Chương 71: Ăn hụt
Hoàng Ma
02/12/2013
Vài hôm sau.
Trương Hải vẫn đang trên đường trở về Lục Diệp thành.
Lúc này, cha hắn đang ngồi đối diện với ông bác Trương Thái Sơn, hình như đang bàn bạc cái gì đó.
- Cường! Anh nghĩ cũng đến lúc cho thằng Hải gia nhập rồi…
- Gia nhập cái gì? - Trương Thái Cường đã biết nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác.
- Hừ! Đừng có giả vờ trước mặt anh. Từ mười ba năm trước, anh đã nói, sau này nó lớn lên, nếu hữu dụng thì chúng ta sẽ cho nó đi huấn luyện tẩy não, rồi cho nó trở về với linh trưởng tộc, làm gián điệp cho Bạo quốc chúng ta. Thời điểm đó cũng đã đến rồi, chẳng nhẽ cậu định cho nó vào thần điện truyền thừa hay sao? Cậu nên nhớ rằng bọn linh trưởng đó vào thần điện sẽ không nhận được bất cứ truyền thừa gì, nhưng bọn chúng lại có thể vơ vét hàng loạt những thứ quý giá trong đó, làm cho thần nổi giận, đến lúc đó thì được không bằng mất.
- Nên nhớ, quyết định giữ lại nó năm xưa là của riêng anh và cậu! Cấp trên không biết, bởi vì chúng ta chưa biết hành động này có thành công hay không, nên mới giữ lại tự giải quyết. Bây giờ cậu nghĩ sao? Cậu muốn giữ lại nó cả đời hả? Hay là đợi nó trưởng thành đến mức không thể kiểm soát được? Anh nói cho cậu biết, nếu cậu làm thế thì cậu sẽ là phản đồ của quốc gia…
Trương Thái Cường trầm ngâm, rồi hừ lạnh một tiếng:
- Nói thì lẫm liệt, chẳng phải anh cũng chỉ vì củng cố cái ghế ngồi này của mình hay sao? Theo em biết, anh cũng đã đi thu thập, bắt cóc không ít trẻ con của linh trưởng tộc, Hải chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Anh đang cố gắng để cung cấp nhân lực cho cái gọi là “bộ gián điệp” của Bạo quốc, nhằm lấy lòng mấy lão già trong gia tộc, củng cố địa vị của mình, không phải sao?
- Im ngay! - Trương Thái Sơn quát lên:
- Cứ cho là thế thì thế nào? Chẳng phải anh đang cố gắng để không làm cha mất mặt hay sao? Mọi thành tựu của anh, sau khi anh chết chẳng phải sẽ giao cho thằng Lập hay sao? Anh không có con, nó như là con trai anh, cũng là con cậu, cậu hãy nghĩ lại đi. Đổi một thằng nhóc không nên tồn tại để có được sự củng cố được địa vị của mình, cậu không thấy đáng hay sao?
- Nhưng một mình thằng Hải thì làm nên trò trống gì? Thiếu nó cũng không sao, thêm nó cũng không có nhiều tác dụng! Sao hết lần này đến lần khác anh lại cứ nhằm vào nó?
- Bởi vì nó là đứa xuất sắc nhất trong tất cả những đứa trẻ anh tìm được! Đừng nói nó không có nhiều tác dụng, một đứa trẻ mười ba tuổi, có thể vượt qua sự truy sát của chằn tinh, sống sót yên bình, cậu nghĩ nó bình thường hay sao? Hơn nữa, lần trước anh phái người theo dõi, cũng bị chính nó nhận ra, cậu nghĩ nó bình thường hay sao? Anh đã suy xét kỹ lắm rồi, thằng Hải chắc chắn là có thiên phú “ngộ”, sự tiến bộ của nó còn nhanh hơn anh tưởng nhiều, bây giờ không nhanh chóng kiểm soát nó, rồi để đến một ngày nó biết được thân thế của mình, cậu nghĩ rằng nó, anh, cậu, và cả gia đình cậu nữa có thoát khỏi trách nhiệm hay không? Có thoát khỏi sự trừng phạt của mấy lão già kia hay không?
