Chương 97: Bắc Cực
Hoàng Ma
02/12/2013
Thời gian trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng
hết tròn rồi lại khuyết. Cái xác rồng lửa vẫn nằm giữa hàn băng, không
hề có chút dấu hiệu bị phân hủy nào. Có lẽ cũng là vì nhiệt độ nơi đây
quá lạnh, sự phân hủy gần như không thể xảy ra chăng?
Lại nói, bên trong con rồng lửa có nhiệt độ khá ấm, nhưng bên ngoài da thịt cũng đã lạnh lại rồi. Hơn nữa, Trương Hải sống ở đây một thời gian, cũng biết được cái xác này ngày càng hao nhiệt, chắc chắn đến một lúc nào đó sẽ hóa băng, trở thành một phần chính thức của khí hậu nơi này.
Lúc này, ở trong làn sương băng giá đó, một thân ảnh “mập mạp” đang dò dẫm di chuyển. Trong tay hắn đang cầm một cây gậy đã đóng băng, phát ra hàn khí nhàn nhạt. Người đó thỉnh thoảng lại chuyển cây gậy sang tay còn lại, tay vừa cầm được xoa lên mặt để giảm bớt sự băng giá.
Nhìn kỹ lại, người kia cũng không mập, chẳng qua là mặc quần áo quá dày, bề ngoài thân thể trở nên cồng kềnh mà thôi.
Hắt xì!
- Cái đệch! Một năm nay bị cúm ba lần rồi! Cái chỗ quỷ quái này sao mà lạnh vãi.
Trương Hải rên hừ hừ, nhưng bước chân không dừng lại chút nào, vẫn từ tốn tiến lên phía trước.
Hắn và Trương Linh Tuyền đã ở lại đây hơn một năm rồi. Vậy mà vẫn chưa thể nào kiếm được cách thoát nạn. Bất đắc dĩ, Trương Hải phải học làm quen với hoàn cảnh, tìm đường mà sống sót trong hoàn cảnh gian khó thế này.
Trở lại thời điểm hơn một năm trước.
Lúc đó, Trương Hải đã chăm sóc Trương Linh Tuyền, nàng cũng khôi phục lại đôi chút, đủ sức để tự lo cho bản thân mình.
Lúc này, Trương Linh Tuyền mới lấy từ trong không gian trữ vật ra một tấm bản đồ.
Bản đồ này khá rộng, trải ra thành một hình vuông, dài hai mét rộng hai mét. Trên đó có ghi chi chít các loại ghi chú, màu sắc cũng vô cùng hỗn tạp, chỗ hồng chỗ trắng, chỗ xanh chỗ vàng.
Theo Trương Linh Tuyền giải thích, đây chính là bản đồ của không gian truyền thừa, được tất cả các học sinh qua cực nhiều thế hệ đúc kết, tích lũy mới vẽ ra được. Mỗi học sinh vào trong này đều có một phần bản đồ, giúp thuận lợi hơn trong việc vượt qua các thử thách.
Tuy rằng bản đồ đã làm chi tiết nhất có thể, nhưng do độ thu nhỏ quá lớn, nhiều chỗ không thể nào chính xác được. Ví dụ như có một vài địa điểm được chằn tinh khủng bố trấn trụ, hoặc là vài loại sinh vật kỳ quái như con rồng lửa này cũng có, nguy hiểm trên đường là không thể tránh khỏi.
Vốn, phần bản đồ này là dành cho Trương Hải, nhưng hắn lại biến mất giữa chừng, vì thế nên Trương Linh Tuyền mới giữ hộ, chờ dịp trao cho hắn.
Theo Trương Linh Tuyền dò dẫm, trong bản đồ này có khoảng sáu vị trí tồn tại Băng Hỏa Linh Thụ, đó đều là nơi mà các tiền nhân đã tới thu hoạch Hỏa Linh Quả, không có gì phải bàn cãi về sự tồn tại ở đó.
