Chương 28: Lần đầu đi săn
Hoàng Ma
02/12/2013
Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng được coi là to cao nhất, cho bọn chúng đi dựng lều. Nguyễn Thu Hà có sở trường về các loại cây
cỏ nên việc đi kiếm chút rau dưa hoa quả được giao cho nàng, người trợ
giúp là Dương Thanh Kỳ vì có trò cách không lấy vật và dùng roi, hái quả trên cao cũng dễ hơn. Trương Hải rất được “ưu ái”, được phân việc nhẹ
là đi kiếm ít củi hoặc dây leo khô, lá khô để đốt, vừa kiêm thêm việc đi kiếm thịt về làm đồ ăn. Còn lại hai cô bé Nguyễn Khánh Huyền và Phạm
Đình Phương thì đi chuẩn bị nước nôi, đồ dùng để nấu ăn.
Tất cả những phân công này đều là do Nguyễn Khánh Huyền làm ra, xem ra cô bé là một người rất có tài chỉ đạo, mọi người đều thấy hợp lý nên chẳng hề phản đối mà làm theo như vậy. Trong một tổ đội thế này thì có một người điều phối, phân công là cực kỳ hữu ích, nếu như ai cũng tự làm theo ý mình thì một tổ đội còn lâu mới tồn tại được, việc tan rã chỉ là chẳng sớm thì muộn.
Trương Hải lúc này cũng không phản đối gì mà cất bước đi sâu vào trong rừng một chút để thực hành chức trách được giao. Cả một vùng quanh đây đều có đủ đồ ăn cho học sinh kiếm, còn những sinh vật to lớn nguy hiểm thì đều đã bị phủ thành chủ điều động người đuổi đi sạch. Đây cũng là tạo một môi trường tạm đủ an toàn cho các học sinh, để cho chúng quen dần rồi lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng, nâng cao độ nguy hiểm lên.
Trương Hải đi một lúc thì đã kiếm được cả một đống lá khô và dây leo khô, còn cành cây khô thì không có, bởi vì cây quyết có rất ít cành, thậm chí còn có cây không có cành nữa.
Nhưng mà bây giờ kiếm thịt bằng cách nào đây? Nguyễn Khánh Huyền bảo hắn có tốc độ nhanh nên còn đuổi được mấy con khủng long loại nhỏ kia, nhưng chẳng lẽ cứ đi đi lại lại thế này xem gặp được con nào không thì bắt à?
Suy nghĩ một chút, Trương Hải cố gắng nhớ đến các tri thức về khủng long của mình, hình như trong đó có nói có một số loại ăn xác thối thì phải. Nếu thế thì có thể lần theo mùi hôi thối ở trong rừng này để tìm đến chúng.
Cố gắng giương cái mũi lên để hít những hơi hôi thối kia vào (>.<), Trương Hải lần dò từng bước thật nhẹ nhàng về hướng đó. Sau khoảng một giờ, quả nhiên hắn nghe thấy phía trước có tiếng sột soạt của lá cây bị giẫm lên, hơn nữa còn có tiếng nhóp nhép như có sinh vật đang nhai cái gì đó.
Nấp sau một bụi cây dương xỉ lùn, Trương Hải nhìn nhìn về hướng âm thanh đó, ánh mắt của hắn trở nên mừng rỡ, bởi vì ở phía trước có một con khủng long đang ăn xác thối, cái xác ở dưới xem ra là của một con khủng long ăn cỏ, chắc đã bị giết chết từ trước khi đoàn người của Trương Hải tới đây.
Con khủng long kia thuộc loại khủng long cỡ nhỏ, nếu đứng thẳng lên thì khoảng đến ngực của Trương Hải, còn đang trong tư thế khom khom ăn thịt thế kia thì cũng chỉ lớn khoảng cỡ con hươu mà thôi.
Nhưng mà số thịt đó cũng đã đủ để cả đội ăn uống rồi, Trương Hải thầm mừng trong lòng nhưng cũng cố gắng trấn tĩnh lại, con khủng long kia lúc này đang mải ăn nhưng mà nó cũng rất thính, nếu để cho nó cảm thấy nguy hiểm thì chắc chắn là sẽ chạy mất tiêu, đến lúc đó thì mình lại phải đi tìm một con khác.
