Chương 18: Thần - Tiên - Bụt
Hoàng Ma
02/12/2013
Trương Thái Cường đi rồi, Trương Linh Tuyền cũng chỉ nhìn nhìn Trương Hải một lúc rồi nói với vài y sĩ:
- Băng bó cho học sinh này cẩn thận, sau đó thì đưa đi nghỉ ngơi. Còn em… sau này cô sẽ tìm em nói chuyện sau.
Nói xong câu này, Trương Linh Tuyền cũng xoay người bước ra ngoài. Hôm nay vẫn còn một ca tập luyện nữa, nàng phải đi quan sát tình hình ra sao, cũng không có thời gian ở lại đây dây dưa với Trương Hải.
Mấy y sĩ cũng gật đầu, không nói gì thêm. Lúc Trương Linh Tuyền đi ra ngoài thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng bên ngoài, sắc mặt hơi lo lắng. Nàng cũng nghĩ nghĩ một chút rồi tiến lại phía người phụ nữ kia nói:
- Em chào chị, nếu chị muốn thì cứ vào đi. Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi đấy, đợt sơ duyệt này có quy định không cho học sinh gặp người nhà, nhưng chị cũng là một y sĩ, lấy lý do vào chữa trị cũng được. Nhưng em cũng chỉ có thể giúp chị một lần này thôi.
Người phụ nữ kia chính là Đỗ Kim Hoa, Trương Thái Cường biết chuyện này mà bà lại không biết được sao? Bà đã đến từ sớm, lại còn chứng kiến tất cả mọi chuyện Trương Thái Cường làm, nhưng mà chồng đã dặn bà không được vào, bà vốn là một người nhu mì nên dù hơi đau lòng cho con trai nhưng cũng không làm trái. Bây giờ chồng bà cũng đi rồi, cô em họ cũng cho phép nên không cần nghĩ nhiều, bà gật đầu nói cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.
Trương Hải lúc này đang ngồi im cho người ta băng bó, trên người của hắn từ lúc đánh với Phạm Đức Linh đã bị thương tùm lum rồi, lại thêm Trương Linh Tuyền đập cho một trận nên càng bầm tím nhiều, nếu giờ không bôi thuốc thì không biết đến bao giờ mới khỏi, mà có khi còn lưu lại di chứng nữa.
Người y sĩ trẻ đang băng bó cho hắn thì chợt thấy có người vỗ vai mình, ngẩng đầu lên thì thấy viện trưởng phu nhân đang đứng ra hiệu cho mình nhường chỗ, hắn ta cũng biết Trương Hải là con của hai người nên nhanh chóng đi ra chỗ khác, dành không gian cho hai mẹ con Trương Hải với nhau.
Trương Hải thấy người y sĩ kia đang băng cho mình nhưng đột nhiên lại đứng dậy, sau đó thì một người khác ngồi xuống bên cạnh mình thì thấy hơi lạ, ngẩng đầu lên thì thấy đó chính là mẹ mình, hắn định nói gì đó nhưng Đỗ Kim Hoa đã ngắt lời trước:
- Con không cần nói gì cả, bây giờ hai má cũng sưng lên rồi còn nói gì nữa? Cứ để mẹ băng bó cho con là được rồi!
Giọng nói mềm mại, êm ái của bà làm cho Trương Hải thấy bình yên, hắn cũng không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc nhẹ nhàng của người mẹ hiền này.
- Con cũng đừng trách cha, cha con cũng không muốn gây nên khúc mắc gì giữa gia đình mình và cô họ kia thôi. Thật ra thì thân phận của cô ấy khá đặc biệt, cha con cũng không muốn làm những chuyện khiến cô ấy bất mãn nên mới phải ra vẻ đánh con như vậy…
Đỗ Kim Hoa nói thế cũng chỉ mong Trương Hải không vì vậy mà oán giận cha, tạo nên xích mích giữa hai cha con. Nhưng kinh nghiệm của Trương Hải lúc này cũng khá dày rồi, hắn nghe chuyện này là có thể liên tưởng ngay đến nhiều chuyện khác… tỷ như ba chữ “đại gia tộc” hoặc là “đại tổ chức”.
