Chương 69: Động lòng
Hoàng Ma
02/12/2013
Thứ đầu tiên mà Trương Hải được học, đó là một loại trận pháp có tên “chướng nhãn pháp”.
Nói cho đơn giản, đây là loại thuật che mắt, đánh lạc hướng mục tiêu. Cũng là loại trận cơ bản nhất, đơn giản nhất. Tất nhiên, đơn giản là so sánh với các loại trận pháp khác chứ một kẻ không có tư chất mà dám nói cái này đơn giản thì sẽ bị người ta nhổ vào.
Nói đơn giản, là vì loại trận pháp này không có tính công kích, không có tính phòng ngự, bố trí không quá khó khăn, lại tiêu hao không nhiều năng lượng.
Trương Hải cũng thuộc loại khá thông minh, hơn nữa, hắn có một khả năng đặc biệt vô cùng thích hợp để học trận pháp.
Đó chính là khả năng “vẽ trong đầu” khi tu luyện tinh thần lực. Tuy rằng khả năng vẽ tay của Trương Hải là hạng bét, nhưng khả năng tưởng tượng của hắn thì lại là hạng đầu. Liên Hương Nhu chỉ cần chấm vài điểm lên một tờ giấy, sau đó giảng giải đôi chút là hắn đã có thể tưởng tượng ra hết khung cảnh xung quanh, từng vị trí cơ quan và tác dụng của chúng rồi.
Trận pháp được tạo dựng trên cơ sở là phong thủy, âm dương, ngũ hành, ánh sáng, bóng tối và đủ các loại năng lượng thiên nhiên. Nguyên liệu chủ yếu để tạo trận pháp là bùa chú, thứ này được làm từ hoàng chỉ thượng đẳng, lại dùng chu sa, hoặc là máu tươi của người luyện bùa cũng được.
Bùa chú cũng là một môn văn hóa vô cùng phức tạp và đòi hỏi sự đúc kết, tinh luyện. Do đó, người khủng long không quá rành về thứ này, bởi vì bùa chú không giống như sức mạnh. Sức mạnh có thể rèn trong chiến đấu, còn bùa chú thì không như thế được, sự phát triển của bùa chú cần một thời gian dài để thí nghiệm, nghiên cứu, nó cũng giống như khoa học vậy.
Và tất nhiên, nhân tộc của Liên Hương Nhu thì thỏa mãn điều kiện này, vì thế mà bùa chú, và cả trận pháp chính là phương diện phát triển sáng chói nhất của nhân tộc. Nói không ngoa, nhân tộc có thể dùng số lượng ít ỏi của mình để kháng cự lại khủng long tộc với nhân số áp đảo, có một phần rất lớn là nhờ vào nền văn minh bùa chú và trận pháp này.
Bùa chú cũng có nhiều loại, cả bùa chú và trận pháp đều có liên quan mật thiết đến nhau. Có cả một đoạn lịch sử phát triển rất dài.
Ban đầu, người ta vì muốn tăng tốc độ tu luyện, sáng chế ra bùa chú để hấp thu các năng lượng ấy. Có ba loại cơ bản, tương ứng với ba trường phái, đó là bùa nguyên tố, bùa linh khí và bùa từ linh.
Sau đó, người ta phát hiện có thể dùng bùa này, hấp thu các nguồn năng lượng đó lại, phối hợp với nhau để tạo thành trận pháp, cũng chính là thứ mà Trương Hải học bây giờ.
Lại qua một thời gian dài nữa, trận pháp ngày càng được tinh luyện, ngày càng tiến theo hướng tiện lợi và đơn giản. Cuối cùng người ta nghĩ ra cách phong ấn trận pháp lên chính bùa chú, điều này còn khó hơn nhiều so với bày trận pháp, nhưng người ta lại làm được.
Từ đó, đủ các loại bùa chú như bùa công kích, bùa phòng thủ… cũng ra đời. Nhưng không phải ai cũng chế được loại đó, chế bùa là cả một một nghệ thuật công phu, không có kinh nghiệm, không có danh sư chỉ điểm thì còn lâu mới làm được.
Cũng do sự khó khăn và khan hiếm của các loại bùa cao cấp kia nên chúng không thể phổ cập. Vì thế mà loại bùa cơ bản, cũng chính là loại bùa nguyên thủy kia trở thành thứ phổ biến nhất trong giới tu luyện. Tất nhiên, loại bùa cơ bản này cũng chia làm đủ loại đẳng cấp, đẳng cấp càng cao thì khả năng thu hút năng lượng càng cao, cũng bày ra được trận pháp mạnh mẽ hơn.
