Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 105: Một cách chuộc tội khác
Mộ Vũ Hề Hề
06/12/2021
"Đừng để ta nhìn thấy cảnh vật sau lưng các ngươi có biến hóa gì, cũng
đừng vọng tưởng có thể cứu bọn họ. Ta không sợ cá chết lưới rách, mọi
người cùng nhau xuống địa ngục." Trịnh Khải cầm dao găm quơ quơ trước
màn ảnh, tiếng cười chói tai truyền vào trong tai mỗi người.
Ngô Hiểu Triết núp trong bóng tối thấy có hai người xách thùng dầu tiến vào, đáy lòng căng thẳng thêm mấy phần, không biến sắc đem tình huống hiện trường gửi cho Đường Hiểu Chi.
"Nỗi sỉ nhục của ta bắt đầu từ nơi này, hôm nay ta phá hủy các ngươi chính tại nơi này." Giọng nói bình tĩnh của Trịnh Khải truyền tới.
Đường Hiểu Chi không thể thông qua cuộc gọi video thấy được tình huống cụ thể tại hiện trường, nhưng mà qua tin nhắn của Ngô Hiểu Triết truyền đến, nàng rất nhanh liền biết được.
Trịnh Khải lấy ra hai phần văn kiện, từ từ đi đến bên cạnh Diệp Thời Tầm, đem một phần thả vào trước mặt Diệp Thời Tầm: "Ngươi không phải rất tò mò tại sao ta lại đối phó ngươi sao? Nhìn bản báo cáo này, ngươi sẽ hiểu."
Diệp Thời Tầm nhìn tài liệu điều tra phía trên, có tóm lược cuộc đời bản thân từ khi ra đời đến bây giờ, nhìn đến hàng đề tên cha mẹ kia, Diệp Thời Tầm hoàn toàn sửng sốt, thậm chí quên mất không biết dùng biểu tình gì để diễn tả tâm tình mình vào lúc này.
"Không, cái này không thể nào. Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta có đúng không!" Diệp Thời Tầm muốn tránh thoát trói buộc cầm lấy phần văn kiện kia, nàng muốn xé bỏ tờ giấy kia, cha mẹ ruột của nàng sao lại là hai người kia? Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nếu đây là thật, vậy những gì nàng trải qua kiếp trước tính là gì? Một câu chuyện hài sao? Dựa vào cái gì đối xử với nàng như vậy, nàng đã làm sai điều gì?
"Nói với ta, ngươi đang gạt ta. Ngươi đang gạt ta có đúng không? Cái này không thể nào." Giọng nói của Diệp Thời Tầm đầy bi thống, nức nở cuồng loạn, muốn phát tiết đau khổ bực tức trong lòng, giờ phút này nàng chỉ cảm giác như bị kim châm xát muối.
Kiếp trước nàng sống có ý nghĩa gì? Nàng sống lại có ý nghĩa gì? Vì để phát hiện sự thực đáng buồn lại đáng cười này sao?
Cố Tô An chưa từng thấy Diệp Thời Tầm mất khống chế như vậy, giờ phút này nàng trừ thương tiếc còn có chút khiếp đảm, nàng cũng không biết trên văn kiện viết những gì, nhìn vẻ mặt của Trịnh Khải, Cố Tô An càng nghi hoặc.
Tô Vận biết Diệp Thời Tầm hận bọn họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hận ý lại sâu như vậy. Trịnh Khải có vẻ cũng không ngờ thời điểm Diệp Thời Tầm biết chân tướng này lại tỏ ra khó tiếp nhận như vậy.
Đương lúc mọi người ở đây đang ngẩn ra, màn ảnh đột nhiên truyền tới một tiếng kêu bi thống: "Tiểu Hàm, Tiểu Hàm đừng khóc."
Mọi người nhìn qua, phát hiện vị trí Trịnh Dật đứng ban nãy đã bị Tề Nhược cùng Tô Tiệp thay thế.
Trịnh Khải nhìn đến Tô Tiệp lập tức hưng phấn: "Tô Tiệp, không ngờ ngươi cũng tới. Vừa lúc, ta hiện tại còn thiếu một người giúp ta làm quyết định."
Trịnh Khải phất tay một cái, đem Tô Vận cùng Diệp Thời Tầm kéo đến một khối, Tô Vận nhìn mẫu thân mặt đầy mệt mỏi, trong lòng dâng lên một tia thương tiếc, mẫu thân gần đây quá khổ cực, mà nàng lại không chia sẻ được gì cho mẫu thân.