Trương Hải nhìn trên bản đồ, sáu vị trí này đều nằm ở cực nam, cả một vùng đều có màu trắng xóa, nhưng những vị trí có Băng Hỏa Linh Thụ thì hơi phiếm hồng một chút, hiển nhiên, vị trí đó có núi lửa tồn tại, nhiệt độ được nâng cao phần nào.
Tuy rằng sáu vị trí chỉ cách nhau vài phân, cùng lắm là vài chục phân trên bản đồ. Nhưng theo cái tỷ lệ thu nhỏ được ghi chép thì ít nhất, mấy vị trí này phải cách nhau từ vài ngàn đến vài chục ngàn cây số. Cơ bản là khoảng cách đánh đố người ta mà!
Trương Hải thấy rung động trong lòng, cái quả cầu mà hắn đang đứng này, đi một vòng quanh nó cũng chỉ mất đến hơn bốn vạn cây số, vậy mà mới chỉ vài ngọn núi ở nơi đây đã cách xa nhau như vậy, thế thì không gian này phải khổng lồ tới mức nào chứ?
Bản đồ này đã được đánh dấu cực kỳ chi tiết, thậm chí còn cách cả cách xác định xem mình đang ở vùng nào trên băng nguyên này.
Nhưng có một vấn đề được Trương Hải đặt ra.
Bọn họ đang ở trên một cái hồ băng, hoặc là sông băng, biển băng gì đó. Bên dưới chắc chắn là nước, làm sao là băng nguyên được.
Trương Linh Tuyền nghe thấy điều này thì hơi nhíu mày, dò dò một lúc rồi tìm ra một vị trí.
Đó là một cái “hồ nhỏ” trên bản đồ. Cả một vùng băng nguyên nam cực cũng chỉ có một cái hồ này thôi. Hồ này được người ta mệnh danh là hồ Băng Mệnh, bởi vì có truyền thuyết, có người đào sâu xuống dưới băng, chạm được vào nước trong hồ nhưng chỉ chạm một ngón tay vào đã bị đóng băng cả sinh mệnh.
Có thể truyền thuyết này chỉ là phóng đại, nhưng từ đó có thể hiểu được nhiệt độ dưới hồ lạnh giá thế nào. Nhưng điều kỳ lạ là ở chỗ, nước ở dưới không hề đóng băng, mà vẫn giữ nguyên thể lỏng, điều này làm cho người ta khó mà hiểu được, mà cũng chẳng có gan đi tìm hiểu.
Để xác định thêm tính chính xác của vấn đề, Trương Linh Tuyền bảo Trương Hải đi làm một việc.
Đào thử lớp băng này, xem nó sâu đến đâu. Đây cũng là cách xác định vị trí của bản thân trên băng nguyên, đã được đúc kết qua rất nhiều thế hệ. Ví dụ như hồ Băng Mệnh này, độ sâu của lớp băng là khoảng hơn bốn mét, không đến năm mét.
Nhưng hai người Trương Hải lại bị rơi vào đám sương mù một lần nữa.
Trương Hải chỉ đào đến gần ba mét là đã chạm tới mặt nước, không trùng khớp chút nào với ghi chép trong bản đồ. Điều này cũng làm Trương Linh Tuyền nghi hoặc không thôi.
Hơn nữa, nước trong “hồ” cũng bị Trương Hải cầm về sử dụng, không có chút kiêng kỵ nào, dưới hồ còn có cả cá và vài loài lưỡng cư, tuy rằng chúng đều có khả năng tấn công người, nhưng đều bị Trương Hải đập cho vài nhát, trợn mắt chết tươi, sau đó thì cho lên giá “hỏa thiêu” xử quyết.
Trương Linh Tuyền nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao mặt băng lại chỉ dày có gần ba mét? Có gì nhầm lẫn chăng? Nhưng nàng nhìn mãi mà cũng chỉ thấy duy nhất cái hồ này trên băng nguyên mà thôi. Cuối cùng, Trương Linh Tuyền kết luận rằng có thể lâu ngày, mặt băng xói mòn hay vì nguyên do gì đó mà mỏng đi, dù sao cũng có câu “nước chảy đá mòn” cơ mà.
