Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 108: Luôn có người tới náo chuyện
Mộ Vũ Hề Hề
06/12/2021
Rất nhanh đã đến ngày Diệp Thời Tầm xuất viện, tuy rằng chưa khôi phục
trí nhớ, nhưng mà nhờ vào bản báo cáo DNA cộng thêm Tề Nhược và Diệp
Thuấn ngày đêm chiếu cố, Diệp Thời Tầm cuối cùng nhả ra, đáp ứng về nhà.
Hôm nay gia đình vui vẻ nhất trong cả tỉnh S hẳn là Diệp gia không thể nghi ngờ. Bởi vì đứa nhỏ thất lạc 15 năm cuối cùng cũng tìm trở về.
Diệp Thời Tầm bị Tô Vận mang đến Diệp gia từ sớm, nhìn nam nhân quen thuộc mà xa lạ trước mặt, Diệp Thời Tầm theo bản năng tới gần bên cạnh Tô Vận.
Tô Vận tuy đã biết bản thân là Tô Tiệp nhận nuôi, nhưng mà nhiều năm sống chung với nhau, hơn nữa ngày đó vào một khắc cuối cùng, Tô Tiệp lựa chọn cứu nàng, thành công làm nàng buông xuống ngăn cách.
Tô Vận kéo cổ tay Diệp Thời Tầm, đến gần nàng nhỏ giọng nói: "Đây là Diệp thúc, cũng chính là cha ngươi."
"Ta không nhớ." Diệp Thời Tầm đem lúng túng cùng khẩn trương của giờ phút này đổ tội hết cho trí nhớ thiếu sót.
Tô Vận khóe miệng cong lên: "Không nhớ không sao, về sau sẽ nhớ. Qua đi, Diệp thúc và Tề di vẫn luôn rất lo lắng ngươi."
Diệp Thời Tầm nhìn nam nhân trước mặt, tuy rằng nhìn rất trẻ tuổi, nhưng năm tháng quả thực đã để lại dấu vết trên gương mặt hắn, nhất là nhiều năm qua đau mất đứa con, làm khí chất trên người nam nhân này thêm một phần phiền muộn, Diệp Thời Tầm đột nhiên nghĩ tới một từ trong phim Hàn - Ajusshi.
Nhưng mà nam nhân có sự nghiệp thành công này, hiện giờ lại là phụ thân nàng. Diệp Thời Tầm há miệng, vốn nghĩ kêu một tiếng ba ba, kết quả lời đến cổ họng lại bị mắc lại, cúi đầu trầm mặc nhìn sàn nhà.
Diệp Thuấn cũng không muốn ép nàng quá mức, đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, đem Diệp Thời Tầm ôm vào lòng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: "Tiểu Hàm, về nhà đi. Không gọi ra miệng cũng không sao, trước về nhà thích ứng một đoạn thời gian."
Diệp Thời Tầm ở trong lòng Diệp Thuấn cảm nhận được sự thương yêu khoan dung của một người cha dành cho con mình, chóp mũi hơi chua, không cự tuyệt Diệp Thuấn, nhưng cũng không trực tiếp đồng ý.
Một lát sau, Diệp Thuấn buông Diệp Thời Tầm ra, hắn xoa xoa tóc Diệp Thời Tầm, khẽ thở dài một hơi.
Diệp Thời Tầm có thể từ trong mắt nam nhân này thấy được tự trách, đau lòng, tiếc nuối, còn có thật sâu hối hận.
Bên cạnh Tô Vận thấy vậy không khỏi động dung, nàng nghĩ, Diệp thúc chắc hẳn lại nhớ về sự kiện năm đó.
Thời điểm mọi người đều trầm mặc, Trịnh Dật mang lễ vật đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấm áp người yêu cùng con gái đứng cạnh nhau, Trịnh Dật đáy mắt tăng thêm ý cười, mười lăm năm, mọi người đều tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại đứa bé kia nữa, kết quả ông trời cho bọn họ một kinh hỉ.
Tô Vận chú ý tới Trịnh Dật trước tiên, nàng hơi cúi người lễ phép chào: "Trịnh thúc thúc."
"Ừ." Trịnh Dật khẽ gật đầu, coi như đáp lại nàng.
Đợi Trịnh Dật cầm lễ vật trong tay đưa tới trước mặt Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm rất rõ ràng sửng sốt.
Mọi người đều biết Diệp Thời Tầm trước mắt đang trong giai đoạn dị ứng đồng tính, cho nên bọn họ cũng không ở trước mặt Diệp Thời Tầm công bố quan hệ, sợ làm Diệp Thời Tầm không thích. Càng huống chi cảnh tượng mười lăm năm trước, trong ký ức bọn họ vẫn còn y như mới.
Diệp Thời Tầm thấy món quà Trịnh Dật đưa nàng giá trị không rẻ, hơi ngẩn người theo bản năng nhìn về phía Tô Vận.
