Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 22: Ngoại truyện 1: Kiếp trước ①
Mộ Vũ Hề Hề
06/12/2021
Diệp Thời Tầm kéo chiếc áo khoác đã sắp rách trên người một cái, khóe
miệng hơi cong lên. Hít một hơi thật sâu, tiếp tục đứng bên đường kéo
đàn violon.
Người đi đường lui tới có người dừng chân nghe một hồi, có người trực tiếp khịt mũi coi thường rời khỏi. Còn có một bộ phận hừ lạnh hướng bên chân Diệp Thời Tầm khạc nước miếng.
Diệp Thời Tầm không để ý tới ánh mắt của những người kia, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Rất lâu sau, ánh chiều tà ở nơi xa mờ nhạt vẩy vào đường chân trời. Đèn đường sáng lên, Diệp Thời Tầm lấy ra một ít tiền từ bên trong hộp đàn violon, còn lại tất cả đều bỏ vào trong một phong bì.
Trên đường trở về mua mấy cái bánh bao lạnh, nuốt vào nửa chai nước lạnh mang theo từ sáng sớm.
"Kẻ ti tiện thì có dạ dày tốt, chà đạp bản thân như vậy, thân thể vẫn khỏe như vâm." Diệp Thời Tầm tự giễu cười một tiếng, cõng đàn violon trên lưng, đung đưa trái phải theo bước chân nàng đi đi lại lại.
Đi bộ tới cô nhi viện, Diệp Thời Tầm đem toàn bộ tiền đều tặng vào. Hướng những đứa trẻ trong viện phất tay một cái tạm biệt rời đi, cả một ngày đều trôi qua rất vui vẻ.
Lúc Diệp Thời Tầm sắp về đến nhà, một chiếc xe thể thao mui trần thật nhanh lái qua bên cạnh nàng, chỉ chốc lát sau chiếc xe kia lại lái trở về, ngừng ở bên cạnh Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm nhìn người trên xe, nàng không khỏi tức cười nói: "Trời đã tối rồi, ngươi còn đeo kính mác, không sợ đụng vào cột đèn sao?"
Phong Lưu từ trên xe bước xuống, khóa cửa xe gỡ xuống kính đen từ từ đi về phía Diệp Thời Tầm.
"Ngươi thật cứ dự định luôn luôn lăn lộn như vậy sao?" Phong Lưu lấy tay gạt gạt vải rách trên người Diệp Thời Tầm, trong mắt tràn đầy không đồng ý.
Diệp Thời Tầm thoáng dừng bước chân, nhúc nhích chân mày đẹp, khẽ cười nói: "Dĩ nhiên không phải, nếu có thể ta muốn kiếp sau cũng tiếp tục trộn lẫn như vậy."
"Kỳ thực cuộc sống còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, ngươi không cần phải như vậy. Cầm kỹ của ngươi đủ để ngươi đời này cơm áo không lo." Phong Lưu còn muốn tiếp tục khuyên nhủ nàng.
Diệp Thời Tầm lại cười càng thêm khoe khoang nói: "Năm ngoái vô địch thế giới là bại tướng dưới tay ta, nhưng mà vậy thì thế nào? Không có một hậu thuẫn kiên cường, ta vẫn như cũ ở bên đường làm tiểu ăn mày. Có người sinh ra chính là phú quý, mà ta thì... vẫn luôn là hạ tiện."
Phong Lưu đột nhiên cảm giác vô lực như bị một cỗ bùn nát đỡ không nổi tường cuốn đi.
"Ta gần đây nháo với người nhà, chuẩn bị mở một quán bar. Ngươi có thể đi giúp ta một chút không?" Phong Lưu vừa ung dung nhẹ nhàng nói, vừa chú ý biểu tình Diệp Thời Tầm.
Thái độ Diệp Thời Tầm không có biến hóa gì, trên mặt vẫn là giả cười, miệng nhàn nhạt huýt giai điệu, sau đó nhướn mi cười đáp: "Có thể."
Phong Lưu vẫn không có dũng khí nói với Diệp Thời Tầm tại sao nàng phải cùng người trong nhà nháo, cũng chưa nói quán bar mình muốn mở rốt cuộc là quán gì.
