Chương 102: Hàn Kỳ Lân nổi giận!
Hoàng Ma
02/12/2013
- Này này! Người anh em, người anh em làm chi ngoài nớ
rứa? Tui hổng có làm gì sất á! Tự dưng người anh em chặn đường tui chi
rứa? - Trương Hải gượng gạo phát ra một trận giọng điệu buồn nôn, làm
cho Trương Linh Tuyền hơi run rẩy cánh tay, chắc đang nhịn cười mà không dám cười.
Cùng lúc nói mấy lời này, Trương Hải âm thầm giới bị, cũng quan sát thật kỹ con Hàn Kỳ Lân này.
Đó là hình dáng nguyên bản của tam giác long! Một thân to lớn, dài đến hơn chín mét, cao gần bốn mét, toàn thân tỏa ra hàn khí khiếp người. Da của nó có màu lam nhạt, nói cho chính xác thì là màu xanh da trời, nhưng Trương Hải có thể nhạy bén nhận ra, cái màu xanh này chỉ là một lớp khí mờ mờ ảo ảo bao trùm, căn bản không phải màu da thật của nó.
Đặc biệt, ba cái sừng trên đầu đang hung hăng chọc chọc trong không khí, hai đôi mắt ẩn dưới hai cái sừng ở trán đang lóe ra từng đợt tham lam.
Trương Hải nhíu nhíu mày.
Bởi vì con vật kia vừa mới truyền âm cho hắn!
- Đưa tim rồng ra đây! - Đây là lời nó nói.
Không chỉ Trương Hải, cả Trương Linh Tuyền cũng nghe thấy. Hai người liếc nhau một cái, trong mắt đồng thời hiện ra sự nhất trí, không do dự gì mà ném thẳng tim rồng về phía con Hàn Kỳ Lân kia.
Tim rồng này có tác dụng giữ ấm trong khí hậu thế này, nhưng ở nơi đây, sự lạnh giá đã được giảm đi nhiều, tác dụng của tim rồng cũng không quan trọng nữa. Chỉ là, mất đi một bảo bối tu luyện như thế khiến Trương Linh Tuyền hơi tiếc nuối.
Nhưng khi đưa tay ra nửa đường, còn chưa rời tay thì Trương Hải đã giữ lại, cất giọng nghi ngờ nói:
- Đưa cho người anh em thì người anh em sẽ để bọn tôi đi chứ? - Trương Hải nghi ngờ nói.
- Không! - Hàn Kỳ Lân nói.
- Tao chỉ nói bọn mày đưa! Đâu có bảo đưa ra là tha cho chúng mày đâu!
Hàn Kỳ Lân nói thẳng. Xem ra tâm tư nó cũng khá đơn thuần, không biết lừa dối. Quả đúng là vừa nãy nó chỉ bảo Trương Hải đưa ra chứ chưa hề nói đưa ra là thoát.
- Vậy người anh em muốn làm gì? - Trương Hải vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh, không để xung động, vì tình thế bây giờ quá nguy hiểm.
- Yên tâm! Tao không giết bọn mày đâu! - Hàn Kỳ Lân cười lạnh. Tiếng cười truyền thẳng vào tâm linh làm người ta có cảm giác khá là quái dị.
- Tao vừa tăng tiến tu vi! Bây giờ đang lĩnh ngộ thần thông thứ hai, hy vọng sẽ đạt được thần thông hóa hình! Cần bọn mày làm người hầu của tao một chút! Sao hả? Đồng ý chứ?
Hàn Kỳ Lân cười đắc ý vô cùng, giống như mọi chuyện đã nằm gọn trong túi nó. Nó muốn làm gì thì làm vậy.
Trương Hải nhíu mày, Trương Linh Tuyền cũng nhíu mày.
Mẹ kiếp! Đòi đồ, tao cho mày còn được, dù gì thì bọn ông cũng không đánh lại. Nhưng nếu mày có cái ý tưởng khốn nạn như thế dù chết ông cũng không cho mày sống yên ổn.
Trương Hải còn chưa trả lời thì Cún trong không gian linh thú đã chửi ầm cả lên:
- Đại ca! Không được đồng ý nó! Anh mà đồng ý thì em khinh bỉ anh! Má nó, thằng chó này tưởng nó tu đến Thần Thông trung cảnh mà to à? Anh để em ra chiến với nó, em không tin loại không biết bay như nó mà làm gì được em! Anh tranh thủ chạy đi, sau đó có đánh thua đi nữa thì em cũng chạy được, nó không ăn được em đâu!
