Chương 62: Thoát nạn
Hoàng Ma
02/12/2013
Ở dưới sâu cái hồ kia, con Elasmosaurus khổng lồ chợt đưa mắt nhìn một cái thông đạo đang phát ra ánh sáng nhờ nhờ, nó hơi thở
dài một hơi, cuối cùng không để tâm đến nữa, nhắm mắt lại, dường như đã
ngủ say.
Trên bờ, năm người Trương Hải đã đi tới bên cạnh một cánh cổng màu vàng, đó là cánh cổng đến núi Thu. Cả năm người đều được chuyển đến trước cánh cổng bảy sắc, Liên Hương Nhu vẫn đứng đó đợi chợt lên tiếng:
- Đủ rồi chứ? Vậy thì đi thôi!
Trương Hải lắc đầu:
- Chưa, vẫn còn hai người nữa ở trên núi Đông, bây giờ tôi phải đi đón họ nữa.
Liên Hương Nhu hừ lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn, sao ngươi không vào núi Đông từ đầu, bây giờ có phải là xong rồi không? Bày đặt chạy lên núi Xuân đầu tiên, bây giờ lại phải mất công đi thêm một vòng nữa.
Trương Hải bị nàng nói thì cũng đành im lặng, lúc đó lo lắng cho Dương Thanh Kỳ quá nên không tính toán nhiều, bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó lên núi Đông đầu tiên thì bây giờ có phải đã xong rồi không? Nhưng việc đã làm thì hắn cũng không có gì băn khoăn cả, chỉ nói:
- Bây giờ sẽ đi kiếm bọn họ, cũng đâu có sao đâu!
- Ngươi đi một mình, còn lại ở lại đây! Dù sao bọn chúng đi cũng không có tác dụng.
Trương Hải hơi nhíu mày, biết Liên Hương Nhu sợ hắn giở trò gì đó nên cho họ ở lại làm con tin. Nhưng nàng cũng quá đa nghi rồi, cửa bảy sắc đang ở trước mặt nàng, hắn có thể giở trò gì đây chứ? Nhưng hắn cũng không lo, bây giờ chìa khóa trong tay hắn, nàng cũng không thừa sức đi đối phó mấy người này làm gì, chẳng may chọc cho hắn điên lên, bất chấp tất cả mà hủy chìa khóa, giam cả hai bên trong này thì phiền.
Nghĩ thế, Trương Hải đưa mắt nhìn mấy người còn lại, tuy rằng họ không biết cô gái này là ai, nhưng qua cuộc hội thoại không mấy thiện chí này thì cũng có thể hiểu là cô gái này cũng muốn thoát ra khỏi đây, nhưng đang có khúc mắc gì đó với Trương Hải.
Họ cũng không sợ lắm, mặc dù hơi khó chịu với thái độ của cô gái kia nhưng họ không nói nhiều, vào thời điểm này, nhẫn nhịn một chút để thoát ra mới là quan trọng, bớt được việc nào thì hay việc ấy. Nghĩ thế, mọi người đều gật nhẹ đầu với Trương Hải.
Trương Hải cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng bước vào cánh cổng màu trắng, dịch chuyển đến núi Đông.
Bước ra khỏi cánh cửa, Trương Hải nhanh chóng nhìn thấy một khung cảnh làm người ta phải đau lòng.
Đây là một cái hầm băng, hay nói cho chuẩn thì là một cái hố được đào dưới tuyết. Tuyết trên núi Đông kết cực dày, vì thế mà việc đào hố tuyết không lạ gì. Chỉ là, nơi này được thiết kế cũng khá là chắc chắn, khẳng định không phải do hai cô gái kia đào ra được. Chắc là đã tồn tại từ trước, cũng giống như lâu đài trên núi Xuân hay cái hang trên núi Thu vậy.
Lúc này, trong hố băng có hai thân ảnh nhỏ bé, xinh đẹp đang cố gắng gượng chống chọi với sự khắc nghiệt này.
Nguyễn Khánh Huyền với khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu đang lấy hai tay ôm một chỗ, thân hình hơi run lên, làn da của nàng cũng trở nên nhợt nhạt, môi hơi tím. Nhìn qua là biết đã chịu lạnh đến tận cùng, sắp không chịu nổi rồi.