Hai người cứ như vậy yên lặng đi một đoạn đường, cho đến khi Diệp Thời Tầm trở lại căn nhà nhỏ ấm áp kia.
Sau khi Diệp Thời Tầm tắm xong, nhận được một cuộc điện thoại.
Nàng ngày thường sẽ còn đi làm dạy thêm cho mấy đứa bé, dạy bọn họ học đàn violon. Bất quá hôm nay điện thoại gọi tới, phụ huynh nhà kia không khách khí nói: "Diệp Thời Tầm, ngày mai ngươi không cần tới nữa. Mấy ngày trước còn ra vẻ nghiêm trang nói bản thân chơi đàn violon rất lợi hại, hôm nay lại chính là tiểu ăn mày mãi võ bên đường. Để con ta vào tay ngươi ta không yên tâm, dù sao ngươi cũng chưa dạy đứa nhỏ được mấy ngày, tiền ta cũng không cần đưa. Cứ như vậy đi, ta treo đây."
"Ừ, ngươi treo* đi. Ta sẽ nén bi thương." Diệp Thời Tầm cong mép cười một tiếng: Không cùng người chết so đo cũng là một loại mỹ đức.
(*) treo, cúp còn có ý ám chỉ chết.
Trên ghế sa lon Phong Lưu ngẩng đầu nhìn Diệp Thời Tầm tức tối bất bình nói: "Thật quá đáng, tháng này ba mươi mốt ngày, ngươi đều đã dạy ba mươi ngày. Như vậy còn không cấp tiền lương?"
"Thôi kệ đi, dù sao ta cô đơn một mình có một ngày qua một ngày, muốn nhiều tiền dư như vậy làm gì?" Diệp Thời Tầm vừa lau khô tóc vừa nói, đến cuối cùng nàng đột nhiên tinh thần tỉnh táo: "Đúng rồi, ta chỉ còn thiếu hai trăm đồng nữa là gom đủ mua mộ địa. Cũng không biết đến lúc ta chết, mảnh đất kia có tăng giá hay không. Hey, các ngươi đều làm lụng vất vả vì nhà cửa, mà ta thì lại làm lụng vất vả vì nghĩa trang. Có thể thấy tư tưởng của ta rất hợp rơ với hoàng đế cổ đại a."
"Diệp Thời Tầm, im lại miệng chó của ngươi." Phong Lưu cuối cùng tức giận, hộp điều khiển từ xa trong tay bị nàng hung hăng đập xuống đất.
Diệp Thời Tầm nhìn nhíu mày một cái, đi tới bên cạnh ti vi ôm lấy ti vi đẩy xuống đất. Tức thì ti vi bị hỏng.
Phong Lưu bị hù sợ liên tiếp lui về phía sau, Diệp Thời Tầm cười nhẹ nhàng nói: "Hộp điều khiển từ xa hư, ti vi cũng vô dụng, dứt khoát cho chúng nó cùng đi theo rác rưởi. Để cho chúng nó song túc song phi."
Phong Lưu còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Thời Tầm đã xoa xoa lỗ mũi: "Không biết Lưu đại ca thu sắt vụn ngày mai có tới hay không, sớm một chút bán cho đỡ cản trở."
"A Tầm, ngươi..." Phong Lưu thân hình khẽ run, Diệp Thời Tầm ngước mắt quét về phía nàng: "Hửm? Có phải là mệt nhọc rồi? Đi ngủ đi."
Phong Lưu chỉ cảm thấy bản thân không cách nào giao lưu với người điên, nàng nằm lên trên giường Diệp Thời Tầm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Có thể ngủ hay không tạm thời không biết, nhưng Diệp Thời Tầm ở trên ghế sa lon ngủ say sưa.
Phong Lưu nghĩ nếu cuộc so tài ba violon thế giới tháng trước không có thao tác hộp đen*, Diệp Thời Tầm hiện tại khẳng định nổi tiếng thiên hạ.