Bây giờ Trương Hải đang tập làm thử loại bùa cơ bản nhất, còn may cho hắn, tập làm bùa cơ bản này không cần vẽ nhiều, chỉ cần vài cái vạch là xong. Chứ còn bùa cao cấp thì coi như hắn chịu chết, bởi vì thứ đó cần vẽ lằng nhằng đủ thứ đồ hình bát quái, trời sao gì cũng có.
Khoản vẽ không cần lo lắng nữa rồi, còn về khoản luyện thì càng đơn giản với Trương Hải, chỉ cần dồn một chút khí công, thêm chút thần thức vào trong những đường nét trên bùa, vậy là nó đã có thể hấp thu năng lượng xung quanh, cung cấp cho người ta tập luyện.
Trương Hải cầm sản phẩm đầu tiên ở trên tay, khuôn mặt nghền nghệt, cười tủm tỉm đắc ý. Mặc dù loại bùa này là hàng phế phẩm, nhưng mà bán trên thị trường cũng phải đến mười đồng một tấm, ở trong Lục Diệp thành thấy cũng nhiều, hắn cũng từng mua vài tấm về tu luyện, hiệu quả tu khá tốt nhưng cũng chẳng tăng cường được bao nhiêu, vì thế Trương Hải không bao giờ mua bùa nữa.
Bây giờ mình biết chế bùa rồi, nếu làm nhiều nhiều một chút, bán đi chẳng phải đã kiếm bộn tiền hay sao? Nếu Liên Hương Nhu biết cái suy nghĩ này của hắn thì đã khinh bỉ cho thối mũi. Không ngờ một kẻ theo học nàng mà lại có cái ý nghĩ kiếm ăn nhỏ lẻ thế này!
Trương Hải hứng chí bừng bừng tiếp tục chế bùa, nhưng chỉ sau vài lượt, hắn đã bắt đầu thấy cái ý nghĩ của mình chuối thế nào.
Choáng quá.
Vừa nãy tập khế ước đã tốn vài lạng máu, bây giờ tập chế bùa lại dùng máu tiếp. Trương Hải thấy bỏ ra nhiều máu như vậy để làm mấy tấm bùa rẻ mạt này thì thật không đáng. Thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn, Liên Hương Nhu cười nhạo:
- Đồ ngốc, ta còn chưa nói xong ngươi đã tự cắt máu ra làm, bây giờ thì biết mình ngốc thế nào rồi chứ?
Trương Hải nghi hoặc nhìn nàng, sau đó chuyển sang nhìn chằm chằm. Liên Hương Nhu tuy rằng biết hắn sẽ không làm gì mình, nhưng trong lòng cứ thấy chột dạ, cuối cùng đỏ mặt chui vào trong chăn một lần nữa, hai con mắt long lanh vẫn ló ra, nhìn Trương Hải một cách thật đáng thương.
- Tôi ngốc chỗ nào? - Trương Hải hít một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo đôi chút rồi nói.
- Ngươi… không nhớ ta đã nói sao? Dùng chu sa để vẽ bùa cũng được! Ngươi…
- Chu sa ở đâu? - Trương Hải chợt ngắt lời, nhưng vừa nói xong thì đã vỗ đầu, tự chửi mình ngu ngốc. Chu sa là thứ thông dụng như vậy, chẳng lẽ trong đống không gian trữ vật kia không có một chút nào hay sao?
Quả nhiên, hắn vừa mới lục lọi một lúc đã lôi ra được tới hơn hai mươi mấy hộp chu sa, tất cả đều là dạng bột, đều có màu đỏ gạch nhưng mức độ đậm nhạt khác nhau. Ngoài ra còn hai hộp chu sa rất đặc biệt, một hộp có chu sa lấp lánh ánh vàng, còn một hộp thì có màu bạch kim. Trương Hải hỏi Liên Hương Nhu thì được biết đây là loại chu sa cao cấp, có trộn thêm vàng và bạch kim, tất nhiên đã qua xử lý thích hợp. Hai hộp chu sa này chính là loại tốt nhất để vẽ bùa.
