Chương 110: Nguy hiểm! Núi lửa sắp phun trào
Hoàng Ma
02/12/2013
T.Rex lửa đang tức muốn chết.
Hỏa Linh Quả kia vốn là một quả cực kỳ tinh thuần, chất lượng tốt, có thể tích tụ hỏa khí trong núi lửa tối đa là hơn năm mươi năm. Gấp đến ba bốn lần Hỏa Linh Quả bình thường.
Vốn quả này đã được Hỏa Long để ý, không động đến nó mà đợi cho nó tích tụ đủ năm mươi năm mới hái xuống hưởng dụng, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị T.Rex và Hàn Kỳ Lân đánh lén, chết không nhắm mắt, Hỏa Linh Quả này tất nhiên là để lại cho T.Rex lửa.
Quả này tính ra cũng sắp chín rồi, chỉ cần khoảng vài tháng nữa là nó sẽ chứa đầy đủ hỏa khí, nếu T.Rex ăn vào thì cảnh giới của nó sẽ được ổn định, việc duy trì hình dạng con người cũng dễ dàng hơn, không phải vất vả đến mức hạn chế biến thành người như bây giờ.
T.Rex cũng rất cẩn thận, sử dụng ấn ký của bản thân thể đánh dấu nó, chỉ cần có dấu hiệu rụng khỏi cây là T.Rex sẽ biết ngay lập tức. Điều này cũng là để tránh Hỏa Linh Quả đột nhiên rụng xuống dung nham, lãng phí thiên tài địa bảo quý giá.
Ấy thế mà, khi nó đang đánh nhau giằng co với hai sinh vật khốn kiếp kia, ấn ký đó lại bị lay động, hơn nữa còn báo hiệu Hỏa Linh Quả đã rời khỏi cây, làm sao nó không gấp được cơ chứ?
T.Rex đã khai mở linh trí, không quá ngu ngốc, chỉ cần để ý đến việc xuất hiện của mấy kẻ này, cùng với việc quả bị rụng là nó đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ đến việc mình bị lừa, T.Rex lại càng phẫn nộ không thể át.
Thân thể đứa trẻ mười tuổi đã biến hóa lại thành thân hình của con T.Rex lửa khổng lồ, nó đạp từng bước làm cả mặt đất rung lên từng đợt, bỏ qua tất cả đau đớn do bị công kích đằng sau, nó lao lên trên đỉnh núi lửa với tốc độ làm người ta kinh hoàng.
Nó muốn băm vằm tên khốn kia thành vạn mảnh.
Hơn nữa, T.Rex còn hy vọng rằng Hỏa Linh Quả kia chưa bị tổn hao gì, nếu cướp lại được… vẫn sẽ có tác dụng lớn với nó, không có nhiều thiệt hại.
Chẳng mấy chốc, thân ảnh của T.Rex đã xuất hiện trên đỉnh núi, giương đôi mắt như chuông đồng kia nhìn chằm chằm xuống dưới miệng núi lửa.
Nó thấy rõ ràng, trên cái cây kia đã mất đi Hỏa Linh Quả to nhất, không những thế, Băng Linh Quả tinh thuần không kém cũng đã bị lấy đi, trên cây chỉ còn vài quả nho nhỏ đang đung đưa.
Lướt mắt nhìn qua, nó nhìn thấy ngay một thân ảnh đáng hận, đang trên đường leo lên bên trên, lúc này, kẻ đó cũng đang khựng lại, giương cặp mắt đề phòng nhìn chằm chằm nó.
Trương Hải khó xử.
Bây giờ leo lên tiếp thì khác gì dâng lên miệng nó! Hắn đang suy tính xem có còn cách nào khác không.
Hai con chằn tinh kia đâu? Chẳng nhẽ không cầm chân nó được một chút sao?