Theo như trên bản đồ, ngọn núi lửa có Băng Hỏa Linh Thụ gần nhất là đi về phía Tây Bắc ba nghìn cây số. Lúc đó, Trương Linh Tuyền cũng đã khôi phục đến mức tốt nhất có thể rồi, thế nên hai người quyết định lên đường.
Bây giờ, thực lực của Trương Linh Tuyền đã bị giảm mạnh, chỉ còn ở mức Tự Giác trung cảnh mà thôi. Tuy rằng các chiêu thức trước kia của nàng cũng vẫn dùng được, nhưng sử dụng vô cùng khó khăn, có vài chiêu còn bị phản phệ do không đủ thực lực nữa.
Hai người nghỉ ngơi khoảng hai tháng, sau đó thì lên đường dọc lên phía Tây Bắc. Tất nhiên, phương hướng được dự đoán dựa vào mặt trời.
Nhưng…
Theo trong bản đồ, càng lên phía bắc thì càng ấm hơn!
Hai người Trương Hải lại càng đi càng thấy buốt giá, cái lạnh kinh khủng làm cho họ có cảm giác muốn co quắp thân hình lại, nằm im một chỗ.
Đi không được bao lâu, Trương Linh Tuyền đã gục trước.
Còn Trương Hải, hắn lợi dụng Tam Huyền Điển Bí nên mới trụ được.
Cũng không phải là Tam Huyền Điển Bí quá imba, cái gì cũng là nhất. Nó chỉ có lợi thế ở một số phương diện “cực kỳ có lợi” mà thôi.
Trong một số tiểu thuyết, công pháp của nhân vật chính kinh khủng tới mức anh ấy tu luyện ầm ầm, lại còn đánh vượt cấp, thân thể mạnh mẽ, khí lực mạnh mẽ, v.v… Trương Hải đọc được mà chỉ cười nhạt.
Kiếm đâu ra thứ công pháp siêu quần như thế chứ?
Tam Huyền Điển Bí chỉ có hai đặc điểm nổi bật: tu luyện cực nhanh, nhanh gấp hàng chục lần người khác, thể lực cũng cực tốt. Đó cũng là do khả năng tuần hoàn không ngừng nghỉ của ba loại năng lượng trong thân thể, hỗ trợ nhau tăng tiến.
Còn chuyện chiêu thức tinh diệu bá đạo, đánh vượt cấp thì không có.
Chiêu thức trong Tam Huyền chỉ đảm bảo cho Trương Hải thuộc diện mạnh bạo trong đám đồng cấp mà thôi.
Tu luyện nhanh như chớp, lại còn đòi đánh vượt cấp nữa thì cả thiên hạ này chết hết à?
Tất nhiên, nếu như Trương Hải tìm được vài loại “pháp khí” nghịch thiên nào đó thì lại là chuyện khác.
Sau khi Trương Linh Tuyền ngất đi, Trương Hải cũng bất đắc dĩ, ôm nàng lần theo đường cũ trở về trong miệng rồng.
Tất nhiên, sau đó lại là một màn “chăm sóc”. Cũng may cho Trương Linh Tuyền, nàng mặc khá nhiều áo, chỉ có cái áo bông bên ngoài bị ướt, phải cởi ra, còn đống còn lại thì vẫn giữ nguyên, không có gì thay đổi.
Sau lần đó, Trương Hải cũng một mình dò xét xung quanh rất nhiều lần. Hắn đưa ra kết luận: càng lên phía bắc càng lạnh giá, đi xuống phía nam lại ấm áp hơn.
Trương Hải đưa ra một phán đoán làm cho Trương Linh Tuyền thấy lạnh run.
Họ đang ở Bắc Cực!
- Tại sao lại phải sợ? - Trương Hải nhìn thần thái như mất hồn, run rẩy của Trương Linh Tuyền thì chợt thấy tội nghiệp, đưa tay vỗ vỗ lên tấm lưng của nàng.