Có lẽ cha cũng là một thành phần ở trong cái đoàn thể đó, còn cô họ kia thì có thân phận cao hơn. Những chuyện thế này thì trong mộng cảnh Trương Hải gặp khá nhiều rồi, không thấy kỳ lạ gì nữa. Trong lòng hắn cũng vì thế mà bớt đi sự oán giận đối với Trương Thái Cường, hắn cũng hiểu, cha chỉ là dùng việc nhỏ bớt đi chuyện lớn mà thôi.
Đỗ Kim Hoa băng bó xong cho Trương Hải thì cũng không nán lại lâu nữa, bà chỉ nói một câu rồi bỏ đi:
- Cố lên con trai! Mẹ luôn luôn ở bên con, làm mẹ của con! Dù con có là bất cứ ai đi nữa!
Trương Hải cảm động gật đầu, mẹ luôn là mẹ của con, cho dù con có là phế vật hay không đúng không? Vậy thì con cũng sẽ mãi làm con của mẹ, cho dù mẹ có là một người trung niên, một bà già hay là một nắm xương khô đi nữa, mãi mãi là như vậy.
….
Đỗ Kim Hoa đi rồi, Trương Hải cũng đã được băng bó xong, hắn không ngồi lại đây nữa mà cất bước muốn đi về phòng ngủ. Thực ra thì tất cả thương thế của hắn cũng chỉ là ngoài da, chưa động đến gân cốt, vết thương nhẹ như thế thì chỉ cần không cử động quá mạnh là được, còn đi lại thì thoải mái.
Nhưng mà Trương Hải vừa mới đi ra khỏi khu cao cấp, đi qua khu bình dân của phòng tập thì chợt thấy đầu váng mắt hoa, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, bước chân lảo đảo. Mọi người còn đang chỉ chỏ bàn tán gì đó về hắn, nói cái gì mà “ca vừa nãy có trận đấu này nọ, kia là một trong hai đối thủ”, Trương Hải còn chưa kịp nghe hết câu thì đã dần dần mất hết đi tri giác, ngã vật xuống đất rồi ngất đi.
Trương Linh Tuyền vừa thấy hắn đi ra khỏi chỗ chữa bệnh thì nhìn qua một chút, còn chưa kịp dời ánh mắt đi thì đã thấy hắn ngất xỉu. Nàng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng chạy lại gần, sau khi kiểm tra sơ sơ thấy hắn cũng chỉ là bị ngất thôi thì cũng thở phào, nhanh chóng gọi y sĩ lại đưa hắn về khu cứu trị kiểm tra, nếu có gì bất ổn còn nhanh chóng chuyển đến bệnh viện.
…
Trương Hải lúc này lại đi vào mộng giới một lần nữa.
Lần này, giấc mộng lại lặp lại y như lần trước, cũng là một khu rừng, hai túp lều, một cô gái trẻ đứng bên ngoài, bên trong là tiếng rên rỉ đau đớn của đàn bà và tiếng thúc giục rặn đi của đàn ông.
Vẫn là một hồi bi thảm, một cuộc truy sát trong rừng, và cả đứa bé Trương Hải kia dần dần lớn lên nữa. Hắn lại ôn lại nhưng cảnh tượng đó, cũng cảnh cuộc sống tủi nhục, cũng cảnh cố gắng hết sức để vươn lên nhưng vô ích. Rồi đến cái ngày mà hắn được ông nội xin cho vào phòng sách của dòng họ một lần cuối, “Trương Hải” kia cũng làm theo thứ tự y hệt.
Hắn lại tiếp tục tìm tòi như thế, và dần dần phát hiện ra cái hộc có chứa bí kíp kia.
Trương Hải lần này đang đứng ở ngay bên cạnh để chứng kiến cái cảnh này, hắn nhìn thấy người kia mở cuốn sách ra. Con mắt của hắn đang chăm chú hết cỡ, bởi vì hắn nhìn thấy… Tam Huyền Điển Bí đang phát sáng.
Không phải là phát sáng rực rỡ mà chỉ là tia sáng le lói bên trong thôi, nhưng chắc lúc “Trương Hải” kia mở ra thì tia sáng ấy lại biến mất, người đó sẽ không nhìn thấy gì cả.
Nhưng hắn còn chưa kịp tò mò thì đột nhiên thấy thân thể mình bị một lực hút tác động lấy, làm hắn không thể tự làm chủ được bàn thân. Hắn không thể khống chế được mà bay thẳng về phía “Trương Hải” sau đó thì đập thẳng vào người người đó.