Trương Hải rón rén lại gần nó, thật nhẹ… thật nhẹ…
“Rắc!” Trương Hải quá đen, tìm mãi trong rừng này không có được cành củi khô nào mà trong đúng lúc rình mò thế này lại giẫm phải, hắn đang chửi ầm lên trong lòng. Nhưng kệ cho hắn có chửi thì con khủng long kia cũng đã kịp chạy đi mất, Trương Hải cuống quýt đuổi theo sau, phải nói là tốc độ của con khủng long kia rất nhanh, nhưng mà tốc độ của Trương Hải còn nhanh hơn thế, chỉ là con khốn nạn kia cứ như là quen thuộc từng ngóc ngách nơi này, né trái tránh phải làm hắn nhất thời không thể tóm được.
Lúc này Dương Thanh Kỳ và Nguyễn Thu Hà đang hái quả ở một chỗ cũng gần gần đó, Dương Thanh Kỳ còn đang vô cùng tập trung lắng nghe Nguyễn Thu Hà giảng giải đôi chút về các loại thực phẩm trong rừng, giống như loại nào là hoa quả, loại nào có nhiều tinh bột, có thể dùng làm lương thực… Đúng lúc này thì hai nàng chợt nghe tiếng “Kéc! Kéc!” sợ hãi sau lưng, sau đó thì một bóng đen từ sau cái thân cây kia vọt ra nhanh gió, Dương Thanh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nó chạy qua quệt cho một cái làm cả người hơi lảo đảo. Nàng còn chưa đứng vững thì một bóng người đã vọt ra ngay sau đó, hơn nữa người này dường như đang sửng sốt khi phía trước có người, không kịp tránh nên lao thẳng vào người nàng, làm nàng ngã ngửa ra đất còn kẻ đó thì nằm úp lên người nàng.
Vừa mới nhìn kỹ lại người kia thì đã nhận ra ngay hắn là một trong ba tên con trai được đưa đến hôm nay, hình như tên là Trương Hải thì phải. Nhưng lúc này tên kia không hề nhìn nàng mà ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm về phía trước, hắn nghĩ nàng không sao nên cũng chẳng đề ý nhiều, nhưng mà lời nói là hành động của hắn thì lại làm cho Dương Thanh Kỳ thật là muốn khóc.
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt cũng không nhìn nàng, bàn tay thì vỗ vỗ lên ngực nàng, phủi phủi vài cái, sau khi cảm thấy đó là một vùng thẳng băng rắn chắc thì mới lên tiếng, phán một câu xanh rờn:
- Anh bạn! Xin lỗi nhé!
“Anh bạn”?
Dương Thanh Kỳ sửng sốt, nhưng sau đó thì hiểu ngay, tên này đang tập trung đuổi theo thứ vừa nãy, còn chưa nhìn nàng mà chỉ theo cảm xúc bàn tay mà phán thôi.
Tội nghiệp cho Dương Thanh Kỳ, bấy lâu nay tò mò hỏi mẹ tại sao mẹ lồi lõm mà con phẳng lỳ, mãi gần đây mới biết có thứ đó mới chính thức là con gái trưởng thành, trước khi lấy chồng không được cho tên nào động vào. Còn chưa kịp cố gắng phấn đấu thì đã bị tên khốn kia vừa sờ vừa vỗ vào, lại còn lên tiếng phủ nhận nàng là con gái nữa.
Trí tưởng tượng của con gái mới lớn đã làm cho Dương Thanh Kỳ chửi thầm tên khốn kia cả trăm ngàn lần, mi sờ thì thôi đi, lại còn sỉ nhục ta… Không thể tha thứ…
Nhưng nàng còn chưa kịp chửi bới thì tên kia đã đứng dậy, hai chân nhanh chóng chuyển động chạy theo con khủng long kia, hơn nữa chiếc roi yêu quý của nàng vừa bị văng ra ngoài cũng bị hắn thuận tay nhặt mất. Chỉ thấy hắn rất thuần thục vung cái roi lên, vít chặt vào một cành cây trên cao làm nó cong xuống, sau đó thì nhún người, lợi dụng sức bật của mình và cả lực đàn hồi của cành cây để bắn mình lên cao. Khi lên được khoảng hơn ba mét thì lại tiếp tục làm trò đó, chỉ trong vài giây mà hắn đã lên cao được khoảng hơn sáu mét rồi.