Tô Vận tiến lên thay Diệp Thời Tầm nhận lấy, cũng vội vàng giúp giải thích: "Trịnh thúc thúc cùng Diệp thúc là thế giao, đây xem như là quà ra mắt trưởng bối tặng ngươi, ngươi cứ thu đi."
"Ừm." Diệp Thời Tầm nhìn nhìn lễ vật, không thể nói thích hay không thích, bởi vì nàng không hiểu những thứ này.
"Chờ qua mấy ngày, chúng ta liền tổ chức yến hội chúc mừng, đến lúc đó công bố thân phận của Tiểu Hàm." Diệp Thuấn nhìn Diệp Thời Tầm, điều này cũng đã cùng nàng thương lượng trong bệnh viện.
Bất quá Diệp Thời Tầm còn có chút tò mò, tại sao cha mẹ ly dị? Tuy rằng bọn họ tránh không nói chuyện này, nhưng mà Diệp Thời Tầm cảm giác chuyện cũng không đơn giản. Bất quá nàng cũng không tâm tư để ý, phương án truy thê Trái Táo đưa cho còn chưa thực hành, không rảnh để ý ân ân oán oán của đời trước.
Diệp Thời Tầm mất đi một đoạn trí nhớ, công ty của nàng tạm thời giao quyền cho Lưu bí thư, Diệp Thời Tầm đã được Diệp gia nhận trở về, như vậy công ty của nàng ở tỉnh S cũng sẽ không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào. Cho dù ngày mai phá sản, Diệp Thuấn cũng có thể dùng tiền đập cho nó đông sơn tái khởi.
Trong ánh mắt trông đợi của mọi người, Diệp Thời Tầm đồng ý lưu lại dùng cơm.
Trong bữa tiệc Diệp Thuấn luôn luôn gắp thức ăn cho Diệp Thời Tầm, thậm chí quên mất bản thân còn chưa ăn, bên cạnh Trịnh Dật nhìn không được, liền kẹp thức ăn cho Diệp Thuấn, dặn dò hắn cũng phải ăn một ít.
Diệp Thời Tầm nhìn một màn này ngẩn người, đáy lòng cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng nói không ra quái dị ở đâu, chỉ có thể vùi đầu ăn đồ ăn xếp đống trong chén.
Cuối cùng đã ăn xong bữa trưa trong bầu không khí quái dị, bởi vì không tiện từ chối hảo ý của Diệp Thuấn, cho nên được gắp cái gì ăn cái nấy, giờ phút này bụng đã căng đến khó chịu.
Rời khỏi Diệp gia, Diệp Thời Tầm tê liệt ngồi trên xe Tô Vận.
Tô Vận xếp gọn lễ vật Diệp Thời Tầm nhận được, để ra cốp sau. Trở lại vị trí tài xế liền thấy Diệp Thời Tầm ngồi bên ghế phó lái tựa đầu vào cửa mặt sống chẳng còn gì lưu luyến.
Tô Vận khóe miệng hơi cong lên, biểu thị công khai nàng đang vui sướng khi người gặp họa. Diệp Thời Tầm nhìn cái vị Tô Vận không giống với lời đồn này, vô lực trợn trắng mắt: "Xin đưa ta trở về, cảm ơn."
"Được được được." Tô Vận bây giờ đối với vị muội muội thi thoảng xù lông lại đôi lúc ngạo kiều này thích vô cùng. Thỏa hiệp làm tài xế đưa Diệp Thời Tầm về nhà.
Trên xe hai người luôn duy trì trầm mặc, Tô Vận đang nghĩ đến biến hóa của Diệp Thời Tầm trước và sau khi mất trí nhớ, Diệp Thời Tầm thì đang hối tiếc vừa rồi không nên ăn quá nhiều.
Mãi cho đến cửa nhà Diệp Thời Tầm, hai người mới hoàn hồn lại. Diệp Thời Tầm trước một bước xuống xe, đi ra sau cầm quà, tiếp đó đi thẳng về nhà cũng không quay đầu lại. Trong lúc đó chỉ vứt cho Tô Vận một bóng lưng tiêu sái, cùng một câu thờ ơ 'Cảm ơn, hẹn gặp lại'.
Tô Vận nhìn hai căn phòng lân cận, nếu như nhớ không lầm, cách vách Diệp Thời Tầm chính là Cố Tô An, bởi vì mấy ngày nay xuất hiện sự việc diễn viên nửa chừng ngưng diễn, làm cả cái đoàn phim phải xào bài đổi nhân vật lại từ đầu, cho nên Cố Tô An hôm nay chắc đang rảnh rỗi ở nhà. Tuy bởi vì Diệp Thời Tầm dị ứng đồng tính nên mọi người đã tận lực tránh đi những đề tài cùng sự kiện liên quan, nhưng mà không biết lúc Cố Tô An đơn độc đối mặt Diệp Thời Tầm có thể khống chế được hay không.
Ngộ nhỡ Cố Tô An trực tiếp vạch rõ quan hệ giữa hai người thì làm sao bây giờ?