Một lúc sau, Trương Linh Tuyền mới bình tĩnh lại, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, rúc trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, giọng nói trở nên run rẩy:
- Trên bản đồ này, chỗ ít chữ nhất là vùng Bắc Cực, cậu có biết tại sao không?
Trương Hải nghi hoặc, mở tấm bản đồ ra, vừa nhìn vào đôi chút, cái miệng của hắn đã suýt thì rớt ra khỏi cằm, mở miệng chửi bậy một câu:
- Cái đạch!
Không chửi thì có thể làm gì?
Cả cái bản đồ này có rất nhiều màu sắc, nhưng mỗi màu cũng chỉ chiếm một diện tích nhỏ mà thôi, sau đó lại sang màu khác, cứ thế đan xen nhau.
Bản đồ chia làm hai nửa, như kiểu bắc bán cầu và nam bán cầu vậy, ở phía nam hầu hết là đất liền, cũng chỉ có vài vùng biển, vài vùng nội hải, và hai vùng biển bám ở rìa Tây và rìa Đông của đại lục mà thôi.
Nhưng ở phía Bắc thì khác.
Một nửa của bắc bán cầu là đất liền, nối sát với phía nam, nhưng một nửa bắc bán cầu còn lại thì…
Hoàn toàn là biển.
Cả một màu xanh biếc vắt ngang từ bên trái sang bên phải, phía bên trên là màu trắng bạc, đại diện cho biển băng. Tất nhiên, ở phía Bắc Cực này lại có một lục địa bị băng nhấn chìm, bên trong có cái gì thì không ai biết.
Bởi vì không có mấy ai sống sót ra được khỏi cái vùng màu trắng khốn kiếp này.
Thử nghĩ xem, khi mà xung quanh ngươi toàn là băng, đến lúc đi đến vùng hết băng, thì lại là biển cả rộng lớn. Ở một nơi đến cây cũng chẳng có mà mọc thế này, ngươi dùng cách gì để vượt qua được vùng biển khổng lồ đó chứ?
Cái vùng biển này như một dải lụa vắt ngang bản đồ, chiều rộng ít nhất cũng phải đến gần nửa mét, tương ứng với năm vạn cây số trên thực tế. Liệu một kẻ đơn độc một mình có vượt qua được cái hoàn cảnh này hay không?
Đáp án là không! Tất nhiên là cũng có ngoại lệ, nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc đó, hai người Trương Hải gần như sụp đổ.
Nhưng Trương Hải vẫn rất kiên cường, hàng ngày ra ngoài thăm dò, cũng đã kiếm được chỗ bắt cá bên dưới hồ. Theo Trương Hải suy đoán, cái hồ này nằm trong đại lục nhỏ ở Bắc Cực, vì vậy nước không có vị mặn, sử dụng rất tốt.
Hàng ngày, hắn ra ngoài bắt cá, tiện thể xách nước về. Trương Linh Tuyền “ở nhà” làm mấy việc lặt vặt như giặt giũ, lại lấy thực phẩm đã còn dư từ đợt săn bắt trước ra chuẩn bị cơm cho hắn. Tình cảnh cứ như là một gia đình nhỏ của thợ săn vậy.
Thời gian rảnh, hai người chẳng biết làm gì khác hơn là tu luyện.
Nếu là hai vợ chồng thật, họ đã tập tành để sinh con rồi. Chỉ là… Trương Hải và Trương Linh Tuyền không phải vợ chồng, do đó khoảng thời gian trống này thật là nhàm chán.
Tất nhiên, Trương Hải sống bên một người đẹp thế này thì cũng khó mà yên ổn. Mỗi khi Trương Linh Tuyền ngây thơ nói: chán quá, làm gì bây giờ? Hắn có niềm xúc động muốn cho nàng biết cái gì là vui thú…
Đã mấy lần, Trương Hải muốn làm thịt nàng. Nhưng những khi đó, nhìn cái vẻ mặt cảnh giác đến cùng cực, còn cả câu hỏi: “cậu muốn làm gì?” của nàng nữa, mọi dục vọng của Trương Hải lặn xuống đáy hồ băng.