Ở bên cạnh đó là một thân ảnh có vẻ kiên cường hơn, khuôn mặt của nàng không quá xinh đẹp, nhưng vẻ băng giá trên đó làm cho Trương Hải cũng thấy hơi run lên. Phạm Đình Phương tuy rằng đã làm cho thực lực tăng tiến rất nhiều ở trong môi trường khắc nghiệt này, nhưng mà sức chịu đựng của nàng cũng có hạn. Lúc này, khí lạnh cũng đã bắt đầu ngấm vào da thịt, làm cho cơ thể nàng cũng run lên từng đợt.
Ở trước mặt hai nàng là một đóa hoa nhìn chẳng ra hình dáng gì nữa. Chỉ còn mỗi một cái nhụy, ở bên cạnh có một cánh hoa màu vàng đang lay lắt. Lúc Trương Hải đến, Phạm Đình Phương đang nói một câu:
- Cậu ăn đi, thứ này có thể giúp cậu duy trì thêm ba ngày. Tôi có thể chịu được môi trường này, không sao đâu! Coi như đó là lời xin lỗi của tôi khi đã dẫn cậu đến nơi này.
Tuy rằng nói thế như ánh mắt nàng vẫn rất lưu luyến nhìn cánh hoa kia. Thực phẩm của hai nàng đã hết được một thời gian rồi. Cũng may, ở trên núi Đông này, các nàng lại tìm được một bông hoa tuyết màu vàng. Thứ này là dược phẩm cực kỳ quý hiếm, gọi là kim tuyết hoa, tuy rằng dược lực của bản thân nó không ra gì, nhưng lại là thứ gia vị, chất dẫn thuốc cực kỳ quan trọng trong việc chế những loại đan dược cao cấp nhất. Cũng vì thiếu nó mà nhiều loại đan dược cao cấp dần bị thất truyền, trôi theo dòng lịch sử.
Tuy rằng nói dược lực không ra gì, nhưng mà dùng nó làm thuốc bổ, duy trì cơ thể trong vài ngày cũng không phải là không thể. Nói không ra gì ở đây là nói dược lực của nó yếu hơn so với các loại nguyên liệu khác dùng để chế đan dược tuyệt phẩm mà thôi.
Đáng thương cho kim tuyết hoa, đã sinh tồn ở trên núi Đông này cả ngàn năm, là thứ bảo vật quý giá làm cho ngay cả những cường giả thần thông cảnh, thậm chí hóa long cảnh cũng nhỏ cả rãi, thế mà bây giờ lại bị hai cô bé vặt ra ăn sống.
Cũng phải thôi, sinh tử trước mắt, còn quan tâm nhiều đến thế làm gì?
Chỉ là… hành động nhường nhịn của Phạm Đình Phương cũng làm cho Trương Hải thầm sinh lòng cảm phục.
Tuy rằng không biết chịu thêm một thời gian nữa, Phạm Đình Phương có còn duy trì được sự lý trí, nhân từ này hay không, nhưng ít ra, trong thời điểm này, nàng đã làm được.
Trương Hải không nói nhiều nữa, chạy tới bên hai người, ngồi xuống hỏi:
- Không cần nhường nữa đâu, tôi đưa hai người ra khỏi đây!
Cả hai cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Trương Hải đến, tuy rằng mơ hồ, nghi hoặc nhưng không hiểu sao trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Phạm Đình Phương chưa nói gì, còn Nguyễn Khánh Huyền đã không chịu được, một giọt nước mắt băng giá chảy trên khóe mắt nàng, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngất lịm đi.
Trương Hải hoảng hốt, kiểm tra lại thấy nàng vẫn còn thở thì hơi thở phào. Không chậm trễ nữa, cúi xuống ôm lấy Nguyễn Khánh Huyền, vác thân thể nhỏ nhắn của nàng lên vai. Sau đó lại đưa tay ra, muốn nắm lấy eo của cô bé còn lại.
Phạm Đình Phương theo phản xạ hơi rụt lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Cậu định làm gì?
