Chương 26: Số hiệu
Hoàng Ma
02/12/2013
Tối hôm đó có không ít người mất ngủ, tâm trạng của họ
cũng giống như những đứa trẻ sắp được đi xa nhà lần đầu tiên, hồi hộp và lo lắng, phấn khích.
Còn Trương Hải thì lại ngủ thật ngon, hôm nay hắn không muốn tu luyện, mọi khi tu luyện có lúc bị mệt làm hắn dậy muộn, nếu ngày mai mà cũng thế thì không ổn, tốt nhất là ngủ một giấc cho say, sáng mai dậy sớm.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ học sinh tập trung dưới sân trường, xếp hàng chỉnh tề không hề chen lấn, ở trên đài bây giờ đã bày một cái bàn rất lớn, trên đó ngồi khoảng hơn mười người, đó hầu hết là những giáo viên ở trường này, được điều động để phân phát số hiệu cho từng người.
Số hiệu này là một chiếc huy hiệu, bên trên có ghi một con số, tất cả đều được sử dụng ma pháp để chế tạo, mỗi học sinh nhận số hiệu đều phải đặt tay lên bàn để xác nhận thân phận mới được chuyển giao.
Chiếc huy hiệu nhìn như đơn giản nhưng vai trò lại cực kỳ quan trọng, mỗi một huy hiệu là một nửa của một chiếc “chìa khóa”. Tổng cộng có bốn bộ chìa khóa thế này, mỗi một bộ khoảng gần ba triệu chiếc, mỗi năm phát ra một bộ cho học sinh trên toàn Bạo quốc, khi tham gia nhận truyền thừa, đến được thần điện của khủng long giới thì phải có đủ ba triệu chiếc chìa khóa này mới mở được cánh cổng ấy ra.
Tạm thời chưa nói đến chuyện này, chúng học sinh mới chỉ biết được chiếc huy hiệu này dùng để chứng minh thân phận, ngay cả lúc tiếp nhận truyền thừa cũng dùng đến nên không được phép làm mất.
Trương Hải chờ khoảng hai tiếng thì đến lượt mình, hắn nhẹ nhàng lên làm hết thủ tục và tiếp nhận số của mình. Đó là một cái huy hiệu màu bạc, trang trí cũng không có gì nhiều, chỉ là trên đó có khắc số 4196. Đây cũng là do Trương Linh Tuyền đã lấy những số hiệu này ở chỗ dòng họ từ hai năm trước nên mới có những số nhỏ như thế, ở những nơi xa xôi khác có khi tiếp nhận đến số một triệu thì tác giả và độc giả có nát óc cũng chẳng nhớ nổi.
Hài lòng gật gật đầu, Trương Hải cất bước ra khỏi trường, đang định nối tiếp vào đoàn người kia thì chợt bị gọi giật lại, một giọng nói thánh thót vang lên tai hắn:
- Trương Hải! Không nhớ cô đã nói gì hay sao? Trong cả đợt tập huấn em đều phải để cô giám sát, không được tự tiện đi lung tung.
Trương Hải sửng sốt, cái gì thế này? Chẳng lẽ mình lại bị bà cô này để ý? Không phải chứ? Thực sự thì Trương Linh Tuyền cũng đặt tầm chú ý vào rất nhiều học sinh, chỉ riêng ba người là Trương Hải, Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng thì được nàng “chiếu cố” hơn một chút. Bởi vì số học sinh đi tập huấn là khá đông, khoảng trên hai nghìn người, Trương Linh Tuyền không thể lúc nào cũng chạy chỗ này chỗ khác để coi chừng bọn họ được nên những người được để ý sẽ phải tập trung lại một chỗ, thuận tiện để theo dõi khả năng của từng người, hơn nữa còn có thể tiện nâng mức độ khó của nhiệm vụ cho những người này.