- Chú có chiến được không đấy? Con Hàn Kỳ Lân này là chằn tinh tu khí, vốn đã là khắc tinh của chú! Tu vi nó lại cao hơn, lại chiếm được ưu thế môi trường, chẳng phải chú bảo không thích ứng với cái đống băng này rồi hay sao?
- Anh nói nhiều làm gì? Chẳng phải chính anh cũng nghĩ thế à? Còn làm trò! Đừng có lo, em biết bay, đánh không lại thì chạy, cứ thỉnh thoảng ngồi rỉa nó một hai phát, dù không làm gì được nó thì cũng cầm chân được! Anh cứ để em ra chiến với nó!
Trương Hải bị nói toạc ra tâm tư thì hơi ngượng ngùng. Công nhận là bây giờ, ngoài cún ra thì hắn chẳng còn thủ đoạn nào khác để mà thoát thân cả. Chẳng qua… trốn được một lần thì con vật này lại đuổi theo mình lần khác, mình còn đang hoạt động trên cái đại lục băng này, biết lúc nào nó xiên cho mình một sừng từ dưới lên chứ? Vì thế nên vừa rồi Trương Hải mới chịu vứt quả tim rồng kia ra để cho xong chuyện.
Nhưng không ngờ đồ khốn nạn này còn có cái tâm tư kia, hắn làm sao mà chịu được chứ?
- Được rồi, chú bình tĩnh! Tý nữa anh thả ra một phát là chú phát động công kích mạnh nhất vào cho anh! Mình yếu thế thì phải chơi đánh lén. - Trương Hải âm hiểm nói.
Hít sâu một hơi, Trương Hải nắm lấy tay Trương Linh Tuyền, gãi gãi vài cái rồi nói:
- Được rồi! Tôi làm phục vụ cho người anh em! Sau khi xong việc, người anh em sẽ thả bọn tôi đi chứ? - Trương Hải vừa nói vừa dắt tay Trương Linh Tuyền đến lại gần nó. Trương Linh Tuyền chưa hiểu gì, nhưng thấy hắn đã ra hiệu thì cũng ngoan ngoãn làm theo.
- Vậy thì còn xem thái độ của bọn mày. - Con Hàn Kỳ Lân cũng trả lời rất lập lờ.
Trương Hải làm ra vẻ mặt cứng ngắc nói:
- Người anh em! Đừng có quá đáng thế chứ! - Giọng nói vô cùng khổ sáp, giống như một cô gái đáng thương, đang bất lực trước cường quyền, chờ bị lăng nhục vậy!
- Tao không quá đáng! - Hàn Kỳ Lân nghiêm nghị nói:
- Mày phải tự hào khi tao đề phòng mày như vậy chứ! Điều đó chứng tỏ tao đang tôn trọng mày mà! Tao tôn trọng mày thì mày cũng nên tôn trọng ý kiến của tao, đồng ý nhanh lên!
Trương Hải trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thổ huyết. Cái lý lẽ chó má gì vậy? Lời vô sỉ như vậy mà cũng nói ra được à?
Trương Linh Tuyền đứng bên cạnh cũng khóc không ra nước mắt! Nàng sống đến bây giờ rồi mà lần đầu tiên mới thấy một người… à không, là một con Hàn Kỳ Lân vô sỉ đến mức này.
- Không thương lượng được sao? - Trương Hải đang cố tìm một cơ hội tốt nhất, vì thế tận lực khuếch tán sự chú ý của nó.
- Có! - Hàn Kỳ Lân nói:
- Mày có thể làm người hầu cho tao cả đời cũng được! Tao hứa không ghét bỏ đuổi mày đi đâu!
Ặc!
Trương Hải tức đến sắp ngất xỉu. Cũng may, hắn đang tìm cơ hội chứ không phải là thương lượng với nó, nếu không thì hôm nay… tức chết lão phu rồi!
- Ê, quyết định nhanh lên mày! Tao không có nhiều thời gian đâu! - Hàn Kỳ Lân thúc giục.
- Được rồi! Tôi đồng ý làm người hầu cho người anh em cả đời. - Trương Hải giả vờ khóc lóc nói, dáng vẻ ủy khuất, vô cùng ủy khuất.