Nếu hai “tiểu đệ” kia mà nghe thấy thì đã thầm ai oán hô oan uổng rồi. Đâu phải bọn chúng không muốn, mà là con T.Rex này quá nhanh, tốc độ của nó ít nhất cũng phải gấp Hàn Kỳ Lân hơn hai lần, tuy rằng Hàn Kỳ Lân có thể công kích từ xa, nhưng công kích đó sẽ bị yếu đi, và trực tiếp bị T.Rex hóa giải.
Còn về phần Cún, tốc độ của nó rất khá, nhưng tu vi lại kém hơn T.Rex tới hai giai, con T.Rex này lại bắt đầu ngộ ra đường tu khí, tuy rằng chỉ “mới ngộ ra” nhưng cũng đã làm cho công kích của Cún bị hạn chế rất nhiều.
T.Rex rít gào một tiếng, âm thanh phát ra oang oang, đúng là tiếng người, chứ không phải là “truyền âm” như Hàn Kỳ Lân:
- Giao Hỏa Linh Quả ra đây, tao cho mày chết toàn thây!
Trương Hải bật cười.
Còn biết uy hiếp!
Tất nhiên Trương Hải không ngu ngốc giao ra cho nó để rồi đổi lấy “cái chết toàn thây” làm gì. Nếu như thứ này nói rằng giao ra thì tha chết, hắn còn tính toán một phen xem sao.
Trương Hải lấy ra một quả màu đỏ, giơ giơ lên, trừng mắt uy hiếp nhìn T.Rex.
- Mày không để tao lên thì tao bóp nát nó!
- Mày… - T.Rex do dự.
Linh trí của nó đã mở, cũng biết dùng một số thủ đoạn, nhưng đầu óc còn đơn giản lắm, so bì tâm lý với con người, nó còn thua xa.
Còn Trương Hải, trong lòng hắn đang giục hai “tiểu đệ” kia loạn cả lên, nhanh nhanh mà dây dưa con khốn khiếp này để ka còn trốn.
Vụt…
Một âm thanh như gió rít vang lên, cùng với đó là một luồng hàn khí rét thấu xương tập kích vào sau lưng T.Rex. Tuy rằng nó có tu vi cao hơn nhưng cũng không thể đưa lưng ra chịu đòn như thế, nhanh chóng né sang một bên.
Trương Hải lợi dụng thời cơ, tăng hết tốc độ leo lên từng chút từng chút một. Chỉ có nhanh chóng thoát ra khỏi đây mới có thể sống sót được.
Bên trên, tình trạng lại lâm vào giằng co một lần nữa. Lúc này, Cún trên không trung cũng đã lao vào vòng chiến.
- Cún, lợi thế của T.Rex là đôi chân khỏe, nhưng đó cũng là nhược điểm. Chỉ cần chân bị tổn thương, tốc độ và chiến lực của nó sẽ giảm đi rất nhiều. Bây giờ mi dùng thuật sấm sét công kích vào đùi nó, làm cho nó tê dại thì tốc độ sẽ giảm đi rất nhiều…
Trương Linh Tuyền ngồi trên đầu Cún đã quan sát khá lâu, đưa ra một phương án công kích hữu hiệu nhất. Không thể không nói, tính linh hoạt trong chiến đấu của con người luôn cao hơn so với bất cứ một loài thú nào. Với người khủng long dùng chiến đấu để lĩnh ngộ thì lại càng là như thế.
Và đặc biệt với Trương Linh Tuyền, một hạch tâm của Trex tộc thì việc nghiên cứu về loài T.Rex lại càng sâu sắc. Chỉ là vừa rồi nàng không dám chắc chắn con chằn tinh này có nhược điểm giống T.Rex bình thường không, bây giờ quan sát khá lâu, gần như đã có thể chắc chắn rồi.
Xẹt xẹt…
Từng tia lửa điện bắt đầu tích tụ trên cái sừng của Cún, Trương Linh Tuyền cũng đã trèo xuống dưới lưng, tránh xa cái sừng đó ra, chăm chú quan sát tình hình chiến đấu.