(*) thao tác hộp đen: ý chỉ có hành động ngầm làm ảnh hưởng kết quả bên ngoài
Cũng chính vì trận chiến ấy, kết quả cuối cùng đem lão sư của Diệp Thời Tầm sống sờ sờ tức chết. Diệp Thời Tầm từ đây không gượng dậy nổi, bất kể ngày đêm tự cam sa đọa.
Ngày hôm sau Phong Lưu thức dậy, Diệp Thời Tầm đã chuẩn bị cuộc sống lưu lạc hôm nay.
Diệp Thời Tầm nhìn Phong Lưu đi ra, nàng vừa chùi đàn violon vừa nói: "Quán bar của ngươi lúc nào khai trương? Ta chuẩn bị đến Lâm thị thẳm Trịnh lão sư, đến khi trở về có thể phải nửa tháng."
"Đi bộ?" Phong Lưu nguy hiểm híp mắt đẹp một cái.
Diệp Thời Tầm lấy tay quét tóc giữa trán một vòng: "Không, ta cũng có thể chạy mà."
"Ngươi trước giúp ta lăn lộn quán bar đến khai trương hẵng đi." Phong Lưu khẽ nhếch chân mày nói với Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm gật đầu: "Ừ."
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thời Tầm vừa nghỉ ngơi vừa giúp Phong Lưu lăn lộn quán bar.
"Nhìn cái gì vậy?" Phong Lưu đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm lúc này đứng ở bên ngoài quán bar nhìn bảng hiệu: "Không có gì." Nàng chẳng qua là cảm thấy tên quán có chút kỳ quái, cụ thể kỳ quái chỗ nào nàng cũng không nói ra được.
Nửa đêm, ở bên trong quầy bar của Phong Lưu.
Diệp Thời Tầm uống hai ly rượu, ngáp thật to một cái. Kết quả còn chưa ngáp xong, nàng lại thấy được mấy vị khách nhân từ bên ngoài đi tới.
"Tiểu Lưu Nhi, khách đến chỗ ngươi sao tất cả đều là phái nữ? Đầu năm nay nam nhân đều không ra ngoài uống rượu sao?" Diệp Thời Tầm gãi gãi đầu, có chút không nghĩ ra.
Phong Lưu ý cười cứng ngắc, nàng cười khan mấy tiếng: "Ha hả, nơi này của ta cự tuyệt đàn ông tiến vào. Đây không... Ta sợ rượu sau loạn tính mà. Như vậy để ngừa ngộ nhỡ."
"Ha, ngươi nghĩ cũng thật nhiều. Lỡ như có vợ chồng trẻ nghĩ cùng nhau đi ra chơi, ngươi đây không phải hư hại bọn họ sao?" Diệp Thời Tầm lại uống một hớp rượu, hiếm có bật cười.
Phong Lưu thật đúng là không biết nên giải thích làm sao với nàng, một tên homophobia sợ đồng tính ngồi ở trong quán bar les, mà bản thân nàng còn hồn nhiên không biết.
Phong Lưu giờ phút này xa xa thấy có hai mỹ nữ chính đang ở sau lưng Diệp Thời Tầm nhiệt tình hôn nóng bỏng, mà Diệp Thời Tầm mơ hồ có động tác muốn quay trở lại nhìn xem.
"Đừng động!" Phong Lưu cao giọng hô lên, tức thì cả quán bar đều yên tĩnh. Hai vị ôm hôn nóng bỏng kia, càng là trực tiếp ôm nhau sửng sốt.
Vô số tầm mắt nóng bừng nhìn về phía Phong Lưu, Diệp Thời Tầm tò mò nhìn chằm chằm nàng.
Phong Lưu nói với Diệp Thời Tầm: "Đừng quay đầu!"
"Hả? Phía sau có quỷ à..." Càng không để cho nàng quay đầu, nàng liền nhất định phải hướng ra phía sau nhìn xem, vì vậy Diệp Thời Tầm vừa nói vừa nghiêng đầu ra phía sau nhìn.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thời Tầm nơi này so với chính văn khác biệt có chút lớn, nhưng mà đây chính là kiếp trước của nàng, là nhân cách của nàng khi còn chưa gặp phải Cố Tô An.