"Ta nhớ năm đó bọn bắt cóc từng chơi một trò chơi, lúc ấy cột chung với Tô Vận chính là ta. Khi đó tên bắt cóc để các ngươi lựa chọn cứu đi một đứa, các ngươi không chút do dự lựa chọn Tô Vận. Cũng bởi vì ta là nhận nuôi đúng không? Mạng của ta không ai quan tâm đúng không? Cho dù các ngươi chịu do dự một lúc, chỉ cần một lúc thôi, ta cũng sẽ không cảm thấy cái thế giới này không có chút ánh sáng nào. Các ngươi tại sao không chịu do dự dù chỉ một chút?" Trịnh Khải nói một hồi nước mắt từ trên má rơi xuống.
Bất quá sau đó hắn hít mũi một cái, giơ tay lên níu lại Diệp Thời Tầm đang thất thần ngã ngồi xuống đất, hướng về màn ảnh nanh ác cười: "Vậy thì, hôm nay các ngươi liền chọn một trong hai bọn họ để cứu đi."
"Ta cho ngươi ba phút, ta nghĩ trong ba phút này, ta có thể thấy được sự do dự mà năm đó ta kỳ vọng trên mặt các ngươi." Tiếng cười cuồng loạn của Trịnh Khải lại lần nữa truyền tới.
Hắn đem con dao trong tay đưa cho tiểu đệ bên cạnh, thuận tiện lấy súng bên hông ra, vừa lau chùi họng súng vừa nói: "Nhanh chọn đi, nếu không ai trong các nàng cũng không sống nổi."
Người ở màn ảnh bên kia đều trầm mặc, Đường Hiểu Chi giờ phút này vẫn chưa biết chân tướng, cho nên trong lòng nàng Tô Vận đúng là đáng chết, nhưng nàng hy vọng chính là luật pháp chế tài, tâm lý thám tử quấy phá khiến nàng không thể đem Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận ra so sánh.
Thống khổ nhất không ai bằng Tô Tiệp, một bên là đứa con tự mình nuôi lớn, là khuê mật phó thác trước khi lâm chung, một bên khác là đứa nhỏ người yêu tìm mười lăm năm, vừa tìm được lại phải đối mặt loại lựa chọn này.
Bệnh tình của Tề Nhược còn không ổn định, nhưng nhìn Tô Vận và Diệp Thời Tầm, nàng chỉ có thể lựa chọn rơi lệ, nàng không có quyền quyết định sự tồn vong của hai sinh mệnh. Nàng càng không ra được quyết định này, cho nên chỉ có thể nắm tay Tô Tiệp không lên tiếng.
Tiếng hô hấp của Tô Tiệp càng ngày càng nặng, Tô Vận bắt đầu toàn thân run rẩy, giờ khắc này nàng có thể hiểu được hận ý mà Trịnh Khải tích tụ trong lòng.
Nếu hôm nay nàng là Trịnh Khải năm đó, một đứa con nuôi đối mặt với người thừa kế, bị người khác không chút do dự buông bỏ, nàng cũng sẽ có hận ý giống như vậy, tan nát cõi lòng giống như vậy.
"Còn một phút." Súng của Trịnh Khải lay động trước mặt hai người Diệp Thời Tầm và Tô Vận.
Màn ảnh bên kia Trịnh Lập đứng ngồi không yên, hắn hướng Trịnh Khải hét: "Khốn kiếp, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Mau thả bọn họ, cùng ca đi tự thú."
"Tự thú? Ca, ngươi biết không? Ta đã ung thư gan thời kỳ cuối, hết cứu rồi ngươi biết không? Ta đương nhiên phải để đoạn đường cuối cùng của mình đi thoải mái một chút." Giọng điệu bất cần của Trịnh Khải làm mọi người tâm lạnh, bọn họ tưởng rằng Trịnh Khải chỉ tỏ vẻ không sợ chết mà thôi, không ngờ ngay cả ngày giỗ hắn cũng quyết định rồi, cho nên hắn không thèm đếm xỉa gì nữa.
"Ca, ngươi biết không? Có lúc ta còn nghĩ, nếu chúng ta không tới Trịnh gia thì sẽ như thế nào? Có phải cuộc sống sẽ rất gian khổ, nhưng mà có phải chúng ta sẽ vui vẻ hơn một chút." Trịnh Khải lau đi nước mắt trên mặt, trong nháy mắt bừng tỉnh, hắn nhìn thời gian nhẹ giọng nói: "Lựa chọn xong chưa? Ta đếm ba tiếng, còn không đưa ra quyết định, ta gϊếŧ cả hai. Dù sao chỗ ta vẫn còn một con tin."
Tô Tiệp không cách nào đưa ra lựa chọn, nàng thà rằng hiện tại người Trịnh Khải muốn gϊếŧ là nàng, chứ không phải hai đứa bé kia.