Viu…
Một âm thanh nhỏ xíu vang lên, quả lôi cầu đã được bắn ra, nhằm thẳng vào đùi của con T.Rex.
Con T.Rex vốn đã vận khí che chặt tai lại, không nghe âm thanh chấn hồn nhiếp phách kia nữa, nhưng không ngờ Cún lại còn có cả thủ đoạn lôi kích.
Lúc vừa trúng chiêu, thân thể của T.Rex hơi cứng đờ lại.
Lôi điện này không phải là thứ lôi điện vô tri bình thường, trong đó có ẩn giấu linh hồn lực của Cún, là lôi điện có sinh mệnh.
Nó trực tiếp vượt qua từng lớp cơ bắp, đột nhập vào từng dây thần kinh, đảo loạn lộ tuyến vận hành của các xung điện từ linh hồn, làm linh hồn của T.Rex trở nên rối loạn, bước chân bất giác chậm lại, ánh mắt cũng tỏ ra đau đớn.
Lần này chỉ hơi không đề phòng mà ăn lỗ lớn rồi.
Hàn Kỳ Lân cũng không bỏ lỡ thời cơ, đột nhiên nó gồng người lên, cơ bắp trên người như bành trướng, một luồng hàn khí lạnh lẽo phát ra làm bầu trời cũng bắt đầu ngưng tụ đầy sương mù, dưới đất cũng bắt đầu ngưng kết vài lớp băng.
Hàn Kỳ Lân há miệng phun một phát, một tia hàn khí mong manh bắn thẳng vào chiếc đùi chưa ổn định của T.Rex, trực tiếp làm cho cái đùi mất đi tri giác, thân thể của T.Rex cũng đổ ầm xuống. Cùng lúc đó, vài cột băng nhọn cũng ngưng tụ trên bầu trời, giáng thẳng xuống chỗ của T.Rex, mục tiêu vẫn là cặp đùi đáng thương.
T.Rex há miệng gầm gào, giọng điệu tràn ngập phẫn nộ:
- Khốn kiếp! Tao sẽ giết sạch chúng mày…
Chợt, con T.Rex nhìn chằm chằm vào một phía.
Thân hình nó đã ngã xuống, cái đầu vừa vặn kê lên miệng núi lửa, nhìn rõ ràng tình hình bên trong.
Nó thấy, sinh vật nhỏ bé đáng chết kia đang cố gắng lao lên trên, hai mắt nó híp lại, há miệng phun ra một ngụm khí nóng.
Chỉ phun một cái thôi, nhưng Trương Hải đã thấy như phong ba bão táp, thân hình lung lay sắp đổ. Nhiệt độ bên dưới núi lửa vốn đã cao, lại thêm luồng nhiệt khí này thì Trương Hải càng ăn không tiêu, nước mắt nước mũi, cả mồ hôi đã chảy ra ròng ròng vì nhiệt độ.
- Chết đi! - T.Rex gầm lên một tiếng, hai mắt của nó trợn lên, Trương Hải nhìn thấy… trong cặp mắt đó đang bắn ra hai ngọn lửa cháy hừng hực.
- Mẹ kiếp! - Trương Hải chửi bậy một cái, hai chân đạp mạnh, nhảy sang vách núi bên kia, hai con dao cắm mạnh vào đó, giữ trụ lại thân hình, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Con T.Rex cũng không buông tha, hai mắt quét một cái, hai ngọn lửa đuổi theo Trương Hải sát đít, làm hắn có muốn né cũng khó khăn.
Thực sự là tình trạng của Trương Hải không thích hợp để tránh né, chống đỡ cũng không xong. Chỉ sau ba giây, hai tay của hắn đã trúng phải một tia lửa, cảm giác bỏng rát truyền đến làm hắn không tự chủ được mà buông tay ra, thân hình rơi thẳng xuống bên dưới.