Còn mấy hộp còn lại, tuy chất lượng không bằng nhưng toàn là hàng chất lượng cao, Trương Hải thấy trình mình còn kém, chọn hộp cùi quá thì cũng chẳng làm ăn được gì, nên chọn một hộp có màu sắc thuộc tầm trung.
Làm theo lời Liên Hương Nhu, thả một ít nước vào, sau đó đánh đều lên cho thành dạng dung dịch. Như thế mới vẽ bùa được.
Nếu có một đại sư chế bùa ở đây, có lẽ ngài đã xông vào bóp chết Trương Hải rồi. Hộp chu sa mà hắn đang dùng được xếp hạng thứ hai mươi lăm trong các loại chu sa cao cấp nhất, giá trị một hộp mà hắn vừa dùng cũng đáng giá tới hơn một trăm ngàn đồng, đó còn là giá lý thuyết, chứ nếu quá khan hàng thì giá còn cao hơn nữa. Nếu là các vị đại sư thì chỉ dám đổ một chút ra rồi pha chế, như thế đã xót lắm rồi, vậy mà tên này dám pha chế cả hộp, đã thế lại còn dùng để chế loại bùa mười đồng một tấm… bi ai, thật là quá bi ai a!
Còn may là hắn đã giữ lại hai hộp chu sa hoàng kim, bạch kim, và cả hộp nhợt nhạt trông cùi nhất kia nữa. Đó là hoàng kim chu sa, bạch kim chu sa và đạm quang chu sa, được xếp thứ nhất, thứ hai và thứ năm trong bảng chu sa cao cấp. Giá trị của một hộp đó không phải dùng tiền để đo đếm, có khi dốc hết cả gia sản, tính mạng mà cướp đoạt cũng không thể giành được một phần mười cái hộp mà hắn đang giữ.
Liên Hương Nhu cũng biết, nhưng nàng cũng lười nhắc hắn, bởi vì mấy thứ đó nàng không thiếu, mà chúng cũng chẳng phải của nàng, thừa hơi sao mà đi xót của cho tên vô lại đó.
Cuối cùng, sau một trận đổ mồ hôi, sôi nước mắt, Trương Hải cũng đã vẽ xong, lại đi bố trí một cái chướng nhãn pháp đơn giản. Nhìn thành quả mà mình lao lực cả ngày, cuối cùng hắn cũng thỏa mãn cười hềnh hệch, thần thái ngờ nghệch ấy làm Liên Hương Nhu thầm buồn cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hắn thì lại sợ hãi chui vào trong chăn.
Buổi tối, Trương Hải tắm rửa sạch sẽ, làm chút đồ ăn tự thưởng thức, lại cho con chằn tinh kia ít thịt. Nhìn hắn đang ăn uống ngon lành mà chẳng ngó ngàng gì tới mình, Liên Hương Nhu chợt thấy oán giận trong lòng.
Nhưng sự bất mãn của nàng đã được thay bằng sự cảm động rất nhanh, bởi vì tên đó ăn xong thì lại chạy vào trong bếp, sau khi sục sạo một lúc thì bưng một cái bát có khói nghi ngút ra.
Đó là một bát cháo, nấu từ quả ô xỉ giã nguyễn, lại thêm xương và thịt hầm, cực kỳ thơm ngon. Nhìn bát cháo thơm lừng trước mặt, Liên Hương Nhu chợt nuốt một ngụm nước bọt, bụng nàng cũng đã đói lắm rồi, bây giờ nhìn thấy thứ này cũng muốn ăn lắm chứ.
- Nào, Tiểu Hương Nhu ngoan ngoan, để ca ca chăm cho muội nào… hé hé!
Lối xưng hô ghê tởm làm Liên Hương Nhu nổi da gà, vốn cái bụng đã đói meo, nhưng mặt mũi không thể mất, cuối cùng nàng quay mặt đi, chẳng thèm ngó ngàng tới hắn nữa.
Trương Hải cũng cười cười, đặt bát cháo lên cái tủ đầu giường, cúi thấp người xuống, mạnh mẽ lột cái chăn ra, đưa tay xuống đỡ lấy lưng Liên Hương Nhu, dựng thẳng người nàng lên.
Liên Hương Nhu muốn phản kháng, nhưng sức của nàng chẳng còn bao nhiêu, cuối cùng đành trừng mắt nhìn hắn bất mãn, nhưng cũng không giãy dụa gì nữa.
