Chương 94: Rồng lửa giữa hàn băng
Hoàng Ma
02/12/2013
Lạnh quá!
Trương Hải mở choàng mắt.
Phía trước chỉ là một phiến trắng xóa, từng tia sáng le lói xạ thẳng vào mắt của Trương Hải, làm hắn vô thức nheo mắt lại, không dám nhìn trực tiếp.
Trương Hải thử cử động thân thể đôi chút, bất giác cảm thấy tê rần, sau lưng đau đớn vô cùng. Trương Hải không nhịn được mà rên rỉ cả ngoài miệng lẫn trong lòng.
Khẽ lắc lắc đầu vài cái cho thanh tỉnh, Trương Hải cố gắng cảm nhận mọi thứ chung quanh.
Có cái gì đó… đang run run trong lòng mình!
Vừa nhìn xuống, sắc mặt Trương Hải đã biến đổi.
Trương Linh Tuyền đang nằm sát vào người hắn, thân hình run lẩy bẩy, sắc mặt xanh mét, môi tím tái, da thịt lạnh ngắt. Mọi triệu chứng đều cho thấy: nàng không thể chịu nổi nhiệt độ kinh khủng thế này.
Hắn cố gắng dựng người lên, nhưng sau lưng lại truyền đến cảm giác như kéo rách da thịt, Trương Hải đau đến nhe răng trợn mắt. Cuối cùng phải cố gắng vài ba lần mới có thể ngồi dậy được.
Quay đầu nhìn lại, Trương Hải càng thêm nhăn nhó. Hắn và cả Trương Linh Tuyền đang nằm trên một phiến băng, xung quanh cũng là băng, trước mặt cũng là băng, sau lưng cũng là băng nốt. Không có tuyết, chỉ có băng mà thôi!
Phía đằng trước vẫn còn lưu lại một chút dấu vết, chắc là do Trương Hải ma sát với mặt băng, khiến chúng tan ra đôi chút, hình thành một vệt dài, nhưng không sâu lắm.
Chỗ hắn vừa nằm bây giờ đã thấm đẫm máu, lại có cả một ít thịt da nữa. Đó cũng là do Trương Hải áp vết thương sau lưng vào mặt băng, bị dính chặt vào, sau đó lại mạnh mẽ tách ra làm da thịt bị tàn phá.
Còn Trương Linh Tuyền, tuy rằng da thịt nàng không bị tổn thương gì, bởi vì hắn đã cố ý nằm bên dưới, dùng thân hình che cho nàng. Nhưng trước đó bị nội thương, lại lọt vào cái đường hầm không gian kia, không thể nào trị liệu kịp lúc, thiếu dưỡng khí khiến cho hôn mê. Bây giờ lại phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt thế này khiến nàng không thể nào chịu nổi, thân hình co quắp như sắp chết rét.
Đầu óc còn đang mơ mơ màng màng, một luồng khí rét căm căm phả vào da thịt làm Trương Hải rùng mình, tinh thần tỉnh táo lên nhiều, sự đau đớn cũng theo đó mà gia tăng, làm cho Trương Hải có cảm giác như róc xương róc thịt vậy.
Thân thể của Trương Hải cũng đã trải qua tu luyện, được coi như khá mạnh mẽ nhưng cũng ăn không tiêu loại lạnh giá này, khẽ tập trung vận chuyển khí đạo một vòng trong thân thể, giống như việc tăng cường calo, Trương Hải cũng thấy bớt lạnh và có sức hơn đôi chút.
Hơn nữa, Trương Hải còn điều động linh hồn lực, chặt đứt sự liên hệ của một số dây thần kinh. Các loại đau đớn, mệt mỏi của thân thể không thể nào truyền lên não bộ, Trương Hải bất giác thấy khá hơn nhiều.