Đường Hiểu Chi căng thẳng cầm di động, nhưng mà trong nháy mắt thấy được tin nhắn Ngô Hiểu Triết truyền đến, Đường Hiểu Chi tức thì nhìn về phía Tô Tiệp nhỏ giọng gấp gáp nói: "Chọn Tô Vận, mau!"
Loại thời khắc này Tô Tiệp đã không còn năng lực suy tính, mắt thấy Trịnh Khải sắp cướp cò, nàng nghe Đường Hiểu Chi nói, theo bản năng liền mở miệng, nhưng mà vừa mở miệng trong nháy mắt nước mắt trào ra, nàng vừa rồi rốt cuộc nói cái gì? Nàng cứu ai rồi lại buông tha ai? Đầu óc trống rỗng, nhưng mà người càng chấn kinh hơn lại là Trịnh Khải.
Hắn tin chắc Tô Tiệp sẽ chọn Diệp Thời Tầm, dẫu sao Diệp Thời Tầm mới là ruột thịt của Tề Nhược, Tô Vận giống như hắn đều là được nhận nuôi, tại sao Tô Tiệp cuối cùng vẫn lựa chọn Tô Vận?
"Không thể nào, chuyện này không thể nào." Biểu hiện không dám tin của Trịnh Khải lúc này so với Diệp Thời Tầm ban nãy không khá hơn là bao.
Trịnh Khải lấy ra một phần văn kiện khác đưa tới trước mặt Tô Vận, đợi Tô Vận thấy rõ ràng, Tô Vận lắc đầu liên tục không dám tin, thậm chí hy vọng đây là một cơn ác mộng.
"Tại sao có thể như vậy?" Tô Vận nhìn kết quả so sánh DNA của mình và Tô Tiệp, còn có một tờ giấy tựa như di thư, điều này sao có thể? Nàng sao lại là mẫu thân thu dưỡng, nhất định là tên điên Trịnh Khải kia giở trò.
"Dựa vào cái gì? Chúng ta giống nhau đều bị nhận nuôi, dựa vào cái gì ngươi lại sống tốt hơn ta? Dựa vào cái gì ngươi có thể trở thành người thừa kế Tô gia, dựa vào cái gì ngươi có thể khiến cho bọn họ vĩnh viễn đều lựa chọn ngươi? A a —— "
Ngô Hiểu Triết đứng trong góc nhìn đúng thời cơ, đột nhiên nhảy ra đánh Trịnh Khải ngã nhào xuống đất, ngay sau đó đoạt lấy súng trong tay Trịnh Khải, cùng hắn lăn xả đánh nhau. Trong lúc đó Trịnh Khải bất ngờ trúng một phát đạn, vết máu trên mặt đất làm mọi người kinh hãi khiếp đảm.
"Người đâu, trói hết chúng nó lại, mau!" Trịnh Khải lớn tiếng gào thét, nhưng mà gọi mấy tiếng lại phát hiện đám người mình sắp xếp núp trong bóng tối đều không có động tĩnh.
Ngay tại lúc này bên ngoài có tiếng động, Diệp Thuấn mang người xông vào, sau khi khống chế được Trịnh Khải, Diệp Thuấn cởi trói cho Diệp Thời Tầm.
"Tiểu Hàm, xin lỗi. Là ba ba tới trễ, đừng sợ, ba ba mang con về nhà." Diệp Thuấn đang chuẩn bị đỡ Diệp Thời Tầm từ dưới đất đứng dậy, Diệp Thời Tầm mặt đầy kinh khủng nhìn Diệp Thuấn, không chút do dự đẩy ra Diệp Thuấn: "Không thể nào, ta và các ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Không có bất cứ quan hệ gì."
Diệp Thời Tầm hốt hoảng chuẩn bị chạy đi, nhưng mà Trịnh Khải lại liều mạng ôm một hơi cuối cùng nhặt lên con dao, vọt tới chỗ Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm bị bắt giữ, bản thân gặp nguy hiểm vẫn không thèm để ý chút nào, Trịnh Khải không biết vì sao Diệp Thời Tầm lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng hắn còn một việc chưa hoàn thành, hắn không thể chết như vậy.
Bắt giữ Diệp Thời Tầm, gào lên với đám người Diệp Thuấn: "Chuẩn bị xe và tài xế cho ta, mau!"
Diệp Thuấn không còn cách nào chỉ đành lấy điện thoại ra gọi xe tới, thấy vết máu trên cổ Diệp Thời Tầm, Diệp Thuấn đau lòng không nói nên lời.
Cố Tô An đã được cởi trói, nhìn Diệp Thời Tầm đang thất hồn lạc phách, nàng cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, Diệp Thời Tầm bị vết thương trên trán cùng mồ hôi dán dính sợi tóc vào gò má, đôi mắt u ám tràn đầy bi thống.