Hàn Kỳ Lân ngẩn ra.
Cái điều kiện sau vốn là thứ nó đưa ra để uy hiếp, không ngờ thằng ngu này đồng ý thật!
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Chẳng lẽ mị lực của Bản Kỳ Lân quá lớn, vừa gặp một phát đã được tên kia ưu ái… phì phì. Cái con mẹ nó, bản Kỳ Lân là một đại lão gia nha, nhìn cái tên kia cũng đẹp trai, nhưng không phải là hình mẫu mà ta thích.
Hàn Kỳ Lân còn đang tự sướng ầm ầm thì đột nhiên một luồng áp lực khủng bố tràn đến làm nó giật nảy mình.
Còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì thì đầu óc đã như mê muội, một đoàn sóng âm hung bạo xung tới như muốn phá tan cái hệ thần kinh đáng thương của nó ra. Hàn Kỳ Lân không nhịn nổi mà rống mạnh một tiếng, hơi triệt cái thanh âm kia đi rồi nhanh chóng vận hàn khí trong người, bao bọc lại mọi cơ quan ngõ ngách trong cơ thể. Lúc này, tác dụng của đoàn sóng âm kia mới giảm đi nhanh chóng.
Vừa nhìn lại một cái, hai cái bóng người vừa đứng đây đã lách qua người nó, chạy biến về đằng sau. Cái thằng vừa rồi còn đang nhăn nhó giờ chạy còn nhanh hơn thỏ, nào có chút ý khuất phục nào chứ?
Điều này làm nó vô cùng tức giận.
Quả nhiên, nhiều người… ặc, nhiều chằn nói loài người cực kỳ giảo hoạt, âm hiểm, quả không sai. Đòn vừa rồi thiếu chút nữa đã làm Bản Kỳ Lân đi tong rồi.
Tức giận!
Tức chết mất!
Hàn Kỳ Lân hung hăng nhìn chằm chằm vào cái nguồn phát âm kia. Đó là một con chằn tinh Pretanodon, bây giờ nó cũng đang vô cùng giận dữ nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng mà… cặp mắt kia sao mà “xinh đẹp” thế!
Vừa mới nhìn một cái mà đã như lấy mất hết cả hồn phách của Bản Kỳ Lân… không được, ta yêu nàng mất rồi…
- Ê! Mụ đàn bà kia! Mụ giúp hai tên kia chạy thoát cũng được! Bây giờ mụ về với ta, chờ ta hóa hình xong lại giúp mụ hóa hình, hai chúng ta cùng sinh con, được chứ?
Hàn Kỳ Lân chợt nhảy dựng lên, lời nói vô cùng trực tiếp, hơn nữa còn gọi “mụ”, đúng là không biết tý gì về “tình thú” cả.
Nếu Trương Hải ở đây thì đã khinh bỉ Hàn Kỳ Lân đến chết, đúng là đồ không biết cưa gái!
Nhưng mà… xưa nay Trương Hải vẫn coi cún là “chú em”, giờ mà biết đó là “cô em” thì thế nào nhỉ?
Cún nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh như xé rách không gian nhưng khi chạm vào Hàn Kỳ Lân thì chẳng có tác dụng gì. Chỉ thấy nó cười nhạo:
- Mụ không cần chống cự! Ta biết mụ thuộc dòng hồn tinh, thuộc loại biết bay, tu hồn! Nếu mụ dùng lôi thì ta còn sợ một chút, chứ dùng cái thể loại phong lực kích âm này thì không có tác dụng gì đâu!
Hàn Kỳ Lân vừa nói xong thì đã thấy không đúng.
Nó vốn tưởng Pretanodon đằng kia chỉ biết mỗi phong hệ, vì vậy mới nói ra câu kia, nhưng nói xong thì lại thấy cái sừng trên đầu nó chớp chớp, mắt cũng híp lại như đang nở một nụ cười quỷ dị.
Không xong!
Hàn Kỳ Lân vận khí toàn thân, chợt hừ một tiếng thật mạnh. Từ mũi của nó chợt phun ra từng trận hàn khí làm người ta rét lạnh.
