Chương 65: Trở về
Hoàng Ma
02/12/2013
Con chằn tinh kia sau khi bắn ra khối cầu điện thì lui
lại cả chục mét, nhưng cũng chỉ đơn thuần là lui lại, trong lòng nó hơi
tức giận nhưng không chịu thương hại gì, vẫn tràn đầy sức chiến đấu.
“Krec!” Nó rít lên một tiếng ghê rợn, ánh mắt đỏ vằn lên, cái cánh to lớn phất lên lao thẳng về phía Trương Hải, điện quang trên cái sừng cũng đã bắt đầu nhấp nháy.
Trương Hải đè chặt Dương Thanh Kỳ bên dưới, nàng cố gắng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng thực sự nàng không làm được, bây giờ… nàng đã quá mệt rồi. Dương Thanh Kỳ vốn chỉ tu thuần khí công, khi hao hết thực lực thì thân thể yếu hơn nhiều so với một kẻ có tu thân như Trương Hải.
Nhìn thấy cái mỏ đang ngày càng lại gần kia, Dương Thanh Kỳ thấy thực sự bất lực, ánh mắt nàng cũng trở nên ngập nước, nhìn chằm chằm vào Trương Hải, có vẻ oán giận, tức tối, nhưng một mảng đau lòng và xót xa trong đó cũng không che giấu nổi.
Đột nhiên, không hiểu Dương Thanh Kỳ lấy sức lực từ đâu, thân thể nàng bật lên, hai cánh môi đỏ mọng chợt hôn lên đôi môi tím tái của Trương Hải, nàng cũng chủ động đưa lưỡi ra, luồn mò vào trong miệng hắn.
Trương Hải chợt thấy một dòng suối ấm áp chảy trong lòng, lúc sắp chết, có một mỹ nhân chịu hôn mình như thế này, thực sự rất thỏa mãn. Trong cái cảnh sinh tử gần bên thế này, hình ảnh hai con người hôn chặt với nhau này thật là lạc lõng, nhưng mà trong giây phút sinh tử, bản thân lại bất lực thế này thì họ có thể làm gì đây?
Nhưng… cảm giác thật kỳ quái.
Dòng nước ấm trong lòng dường như không chỉ là cảm giác, mà đó còn là một thứ gì đó thực sự tồn tại, nó đang di chuyển trong cơ thể Trương Hải.
Cảm giác này… thật là lạ, nhưng cũng cực kỳ sảng khoái. Đầu óc Trương Hải chợt trở nên trống rỗng trong giây lát, trước mắt hắn dần hiện lên một màu hồng nhạt, từng luồng hơi ấm áp đang truyền từ dưới miệng vào cơ thể hắn, giúp hắn hồi phục lại phần nào.
Không chỉ hắn, mà cả Dương Thanh Kỳ bên dưới cũng cảm thấy như vậy.
Còn bên ngoài, một kỳ cảnh như trong truyện cổ tích lại diễn ra.
Một đôi trai gái hôn nhau làm trời đất biến đổi, sức mạnh vô biên…
Ặc, nghe có vẻ quá sến, cũng quá nực cười nhưng đó lại là sự thật.
Tất nhiên, nguồn gốc sức mạnh không phải hoàn toàn là “tình yêu vĩnh cửu” như trong mấy cái truyện cổ tích đó, mà là phần thưởng của Tâm Động.
Con giun đất vẫn bất động nãy giờ chợt tự động bay lên, ánh sáng hồng nhạt tỏa ra bao bọc lấy đôi trai gái đang đắm chìm trong cảm xúc. Ánh sáng hồng nhạt ấy dần dần hình thành một con giun đất khổng lồ, ít nhất cũng phải dài cả bốn mét, đầu lại ngóc cao lên hơn một mét. Từ trên cái đầu nhẵn thín lại đột nhiên mở ra đôi mắt sâm hàn, lạnh lẽo làm cho chằn tinh cũng phải sợ hãi.