Trương Hải lười nói chuyện với nàng, nhanh chóng bắt lấy cái eo thon đã bắt đầu lạnh toát, vác nàng lên vai còn lại. Phạm Đình Phương giãy dụa, nhưng thân thể nàng hết sức yếu ớt, có muốn làm gì cũng không được. Trương Hải chợt cười cợt nhả:
- Bé con, anh đây đã lớn thế này rồi, làm gì có ý định gì với hai con nhóc chưa trưởng thành như em chứ? Nhìn thấy Dương Thanh Kỳ không? Cô ấy nói làm vợ anh đó! Khi nào em được như cô ấy thì may ra anh mới động tâm nổi, còn bây giờ… hắc, bé Phương ngoan một chút đi, em vẫn chưa thể làm cho anh muốn làm việc xấu đâu mà kháng cự… hé hé!
Mồm thì nói nhưng chân hắn vẫn không dừng lại chút nào, nhanh chóng đi tới cánh cửa màu hồng, đến núi Xuân rồi lượn một vòng trở lại núi Thu. Phạm Đình Phương trên vai hắn cũng ngừng giãy dụa, khuôn mặt băng giá đã hơi đỏ lên vì ngượng, cũng là vì tức giận. Tên này lại dám nói nàng còn chưa đủ trình làm hắn động tâm? Đối với một đại mỹ nữ khiến biết bao gia đình đến hỏi cưới như nàng thì đúng là sỉ nhục. Chẳng qua… chẳng qua ta đây đang dịch dung… chờ đó… tên khốn!
Lúc đến núi Hạ, Trương Hải cố ý dừng lại một chút, cho hai nàng ấm lên một chút nhờ không khí nơi đây. Đến khi Nguyễn Khánh Huyền tình lại thì lại đặc ý làm mấy món ăn cho hai nàng. Cuối cùng còn đích thân đi múc nước nóng dưới hồ lên, chứa vào hai cái thùng cho hai nàng tắm. Tất nhiên, hai cái thùng hắn kiếm được ở trong chỗ không gian trữ vật nhặt được, chứ hắn cũng không có mang theo người.
Hai nàng đề phòng tên sắc lang nhìn lén đến cực điểm, cho hắn đi xa thì sợ không giám sát được hắn. Cuối cùng, cả hai quyết định cho hắn ngồi ở chỗ không gần không xa, lại quay mặt lại, không cho nhìn, lấy lý do là để “trông coi” cho hai nàng. Trương Hải thì sao? Hắn ta không nhìn nhưng mà tai nghe âm thanh róc rách của nước chảy cũng rất là khổ sở, trong đầu đã tưởng tượng linh tinh hết cả lên, giống như dòng nước như cái thác đang đổ xuống, lướt qua chỗ nào đó. Hắn đã mấy lần đã định cầm dây chuyền lên vận tý thần thức ra coi lén, cuối cùng lại vì bản thân nổi máu cầm thú với hai con nhóc mà tự chửi rủa thậm tệ.
Dù gì thì mình tính ra cũng đã mười sáu tuổi, trong khi chúng mới được có mười ba tuổi nha.
Cho dù mai sau lớn thì đó cũng là chuyện mai sau! Trương Hải thầm niệm a di đà phật trong mồm, tội dâm ô trẻ nhỏ là bị phạt chung thân đến tử hình nha. Tội lỗi, tội lỗi.
Cuối cùng thì người thành tâm cũng có thể vượt qua kiếp nạn. Trương Hải cuối cùng cũng chờ được cho đến khi hai nàng tắm xong, còn trong lúc đó hắn có thực sự dùng thần thức để… thì tác giả cũng chịu!
(Trương Hải: Trời! Hoàng Ma đại ka đừng có mà đổ oan cho tiểu đệ mà! Oa oa, tiểu đệ thuần khiết mà…
Hoàng Ma: Anh ko tin! Chú giống anh vãi đái ra mà đòi thuần khiết!
Hu hu…)
Làm xong mọi chuyện thì cũng phải mất đến ba tiếng. Tất nhiên, đó là do Trương Hải không hề hưởng thụ gì mà chạy qua chạy lại phục vụ liên tục, hai nàng chỉ việc ăn, đi tắm, nghỉ ngơi, hết!
Bây giờ hai nàng cũng đã khá lên một chút, đi lại không thành vấn đề, tuy rằng vẫn còn mệt nhưng nếu không cần chiến đấu thì không sao cả.