Tuy rằng bây giờ thân thể đã rất khá, nhưng Trương Hải cũng biết, dùng linh hồn lực miễn cưỡng cắt đứt sự đau đớn, mệt mỏi thế này thì cũng chỉ như dùng thuốc giảm đau, trị ngọn không trị gốc, cứ thế này thì vết thương sẽ chỉ càng ngày càng nặng mà thôi. Việc cần nhất bây giờ là tìm chỗ yên tĩnh mà trị liệu thương thế, chứ ngồi đây tiếp có mà bị đóng băng.
Cố gắng dựng cái thân thể tàn tạ dậy, Trương Hải đưa tay ôm lấy Trương Linh Tuyền, cũng không hỏi gì nhiều mà đưa tay bắt mạch, kiểm tra nhiệt độ thân thể của nàng một chút. Sắc mặt của Trương Hải bây giờ cũng khá là khó coi.
Nhiệt độ cơ thể bình thường của Trex tộc hệ hỏa vào khoảng bốn mươi đến bốn hai độ, tùy vào mức độ thuần của huyết mạch. Tuy rằng ở đây không có dụng cụ đo lường gì, nhưng Trương Hải cũng có thể cảm giác rõ ràng sự lạnh lẽo của Trương Linh Tuyền. Theo hắn suy đoán, nhiệt độ của nàng bây giờ chỉ khoảng trên ba mươi độ một chút mà thôi.
Nếu cứ để thế này thì nhiệt độ sẽ còn giảm nữa, nàng sẽ lâm vào nguy hiểm mất!
Bây giờ Trương Hải đang cố nén tất cả thương thế lại, tuy rằng máu sau lưng cũng đang chảy, nhưng hắn coi như không biết, chỉ ôm chặt lấy thân thể của Trương Linh Tuyền, lết từng bước về phía trước.
Theo những gì Trương Hải từng tìm hiểu, mỗi chiếc chìa khóa sẽ đưa chủ nhân vào một vùng đất khác nhau, không ai bị chuyển dịch trùng với ai cả, vì thế chung quanh đây chắc chắn là chẳng có người nào.
Còn về việc Trương Linh Tuyền, đó là do Trương Hải cưỡng ép kéo nàng vào, nói thì đơn giản, nhưng trong đó cũng chứa vô vàn nguy hiểm.
Giả sử Trương Hải không luyện thân thể, phổi không mạnh thì có duy trì việc “tiếp sức” cho Trương Linh Tuyền trong thời gian lâu như thế không?
Đáp án là không!
Giả sử Trương Hải không luyện khí, việc hô hấp và điều chỉnh khí đạo đã thuần thục, liệu hắn có thể giữ sức lực để duy trì đến cuối cùng không?
Đáp án là không!
Nếu Trương Hải không tu hồn, dùng hồn lực để đánh lừa cảm giác của chính mình, làm cho tâm tình không bị rơi vào tình trạng nản lòng thoái chí do đuối sức, thì liệu hắn có duy trì được đến tận cùng không?
Đáp án vẫn là không!
Chỉ cần thiếu đi một trong ba thứ, Trương Hải chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Dù hắn có thể đánh lừa bản thân, nhưng hắn không có hai thứ còn lại thì cũng chết; dù hắn có phổi mạnh, nhưng không biết điều hòa nhịp thở: vẫn chết, nếu hắn biết điều hòa nhịp thở, nhưng lại dễ nản lòng vì phổi yếu: vẫn chết.
Tất nhiên, chữ “chết” ở đây là áp dụng cho Trương Linh Tuyền, còn bản thân hắn thì vẫn có thể rúc vào trong lồng ánh sáng để duy trì sự sống.
Có thể nói, lần này là Trương Linh Tuyền gặp may, đụng phải một tên quái thai tu cả ba trường phái mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thế này. Nếu không thì nàng không chết vì rơi xuống vực thì cũng phải chết vì thiếu dưỡng khí.
….
Trương Hải ôm Trương Linh Tuyền chạy phăm phăm đi, hắn cũng không dám cõng nàng lên, bởi sau lưng hắn đã thành một đống huyết nhục mơ hồ, động chạm nhiều mà làm vết thương loét ra thì tiêu.