Tuy rằng khắc khổ hơn những người khác nhưng mà được chú ý thế này không phải là không có tác dụng, nên nhớ trước khi chính thức nhận truyền thừa thì còn phải trải qua một vòng thi đấu loại trực tiếp, số học sinh tham gia sẽ bị loại thêm một nửa, nhưng những người được “bảo kê”. Tất nhiên những người được hưởng ưu đãi này đều phải có bằng chứng về năng lực, lúc ấy sẽ tránh được trường hợp hai người cùng có tài năng nhưng lại đụng độ nhau, bị loại ra một cách đáng tiếc.
Sau khi đã được Trương Linh Tuyền giải thích rõ ràng giữa cái lợi và cái hại, Trương Hải trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Tiếp nhận huấn luyện khắc khổ hơn cũng tốt, thực lực tăng tiến nhanh hơn, hơn nữa còn có thể hưởng được ưu đãi kia cũng không tồi. Chẳng phải chỉ là để cho bà cô này soi một chút thôi sao? Với thực lực của mình bây giờ có muốn thoát khỏi sự xăm soi ấy cũng không được, thà rằng cứ chủ động mà hưởng thụ cho lành.
Đến giữa trưa thì đã phát xong hoàn toàn các số hiệu, học sinh cũng lên đường hành quân hết rồi. Đến lúc này thì Trương Linh Tuyền và ba… thiên tài của chúng ta mới bắt đầu lên đường, đi phía sau cùng đoàn quân.
Phạm Đức Linh nhìn thấy Trương Hải thì trừng mắt lên một cái, nhưng mà trong đó không có bao phần địch ý, chỉ là theo thói quen khiêu khích mà thôi, Trương Hải cũng cười nhẹ coi như không biết. Còn Trần Mạnh Thắng thì đứng trung lập, cười hì hì nói với hai người:
- Xin chào! Tôi là Trần Mạnh Thắng, rất vui được làm quen với các bạn.
Phạm Đức Linh không hề khách khí gì mà nói thẳng:
- Mày là thằng cầm đầu hội… cái gì mà Tụ Nghĩa đấy hả? Chẳng phải là một lũ du côn chuyên trấn lột hay sao?
Tụ Nghĩa là một cái hội lắt nhắt do mấy thằng du côn trong trường lập ra, đứng đầu chính là thằng Trần Mạnh Thắng này. Phạm Đức Linh hôm qua đã thấy hắn biến thân, nhưng mà trong lòng vẫn không phục, trước nay hắn vẫn coi mình là người đứng đầu trường này, bây giờ lòi đâu ra một thằng Trương Hải tự dưng bùng phát, đã thế còn thêm một thằng Biến Thân cảnh nữa! Thật sự là làm cho người ta cảm thấy buồn bực vô cùng.
Trần Mạnh Thắng thở dài một cái rồi nói:
- Thực sự ban đầu lập ra cái hội đấy cũng chỉ để anh em nói chuyện cho vui, lúc nào bị bắt nạt thì bảo vệ nhau đôi chút mà thôi. Ai mà ngờ sau này chúng nó lại đi trấn lột của người khác chứ…
- Nhưng mà mày cũng ăn uống trên số tiền ấy mà? Thế thì còn thở ngắn than dài cái gì? - Trương Hải nghe đến chỗ đó thì ngắt lời, chỉ trích thẳng vào mặt Trần Mạnh Thắng. Trần Mạnh Thắng cũng vội vàng giải thích:
- Đừng hiểu lầm, tao chưa hề làm thế bao giờ, lúc trước tao có ở trường thì bọn này làm sao dám làm thế chứ? Chẳng qua nửa năm trước tao biến thân lần đầu, lại không có ai bên cạnh kiểm soát nên bị thương nặng, phải nằm viện đến gần đây mới được ra ngoài! Cái danh sách cô Tuyền nhận được có tên tao chắc là do chuyện nghỉ học quá lâu này mà ra, chứ thực sự thì tao chưa từng ăn thứ tiền bẩn ấy bao giờ. Còn danh tiếng của tao trong Tụ Nghĩa bang cũng là vì mấy lần đánh đấm hồi trước để bảo vệ anh em mà thôi!