Tính ra, thời gian Trương Hải đi đón bốn người kia còn không bằng được một phần ba thời gian đi đón Nguyễn Khánh Huyền và Phạm Đình Phương. Khi hắn trở về, mọi người đều nhìn thấy hai cô gái đều như vừa tắm xong, hai má cũng hơi hồng hào vì vừa tắm nước nóng. Tất cả đều nhìn Trương Hải bằng ánh mắt cực kỳ bất mãn và nghi ngờ.
Tất nhiên, Liên Hương Nhu thì chẳng nói gì, nàng là một tiên tử, việc này chẳng nhẽ không nhìn thấu được hay sao? Chỉ là, từ nãy đến giờ nàng dùng chân thân nhãn để quan sát mấy người này thì tâm tình đã trở nên kinh ngạc đến cực độ.
Huyết mạch của toàn bộ người ở đây đều cực kỳ thuần chính, tất nhiên, mức độ này cũng không phải thuộc loại cực kỳ ghê gớm gì với các đại gia tộc của khủng long giới cả. Nhưng có ba người Dương Thanh Kỳ, Phạm Đình Phương và Nguyễn Khánh Huyền làm cho nàng kinh ngạc đến cực độ.
Huyết mạch của họ thậm chí còn hơn nhiều tất cả những người còn lại trong nhóm, nhất là Dương Thanh Kỳ, không ngờ huyết mạch lại ngang ngửa với Phạm Đế và Dương Đế trong thời kỳ của nàng. Lúc nàng chưa bị phong ấn trong này, hai người đó có thể nói là huyền thoại, chỉ trong vòng xấp xỉ một trăm năm đã có thực lực ngang với người tu luyện hơn hai trăm năm như nàng rồi, vậy mà nàng được gọi là thiên tài, vậy họ gọi là gì đây?
Không nghĩ nhiều nữa, dù sao nàng cũng đã thề không gây phiền toái gì cho tất cả những người này, sau khi chia tay, bọn chúng là bọn chúng, nàng là nàng, lo gì chứ?
Còn việc bọn chúng sau này đối đầu với mình? Nàng không lo, bây giờ nàng đã có cảm giác sắp đột phá, có lẽ cơ duyên của mình sắp đến rồi! Bây giờ nàng chỉ cần hoàn thành nốt một tâm nguyện nữa, đến lúc đó đột phá, còn lo gì mấy kẻ phàm tục thế này làm phiền mình?
- Đi thôi! - Liên Hương Nhu lãnh đạm nói.
Trương Hải gật đầu, lấy chiếc chìa khóa tròn ra và nói:
- Tất cả đi sát lại với nhau, chúng ta sẽ ra khỏi nơi quái quỷ này…
Hắn không hề nói gì đến Liên Hương Nhu cả, mọi người cũng không hỏi, bởi vì thời điểm này không phải là lúc để làm quen.
Cảm giác vẫn giống những lần trước, vẫn mát lạnh, sảng khoái, sau đó thì đáp xuống cái động chính. Hai người Nguyễn Khánh Huyền và Phạm Đình Phương vẫn chưa hồi phục, tý nữa thì ngã dập mông, may mà Trương Hải đưa tay ra đỡ, nhưng mà hành động đó lại càng làm cho mấy người còn lại nghi ngờ. Sắc mặt của hai nàng thì đỏ lên, cố gắng giãy ra khỏi vòng tay hắn.
Trương Hải hít một hơi, nhẹ nhàng đưa chiếc chìa khóa hình tròn, có hình người đang ôm đôi mắt đó gắn lên trên trần động.
Khi bảy chiếc chìa khóa đều được gắn vào, một luồng ánh sáng bảy sắc chợt phát ra, chạy dọc theo đường nối những chiếc chìa khóa, thành một vòng tuần hoàn lung linh mỹ diệu.
Trần động đột nhiên tách ra, lộ ra một cánh cổng ánh sáng trắng. Là một màu trắng tinh khiết, không phải là bảy sắc nữa. Cả tám người cùng hơi thổn thức, cuối cùng lần lượt bước vào trong cánh cửa “Quy Trần” ấy.
Ánh sáng chợt biến mất, cái động này lại trở nên trầm lặng như cũ. Bảy chiếc chìa khóa dần tan biến, bảy cửa động Mộng - Tâm - Thủ - Cước - Phế - Bì - Nhãn lại bắt đầu sáng lên, tạo ra ánh sáng bảy sắc, khung cảnh giống như trước khi bọn Trương Hải rơi vào đây.