Về phần homophobia, chương sau nếu các ngươi phẫn nộ... Xin phun nhẹ tay, chí ít thì Diệp Thời Tầm về sau cũng cong rồi ~~~
Người đi đường lui tới có người dừng chân nghe một hồi, có người trực tiếp khịt mũi coi thường rời khỏi. Còn có một bộ phận hừ lạnh hướng bên chân Diệp Thời Tầm khạc nước miếng.
Diệp Thời Tầm không để ý tới ánh mắt của những người kia, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Rất lâu sau, ánh chiều tà ở nơi xa mờ nhạt vẩy vào đường chân trời. Đèn đường sáng lên, Diệp Thời Tầm lấy ra một ít tiền từ bên trong hộp đàn violon, còn lại tất cả đều bỏ vào trong một phong bì.
Trên đường trở về mua mấy cái bánh bao lạnh, nuốt vào nửa chai nước lạnh mang theo từ sáng sớm.
"Kẻ ti tiện thì có dạ dày tốt, chà đạp bản thân như vậy, thân thể vẫn khỏe như vâm." Diệp Thời Tầm tự giễu cười một tiếng, cõng đàn violon trên lưng, đung đưa trái phải theo bước chân nàng đi đi lại lại.
Đi bộ tới cô nhi viện, Diệp Thời Tầm đem toàn bộ tiền đều tặng vào. Hướng những đứa trẻ trong viện phất tay một cái tạm biệt rời đi, cả một ngày đều trôi qua rất vui vẻ.
Lúc Diệp Thời Tầm sắp về đến nhà, một chiếc xe thể thao mui trần thật nhanh lái qua bên cạnh nàng, chỉ chốc lát sau chiếc xe kia lại lái trở về, ngừng ở bên cạnh Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm nhìn người trên xe, nàng không khỏi tức cười nói: "Trời đã tối rồi, ngươi còn đeo kính mác, không sợ đụng vào cột đèn sao?"
Phong Lưu từ trên xe bước xuống, khóa cửa xe gỡ xuống kính đen từ từ đi về phía Diệp Thời Tầm.
"Ngươi thật cứ dự định luôn luôn lăn lộn như vậy sao?" Phong Lưu lấy tay gạt gạt vải rách trên người Diệp Thời Tầm, trong mắt tràn đầy không đồng ý.
Diệp Thời Tầm thoáng dừng bước chân, nhúc nhích chân mày đẹp, khẽ cười nói: "Dĩ nhiên không phải, nếu có thể ta muốn kiếp sau cũng tiếp tục trộn lẫn như vậy."
"Kỳ thực cuộc sống còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, ngươi không cần phải như vậy. Cầm kỹ của ngươi đủ để ngươi đời này cơm áo không lo." Phong Lưu còn muốn tiếp tục khuyên nhủ nàng.
Diệp Thời Tầm lại cười càng thêm khoe khoang nói: "Năm ngoái vô địch thế giới là bại tướng dưới tay ta, nhưng mà vậy thì thế nào? Không có một hậu thuẫn kiên cường, ta vẫn như cũ ở bên đường làm tiểu ăn mày. Có người sinh ra chính là phú quý, mà ta thì... vẫn luôn là hạ tiện."
Phong Lưu đột nhiên cảm giác vô lực như bị một cỗ bùn nát đỡ không nổi tường cuốn đi.
"Ta gần đây nháo với người nhà, chuẩn bị mở một quán bar. Ngươi có thể đi giúp ta một chút không?" Phong Lưu vừa ung dung nhẹ nhàng nói, vừa chú ý biểu tình Diệp Thời Tầm.
Thái độ Diệp Thời Tầm không có biến hóa gì, trên mặt vẫn là giả cười, miệng nhàn nhạt huýt giai điệu, sau đó nhướn mi cười đáp: "Có thể."
Phong Lưu vẫn không có dũng khí nói với Diệp Thời Tầm tại sao nàng phải cùng người trong nhà nháo, cũng chưa nói quán bar mình muốn mở rốt cuộc là quán gì.
Hai người cứ như vậy yên lặng đi một đoạn đường, cho đến khi Diệp Thời Tầm trở lại căn nhà nhỏ ấm áp kia.