Trương Hải được một tấc lại tiến thêm một thước, múc một thìa cháo, thổi thổi rồi đưa lên miệng nàng, mồm A A như đang dỗ trẻ con nuốt cháo vậy. Liên Hương Nhu vừa thẹn vừa cuống, cuối cùng dứt khoát mặc kệ hắn.
Trương Hải càng ngày càng thích bắt nạt cô nàng này, không hiểu sao lúc này nàng đáng yêu thế nhỉ? Hắn nhìn nhìn thìa cháo một chút, cuối cùng nhét vào miệng mình, cũng chẳng chần chừ gì nắm lấy cằm Liên Hương Nhu, xoay qua rồi hôn mạnh xuống.
Liên Hương Nhu thất kinh, vừa há miệng ra định kêu thì một dòng cháo ấm trôi vào miệng nàng. Nàng chợt cảm thấy thứ gì đó thật kỳ dị sinh ra trong lòng, nhưng vẫn cố kháng cự, không nuốt xuống.
Trương Hải lại càng tà ác, dứt khoát đưa tay lên bóp cái mũi nhỏ của nàng lại, cuối cùng, Liên Hương Nhu đành chịu khuất phục, nuốt miếng cháo ấy xuống. Trương Hải cũng hài lòng buông ra, giữ nụ cười tủm tỉm nhìn nàng:
- Sao nào? Bây giờ cô chịu ăn hay là để tôi bắt cô phải ăn?
- Ta… - Liên Hương Nhu định hét lên, cuối cùng ỉu xìu nói:
- … ăn!
- Thế có phải ngoan không nào? Nghe lời ca ca từ đầu là tốt nhất, hì hì!
Liên Hương Nhu đỏ mặt, như một cô bé yếu ớt, nuốt từng thìa cháo xuống cổ họng. Cháo đi đến đâu, dạ dày, cũng như cõi lòng nàng trở nên ấm áp tới đó. Nhưng Liên Hương Nhu vẫn cố gắng đè nén cái cảm giác kỳ dị trong lòng kia xuống, nàng tự nhủ trong lòng không cho phép điều đó xảy ra. Bởi vì… chỉ có càng tuyệt tình, vô cảm thì nàng mới càng mạnh. Nàng còn sứ mệnh, còn việc muốn làm, nàng không thể vì điều này mà làm cho cả thân tu vi của mình biến mất…
Nói cho đơn giản, đây là loại thuật che mắt, đánh lạc hướng mục tiêu. Cũng là loại trận cơ bản nhất, đơn giản nhất. Tất nhiên, đơn giản là so sánh với các loại trận pháp khác chứ một kẻ không có tư chất mà dám nói cái này đơn giản thì sẽ bị người ta nhổ vào.
Nói đơn giản, là vì loại trận pháp này không có tính công kích, không có tính phòng ngự, bố trí không quá khó khăn, lại tiêu hao không nhiều năng lượng.
Trương Hải cũng thuộc loại khá thông minh, hơn nữa, hắn có một khả năng đặc biệt vô cùng thích hợp để học trận pháp.
Đó chính là khả năng “vẽ trong đầu” khi tu luyện tinh thần lực. Tuy rằng khả năng vẽ tay của Trương Hải là hạng bét, nhưng khả năng tưởng tượng của hắn thì lại là hạng đầu. Liên Hương Nhu chỉ cần chấm vài điểm lên một tờ giấy, sau đó giảng giải đôi chút là hắn đã có thể tưởng tượng ra hết khung cảnh xung quanh, từng vị trí cơ quan và tác dụng của chúng rồi.
Trận pháp được tạo dựng trên cơ sở là phong thủy, âm dương, ngũ hành, ánh sáng, bóng tối và đủ các loại năng lượng thiên nhiên. Nguyên liệu chủ yếu để tạo trận pháp là bùa chú, thứ này được làm từ hoàng chỉ thượng đẳng, lại dùng chu sa, hoặc là máu tươi của người luyện bùa cũng được.
Bùa chú cũng là một môn văn hóa vô cùng phức tạp và đòi hỏi sự đúc kết, tinh luyện. Do đó, người khủng long không quá rành về thứ này, bởi vì bùa chú không giống như sức mạnh. Sức mạnh có thể rèn trong chiến đấu, còn bùa chú thì không như thế được, sự phát triển của bùa chú cần một thời gian dài để thí nghiệm, nghiên cứu, nó cũng giống như khoa học vậy.