Cuối cùng… cũng thoát rồi.
Trên bờ, năm người Trương Hải đã đi tới bên cạnh một cánh cổng màu vàng, đó là cánh cổng đến núi Thu. Cả năm người đều được chuyển đến trước cánh cổng bảy sắc, Liên Hương Nhu vẫn đứng đó đợi chợt lên tiếng:
- Đủ rồi chứ? Vậy thì đi thôi!
Trương Hải lắc đầu:
- Chưa, vẫn còn hai người nữa ở trên núi Đông, bây giờ tôi phải đi đón họ nữa.
Liên Hương Nhu hừ lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn, sao ngươi không vào núi Đông từ đầu, bây giờ có phải là xong rồi không? Bày đặt chạy lên núi Xuân đầu tiên, bây giờ lại phải mất công đi thêm một vòng nữa.
Trương Hải bị nàng nói thì cũng đành im lặng, lúc đó lo lắng cho Dương Thanh Kỳ quá nên không tính toán nhiều, bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó lên núi Đông đầu tiên thì bây giờ có phải đã xong rồi không? Nhưng việc đã làm thì hắn cũng không có gì băn khoăn cả, chỉ nói:
- Bây giờ sẽ đi kiếm bọn họ, cũng đâu có sao đâu!
- Ngươi đi một mình, còn lại ở lại đây! Dù sao bọn chúng đi cũng không có tác dụng.
Trương Hải hơi nhíu mày, biết Liên Hương Nhu sợ hắn giở trò gì đó nên cho họ ở lại làm con tin. Nhưng nàng cũng quá đa nghi rồi, cửa bảy sắc đang ở trước mặt nàng, hắn có thể giở trò gì đây chứ? Nhưng hắn cũng không lo, bây giờ chìa khóa trong tay hắn, nàng cũng không thừa sức đi đối phó mấy người này làm gì, chẳng may chọc cho hắn điên lên, bất chấp tất cả mà hủy chìa khóa, giam cả hai bên trong này thì phiền.
Nghĩ thế, Trương Hải đưa mắt nhìn mấy người còn lại, tuy rằng họ không biết cô gái này là ai, nhưng qua cuộc hội thoại không mấy thiện chí này thì cũng có thể hiểu là cô gái này cũng muốn thoát ra khỏi đây, nhưng đang có khúc mắc gì đó với Trương Hải.
Họ cũng không sợ lắm, mặc dù hơi khó chịu với thái độ của cô gái kia nhưng họ không nói nhiều, vào thời điểm này, nhẫn nhịn một chút để thoát ra mới là quan trọng, bớt được việc nào thì hay việc ấy. Nghĩ thế, mọi người đều gật nhẹ đầu với Trương Hải.
Trương Hải cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng bước vào cánh cổng màu trắng, dịch chuyển đến núi Đông.
Bước ra khỏi cánh cửa, Trương Hải nhanh chóng nhìn thấy một khung cảnh làm người ta phải đau lòng.
Đây là một cái hầm băng, hay nói cho chuẩn thì là một cái hố được đào dưới tuyết. Tuyết trên núi Đông kết cực dày, vì thế mà việc đào hố tuyết không lạ gì. Chỉ là, nơi này được thiết kế cũng khá là chắc chắn, khẳng định không phải do hai cô gái kia đào ra được. Chắc là đã tồn tại từ trước, cũng giống như lâu đài trên núi Xuân hay cái hang trên núi Thu vậy.
Lúc này, trong hố băng có hai thân ảnh nhỏ bé, xinh đẹp đang cố gắng gượng chống chọi với sự khắc nghiệt này.
Nguyễn Khánh Huyền với khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu đang lấy hai tay ôm một chỗ, thân hình hơi run lên, làn da của nàng cũng trở nên nhợt nhạt, môi hơi tím. Nhìn qua là biết đã chịu lạnh đến tận cùng, sắp không chịu nổi rồi.