Chằn tinh không hề luống cuống, vừa nhảy một cái đã bay tít lên trên cao, cái miệng dài kẹp như hai chiếc kìm thép được há ra, một từng đoàn sấm sét đang hội tụ ở đó, cả trời đất như thất sắc, ảm đạm, từng tiếng sấm kinh thiên cũng vang lên giữa trời xanh.
- Ê ê, đợi tý đợi tý! Có gì nói sau, đừng chơi cái trò đó…
Hàn Kỳ Lân cuống quýt nói, nhưng Cún mặc kệ, chỉ phun một cái, đoàn lôi quang kia đã lao thẳng lên đầu Hàn Kỳ Lân, tốc độ đúng là “nhanh như chớp”.
Hàn Kỳ Lân tỏ ra vẻ cực kỳ khó chịu, cũng có sự bất đắc dĩ, nhưng trong đó không có chút nào sợ hãi. Khó chịu là vì sắp ăn đòn rồi, bất đắc dĩ là thân thể này lớn quá, không tránh được khối lôi cầu kia, còn không sợ hãi là vì…
Oành.
Oành oành oành.
Âm thanh bùng nổ như tiếng trời đất oán than, ngay cả Trương Linh Tuyền phía xa cũng không nhịn được mà run rẩy. Trương Hải chợt dừng bước, đang truyền tâm linh để xem Cún ra sao rồi.
Gào…
Một tiếng rống cuồng bạo vang lên làm cho Trương Hải giật thót mình.
Ngay cả Cún cũng cuống quýt né sang một bên, thần tình vô cùng cảnh giác.
Khi cái làn khói bụi do băng tuyết văng tứ tung tan đi, thân ảnh Hàn Kỳ Lân đã đứng bên dưới, vô cùng chật vật, hàn khí màu lam nhạt trên người cũng lung la lung lay, nhưng cặp mắt của nó thì đã hơi chuyển sang màu đỏ.
- Đáng chết! Tao bảo dừng lại, có gì từ từ nói cơ mà! Mày có biết tao ghét nhất là bị người ta công kích, dù chỉ là công kích như con kiến đốt không hả? Con mẹ nó, mày chết chắc rồi…
Tiếng này chỉ là truyền âm, còn Trương Hải thì chỉ nghe thấy những tiếng gào rống phẫn nộ vô bì. Cùng lúc đó, Cún cũng truyền âm lại cho hắn những lời này, trong tâm tình có vẻ vô cùng lo lắng.
Hàn Kỳ Lân bị chọc giận rồi! Lần này ngay cả cún cũng thấy khó mà ăn được nó!
Cùng lúc nói mấy lời này, Trương Hải âm thầm giới bị, cũng quan sát thật kỹ con Hàn Kỳ Lân này.
Đó là hình dáng nguyên bản của tam giác long! Một thân to lớn, dài đến hơn chín mét, cao gần bốn mét, toàn thân tỏa ra hàn khí khiếp người. Da của nó có màu lam nhạt, nói cho chính xác thì là màu xanh da trời, nhưng Trương Hải có thể nhạy bén nhận ra, cái màu xanh này chỉ là một lớp khí mờ mờ ảo ảo bao trùm, căn bản không phải màu da thật của nó.
Đặc biệt, ba cái sừng trên đầu đang hung hăng chọc chọc trong không khí, hai đôi mắt ẩn dưới hai cái sừng ở trán đang lóe ra từng đợt tham lam.
Trương Hải nhíu nhíu mày.
Bởi vì con vật kia vừa mới truyền âm cho hắn!
- Đưa tim rồng ra đây! - Đây là lời nó nói.
Không chỉ Trương Hải, cả Trương Linh Tuyền cũng nghe thấy. Hai người liếc nhau một cái, trong mắt đồng thời hiện ra sự nhất trí, không do dự gì mà ném thẳng tim rồng về phía con Hàn Kỳ Lân kia.
Tim rồng này có tác dụng giữ ấm trong khí hậu thế này, nhưng ở nơi đây, sự lạnh giá đã được giảm đi nhiều, tác dụng của tim rồng cũng không quan trọng nữa. Chỉ là, mất đi một bảo bối tu luyện như thế khiến Trương Linh Tuyền hơi tiếc nuối.
Nhưng khi đưa tay ra nửa đường, còn chưa rời tay thì Trương Hải đã giữ lại, cất giọng nghi ngờ nói:
- Đưa cho người anh em thì người anh em sẽ để bọn tôi đi chứ? - Trương Hải nghi ngờ nói.