Hai người kia cứ mày tao từ nãy giờ, Trần Mạnh Thắng mà lịch sự quá thì không phải với hoàn cảnh nên cũng mày tao luôn. Còn Phạm Đức Linh nghe đến đó thì tròng mắt co rút lại, trong lòng vô cùng kinh hãi. Nửa năm trước đã biến thân? Điều đó chứng tỏ trước đấy thằng này còn mạnh hơn cả mình, tại sao lại chưa từng thấy nó có tên trong danh sách mười người mạnh nhất trường chứ? Hắn không kìm nổi tò mò mà hỏi:
- Tại sao trước đây tao không hề biết mày mạnh như vậy?
Trần Mạnh Thắng cũng như chẳng có gì dấu diếm, nói thẳng ra:
- Tại trước đấy bố tao nói không được phép quá khoa trương ở trường! Tao cũng chẳng biết tại sao nữa nhưng vẫn làm theo. Chỉ là bố tao đã qua đời tháng trước vì lo tiền viện phí cho tao rồi, tao chẳng biết làm gì nữa, trên đời này cũng chẳng còn người thân. Thứ mà tao có thể làm là tự làm cho mình mạnh lên, tao cũng chỉ biết làm duy nhất việc đó thôi. Nhưng mà hôm qua giáo quan ép quá, nếu tao không sử dụng toàn lực thì một cơ hội cũng không còn… tao… không biết đó là đúng hay sai nữa.
Trương Hải nghe thì thấy Trần Mạnh Thắng này có vẻ thành thật, trong lòng hắn cũng không biết có nên tin hay không. Nhưng mà nghĩ lại thì có vẻ tại mình nghĩ hơi nhiều thôi, tại kiếp trước gặp nhiều kẻ biết ẩn nhẫn quá nên bị ám ảnh. Chứ một người mới mười hai tuổi đầu thì biết gì về âm mưu thủ đoạn đây? Nơi này cũng không phải là hoàng cung tranh đấu mà phải tính toán nhau từng bước như vậy.
- Còn mày nữa đấy phế vật! Tao không thể không nói mày mới là thằng âm hiểm nhất, giấu giấu diếm diếm cái gì? Mạnh thì cứ tha hồ mà đánh đấm, còn làm ra vẻ lầm lầm lỳ lỳ, tao cũng bị mày lừa!
Phạm Đức Linh mặc dù đã thân cận với Trương Hải hơn một chút nhưng mà cách gọi phế vật vẫn không đổi, Trương Hải cũng chẳng ngại mấy cái xưng hô, chỉ cười cười nói:
- Haiz! Hai thằng chúng mày chẳng hiểu gì cả! Mấy thằng thích đánh đấm toàn là loại vai u thịt bắp, nhìn thằng nào thằng nấy như gấu chó vậy! Tao đẹp trai thế này mà lại đi làm trò giống chúng mày hay sao?
Lời nói rất là làm tổn thương đến lòng tự tôn con trẻ, Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng nhìn nhìn lại người mình, công nhận là to cao hơn thằng kia nhiều. Nhưng mà gọi Phạm Đức Linh là gấu chó thì còn được chứ nói Trần Mạnh Thắng thì quá đáng thật rồi. Ba thằng nháo nháo một lúc, vừa đi vừa buôn chuyện cũng khá vui vẻ, lúc này thì Trương Linh Tuyền lên tiếng:
- Sắp đến rồi, lát nữa ba đứa phải sắp xếp lều trại ở gần cô, không được cách quá xa. Sau khi vào trong này thì các học sinh sẽ tập làm quen cuộc sống hoang dã một tuần, sau đó sẽ bắt đầu được giao các nhiệm vụ và các hạng mục huấn luyện.
Cả ba người Trương Hải ngẩng đầu lên, phía trước là một khu rừng quyết cổ đại hùng vĩ, mới chỉ nhìn bên ngoài đã thấy các thân cây cao đến hơn 40m, trong mắt những đứa trẻ có thể nói là chọc trời. Từ trong rừng tỏa ra từng luồng không khí là lạ, có mùi thơm tự nhiên, pha lẫn trong đó là chút ít mùi mục rữa của lá cây và xác động vật, luồng không khí ẩm ướt cũng làm cho không ít học sinh cảm thấy khó chịu nhộn nhạo trong người.