Trương Hải vừa di chuyển, vừa quan sát nhận xét tình hình chung quanh, theo hắn nhận biết thì đây rõ ràng là một cái hồ băng, hoặc là một dòng sông băng gì gì đó. Khí hậu ở đây lạnh đến cùng cực, thậm chí còn nổi lên từng làn sương mang hàn khí dày đặc.
Tình hình mang sương khói thế này thường diễn ra ở hai loại địa phương, một là ở nơi có hồ nước nóng, những sương mù này chính là nước bốc hơi do nóng mà tạo thành. Độ nguy hiểm của nơi đó thì còn tùy vào nhiệt độ, nhưng thường thì hồ nước nóng sẽ trở thành nơi được nhiều người yêu thích, chứ không có nhiều nguy hiểm.
Địa phương thứ hai chính là nơi mang hàn khí kinh khủng thế này. Nhiệt độ hạ thấp làm cho các loại khí bị đông đặc, có dấu hiệu hóa lỏng. Sương mù này cũng là tạo ra từ các loại khí hóa lỏng đó, chứ không phải là hơi nước.
Trương Hải cứ chạy, nhưng mà làn sương mù này lại cản trở tầm nhìn của hắn, làm hắn không biết đường nào mà lần. Trương Hải cắn răng một cái, cầm dây chuyền rồi vận thần thức lên quan sát, hắn cũng không dám duy trì lâu, bởi vì tiêu hao thần thức ở thời điểm thế này sẽ chỉ làm hắn sớm ngã quỵ, được không bằng mất.
Chỉ quan sát một giây, nhìn thoáng qua một bóng đen sau làn sương, Trương Hải nhanh chóng bế Trương Linh Tuyền tới đó. Nếu hắn không nhầm thì kia chính là đất liền.
Trên đường đi, Trương Hải không dưới một lần nhìn thấy cái gì đó lập lòe dưới chân, hình như là một đôi mắt. Tâm tình Trương Hải cũng hơi căng thẳng, nếu như loại sinh vật sống dưới sông băng (hồ băng?) này mà tấn công thì hắn và Trương Linh Tuyền sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Cũng may, con vật kia cũng chỉ quan sát vài lần, sau đó thì lặn mất, không thấy tăm hơi. Trương Hải thở phào, lại càng tăng bước tiến.
Bóng đen lờ mờ kia ngày càng rõ, tâm tình Trương Hải cũng dần tốt lên. Nhưng khi tới gần, hình dạng thực sự của bóng đen lại làm cho hắn chết khiếp.
Không phải đất liền!
Là một con khủng… không phải khủng long, là “long”, là một con cự long trong truyền thuyết phương Tây.
Hình dáng giống hệt, một đôi cánh da sau lưng, một thân hình to lớn mang vảy, đuôi dài, mỏ quặp như chim ưng. Con rồng này mang màu đỏ, toàn thân toát ra một cỗ nhiệt khí yếu ớt, nhưng vẫn có thể duy trì trong không gian rét căm căm này.
Trương Hải sau một hồi kinh hãi cũng dần bình tĩnh lại.
Đây là một cái xác.
Là xác của một con rồng, lại còn là rồng lửa nữa. Nếu không thì cái xác của nó đã đông thành tượng băng rồi, làm gì còn nhiệt khí lờ mờ kia được nữa.
Trương Hải ôm Trương Linh Tuyền đứng trước cái mũi của nó, nhưng không hề thấy một chút hơi thở nào. Đi tiếp xuống bên dưới, đứng trước cái mõm của nó thì lại thấy nhiệt khí nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp. Tuy rằng chỗ đó có một mùi hôi hôi, lại giống như thứ gì cháy khét lẹt vậy, nhưng chỗ này lại là chỗ ấm áp duy nhất.