Khoảnh khắc người đó đang cầm cuốn bí kíp cứ như bị dừng lại, không hề nhúc nhích, không hề có bất cứ một cử động gì cả.
Một lúc sau, Trương Hải đột nhiên lấy lại được sự tỉnh táo.
Hắn nhìn lại xung quanh, vẫn khung cảnh đó, vẫn là mộng cảnh nhưng hắn không còn nhìn thấy “Trương Hải” kia đâu. Hắn nhìn quanh quất một lúc cũng không thấy, cho đến một lúc hắn nhìn thấy thứ mà mình đang cầm trên tay.
Tam Huyền Điển Bí.
Cuốn sách đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, trang thứ nhất đã được hé ra một chút nhưng chưa được mở ra hoàn toàn. Hắn thử cử động một chút, mở quyển sách kia ra, nhưng thật kỳ lạ khi động tác của hắn lại có tác dụng. Lần trước, và cả lần đi vào mộng giới này, Trương Hải chưa từng đụng được vào bất cứ một thứ gì, người hắn như là hư ảo, động vào cái gì là xuyên qua cái đó, nhưng không ngờ lần này lại có thể chủ động lật quyển sách kia, không ngờ hắn có thể động được đến đồ vật.
Nghĩ kỹ lại, hắn chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ… mình đã nhập vào người kia. Mình bây giờ là hắn… chẳng lẽ là… từ trước đến nay mình vẫn là hắn, chỉ là mình vẫn nhìn vào đó theo cách khác mà thôi.
Lần trước chỉ xem qua Tam Huyền Điển Bí, Trương Hải rất tò mò, hắn đưa tay lật quyển sách ra, mặc dù những thứ ở thiên thứ nhất hắn đã đọc được nhưng khi mở ra đọc lại thì hắn chợt thấy đầu mình lại đau nhức một chút, nhưng lần này không còn kịch liệt như lúc trước, chỉ hơi nhói lên mà thôi. Trương Hải cũng chỉ xem lướt lại, những thứ này hắn đã biết, hơn nữa lại nhớ như in, bây giờ cái hắn cần là xem phần sau của điển bí.
Lật tiếp trang sau ra, Trương Hải chợt cảm thấy đầu đau hơn một chút, nhưng đó vẫn chưa phải là thiên thứ hai, mà là một trang giới thiệu sơ qua các đẳng cấp tu luyện.
“Từ trước tới nay, con người khi tu luyện tới cực hạn thì có thể thành thần tiên, điều đó là sự thực. Người luyện Tam Huyền Điển Bí cũng vậy, thậm chí luyện tới cực hạn thì còn có thể siêu thoát khỏi cảnh giới thần tiên, đạt đến mức bất tử bất diệt, không chết vì năm tháng, cũng không chết vì bất cứ một lý do gì. Còn thần tiên… vẫn có thể bị người khác giết chết.”
Trương Hải chấn động, chăm chú đọc các tiếp theo, thần tiên ư? Đó là cái gì? Chắc chắn là rất lợi hại, không biết có lợi hại bằng những bậc thần thông mà cha mẹ vẫn nói hay không?
“Trong tu luyện giới, dù là tu khí, tu thân, hay tu hồn thì cũng đều có chín đẳng cấp như nhau. Người ở sáu đẳng cấp đầu thì vẫn là người thường, tất nhiên là đẳng cấp thứ sáu thì được gọi hoa mỹ một chút là Bán Thần, Tán Tiên… Còn ba đẳng cấp sau thì là thần tiên đích thực, đến được đẳng cấp này, người ta chia ba trường phái thành ba thế lực.
Người tu thân ở phương tây luyện thành Thần, luyện khí sĩ ở phương đông luyện thành Tiên, còn luyện hồn giả ở phương nam thì được gọi là… Bụt.
Nhưng những thứ này ta không nói đến, ta viết Tam Huyền Điển Bí này theo cả ba trường phái, người luyện theo muốn xưng là gì cũng được. Tam Huyền Điển Bí có tất cả mười thiên, tương ứng với chín đẳng cấp kia. Tất nhiên thiên thứ nhất còn chưa tính là nhập môn, chỉ là một chút tập luyện để tạo cơ sở, các môn tu luyện khác cần tìm người có căn cốt tốt thì Tam Huyền có thiên thứ nhất để tạo ra người có cơ sở thích hợp nhất.