Còn Trương Hải thì lại ngủ thật ngon, hôm nay hắn không muốn tu luyện, mọi khi tu luyện có lúc bị mệt làm hắn dậy muộn, nếu ngày mai mà cũng thế thì không ổn, tốt nhất là ngủ một giấc cho say, sáng mai dậy sớm.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ học sinh tập trung dưới sân trường, xếp hàng chỉnh tề không hề chen lấn, ở trên đài bây giờ đã bày một cái bàn rất lớn, trên đó ngồi khoảng hơn mười người, đó hầu hết là những giáo viên ở trường này, được điều động để phân phát số hiệu cho từng người.
Số hiệu này là một chiếc huy hiệu, bên trên có ghi một con số, tất cả đều được sử dụng ma pháp để chế tạo, mỗi học sinh nhận số hiệu đều phải đặt tay lên bàn để xác nhận thân phận mới được chuyển giao.
Chiếc huy hiệu nhìn như đơn giản nhưng vai trò lại cực kỳ quan trọng, mỗi một huy hiệu là một nửa của một chiếc “chìa khóa”. Tổng cộng có bốn bộ chìa khóa thế này, mỗi một bộ khoảng gần ba triệu chiếc, mỗi năm phát ra một bộ cho học sinh trên toàn Bạo quốc, khi tham gia nhận truyền thừa, đến được thần điện của khủng long giới thì phải có đủ ba triệu chiếc chìa khóa này mới mở được cánh cổng ấy ra.
Tạm thời chưa nói đến chuyện này, chúng học sinh mới chỉ biết được chiếc huy hiệu này dùng để chứng minh thân phận, ngay cả lúc tiếp nhận truyền thừa cũng dùng đến nên không được phép làm mất.
Trương Hải chờ khoảng hai tiếng thì đến lượt mình, hắn nhẹ nhàng lên làm hết thủ tục và tiếp nhận số của mình. Đó là một cái huy hiệu màu bạc, trang trí cũng không có gì nhiều, chỉ là trên đó có khắc số 4196. Đây cũng là do Trương Linh Tuyền đã lấy những số hiệu này ở chỗ dòng họ từ hai năm trước nên mới có những số nhỏ như thế, ở những nơi xa xôi khác có khi tiếp nhận đến số một triệu thì tác giả và độc giả có nát óc cũng chẳng nhớ nổi.
Hài lòng gật gật đầu, Trương Hải cất bước ra khỏi trường, đang định nối tiếp vào đoàn người kia thì chợt bị gọi giật lại, một giọng nói thánh thót vang lên tai hắn:
- Trương Hải! Không nhớ cô đã nói gì hay sao? Trong cả đợt tập huấn em đều phải để cô giám sát, không được tự tiện đi lung tung.
Trương Hải sửng sốt, cái gì thế này? Chẳng lẽ mình lại bị bà cô này để ý? Không phải chứ? Thực sự thì Trương Linh Tuyền cũng đặt tầm chú ý vào rất nhiều học sinh, chỉ riêng ba người là Trương Hải, Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng thì được nàng “chiếu cố” hơn một chút. Bởi vì số học sinh đi tập huấn là khá đông, khoảng trên hai nghìn người, Trương Linh Tuyền không thể lúc nào cũng chạy chỗ này chỗ khác để coi chừng bọn họ được nên những người được để ý sẽ phải tập trung lại một chỗ, thuận tiện để theo dõi khả năng của từng người, hơn nữa còn có thể tiện nâng mức độ khó của nhiệm vụ cho những người này.
Tuy rằng khắc khổ hơn những người khác nhưng mà được chú ý thế này không phải là không có tác dụng, nên nhớ trước khi chính thức nhận truyền thừa thì còn phải trải qua một vòng thi đấu loại trực tiếp, số học sinh tham gia sẽ bị loại thêm một nửa, nhưng những người được “bảo kê”. Tất nhiên những người được hưởng ưu đãi này đều phải có bằng chứng về năng lực, lúc ấy sẽ tránh được trường hợp hai người cùng có tài năng nhưng lại đụng độ nhau, bị loại ra một cách đáng tiếc.