- Không! - Hàn Kỳ Lân nói.
- Tao chỉ nói bọn mày đưa! Đâu có bảo đưa ra là tha cho chúng mày đâu!
Hàn Kỳ Lân nói thẳng. Xem ra tâm tư nó cũng khá đơn thuần, không biết lừa dối. Quả đúng là vừa nãy nó chỉ bảo Trương Hải đưa ra chứ chưa hề nói đưa ra là thoát.
- Vậy người anh em muốn làm gì? - Trương Hải vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh, không để xung động, vì tình thế bây giờ quá nguy hiểm.
- Yên tâm! Tao không giết bọn mày đâu! - Hàn Kỳ Lân cười lạnh. Tiếng cười truyền thẳng vào tâm linh làm người ta có cảm giác khá là quái dị.
- Tao vừa tăng tiến tu vi! Bây giờ đang lĩnh ngộ thần thông thứ hai, hy vọng sẽ đạt được thần thông hóa hình! Cần bọn mày làm người hầu của tao một chút! Sao hả? Đồng ý chứ?
Hàn Kỳ Lân cười đắc ý vô cùng, giống như mọi chuyện đã nằm gọn trong túi nó. Nó muốn làm gì thì làm vậy.
Trương Hải nhíu mày, Trương Linh Tuyền cũng nhíu mày.
Mẹ kiếp! Đòi đồ, tao cho mày còn được, dù gì thì bọn ông cũng không đánh lại. Nhưng nếu mày có cái ý tưởng khốn nạn như thế dù chết ông cũng không cho mày sống yên ổn.
Trương Hải còn chưa trả lời thì Cún trong không gian linh thú đã chửi ầm cả lên:
- Đại ca! Không được đồng ý nó! Anh mà đồng ý thì em khinh bỉ anh! Má nó, thằng chó này tưởng nó tu đến Thần Thông trung cảnh mà to à? Anh để em ra chiến với nó, em không tin loại không biết bay như nó mà làm gì được em! Anh tranh thủ chạy đi, sau đó có đánh thua đi nữa thì em cũng chạy được, nó không ăn được em đâu!
- Chú có chiến được không đấy? Con Hàn Kỳ Lân này là chằn tinh tu khí, vốn đã là khắc tinh của chú! Tu vi nó lại cao hơn, lại chiếm được ưu thế môi trường, chẳng phải chú bảo không thích ứng với cái đống băng này rồi hay sao?
- Anh nói nhiều làm gì? Chẳng phải chính anh cũng nghĩ thế à? Còn làm trò! Đừng có lo, em biết bay, đánh không lại thì chạy, cứ thỉnh thoảng ngồi rỉa nó một hai phát, dù không làm gì được nó thì cũng cầm chân được! Anh cứ để em ra chiến với nó!
Trương Hải bị nói toạc ra tâm tư thì hơi ngượng ngùng. Công nhận là bây giờ, ngoài cún ra thì hắn chẳng còn thủ đoạn nào khác để mà thoát thân cả. Chẳng qua… trốn được một lần thì con vật này lại đuổi theo mình lần khác, mình còn đang hoạt động trên cái đại lục băng này, biết lúc nào nó xiên cho mình một sừng từ dưới lên chứ? Vì thế nên vừa rồi Trương Hải mới chịu vứt quả tim rồng kia ra để cho xong chuyện.
Nhưng không ngờ đồ khốn nạn này còn có cái tâm tư kia, hắn làm sao mà chịu được chứ?
- Được rồi, chú bình tĩnh! Tý nữa anh thả ra một phát là chú phát động công kích mạnh nhất vào cho anh! Mình yếu thế thì phải chơi đánh lén. - Trương Hải âm hiểm nói.
Hít sâu một hơi, Trương Hải nắm lấy tay Trương Linh Tuyền, gãi gãi vài cái rồi nói:
- Được rồi! Tôi làm phục vụ cho người anh em! Sau khi xong việc, người anh em sẽ thả bọn tôi đi chứ? - Trương Hải vừa nói vừa dắt tay Trương Linh Tuyền đến lại gần nó. Trương Linh Tuyền chưa hiểu gì, nhưng thấy hắn đã ra hiệu thì cũng ngoan ngoãn làm theo.
- Vậy thì còn xem thái độ của bọn mày. - Con Hàn Kỳ Lân cũng trả lời rất lập lờ.