- Không! - Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Cùng với đó, thân ảnh xinh đẹp của Trương Linh Tuyền đã rời khỏi lưng của Cún, đáp thẳng xuống dưới cái mõm của T.Rex. Bộ đồ biến thân đã bao trùm thân thể, bốc lên hỏa diễm ngùn ngụt.
Nàng chẳng kịp suy nghĩ một chút gì đã nhấc chân đá thẳng vào con mắt đang phun lửa của chằn tinh, đây chẳng khác nào một hành động tự sát, bởi hỏa diễm đó vẫn còn đang nóng cháy vô cùng.
Nhưng con T.Rex cũng không dám đánh cược, tuy rằng sinh vật kia có thể bị hỏa diễm đốt cháy, nhưng chính nó cũng có thể bị đá thủng mắt, lúc đó thì lỗ lớn rồi. Nó bất đắc dĩ bỏ qua sinh vật ở dưới, mi mắt nhắm lại bảo vệ con mắt yếu ớt bên trong.
Coong…
Âm thanh như đánh vào kim loại, chân của Trương Linh Tuyền đã tê rần. Con T.Rex này vốn thuộc dạng tu thân, thân mình cứng rắn vô cùng, Trương Linh Tuyền bị giảm thực lực, chỉ còn Tự Giác trung cảnh, làm sao mà công phá được cơ chứ?
Xiiii…
Âm thanh rin rít trong không khí làm con T.Rex hơi rùng mình, cặp mắt đau đớn nhưng đầu óc nó vẫn còn khá tỉnh táo, làm sao mà nằm chịu chết.
Vung đầu một cái, hất Trương Linh Tuyền sang một bên, toàn bộ sức lực còn lại dồn vào đôi chân đang bị thương, thân hình bay thẳng lên trời, tránh thoát khỏi một luồng hàn khí của Hàn Kỳ Lân.
T.Rex thì thoát, nhưng Trương Linh Tuyền không may như vậy…
Vị trí mà luồng hàn khí nhằm vào chính là cái đầu của T.Rex, nó thoát đi, còn lại nàng chính là mục tiêu.
Đòn này được Hàn Kỳ Lân phát ra từ trước đó, đến khi thấy Trương Linh Tuyền, dù nó muốn thu lại thì cũng chỉ có thể thu một phần.
Xèo xèo…
Hỏa diễm trên người Trương Linh Tuyền va chạm với hàn khí, phát ra âm thanh như đang ăn mòn cái gì vậy. Nhưng dù sao tu vi của nàng bây giờ quá yếu, chẳng chống chịu được bao lâu đã bị hàn khí xâm nhập, thân hình cứng đờ ngã xuống đất.
Còn may là hàn khí đã bị hạn chế, lại được nàng hóa giải một phần, vì thế nên cũng không có quá nhiều tổn thương, chỉ là tạm thời mất khả năng hoạt động mà thôi.
Về phần Trương Hải…
Lúc này, hắn cũng không khá khẩm gì.
T.Rex khốn kiếp, đánh hắn rơi xuống thì thôi, còn phun lửa linh tinh xuống dung nham làm nó bắt đầu sôi lên sùng sục, giống như sắp bạo phát vậy.
Nhiệt độ tăng lên, khói bụi độc hại cũng trở lên dày đặc, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.
Làm thế nào bây giờ?
Bây giờ trèo lên không kịp, dung nham đã bắt đầu phun lên dày đặc, chỉ cần một lúc nữa là trào lên rồi.
Chợt, Trương Hải thấy nhiệt độ giảm mạnh.
Gió lạnh từ trong mấy cái lỗ kia bắt đầu phun ra!
Chui vào lỗ!
Trung bình khoảng năm phút là hàn khí sẽ xuất hiện, nếu bây giờ chui vào đó… có lẽ sẽ không bị hàn khí phun ra xâm nhập.