Tô Vận không yên tâm nhìn hai cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài một cái, không do dự nữa lái xe rời khỏi.
Về đến nhà, Diệp Thời Tầm cất lễ vật xong liền tùy ý nằm trên ghế sa lon.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Diệp Thời Tầm nằm ở đó một tuần để làm kiểm tra toàn phương diện, trong lúc đó vẫn luôn không gặp được nữ nhân kia. Cuối cùng về sau gặng hỏi Trái Táo mới biết được tên người nọ.
Thời gian nằm viện mỗi ngày đều nhìn thấy Trần Dược, tên kia như cũ bất kể mưa gió hầm canh đưa cơm, thậm chí săn sóc chiếu cố chu đáo từng li từng tí, ân cần hỏi han quá mức thân thiết.
Nhưng mà, Diệp Thời Tầm lại hết lần này tới lần khác không nể mặt cự tuyệt, thậm chí cuối cùng nháo đến mức Diệp Thời Tầm bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Nàng có phải là dùng sai biện pháp cự tuyệt rồi? Tại sao đã thẳng mặt nói cho nam nhân kia, nàng không thích hắn, một chút cũng không thích, hiện tại không thích về sau càng không thể nào thích, nhưng mà Trần Dược như cũ không chịu từ bỏ ý định?
Hơn nữa thời điểm không có người ngoài, Diệp Thời Tầm còn nói rõ ràng với Trần Dược, nàng đã có người mình thích, thỉnh Trần Dược không được quấy rầy nữa.
Kết quả Trần Dược lại hùng hồn nói: Chỉ cần các ngươi chưa kết hôn, ta sẽ không bỏ cuộc. Cho dù ngươi đã kết hôn rồi, ta cũng nguyện ý chờ ngươi.
Diệp Thời Tầm chết lặng...
Nàng quả thực không hiểu nổi loại 'thâm tình' này, đây chẳng lẽ không phải là sống chết níu kéo theo kiểu vô lại sao?
Sau khi xuất viện Diệp Thời Tầm đi Tề gia trụ một ngày một đêm, ngày hôm sau liền bị Tô Vận mang đi Diệp gia. Vừa dùng bữa trưa xong đã trở về rồi.
Kỳ thực trước khi vào cửa, Diệp Thời Tầm có lưu ý động tĩnh cách vách, nhưng thấy cửa nhà bên đóng chặt, Diệp Thời Tầm trở về nhà với cảm giác mất mát mà ngay cả bản thân cũng không thể phát giác. Nếu không, luôn luôn lễ độ đối đãi người như nàng, sẽ không lãnh đạm với Tô Vận đã tốt bụng đưa nàng về nhà như vậy.
Diệp Thời Tầm ở trên ghế sa lon chán chường một hồi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức phấn khởi, cầm chặt di động chui vào thư phòng.
Theo Trái Táo giải thích, trước mắt Cố Tô An đối với nàng đang ở trong trạng thái lúng túng, muốn đến gần nhưng lại sợ bản thân phản ứng quá khích, cho nên lựa chọn tránh không gặp.
Lại dựa theo Trái Táo nói, một đoạn tình cảm nhất định phải có người chủ động, nếu Cố Tô An đã sợ, nàng không thể cũng sợ theo. Nếu hiện tại Cố Tô An đã không chủ động đề nghị tiếp tục đoạn tình cảm kia, vậy thì bản thân cũng có một đoạn thời gian để thích ứng và tiếp nhận.
Cho nên vấn đề tồn tại bây giờ là, tìm một cơ hội đến gần Cố Tô An, thử xem mình rốt cuộc có xuất hiện phản ứng sợ đồng tính hay không, nếu không thì cứ thử yêu nàng lại lần nữa. Tuy luôn cảm thấy có chút quái dị, nhưng Trái Táo nói không sai, người đã từng yêu sâu đậm cho dù không có ký ức cũng có thể yêu lần nữa.
Chải chuốc suy nghĩ xong xuôi, Diệp Thời Tầm càng thêm đắc ý, như thể nàng vừa hoàn thành một kế hoạch vĩ đại.
Đương lúc nàng chuẩn bị đem kế hoạch gửi cho Trái Táo, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa. Diệp Thời Tầm mặt hiện vui mừng, Cố Tô An ở ngay cách vách nàng, có thể là nữ nhân kia tự đến cửa.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy người ngoài cửa, nụ cười trên mặt Diệp Thời Tầm hoàn toàn cứng lại.
Trong giọng nói đầy nghi ngờ cùng hời hợt: "Bác sĩ Trần? Sao ngươi lại ở đây?"
"Thời Tầm, ta lấy thân phận bằng hữu tới thăm ngươi một chút, không được sao?" Trần Dược mặt lộ vẻ tổn thương.