Trương Hải làm ra vẻ mặt cứng ngắc nói:
- Người anh em! Đừng có quá đáng thế chứ! - Giọng nói vô cùng khổ sáp, giống như một cô gái đáng thương, đang bất lực trước cường quyền, chờ bị lăng nhục vậy!
- Tao không quá đáng! - Hàn Kỳ Lân nghiêm nghị nói:
- Mày phải tự hào khi tao đề phòng mày như vậy chứ! Điều đó chứng tỏ tao đang tôn trọng mày mà! Tao tôn trọng mày thì mày cũng nên tôn trọng ý kiến của tao, đồng ý nhanh lên!
Trương Hải trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thổ huyết. Cái lý lẽ chó má gì vậy? Lời vô sỉ như vậy mà cũng nói ra được à?
Trương Linh Tuyền đứng bên cạnh cũng khóc không ra nước mắt! Nàng sống đến bây giờ rồi mà lần đầu tiên mới thấy một người… à không, là một con Hàn Kỳ Lân vô sỉ đến mức này.
- Không thương lượng được sao? - Trương Hải đang cố tìm một cơ hội tốt nhất, vì thế tận lực khuếch tán sự chú ý của nó.
- Có! - Hàn Kỳ Lân nói:
- Mày có thể làm người hầu cho tao cả đời cũng được! Tao hứa không ghét bỏ đuổi mày đi đâu!
Ặc!
Trương Hải tức đến sắp ngất xỉu. Cũng may, hắn đang tìm cơ hội chứ không phải là thương lượng với nó, nếu không thì hôm nay… tức chết lão phu rồi!
- Ê, quyết định nhanh lên mày! Tao không có nhiều thời gian đâu! - Hàn Kỳ Lân thúc giục.
- Được rồi! Tôi đồng ý làm người hầu cho người anh em cả đời. - Trương Hải giả vờ khóc lóc nói, dáng vẻ ủy khuất, vô cùng ủy khuất.
Hàn Kỳ Lân ngẩn ra.
Cái điều kiện sau vốn là thứ nó đưa ra để uy hiếp, không ngờ thằng ngu này đồng ý thật!
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Chẳng lẽ mị lực của Bản Kỳ Lân quá lớn, vừa gặp một phát đã được tên kia ưu ái… phì phì. Cái con mẹ nó, bản Kỳ Lân là một đại lão gia nha, nhìn cái tên kia cũng đẹp trai, nhưng không phải là hình mẫu mà ta thích.
Hàn Kỳ Lân còn đang tự sướng ầm ầm thì đột nhiên một luồng áp lực khủng bố tràn đến làm nó giật nảy mình.
Còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì thì đầu óc đã như mê muội, một đoàn sóng âm hung bạo xung tới như muốn phá tan cái hệ thần kinh đáng thương của nó ra. Hàn Kỳ Lân không nhịn nổi mà rống mạnh một tiếng, hơi triệt cái thanh âm kia đi rồi nhanh chóng vận hàn khí trong người, bao bọc lại mọi cơ quan ngõ ngách trong cơ thể. Lúc này, tác dụng của đoàn sóng âm kia mới giảm đi nhanh chóng.
Vừa nhìn lại một cái, hai cái bóng người vừa đứng đây đã lách qua người nó, chạy biến về đằng sau. Cái thằng vừa rồi còn đang nhăn nhó giờ chạy còn nhanh hơn thỏ, nào có chút ý khuất phục nào chứ?
Điều này làm nó vô cùng tức giận.
Quả nhiên, nhiều người… ặc, nhiều chằn nói loài người cực kỳ giảo hoạt, âm hiểm, quả không sai. Đòn vừa rồi thiếu chút nữa đã làm Bản Kỳ Lân đi tong rồi.
Tức giận!
Tức chết mất!
Hàn Kỳ Lân hung hăng nhìn chằm chằm vào cái nguồn phát âm kia. Đó là một con chằn tinh Pretanodon, bây giờ nó cũng đang vô cùng giận dữ nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng mà… cặp mắt kia sao mà “xinh đẹp” thế!
Vừa mới nhìn một cái mà đã như lấy mất hết cả hồn phách của Bản Kỳ Lân… không được, ta yêu nàng mất rồi…
- Ê! Mụ đàn bà kia! Mụ giúp hai tên kia chạy thoát cũng được! Bây giờ mụ về với ta, chờ ta hóa hình xong lại giúp mụ hóa hình, hai chúng ta cùng sinh con, được chứ?