Không còn nhiều thời gian nữa, Trương Hải chọn đại một cái lỗ gần nhất, chui vào bên trong. Vừa lúc đó, hàn khí bị dung nham đánh tan, từng cột dung nham bắt đầu phun mạnh lên bên trên, tái hiện cảnh kinh khủng của tự nhiên bao la…
Hỏa Linh Quả kia vốn là một quả cực kỳ tinh thuần, chất lượng tốt, có thể tích tụ hỏa khí trong núi lửa tối đa là hơn năm mươi năm. Gấp đến ba bốn lần Hỏa Linh Quả bình thường.
Vốn quả này đã được Hỏa Long để ý, không động đến nó mà đợi cho nó tích tụ đủ năm mươi năm mới hái xuống hưởng dụng, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị T.Rex và Hàn Kỳ Lân đánh lén, chết không nhắm mắt, Hỏa Linh Quả này tất nhiên là để lại cho T.Rex lửa.
Quả này tính ra cũng sắp chín rồi, chỉ cần khoảng vài tháng nữa là nó sẽ chứa đầy đủ hỏa khí, nếu T.Rex ăn vào thì cảnh giới của nó sẽ được ổn định, việc duy trì hình dạng con người cũng dễ dàng hơn, không phải vất vả đến mức hạn chế biến thành người như bây giờ.
T.Rex cũng rất cẩn thận, sử dụng ấn ký của bản thân thể đánh dấu nó, chỉ cần có dấu hiệu rụng khỏi cây là T.Rex sẽ biết ngay lập tức. Điều này cũng là để tránh Hỏa Linh Quả đột nhiên rụng xuống dung nham, lãng phí thiên tài địa bảo quý giá.
Ấy thế mà, khi nó đang đánh nhau giằng co với hai sinh vật khốn kiếp kia, ấn ký đó lại bị lay động, hơn nữa còn báo hiệu Hỏa Linh Quả đã rời khỏi cây, làm sao nó không gấp được cơ chứ?
T.Rex đã khai mở linh trí, không quá ngu ngốc, chỉ cần để ý đến việc xuất hiện của mấy kẻ này, cùng với việc quả bị rụng là nó đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ đến việc mình bị lừa, T.Rex lại càng phẫn nộ không thể át.
Thân thể đứa trẻ mười tuổi đã biến hóa lại thành thân hình của con T.Rex lửa khổng lồ, nó đạp từng bước làm cả mặt đất rung lên từng đợt, bỏ qua tất cả đau đớn do bị công kích đằng sau, nó lao lên trên đỉnh núi lửa với tốc độ làm người ta kinh hoàng.
Nó muốn băm vằm tên khốn kia thành vạn mảnh.
Hơn nữa, T.Rex còn hy vọng rằng Hỏa Linh Quả kia chưa bị tổn hao gì, nếu cướp lại được… vẫn sẽ có tác dụng lớn với nó, không có nhiều thiệt hại.
Chẳng mấy chốc, thân ảnh của T.Rex đã xuất hiện trên đỉnh núi, giương đôi mắt như chuông đồng kia nhìn chằm chằm xuống dưới miệng núi lửa.
Nó thấy rõ ràng, trên cái cây kia đã mất đi Hỏa Linh Quả to nhất, không những thế, Băng Linh Quả tinh thuần không kém cũng đã bị lấy đi, trên cây chỉ còn vài quả nho nhỏ đang đung đưa.
Lướt mắt nhìn qua, nó nhìn thấy ngay một thân ảnh đáng hận, đang trên đường leo lên bên trên, lúc này, kẻ đó cũng đang khựng lại, giương cặp mắt đề phòng nhìn chằm chằm nó.
Trương Hải khó xử.
Bây giờ leo lên tiếp thì khác gì dâng lên miệng nó! Hắn đang suy tính xem có còn cách nào khác không.
Hai con chằn tinh kia đâu? Chẳng nhẽ không cầm chân nó được một chút sao?
Nếu hai “tiểu đệ” kia mà nghe thấy thì đã thầm ai oán hô oan uổng rồi. Đâu phải bọn chúng không muốn, mà là con T.Rex này quá nhanh, tốc độ của nó ít nhất cũng phải gấp Hàn Kỳ Lân hơn hai lần, tuy rằng Hàn Kỳ Lân có thể công kích từ xa, nhưng công kích đó sẽ bị yếu đi, và trực tiếp bị T.Rex hóa giải.