Lúc này Trương Hải nắm lấy một dây leo bám chằng chịt ở trên độ cao đó, lấy từ trong người ra một con dao găm sáng loáng, đây chính là con dao hắn dùng sáu ngàn đồng trong chỗ tiền mà bố Phạm Đức Linh cho năm xưa để nhờ ông thợ rèn tốt nhất trong Lục Diệp thành rèn hộ, có thể nói là sắc bén vô cùng. Hắn chỉ vung nhẹ một cái mà dây leo kia đã đứt ra, Trương Hải vít chặt vào nó rồi thả mình trôi xuống, đây chính là phong cách Tarzan huyền thoại, dùng để đuổi theo con khủng long kia đúng là quá tốt.
Quả nhiên, từ trên cao nhìn xuống có thể giúp hắn nhìn rõ vị trí của con mồi, còn việc tránh cây thì không khó, chỉ cần đạp chân động tay vài cái là được, con khủng long kia trước đây lợi dụng ưu thế địa hình thì bây giờ đã bị khắc chế lại, nhanh chóng bị Trương Hải đuổi kịp.
Trương Hải buông tay, rơi xuống từ độ cao hơn hai mét, tay phải giơ ra để đè chặt đầu con khủng long xuống, tay trái cầm dao không hề do dự đâm thẳng vào cổ nó, chỉ trong chớp mắt mà con khủng long đáng thương đã hoàn toàn tuyệt khí, nằm im không nhúc nhích.
Hai cô gái đằng sau nhìn thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau, trong đó là một mảng ngạc nhiên. Xem ra trong tổ mình đúng là toàn kẻ đặc biệt, một tên trong gầy yếu và bình thường thế kia lại có kỹ thuật tốt hơn hẳn những người khác.
Tuy rằng ngạc nhiên nhưng mà việc hắn xúc phạm mình thì không thể tha thứ! Dương Thanh Kỳ bực bội chạy về hướng của Trương Hải, lên tiếng nói:
- Này, cậu kia, vừa nãy cậu đi đứng đụng vào tôi! Bây giờ tính thế nào hả?
Trương Hải lúc này đâu còn tâm trí nào mà trả lời nàng, trên trán của hắn lúc này đang vã ra mồ hôi lạnh, bởi vì lúc nãy nhảy xuống đè con khủng long thẳng xuống thì cũng phải lấy thân mình nó làm cái đệm. Khổ nỗi là Trương Hải lại đặt cái đệm ấy theo chiều dọc, trên lưng của nó là cả khúc xương sống cứng cáp, hơn nữa lại còn để hai chân hai bên hông nên cái xương sống ấy sẽ đỡ được vùng giữa hai chân hắn…
Cũng may là ban nãy còn hơi lao về phía trước để giảm lực nên không bị sao cả, chỉ hơi nhưng nhức mà thôi… nhưng mà trò nghịch dại này làm cho hắn nhất thời không nói được gì, đứng dậy cũng khó khăn. Cũng may là súng và đạn còn nguyên vẹn, nếu không thì sau này làm sao còn làm xạ thủ siêu quần (cái “siêu quần” này là chơi chữ đấy nhé) được nữa…
Dương Thanh Kỳ bực bội đi tới trước mặt thì nhìn thấy dáng vẻ như vừa trải qua phẫu thuật của hắn, tay cũng đưa xuống ôm chỗ giữa hai chân. Nàng tuy là bé con nhưng mà mẹ nàng lại dạy dỗ rất tốt về khoản này, biết chỗ đó là cái gì nên sắc mặt chợt đỏ lên, miệng thì mắng nhưng mà mắt vẫn nhìn về phía đó. Tội nghiệp Trương Hải, lúc nãy lao về phía trước để giảm lực nên lúc này đang ngồi trên cổ con khủng long, chỗ máu ở trên cổ nó thấm đúng vào chỗ tay hắn đang che làm quần cũng đẫm máu, Dương Thanh Kỳ thấy thế thì thầm tội nghiệp, cũng không nỡ mắng mỏ nữa. Còn may là hắn vẫn nắm con dao trong tay chứ cứ cắm trên cổ con khủng long thì có khi chỗ máu đó lại thành của hắn thật rồi.
Lúc hai người Nguyễn Thu Hà vác hết hoa quả và con khủng long kia, còn Dương Thanh Kỳ đang đỡ Trương Hải đi khập khiễng với một cái đũng quần đẫm máu trở về, mấy người kia đều đã xong hết việc của mình. Nhìn trạng thái của Trương Hải thì thật giống hắn mới là con gái, bị hai thằng đàn ông kia vừa gì gì đó lần đầu, làm cho vừa chảy máu vừa đau nhức đi không vững vậy.
Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng nhìn nhau, sau đó cười cười hiểu ý, từ nay về sau mà thằng này còn dám nghênh ngang thì cứ mang chuyện này ra là nó phải im mồm… hé hé…
Tất cả những phân công này đều là do Nguyễn Khánh Huyền làm ra, xem ra cô bé là một người rất có tài chỉ đạo, mọi người đều thấy hợp lý nên chẳng hề phản đối mà làm theo như vậy. Trong một tổ đội thế này thì có một người điều phối, phân công là cực kỳ hữu ích, nếu như ai cũng tự làm theo ý mình thì một tổ đội còn lâu mới tồn tại được, việc tan rã chỉ là chẳng sớm thì muộn.
Trương Hải lúc này cũng không phản đối gì mà cất bước đi sâu vào trong rừng một chút để thực hành chức trách được giao. Cả một vùng quanh đây đều có đủ đồ ăn cho học sinh kiếm, còn những sinh vật to lớn nguy hiểm thì đều đã bị phủ thành chủ điều động người đuổi đi sạch. Đây cũng là tạo một môi trường tạm đủ an toàn cho các học sinh, để cho chúng quen dần rồi lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng, nâng cao độ nguy hiểm lên.
Trương Hải đi một lúc thì đã kiếm được cả một đống lá khô và dây leo khô, còn cành cây khô thì không có, bởi vì cây quyết có rất ít cành, thậm chí còn có cây không có cành nữa.
Nhưng mà bây giờ kiếm thịt bằng cách nào đây? Nguyễn Khánh Huyền bảo hắn có tốc độ nhanh nên còn đuổi được mấy con khủng long loại nhỏ kia, nhưng chẳng lẽ cứ đi đi lại lại thế này xem gặp được con nào không thì bắt à?
Suy nghĩ một chút, Trương Hải cố gắng nhớ đến các tri thức về khủng long của mình, hình như trong đó có nói có một số loại ăn xác thối thì phải. Nếu thế thì có thể lần theo mùi hôi thối ở trong rừng này để tìm đến chúng.
Cố gắng giương cái mũi lên để hít những hơi hôi thối kia vào (>.<), Trương Hải lần dò từng bước thật nhẹ nhàng về hướng đó. Sau khoảng một giờ, quả nhiên hắn nghe thấy phía trước có tiếng sột soạt của lá cây bị giẫm lên, hơn nữa còn có tiếng nhóp nhép như có sinh vật đang nhai cái gì đó.
Nấp sau một bụi cây dương xỉ lùn, Trương Hải nhìn nhìn về hướng âm thanh đó, ánh mắt của hắn trở nên mừng rỡ, bởi vì ở phía trước có một con khủng long đang ăn xác thối, cái xác ở dưới xem ra là của một con khủng long ăn cỏ, chắc đã bị giết chết từ trước khi đoàn người của Trương Hải tới đây.
Con khủng long kia thuộc loại khủng long cỡ nhỏ, nếu đứng thẳng lên thì khoảng đến ngực của Trương Hải, còn đang trong tư thế khom khom ăn thịt thế kia thì cũng chỉ lớn khoảng cỡ con hươu mà thôi.
Nhưng mà số thịt đó cũng đã đủ để cả đội ăn uống rồi, Trương Hải thầm mừng trong lòng nhưng cũng cố gắng trấn tĩnh lại, con khủng long kia lúc này đang mải ăn nhưng mà nó cũng rất thính, nếu để cho nó cảm thấy nguy hiểm thì chắc chắn là sẽ chạy mất tiêu, đến lúc đó thì mình lại phải đi tìm một con khác.
Trương Hải rón rén lại gần nó, thật nhẹ… thật nhẹ…
“Rắc!” Trương Hải quá đen, tìm mãi trong rừng này không có được cành củi khô nào mà trong đúng lúc rình mò thế này lại giẫm phải, hắn đang chửi ầm lên trong lòng. Nhưng kệ cho hắn có chửi thì con khủng long kia cũng đã kịp chạy đi mất, Trương Hải cuống quýt đuổi theo sau, phải nói là tốc độ của con khủng long kia rất nhanh, nhưng mà tốc độ của Trương Hải còn nhanh hơn thế, chỉ là con khốn nạn kia cứ như là quen thuộc từng ngóc ngách nơi này, né trái tránh phải làm hắn nhất thời không thể tóm được.