Rất nhanh xe đã chuẩn bị xong, Trịnh Khải từ từ mang Diệp Thời Tầm rời khỏi, sau khi lên xe, Trịnh Khải hướng về tài xế lạc giọng hô: "Đi nghĩa trang ngoại ô, mười phút sau còn chưa tới ta liền gϊếŧ ngươi."
Tài xế gật đầu liên tục, hắn vốn nghĩ ở trên đường tìm cơ hội cứu Diệp Thời Tầm, ngặt nỗi Trịnh Khải trông chừng Diệp Thời Tầm vô cùng chặt, cho dù xe lắc lư Trịnh Khải cũng không chịu dời dao ra khỏi cổ Diệp Thời Tầm.
Tài xế vốn định chế tạo một sự cố ngoài ý muốn, kết quả nhìn tình huống như vậy chỉ có thể đàng hoàng lái xe, bởi vì Trịnh Khải giờ phút này không giống như đang đào thoát, ngược lại giống như đang đuổi thời gian đi gặp một ai đó.
Đến nghĩa trang ngoại ô, Trịnh Khải nói với tài xế: "Xuống xe, gọi taxi mà rời khỏi."
Tài xế dựa theo phân phó làm việc, bất quá xe taxi rời khỏi một đoạn đường lại lập tức xuống xe chạy trở lại.
Trịnh Khải thấy tài xế đã đi, hắn một mình cầm dao đem Diệp Thời Tầm đánh ngất xỉu trên xe. Sau khi xuống xe Trịnh Khải lập tức đi vào trong nghĩa trang.
Trước khối mộ bia nào đó, Trịnh Khải lau máu tươi tràn ra bên mép, đoan chính quỳ nơi đó, thanh âm khẽ run, bất quá lại xen lẫn một tia thương tâm: "Ta sắp... không xong rồi. Ta muốn nói... nói với ngươi... Năm đó ngươi gửi tin cho Tô Vận... bị ta thấy được. Nàng không biết ngươi đi tìm nàng, ban đầu ta không phải cố ý... muốn tổn thương ngươi.
Ta không cầu ngươi, không cầu ngươi tha thứ ta. Nhưng mà ta vẫn muốn nói... nói với ngươi, ta rất thích bộ dáng... ngươi cười.
Vốn dĩ định sau khi chết..., quỳ xuống trước mặt ngươi... nói xin lỗi. Nhưng mà, ta... xấu xa như vậy nhất định phải xuống địa ngục, ta sợ ta... sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Ta đã giữ lại, giữ lại một khoản tiền cùng... hai người, đưa... đưa cho em gái ngươi. Yên tâm, nàng về sau sẽ không... sẽ không giống như ngươi trước kia, bôn ba vì sinh hoạt. Bất quá ta nghĩ, ta lo thừa rồi. Diệp Thời Tầm rất... tất tốt, có lẽ sẽ không phụ em gái ngươi.
Ta sắp... chết rồi. Thời gian có thể... có thể chuộc tội, không... không còn nhiều. Hơn nữa ta tội lỗi nặng nề, sợ là... sợ là chuộc không hết.
Còn có, ta... ta..." Yêu ngươi. Phần yêu này không thể nào ít hơn Tô Vận, đáng tiếc ta hiện tại mới hiểu được.
Chờ mọi người chạy tới, Trịnh Khải đã chết trước mộ bia Cố tỷ tỷ, Tô Vận nhìn tên trên mộ bia, còn có hình trên mộ bia, nàng liên tiếp lui về phía sau: "Cái tên này...?"
Đường Hiểu Chi vỗ vỗ bả vai nàng an ủi: "Nghe nói chị Cố Tô An cũng từng giống như ngươi, đổi danh tính đến trường học. Tên thay đổi rất bình thường, đừng quá buồn."
Tiếp đó Đường Hiểu Chi nhìn Trịnh Khải, nàng ngồi xuống tra xét vết máu khóe miệng Trịnh Khải, màu sắc có gì đó không đúng, tuy rằng bị trúng một phát đạn khi đánh nhau với Ngô Hiểu Triết, nhưng bây giờ kiểu chết của Trịnh Khải lại có chút quỷ dị.
Sau khi kiểm tra thêm một bước, Đường Hiểu Chi liên tưởng đến Trịnh Khải luôn luôn nhấn mạnh vấn đề thời gian, cuối cùng bình thường trở lại: "Hắn đã sớm uống thuốc độc."
Đường Hiểu Chi từ trong túi Trịnh Khải tìm tới một phong thư, mở ra nhìn nói với Tô Vận: "Hắn hy vọng có thể đốt cái xưởng kia, kết thúc một đoạn ác mộng."
"Ta sẽ sắp xếp, trở về đi." Tô Vận không biết còn có thể nói gì, hôm nay đả kích quá nhiều.