Ta cũng không có chia cảnh giới hoa mỹ như mấy tên phương đông, ta thích kiểu đơn giản ở phương tây, cứ gọi mười thiên là thiên thứ nhất, thiên thứ hai… đi cho tiện.
Con đường tu luyện của Tam Huyền Điển Bí là tu thân, tu hồn và tu khí, tương ứng với thiên thứ hai, thiên thứ ba và thiên thứ tư.
Ba thiên này không cần phải tu luyện theo thứ tự, mà là tu luyện cùng lúc để cân bằng, ngươi thấy thứ nào mình yếu thì tập trung vào luyện thứ đó, phải tăng trưởng cả ba cùng lúc, chú trọng đến sự cân bằng mới có thể thành công. Đến khi ngươi tu luyện được ba thiên này tới trình độ nhất định thì có thể luyện thiên thứ năm để dung hợp chúng lại với nhau.
Thiên thứ sáu là thiên luyện kỹ năng, thần thông.
Thiên thứ bảy, tu vi của ngươi lúc này đã ngang với Bán Thần, cũng là lúc hưởng thụ thiên kiếp. Thiên thứ bảy để giúp ngươi vượt qua thời gian này. Còn ba thiên cuối cùng thì được ghi chép ở phần sau, ngươi tạm thời chưa cần biết, cứ tu luyện đi đã.”
Trương Hải chăm chú đọc từng chữ từng chữ, trong lòng hắn đang nổi lên sóng gió ngập trời, bởi vì… trong khủng long giới này các tu vi cũng được chia gần gần như thế.
Hắn mới chỉ nghe được có bảy đẳng cấp tu luyện của khủng long giới, vượt qua đẳng cấp thứ sáu thì đã siêu thoát khỏi quy tắc thế giới này, vượt lên trên pháp tắc. Chẳng nhẽ nó cũng tương ứng với Thần, Tiên và Bụt trong Tam Huyền Điển Bí.
Vậy… chẳng phải hắn cũng đang nắm cơ hội bước lên đẳng cấp ấy ở trong tay hay sao?
- Băng bó cho học sinh này cẩn thận, sau đó thì đưa đi nghỉ ngơi. Còn em… sau này cô sẽ tìm em nói chuyện sau.
Nói xong câu này, Trương Linh Tuyền cũng xoay người bước ra ngoài. Hôm nay vẫn còn một ca tập luyện nữa, nàng phải đi quan sát tình hình ra sao, cũng không có thời gian ở lại đây dây dưa với Trương Hải.
Mấy y sĩ cũng gật đầu, không nói gì thêm. Lúc Trương Linh Tuyền đi ra ngoài thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng bên ngoài, sắc mặt hơi lo lắng. Nàng cũng nghĩ nghĩ một chút rồi tiến lại phía người phụ nữ kia nói:
- Em chào chị, nếu chị muốn thì cứ vào đi. Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi đấy, đợt sơ duyệt này có quy định không cho học sinh gặp người nhà, nhưng chị cũng là một y sĩ, lấy lý do vào chữa trị cũng được. Nhưng em cũng chỉ có thể giúp chị một lần này thôi.
Người phụ nữ kia chính là Đỗ Kim Hoa, Trương Thái Cường biết chuyện này mà bà lại không biết được sao? Bà đã đến từ sớm, lại còn chứng kiến tất cả mọi chuyện Trương Thái Cường làm, nhưng mà chồng đã dặn bà không được vào, bà vốn là một người nhu mì nên dù hơi đau lòng cho con trai nhưng cũng không làm trái. Bây giờ chồng bà cũng đi rồi, cô em họ cũng cho phép nên không cần nghĩ nhiều, bà gật đầu nói cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.
Trương Hải lúc này đang ngồi im cho người ta băng bó, trên người của hắn từ lúc đánh với Phạm Đức Linh đã bị thương tùm lum rồi, lại thêm Trương Linh Tuyền đập cho một trận nên càng bầm tím nhiều, nếu giờ không bôi thuốc thì không biết đến bao giờ mới khỏi, mà có khi còn lưu lại di chứng nữa.