Diệp Thời Tầm khóe miệng treo lên cười nhạt: "Ba ngày trước ta đã nói rất rõ ràng với ngươi, ta hoàn toàn không thích ngươi, thậm chí còn rất ghét ngươi, chúng ta không thể nào làm bạn."
Trần Dược tròng mắt chợt biến, ngữ khí đột nhiên trở nên ác liệt: "Ta biết tại sao ngươi trước kia luôn cự tuyệt ta, là bởi vì diễn viên Cố Tô An kia có đúng không?"
"Trước kia?" Diệp Thời Tầm nhỏ giọng lầm bầm, xem ra đúng như Trái Táo nói, trước khi mất trí nhớ Trần Dược từng tỏ tình với nàng, hơn nữa bị cự tuyệt.
Trần Dược tiến lên đưa tay giữ chặt bả vai Diệp Thời Tầm, giọng nói đều là bực tức: "Ngươi có biết không, ngươi như vậy sẽ tự phá hủy mình. Nữ nhân kia từ lúc xuất đạo đến giờ tai tiếng vô số, bò qua vô số giường đạo diễn nghệ sĩ, nàng không xứng với ngươi a."
Diệp Thời Tầm lạnh lùng nhìn Trần Dược, bất tri bất giác đã siết chặt quả đấm, nàng đang suy nghĩ xem đánh như thế nào mới có thể làm Trần Dược đau đến không muốn sống lại không đến nỗi về chầu ông bà.
Trần Dược nóng nảy, Diệp Thời Tầm phẫn nộ, cả hai đều không chú ý đến tầm mắt của một người đang đứng trong góc khuất, đáy mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ cùng hận ý, đè thấp giọng nói căm hận mắng một câu: "Ngu xuẩn."
Trần Dược vẫn còn đang liệt kê tai tiếng của Cố Tô An, mà Diệp Thời Tầm lại càng ngày càng không thể dễ dàng tha thứ, mặt không chút máu nhìn Trần Dược, đáy lòng âm thầm tính xem nếu thật đem người này gϊếŧ chết, thi thể nên xử lý như thế nào.
Giờ khắc này Cố Tô An ở cửa nhà mình nghe động tĩnh bên ngoài, lòng tràn đầy lo âu nhìn về phía Đường Hiểu Chi hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Bình tĩnh, chuyện này có chút kỳ quái." Đường Hiểu Chi đưa tay ngăn Cố Tô An lại, ý bảo nàng cứ xem như không biết gì, không nên ra ngoài tham dự chuyện này.
Đường Hiểu Chi ánh mắt khẽ biến, Diệp Thời Tầm làm biện pháp bảo vệ rất tốt, trừ đám người các nàng hiểu tận gốc rễ biết được chuyện giữa Diệp Thời Tầm và Cố Tô An, người ngoài căn bản không nhận ra được. Mà giờ khắc này lại bị Trần Dược nói ra.
Loại người trong mắt chỉ biết đến bản thân như Trần Dược, không thể nào phát hiện chuyện giữa Diệp Thời Tầm và Cố Tô An, nói cách khác có người đem chuyện này nói cho Trần Dược.
Đám bằng hữu biết chuyện này sẽ không ai tiết lộ tin tức, nhất là trong tình huống Diệp Thời Tầm quên đi đoạn trí nhớ kia hơn nữa còn đang homophobia, càng sẽ không đem chuyện này nói cho một người ngoài.
Cho nên, có người đang ở sau lưng điều khiển chuyện này. Chuyện Diệp Thời Tầm lúc trước bị tấm bảng quảng cáo đập trúng vẫn luôn không thể điều tra rõ, thậm chí ngay cả chuyện Diệp Thời Tầm đi tìm Trịnh Khải bị đột phát tai nạn xe cộ cũng không đơn giản.
Ngô Hiểu Triết nói, căn cứ tình huống lúc ấy, Diệp tổng có thể xảy ra tai nạn xe cộ xác suất rất thấp. Hiện trường hết thảy đều là 'ngoài ý muốn', những cũng chính vì loại 'ngoài ý muốn' quá mức hài hoà này, làm vị thám tử Ngô Hiểu Triết này nổi lên nghi ngờ.
Vốn cho rằng đó là do Trịnh Khải cố ý ngăn trở, nhưng bây giờ xem ra sự thực không đơn giản như vậy, Trịnh Khải cuối cùng đã hối cải, thậm chí còn ở trước phần mộ của tỷ tỷ Cố Tô An hối cải, trong thư cũng bày tỏ chúc phúc Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An. Cho nên không thể nào đem tin tức tiết lộ cho Trần Dược để sau khi hắn chết, Trần Dược tới quấy rầy Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm.
Đường Hiểu Chi và Ngô Hiểu Triết cũng từng hoài nghi Trịnh Lập, dẫu sao người bị chết ngày đó là đệ đệ duy nhất của hắn. Nhưng ngay hôm sau Trịnh Lập cũng đi cảnh sát tự thú tội bao che, hiện tại bọn họ ngay cả nghi phạm cũng không có.