Hôm nay, tâm tình của Trương Hải khá tốt.
Câu đầu tiên khi hắn về nhà đã làm cho Trương Linh Tuyền giật mình nhảy dựng lên:
- Có cách thoát nạn rồi!
Lại nói, bên trong con rồng lửa có nhiệt độ khá ấm, nhưng bên ngoài da thịt cũng đã lạnh lại rồi. Hơn nữa, Trương Hải sống ở đây một thời gian, cũng biết được cái xác này ngày càng hao nhiệt, chắc chắn đến một lúc nào đó sẽ hóa băng, trở thành một phần chính thức của khí hậu nơi này.
Lúc này, ở trong làn sương băng giá đó, một thân ảnh “mập mạp” đang dò dẫm di chuyển. Trong tay hắn đang cầm một cây gậy đã đóng băng, phát ra hàn khí nhàn nhạt. Người đó thỉnh thoảng lại chuyển cây gậy sang tay còn lại, tay vừa cầm được xoa lên mặt để giảm bớt sự băng giá.
Nhìn kỹ lại, người kia cũng không mập, chẳng qua là mặc quần áo quá dày, bề ngoài thân thể trở nên cồng kềnh mà thôi.
Hắt xì!
- Cái đệch! Một năm nay bị cúm ba lần rồi! Cái chỗ quỷ quái này sao mà lạnh vãi.
Trương Hải rên hừ hừ, nhưng bước chân không dừng lại chút nào, vẫn từ tốn tiến lên phía trước.
Hắn và Trương Linh Tuyền đã ở lại đây hơn một năm rồi. Vậy mà vẫn chưa thể nào kiếm được cách thoát nạn. Bất đắc dĩ, Trương Hải phải học làm quen với hoàn cảnh, tìm đường mà sống sót trong hoàn cảnh gian khó thế này.
Trở lại thời điểm hơn một năm trước.
Lúc đó, Trương Hải đã chăm sóc Trương Linh Tuyền, nàng cũng khôi phục lại đôi chút, đủ sức để tự lo cho bản thân mình.
Lúc này, Trương Linh Tuyền mới lấy từ trong không gian trữ vật ra một tấm bản đồ.
Bản đồ này khá rộng, trải ra thành một hình vuông, dài hai mét rộng hai mét. Trên đó có ghi chi chít các loại ghi chú, màu sắc cũng vô cùng hỗn tạp, chỗ hồng chỗ trắng, chỗ xanh chỗ vàng.
Theo Trương Linh Tuyền giải thích, đây chính là bản đồ của không gian truyền thừa, được tất cả các học sinh qua cực nhiều thế hệ đúc kết, tích lũy mới vẽ ra được. Mỗi học sinh vào trong này đều có một phần bản đồ, giúp thuận lợi hơn trong việc vượt qua các thử thách.
Tuy rằng bản đồ đã làm chi tiết nhất có thể, nhưng do độ thu nhỏ quá lớn, nhiều chỗ không thể nào chính xác được. Ví dụ như có một vài địa điểm được chằn tinh khủng bố trấn trụ, hoặc là vài loại sinh vật kỳ quái như con rồng lửa này cũng có, nguy hiểm trên đường là không thể tránh khỏi.
Vốn, phần bản đồ này là dành cho Trương Hải, nhưng hắn lại biến mất giữa chừng, vì thế nên Trương Linh Tuyền mới giữ hộ, chờ dịp trao cho hắn.
Theo Trương Linh Tuyền dò dẫm, trong bản đồ này có khoảng sáu vị trí tồn tại Băng Hỏa Linh Thụ, đó đều là nơi mà các tiền nhân đã tới thu hoạch Hỏa Linh Quả, không có gì phải bàn cãi về sự tồn tại ở đó.
Trương Hải nhìn trên bản đồ, sáu vị trí này đều nằm ở cực nam, cả một vùng đều có màu trắng xóa, nhưng những vị trí có Băng Hỏa Linh Thụ thì hơi phiếm hồng một chút, hiển nhiên, vị trí đó có núi lửa tồn tại, nhiệt độ được nâng cao phần nào.