Trương Thái Sơn bực bội nói một hồi, sau đó thì ngồi phịch xuống ghế da rồng, chờ Trương Thái Cường trả lời.
- Nếu… không ai biết chuyện này, thằng Hải vẫn sống một đời bình thường. Sau này lớn lên làm một bác sĩ như em, vậy thì sao?
Trương Thái Sơn hơi nghẹn, trong lòng cũng thấy tức giận. Nói nãy giờ nhưng thằng em cố chấp của ông vẫn cứ khăng khăng muốn bảo vệ thằng nhãi kia, chẳng lẽ nó quan trọng như thế hay sao?
- Cậu… cậu làm tôi tức chết mà! Biết thế này thì năm xưa tôi đã không giao nó cho cậu! Cậu có biết suy xét không? Một thằng không rõ lai lịch, đến bố mẹ cũng không biết là ai có đáng cho cậu làm vậy hay không?
- Anh không hiểu! Nuôi thú, nuôi cá, hay là nuôi chim thì lâu ngày cũng có tình cảm, không nỡ xa rời. Huống chi thằng Hải còn là một đứa con trai rất ngoan. Nó đã sống với em mười ba năm rồi, em không phải là người chuyên tâm tu luyện, liệu đời này em có được mấy cái mười ba năm đây? Còn có mấy cái mười ba năm đây? Anh muốn nói gì cũng được, nhưng chỉ cần em còn ở đây, em sẽ không cho phép anh mang nó đi đâu hết, cũng không cho phép nó đi đâu hết. Em sẽ quản nó, không cho nó quá phát triển, cả đời này, nó sẽ chỉ là một bác sĩ trưởng, giống như em mà thôi. Nó là con trai em, nó sẽ kế nghiệp cha mình…
Bốp.
Trương Thái Sơn tức giận vỗ bàn, đứng bật dậy:
- Được! Cậu cứ nói thế đi! Nếu cậu cứ cố chấp như vậy, thế thì tôi cũng nói thẳng với cậu! Tôi cho cậu một tháng, nếu trong một tháng cậu không giao nó ra, vậy thì tôi sẽ đích thân báo lên cấp trên, nói rõ thân phận của nó. Yên tâm, tôi sẽ chỉ nói là cậu chẳng may nhận nuôi nhầm, bây giờ phát hiện ra nên muốn cấp trên đến thu nhận mà thôi, không có ảnh hưởng gì đến cậu cả…
Trương Thái Cường cũng tức giận vô cùng, bàn tay đã nắm đến mức trắng bệch cả ra. Mặt ông tái xanh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên quyết của anh trai mình. Cuối cùng không nói gì nữa, ủ rũ ra khỏi phủ thành chủ.
Tối hôm đó.
Trương Hải cuối cùng cũng bước chân vào trong Lục Diệp thành. Cái không khí náo nhiệt mà quen thuộc này làm cho tâm tình hắn thật thanh thản.
Không có khủng long, không có rừng rậm, không có nguy hiểm. Chỉ có đèn đuốc, tiếng người hô hoán, mùi thức ăn thơm phưng phức, còn có cả những cô gái xinh đẹp đứng trên lầu cao hoặc bước chân trên đường.
Tuy rằng xã hội này thật ra rất phức tạp, nhưng với một đứa trẻ như Trương Hải, hắn chưa từng nếm quá những mặt trái ấy. Trong mắt hắn, xã hội này vẫn chỉ đơn giản như thế mà thôi, người với người, không quen thì không động, quen rồi thì cười đùa hát ca, chẳng phải rất tốt hay sao?
Trước khi vào Lục Diệp thành, Trương Hải đã nhảy xuống cái hồ ở ngoại thành tắm một cái, sau đó thay một bộ đồ quý tộc người khủng long. Trong mắt những người đi đường, hắn thực sự là một anh cháng quý phái, điển trai và tràn đầy lực hấp dẫn. Tất nhiên, trong Lục Diệp thành cũng không thiếu người như hắn.