Và tất nhiên, nhân tộc của Liên Hương Nhu thì thỏa mãn điều kiện này, vì thế mà bùa chú, và cả trận pháp chính là phương diện phát triển sáng chói nhất của nhân tộc. Nói không ngoa, nhân tộc có thể dùng số lượng ít ỏi của mình để kháng cự lại khủng long tộc với nhân số áp đảo, có một phần rất lớn là nhờ vào nền văn minh bùa chú và trận pháp này.
Bùa chú cũng có nhiều loại, cả bùa chú và trận pháp đều có liên quan mật thiết đến nhau. Có cả một đoạn lịch sử phát triển rất dài.
Ban đầu, người ta vì muốn tăng tốc độ tu luyện, sáng chế ra bùa chú để hấp thu các năng lượng ấy. Có ba loại cơ bản, tương ứng với ba trường phái, đó là bùa nguyên tố, bùa linh khí và bùa từ linh.
Sau đó, người ta phát hiện có thể dùng bùa này, hấp thu các nguồn năng lượng đó lại, phối hợp với nhau để tạo thành trận pháp, cũng chính là thứ mà Trương Hải học bây giờ.
Lại qua một thời gian dài nữa, trận pháp ngày càng được tinh luyện, ngày càng tiến theo hướng tiện lợi và đơn giản. Cuối cùng người ta nghĩ ra cách phong ấn trận pháp lên chính bùa chú, điều này còn khó hơn nhiều so với bày trận pháp, nhưng người ta lại làm được.
Từ đó, đủ các loại bùa chú như bùa công kích, bùa phòng thủ… cũng ra đời. Nhưng không phải ai cũng chế được loại đó, chế bùa là cả một một nghệ thuật công phu, không có kinh nghiệm, không có danh sư chỉ điểm thì còn lâu mới làm được.
Cũng do sự khó khăn và khan hiếm của các loại bùa cao cấp kia nên chúng không thể phổ cập. Vì thế mà loại bùa cơ bản, cũng chính là loại bùa nguyên thủy kia trở thành thứ phổ biến nhất trong giới tu luyện. Tất nhiên, loại bùa cơ bản này cũng chia làm đủ loại đẳng cấp, đẳng cấp càng cao thì khả năng thu hút năng lượng càng cao, cũng bày ra được trận pháp mạnh mẽ hơn.
Bây giờ Trương Hải đang tập làm thử loại bùa cơ bản nhất, còn may cho hắn, tập làm bùa cơ bản này không cần vẽ nhiều, chỉ cần vài cái vạch là xong. Chứ còn bùa cao cấp thì coi như hắn chịu chết, bởi vì thứ đó cần vẽ lằng nhằng đủ thứ đồ hình bát quái, trời sao gì cũng có.
Khoản vẽ không cần lo lắng nữa rồi, còn về khoản luyện thì càng đơn giản với Trương Hải, chỉ cần dồn một chút khí công, thêm chút thần thức vào trong những đường nét trên bùa, vậy là nó đã có thể hấp thu năng lượng xung quanh, cung cấp cho người ta tập luyện.
Trương Hải cầm sản phẩm đầu tiên ở trên tay, khuôn mặt nghền nghệt, cười tủm tỉm đắc ý. Mặc dù loại bùa này là hàng phế phẩm, nhưng mà bán trên thị trường cũng phải đến mười đồng một tấm, ở trong Lục Diệp thành thấy cũng nhiều, hắn cũng từng mua vài tấm về tu luyện, hiệu quả tu khá tốt nhưng cũng chẳng tăng cường được bao nhiêu, vì thế Trương Hải không bao giờ mua bùa nữa.
Bây giờ mình biết chế bùa rồi, nếu làm nhiều nhiều một chút, bán đi chẳng phải đã kiếm bộn tiền hay sao? Nếu Liên Hương Nhu biết cái suy nghĩ này của hắn thì đã khinh bỉ cho thối mũi. Không ngờ một kẻ theo học nàng mà lại có cái ý nghĩ kiếm ăn nhỏ lẻ thế này!
Trương Hải hứng chí bừng bừng tiếp tục chế bùa, nhưng chỉ sau vài lượt, hắn đã bắt đầu thấy cái ý nghĩ của mình chuối thế nào.
Choáng quá.