Sau khi Diệp Thời Tầm tắm xong, nhận được một cuộc điện thoại.
Nàng ngày thường sẽ còn đi làm dạy thêm cho mấy đứa bé, dạy bọn họ học đàn violon. Bất quá hôm nay điện thoại gọi tới, phụ huynh nhà kia không khách khí nói: "Diệp Thời Tầm, ngày mai ngươi không cần tới nữa. Mấy ngày trước còn ra vẻ nghiêm trang nói bản thân chơi đàn violon rất lợi hại, hôm nay lại chính là tiểu ăn mày mãi võ bên đường. Để con ta vào tay ngươi ta không yên tâm, dù sao ngươi cũng chưa dạy đứa nhỏ được mấy ngày, tiền ta cũng không cần đưa. Cứ như vậy đi, ta treo đây."
"Ừ, ngươi treo* đi. Ta sẽ nén bi thương." Diệp Thời Tầm cong mép cười một tiếng: Không cùng người chết so đo cũng là một loại mỹ đức.
(*) treo, cúp còn có ý ám chỉ chết.
Trên ghế sa lon Phong Lưu ngẩng đầu nhìn Diệp Thời Tầm tức tối bất bình nói: "Thật quá đáng, tháng này ba mươi mốt ngày, ngươi đều đã dạy ba mươi ngày. Như vậy còn không cấp tiền lương?"
"Thôi kệ đi, dù sao ta cô đơn một mình có một ngày qua một ngày, muốn nhiều tiền dư như vậy làm gì?" Diệp Thời Tầm vừa lau khô tóc vừa nói, đến cuối cùng nàng đột nhiên tinh thần tỉnh táo: "Đúng rồi, ta chỉ còn thiếu hai trăm đồng nữa là gom đủ mua mộ địa. Cũng không biết đến lúc ta chết, mảnh đất kia có tăng giá hay không. Hey, các ngươi đều làm lụng vất vả vì nhà cửa, mà ta thì lại làm lụng vất vả vì nghĩa trang. Có thể thấy tư tưởng của ta rất hợp rơ với hoàng đế cổ đại a."
"Diệp Thời Tầm, im lại miệng chó của ngươi." Phong Lưu cuối cùng tức giận, hộp điều khiển từ xa trong tay bị nàng hung hăng đập xuống đất.
Diệp Thời Tầm nhìn nhíu mày một cái, đi tới bên cạnh ti vi ôm lấy ti vi đẩy xuống đất. Tức thì ti vi bị hỏng.
Phong Lưu bị hù sợ liên tiếp lui về phía sau, Diệp Thời Tầm cười nhẹ nhàng nói: "Hộp điều khiển từ xa hư, ti vi cũng vô dụng, dứt khoát cho chúng nó cùng đi theo rác rưởi. Để cho chúng nó song túc song phi."
Phong Lưu còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Thời Tầm đã xoa xoa lỗ mũi: "Không biết Lưu đại ca thu sắt vụn ngày mai có tới hay không, sớm một chút bán cho đỡ cản trở."
"A Tầm, ngươi..." Phong Lưu thân hình khẽ run, Diệp Thời Tầm ngước mắt quét về phía nàng: "Hửm? Có phải là mệt nhọc rồi? Đi ngủ đi."
Phong Lưu chỉ cảm thấy bản thân không cách nào giao lưu với người điên, nàng nằm lên trên giường Diệp Thời Tầm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Có thể ngủ hay không tạm thời không biết, nhưng Diệp Thời Tầm ở trên ghế sa lon ngủ say sưa.
Phong Lưu nghĩ nếu cuộc so tài ba violon thế giới tháng trước không có thao tác hộp đen*, Diệp Thời Tầm hiện tại khẳng định nổi tiếng thiên hạ.
(*) thao tác hộp đen: ý chỉ có hành động ngầm làm ảnh hưởng kết quả bên ngoài
Cũng chính vì trận chiến ấy, kết quả cuối cùng đem lão sư của Diệp Thời Tầm sống sờ sờ tức chết. Diệp Thời Tầm từ đây không gượng dậy nổi, bất kể ngày đêm tự cam sa đọa.