Ở bên cạnh đó là một thân ảnh có vẻ kiên cường hơn, khuôn mặt của nàng không quá xinh đẹp, nhưng vẻ băng giá trên đó làm cho Trương Hải cũng thấy hơi run lên. Phạm Đình Phương tuy rằng đã làm cho thực lực tăng tiến rất nhiều ở trong môi trường khắc nghiệt này, nhưng mà sức chịu đựng của nàng cũng có hạn. Lúc này, khí lạnh cũng đã bắt đầu ngấm vào da thịt, làm cho cơ thể nàng cũng run lên từng đợt.
Ở trước mặt hai nàng là một đóa hoa nhìn chẳng ra hình dáng gì nữa. Chỉ còn mỗi một cái nhụy, ở bên cạnh có một cánh hoa màu vàng đang lay lắt. Lúc Trương Hải đến, Phạm Đình Phương đang nói một câu:
- Cậu ăn đi, thứ này có thể giúp cậu duy trì thêm ba ngày. Tôi có thể chịu được môi trường này, không sao đâu! Coi như đó là lời xin lỗi của tôi khi đã dẫn cậu đến nơi này.
Tuy rằng nói thế như ánh mắt nàng vẫn rất lưu luyến nhìn cánh hoa kia. Thực phẩm của hai nàng đã hết được một thời gian rồi. Cũng may, ở trên núi Đông này, các nàng lại tìm được một bông hoa tuyết màu vàng. Thứ này là dược phẩm cực kỳ quý hiếm, gọi là kim tuyết hoa, tuy rằng dược lực của bản thân nó không ra gì, nhưng lại là thứ gia vị, chất dẫn thuốc cực kỳ quan trọng trong việc chế những loại đan dược cao cấp nhất. Cũng vì thiếu nó mà nhiều loại đan dược cao cấp dần bị thất truyền, trôi theo dòng lịch sử.
Tuy rằng nói dược lực không ra gì, nhưng mà dùng nó làm thuốc bổ, duy trì cơ thể trong vài ngày cũng không phải là không thể. Nói không ra gì ở đây là nói dược lực của nó yếu hơn so với các loại nguyên liệu khác dùng để chế đan dược tuyệt phẩm mà thôi.
Đáng thương cho kim tuyết hoa, đã sinh tồn ở trên núi Đông này cả ngàn năm, là thứ bảo vật quý giá làm cho ngay cả những cường giả thần thông cảnh, thậm chí hóa long cảnh cũng nhỏ cả rãi, thế mà bây giờ lại bị hai cô bé vặt ra ăn sống.
Cũng phải thôi, sinh tử trước mắt, còn quan tâm nhiều đến thế làm gì?
Chỉ là… hành động nhường nhịn của Phạm Đình Phương cũng làm cho Trương Hải thầm sinh lòng cảm phục.
Tuy rằng không biết chịu thêm một thời gian nữa, Phạm Đình Phương có còn duy trì được sự lý trí, nhân từ này hay không, nhưng ít ra, trong thời điểm này, nàng đã làm được.
Trương Hải không nói nhiều nữa, chạy tới bên hai người, ngồi xuống hỏi:
- Không cần nhường nữa đâu, tôi đưa hai người ra khỏi đây!
Cả hai cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Trương Hải đến, tuy rằng mơ hồ, nghi hoặc nhưng không hiểu sao trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Phạm Đình Phương chưa nói gì, còn Nguyễn Khánh Huyền đã không chịu được, một giọt nước mắt băng giá chảy trên khóe mắt nàng, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngất lịm đi.
Trương Hải hoảng hốt, kiểm tra lại thấy nàng vẫn còn thở thì hơi thở phào. Không chậm trễ nữa, cúi xuống ôm lấy Nguyễn Khánh Huyền, vác thân thể nhỏ nhắn của nàng lên vai. Sau đó lại đưa tay ra, muốn nắm lấy eo của cô bé còn lại.
Phạm Đình Phương theo phản xạ hơi rụt lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Cậu định làm gì?
Trương Hải lười nói chuyện với nàng, nhanh chóng bắt lấy cái eo thon đã bắt đầu lạnh toát, vác nàng lên vai còn lại. Phạm Đình Phương giãy dụa, nhưng thân thể nàng hết sức yếu ớt, có muốn làm gì cũng không được. Trương Hải chợt cười cợt nhả:
- Bé con, anh đây đã lớn thế này rồi, làm gì có ý định gì với hai con nhóc chưa trưởng thành như em chứ? Nhìn thấy Dương Thanh Kỳ không? Cô ấy nói làm vợ anh đó! Khi nào em được như cô ấy thì may ra anh mới động tâm nổi, còn bây giờ… hắc, bé Phương ngoan một chút đi, em vẫn chưa thể làm cho anh muốn làm việc xấu đâu mà kháng cự… hé hé!