Đường Hiểu Chi nắm chặt bức thư trong tay, nhìn Tô Vận nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, vẫn luôn hiểu lầm ngươi."
"Hm? Trở về đi thôi." Tô Vận lau nước mắt trên mặt, không muốn nói thêm nữa.
Ngô Hiểu Triết núp trong bóng tối thấy có hai người xách thùng dầu tiến vào, đáy lòng căng thẳng thêm mấy phần, không biến sắc đem tình huống hiện trường gửi cho Đường Hiểu Chi.
"Nỗi sỉ nhục của ta bắt đầu từ nơi này, hôm nay ta phá hủy các ngươi chính tại nơi này." Giọng nói bình tĩnh của Trịnh Khải truyền tới.
Đường Hiểu Chi không thể thông qua cuộc gọi video thấy được tình huống cụ thể tại hiện trường, nhưng mà qua tin nhắn của Ngô Hiểu Triết truyền đến, nàng rất nhanh liền biết được.
Trịnh Khải lấy ra hai phần văn kiện, từ từ đi đến bên cạnh Diệp Thời Tầm, đem một phần thả vào trước mặt Diệp Thời Tầm: "Ngươi không phải rất tò mò tại sao ta lại đối phó ngươi sao? Nhìn bản báo cáo này, ngươi sẽ hiểu."
Diệp Thời Tầm nhìn tài liệu điều tra phía trên, có tóm lược cuộc đời bản thân từ khi ra đời đến bây giờ, nhìn đến hàng đề tên cha mẹ kia, Diệp Thời Tầm hoàn toàn sửng sốt, thậm chí quên mất không biết dùng biểu tình gì để diễn tả tâm tình mình vào lúc này.
"Không, cái này không thể nào. Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta có đúng không!" Diệp Thời Tầm muốn tránh thoát trói buộc cầm lấy phần văn kiện kia, nàng muốn xé bỏ tờ giấy kia, cha mẹ ruột của nàng sao lại là hai người kia? Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nếu đây là thật, vậy những gì nàng trải qua kiếp trước tính là gì? Một câu chuyện hài sao? Dựa vào cái gì đối xử với nàng như vậy, nàng đã làm sai điều gì?
"Nói với ta, ngươi đang gạt ta. Ngươi đang gạt ta có đúng không? Cái này không thể nào." Giọng nói của Diệp Thời Tầm đầy bi thống, nức nở cuồng loạn, muốn phát tiết đau khổ bực tức trong lòng, giờ phút này nàng chỉ cảm giác như bị kim châm xát muối.
Kiếp trước nàng sống có ý nghĩa gì? Nàng sống lại có ý nghĩa gì? Vì để phát hiện sự thực đáng buồn lại đáng cười này sao?
Cố Tô An chưa từng thấy Diệp Thời Tầm mất khống chế như vậy, giờ phút này nàng trừ thương tiếc còn có chút khiếp đảm, nàng cũng không biết trên văn kiện viết những gì, nhìn vẻ mặt của Trịnh Khải, Cố Tô An càng nghi hoặc.
Tô Vận biết Diệp Thời Tầm hận bọn họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hận ý lại sâu như vậy. Trịnh Khải có vẻ cũng không ngờ thời điểm Diệp Thời Tầm biết chân tướng này lại tỏ ra khó tiếp nhận như vậy.
Đương lúc mọi người ở đây đang ngẩn ra, màn ảnh đột nhiên truyền tới một tiếng kêu bi thống: "Tiểu Hàm, Tiểu Hàm đừng khóc."
Mọi người nhìn qua, phát hiện vị trí Trịnh Dật đứng ban nãy đã bị Tề Nhược cùng Tô Tiệp thay thế.
Trịnh Khải nhìn đến Tô Tiệp lập tức hưng phấn: "Tô Tiệp, không ngờ ngươi cũng tới. Vừa lúc, ta hiện tại còn thiếu một người giúp ta làm quyết định."
Trịnh Khải phất tay một cái, đem Tô Vận cùng Diệp Thời Tầm kéo đến một khối, Tô Vận nhìn mẫu thân mặt đầy mệt mỏi, trong lòng dâng lên một tia thương tiếc, mẫu thân gần đây quá khổ cực, mà nàng lại không chia sẻ được gì cho mẫu thân.
"Ta nhớ năm đó bọn bắt cóc từng chơi một trò chơi, lúc ấy cột chung với Tô Vận chính là ta. Khi đó tên bắt cóc để các ngươi lựa chọn cứu đi một đứa, các ngươi không chút do dự lựa chọn Tô Vận. Cũng bởi vì ta là nhận nuôi đúng không? Mạng của ta không ai quan tâm đúng không? Cho dù các ngươi chịu do dự một lúc, chỉ cần một lúc thôi, ta cũng sẽ không cảm thấy cái thế giới này không có chút ánh sáng nào. Các ngươi tại sao không chịu do dự dù chỉ một chút?" Trịnh Khải nói một hồi nước mắt từ trên má rơi xuống.