Trời đất chợt biến đổi, mây đen kéo đến ùn ùn, sấm rung chớp giật như sự phẫn nộ của trời xanh. Từng luồng uy áp kinh khủng tỏa ra từ người giun đất, khóa chặt chằn tinh lại. Chằn tinh vẫn há mồm, nhưng nó không thể nào ngậm lại được, thậm chí di chuyển cũng không. Điều kỳ lạ, đó là nó không cử động nhưng cũng không bị rơi xuống đất, vẫn lơ lửng trong không trung.
“Khè!” Một âm thanh như tiếng gió rít vang lên, từ người con giun đất màu hồng kia toát ra từng đoàn đao gió sắc lẹm, chém tứ tung lên người của chằn tinh, thậm chí làm cho đôi cánh của nó cũng rách nát không chịu nổi.
“Grao!” Một tiếng gầm thét vang lên, con giun đất không hiểu sao lại xuất hiện một cái miệng rộng ở trên đầu, nó chỉ gào lên một tiếng đã làm cho con chằn tinh kia bay tít lên trời cao, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Làm xong việc này, hào quang quanh người giun đất cũng tản đi, thân hình cũng tiêu tán, để lại một đôi trai gái vẫn đang hôn nhau thắm thiết ở trên nền đất.
Mọi người xung quanh đều đã chứng kiến từ đầu tới cuối, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc, thậm chí là quái dị nhìn hai người kìa. Từ lúc nào… từ lúc nào mà hai người là luyện được thứ tuyệt chiêu kinh khủng thế này?
Thực ra, trong lòng Trương Hải vẫn không hiểu điều gì xảy ra.
Trong giây phút vừa rồi, trong đầu của hai người đều trống rỗng, chỉ còn lại đối phương, chỉ còn lại một nụ hôn cuối cùng, chỉ còn lại một người con trai và một người con gái.
Tâm Động, đã kết nối tâm linh của họ lại với nhau, hơn nữa, hai người còn đạt được cảnh giới “vĩnh kết đồng tâm”, nhưng họ không biết, họ còn đạt được một tuyệt chiêu bá đạo, dành riêng cho hai người đạt được “vĩnh kết đồng tâm” ấy.
Tuyệt chiêu này không có báo trước, không có bí quyết, không có phương pháp sử dụng. Nhưng… tuyệt chiêu sẽ được phát ra nhờ ngọc thánh thú, nói cho chuẩn là phát ra nhờ giun đất, vào cái lúc mà tâm linh hai người hoàn toàn hòa vào nhau, hoàn toàn tương thông đến mức độ cao nhất, nói thì đơn giản, nhưng cũng chỉ trong giây phút sinh tử vừa rồi, tuyệt chiêu này mới có đủ điều kiện để xuất ra được.
Tình cảm hai người dành cho nhau phải đủ để trong thời khắc đó, trong lòng chỉ còn lại đối phương thì chiêu thức này mới sử dụng được.
Vài giây sau, hai người tách nhau ra, nhìn nhau mỉm cười, sau đó thì ngạc nhiên nhìn vào tình thế xung quanh.
Lúc này, Nguyễn Khánh Huyền được Nguyễn Thu Hà dìu đã đứng dậy, từng bước khó nhọc lại gần bên Trương Hải nói:
- Mình không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Chỗ này không ở lâu được, tuy rằng con chằn tinh kia đã bị đánh bay, nhưng ai mà biết nơi này còn nguy hiểm gì nữa không?
Trương Hải lúc này vẫn còn mơ hồ, nhưng Nguyễn Khánh Huyền giục liên tục, hắn cũng không nói nhiều nữa, bây giờ rời khỏi đây mới là chuyện cần nhất.
Lúc này, Nguyễn Thu Hà thì cõng Nguyễn Khánh Huyền, Dương Thanh Kỳ vừa rồi được giun đất phục hồi, đã khá khỏe mạnh rồi nên cõng lấy Phạm Đình Phương. Còn Trương Hải thì vác hai thằng còn lại lên vai, cả đội cùng nhau rời đi.