Tuy rằng sáu vị trí chỉ cách nhau vài phân, cùng lắm là vài chục phân trên bản đồ. Nhưng theo cái tỷ lệ thu nhỏ được ghi chép thì ít nhất, mấy vị trí này phải cách nhau từ vài ngàn đến vài chục ngàn cây số. Cơ bản là khoảng cách đánh đố người ta mà!
Trương Hải thấy rung động trong lòng, cái quả cầu mà hắn đang đứng này, đi một vòng quanh nó cũng chỉ mất đến hơn bốn vạn cây số, vậy mà mới chỉ vài ngọn núi ở nơi đây đã cách xa nhau như vậy, thế thì không gian này phải khổng lồ tới mức nào chứ?
Bản đồ này đã được đánh dấu cực kỳ chi tiết, thậm chí còn cách cả cách xác định xem mình đang ở vùng nào trên băng nguyên này.
Nhưng có một vấn đề được Trương Hải đặt ra.
Bọn họ đang ở trên một cái hồ băng, hoặc là sông băng, biển băng gì đó. Bên dưới chắc chắn là nước, làm sao là băng nguyên được.
Trương Linh Tuyền nghe thấy điều này thì hơi nhíu mày, dò dò một lúc rồi tìm ra một vị trí.
Đó là một cái “hồ nhỏ” trên bản đồ. Cả một vùng băng nguyên nam cực cũng chỉ có một cái hồ này thôi. Hồ này được người ta mệnh danh là hồ Băng Mệnh, bởi vì có truyền thuyết, có người đào sâu xuống dưới băng, chạm được vào nước trong hồ nhưng chỉ chạm một ngón tay vào đã bị đóng băng cả sinh mệnh.
Có thể truyền thuyết này chỉ là phóng đại, nhưng từ đó có thể hiểu được nhiệt độ dưới hồ lạnh giá thế nào. Nhưng điều kỳ lạ là ở chỗ, nước ở dưới không hề đóng băng, mà vẫn giữ nguyên thể lỏng, điều này làm cho người ta khó mà hiểu được, mà cũng chẳng có gan đi tìm hiểu.
Để xác định thêm tính chính xác của vấn đề, Trương Linh Tuyền bảo Trương Hải đi làm một việc.
Đào thử lớp băng này, xem nó sâu đến đâu. Đây cũng là cách xác định vị trí của bản thân trên băng nguyên, đã được đúc kết qua rất nhiều thế hệ. Ví dụ như hồ Băng Mệnh này, độ sâu của lớp băng là khoảng hơn bốn mét, không đến năm mét.
Nhưng hai người Trương Hải lại bị rơi vào đám sương mù một lần nữa.
Trương Hải chỉ đào đến gần ba mét là đã chạm tới mặt nước, không trùng khớp chút nào với ghi chép trong bản đồ. Điều này cũng làm Trương Linh Tuyền nghi hoặc không thôi.
Hơn nữa, nước trong “hồ” cũng bị Trương Hải cầm về sử dụng, không có chút kiêng kỵ nào, dưới hồ còn có cả cá và vài loài lưỡng cư, tuy rằng chúng đều có khả năng tấn công người, nhưng đều bị Trương Hải đập cho vài nhát, trợn mắt chết tươi, sau đó thì cho lên giá “hỏa thiêu” xử quyết.
Trương Linh Tuyền nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao mặt băng lại chỉ dày có gần ba mét? Có gì nhầm lẫn chăng? Nhưng nàng nhìn mãi mà cũng chỉ thấy duy nhất cái hồ này trên băng nguyên mà thôi. Cuối cùng, Trương Linh Tuyền kết luận rằng có thể lâu ngày, mặt băng xói mòn hay vì nguyên do gì đó mà mỏng đi, dù sao cũng có câu “nước chảy đá mòn” cơ mà.
Theo như trên bản đồ, ngọn núi lửa có Băng Hỏa Linh Thụ gần nhất là đi về phía Tây Bắc ba nghìn cây số. Lúc đó, Trương Linh Tuyền cũng đã khôi phục đến mức tốt nhất có thể rồi, thế nên hai người quyết định lên đường.