Sau khi đã được Trương Linh Tuyền giải thích rõ ràng giữa cái lợi và cái hại, Trương Hải trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Tiếp nhận huấn luyện khắc khổ hơn cũng tốt, thực lực tăng tiến nhanh hơn, hơn nữa còn có thể hưởng được ưu đãi kia cũng không tồi. Chẳng phải chỉ là để cho bà cô này soi một chút thôi sao? Với thực lực của mình bây giờ có muốn thoát khỏi sự xăm soi ấy cũng không được, thà rằng cứ chủ động mà hưởng thụ cho lành.
Đến giữa trưa thì đã phát xong hoàn toàn các số hiệu, học sinh cũng lên đường hành quân hết rồi. Đến lúc này thì Trương Linh Tuyền và ba… thiên tài của chúng ta mới bắt đầu lên đường, đi phía sau cùng đoàn quân.
Phạm Đức Linh nhìn thấy Trương Hải thì trừng mắt lên một cái, nhưng mà trong đó không có bao phần địch ý, chỉ là theo thói quen khiêu khích mà thôi, Trương Hải cũng cười nhẹ coi như không biết. Còn Trần Mạnh Thắng thì đứng trung lập, cười hì hì nói với hai người:
- Xin chào! Tôi là Trần Mạnh Thắng, rất vui được làm quen với các bạn.
Phạm Đức Linh không hề khách khí gì mà nói thẳng:
- Mày là thằng cầm đầu hội… cái gì mà Tụ Nghĩa đấy hả? Chẳng phải là một lũ du côn chuyên trấn lột hay sao?
Tụ Nghĩa là một cái hội lắt nhắt do mấy thằng du côn trong trường lập ra, đứng đầu chính là thằng Trần Mạnh Thắng này. Phạm Đức Linh hôm qua đã thấy hắn biến thân, nhưng mà trong lòng vẫn không phục, trước nay hắn vẫn coi mình là người đứng đầu trường này, bây giờ lòi đâu ra một thằng Trương Hải tự dưng bùng phát, đã thế còn thêm một thằng Biến Thân cảnh nữa! Thật sự là làm cho người ta cảm thấy buồn bực vô cùng.
Trần Mạnh Thắng thở dài một cái rồi nói:
- Thực sự ban đầu lập ra cái hội đấy cũng chỉ để anh em nói chuyện cho vui, lúc nào bị bắt nạt thì bảo vệ nhau đôi chút mà thôi. Ai mà ngờ sau này chúng nó lại đi trấn lột của người khác chứ…
- Nhưng mà mày cũng ăn uống trên số tiền ấy mà? Thế thì còn thở ngắn than dài cái gì? - Trương Hải nghe đến chỗ đó thì ngắt lời, chỉ trích thẳng vào mặt Trần Mạnh Thắng. Trần Mạnh Thắng cũng vội vàng giải thích:
- Đừng hiểu lầm, tao chưa hề làm thế bao giờ, lúc trước tao có ở trường thì bọn này làm sao dám làm thế chứ? Chẳng qua nửa năm trước tao biến thân lần đầu, lại không có ai bên cạnh kiểm soát nên bị thương nặng, phải nằm viện đến gần đây mới được ra ngoài! Cái danh sách cô Tuyền nhận được có tên tao chắc là do chuyện nghỉ học quá lâu này mà ra, chứ thực sự thì tao chưa từng ăn thứ tiền bẩn ấy bao giờ. Còn danh tiếng của tao trong Tụ Nghĩa bang cũng là vì mấy lần đánh đấm hồi trước để bảo vệ anh em mà thôi!