Trước khi rời đi, Trương Hải dùng ánh mắt phức tạp, do dự nhìn vào cô gái áo trắng đang nằm yếu ớt dưới tán cây. Cuối cùng hắn dứt khoát quay đầu, đi theo những người còn lại.
…
Cùng lúc đó, ở cách không xa chỗ bọn Trương Hải vừa gặp nạn.
Trong một cái trướng bồng.
- Tuyền, sao em lại có thể hồ đồ như vậy, sao lại có thể giao hoàn toàn an toàn của lũ trẻ đó vào trong tay của loại vô dụng này! Được rồi, những đứa còn lại anh không nói đến, nhưng Phương là một hạch tâm trong dòng họ, là viên minh châu trong mắt mấy lão già! Em… em có biết nếu con bé gặp nạn thì có hậu quả gì không? Đã năm tháng rồi, nó mất tích năm tháng rồi. Em có biết không hả?
Trương Linh Tuyền lúc này đang trầm lặng đứng một bên, ánh mắt sắc lạnh tỏa ra từng đợt cáu giận. Nhưng nàng không giận ai cả, chỉ giận mình lúc đó quá bộp chộp, không điều tra kỹ đã cho lũ trẻ đi, bây giờ thì xảy ra sự cố thế này.
Ở gần đó, một người đàn ông trung niên đang khúm núm khom lưng, nếu dân chúng Lục Diệp thành nhìn thấy thì sẽ trợn tròn mắt, vì đây chính là thành chủ Trương Thái Sơn.
Muốn nói rõ chuyện này thì phải quay về ngày mà Trương Hải phát hiện ra kẻ theo dõi mình rồi đi báo cáo với Trương Linh Tuyền.
Không mất nhiều thời gian, kẻ đó đã bị tìm thấy, lại bị tra hỏi rõ ràng, cuối cùng khai ra là người của thành chủ, đến theo dõi Trương Hải thiếu gia, còn để làm gì thì hắn không nói.
Sau đó, Trương Thái Sơn đã đích thân tới giải thích, nhưng không nói rõ ràng rằng Trương Hải nằm trong vòng theo dõi, mà chỉ nói rằng quan tâm nên phái người bảo vệ mà thôi. Tất nhiên, lý do này cũng hợp lý, bởi vì Trương Hải khá xuất sắc, một ông bác bảo vệ cho cháu ruột cũng không có gì sai, Trương Linh Tuyền suy nghĩ mất một ngày rồi đưa ra điều kiện.
Trương Thái Sơn phải phái người mạnh hơn đi, theo dõi phải thật bí mật. Ngoài ra, không chỉ bảo vệ mình Trương Hải mà còn phải bảo vệ cả bảy đứa trong đó. Trương Thái Sơn tất nhiên là đồng ý, đồng ý cả trăm ngàn lần, vì thế mới có cái chuyện kẻ theo dõi rồi làm khó Trương Hải kia.
Tất nhiên, kẻ đó cũng vì nhận được tin tức của chằn tinh, vì thế mới dùng trăm phương nghìn kế ngăn chặn bọn Trương Hải lại, cuối cùng lại bị hiểu nhầm là thử thách, lần lượt vượt qua. Kẻ kia cuối cùng gặp chằn tinh, không làm được gì nữa, trở về thì không dám nên quyết định chạy trốn giữ mạng.
Trương Thái Sơn cũng đã giải thích mọi chuyện, nhưng dường như người kia vẫn cực kỳ bất mãn, tất nhiên, hắn nóng nảy như vậy cũng chỉ vì lo cho con bé Phạm Đình Phương kia mà thôi.
Còn người đang nói kia, hắn là một trong ba người nổi bật của thế hệ trẻ Trex tộc đời này, hắn tên là Phạm Đức Văn, cũng chính là anh họ trong lời nói của Phạm Đình Phương.
Nói về Phạm Đức Văn này, người ta chỉ có thể tả bằng một chữ: tài.