Người y sĩ trẻ đang băng bó cho hắn thì chợt thấy có người vỗ vai mình, ngẩng đầu lên thì thấy viện trưởng phu nhân đang đứng ra hiệu cho mình nhường chỗ, hắn ta cũng biết Trương Hải là con của hai người nên nhanh chóng đi ra chỗ khác, dành không gian cho hai mẹ con Trương Hải với nhau.
Trương Hải thấy người y sĩ kia đang băng cho mình nhưng đột nhiên lại đứng dậy, sau đó thì một người khác ngồi xuống bên cạnh mình thì thấy hơi lạ, ngẩng đầu lên thì thấy đó chính là mẹ mình, hắn định nói gì đó nhưng Đỗ Kim Hoa đã ngắt lời trước:
- Con không cần nói gì cả, bây giờ hai má cũng sưng lên rồi còn nói gì nữa? Cứ để mẹ băng bó cho con là được rồi!
Giọng nói mềm mại, êm ái của bà làm cho Trương Hải thấy bình yên, hắn cũng không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc nhẹ nhàng của người mẹ hiền này.
- Con cũng đừng trách cha, cha con cũng không muốn gây nên khúc mắc gì giữa gia đình mình và cô họ kia thôi. Thật ra thì thân phận của cô ấy khá đặc biệt, cha con cũng không muốn làm những chuyện khiến cô ấy bất mãn nên mới phải ra vẻ đánh con như vậy…
Đỗ Kim Hoa nói thế cũng chỉ mong Trương Hải không vì vậy mà oán giận cha, tạo nên xích mích giữa hai cha con. Nhưng kinh nghiệm của Trương Hải lúc này cũng khá dày rồi, hắn nghe chuyện này là có thể liên tưởng ngay đến nhiều chuyện khác… tỷ như ba chữ “đại gia tộc” hoặc là “đại tổ chức”.
Có lẽ cha cũng là một thành phần ở trong cái đoàn thể đó, còn cô họ kia thì có thân phận cao hơn. Những chuyện thế này thì trong mộng cảnh Trương Hải gặp khá nhiều rồi, không thấy kỳ lạ gì nữa. Trong lòng hắn cũng vì thế mà bớt đi sự oán giận đối với Trương Thái Cường, hắn cũng hiểu, cha chỉ là dùng việc nhỏ bớt đi chuyện lớn mà thôi.
Đỗ Kim Hoa băng bó xong cho Trương Hải thì cũng không nán lại lâu nữa, bà chỉ nói một câu rồi bỏ đi:
- Cố lên con trai! Mẹ luôn luôn ở bên con, làm mẹ của con! Dù con có là bất cứ ai đi nữa!
Trương Hải cảm động gật đầu, mẹ luôn là mẹ của con, cho dù con có là phế vật hay không đúng không? Vậy thì con cũng sẽ mãi làm con của mẹ, cho dù mẹ có là một người trung niên, một bà già hay là một nắm xương khô đi nữa, mãi mãi là như vậy.
….
Đỗ Kim Hoa đi rồi, Trương Hải cũng đã được băng bó xong, hắn không ngồi lại đây nữa mà cất bước muốn đi về phòng ngủ. Thực ra thì tất cả thương thế của hắn cũng chỉ là ngoài da, chưa động đến gân cốt, vết thương nhẹ như thế thì chỉ cần không cử động quá mạnh là được, còn đi lại thì thoải mái.
Nhưng mà Trương Hải vừa mới đi ra khỏi khu cao cấp, đi qua khu bình dân của phòng tập thì chợt thấy đầu váng mắt hoa, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, bước chân lảo đảo. Mọi người còn đang chỉ chỏ bàn tán gì đó về hắn, nói cái gì mà “ca vừa nãy có trận đấu này nọ, kia là một trong hai đối thủ”, Trương Hải còn chưa kịp nghe hết câu thì đã dần dần mất hết đi tri giác, ngã vật xuống đất rồi ngất đi.
Trương Linh Tuyền vừa thấy hắn đi ra khỏi chỗ chữa bệnh thì nhìn qua một chút, còn chưa kịp dời ánh mắt đi thì đã thấy hắn ngất xỉu. Nàng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng chạy lại gần, sau khi kiểm tra sơ sơ thấy hắn cũng chỉ là bị ngất thôi thì cũng thở phào, nhanh chóng gọi y sĩ lại đưa hắn về khu cứu trị kiểm tra, nếu có gì bất ổn còn nhanh chóng chuyển đến bệnh viện.