Trương Hải đã về thành, nhưng hắn chưa về nhà ngay, mà lại lân la sang nhà của Dương Thanh Kỳ.
Nhà của nàng không ở khu trung tâm mà lại ở một vùng khá vắng vẻ. Trước khi chia tay, Trương Hải đã hỏi được nơi đây nên muốn đến thăm nàng một chút.
Nhà của Dương Thanh Kỳ là một ngôi nhà hai tầng, không quá rộng rãi, nhưng nói chung là đủ thoáng.
Trương Hải vừa mới đến thì cảnh cửa đã mở ra, thân hình mềm mại của Dương Thanh Kỳ lao vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Thực ra, từ lúc hắn còn cách nhà nàng khoảng hơn một cây số, Dương Thanh Kỳ đã cảm nhận được rồi. Cái nhịp tim quen thuộc, tâm tình quen thuộc hiện lên trong lòng làm nàng không thể nào không nhận ra.
Đó cũng là chỗ tốt cùng tâm linh tương thông.
- Thôi nào thôi nào! Vào nhà đã, em không sợ bố mẹ em nhìn thấy à? - Trương Hải cười nhẹ nói.
- Không sao đâu! Bố mẹ em hình như có việc, đã đi sang Bình quốc từ tháng trước rồi. Lúc em về thì trong nhà cũng chẳng còn ai, buồn lắm. Cũng may mà mấy hôm nay, Huyền với Hà sang chơi với em nên cũng đỡ đi phần nào.
Hai mắt Trương Hải sáng ngời: không có ai?
Cái này thật là có ý nghĩa nha.
Hắn ngó ngó xung quanh một chút, thấy khu này cũng khá vắng vẻ. Cười cười ám muội rồi ôm luôn thân thể đang mềm nhũn của Dương Thanh Kỳ vào nhà. Nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường nệm bên trong.
- Có nhớ anh không? - Trương Hải kề sát vào tai nàng, nhẹ nhàng hỏi.
- Nhớ… - Dương Thanh Kỳ lí nhí nói, sắc mặt cũng đỏ lên. Chẳng hiểu sao, mấy ngày nay nàng luôn nhớ đến hắn, còn nhớ cái cảnh lúc hai người vừa mới tái sinh xong nữa. Cứ nghĩ đến đó là đột nhiên nàng thấy rạo rực trong lòng, cũng có mấy phần chờ mong.
- Nhớ lắm hả? Vậy hôn một cái cho đỡ nhớ nào… - Dứt lời, Trương Hải hôn thẳng xuống đôi môi đang run run của nàng. Dương Thanh Kỳ không từ chối, lại rất hưởng thụ, phối hợp. Bàn tay của Trương Hải cũng đã bắt đầu không an phận, lướt khắp người nàng, du ngoạn mọi nơi mọi chốn.
Thân thể của Dương Thanh Kỳ ngày càng nóng, nóng đến mức quần áo cũng phải cởi bớt ra. Lúc nãy, trên người nàng chỉ có một chiếc áo ngủ mỏng manh, việc cởi ra cũng không có khó khăn gì, chẳng mấy chốc, thân hình mềm mại, trắng nõn và đầy tín đàn hồi của Dương Thanh Kỳ đã hiện ra trước mặt hắn.
Trên người nàng chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ có màu trắng tinh khiết, ngoài ra thì chẳng còn tý gì nữa.
Trương Hải bắt đầu hôn, hôn khắp người nàng, hôn từ đôi mắt, lông mày, vành tai, hôn xuống cổ, xuống bên dưới, ngậm lấy nụ hoa, nhẹ nhàng kích thích. Thân thể Dương Thanh Kỳ cũng dần căng cứng lên, phản ứng sinh lý ngày càng mạnh.
Đôi môi lại trườn tiếp xuống bên dưới, đến khi hắn tìm đến vùng bụng trơn nhẵn của nàng, Dương Thanh Kỳ đột nhiên thấy cái gì đó… chảy từ trong thân thể mình ra.