Trương Hải không cho rằng con rồng này nằm đây giả chết, bởi vì một con rồng lửa sẽ không hâm mà lao đầu vào chỗ rét căm căm thế này nằm săn mồi. Theo hắn suy đoán, con rồng này có thể bị thứ gì đó lợi hại hơn truy đuổi, bị đánh cho trọng thương rồi ép tới đây, cuối cùng thì nằm chết ở nơi này.
Cũng chỉ có lý do của tự nhiên như thế mới lý giải được tại sao con rồng lửa lại ở đây, chứ Trương Hải chẳng nghĩ ra lý do nào khác.
Nhìn nhìn ngó ngó tình hình xung quanh, lại nhìn chằm chằm vào cái miệng hơi há ra của con rồng. Đầu óc Trương Hải xoay chuyển liên tục, cuối cùng cắn răng, dứt khoát bế nàng vào bên trong cái miệng đó.
Đây có gọi là “tự dâng lên miệng” không nhỉ?
Nếu như đây là một con rồng sống, vậy thì đúng là Trương Hải ngu xuẩn tự chui đầu vào chỗ chết.
Nhưng hắn đã quan sát kỹ lắm rồi, đây rõ ràng là một cái xác, trên lưng rõ ràng còn vết răng ngập vào tận xương, trông kinh dị vô cùng. Mặc dù đứng dưới này không nhìn rõ lưng nó, nhưng dùng thần thức thì vẫn nhìn được.
Chui vào trong miệng của rồng, mùi vị khá là khó ngửi, nhưng do đây là rồng lửa, quanh năm dùng lửa tẩy trùng miệng nên cũng không đến nỗi như mấy con rồng Komodo dùng nước giãi làm thuốc độc kia. Đi sâu vào một chút, chạm đến tầm cổ họng thì mùi hương cũng giảm đi đôi chút.
Lúc này, Trương Hải mới có thể thở phào, thả Trương Linh Tuyền xuống, cũng giải trừ trạng thái cưỡng ép trên bản thân. Các cơn đau thấu xương truyền đến làm Trương Hải gần như sắp ngất, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn đau, lấy trong không gian trữ vật vài lọ thuốc trị liệu, bắt đầu công tác dưỡng thương của mình…
Trương Hải mở choàng mắt.
Phía trước chỉ là một phiến trắng xóa, từng tia sáng le lói xạ thẳng vào mắt của Trương Hải, làm hắn vô thức nheo mắt lại, không dám nhìn trực tiếp.
Trương Hải thử cử động thân thể đôi chút, bất giác cảm thấy tê rần, sau lưng đau đớn vô cùng. Trương Hải không nhịn được mà rên rỉ cả ngoài miệng lẫn trong lòng.
Khẽ lắc lắc đầu vài cái cho thanh tỉnh, Trương Hải cố gắng cảm nhận mọi thứ chung quanh.
Có cái gì đó… đang run run trong lòng mình!
Vừa nhìn xuống, sắc mặt Trương Hải đã biến đổi.
Trương Linh Tuyền đang nằm sát vào người hắn, thân hình run lẩy bẩy, sắc mặt xanh mét, môi tím tái, da thịt lạnh ngắt. Mọi triệu chứng đều cho thấy: nàng không thể chịu nổi nhiệt độ kinh khủng thế này.
Hắn cố gắng dựng người lên, nhưng sau lưng lại truyền đến cảm giác như kéo rách da thịt, Trương Hải đau đến nhe răng trợn mắt. Cuối cùng phải cố gắng vài ba lần mới có thể ngồi dậy được.
Quay đầu nhìn lại, Trương Hải càng thêm nhăn nhó. Hắn và cả Trương Linh Tuyền đang nằm trên một phiến băng, xung quanh cũng là băng, trước mặt cũng là băng, sau lưng cũng là băng nốt. Không có tuyết, chỉ có băng mà thôi!
Phía đằng trước vẫn còn lưu lại một chút dấu vết, chắc là do Trương Hải ma sát với mặt băng, khiến chúng tan ra đôi chút, hình thành một vệt dài, nhưng không sâu lắm.