…
Trương Hải lúc này lại đi vào mộng giới một lần nữa.
Lần này, giấc mộng lại lặp lại y như lần trước, cũng là một khu rừng, hai túp lều, một cô gái trẻ đứng bên ngoài, bên trong là tiếng rên rỉ đau đớn của đàn bà và tiếng thúc giục rặn đi của đàn ông.
Vẫn là một hồi bi thảm, một cuộc truy sát trong rừng, và cả đứa bé Trương Hải kia dần dần lớn lên nữa. Hắn lại ôn lại nhưng cảnh tượng đó, cũng cảnh cuộc sống tủi nhục, cũng cảnh cố gắng hết sức để vươn lên nhưng vô ích. Rồi đến cái ngày mà hắn được ông nội xin cho vào phòng sách của dòng họ một lần cuối, “Trương Hải” kia cũng làm theo thứ tự y hệt.
Hắn lại tiếp tục tìm tòi như thế, và dần dần phát hiện ra cái hộc có chứa bí kíp kia.
Trương Hải lần này đang đứng ở ngay bên cạnh để chứng kiến cái cảnh này, hắn nhìn thấy người kia mở cuốn sách ra. Con mắt của hắn đang chăm chú hết cỡ, bởi vì hắn nhìn thấy… Tam Huyền Điển Bí đang phát sáng.
Không phải là phát sáng rực rỡ mà chỉ là tia sáng le lói bên trong thôi, nhưng chắc lúc “Trương Hải” kia mở ra thì tia sáng ấy lại biến mất, người đó sẽ không nhìn thấy gì cả.
Nhưng hắn còn chưa kịp tò mò thì đột nhiên thấy thân thể mình bị một lực hút tác động lấy, làm hắn không thể tự làm chủ được bàn thân. Hắn không thể khống chế được mà bay thẳng về phía “Trương Hải” sau đó thì đập thẳng vào người người đó.
Khoảnh khắc người đó đang cầm cuốn bí kíp cứ như bị dừng lại, không hề nhúc nhích, không hề có bất cứ một cử động gì cả.
Một lúc sau, Trương Hải đột nhiên lấy lại được sự tỉnh táo.
Hắn nhìn lại xung quanh, vẫn khung cảnh đó, vẫn là mộng cảnh nhưng hắn không còn nhìn thấy “Trương Hải” kia đâu. Hắn nhìn quanh quất một lúc cũng không thấy, cho đến một lúc hắn nhìn thấy thứ mà mình đang cầm trên tay.
Tam Huyền Điển Bí.
Cuốn sách đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, trang thứ nhất đã được hé ra một chút nhưng chưa được mở ra hoàn toàn. Hắn thử cử động một chút, mở quyển sách kia ra, nhưng thật kỳ lạ khi động tác của hắn lại có tác dụng. Lần trước, và cả lần đi vào mộng giới này, Trương Hải chưa từng đụng được vào bất cứ một thứ gì, người hắn như là hư ảo, động vào cái gì là xuyên qua cái đó, nhưng không ngờ lần này lại có thể chủ động lật quyển sách kia, không ngờ hắn có thể động được đến đồ vật.
Nghĩ kỹ lại, hắn chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ… mình đã nhập vào người kia. Mình bây giờ là hắn… chẳng lẽ là… từ trước đến nay mình vẫn là hắn, chỉ là mình vẫn nhìn vào đó theo cách khác mà thôi.
Lần trước chỉ xem qua Tam Huyền Điển Bí, Trương Hải rất tò mò, hắn đưa tay lật quyển sách ra, mặc dù những thứ ở thiên thứ nhất hắn đã đọc được nhưng khi mở ra đọc lại thì hắn chợt thấy đầu mình lại đau nhức một chút, nhưng lần này không còn kịch liệt như lúc trước, chỉ hơi nhói lên mà thôi. Trương Hải cũng chỉ xem lướt lại, những thứ này hắn đã biết, hơn nữa lại nhớ như in, bây giờ cái hắn cần là xem phần sau của điển bí.