Bây giờ, thực lực của Trương Linh Tuyền đã bị giảm mạnh, chỉ còn ở mức Tự Giác trung cảnh mà thôi. Tuy rằng các chiêu thức trước kia của nàng cũng vẫn dùng được, nhưng sử dụng vô cùng khó khăn, có vài chiêu còn bị phản phệ do không đủ thực lực nữa.
Hai người nghỉ ngơi khoảng hai tháng, sau đó thì lên đường dọc lên phía Tây Bắc. Tất nhiên, phương hướng được dự đoán dựa vào mặt trời.
Nhưng…
Theo trong bản đồ, càng lên phía bắc thì càng ấm hơn!
Hai người Trương Hải lại càng đi càng thấy buốt giá, cái lạnh kinh khủng làm cho họ có cảm giác muốn co quắp thân hình lại, nằm im một chỗ.
Đi không được bao lâu, Trương Linh Tuyền đã gục trước.
Còn Trương Hải, hắn lợi dụng Tam Huyền Điển Bí nên mới trụ được.
Cũng không phải là Tam Huyền Điển Bí quá imba, cái gì cũng là nhất. Nó chỉ có lợi thế ở một số phương diện “cực kỳ có lợi” mà thôi.
Trong một số tiểu thuyết, công pháp của nhân vật chính kinh khủng tới mức anh ấy tu luyện ầm ầm, lại còn đánh vượt cấp, thân thể mạnh mẽ, khí lực mạnh mẽ, v.v… Trương Hải đọc được mà chỉ cười nhạt.
Kiếm đâu ra thứ công pháp siêu quần như thế chứ?
Tam Huyền Điển Bí chỉ có hai đặc điểm nổi bật: tu luyện cực nhanh, nhanh gấp hàng chục lần người khác, thể lực cũng cực tốt. Đó cũng là do khả năng tuần hoàn không ngừng nghỉ của ba loại năng lượng trong thân thể, hỗ trợ nhau tăng tiến.
Còn chuyện chiêu thức tinh diệu bá đạo, đánh vượt cấp thì không có.
Chiêu thức trong Tam Huyền chỉ đảm bảo cho Trương Hải thuộc diện mạnh bạo trong đám đồng cấp mà thôi.
Tu luyện nhanh như chớp, lại còn đòi đánh vượt cấp nữa thì cả thiên hạ này chết hết à?
Tất nhiên, nếu như Trương Hải tìm được vài loại “pháp khí” nghịch thiên nào đó thì lại là chuyện khác.
Sau khi Trương Linh Tuyền ngất đi, Trương Hải cũng bất đắc dĩ, ôm nàng lần theo đường cũ trở về trong miệng rồng.
Tất nhiên, sau đó lại là một màn “chăm sóc”. Cũng may cho Trương Linh Tuyền, nàng mặc khá nhiều áo, chỉ có cái áo bông bên ngoài bị ướt, phải cởi ra, còn đống còn lại thì vẫn giữ nguyên, không có gì thay đổi.
Sau lần đó, Trương Hải cũng một mình dò xét xung quanh rất nhiều lần. Hắn đưa ra kết luận: càng lên phía bắc càng lạnh giá, đi xuống phía nam lại ấm áp hơn.
Trương Hải đưa ra một phán đoán làm cho Trương Linh Tuyền thấy lạnh run.
Họ đang ở Bắc Cực!
- Tại sao lại phải sợ? - Trương Hải nhìn thần thái như mất hồn, run rẩy của Trương Linh Tuyền thì chợt thấy tội nghiệp, đưa tay vỗ vỗ lên tấm lưng của nàng.
Một lúc sau, Trương Linh Tuyền mới bình tĩnh lại, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, rúc trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, giọng nói trở nên run rẩy:
- Trên bản đồ này, chỗ ít chữ nhất là vùng Bắc Cực, cậu có biết tại sao không?