Hàn Kỳ Lân chợt nhảy dựng lên, lời nói vô cùng trực tiếp, hơn nữa còn gọi “mụ”, đúng là không biết tý gì về “tình thú” cả.
Nếu Trương Hải ở đây thì đã khinh bỉ Hàn Kỳ Lân đến chết, đúng là đồ không biết cưa gái!
Nhưng mà… xưa nay Trương Hải vẫn coi cún là “chú em”, giờ mà biết đó là “cô em” thì thế nào nhỉ?
Cún nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh như xé rách không gian nhưng khi chạm vào Hàn Kỳ Lân thì chẳng có tác dụng gì. Chỉ thấy nó cười nhạo:
- Mụ không cần chống cự! Ta biết mụ thuộc dòng hồn tinh, thuộc loại biết bay, tu hồn! Nếu mụ dùng lôi thì ta còn sợ một chút, chứ dùng cái thể loại phong lực kích âm này thì không có tác dụng gì đâu!
Hàn Kỳ Lân vừa nói xong thì đã thấy không đúng.
Nó vốn tưởng Pretanodon đằng kia chỉ biết mỗi phong hệ, vì vậy mới nói ra câu kia, nhưng nói xong thì lại thấy cái sừng trên đầu nó chớp chớp, mắt cũng híp lại như đang nở một nụ cười quỷ dị.
Không xong!
Hàn Kỳ Lân vận khí toàn thân, chợt hừ một tiếng thật mạnh. Từ mũi của nó chợt phun ra từng trận hàn khí làm người ta rét lạnh.
Chằn tinh không hề luống cuống, vừa nhảy một cái đã bay tít lên trên cao, cái miệng dài kẹp như hai chiếc kìm thép được há ra, một từng đoàn sấm sét đang hội tụ ở đó, cả trời đất như thất sắc, ảm đạm, từng tiếng sấm kinh thiên cũng vang lên giữa trời xanh.
- Ê ê, đợi tý đợi tý! Có gì nói sau, đừng chơi cái trò đó…
Hàn Kỳ Lân cuống quýt nói, nhưng Cún mặc kệ, chỉ phun một cái, đoàn lôi quang kia đã lao thẳng lên đầu Hàn Kỳ Lân, tốc độ đúng là “nhanh như chớp”.
Hàn Kỳ Lân tỏ ra vẻ cực kỳ khó chịu, cũng có sự bất đắc dĩ, nhưng trong đó không có chút nào sợ hãi. Khó chịu là vì sắp ăn đòn rồi, bất đắc dĩ là thân thể này lớn quá, không tránh được khối lôi cầu kia, còn không sợ hãi là vì…
Oành.
Oành oành oành.
Âm thanh bùng nổ như tiếng trời đất oán than, ngay cả Trương Linh Tuyền phía xa cũng không nhịn được mà run rẩy. Trương Hải chợt dừng bước, đang truyền tâm linh để xem Cún ra sao rồi.
Gào…
Một tiếng rống cuồng bạo vang lên làm cho Trương Hải giật thót mình.
Ngay cả Cún cũng cuống quýt né sang một bên, thần tình vô cùng cảnh giác.
Khi cái làn khói bụi do băng tuyết văng tứ tung tan đi, thân ảnh Hàn Kỳ Lân đã đứng bên dưới, vô cùng chật vật, hàn khí màu lam nhạt trên người cũng lung la lung lay, nhưng cặp mắt của nó thì đã hơi chuyển sang màu đỏ.
- Đáng chết! Tao bảo dừng lại, có gì từ từ nói cơ mà! Mày có biết tao ghét nhất là bị người ta công kích, dù chỉ là công kích như con kiến đốt không hả? Con mẹ nó, mày chết chắc rồi…
Tiếng này chỉ là truyền âm, còn Trương Hải thì chỉ nghe thấy những tiếng gào rống phẫn nộ vô bì. Cùng lúc đó, Cún cũng truyền âm lại cho hắn những lời này, trong tâm tình có vẻ vô cùng lo lắng.
Hàn Kỳ Lân bị chọc giận rồi! Lần này ngay cả cún cũng thấy khó mà ăn được nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.