Hắn thực sự có tài, kể cả vấn đề tu luyện, hành xử, đối nhân xử thế, duy trì quan hệ. Còn về vấn đề tình cảm, có thể nói rằng hắn là một người cực kỳ ngọt ngào, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc. Không bao giờ có chuyện níu kéo người không yêu hắn, lại càng không có chuyện trêu ghẹo những người mà hắn không yêu.
Tuy rằng người trong dòng họ nói đính hôn cho hắn và Trương Linh Tuyền, nhưng thật sự hắn không thích cô nàng mẫu bạo long nóng nảy này, đối xử với nàng như là một cô em gái, khá chiều chuộng nhưng lại không bao giờ nói những lời đường mật. Mà chính Trương Linh Tuyền cũng không thích hắn, nàng làm giáo quan cũng là một vụ đặt cược với dòng họ, nếu nàng thắng thì tình cảm của nàng sẽ do nàng làm chủ.
- Anh tưởng em không lo lắng hay sao? Không chỉ có riêng Phương, mà cả sáu đứa kia đều là học sinh của em, em không lo mà được à? Hơn nữa chuyện này cũng liên quan đến… Nói chung là lòng em cũng đang như lửa đốt đây, anh còn nói cái gì? Anh mà còn nói thêm một câu nữa, làm ảnh hưởng đến sự tập trung của em thì anh đi về luôn đi!
Trương Linh Tuyền không nói gì đến Trương Thái Sơn cả, nàng chỉ đang bốp chát lại Phạm Đức Văn mà thôi.
- Em…
Tình hình lúc này đang cực kỳ căng thẳng thì có một người mặc quần áo giáp chạy vào báo cáo:
- Báo! Đã tìm thấy tung tích của tổ đặc biệt, bây giờ họ đang được đưa về đây! Tình hình mặc dù không quá tốt đẹp nhưng không ai bị thương nặng gì, vẫn có thể tự di chuyển.
Ba người bên trong trướng chợt giật mình, ánh mắt sáng lên những tia vui mừng. Chuyện xích mích vừa rồi dẹp ngay sang một bên, cả ba hấp tấp chạy ra bên ngoài.
“Krec!” Nó rít lên một tiếng ghê rợn, ánh mắt đỏ vằn lên, cái cánh to lớn phất lên lao thẳng về phía Trương Hải, điện quang trên cái sừng cũng đã bắt đầu nhấp nháy.
Trương Hải đè chặt Dương Thanh Kỳ bên dưới, nàng cố gắng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng thực sự nàng không làm được, bây giờ… nàng đã quá mệt rồi. Dương Thanh Kỳ vốn chỉ tu thuần khí công, khi hao hết thực lực thì thân thể yếu hơn nhiều so với một kẻ có tu thân như Trương Hải.
Nhìn thấy cái mỏ đang ngày càng lại gần kia, Dương Thanh Kỳ thấy thực sự bất lực, ánh mắt nàng cũng trở nên ngập nước, nhìn chằm chằm vào Trương Hải, có vẻ oán giận, tức tối, nhưng một mảng đau lòng và xót xa trong đó cũng không che giấu nổi.
Đột nhiên, không hiểu Dương Thanh Kỳ lấy sức lực từ đâu, thân thể nàng bật lên, hai cánh môi đỏ mọng chợt hôn lên đôi môi tím tái của Trương Hải, nàng cũng chủ động đưa lưỡi ra, luồn mò vào trong miệng hắn.
Trương Hải chợt thấy một dòng suối ấm áp chảy trong lòng, lúc sắp chết, có một mỹ nhân chịu hôn mình như thế này, thực sự rất thỏa mãn. Trong cái cảnh sinh tử gần bên thế này, hình ảnh hai con người hôn chặt với nhau này thật là lạc lõng, nhưng mà trong giây phút sinh tử, bản thân lại bất lực thế này thì họ có thể làm gì đây?
Nhưng… cảm giác thật kỳ quái.