Đường Hiểu Chi toàn thân toát mồ hôi lạnh, hết thảy mọi chuyện không khỏi quá mức đáng sợ. Giống như có một bàn tay đen ở sau lưng tất cả mọi người, âm thầm thao túng chuyện này.
Hôm nay gia đình vui vẻ nhất trong cả tỉnh S hẳn là Diệp gia không thể nghi ngờ. Bởi vì đứa nhỏ thất lạc 15 năm cuối cùng cũng tìm trở về.
Diệp Thời Tầm bị Tô Vận mang đến Diệp gia từ sớm, nhìn nam nhân quen thuộc mà xa lạ trước mặt, Diệp Thời Tầm theo bản năng tới gần bên cạnh Tô Vận.
Tô Vận tuy đã biết bản thân là Tô Tiệp nhận nuôi, nhưng mà nhiều năm sống chung với nhau, hơn nữa ngày đó vào một khắc cuối cùng, Tô Tiệp lựa chọn cứu nàng, thành công làm nàng buông xuống ngăn cách.
Tô Vận kéo cổ tay Diệp Thời Tầm, đến gần nàng nhỏ giọng nói: "Đây là Diệp thúc, cũng chính là cha ngươi."
"Ta không nhớ." Diệp Thời Tầm đem lúng túng cùng khẩn trương của giờ phút này đổ tội hết cho trí nhớ thiếu sót.
Tô Vận khóe miệng cong lên: "Không nhớ không sao, về sau sẽ nhớ. Qua đi, Diệp thúc và Tề di vẫn luôn rất lo lắng ngươi."
Diệp Thời Tầm nhìn nam nhân trước mặt, tuy rằng nhìn rất trẻ tuổi, nhưng năm tháng quả thực đã để lại dấu vết trên gương mặt hắn, nhất là nhiều năm qua đau mất đứa con, làm khí chất trên người nam nhân này thêm một phần phiền muộn, Diệp Thời Tầm đột nhiên nghĩ tới một từ trong phim Hàn - Ajusshi.
Nhưng mà nam nhân có sự nghiệp thành công này, hiện giờ lại là phụ thân nàng. Diệp Thời Tầm há miệng, vốn nghĩ kêu một tiếng ba ba, kết quả lời đến cổ họng lại bị mắc lại, cúi đầu trầm mặc nhìn sàn nhà.
Diệp Thuấn cũng không muốn ép nàng quá mức, đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, đem Diệp Thời Tầm ôm vào lòng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: "Tiểu Hàm, về nhà đi. Không gọi ra miệng cũng không sao, trước về nhà thích ứng một đoạn thời gian."
Diệp Thời Tầm ở trong lòng Diệp Thuấn cảm nhận được sự thương yêu khoan dung của một người cha dành cho con mình, chóp mũi hơi chua, không cự tuyệt Diệp Thuấn, nhưng cũng không trực tiếp đồng ý.
Một lát sau, Diệp Thuấn buông Diệp Thời Tầm ra, hắn xoa xoa tóc Diệp Thời Tầm, khẽ thở dài một hơi.
Diệp Thời Tầm có thể từ trong mắt nam nhân này thấy được tự trách, đau lòng, tiếc nuối, còn có thật sâu hối hận.
Bên cạnh Tô Vận thấy vậy không khỏi động dung, nàng nghĩ, Diệp thúc chắc hẳn lại nhớ về sự kiện năm đó.
Thời điểm mọi người đều trầm mặc, Trịnh Dật mang lễ vật đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấm áp người yêu cùng con gái đứng cạnh nhau, Trịnh Dật đáy mắt tăng thêm ý cười, mười lăm năm, mọi người đều tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại đứa bé kia nữa, kết quả ông trời cho bọn họ một kinh hỉ.
Tô Vận chú ý tới Trịnh Dật trước tiên, nàng hơi cúi người lễ phép chào: "Trịnh thúc thúc."
"Ừ." Trịnh Dật khẽ gật đầu, coi như đáp lại nàng.
Đợi Trịnh Dật cầm lễ vật trong tay đưa tới trước mặt Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm rất rõ ràng sửng sốt.
Mọi người đều biết Diệp Thời Tầm trước mắt đang trong giai đoạn dị ứng đồng tính, cho nên bọn họ cũng không ở trước mặt Diệp Thời Tầm công bố quan hệ, sợ làm Diệp Thời Tầm không thích. Càng huống chi cảnh tượng mười lăm năm trước, trong ký ức bọn họ vẫn còn y như mới.
Diệp Thời Tầm thấy món quà Trịnh Dật đưa nàng giá trị không rẻ, hơi ngẩn người theo bản năng nhìn về phía Tô Vận.
Tô Vận tiến lên thay Diệp Thời Tầm nhận lấy, cũng vội vàng giúp giải thích: "Trịnh thúc thúc cùng Diệp thúc là thế giao, đây xem như là quà ra mắt trưởng bối tặng ngươi, ngươi cứ thu đi."