Thật ẩm ướt.
Nhưng mà… không đúng, sao lại chảy liên tiếp như thế, không dừng lại, Dương Thanh Kỳ hoảng hốt, nàng cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên, cả một vùng toàn là máu đỏ tươi, đã tràn ra, thấm đẫm cả ga giường, còn chiếc quần lót thì cũng đã chuyển từ màu trắng thành màu đỏ. Trương Hải cũng chú ý đến dị trạng, dừng động tác rồi cúi đầu nhìn xuống.
Trương Hải khẽ buông ra, đưa tay lột nốt cái quần lót mỏng manh của Dương Thanh Kỳ, nhìn thẳng vào vùng đào nguyên tội nghiệp kia.
- Đừng… đừng nhìn mà! Em… em… không hiểu tại sao từ lúc trở về, thân thể em lại bị như vậy. Em cũng không muốn… - Dương Thanh Kỳ đỏ mặt, lúng túng nói
Trương Hải nhìn vào chiếc quần lót kia, chỉ có mình nó, không có thứ gì thẩm thấu hết. Hắn thở dài, con bé này hình như chưa được dạy về vụ dậy thì thì phải?
Xem ra hôm nay vẫn chưa ăn được rồi. Trương Hải thầm tiếc nuối, nhưng cũng rất quan tâm đến Dương Thanh Kỳ. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên, đưa vào nhà tắm rồi nói.
- Rửa sạch sẽ một chút đi! Sau đó thay quần áo, anh dẫn em đến nhà anh, em đang bị tình trạng bình thường của con gái thôi, không sao đâu. Nhưng mà vụ này anh chẳng biết xử lý thế nào, thôi thì đến gặp mẹ anh, mẹ là bác sĩ khoa sản, giải quyết việc này là tiện nhất.
Dương Thanh Kỳ hoảng hốt, mặt lại đỏ lên:
- Đến… đến gặp mẹ anh! Nhưng mà… nhưng mà em…
- Sợ gặp mẹ chồng hả? - Trương Hải cười chế giễu.
Dương Thanh Kỳ trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Mẹ chồng gì chứ? Anh xấu lắm, suốt ngày bắt nạt em! Em phải nghĩ lại xem có nên lấy anh không! Thôi anh đi ra ngoài đi, đứng đây làm gì?
Trương Hải nghiêm mặt:
- Anh muốn giám sát xem em làm có đúng cách không!
Vô sỉ! Biến thái! Dương Thanh Kỳ thầm mắng trong lòng, nhưng cũng chẳng thèm đuổi hắn nữa, nhẹ nhàng tiến đến chỗ một chậu nước, ngồi xuống và bắt đầu… rửa.
Trương Hải được một hồi mở mắt, nhưng mà hắn cũng không dám động tay động chân gì. Bởi vì việc này không phải chuyên môn của hắn, hướng dẫn bậy bạ làm hại nàng thì sao?
Một lúc sau, hai người ăn mặc chỉnh tề, Trương Hải lại thân mật dắt tay Dương Thanh Kỳ, kéo nàng đi trên đường, tiến về nhà mình. Dương Thanh Kỳ mặt vẫn nóng rực lên, nhưng càng như thế thì càng áp sát vào người hắn để giấu đi vẻ mặt của mình. Trương Hải được một hồi đắc ý, cười sung sướng tung tăng đi trên đường.
Dẫn bạn gái về nhà, lại là một cô gái xinh đẹp như thế này! Bảo hắn làm sao mà không kích động chứ? Tuy rằng tính ra, cả hai người cũng mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng mà trải qua nhiều chuyện như thế, thân thể đã không còn là của người mười ba nữa rồi, việc gì mà phải ngại ngùng nữa.
Chỉ là, Trương Hải không biết, lần trở về này của hắn cũng không phải một cuộc trùng phùng vui vẻ như trong tưởng tượng. Có lẽ… cuộc đời của hắn sẽ thực sự thay đổi từ đây…
Trương Hải vẫn đang trên đường trở về Lục Diệp thành.