Trương Hải nghi hoặc, mở tấm bản đồ ra, vừa nhìn vào đôi chút, cái miệng của hắn đã suýt thì rớt ra khỏi cằm, mở miệng chửi bậy một câu:
- Cái đạch!
Không chửi thì có thể làm gì?
Cả cái bản đồ này có rất nhiều màu sắc, nhưng mỗi màu cũng chỉ chiếm một diện tích nhỏ mà thôi, sau đó lại sang màu khác, cứ thế đan xen nhau.
Bản đồ chia làm hai nửa, như kiểu bắc bán cầu và nam bán cầu vậy, ở phía nam hầu hết là đất liền, cũng chỉ có vài vùng biển, vài vùng nội hải, và hai vùng biển bám ở rìa Tây và rìa Đông của đại lục mà thôi.
Nhưng ở phía Bắc thì khác.
Một nửa của bắc bán cầu là đất liền, nối sát với phía nam, nhưng một nửa bắc bán cầu còn lại thì…
Hoàn toàn là biển.
Cả một màu xanh biếc vắt ngang từ bên trái sang bên phải, phía bên trên là màu trắng bạc, đại diện cho biển băng. Tất nhiên, ở phía Bắc Cực này lại có một lục địa bị băng nhấn chìm, bên trong có cái gì thì không ai biết.
Bởi vì không có mấy ai sống sót ra được khỏi cái vùng màu trắng khốn kiếp này.
Thử nghĩ xem, khi mà xung quanh ngươi toàn là băng, đến lúc đi đến vùng hết băng, thì lại là biển cả rộng lớn. Ở một nơi đến cây cũng chẳng có mà mọc thế này, ngươi dùng cách gì để vượt qua được vùng biển khổng lồ đó chứ?
Cái vùng biển này như một dải lụa vắt ngang bản đồ, chiều rộng ít nhất cũng phải đến gần nửa mét, tương ứng với năm vạn cây số trên thực tế. Liệu một kẻ đơn độc một mình có vượt qua được cái hoàn cảnh này hay không?
Đáp án là không! Tất nhiên là cũng có ngoại lệ, nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc đó, hai người Trương Hải gần như sụp đổ.
Nhưng Trương Hải vẫn rất kiên cường, hàng ngày ra ngoài thăm dò, cũng đã kiếm được chỗ bắt cá bên dưới hồ. Theo Trương Hải suy đoán, cái hồ này nằm trong đại lục nhỏ ở Bắc Cực, vì vậy nước không có vị mặn, sử dụng rất tốt.
Hàng ngày, hắn ra ngoài bắt cá, tiện thể xách nước về. Trương Linh Tuyền “ở nhà” làm mấy việc lặt vặt như giặt giũ, lại lấy thực phẩm đã còn dư từ đợt săn bắt trước ra chuẩn bị cơm cho hắn. Tình cảnh cứ như là một gia đình nhỏ của thợ săn vậy.
Thời gian rảnh, hai người chẳng biết làm gì khác hơn là tu luyện.
Nếu là hai vợ chồng thật, họ đã tập tành để sinh con rồi. Chỉ là… Trương Hải và Trương Linh Tuyền không phải vợ chồng, do đó khoảng thời gian trống này thật là nhàm chán.
Tất nhiên, Trương Hải sống bên một người đẹp thế này thì cũng khó mà yên ổn. Mỗi khi Trương Linh Tuyền ngây thơ nói: chán quá, làm gì bây giờ? Hắn có niềm xúc động muốn cho nàng biết cái gì là vui thú…
Đã mấy lần, Trương Hải muốn làm thịt nàng. Nhưng những khi đó, nhìn cái vẻ mặt cảnh giác đến cùng cực, còn cả câu hỏi: “cậu muốn làm gì?” của nàng nữa, mọi dục vọng của Trương Hải lặn xuống đáy hồ băng.
Hôm nay, tâm tình của Trương Hải khá tốt.
Câu đầu tiên khi hắn về nhà đã làm cho Trương Linh Tuyền giật mình nhảy dựng lên:
- Có cách thoát nạn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.