Mồm thì nói nhưng chân hắn vẫn không dừng lại chút nào, nhanh chóng đi tới cánh cửa màu hồng, đến núi Xuân rồi lượn một vòng trở lại núi Thu. Phạm Đình Phương trên vai hắn cũng ngừng giãy dụa, khuôn mặt băng giá đã hơi đỏ lên vì ngượng, cũng là vì tức giận. Tên này lại dám nói nàng còn chưa đủ trình làm hắn động tâm? Đối với một đại mỹ nữ khiến biết bao gia đình đến hỏi cưới như nàng thì đúng là sỉ nhục. Chẳng qua… chẳng qua ta đây đang dịch dung… chờ đó… tên khốn!
Lúc đến núi Hạ, Trương Hải cố ý dừng lại một chút, cho hai nàng ấm lên một chút nhờ không khí nơi đây. Đến khi Nguyễn Khánh Huyền tình lại thì lại đặc ý làm mấy món ăn cho hai nàng. Cuối cùng còn đích thân đi múc nước nóng dưới hồ lên, chứa vào hai cái thùng cho hai nàng tắm. Tất nhiên, hai cái thùng hắn kiếm được ở trong chỗ không gian trữ vật nhặt được, chứ hắn cũng không có mang theo người.
Hai nàng đề phòng tên sắc lang nhìn lén đến cực điểm, cho hắn đi xa thì sợ không giám sát được hắn. Cuối cùng, cả hai quyết định cho hắn ngồi ở chỗ không gần không xa, lại quay mặt lại, không cho nhìn, lấy lý do là để “trông coi” cho hai nàng. Trương Hải thì sao? Hắn ta không nhìn nhưng mà tai nghe âm thanh róc rách của nước chảy cũng rất là khổ sở, trong đầu đã tưởng tượng linh tinh hết cả lên, giống như dòng nước như cái thác đang đổ xuống, lướt qua chỗ nào đó. Hắn đã mấy lần đã định cầm dây chuyền lên vận tý thần thức ra coi lén, cuối cùng lại vì bản thân nổi máu cầm thú với hai con nhóc mà tự chửi rủa thậm tệ.
Dù gì thì mình tính ra cũng đã mười sáu tuổi, trong khi chúng mới được có mười ba tuổi nha.
Cho dù mai sau lớn thì đó cũng là chuyện mai sau! Trương Hải thầm niệm a di đà phật trong mồm, tội dâm ô trẻ nhỏ là bị phạt chung thân đến tử hình nha. Tội lỗi, tội lỗi.
Cuối cùng thì người thành tâm cũng có thể vượt qua kiếp nạn. Trương Hải cuối cùng cũng chờ được cho đến khi hai nàng tắm xong, còn trong lúc đó hắn có thực sự dùng thần thức để… thì tác giả cũng chịu!
(Trương Hải: Trời! Hoàng Ma đại ka đừng có mà đổ oan cho tiểu đệ mà! Oa oa, tiểu đệ thuần khiết mà…
Hoàng Ma: Anh ko tin! Chú giống anh vãi đái ra mà đòi thuần khiết!
Hu hu…)
Làm xong mọi chuyện thì cũng phải mất đến ba tiếng. Tất nhiên, đó là do Trương Hải không hề hưởng thụ gì mà chạy qua chạy lại phục vụ liên tục, hai nàng chỉ việc ăn, đi tắm, nghỉ ngơi, hết!
Bây giờ hai nàng cũng đã khá lên một chút, đi lại không thành vấn đề, tuy rằng vẫn còn mệt nhưng nếu không cần chiến đấu thì không sao cả.
Tính ra, thời gian Trương Hải đi đón bốn người kia còn không bằng được một phần ba thời gian đi đón Nguyễn Khánh Huyền và Phạm Đình Phương. Khi hắn trở về, mọi người đều nhìn thấy hai cô gái đều như vừa tắm xong, hai má cũng hơi hồng hào vì vừa tắm nước nóng. Tất cả đều nhìn Trương Hải bằng ánh mắt cực kỳ bất mãn và nghi ngờ.