Vừa nãy tập khế ước đã tốn vài lạng máu, bây giờ tập chế bùa lại dùng máu tiếp. Trương Hải thấy bỏ ra nhiều máu như vậy để làm mấy tấm bùa rẻ mạt này thì thật không đáng. Thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn, Liên Hương Nhu cười nhạo:
- Đồ ngốc, ta còn chưa nói xong ngươi đã tự cắt máu ra làm, bây giờ thì biết mình ngốc thế nào rồi chứ?
Trương Hải nghi hoặc nhìn nàng, sau đó chuyển sang nhìn chằm chằm. Liên Hương Nhu tuy rằng biết hắn sẽ không làm gì mình, nhưng trong lòng cứ thấy chột dạ, cuối cùng đỏ mặt chui vào trong chăn một lần nữa, hai con mắt long lanh vẫn ló ra, nhìn Trương Hải một cách thật đáng thương.
- Tôi ngốc chỗ nào? - Trương Hải hít một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo đôi chút rồi nói.
- Ngươi… không nhớ ta đã nói sao? Dùng chu sa để vẽ bùa cũng được! Ngươi…
- Chu sa ở đâu? - Trương Hải chợt ngắt lời, nhưng vừa nói xong thì đã vỗ đầu, tự chửi mình ngu ngốc. Chu sa là thứ thông dụng như vậy, chẳng lẽ trong đống không gian trữ vật kia không có một chút nào hay sao?
Quả nhiên, hắn vừa mới lục lọi một lúc đã lôi ra được tới hơn hai mươi mấy hộp chu sa, tất cả đều là dạng bột, đều có màu đỏ gạch nhưng mức độ đậm nhạt khác nhau. Ngoài ra còn hai hộp chu sa rất đặc biệt, một hộp có chu sa lấp lánh ánh vàng, còn một hộp thì có màu bạch kim. Trương Hải hỏi Liên Hương Nhu thì được biết đây là loại chu sa cao cấp, có trộn thêm vàng và bạch kim, tất nhiên đã qua xử lý thích hợp. Hai hộp chu sa này chính là loại tốt nhất để vẽ bùa.
Còn mấy hộp còn lại, tuy chất lượng không bằng nhưng toàn là hàng chất lượng cao, Trương Hải thấy trình mình còn kém, chọn hộp cùi quá thì cũng chẳng làm ăn được gì, nên chọn một hộp có màu sắc thuộc tầm trung.
Làm theo lời Liên Hương Nhu, thả một ít nước vào, sau đó đánh đều lên cho thành dạng dung dịch. Như thế mới vẽ bùa được.
Nếu có một đại sư chế bùa ở đây, có lẽ ngài đã xông vào bóp chết Trương Hải rồi. Hộp chu sa mà hắn đang dùng được xếp hạng thứ hai mươi lăm trong các loại chu sa cao cấp nhất, giá trị một hộp mà hắn vừa dùng cũng đáng giá tới hơn một trăm ngàn đồng, đó còn là giá lý thuyết, chứ nếu quá khan hàng thì giá còn cao hơn nữa. Nếu là các vị đại sư thì chỉ dám đổ một chút ra rồi pha chế, như thế đã xót lắm rồi, vậy mà tên này dám pha chế cả hộp, đã thế lại còn dùng để chế loại bùa mười đồng một tấm… bi ai, thật là quá bi ai a!
Còn may là hắn đã giữ lại hai hộp chu sa hoàng kim, bạch kim, và cả hộp nhợt nhạt trông cùi nhất kia nữa. Đó là hoàng kim chu sa, bạch kim chu sa và đạm quang chu sa, được xếp thứ nhất, thứ hai và thứ năm trong bảng chu sa cao cấp. Giá trị của một hộp đó không phải dùng tiền để đo đếm, có khi dốc hết cả gia sản, tính mạng mà cướp đoạt cũng không thể giành được một phần mười cái hộp mà hắn đang giữ.
Liên Hương Nhu cũng biết, nhưng nàng cũng lười nhắc hắn, bởi vì mấy thứ đó nàng không thiếu, mà chúng cũng chẳng phải của nàng, thừa hơi sao mà đi xót của cho tên vô lại đó.
Cuối cùng, sau một trận đổ mồ hôi, sôi nước mắt, Trương Hải cũng đã vẽ xong, lại đi bố trí một cái chướng nhãn pháp đơn giản. Nhìn thành quả mà mình lao lực cả ngày, cuối cùng hắn cũng thỏa mãn cười hềnh hệch, thần thái ngờ nghệch ấy làm Liên Hương Nhu thầm buồn cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hắn thì lại sợ hãi chui vào trong chăn.