Lúc này Dương Thanh Kỳ và Nguyễn Thu Hà đang hái quả ở một chỗ cũng gần gần đó, Dương Thanh Kỳ còn đang vô cùng tập trung lắng nghe Nguyễn Thu Hà giảng giải đôi chút về các loại thực phẩm trong rừng, giống như loại nào là hoa quả, loại nào có nhiều tinh bột, có thể dùng làm lương thực… Đúng lúc này thì hai nàng chợt nghe tiếng “Kéc! Kéc!” sợ hãi sau lưng, sau đó thì một bóng đen từ sau cái thân cây kia vọt ra nhanh gió, Dương Thanh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nó chạy qua quệt cho một cái làm cả người hơi lảo đảo. Nàng còn chưa đứng vững thì một bóng người đã vọt ra ngay sau đó, hơn nữa người này dường như đang sửng sốt khi phía trước có người, không kịp tránh nên lao thẳng vào người nàng, làm nàng ngã ngửa ra đất còn kẻ đó thì nằm úp lên người nàng.
Vừa mới nhìn kỹ lại người kia thì đã nhận ra ngay hắn là một trong ba tên con trai được đưa đến hôm nay, hình như tên là Trương Hải thì phải. Nhưng lúc này tên kia không hề nhìn nàng mà ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm về phía trước, hắn nghĩ nàng không sao nên cũng chẳng đề ý nhiều, nhưng mà lời nói là hành động của hắn thì lại làm cho Dương Thanh Kỳ thật là muốn khóc.
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt cũng không nhìn nàng, bàn tay thì vỗ vỗ lên ngực nàng, phủi phủi vài cái, sau khi cảm thấy đó là một vùng thẳng băng rắn chắc thì mới lên tiếng, phán một câu xanh rờn:
- Anh bạn! Xin lỗi nhé!
“Anh bạn”?
Dương Thanh Kỳ sửng sốt, nhưng sau đó thì hiểu ngay, tên này đang tập trung đuổi theo thứ vừa nãy, còn chưa nhìn nàng mà chỉ theo cảm xúc bàn tay mà phán thôi.
Tội nghiệp cho Dương Thanh Kỳ, bấy lâu nay tò mò hỏi mẹ tại sao mẹ lồi lõm mà con phẳng lỳ, mãi gần đây mới biết có thứ đó mới chính thức là con gái trưởng thành, trước khi lấy chồng không được cho tên nào động vào. Còn chưa kịp cố gắng phấn đấu thì đã bị tên khốn kia vừa sờ vừa vỗ vào, lại còn lên tiếng phủ nhận nàng là con gái nữa.
Trí tưởng tượng của con gái mới lớn đã làm cho Dương Thanh Kỳ chửi thầm tên khốn kia cả trăm ngàn lần, mi sờ thì thôi đi, lại còn sỉ nhục ta… Không thể tha thứ…
Nhưng nàng còn chưa kịp chửi bới thì tên kia đã đứng dậy, hai chân nhanh chóng chuyển động chạy theo con khủng long kia, hơn nữa chiếc roi yêu quý của nàng vừa bị văng ra ngoài cũng bị hắn thuận tay nhặt mất. Chỉ thấy hắn rất thuần thục vung cái roi lên, vít chặt vào một cành cây trên cao làm nó cong xuống, sau đó thì nhún người, lợi dụng sức bật của mình và cả lực đàn hồi của cành cây để bắn mình lên cao. Khi lên được khoảng hơn ba mét thì lại tiếp tục làm trò đó, chỉ trong vài giây mà hắn đã lên cao được khoảng hơn sáu mét rồi.
Lúc này Trương Hải nắm lấy một dây leo bám chằng chịt ở trên độ cao đó, lấy từ trong người ra một con dao găm sáng loáng, đây chính là con dao hắn dùng sáu ngàn đồng trong chỗ tiền mà bố Phạm Đức Linh cho năm xưa để nhờ ông thợ rèn tốt nhất trong Lục Diệp thành rèn hộ, có thể nói là sắc bén vô cùng. Hắn chỉ vung nhẹ một cái mà dây leo kia đã đứt ra, Trương Hải vít chặt vào nó rồi thả mình trôi xuống, đây chính là phong cách Tarzan huyền thoại, dùng để đuổi theo con khủng long kia đúng là quá tốt.