Tất nhiên, Liên Hương Nhu thì chẳng nói gì, nàng là một tiên tử, việc này chẳng nhẽ không nhìn thấu được hay sao? Chỉ là, từ nãy đến giờ nàng dùng chân thân nhãn để quan sát mấy người này thì tâm tình đã trở nên kinh ngạc đến cực độ.
Huyết mạch của toàn bộ người ở đây đều cực kỳ thuần chính, tất nhiên, mức độ này cũng không phải thuộc loại cực kỳ ghê gớm gì với các đại gia tộc của khủng long giới cả. Nhưng có ba người Dương Thanh Kỳ, Phạm Đình Phương và Nguyễn Khánh Huyền làm cho nàng kinh ngạc đến cực độ.
Huyết mạch của họ thậm chí còn hơn nhiều tất cả những người còn lại trong nhóm, nhất là Dương Thanh Kỳ, không ngờ huyết mạch lại ngang ngửa với Phạm Đế và Dương Đế trong thời kỳ của nàng. Lúc nàng chưa bị phong ấn trong này, hai người đó có thể nói là huyền thoại, chỉ trong vòng xấp xỉ một trăm năm đã có thực lực ngang với người tu luyện hơn hai trăm năm như nàng rồi, vậy mà nàng được gọi là thiên tài, vậy họ gọi là gì đây?
Không nghĩ nhiều nữa, dù sao nàng cũng đã thề không gây phiền toái gì cho tất cả những người này, sau khi chia tay, bọn chúng là bọn chúng, nàng là nàng, lo gì chứ?
Còn việc bọn chúng sau này đối đầu với mình? Nàng không lo, bây giờ nàng đã có cảm giác sắp đột phá, có lẽ cơ duyên của mình sắp đến rồi! Bây giờ nàng chỉ cần hoàn thành nốt một tâm nguyện nữa, đến lúc đó đột phá, còn lo gì mấy kẻ phàm tục thế này làm phiền mình?
- Đi thôi! - Liên Hương Nhu lãnh đạm nói.
Trương Hải gật đầu, lấy chiếc chìa khóa tròn ra và nói:
- Tất cả đi sát lại với nhau, chúng ta sẽ ra khỏi nơi quái quỷ này…
Hắn không hề nói gì đến Liên Hương Nhu cả, mọi người cũng không hỏi, bởi vì thời điểm này không phải là lúc để làm quen.
Cảm giác vẫn giống những lần trước, vẫn mát lạnh, sảng khoái, sau đó thì đáp xuống cái động chính. Hai người Nguyễn Khánh Huyền và Phạm Đình Phương vẫn chưa hồi phục, tý nữa thì ngã dập mông, may mà Trương Hải đưa tay ra đỡ, nhưng mà hành động đó lại càng làm cho mấy người còn lại nghi ngờ. Sắc mặt của hai nàng thì đỏ lên, cố gắng giãy ra khỏi vòng tay hắn.
Trương Hải hít một hơi, nhẹ nhàng đưa chiếc chìa khóa hình tròn, có hình người đang ôm đôi mắt đó gắn lên trên trần động.
Khi bảy chiếc chìa khóa đều được gắn vào, một luồng ánh sáng bảy sắc chợt phát ra, chạy dọc theo đường nối những chiếc chìa khóa, thành một vòng tuần hoàn lung linh mỹ diệu.
Trần động đột nhiên tách ra, lộ ra một cánh cổng ánh sáng trắng. Là một màu trắng tinh khiết, không phải là bảy sắc nữa. Cả tám người cùng hơi thổn thức, cuối cùng lần lượt bước vào trong cánh cửa “Quy Trần” ấy.
Ánh sáng chợt biến mất, cái động này lại trở nên trầm lặng như cũ. Bảy chiếc chìa khóa dần tan biến, bảy cửa động Mộng - Tâm - Thủ - Cước - Phế - Bì - Nhãn lại bắt đầu sáng lên, tạo ra ánh sáng bảy sắc, khung cảnh giống như trước khi bọn Trương Hải rơi vào đây.
Cuối cùng… cũng thoát rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.