Chỗ hắn vừa nằm bây giờ đã thấm đẫm máu, lại có cả một ít thịt da nữa. Đó cũng là do Trương Hải áp vết thương sau lưng vào mặt băng, bị dính chặt vào, sau đó lại mạnh mẽ tách ra làm da thịt bị tàn phá.
Còn Trương Linh Tuyền, tuy rằng da thịt nàng không bị tổn thương gì, bởi vì hắn đã cố ý nằm bên dưới, dùng thân hình che cho nàng. Nhưng trước đó bị nội thương, lại lọt vào cái đường hầm không gian kia, không thể nào trị liệu kịp lúc, thiếu dưỡng khí khiến cho hôn mê. Bây giờ lại phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt thế này khiến nàng không thể nào chịu nổi, thân hình co quắp như sắp chết rét.
Đầu óc còn đang mơ mơ màng màng, một luồng khí rét căm căm phả vào da thịt làm Trương Hải rùng mình, tinh thần tỉnh táo lên nhiều, sự đau đớn cũng theo đó mà gia tăng, làm cho Trương Hải có cảm giác như róc xương róc thịt vậy.
Thân thể của Trương Hải cũng đã trải qua tu luyện, được coi như khá mạnh mẽ nhưng cũng ăn không tiêu loại lạnh giá này, khẽ tập trung vận chuyển khí đạo một vòng trong thân thể, giống như việc tăng cường calo, Trương Hải cũng thấy bớt lạnh và có sức hơn đôi chút.
Hơn nữa, Trương Hải còn điều động linh hồn lực, chặt đứt sự liên hệ của một số dây thần kinh. Các loại đau đớn, mệt mỏi của thân thể không thể nào truyền lên não bộ, Trương Hải bất giác thấy khá hơn nhiều.
Tuy rằng bây giờ thân thể đã rất khá, nhưng Trương Hải cũng biết, dùng linh hồn lực miễn cưỡng cắt đứt sự đau đớn, mệt mỏi thế này thì cũng chỉ như dùng thuốc giảm đau, trị ngọn không trị gốc, cứ thế này thì vết thương sẽ chỉ càng ngày càng nặng mà thôi. Việc cần nhất bây giờ là tìm chỗ yên tĩnh mà trị liệu thương thế, chứ ngồi đây tiếp có mà bị đóng băng.
Cố gắng dựng cái thân thể tàn tạ dậy, Trương Hải đưa tay ôm lấy Trương Linh Tuyền, cũng không hỏi gì nhiều mà đưa tay bắt mạch, kiểm tra nhiệt độ thân thể của nàng một chút. Sắc mặt của Trương Hải bây giờ cũng khá là khó coi.
Nhiệt độ cơ thể bình thường của Trex tộc hệ hỏa vào khoảng bốn mươi đến bốn hai độ, tùy vào mức độ thuần của huyết mạch. Tuy rằng ở đây không có dụng cụ đo lường gì, nhưng Trương Hải cũng có thể cảm giác rõ ràng sự lạnh lẽo của Trương Linh Tuyền. Theo hắn suy đoán, nhiệt độ của nàng bây giờ chỉ khoảng trên ba mươi độ một chút mà thôi.
Nếu cứ để thế này thì nhiệt độ sẽ còn giảm nữa, nàng sẽ lâm vào nguy hiểm mất!
Bây giờ Trương Hải đang cố nén tất cả thương thế lại, tuy rằng máu sau lưng cũng đang chảy, nhưng hắn coi như không biết, chỉ ôm chặt lấy thân thể của Trương Linh Tuyền, lết từng bước về phía trước.
Theo những gì Trương Hải từng tìm hiểu, mỗi chiếc chìa khóa sẽ đưa chủ nhân vào một vùng đất khác nhau, không ai bị chuyển dịch trùng với ai cả, vì thế chung quanh đây chắc chắn là chẳng có người nào.
Còn về việc Trương Linh Tuyền, đó là do Trương Hải cưỡng ép kéo nàng vào, nói thì đơn giản, nhưng trong đó cũng chứa vô vàn nguy hiểm.