Còn về phần Cún, tốc độ của nó rất khá, nhưng tu vi lại kém hơn T.Rex tới hai giai, con T.Rex này lại bắt đầu ngộ ra đường tu khí, tuy rằng chỉ “mới ngộ ra” nhưng cũng đã làm cho công kích của Cún bị hạn chế rất nhiều.
T.Rex rít gào một tiếng, âm thanh phát ra oang oang, đúng là tiếng người, chứ không phải là “truyền âm” như Hàn Kỳ Lân:
- Giao Hỏa Linh Quả ra đây, tao cho mày chết toàn thây!
Trương Hải bật cười.
Còn biết uy hiếp!
Tất nhiên Trương Hải không ngu ngốc giao ra cho nó để rồi đổi lấy “cái chết toàn thây” làm gì. Nếu như thứ này nói rằng giao ra thì tha chết, hắn còn tính toán một phen xem sao.
Trương Hải lấy ra một quả màu đỏ, giơ giơ lên, trừng mắt uy hiếp nhìn T.Rex.
- Mày không để tao lên thì tao bóp nát nó!
- Mày… - T.Rex do dự.
Linh trí của nó đã mở, cũng biết dùng một số thủ đoạn, nhưng đầu óc còn đơn giản lắm, so bì tâm lý với con người, nó còn thua xa.
Còn Trương Hải, trong lòng hắn đang giục hai “tiểu đệ” kia loạn cả lên, nhanh nhanh mà dây dưa con khốn khiếp này để ka còn trốn.
Vụt…
Một âm thanh như gió rít vang lên, cùng với đó là một luồng hàn khí rét thấu xương tập kích vào sau lưng T.Rex. Tuy rằng nó có tu vi cao hơn nhưng cũng không thể đưa lưng ra chịu đòn như thế, nhanh chóng né sang một bên.
Trương Hải lợi dụng thời cơ, tăng hết tốc độ leo lên từng chút từng chút một. Chỉ có nhanh chóng thoát ra khỏi đây mới có thể sống sót được.
Bên trên, tình trạng lại lâm vào giằng co một lần nữa. Lúc này, Cún trên không trung cũng đã lao vào vòng chiến.
- Cún, lợi thế của T.Rex là đôi chân khỏe, nhưng đó cũng là nhược điểm. Chỉ cần chân bị tổn thương, tốc độ và chiến lực của nó sẽ giảm đi rất nhiều. Bây giờ mi dùng thuật sấm sét công kích vào đùi nó, làm cho nó tê dại thì tốc độ sẽ giảm đi rất nhiều…
Trương Linh Tuyền ngồi trên đầu Cún đã quan sát khá lâu, đưa ra một phương án công kích hữu hiệu nhất. Không thể không nói, tính linh hoạt trong chiến đấu của con người luôn cao hơn so với bất cứ một loài thú nào. Với người khủng long dùng chiến đấu để lĩnh ngộ thì lại càng là như thế.
Và đặc biệt với Trương Linh Tuyền, một hạch tâm của Trex tộc thì việc nghiên cứu về loài T.Rex lại càng sâu sắc. Chỉ là vừa rồi nàng không dám chắc chắn con chằn tinh này có nhược điểm giống T.Rex bình thường không, bây giờ quan sát khá lâu, gần như đã có thể chắc chắn rồi.
Xẹt xẹt…
Từng tia lửa điện bắt đầu tích tụ trên cái sừng của Cún, Trương Linh Tuyền cũng đã trèo xuống dưới lưng, tránh xa cái sừng đó ra, chăm chú quan sát tình hình chiến đấu.
Viu…
Một âm thanh nhỏ xíu vang lên, quả lôi cầu đã được bắn ra, nhằm thẳng vào đùi của con T.Rex.