Lật tiếp trang sau ra, Trương Hải chợt cảm thấy đầu đau hơn một chút, nhưng đó vẫn chưa phải là thiên thứ hai, mà là một trang giới thiệu sơ qua các đẳng cấp tu luyện.
“Từ trước tới nay, con người khi tu luyện tới cực hạn thì có thể thành thần tiên, điều đó là sự thực. Người luyện Tam Huyền Điển Bí cũng vậy, thậm chí luyện tới cực hạn thì còn có thể siêu thoát khỏi cảnh giới thần tiên, đạt đến mức bất tử bất diệt, không chết vì năm tháng, cũng không chết vì bất cứ một lý do gì. Còn thần tiên… vẫn có thể bị người khác giết chết.”
Trương Hải chấn động, chăm chú đọc các tiếp theo, thần tiên ư? Đó là cái gì? Chắc chắn là rất lợi hại, không biết có lợi hại bằng những bậc thần thông mà cha mẹ vẫn nói hay không?
“Trong tu luyện giới, dù là tu khí, tu thân, hay tu hồn thì cũng đều có chín đẳng cấp như nhau. Người ở sáu đẳng cấp đầu thì vẫn là người thường, tất nhiên là đẳng cấp thứ sáu thì được gọi hoa mỹ một chút là Bán Thần, Tán Tiên… Còn ba đẳng cấp sau thì là thần tiên đích thực, đến được đẳng cấp này, người ta chia ba trường phái thành ba thế lực.
Người tu thân ở phương tây luyện thành Thần, luyện khí sĩ ở phương đông luyện thành Tiên, còn luyện hồn giả ở phương nam thì được gọi là… Bụt.
Nhưng những thứ này ta không nói đến, ta viết Tam Huyền Điển Bí này theo cả ba trường phái, người luyện theo muốn xưng là gì cũng được. Tam Huyền Điển Bí có tất cả mười thiên, tương ứng với chín đẳng cấp kia. Tất nhiên thiên thứ nhất còn chưa tính là nhập môn, chỉ là một chút tập luyện để tạo cơ sở, các môn tu luyện khác cần tìm người có căn cốt tốt thì Tam Huyền có thiên thứ nhất để tạo ra người có cơ sở thích hợp nhất.
Ta cũng không có chia cảnh giới hoa mỹ như mấy tên phương đông, ta thích kiểu đơn giản ở phương tây, cứ gọi mười thiên là thiên thứ nhất, thiên thứ hai… đi cho tiện.
Con đường tu luyện của Tam Huyền Điển Bí là tu thân, tu hồn và tu khí, tương ứng với thiên thứ hai, thiên thứ ba và thiên thứ tư.
Ba thiên này không cần phải tu luyện theo thứ tự, mà là tu luyện cùng lúc để cân bằng, ngươi thấy thứ nào mình yếu thì tập trung vào luyện thứ đó, phải tăng trưởng cả ba cùng lúc, chú trọng đến sự cân bằng mới có thể thành công. Đến khi ngươi tu luyện được ba thiên này tới trình độ nhất định thì có thể luyện thiên thứ năm để dung hợp chúng lại với nhau.
Thiên thứ sáu là thiên luyện kỹ năng, thần thông.
Thiên thứ bảy, tu vi của ngươi lúc này đã ngang với Bán Thần, cũng là lúc hưởng thụ thiên kiếp. Thiên thứ bảy để giúp ngươi vượt qua thời gian này. Còn ba thiên cuối cùng thì được ghi chép ở phần sau, ngươi tạm thời chưa cần biết, cứ tu luyện đi đã.”
Trương Hải chăm chú đọc từng chữ từng chữ, trong lòng hắn đang nổi lên sóng gió ngập trời, bởi vì… trong khủng long giới này các tu vi cũng được chia gần gần như thế.
Hắn mới chỉ nghe được có bảy đẳng cấp tu luyện của khủng long giới, vượt qua đẳng cấp thứ sáu thì đã siêu thoát khỏi quy tắc thế giới này, vượt lên trên pháp tắc. Chẳng nhẽ nó cũng tương ứng với Thần, Tiên và Bụt trong Tam Huyền Điển Bí.
Vậy… chẳng phải hắn cũng đang nắm cơ hội bước lên đẳng cấp ấy ở trong tay hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.