Lúc này, cha hắn đang ngồi đối diện với ông bác Trương Thái Sơn, hình như đang bàn bạc cái gì đó.
- Cường! Anh nghĩ cũng đến lúc cho thằng Hải gia nhập rồi…
- Gia nhập cái gì? - Trương Thái Cường đã biết nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác.
- Hừ! Đừng có giả vờ trước mặt anh. Từ mười ba năm trước, anh đã nói, sau này nó lớn lên, nếu hữu dụng thì chúng ta sẽ cho nó đi huấn luyện tẩy não, rồi cho nó trở về với linh trưởng tộc, làm gián điệp cho Bạo quốc chúng ta. Thời điểm đó cũng đã đến rồi, chẳng nhẽ cậu định cho nó vào thần điện truyền thừa hay sao? Cậu nên nhớ rằng bọn linh trưởng đó vào thần điện sẽ không nhận được bất cứ truyền thừa gì, nhưng bọn chúng lại có thể vơ vét hàng loạt những thứ quý giá trong đó, làm cho thần nổi giận, đến lúc đó thì được không bằng mất.
- Nên nhớ, quyết định giữ lại nó năm xưa là của riêng anh và cậu! Cấp trên không biết, bởi vì chúng ta chưa biết hành động này có thành công hay không, nên mới giữ lại tự giải quyết. Bây giờ cậu nghĩ sao? Cậu muốn giữ lại nó cả đời hả? Hay là đợi nó trưởng thành đến mức không thể kiểm soát được? Anh nói cho cậu biết, nếu cậu làm thế thì cậu sẽ là phản đồ của quốc gia…
Trương Thái Cường trầm ngâm, rồi hừ lạnh một tiếng:
- Nói thì lẫm liệt, chẳng phải anh cũng chỉ vì củng cố cái ghế ngồi này của mình hay sao? Theo em biết, anh cũng đã đi thu thập, bắt cóc không ít trẻ con của linh trưởng tộc, Hải chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Anh đang cố gắng để cung cấp nhân lực cho cái gọi là “bộ gián điệp” của Bạo quốc, nhằm lấy lòng mấy lão già trong gia tộc, củng cố địa vị của mình, không phải sao?
- Im ngay! - Trương Thái Sơn quát lên:
- Cứ cho là thế thì thế nào? Chẳng phải anh đang cố gắng để không làm cha mất mặt hay sao? Mọi thành tựu của anh, sau khi anh chết chẳng phải sẽ giao cho thằng Lập hay sao? Anh không có con, nó như là con trai anh, cũng là con cậu, cậu hãy nghĩ lại đi. Đổi một thằng nhóc không nên tồn tại để có được sự củng cố được địa vị của mình, cậu không thấy đáng hay sao?
- Nhưng một mình thằng Hải thì làm nên trò trống gì? Thiếu nó cũng không sao, thêm nó cũng không có nhiều tác dụng! Sao hết lần này đến lần khác anh lại cứ nhằm vào nó?
- Bởi vì nó là đứa xuất sắc nhất trong tất cả những đứa trẻ anh tìm được! Đừng nói nó không có nhiều tác dụng, một đứa trẻ mười ba tuổi, có thể vượt qua sự truy sát của chằn tinh, sống sót yên bình, cậu nghĩ nó bình thường hay sao? Hơn nữa, lần trước anh phái người theo dõi, cũng bị chính nó nhận ra, cậu nghĩ nó bình thường hay sao? Anh đã suy xét kỹ lắm rồi, thằng Hải chắc chắn là có thiên phú “ngộ”, sự tiến bộ của nó còn nhanh hơn anh tưởng nhiều, bây giờ không nhanh chóng kiểm soát nó, rồi để đến một ngày nó biết được thân thế của mình, cậu nghĩ rằng nó, anh, cậu, và cả gia đình cậu nữa có thoát khỏi trách nhiệm hay không? Có thoát khỏi sự trừng phạt của mấy lão già kia hay không?