Buổi tối, Trương Hải tắm rửa sạch sẽ, làm chút đồ ăn tự thưởng thức, lại cho con chằn tinh kia ít thịt. Nhìn hắn đang ăn uống ngon lành mà chẳng ngó ngàng gì tới mình, Liên Hương Nhu chợt thấy oán giận trong lòng.
Nhưng sự bất mãn của nàng đã được thay bằng sự cảm động rất nhanh, bởi vì tên đó ăn xong thì lại chạy vào trong bếp, sau khi sục sạo một lúc thì bưng một cái bát có khói nghi ngút ra.
Đó là một bát cháo, nấu từ quả ô xỉ giã nguyễn, lại thêm xương và thịt hầm, cực kỳ thơm ngon. Nhìn bát cháo thơm lừng trước mặt, Liên Hương Nhu chợt nuốt một ngụm nước bọt, bụng nàng cũng đã đói lắm rồi, bây giờ nhìn thấy thứ này cũng muốn ăn lắm chứ.
- Nào, Tiểu Hương Nhu ngoan ngoan, để ca ca chăm cho muội nào… hé hé!
Lối xưng hô ghê tởm làm Liên Hương Nhu nổi da gà, vốn cái bụng đã đói meo, nhưng mặt mũi không thể mất, cuối cùng nàng quay mặt đi, chẳng thèm ngó ngàng tới hắn nữa.
Trương Hải cũng cười cười, đặt bát cháo lên cái tủ đầu giường, cúi thấp người xuống, mạnh mẽ lột cái chăn ra, đưa tay xuống đỡ lấy lưng Liên Hương Nhu, dựng thẳng người nàng lên.
Liên Hương Nhu muốn phản kháng, nhưng sức của nàng chẳng còn bao nhiêu, cuối cùng đành trừng mắt nhìn hắn bất mãn, nhưng cũng không giãy dụa gì nữa.
Trương Hải được một tấc lại tiến thêm một thước, múc một thìa cháo, thổi thổi rồi đưa lên miệng nàng, mồm A A như đang dỗ trẻ con nuốt cháo vậy. Liên Hương Nhu vừa thẹn vừa cuống, cuối cùng dứt khoát mặc kệ hắn.
Trương Hải càng ngày càng thích bắt nạt cô nàng này, không hiểu sao lúc này nàng đáng yêu thế nhỉ? Hắn nhìn nhìn thìa cháo một chút, cuối cùng nhét vào miệng mình, cũng chẳng chần chừ gì nắm lấy cằm Liên Hương Nhu, xoay qua rồi hôn mạnh xuống.
Liên Hương Nhu thất kinh, vừa há miệng ra định kêu thì một dòng cháo ấm trôi vào miệng nàng. Nàng chợt cảm thấy thứ gì đó thật kỳ dị sinh ra trong lòng, nhưng vẫn cố kháng cự, không nuốt xuống.
Trương Hải lại càng tà ác, dứt khoát đưa tay lên bóp cái mũi nhỏ của nàng lại, cuối cùng, Liên Hương Nhu đành chịu khuất phục, nuốt miếng cháo ấy xuống. Trương Hải cũng hài lòng buông ra, giữ nụ cười tủm tỉm nhìn nàng:
- Sao nào? Bây giờ cô chịu ăn hay là để tôi bắt cô phải ăn?
- Ta… - Liên Hương Nhu định hét lên, cuối cùng ỉu xìu nói:
- … ăn!
- Thế có phải ngoan không nào? Nghe lời ca ca từ đầu là tốt nhất, hì hì!
Liên Hương Nhu đỏ mặt, như một cô bé yếu ớt, nuốt từng thìa cháo xuống cổ họng. Cháo đi đến đâu, dạ dày, cũng như cõi lòng nàng trở nên ấm áp tới đó. Nhưng Liên Hương Nhu vẫn cố gắng đè nén cái cảm giác kỳ dị trong lòng kia xuống, nàng tự nhủ trong lòng không cho phép điều đó xảy ra. Bởi vì… chỉ có càng tuyệt tình, vô cảm thì nàng mới càng mạnh. Nàng còn sứ mệnh, còn việc muốn làm, nàng không thể vì điều này mà làm cho cả thân tu vi của mình biến mất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.