"Ừm." Diệp Thời Tầm nhìn nhìn lễ vật, không thể nói thích hay không thích, bởi vì nàng không hiểu những thứ này.
"Chờ qua mấy ngày, chúng ta liền tổ chức yến hội chúc mừng, đến lúc đó công bố thân phận của Tiểu Hàm." Diệp Thuấn nhìn Diệp Thời Tầm, điều này cũng đã cùng nàng thương lượng trong bệnh viện.
Bất quá Diệp Thời Tầm còn có chút tò mò, tại sao cha mẹ ly dị? Tuy rằng bọn họ tránh không nói chuyện này, nhưng mà Diệp Thời Tầm cảm giác chuyện cũng không đơn giản. Bất quá nàng cũng không tâm tư để ý, phương án truy thê Trái Táo đưa cho còn chưa thực hành, không rảnh để ý ân ân oán oán của đời trước.
Diệp Thời Tầm mất đi một đoạn trí nhớ, công ty của nàng tạm thời giao quyền cho Lưu bí thư, Diệp Thời Tầm đã được Diệp gia nhận trở về, như vậy công ty của nàng ở tỉnh S cũng sẽ không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào. Cho dù ngày mai phá sản, Diệp Thuấn cũng có thể dùng tiền đập cho nó đông sơn tái khởi.
Trong ánh mắt trông đợi của mọi người, Diệp Thời Tầm đồng ý lưu lại dùng cơm.
Trong bữa tiệc Diệp Thuấn luôn luôn gắp thức ăn cho Diệp Thời Tầm, thậm chí quên mất bản thân còn chưa ăn, bên cạnh Trịnh Dật nhìn không được, liền kẹp thức ăn cho Diệp Thuấn, dặn dò hắn cũng phải ăn một ít.
Diệp Thời Tầm nhìn một màn này ngẩn người, đáy lòng cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng nói không ra quái dị ở đâu, chỉ có thể vùi đầu ăn đồ ăn xếp đống trong chén.
Cuối cùng đã ăn xong bữa trưa trong bầu không khí quái dị, bởi vì không tiện từ chối hảo ý của Diệp Thuấn, cho nên được gắp cái gì ăn cái nấy, giờ phút này bụng đã căng đến khó chịu.
Rời khỏi Diệp gia, Diệp Thời Tầm tê liệt ngồi trên xe Tô Vận.
Tô Vận xếp gọn lễ vật Diệp Thời Tầm nhận được, để ra cốp sau. Trở lại vị trí tài xế liền thấy Diệp Thời Tầm ngồi bên ghế phó lái tựa đầu vào cửa mặt sống chẳng còn gì lưu luyến.
Tô Vận khóe miệng hơi cong lên, biểu thị công khai nàng đang vui sướng khi người gặp họa. Diệp Thời Tầm nhìn cái vị Tô Vận không giống với lời đồn này, vô lực trợn trắng mắt: "Xin đưa ta trở về, cảm ơn."
"Được được được." Tô Vận bây giờ đối với vị muội muội thi thoảng xù lông lại đôi lúc ngạo kiều này thích vô cùng. Thỏa hiệp làm tài xế đưa Diệp Thời Tầm về nhà.
Trên xe hai người luôn duy trì trầm mặc, Tô Vận đang nghĩ đến biến hóa của Diệp Thời Tầm trước và sau khi mất trí nhớ, Diệp Thời Tầm thì đang hối tiếc vừa rồi không nên ăn quá nhiều.
Mãi cho đến cửa nhà Diệp Thời Tầm, hai người mới hoàn hồn lại. Diệp Thời Tầm trước một bước xuống xe, đi ra sau cầm quà, tiếp đó đi thẳng về nhà cũng không quay đầu lại. Trong lúc đó chỉ vứt cho Tô Vận một bóng lưng tiêu sái, cùng một câu thờ ơ 'Cảm ơn, hẹn gặp lại'.
Tô Vận nhìn hai căn phòng lân cận, nếu như nhớ không lầm, cách vách Diệp Thời Tầm chính là Cố Tô An, bởi vì mấy ngày nay xuất hiện sự việc diễn viên nửa chừng ngưng diễn, làm cả cái đoàn phim phải xào bài đổi nhân vật lại từ đầu, cho nên Cố Tô An hôm nay chắc đang rảnh rỗi ở nhà. Tuy bởi vì Diệp Thời Tầm dị ứng đồng tính nên mọi người đã tận lực tránh đi những đề tài cùng sự kiện liên quan, nhưng mà không biết lúc Cố Tô An đơn độc đối mặt Diệp Thời Tầm có thể khống chế được hay không.
Ngộ nhỡ Cố Tô An trực tiếp vạch rõ quan hệ giữa hai người thì làm sao bây giờ?
Tô Vận không yên tâm nhìn hai cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài một cái, không do dự nữa lái xe rời khỏi.