Trương Thái Sơn bực bội nói một hồi, sau đó thì ngồi phịch xuống ghế da rồng, chờ Trương Thái Cường trả lời.
- Nếu… không ai biết chuyện này, thằng Hải vẫn sống một đời bình thường. Sau này lớn lên làm một bác sĩ như em, vậy thì sao?
Trương Thái Sơn hơi nghẹn, trong lòng cũng thấy tức giận. Nói nãy giờ nhưng thằng em cố chấp của ông vẫn cứ khăng khăng muốn bảo vệ thằng nhãi kia, chẳng lẽ nó quan trọng như thế hay sao?
- Cậu… cậu làm tôi tức chết mà! Biết thế này thì năm xưa tôi đã không giao nó cho cậu! Cậu có biết suy xét không? Một thằng không rõ lai lịch, đến bố mẹ cũng không biết là ai có đáng cho cậu làm vậy hay không?
- Anh không hiểu! Nuôi thú, nuôi cá, hay là nuôi chim thì lâu ngày cũng có tình cảm, không nỡ xa rời. Huống chi thằng Hải còn là một đứa con trai rất ngoan. Nó đã sống với em mười ba năm rồi, em không phải là người chuyên tâm tu luyện, liệu đời này em có được mấy cái mười ba năm đây? Còn có mấy cái mười ba năm đây? Anh muốn nói gì cũng được, nhưng chỉ cần em còn ở đây, em sẽ không cho phép anh mang nó đi đâu hết, cũng không cho phép nó đi đâu hết. Em sẽ quản nó, không cho nó quá phát triển, cả đời này, nó sẽ chỉ là một bác sĩ trưởng, giống như em mà thôi. Nó là con trai em, nó sẽ kế nghiệp cha mình…
Bốp.
Trương Thái Sơn tức giận vỗ bàn, đứng bật dậy:
- Được! Cậu cứ nói thế đi! Nếu cậu cứ cố chấp như vậy, thế thì tôi cũng nói thẳng với cậu! Tôi cho cậu một tháng, nếu trong một tháng cậu không giao nó ra, vậy thì tôi sẽ đích thân báo lên cấp trên, nói rõ thân phận của nó. Yên tâm, tôi sẽ chỉ nói là cậu chẳng may nhận nuôi nhầm, bây giờ phát hiện ra nên muốn cấp trên đến thu nhận mà thôi, không có ảnh hưởng gì đến cậu cả…
Trương Thái Cường cũng tức giận vô cùng, bàn tay đã nắm đến mức trắng bệch cả ra. Mặt ông tái xanh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên quyết của anh trai mình. Cuối cùng không nói gì nữa, ủ rũ ra khỏi phủ thành chủ.
Tối hôm đó.
Trương Hải cuối cùng cũng bước chân vào trong Lục Diệp thành. Cái không khí náo nhiệt mà quen thuộc này làm cho tâm tình hắn thật thanh thản.
Không có khủng long, không có rừng rậm, không có nguy hiểm. Chỉ có đèn đuốc, tiếng người hô hoán, mùi thức ăn thơm phưng phức, còn có cả những cô gái xinh đẹp đứng trên lầu cao hoặc bước chân trên đường.
Tuy rằng xã hội này thật ra rất phức tạp, nhưng với một đứa trẻ như Trương Hải, hắn chưa từng nếm quá những mặt trái ấy. Trong mắt hắn, xã hội này vẫn chỉ đơn giản như thế mà thôi, người với người, không quen thì không động, quen rồi thì cười đùa hát ca, chẳng phải rất tốt hay sao?
Trước khi vào Lục Diệp thành, Trương Hải đã nhảy xuống cái hồ ở ngoại thành tắm một cái, sau đó thay một bộ đồ quý tộc người khủng long. Trong mắt những người đi đường, hắn thực sự là một anh cháng quý phái, điển trai và tràn đầy lực hấp dẫn. Tất nhiên, trong Lục Diệp thành cũng không thiếu người như hắn.
