề Nhược phối hợp bác sĩ trị liệu, nàng rất mệt nhọc.
Tô Vân quan sát vị mẫu thân đã lâu không gặp, tựa hồ so với kiếp trước càng có nhân tình vị hơn.
"Mẫu thân." Tô Vân thanh âm khàn khàn trầm thấp kêu.
Tô Tiệp chậm rãi mở mắt ra nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Áp lực quá lớn?"
"Không có, mẫu thân không trách ta sao? Ta tùy hứng làm bừa, đánh loạn thương nghiệp toàn tỉnh S, thậm chí còn đem công ty của bản thân lẫn Tiểu Hàm bồi đi vào." Tô Vân đem xe lái rất chậm, không biết đã bao lâu không tâm bình khí hòa cùng Tô Tiệp tán gẫu như vậy.
Nghe vậy Tô Tiệp nhướn mi liếc nhìn Tô Vân: "Năm con sinh nhật bảy tuổi, ta từng nói với con, quên rồi sao?"
Tô Vân cau mày, năm bảy tuổi? Mẫu thân đã nói gì? Trong trí nhớ nàng, mẫu thân đối với nàng trừ giáo dục ra chính là đủ loại phê bình chỉ trích cùng dạy dỗ. Sinh nhật bảy tuổi có nói cái gì sao?
Tô Tiệp khẽ thở dài: "Hôm sinh nhật con, con nói hy vọng lớn lên trở thành một họa sĩ."
Trải qua nhắc nhở, Tô Vân nhớ ra rồi. Thân hình nàng khẽ run, răng môi run rẩy, nàng nhớ ra rồi, lúc đó đích xác đã từng có mộng tưởng kia. Thậm chí bây giờ còn có thể nhớ tới những nét vẽ nguệch ngoạc trên vách tường hồi mới học vẽ, trong lúc vô tình còn đánh đổ thuốc màu. Khi ấy thế cục Tô gia còn không quá ổn định, Tô Tiệp không làm ra chút động tác nào ngăn cản nàng vẽ vời.
Tô Tiệp lại thở dài: "Năm con 15 tuổi Trịnh Khải xuất ngoại, Trịnh Lập bị cha hắn đưa đi tập võ, có một buổi tối lúc ăn cơm con nói cũng muốn thử độc lập. Ta giúp con chuyển trường, để cho con học cách độc lập. Năm con vừa tròn 18 tuổi, con nói muốn ra ngoài xông xáo, muốn tự gây dựng sự nghiệp. Con kiếm được khoản tiền đầu tiên, còn chưa kịp mua quà cho chúng ta, lại bởi vì phòng làm việc xảy ra ngoài ý muốn, đem tiền cầm đi điền lỗ. Lúc đó, ta cùng Tề di ở nước ngoài nghe được sự tích của con, Tề di hỏi ta 'Đứa bé kia không phải thích vẽ sao? Tại sao không đi học?'."
"Ta cho rằng con sẽ tuần tự từng bước, chờ đến lúc con cảm thấy bản thân thành thục, sẽ tới nói với ta 'Mẫu thân, ta đã trưởng thành, ta có thể tiếp nhận Tô thị giúp ngươi san sẻ.'. Ta chờ thời gian quá lâu, lâu đến mức bất tri bất giác Tô thị đã ở trên tay con." Tô Tiệp ngữ khí rất bình tĩnh.
Tô Vân há miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện cổ họng như bị nhét cục vải làm nàng không phát ra được thanh âm nào.
"Con thừa dịp ta không ở đây khống chế Tô thị, con có năng lực này, nhưng bây giờ tại sao lại phải bày một cái cục, để cho ta trở lại?" Tô Tiệp đối với điểm này rất tò mò, nhưng lòng cũng nguội lạnh.
"Con lặng yên không tiếng động khống chế Tô thị, là sợ sau khi ta về không đem Tô thị giao cho con sao?" Tô Tiệp bình tĩnh hỏi, không có được câu trả lời, nàng cay đắng cười một tiếng: "Năm đó, lão gia chủ muốn ta thừa kế Tô thị. Mộng tưởng của ta bể nát, thậm chí cuối cùng ngay cả người yêu đều không giữ được, bởi vì ta phải chịu đựng quá nhiều. Ta sợ ta đem Tô thị giao cho con quá sớm, con sẽ gặp phải lựa chọn của ta năm đó.
Nhưng mà ta nghĩ sai rồi. Con đã buông tha vẽ tranh, con cũng buông tha sự nghiệp tự mình gây dựng. Con lựa chọn làm một kẻ dã tâm, nhưng bất kể như thế nào, ta đều ủng hộ con. Nhiều năm như vậy, thứ con muốn, ta chưa từng cự tuyệt, lần này cũng giống vậy."
Tô Vân chẳng biết lúc nào dừng xe ở ven đường, nàng lấy xuống vòng tay trên tay, thả vào trên xe: "Xin lỗi."
Tô Tiệp nhìn bóng lưng Tô Vân rời đi, thật sâu thở dài.
Màn ảnh di động sáng lên, số lạ gửi tới tin nhắn, Tô Tiệp đang chuẩn bị mở ra nhìn, phía trước có người kêu xảy ra tai nạn xe cộ.
Ngẩng đầu nhìn lại, Tô Vân ở trên đường nằm trong vũng máu.
Tô Tiệp xuống xe, từ xa xa nhìn, đứa bé kia khóe miệng nở nụ cười thư thái, Tô Tiệp tâm tình nặng nề, lại không tiến lên kiểm tra tình huống của Tô Vân. Nàng lựa chọn mở cửa xe ngồi lên chỗ điều khiển, lái xe đi xa.
Nhà cũ, đám người Diệp Thời Tầm được thả ra.
Bên ngoài nhà cũ, Tô Vận cùng Mạc Duẫn ba người lững thững tới chậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.