Quả nhiên, từ trên cao nhìn xuống có thể giúp hắn nhìn rõ vị trí của con mồi, còn việc tránh cây thì không khó, chỉ cần đạp chân động tay vài cái là được, con khủng long kia trước đây lợi dụng ưu thế địa hình thì bây giờ đã bị khắc chế lại, nhanh chóng bị Trương Hải đuổi kịp.
Trương Hải buông tay, rơi xuống từ độ cao hơn hai mét, tay phải giơ ra để đè chặt đầu con khủng long xuống, tay trái cầm dao không hề do dự đâm thẳng vào cổ nó, chỉ trong chớp mắt mà con khủng long đáng thương đã hoàn toàn tuyệt khí, nằm im không nhúc nhích.
Hai cô gái đằng sau nhìn thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau, trong đó là một mảng ngạc nhiên. Xem ra trong tổ mình đúng là toàn kẻ đặc biệt, một tên trong gầy yếu và bình thường thế kia lại có kỹ thuật tốt hơn hẳn những người khác.
Tuy rằng ngạc nhiên nhưng mà việc hắn xúc phạm mình thì không thể tha thứ! Dương Thanh Kỳ bực bội chạy về hướng của Trương Hải, lên tiếng nói:
- Này, cậu kia, vừa nãy cậu đi đứng đụng vào tôi! Bây giờ tính thế nào hả?
Trương Hải lúc này đâu còn tâm trí nào mà trả lời nàng, trên trán của hắn lúc này đang vã ra mồ hôi lạnh, bởi vì lúc nãy nhảy xuống đè con khủng long thẳng xuống thì cũng phải lấy thân mình nó làm cái đệm. Khổ nỗi là Trương Hải lại đặt cái đệm ấy theo chiều dọc, trên lưng của nó là cả khúc xương sống cứng cáp, hơn nữa lại còn để hai chân hai bên hông nên cái xương sống ấy sẽ đỡ được vùng giữa hai chân hắn…
Cũng may là ban nãy còn hơi lao về phía trước để giảm lực nên không bị sao cả, chỉ hơi nhưng nhức mà thôi… nhưng mà trò nghịch dại này làm cho hắn nhất thời không nói được gì, đứng dậy cũng khó khăn. Cũng may là súng và đạn còn nguyên vẹn, nếu không thì sau này làm sao còn làm xạ thủ siêu quần (cái “siêu quần” này là chơi chữ đấy nhé) được nữa…
Dương Thanh Kỳ bực bội đi tới trước mặt thì nhìn thấy dáng vẻ như vừa trải qua phẫu thuật của hắn, tay cũng đưa xuống ôm chỗ giữa hai chân. Nàng tuy là bé con nhưng mà mẹ nàng lại dạy dỗ rất tốt về khoản này, biết chỗ đó là cái gì nên sắc mặt chợt đỏ lên, miệng thì mắng nhưng mà mắt vẫn nhìn về phía đó. Tội nghiệp Trương Hải, lúc nãy lao về phía trước để giảm lực nên lúc này đang ngồi trên cổ con khủng long, chỗ máu ở trên cổ nó thấm đúng vào chỗ tay hắn đang che làm quần cũng đẫm máu, Dương Thanh Kỳ thấy thế thì thầm tội nghiệp, cũng không nỡ mắng mỏ nữa. Còn may là hắn vẫn nắm con dao trong tay chứ cứ cắm trên cổ con khủng long thì có khi chỗ máu đó lại thành của hắn thật rồi.
Lúc hai người Nguyễn Thu Hà vác hết hoa quả và con khủng long kia, còn Dương Thanh Kỳ đang đỡ Trương Hải đi khập khiễng với một cái đũng quần đẫm máu trở về, mấy người kia đều đã xong hết việc của mình. Nhìn trạng thái của Trương Hải thì thật giống hắn mới là con gái, bị hai thằng đàn ông kia vừa gì gì đó lần đầu, làm cho vừa chảy máu vừa đau nhức đi không vững vậy.
Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng nhìn nhau, sau đó cười cười hiểu ý, từ nay về sau mà thằng này còn dám nghênh ngang thì cứ mang chuyện này ra là nó phải im mồm… hé hé…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.