Dòng nước ấm trong lòng dường như không chỉ là cảm giác, mà đó còn là một thứ gì đó thực sự tồn tại, nó đang di chuyển trong cơ thể Trương Hải.
Cảm giác này… thật là lạ, nhưng cũng cực kỳ sảng khoái. Đầu óc Trương Hải chợt trở nên trống rỗng trong giây lát, trước mắt hắn dần hiện lên một màu hồng nhạt, từng luồng hơi ấm áp đang truyền từ dưới miệng vào cơ thể hắn, giúp hắn hồi phục lại phần nào.
Không chỉ hắn, mà cả Dương Thanh Kỳ bên dưới cũng cảm thấy như vậy.
Còn bên ngoài, một kỳ cảnh như trong truyện cổ tích lại diễn ra.
Một đôi trai gái hôn nhau làm trời đất biến đổi, sức mạnh vô biên…
Ặc, nghe có vẻ quá sến, cũng quá nực cười nhưng đó lại là sự thật.
Tất nhiên, nguồn gốc sức mạnh không phải hoàn toàn là “tình yêu vĩnh cửu” như trong mấy cái truyện cổ tích đó, mà là phần thưởng của Tâm Động.
Con giun đất vẫn bất động nãy giờ chợt tự động bay lên, ánh sáng hồng nhạt tỏa ra bao bọc lấy đôi trai gái đang đắm chìm trong cảm xúc. Ánh sáng hồng nhạt ấy dần dần hình thành một con giun đất khổng lồ, ít nhất cũng phải dài cả bốn mét, đầu lại ngóc cao lên hơn một mét. Từ trên cái đầu nhẵn thín lại đột nhiên mở ra đôi mắt sâm hàn, lạnh lẽo làm cho chằn tinh cũng phải sợ hãi.
Trời đất chợt biến đổi, mây đen kéo đến ùn ùn, sấm rung chớp giật như sự phẫn nộ của trời xanh. Từng luồng uy áp kinh khủng tỏa ra từ người giun đất, khóa chặt chằn tinh lại. Chằn tinh vẫn há mồm, nhưng nó không thể nào ngậm lại được, thậm chí di chuyển cũng không. Điều kỳ lạ, đó là nó không cử động nhưng cũng không bị rơi xuống đất, vẫn lơ lửng trong không trung.
“Khè!” Một âm thanh như tiếng gió rít vang lên, từ người con giun đất màu hồng kia toát ra từng đoàn đao gió sắc lẹm, chém tứ tung lên người của chằn tinh, thậm chí làm cho đôi cánh của nó cũng rách nát không chịu nổi.
“Grao!” Một tiếng gầm thét vang lên, con giun đất không hiểu sao lại xuất hiện một cái miệng rộng ở trên đầu, nó chỉ gào lên một tiếng đã làm cho con chằn tinh kia bay tít lên trời cao, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Làm xong việc này, hào quang quanh người giun đất cũng tản đi, thân hình cũng tiêu tán, để lại một đôi trai gái vẫn đang hôn nhau thắm thiết ở trên nền đất.
Mọi người xung quanh đều đã chứng kiến từ đầu tới cuối, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc, thậm chí là quái dị nhìn hai người kìa. Từ lúc nào… từ lúc nào mà hai người là luyện được thứ tuyệt chiêu kinh khủng thế này?
Thực ra, trong lòng Trương Hải vẫn không hiểu điều gì xảy ra.
Trong giây phút vừa rồi, trong đầu của hai người đều trống rỗng, chỉ còn lại đối phương, chỉ còn lại một nụ hôn cuối cùng, chỉ còn lại một người con trai và một người con gái.
Tâm Động, đã kết nối tâm linh của họ lại với nhau, hơn nữa, hai người còn đạt được cảnh giới “vĩnh kết đồng tâm”, nhưng họ không biết, họ còn đạt được một tuyệt chiêu bá đạo, dành riêng cho hai người đạt được “vĩnh kết đồng tâm” ấy.