Bất quá sau đó hắn hít mũi một cái, giơ tay lên níu lại Diệp Thời Tầm đang thất thần ngã ngồi xuống đất, hướng về màn ảnh nanh ác cười: "Vậy thì, hôm nay các ngươi liền chọn một trong hai bọn họ để cứu đi."
"Ta cho ngươi ba phút, ta nghĩ trong ba phút này, ta có thể thấy được sự do dự mà năm đó ta kỳ vọng trên mặt các ngươi." Tiếng cười cuồng loạn của Trịnh Khải lại lần nữa truyền tới.
Hắn đem con dao trong tay đưa cho tiểu đệ bên cạnh, thuận tiện lấy súng bên hông ra, vừa lau chùi họng súng vừa nói: "Nhanh chọn đi, nếu không ai trong các nàng cũng không sống nổi."
Người ở màn ảnh bên kia đều trầm mặc, Đường Hiểu Chi giờ phút này vẫn chưa biết chân tướng, cho nên trong lòng nàng Tô Vận đúng là đáng chết, nhưng nàng hy vọng chính là luật pháp chế tài, tâm lý thám tử quấy phá khiến nàng không thể đem Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận ra so sánh.
Thống khổ nhất không ai bằng Tô Tiệp, một bên là đứa con tự mình nuôi lớn, là khuê mật phó thác trước khi lâm chung, một bên khác là đứa nhỏ người yêu tìm mười lăm năm, vừa tìm được lại phải đối mặt loại lựa chọn này.
Bệnh tình của Tề Nhược còn không ổn định, nhưng nhìn Tô Vận và Diệp Thời Tầm, nàng chỉ có thể lựa chọn rơi lệ, nàng không có quyền quyết định sự tồn vong của hai sinh mệnh. Nàng càng không ra được quyết định này, cho nên chỉ có thể nắm tay Tô Tiệp không lên tiếng.
Tiếng hô hấp của Tô Tiệp càng ngày càng nặng, Tô Vận bắt đầu toàn thân run rẩy, giờ khắc này nàng có thể hiểu được hận ý mà Trịnh Khải tích tụ trong lòng.
Nếu hôm nay nàng là Trịnh Khải năm đó, một đứa con nuôi đối mặt với người thừa kế, bị người khác không chút do dự buông bỏ, nàng cũng sẽ có hận ý giống như vậy, tan nát cõi lòng giống như vậy.
"Còn một phút." Súng của Trịnh Khải lay động trước mặt hai người Diệp Thời Tầm và Tô Vận.
Màn ảnh bên kia Trịnh Lập đứng ngồi không yên, hắn hướng Trịnh Khải hét: "Khốn kiếp, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Mau thả bọn họ, cùng ca đi tự thú."
"Tự thú? Ca, ngươi biết không? Ta đã ung thư gan thời kỳ cuối, hết cứu rồi ngươi biết không? Ta đương nhiên phải để đoạn đường cuối cùng của mình đi thoải mái một chút." Giọng điệu bất cần của Trịnh Khải làm mọi người tâm lạnh, bọn họ tưởng rằng Trịnh Khải chỉ tỏ vẻ không sợ chết mà thôi, không ngờ ngay cả ngày giỗ hắn cũng quyết định rồi, cho nên hắn không thèm đếm xỉa gì nữa.
"Ca, ngươi biết không? Có lúc ta còn nghĩ, nếu chúng ta không tới Trịnh gia thì sẽ như thế nào? Có phải cuộc sống sẽ rất gian khổ, nhưng mà có phải chúng ta sẽ vui vẻ hơn một chút." Trịnh Khải lau đi nước mắt trên mặt, trong nháy mắt bừng tỉnh, hắn nhìn thời gian nhẹ giọng nói: "Lựa chọn xong chưa? Ta đếm ba tiếng, còn không đưa ra quyết định, ta gϊếŧ cả hai. Dù sao chỗ ta vẫn còn một con tin."
Tô Tiệp không cách nào đưa ra lựa chọn, nàng thà rằng hiện tại người Trịnh Khải muốn gϊếŧ là nàng, chứ không phải hai đứa bé kia.
Đường Hiểu Chi căng thẳng cầm di động, nhưng mà trong nháy mắt thấy được tin nhắn Ngô Hiểu Triết truyền đến, Đường Hiểu Chi tức thì nhìn về phía Tô Tiệp nhỏ giọng gấp gáp nói: "Chọn Tô Vận, mau!"