Con T.Rex vốn đã vận khí che chặt tai lại, không nghe âm thanh chấn hồn nhiếp phách kia nữa, nhưng không ngờ Cún lại còn có cả thủ đoạn lôi kích.
Lúc vừa trúng chiêu, thân thể của T.Rex hơi cứng đờ lại.
Lôi điện này không phải là thứ lôi điện vô tri bình thường, trong đó có ẩn giấu linh hồn lực của Cún, là lôi điện có sinh mệnh.
Nó trực tiếp vượt qua từng lớp cơ bắp, đột nhập vào từng dây thần kinh, đảo loạn lộ tuyến vận hành của các xung điện từ linh hồn, làm linh hồn của T.Rex trở nên rối loạn, bước chân bất giác chậm lại, ánh mắt cũng tỏ ra đau đớn.
Lần này chỉ hơi không đề phòng mà ăn lỗ lớn rồi.
Hàn Kỳ Lân cũng không bỏ lỡ thời cơ, đột nhiên nó gồng người lên, cơ bắp trên người như bành trướng, một luồng hàn khí lạnh lẽo phát ra làm bầu trời cũng bắt đầu ngưng tụ đầy sương mù, dưới đất cũng bắt đầu ngưng kết vài lớp băng.
Hàn Kỳ Lân há miệng phun một phát, một tia hàn khí mong manh bắn thẳng vào chiếc đùi chưa ổn định của T.Rex, trực tiếp làm cho cái đùi mất đi tri giác, thân thể của T.Rex cũng đổ ầm xuống. Cùng lúc đó, vài cột băng nhọn cũng ngưng tụ trên bầu trời, giáng thẳng xuống chỗ của T.Rex, mục tiêu vẫn là cặp đùi đáng thương.
T.Rex há miệng gầm gào, giọng điệu tràn ngập phẫn nộ:
- Khốn kiếp! Tao sẽ giết sạch chúng mày…
Chợt, con T.Rex nhìn chằm chằm vào một phía.
Thân hình nó đã ngã xuống, cái đầu vừa vặn kê lên miệng núi lửa, nhìn rõ ràng tình hình bên trong.
Nó thấy, sinh vật nhỏ bé đáng chết kia đang cố gắng lao lên trên, hai mắt nó híp lại, há miệng phun ra một ngụm khí nóng.
Chỉ phun một cái thôi, nhưng Trương Hải đã thấy như phong ba bão táp, thân hình lung lay sắp đổ. Nhiệt độ bên dưới núi lửa vốn đã cao, lại thêm luồng nhiệt khí này thì Trương Hải càng ăn không tiêu, nước mắt nước mũi, cả mồ hôi đã chảy ra ròng ròng vì nhiệt độ.
- Chết đi! - T.Rex gầm lên một tiếng, hai mắt của nó trợn lên, Trương Hải nhìn thấy… trong cặp mắt đó đang bắn ra hai ngọn lửa cháy hừng hực.
- Mẹ kiếp! - Trương Hải chửi bậy một cái, hai chân đạp mạnh, nhảy sang vách núi bên kia, hai con dao cắm mạnh vào đó, giữ trụ lại thân hình, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Con T.Rex cũng không buông tha, hai mắt quét một cái, hai ngọn lửa đuổi theo Trương Hải sát đít, làm hắn có muốn né cũng khó khăn.
Thực sự là tình trạng của Trương Hải không thích hợp để tránh né, chống đỡ cũng không xong. Chỉ sau ba giây, hai tay của hắn đã trúng phải một tia lửa, cảm giác bỏng rát truyền đến làm hắn không tự chủ được mà buông tay ra, thân hình rơi thẳng xuống bên dưới.
- Không! - Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Cùng với đó, thân ảnh xinh đẹp của Trương Linh Tuyền đã rời khỏi lưng của Cún, đáp thẳng xuống dưới cái mõm của T.Rex. Bộ đồ biến thân đã bao trùm thân thể, bốc lên hỏa diễm ngùn ngụt.