Tuyệt chiêu này không có báo trước, không có bí quyết, không có phương pháp sử dụng. Nhưng… tuyệt chiêu sẽ được phát ra nhờ ngọc thánh thú, nói cho chuẩn là phát ra nhờ giun đất, vào cái lúc mà tâm linh hai người hoàn toàn hòa vào nhau, hoàn toàn tương thông đến mức độ cao nhất, nói thì đơn giản, nhưng cũng chỉ trong giây phút sinh tử vừa rồi, tuyệt chiêu này mới có đủ điều kiện để xuất ra được.
Tình cảm hai người dành cho nhau phải đủ để trong thời khắc đó, trong lòng chỉ còn lại đối phương thì chiêu thức này mới sử dụng được.
Vài giây sau, hai người tách nhau ra, nhìn nhau mỉm cười, sau đó thì ngạc nhiên nhìn vào tình thế xung quanh.
Lúc này, Nguyễn Khánh Huyền được Nguyễn Thu Hà dìu đã đứng dậy, từng bước khó nhọc lại gần bên Trương Hải nói:
- Mình không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Chỗ này không ở lâu được, tuy rằng con chằn tinh kia đã bị đánh bay, nhưng ai mà biết nơi này còn nguy hiểm gì nữa không?
Trương Hải lúc này vẫn còn mơ hồ, nhưng Nguyễn Khánh Huyền giục liên tục, hắn cũng không nói nhiều nữa, bây giờ rời khỏi đây mới là chuyện cần nhất.
Lúc này, Nguyễn Thu Hà thì cõng Nguyễn Khánh Huyền, Dương Thanh Kỳ vừa rồi được giun đất phục hồi, đã khá khỏe mạnh rồi nên cõng lấy Phạm Đình Phương. Còn Trương Hải thì vác hai thằng còn lại lên vai, cả đội cùng nhau rời đi.
Trước khi rời đi, Trương Hải dùng ánh mắt phức tạp, do dự nhìn vào cô gái áo trắng đang nằm yếu ớt dưới tán cây. Cuối cùng hắn dứt khoát quay đầu, đi theo những người còn lại.
…
Cùng lúc đó, ở cách không xa chỗ bọn Trương Hải vừa gặp nạn.
Trong một cái trướng bồng.
- Tuyền, sao em lại có thể hồ đồ như vậy, sao lại có thể giao hoàn toàn an toàn của lũ trẻ đó vào trong tay của loại vô dụng này! Được rồi, những đứa còn lại anh không nói đến, nhưng Phương là một hạch tâm trong dòng họ, là viên minh châu trong mắt mấy lão già! Em… em có biết nếu con bé gặp nạn thì có hậu quả gì không? Đã năm tháng rồi, nó mất tích năm tháng rồi. Em có biết không hả?
Trương Linh Tuyền lúc này đang trầm lặng đứng một bên, ánh mắt sắc lạnh tỏa ra từng đợt cáu giận. Nhưng nàng không giận ai cả, chỉ giận mình lúc đó quá bộp chộp, không điều tra kỹ đã cho lũ trẻ đi, bây giờ thì xảy ra sự cố thế này.
Ở gần đó, một người đàn ông trung niên đang khúm núm khom lưng, nếu dân chúng Lục Diệp thành nhìn thấy thì sẽ trợn tròn mắt, vì đây chính là thành chủ Trương Thái Sơn.
Muốn nói rõ chuyện này thì phải quay về ngày mà Trương Hải phát hiện ra kẻ theo dõi mình rồi đi báo cáo với Trương Linh Tuyền.
Không mất nhiều thời gian, kẻ đó đã bị tìm thấy, lại bị tra hỏi rõ ràng, cuối cùng khai ra là người của thành chủ, đến theo dõi Trương Hải thiếu gia, còn để làm gì thì hắn không nói.