Loại thời khắc này Tô Tiệp đã không còn năng lực suy tính, mắt thấy Trịnh Khải sắp cướp cò, nàng nghe Đường Hiểu Chi nói, theo bản năng liền mở miệng, nhưng mà vừa mở miệng trong nháy mắt nước mắt trào ra, nàng vừa rồi rốt cuộc nói cái gì? Nàng cứu ai rồi lại buông tha ai? Đầu óc trống rỗng, nhưng mà người càng chấn kinh hơn lại là Trịnh Khải.
Hắn tin chắc Tô Tiệp sẽ chọn Diệp Thời Tầm, dẫu sao Diệp Thời Tầm mới là ruột thịt của Tề Nhược, Tô Vận giống như hắn đều là được nhận nuôi, tại sao Tô Tiệp cuối cùng vẫn lựa chọn Tô Vận?
"Không thể nào, chuyện này không thể nào." Biểu hiện không dám tin của Trịnh Khải lúc này so với Diệp Thời Tầm ban nãy không khá hơn là bao.
Trịnh Khải lấy ra một phần văn kiện khác đưa tới trước mặt Tô Vận, đợi Tô Vận thấy rõ ràng, Tô Vận lắc đầu liên tục không dám tin, thậm chí hy vọng đây là một cơn ác mộng.
"Tại sao có thể như vậy?" Tô Vận nhìn kết quả so sánh DNA của mình và Tô Tiệp, còn có một tờ giấy tựa như di thư, điều này sao có thể? Nàng sao lại là mẫu thân thu dưỡng, nhất định là tên điên Trịnh Khải kia giở trò.
"Dựa vào cái gì? Chúng ta giống nhau đều bị nhận nuôi, dựa vào cái gì ngươi lại sống tốt hơn ta? Dựa vào cái gì ngươi có thể trở thành người thừa kế Tô gia, dựa vào cái gì ngươi có thể khiến cho bọn họ vĩnh viễn đều lựa chọn ngươi? A a —— "
Ngô Hiểu Triết đứng trong góc nhìn đúng thời cơ, đột nhiên nhảy ra đánh Trịnh Khải ngã nhào xuống đất, ngay sau đó đoạt lấy súng trong tay Trịnh Khải, cùng hắn lăn xả đánh nhau. Trong lúc đó Trịnh Khải bất ngờ trúng một phát đạn, vết máu trên mặt đất làm mọi người kinh hãi khiếp đảm.
"Người đâu, trói hết chúng nó lại, mau!" Trịnh Khải lớn tiếng gào thét, nhưng mà gọi mấy tiếng lại phát hiện đám người mình sắp xếp núp trong bóng tối đều không có động tĩnh.
Ngay tại lúc này bên ngoài có tiếng động, Diệp Thuấn mang người xông vào, sau khi khống chế được Trịnh Khải, Diệp Thuấn cởi trói cho Diệp Thời Tầm.
"Tiểu Hàm, xin lỗi. Là ba ba tới trễ, đừng sợ, ba ba mang con về nhà." Diệp Thuấn đang chuẩn bị đỡ Diệp Thời Tầm từ dưới đất đứng dậy, Diệp Thời Tầm mặt đầy kinh khủng nhìn Diệp Thuấn, không chút do dự đẩy ra Diệp Thuấn: "Không thể nào, ta và các ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Không có bất cứ quan hệ gì."
Diệp Thời Tầm hốt hoảng chuẩn bị chạy đi, nhưng mà Trịnh Khải lại liều mạng ôm một hơi cuối cùng nhặt lên con dao, vọt tới chỗ Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm bị bắt giữ, bản thân gặp nguy hiểm vẫn không thèm để ý chút nào, Trịnh Khải không biết vì sao Diệp Thời Tầm lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng hắn còn một việc chưa hoàn thành, hắn không thể chết như vậy.
Bắt giữ Diệp Thời Tầm, gào lên với đám người Diệp Thuấn: "Chuẩn bị xe và tài xế cho ta, mau!"
Diệp Thuấn không còn cách nào chỉ đành lấy điện thoại ra gọi xe tới, thấy vết máu trên cổ Diệp Thời Tầm, Diệp Thuấn đau lòng không nói nên lời.
Cố Tô An đã được cởi trói, nhìn Diệp Thời Tầm đang thất hồn lạc phách, nàng cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, Diệp Thời Tầm bị vết thương trên trán cùng mồ hôi dán dính sợi tóc vào gò má, đôi mắt u ám tràn đầy bi thống.
Rất nhanh xe đã chuẩn bị xong, Trịnh Khải từ từ mang Diệp Thời Tầm rời khỏi, sau khi lên xe, Trịnh Khải hướng về tài xế lạc giọng hô: "Đi nghĩa trang ngoại ô, mười phút sau còn chưa tới ta liền gϊếŧ ngươi."