Trương Hải đã về thành, nhưng hắn chưa về nhà ngay, mà lại lân la sang nhà của Dương Thanh Kỳ.
Nhà của nàng không ở khu trung tâm mà lại ở một vùng khá vắng vẻ. Trước khi chia tay, Trương Hải đã hỏi được nơi đây nên muốn đến thăm nàng một chút.
Nhà của Dương Thanh Kỳ là một ngôi nhà hai tầng, không quá rộng rãi, nhưng nói chung là đủ thoáng.
Trương Hải vừa mới đến thì cảnh cửa đã mở ra, thân hình mềm mại của Dương Thanh Kỳ lao vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Thực ra, từ lúc hắn còn cách nhà nàng khoảng hơn một cây số, Dương Thanh Kỳ đã cảm nhận được rồi. Cái nhịp tim quen thuộc, tâm tình quen thuộc hiện lên trong lòng làm nàng không thể nào không nhận ra.
Đó cũng là chỗ tốt cùng tâm linh tương thông.
- Thôi nào thôi nào! Vào nhà đã, em không sợ bố mẹ em nhìn thấy à? - Trương Hải cười nhẹ nói.
- Không sao đâu! Bố mẹ em hình như có việc, đã đi sang Bình quốc từ tháng trước rồi. Lúc em về thì trong nhà cũng chẳng còn ai, buồn lắm. Cũng may mà mấy hôm nay, Huyền với Hà sang chơi với em nên cũng đỡ đi phần nào.
Hai mắt Trương Hải sáng ngời: không có ai?
Cái này thật là có ý nghĩa nha.
Hắn ngó ngó xung quanh một chút, thấy khu này cũng khá vắng vẻ. Cười cười ám muội rồi ôm luôn thân thể đang mềm nhũn của Dương Thanh Kỳ vào nhà. Nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường nệm bên trong.
- Có nhớ anh không? - Trương Hải kề sát vào tai nàng, nhẹ nhàng hỏi.
- Nhớ… - Dương Thanh Kỳ lí nhí nói, sắc mặt cũng đỏ lên. Chẳng hiểu sao, mấy ngày nay nàng luôn nhớ đến hắn, còn nhớ cái cảnh lúc hai người vừa mới tái sinh xong nữa. Cứ nghĩ đến đó là đột nhiên nàng thấy rạo rực trong lòng, cũng có mấy phần chờ mong.
- Nhớ lắm hả? Vậy hôn một cái cho đỡ nhớ nào… - Dứt lời, Trương Hải hôn thẳng xuống đôi môi đang run run của nàng. Dương Thanh Kỳ không từ chối, lại rất hưởng thụ, phối hợp. Bàn tay của Trương Hải cũng đã bắt đầu không an phận, lướt khắp người nàng, du ngoạn mọi nơi mọi chốn.
Thân thể của Dương Thanh Kỳ ngày càng nóng, nóng đến mức quần áo cũng phải cởi bớt ra. Lúc nãy, trên người nàng chỉ có một chiếc áo ngủ mỏng manh, việc cởi ra cũng không có khó khăn gì, chẳng mấy chốc, thân hình mềm mại, trắng nõn và đầy tín đàn hồi của Dương Thanh Kỳ đã hiện ra trước mặt hắn.
Trên người nàng chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ có màu trắng tinh khiết, ngoài ra thì chẳng còn tý gì nữa.
Trương Hải bắt đầu hôn, hôn khắp người nàng, hôn từ đôi mắt, lông mày, vành tai, hôn xuống cổ, xuống bên dưới, ngậm lấy nụ hoa, nhẹ nhàng kích thích. Thân thể Dương Thanh Kỳ cũng dần căng cứng lên, phản ứng sinh lý ngày càng mạnh.
Đôi môi lại trườn tiếp xuống bên dưới, đến khi hắn tìm đến vùng bụng trơn nhẵn của nàng, Dương Thanh Kỳ đột nhiên thấy cái gì đó… chảy từ trong thân thể mình ra.