Về đến nhà, Diệp Thời Tầm cất lễ vật xong liền tùy ý nằm trên ghế sa lon.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Diệp Thời Tầm nằm ở đó một tuần để làm kiểm tra toàn phương diện, trong lúc đó vẫn luôn không gặp được nữ nhân kia. Cuối cùng về sau gặng hỏi Trái Táo mới biết được tên người nọ.
Thời gian nằm viện mỗi ngày đều nhìn thấy Trần Dược, tên kia như cũ bất kể mưa gió hầm canh đưa cơm, thậm chí săn sóc chiếu cố chu đáo từng li từng tí, ân cần hỏi han quá mức thân thiết.
Nhưng mà, Diệp Thời Tầm lại hết lần này tới lần khác không nể mặt cự tuyệt, thậm chí cuối cùng nháo đến mức Diệp Thời Tầm bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Nàng có phải là dùng sai biện pháp cự tuyệt rồi? Tại sao đã thẳng mặt nói cho nam nhân kia, nàng không thích hắn, một chút cũng không thích, hiện tại không thích về sau càng không thể nào thích, nhưng mà Trần Dược như cũ không chịu từ bỏ ý định?
Hơn nữa thời điểm không có người ngoài, Diệp Thời Tầm còn nói rõ ràng với Trần Dược, nàng đã có người mình thích, thỉnh Trần Dược không được quấy rầy nữa.
Kết quả Trần Dược lại hùng hồn nói: Chỉ cần các ngươi chưa kết hôn, ta sẽ không bỏ cuộc. Cho dù ngươi đã kết hôn rồi, ta cũng nguyện ý chờ ngươi.
Diệp Thời Tầm chết lặng...
Nàng quả thực không hiểu nổi loại 'thâm tình' này, đây chẳng lẽ không phải là sống chết níu kéo theo kiểu vô lại sao?
Sau khi xuất viện Diệp Thời Tầm đi Tề gia trụ một ngày một đêm, ngày hôm sau liền bị Tô Vận mang đi Diệp gia. Vừa dùng bữa trưa xong đã trở về rồi.
Kỳ thực trước khi vào cửa, Diệp Thời Tầm có lưu ý động tĩnh cách vách, nhưng thấy cửa nhà bên đóng chặt, Diệp Thời Tầm trở về nhà với cảm giác mất mát mà ngay cả bản thân cũng không thể phát giác. Nếu không, luôn luôn lễ độ đối đãi người như nàng, sẽ không lãnh đạm với Tô Vận đã tốt bụng đưa nàng về nhà như vậy.
Diệp Thời Tầm ở trên ghế sa lon chán chường một hồi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức phấn khởi, cầm chặt di động chui vào thư phòng.
Theo Trái Táo giải thích, trước mắt Cố Tô An đối với nàng đang ở trong trạng thái lúng túng, muốn đến gần nhưng lại sợ bản thân phản ứng quá khích, cho nên lựa chọn tránh không gặp.
Lại dựa theo Trái Táo nói, một đoạn tình cảm nhất định phải có người chủ động, nếu Cố Tô An đã sợ, nàng không thể cũng sợ theo. Nếu hiện tại Cố Tô An đã không chủ động đề nghị tiếp tục đoạn tình cảm kia, vậy thì bản thân cũng có một đoạn thời gian để thích ứng và tiếp nhận.
Cho nên vấn đề tồn tại bây giờ là, tìm một cơ hội đến gần Cố Tô An, thử xem mình rốt cuộc có xuất hiện phản ứng sợ đồng tính hay không, nếu không thì cứ thử yêu nàng lại lần nữa. Tuy luôn cảm thấy có chút quái dị, nhưng Trái Táo nói không sai, người đã từng yêu sâu đậm cho dù không có ký ức cũng có thể yêu lần nữa.
Chải chuốc suy nghĩ xong xuôi, Diệp Thời Tầm càng thêm đắc ý, như thể nàng vừa hoàn thành một kế hoạch vĩ đại.
Đương lúc nàng chuẩn bị đem kế hoạch gửi cho Trái Táo, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa. Diệp Thời Tầm mặt hiện vui mừng, Cố Tô An ở ngay cách vách nàng, có thể là nữ nhân kia tự đến cửa.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy người ngoài cửa, nụ cười trên mặt Diệp Thời Tầm hoàn toàn cứng lại.
Trong giọng nói đầy nghi ngờ cùng hời hợt: "Bác sĩ Trần? Sao ngươi lại ở đây?"
"Thời Tầm, ta lấy thân phận bằng hữu tới thăm ngươi một chút, không được sao?" Trần Dược mặt lộ vẻ tổn thương.
Diệp Thời Tầm khóe miệng treo lên cười nhạt: "Ba ngày trước ta đã nói rất rõ ràng với ngươi, ta hoàn toàn không thích ngươi, thậm chí còn rất ghét ngươi, chúng ta không thể nào làm bạn."