Giả sử Trương Hải không luyện thân thể, phổi không mạnh thì có duy trì việc “tiếp sức” cho Trương Linh Tuyền trong thời gian lâu như thế không?
Đáp án là không!
Giả sử Trương Hải không luyện khí, việc hô hấp và điều chỉnh khí đạo đã thuần thục, liệu hắn có thể giữ sức lực để duy trì đến cuối cùng không?
Đáp án là không!
Nếu Trương Hải không tu hồn, dùng hồn lực để đánh lừa cảm giác của chính mình, làm cho tâm tình không bị rơi vào tình trạng nản lòng thoái chí do đuối sức, thì liệu hắn có duy trì được đến tận cùng không?
Đáp án vẫn là không!
Chỉ cần thiếu đi một trong ba thứ, Trương Hải chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Dù hắn có thể đánh lừa bản thân, nhưng hắn không có hai thứ còn lại thì cũng chết; dù hắn có phổi mạnh, nhưng không biết điều hòa nhịp thở: vẫn chết, nếu hắn biết điều hòa nhịp thở, nhưng lại dễ nản lòng vì phổi yếu: vẫn chết.
Tất nhiên, chữ “chết” ở đây là áp dụng cho Trương Linh Tuyền, còn bản thân hắn thì vẫn có thể rúc vào trong lồng ánh sáng để duy trì sự sống.
Có thể nói, lần này là Trương Linh Tuyền gặp may, đụng phải một tên quái thai tu cả ba trường phái mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thế này. Nếu không thì nàng không chết vì rơi xuống vực thì cũng phải chết vì thiếu dưỡng khí.
….
Trương Hải ôm Trương Linh Tuyền chạy phăm phăm đi, hắn cũng không dám cõng nàng lên, bởi sau lưng hắn đã thành một đống huyết nhục mơ hồ, động chạm nhiều mà làm vết thương loét ra thì tiêu.
Trương Hải vừa di chuyển, vừa quan sát nhận xét tình hình chung quanh, theo hắn nhận biết thì đây rõ ràng là một cái hồ băng, hoặc là một dòng sông băng gì gì đó. Khí hậu ở đây lạnh đến cùng cực, thậm chí còn nổi lên từng làn sương mang hàn khí dày đặc.
Tình hình mang sương khói thế này thường diễn ra ở hai loại địa phương, một là ở nơi có hồ nước nóng, những sương mù này chính là nước bốc hơi do nóng mà tạo thành. Độ nguy hiểm của nơi đó thì còn tùy vào nhiệt độ, nhưng thường thì hồ nước nóng sẽ trở thành nơi được nhiều người yêu thích, chứ không có nhiều nguy hiểm.
Địa phương thứ hai chính là nơi mang hàn khí kinh khủng thế này. Nhiệt độ hạ thấp làm cho các loại khí bị đông đặc, có dấu hiệu hóa lỏng. Sương mù này cũng là tạo ra từ các loại khí hóa lỏng đó, chứ không phải là hơi nước.
Trương Hải cứ chạy, nhưng mà làn sương mù này lại cản trở tầm nhìn của hắn, làm hắn không biết đường nào mà lần. Trương Hải cắn răng một cái, cầm dây chuyền rồi vận thần thức lên quan sát, hắn cũng không dám duy trì lâu, bởi vì tiêu hao thần thức ở thời điểm thế này sẽ chỉ làm hắn sớm ngã quỵ, được không bằng mất.
Chỉ quan sát một giây, nhìn thoáng qua một bóng đen sau làn sương, Trương Hải nhanh chóng bế Trương Linh Tuyền tới đó. Nếu hắn không nhầm thì kia chính là đất liền.