Tài xế gật đầu liên tục, hắn vốn nghĩ ở trên đường tìm cơ hội cứu Diệp Thời Tầm, ngặt nỗi Trịnh Khải trông chừng Diệp Thời Tầm vô cùng chặt, cho dù xe lắc lư Trịnh Khải cũng không chịu dời dao ra khỏi cổ Diệp Thời Tầm.
Tài xế vốn định chế tạo một sự cố ngoài ý muốn, kết quả nhìn tình huống như vậy chỉ có thể đàng hoàng lái xe, bởi vì Trịnh Khải giờ phút này không giống như đang đào thoát, ngược lại giống như đang đuổi thời gian đi gặp một ai đó.
Đến nghĩa trang ngoại ô, Trịnh Khải nói với tài xế: "Xuống xe, gọi taxi mà rời khỏi."
Tài xế dựa theo phân phó làm việc, bất quá xe taxi rời khỏi một đoạn đường lại lập tức xuống xe chạy trở lại.
Trịnh Khải thấy tài xế đã đi, hắn một mình cầm dao đem Diệp Thời Tầm đánh ngất xỉu trên xe. Sau khi xuống xe Trịnh Khải lập tức đi vào trong nghĩa trang.
Trước khối mộ bia nào đó, Trịnh Khải lau máu tươi tràn ra bên mép, đoan chính quỳ nơi đó, thanh âm khẽ run, bất quá lại xen lẫn một tia thương tâm: "Ta sắp... không xong rồi. Ta muốn nói... nói với ngươi... Năm đó ngươi gửi tin cho Tô Vận... bị ta thấy được. Nàng không biết ngươi đi tìm nàng, ban đầu ta không phải cố ý... muốn tổn thương ngươi.
Ta không cầu ngươi, không cầu ngươi tha thứ ta. Nhưng mà ta vẫn muốn nói... nói với ngươi, ta rất thích bộ dáng... ngươi cười.
Vốn dĩ định sau khi chết..., quỳ xuống trước mặt ngươi... nói xin lỗi. Nhưng mà, ta... xấu xa như vậy nhất định phải xuống địa ngục, ta sợ ta... sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Ta đã giữ lại, giữ lại một khoản tiền cùng... hai người, đưa... đưa cho em gái ngươi. Yên tâm, nàng về sau sẽ không... sẽ không giống như ngươi trước kia, bôn ba vì sinh hoạt. Bất quá ta nghĩ, ta lo thừa rồi. Diệp Thời Tầm rất... tất tốt, có lẽ sẽ không phụ em gái ngươi.
Ta sắp... chết rồi. Thời gian có thể... có thể chuộc tội, không... không còn nhiều. Hơn nữa ta tội lỗi nặng nề, sợ là... sợ là chuộc không hết.
Còn có, ta... ta..." Yêu ngươi. Phần yêu này không thể nào ít hơn Tô Vận, đáng tiếc ta hiện tại mới hiểu được.
Chờ mọi người chạy tới, Trịnh Khải đã chết trước mộ bia Cố tỷ tỷ, Tô Vận nhìn tên trên mộ bia, còn có hình trên mộ bia, nàng liên tiếp lui về phía sau: "Cái tên này...?"
Đường Hiểu Chi vỗ vỗ bả vai nàng an ủi: "Nghe nói chị Cố Tô An cũng từng giống như ngươi, đổi danh tính đến trường học. Tên thay đổi rất bình thường, đừng quá buồn."
Tiếp đó Đường Hiểu Chi nhìn Trịnh Khải, nàng ngồi xuống tra xét vết máu khóe miệng Trịnh Khải, màu sắc có gì đó không đúng, tuy rằng bị trúng một phát đạn khi đánh nhau với Ngô Hiểu Triết, nhưng bây giờ kiểu chết của Trịnh Khải lại có chút quỷ dị.
Sau khi kiểm tra thêm một bước, Đường Hiểu Chi liên tưởng đến Trịnh Khải luôn luôn nhấn mạnh vấn đề thời gian, cuối cùng bình thường trở lại: "Hắn đã sớm uống thuốc độc."
Đường Hiểu Chi từ trong túi Trịnh Khải tìm tới một phong thư, mở ra nhìn nói với Tô Vận: "Hắn hy vọng có thể đốt cái xưởng kia, kết thúc một đoạn ác mộng."
"Ta sẽ sắp xếp, trở về đi." Tô Vận không biết còn có thể nói gì, hôm nay đả kích quá nhiều.
Đường Hiểu Chi nắm chặt bức thư trong tay, nhìn Tô Vận nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, vẫn luôn hiểu lầm ngươi."
"Hm? Trở về đi thôi." Tô Vận lau nước mắt trên mặt, không muốn nói thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.