Ngày hôm sau Phong Lưu thức dậy, Diệp Thời Tầm đã chuẩn bị cuộc sống lưu lạc hôm nay.
Diệp Thời Tầm nhìn Phong Lưu đi ra, nàng vừa chùi đàn violon vừa nói: "Quán bar của ngươi lúc nào khai trương? Ta chuẩn bị đến Lâm thị thẳm Trịnh lão sư, đến khi trở về có thể phải nửa tháng."
"Đi bộ?" Phong Lưu nguy hiểm híp mắt đẹp một cái.
Diệp Thời Tầm lấy tay quét tóc giữa trán một vòng: "Không, ta cũng có thể chạy mà."
"Ngươi trước giúp ta lăn lộn quán bar đến khai trương hẵng đi." Phong Lưu khẽ nhếch chân mày nói với Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm gật đầu: "Ừ."
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thời Tầm vừa nghỉ ngơi vừa giúp Phong Lưu lăn lộn quán bar.
"Nhìn cái gì vậy?" Phong Lưu đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm lúc này đứng ở bên ngoài quán bar nhìn bảng hiệu: "Không có gì." Nàng chẳng qua là cảm thấy tên quán có chút kỳ quái, cụ thể kỳ quái chỗ nào nàng cũng không nói ra được.
Nửa đêm, ở bên trong quầy bar của Phong Lưu.
Diệp Thời Tầm uống hai ly rượu, ngáp thật to một cái. Kết quả còn chưa ngáp xong, nàng lại thấy được mấy vị khách nhân từ bên ngoài đi tới.
"Tiểu Lưu Nhi, khách đến chỗ ngươi sao tất cả đều là phái nữ? Đầu năm nay nam nhân đều không ra ngoài uống rượu sao?" Diệp Thời Tầm gãi gãi đầu, có chút không nghĩ ra.
Phong Lưu ý cười cứng ngắc, nàng cười khan mấy tiếng: "Ha hả, nơi này của ta cự tuyệt đàn ông tiến vào. Đây không... Ta sợ rượu sau loạn tính mà. Như vậy để ngừa ngộ nhỡ."
"Ha, ngươi nghĩ cũng thật nhiều. Lỡ như có vợ chồng trẻ nghĩ cùng nhau đi ra chơi, ngươi đây không phải hư hại bọn họ sao?" Diệp Thời Tầm lại uống một hớp rượu, hiếm có bật cười.
Phong Lưu thật đúng là không biết nên giải thích làm sao với nàng, một tên homophobia sợ đồng tính ngồi ở trong quán bar les, mà bản thân nàng còn hồn nhiên không biết.
Phong Lưu giờ phút này xa xa thấy có hai mỹ nữ chính đang ở sau lưng Diệp Thời Tầm nhiệt tình hôn nóng bỏng, mà Diệp Thời Tầm mơ hồ có động tác muốn quay trở lại nhìn xem.
"Đừng động!" Phong Lưu cao giọng hô lên, tức thì cả quán bar đều yên tĩnh. Hai vị ôm hôn nóng bỏng kia, càng là trực tiếp ôm nhau sửng sốt.
Vô số tầm mắt nóng bừng nhìn về phía Phong Lưu, Diệp Thời Tầm tò mò nhìn chằm chằm nàng.
Phong Lưu nói với Diệp Thời Tầm: "Đừng quay đầu!"
"Hả? Phía sau có quỷ à..." Càng không để cho nàng quay đầu, nàng liền nhất định phải hướng ra phía sau nhìn xem, vì vậy Diệp Thời Tầm vừa nói vừa nghiêng đầu ra phía sau nhìn.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thời Tầm nơi này so với chính văn khác biệt có chút lớn, nhưng mà đây chính là kiếp trước của nàng, là nhân cách của nàng khi còn chưa gặp phải Cố Tô An.
Về phần homophobia, chương sau nếu các ngươi phẫn nộ... Xin phun nhẹ tay, chí ít thì Diệp Thời Tầm về sau cũng cong rồi ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.