Trần Dược tròng mắt chợt biến, ngữ khí đột nhiên trở nên ác liệt: "Ta biết tại sao ngươi trước kia luôn cự tuyệt ta, là bởi vì diễn viên Cố Tô An kia có đúng không?"
"Trước kia?" Diệp Thời Tầm nhỏ giọng lầm bầm, xem ra đúng như Trái Táo nói, trước khi mất trí nhớ Trần Dược từng tỏ tình với nàng, hơn nữa bị cự tuyệt.
Trần Dược tiến lên đưa tay giữ chặt bả vai Diệp Thời Tầm, giọng nói đều là bực tức: "Ngươi có biết không, ngươi như vậy sẽ tự phá hủy mình. Nữ nhân kia từ lúc xuất đạo đến giờ tai tiếng vô số, bò qua vô số giường đạo diễn nghệ sĩ, nàng không xứng với ngươi a."
Diệp Thời Tầm lạnh lùng nhìn Trần Dược, bất tri bất giác đã siết chặt quả đấm, nàng đang suy nghĩ xem đánh như thế nào mới có thể làm Trần Dược đau đến không muốn sống lại không đến nỗi về chầu ông bà.
Trần Dược nóng nảy, Diệp Thời Tầm phẫn nộ, cả hai đều không chú ý đến tầm mắt của một người đang đứng trong góc khuất, đáy mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ cùng hận ý, đè thấp giọng nói căm hận mắng một câu: "Ngu xuẩn."
Trần Dược vẫn còn đang liệt kê tai tiếng của Cố Tô An, mà Diệp Thời Tầm lại càng ngày càng không thể dễ dàng tha thứ, mặt không chút máu nhìn Trần Dược, đáy lòng âm thầm tính xem nếu thật đem người này gϊếŧ chết, thi thể nên xử lý như thế nào.
Giờ khắc này Cố Tô An ở cửa nhà mình nghe động tĩnh bên ngoài, lòng tràn đầy lo âu nhìn về phía Đường Hiểu Chi hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Bình tĩnh, chuyện này có chút kỳ quái." Đường Hiểu Chi đưa tay ngăn Cố Tô An lại, ý bảo nàng cứ xem như không biết gì, không nên ra ngoài tham dự chuyện này.
Đường Hiểu Chi ánh mắt khẽ biến, Diệp Thời Tầm làm biện pháp bảo vệ rất tốt, trừ đám người các nàng hiểu tận gốc rễ biết được chuyện giữa Diệp Thời Tầm và Cố Tô An, người ngoài căn bản không nhận ra được. Mà giờ khắc này lại bị Trần Dược nói ra.
Loại người trong mắt chỉ biết đến bản thân như Trần Dược, không thể nào phát hiện chuyện giữa Diệp Thời Tầm và Cố Tô An, nói cách khác có người đem chuyện này nói cho Trần Dược.
Đám bằng hữu biết chuyện này sẽ không ai tiết lộ tin tức, nhất là trong tình huống Diệp Thời Tầm quên đi đoạn trí nhớ kia hơn nữa còn đang homophobia, càng sẽ không đem chuyện này nói cho một người ngoài.
Cho nên, có người đang ở sau lưng điều khiển chuyện này. Chuyện Diệp Thời Tầm lúc trước bị tấm bảng quảng cáo đập trúng vẫn luôn không thể điều tra rõ, thậm chí ngay cả chuyện Diệp Thời Tầm đi tìm Trịnh Khải bị đột phát tai nạn xe cộ cũng không đơn giản.
Ngô Hiểu Triết nói, căn cứ tình huống lúc ấy, Diệp tổng có thể xảy ra tai nạn xe cộ xác suất rất thấp. Hiện trường hết thảy đều là 'ngoài ý muốn', những cũng chính vì loại 'ngoài ý muốn' quá mức hài hoà này, làm vị thám tử Ngô Hiểu Triết này nổi lên nghi ngờ.
Vốn cho rằng đó là do Trịnh Khải cố ý ngăn trở, nhưng bây giờ xem ra sự thực không đơn giản như vậy, Trịnh Khải cuối cùng đã hối cải, thậm chí còn ở trước phần mộ của tỷ tỷ Cố Tô An hối cải, trong thư cũng bày tỏ chúc phúc Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An. Cho nên không thể nào đem tin tức tiết lộ cho Trần Dược để sau khi hắn chết, Trần Dược tới quấy rầy Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm.
Đường Hiểu Chi và Ngô Hiểu Triết cũng từng hoài nghi Trịnh Lập, dẫu sao người bị chết ngày đó là đệ đệ duy nhất của hắn. Nhưng ngay hôm sau Trịnh Lập cũng đi cảnh sát tự thú tội bao che, hiện tại bọn họ ngay cả nghi phạm cũng không có.
Đường Hiểu Chi toàn thân toát mồ hôi lạnh, hết thảy mọi chuyện không khỏi quá mức đáng sợ. Giống như có một bàn tay đen ở sau lưng tất cả mọi người, âm thầm thao túng chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.