Thật ẩm ướt.
Nhưng mà… không đúng, sao lại chảy liên tiếp như thế, không dừng lại, Dương Thanh Kỳ hoảng hốt, nàng cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên, cả một vùng toàn là máu đỏ tươi, đã tràn ra, thấm đẫm cả ga giường, còn chiếc quần lót thì cũng đã chuyển từ màu trắng thành màu đỏ. Trương Hải cũng chú ý đến dị trạng, dừng động tác rồi cúi đầu nhìn xuống.
Trương Hải khẽ buông ra, đưa tay lột nốt cái quần lót mỏng manh của Dương Thanh Kỳ, nhìn thẳng vào vùng đào nguyên tội nghiệp kia.
- Đừng… đừng nhìn mà! Em… em… không hiểu tại sao từ lúc trở về, thân thể em lại bị như vậy. Em cũng không muốn… - Dương Thanh Kỳ đỏ mặt, lúng túng nói
Trương Hải nhìn vào chiếc quần lót kia, chỉ có mình nó, không có thứ gì thẩm thấu hết. Hắn thở dài, con bé này hình như chưa được dạy về vụ dậy thì thì phải?
Xem ra hôm nay vẫn chưa ăn được rồi. Trương Hải thầm tiếc nuối, nhưng cũng rất quan tâm đến Dương Thanh Kỳ. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên, đưa vào nhà tắm rồi nói.
- Rửa sạch sẽ một chút đi! Sau đó thay quần áo, anh dẫn em đến nhà anh, em đang bị tình trạng bình thường của con gái thôi, không sao đâu. Nhưng mà vụ này anh chẳng biết xử lý thế nào, thôi thì đến gặp mẹ anh, mẹ là bác sĩ khoa sản, giải quyết việc này là tiện nhất.
Dương Thanh Kỳ hoảng hốt, mặt lại đỏ lên:
- Đến… đến gặp mẹ anh! Nhưng mà… nhưng mà em…
- Sợ gặp mẹ chồng hả? - Trương Hải cười chế giễu.
Dương Thanh Kỳ trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Mẹ chồng gì chứ? Anh xấu lắm, suốt ngày bắt nạt em! Em phải nghĩ lại xem có nên lấy anh không! Thôi anh đi ra ngoài đi, đứng đây làm gì?
Trương Hải nghiêm mặt:
- Anh muốn giám sát xem em làm có đúng cách không!
Vô sỉ! Biến thái! Dương Thanh Kỳ thầm mắng trong lòng, nhưng cũng chẳng thèm đuổi hắn nữa, nhẹ nhàng tiến đến chỗ một chậu nước, ngồi xuống và bắt đầu… rửa.
Trương Hải được một hồi mở mắt, nhưng mà hắn cũng không dám động tay động chân gì. Bởi vì việc này không phải chuyên môn của hắn, hướng dẫn bậy bạ làm hại nàng thì sao?
Một lúc sau, hai người ăn mặc chỉnh tề, Trương Hải lại thân mật dắt tay Dương Thanh Kỳ, kéo nàng đi trên đường, tiến về nhà mình. Dương Thanh Kỳ mặt vẫn nóng rực lên, nhưng càng như thế thì càng áp sát vào người hắn để giấu đi vẻ mặt của mình. Trương Hải được một hồi đắc ý, cười sung sướng tung tăng đi trên đường.
Dẫn bạn gái về nhà, lại là một cô gái xinh đẹp như thế này! Bảo hắn làm sao mà không kích động chứ? Tuy rằng tính ra, cả hai người cũng mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng mà trải qua nhiều chuyện như thế, thân thể đã không còn là của người mười ba nữa rồi, việc gì mà phải ngại ngùng nữa.
Chỉ là, Trương Hải không biết, lần trở về này của hắn cũng không phải một cuộc trùng phùng vui vẻ như trong tưởng tượng. Có lẽ… cuộc đời của hắn sẽ thực sự thay đổi từ đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.