Nàng chẳng kịp suy nghĩ một chút gì đã nhấc chân đá thẳng vào con mắt đang phun lửa của chằn tinh, đây chẳng khác nào một hành động tự sát, bởi hỏa diễm đó vẫn còn đang nóng cháy vô cùng.
Nhưng con T.Rex cũng không dám đánh cược, tuy rằng sinh vật kia có thể bị hỏa diễm đốt cháy, nhưng chính nó cũng có thể bị đá thủng mắt, lúc đó thì lỗ lớn rồi. Nó bất đắc dĩ bỏ qua sinh vật ở dưới, mi mắt nhắm lại bảo vệ con mắt yếu ớt bên trong.
Coong…
Âm thanh như đánh vào kim loại, chân của Trương Linh Tuyền đã tê rần. Con T.Rex này vốn thuộc dạng tu thân, thân mình cứng rắn vô cùng, Trương Linh Tuyền bị giảm thực lực, chỉ còn Tự Giác trung cảnh, làm sao mà công phá được cơ chứ?
Xiiii…
Âm thanh rin rít trong không khí làm con T.Rex hơi rùng mình, cặp mắt đau đớn nhưng đầu óc nó vẫn còn khá tỉnh táo, làm sao mà nằm chịu chết.
Vung đầu một cái, hất Trương Linh Tuyền sang một bên, toàn bộ sức lực còn lại dồn vào đôi chân đang bị thương, thân hình bay thẳng lên trời, tránh thoát khỏi một luồng hàn khí của Hàn Kỳ Lân.
T.Rex thì thoát, nhưng Trương Linh Tuyền không may như vậy…
Vị trí mà luồng hàn khí nhằm vào chính là cái đầu của T.Rex, nó thoát đi, còn lại nàng chính là mục tiêu.
Đòn này được Hàn Kỳ Lân phát ra từ trước đó, đến khi thấy Trương Linh Tuyền, dù nó muốn thu lại thì cũng chỉ có thể thu một phần.
Xèo xèo…
Hỏa diễm trên người Trương Linh Tuyền va chạm với hàn khí, phát ra âm thanh như đang ăn mòn cái gì vậy. Nhưng dù sao tu vi của nàng bây giờ quá yếu, chẳng chống chịu được bao lâu đã bị hàn khí xâm nhập, thân hình cứng đờ ngã xuống đất.
Còn may là hàn khí đã bị hạn chế, lại được nàng hóa giải một phần, vì thế nên cũng không có quá nhiều tổn thương, chỉ là tạm thời mất khả năng hoạt động mà thôi.
Về phần Trương Hải…
Lúc này, hắn cũng không khá khẩm gì.
T.Rex khốn kiếp, đánh hắn rơi xuống thì thôi, còn phun lửa linh tinh xuống dung nham làm nó bắt đầu sôi lên sùng sục, giống như sắp bạo phát vậy.
Nhiệt độ tăng lên, khói bụi độc hại cũng trở lên dày đặc, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.
Làm thế nào bây giờ?
Bây giờ trèo lên không kịp, dung nham đã bắt đầu phun lên dày đặc, chỉ cần một lúc nữa là trào lên rồi.
Chợt, Trương Hải thấy nhiệt độ giảm mạnh.
Gió lạnh từ trong mấy cái lỗ kia bắt đầu phun ra!
Chui vào lỗ!
Trung bình khoảng năm phút là hàn khí sẽ xuất hiện, nếu bây giờ chui vào đó… có lẽ sẽ không bị hàn khí phun ra xâm nhập.
Không còn nhiều thời gian nữa, Trương Hải chọn đại một cái lỗ gần nhất, chui vào bên trong. Vừa lúc đó, hàn khí bị dung nham đánh tan, từng cột dung nham bắt đầu phun mạnh lên bên trên, tái hiện cảnh kinh khủng của tự nhiên bao la…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.