Hai người kia cứ mày tao từ nãy giờ, Trần Mạnh Thắng mà lịch sự quá thì không phải với hoàn cảnh nên cũng mày tao luôn. Còn Phạm Đức Linh nghe đến đó thì tròng mắt co rút lại, trong lòng vô cùng kinh hãi. Nửa năm trước đã biến thân? Điều đó chứng tỏ trước đấy thằng này còn mạnh hơn cả mình, tại sao lại chưa từng thấy nó có tên trong danh sách mười người mạnh nhất trường chứ? Hắn không kìm nổi tò mò mà hỏi:
- Tại sao trước đây tao không hề biết mày mạnh như vậy?
Trần Mạnh Thắng cũng như chẳng có gì dấu diếm, nói thẳng ra:
- Tại trước đấy bố tao nói không được phép quá khoa trương ở trường! Tao cũng chẳng biết tại sao nữa nhưng vẫn làm theo. Chỉ là bố tao đã qua đời tháng trước vì lo tiền viện phí cho tao rồi, tao chẳng biết làm gì nữa, trên đời này cũng chẳng còn người thân. Thứ mà tao có thể làm là tự làm cho mình mạnh lên, tao cũng chỉ biết làm duy nhất việc đó thôi. Nhưng mà hôm qua giáo quan ép quá, nếu tao không sử dụng toàn lực thì một cơ hội cũng không còn… tao… không biết đó là đúng hay sai nữa.
Trương Hải nghe thì thấy Trần Mạnh Thắng này có vẻ thành thật, trong lòng hắn cũng không biết có nên tin hay không. Nhưng mà nghĩ lại thì có vẻ tại mình nghĩ hơi nhiều thôi, tại kiếp trước gặp nhiều kẻ biết ẩn nhẫn quá nên bị ám ảnh. Chứ một người mới mười hai tuổi đầu thì biết gì về âm mưu thủ đoạn đây? Nơi này cũng không phải là hoàng cung tranh đấu mà phải tính toán nhau từng bước như vậy.
- Còn mày nữa đấy phế vật! Tao không thể không nói mày mới là thằng âm hiểm nhất, giấu giấu diếm diếm cái gì? Mạnh thì cứ tha hồ mà đánh đấm, còn làm ra vẻ lầm lầm lỳ lỳ, tao cũng bị mày lừa!
Phạm Đức Linh mặc dù đã thân cận với Trương Hải hơn một chút nhưng mà cách gọi phế vật vẫn không đổi, Trương Hải cũng chẳng ngại mấy cái xưng hô, chỉ cười cười nói:
- Haiz! Hai thằng chúng mày chẳng hiểu gì cả! Mấy thằng thích đánh đấm toàn là loại vai u thịt bắp, nhìn thằng nào thằng nấy như gấu chó vậy! Tao đẹp trai thế này mà lại đi làm trò giống chúng mày hay sao?
Lời nói rất là làm tổn thương đến lòng tự tôn con trẻ, Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng nhìn nhìn lại người mình, công nhận là to cao hơn thằng kia nhiều. Nhưng mà gọi Phạm Đức Linh là gấu chó thì còn được chứ nói Trần Mạnh Thắng thì quá đáng thật rồi. Ba thằng nháo nháo một lúc, vừa đi vừa buôn chuyện cũng khá vui vẻ, lúc này thì Trương Linh Tuyền lên tiếng:
- Sắp đến rồi, lát nữa ba đứa phải sắp xếp lều trại ở gần cô, không được cách quá xa. Sau khi vào trong này thì các học sinh sẽ tập làm quen cuộc sống hoang dã một tuần, sau đó sẽ bắt đầu được giao các nhiệm vụ và các hạng mục huấn luyện.
Cả ba người Trương Hải ngẩng đầu lên, phía trước là một khu rừng quyết cổ đại hùng vĩ, mới chỉ nhìn bên ngoài đã thấy các thân cây cao đến hơn 40m, trong mắt những đứa trẻ có thể nói là chọc trời. Từ trong rừng tỏa ra từng luồng không khí là lạ, có mùi thơm tự nhiên, pha lẫn trong đó là chút ít mùi mục rữa của lá cây và xác động vật, luồng không khí ẩm ướt cũng làm cho không ít học sinh cảm thấy khó chịu nhộn nhạo trong người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.