Sau đó, Trương Thái Sơn đã đích thân tới giải thích, nhưng không nói rõ ràng rằng Trương Hải nằm trong vòng theo dõi, mà chỉ nói rằng quan tâm nên phái người bảo vệ mà thôi. Tất nhiên, lý do này cũng hợp lý, bởi vì Trương Hải khá xuất sắc, một ông bác bảo vệ cho cháu ruột cũng không có gì sai, Trương Linh Tuyền suy nghĩ mất một ngày rồi đưa ra điều kiện.
Trương Thái Sơn phải phái người mạnh hơn đi, theo dõi phải thật bí mật. Ngoài ra, không chỉ bảo vệ mình Trương Hải mà còn phải bảo vệ cả bảy đứa trong đó. Trương Thái Sơn tất nhiên là đồng ý, đồng ý cả trăm ngàn lần, vì thế mới có cái chuyện kẻ theo dõi rồi làm khó Trương Hải kia.
Tất nhiên, kẻ đó cũng vì nhận được tin tức của chằn tinh, vì thế mới dùng trăm phương nghìn kế ngăn chặn bọn Trương Hải lại, cuối cùng lại bị hiểu nhầm là thử thách, lần lượt vượt qua. Kẻ kia cuối cùng gặp chằn tinh, không làm được gì nữa, trở về thì không dám nên quyết định chạy trốn giữ mạng.
Trương Thái Sơn cũng đã giải thích mọi chuyện, nhưng dường như người kia vẫn cực kỳ bất mãn, tất nhiên, hắn nóng nảy như vậy cũng chỉ vì lo cho con bé Phạm Đình Phương kia mà thôi.
Còn người đang nói kia, hắn là một trong ba người nổi bật của thế hệ trẻ Trex tộc đời này, hắn tên là Phạm Đức Văn, cũng chính là anh họ trong lời nói của Phạm Đình Phương.
Nói về Phạm Đức Văn này, người ta chỉ có thể tả bằng một chữ: tài.
Hắn thực sự có tài, kể cả vấn đề tu luyện, hành xử, đối nhân xử thế, duy trì quan hệ. Còn về vấn đề tình cảm, có thể nói rằng hắn là một người cực kỳ ngọt ngào, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc. Không bao giờ có chuyện níu kéo người không yêu hắn, lại càng không có chuyện trêu ghẹo những người mà hắn không yêu.
Tuy rằng người trong dòng họ nói đính hôn cho hắn và Trương Linh Tuyền, nhưng thật sự hắn không thích cô nàng mẫu bạo long nóng nảy này, đối xử với nàng như là một cô em gái, khá chiều chuộng nhưng lại không bao giờ nói những lời đường mật. Mà chính Trương Linh Tuyền cũng không thích hắn, nàng làm giáo quan cũng là một vụ đặt cược với dòng họ, nếu nàng thắng thì tình cảm của nàng sẽ do nàng làm chủ.
- Anh tưởng em không lo lắng hay sao? Không chỉ có riêng Phương, mà cả sáu đứa kia đều là học sinh của em, em không lo mà được à? Hơn nữa chuyện này cũng liên quan đến… Nói chung là lòng em cũng đang như lửa đốt đây, anh còn nói cái gì? Anh mà còn nói thêm một câu nữa, làm ảnh hưởng đến sự tập trung của em thì anh đi về luôn đi!
Trương Linh Tuyền không nói gì đến Trương Thái Sơn cả, nàng chỉ đang bốp chát lại Phạm Đức Văn mà thôi.
- Em…
Tình hình lúc này đang cực kỳ căng thẳng thì có một người mặc quần áo giáp chạy vào báo cáo:
- Báo! Đã tìm thấy tung tích của tổ đặc biệt, bây giờ họ đang được đưa về đây! Tình hình mặc dù không quá tốt đẹp nhưng không ai bị thương nặng gì, vẫn có thể tự di chuyển.
Ba người bên trong trướng chợt giật mình, ánh mắt sáng lên những tia vui mừng. Chuyện xích mích vừa rồi dẹp ngay sang một bên, cả ba hấp tấp chạy ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.