Trên đường đi, Trương Hải không dưới một lần nhìn thấy cái gì đó lập lòe dưới chân, hình như là một đôi mắt. Tâm tình Trương Hải cũng hơi căng thẳng, nếu như loại sinh vật sống dưới sông băng (hồ băng?) này mà tấn công thì hắn và Trương Linh Tuyền sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Cũng may, con vật kia cũng chỉ quan sát vài lần, sau đó thì lặn mất, không thấy tăm hơi. Trương Hải thở phào, lại càng tăng bước tiến.
Bóng đen lờ mờ kia ngày càng rõ, tâm tình Trương Hải cũng dần tốt lên. Nhưng khi tới gần, hình dạng thực sự của bóng đen lại làm cho hắn chết khiếp.
Không phải đất liền!
Là một con khủng… không phải khủng long, là “long”, là một con cự long trong truyền thuyết phương Tây.
Hình dáng giống hệt, một đôi cánh da sau lưng, một thân hình to lớn mang vảy, đuôi dài, mỏ quặp như chim ưng. Con rồng này mang màu đỏ, toàn thân toát ra một cỗ nhiệt khí yếu ớt, nhưng vẫn có thể duy trì trong không gian rét căm căm này.
Trương Hải sau một hồi kinh hãi cũng dần bình tĩnh lại.
Đây là một cái xác.
Là xác của một con rồng, lại còn là rồng lửa nữa. Nếu không thì cái xác của nó đã đông thành tượng băng rồi, làm gì còn nhiệt khí lờ mờ kia được nữa.
Trương Hải ôm Trương Linh Tuyền đứng trước cái mũi của nó, nhưng không hề thấy một chút hơi thở nào. Đi tiếp xuống bên dưới, đứng trước cái mõm của nó thì lại thấy nhiệt khí nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp. Tuy rằng chỗ đó có một mùi hôi hôi, lại giống như thứ gì cháy khét lẹt vậy, nhưng chỗ này lại là chỗ ấm áp duy nhất.
Trương Hải không cho rằng con rồng này nằm đây giả chết, bởi vì một con rồng lửa sẽ không hâm mà lao đầu vào chỗ rét căm căm thế này nằm săn mồi. Theo hắn suy đoán, con rồng này có thể bị thứ gì đó lợi hại hơn truy đuổi, bị đánh cho trọng thương rồi ép tới đây, cuối cùng thì nằm chết ở nơi này.
Cũng chỉ có lý do của tự nhiên như thế mới lý giải được tại sao con rồng lửa lại ở đây, chứ Trương Hải chẳng nghĩ ra lý do nào khác.
Nhìn nhìn ngó ngó tình hình xung quanh, lại nhìn chằm chằm vào cái miệng hơi há ra của con rồng. Đầu óc Trương Hải xoay chuyển liên tục, cuối cùng cắn răng, dứt khoát bế nàng vào bên trong cái miệng đó.
Đây có gọi là “tự dâng lên miệng” không nhỉ?
Nếu như đây là một con rồng sống, vậy thì đúng là Trương Hải ngu xuẩn tự chui đầu vào chỗ chết.
Nhưng hắn đã quan sát kỹ lắm rồi, đây rõ ràng là một cái xác, trên lưng rõ ràng còn vết răng ngập vào tận xương, trông kinh dị vô cùng. Mặc dù đứng dưới này không nhìn rõ lưng nó, nhưng dùng thần thức thì vẫn nhìn được.
Chui vào trong miệng của rồng, mùi vị khá là khó ngửi, nhưng do đây là rồng lửa, quanh năm dùng lửa tẩy trùng miệng nên cũng không đến nỗi như mấy con rồng Komodo dùng nước giãi làm thuốc độc kia. Đi sâu vào một chút, chạm đến tầm cổ họng thì mùi hương cũng giảm đi đôi chút.
Lúc này, Trương Hải mới có thể thở phào, thả Trương Linh Tuyền xuống, cũng giải trừ trạng thái cưỡng ép trên bản thân. Các cơn đau thấu xương truyền đến làm Trương Hải gần như sắp ngất, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn đau, lấy trong không gian trữ vật vài lọ thuốc trị liệu, bắt đầu công tác dưỡng thương của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.