Chương 105: Vô Đề
Hoàng Ma
02/12/2013
Trương Hải tỉnh lại.
Đau đầu quá…
Đây chính là cảm giác của hắn!
Bây giờ, Trương Hải có cái cảm giác thoát lực trầm trọng, tay chân không biết ở nơi nào rồi, đến cái việc muốn chống tay để ngồi dậy cũng khó, miệng lưỡi thì khô khốc, họng như cháy bỏng, nói không nên lời.
Bây giờ, cả người hắn chỉ còn duy nhất có đôi mắt hoạt động được mà thôi.
Đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt Trương Hải là cả một màu đỏ rực, bốn bức tường chung quanh, cả trên đầu cũng là màu đỏ, đến mấy thứ lặt vặt như cái tủ, cái bàn gì gì đó cũng mang màu đỏ, chỉ là độ đậm nhạt khác nhau để phân biệt ra mà thôi.
Ai mà chơi trội vậy?
Nhưng mà, nhìn cái nơi này hơi quen quen…
Chẳng phải là một trong mấy căn nhà di động mà mình kiếm được hay sao?
Mình kiếm được tổng cộng mười cái. Cho năm người bạn mỗi người một cái là năm cái, tặng cho Liên Hương Nhu cái tốt nhất, mình giữ ba cái, còn một cái cuối cùng là đặt lại trong phòng của Trương Linh Tuyền trước khi bỏ đi khỏi căn viện đó.
Chẳng phải đây chính là căn nhà mà mình tặng cho Trương Linh Tuyền sao?
Trương Hải còn nhớ rất rõ, bên trong căn nhà này có màu đỏ nhạt, mái nhà hình như được khảm loại bảo thạch gì đó, tỏa ra nhiệt khí bừng bừng, bên trong có một cái lò sưởi kỳ dị, được bố trí bùa chú xảo diệu xung quanh, có thể hấp thu hỏa khí trong môi trường để duy trì, làm lò sưởi cháy liên tục mà không hề cần nhiên liệu…
Căn phòng này lúc nào cũng tràn đầy nhiệt khí, chắc là để sử dụng trong môi trường giá lạnh. Trương Hải nghĩ rằng, để nó lại cho Trương Linh Tuyền là tốt nhất, bởi vì nàng tu hệ hỏa, ở trong căn phòng thế này có lẽ là một sự hưởng thụ với nàng, vì thế mới để lại cho nàng.
Nhưng, căn phòng này bây giờ có chút không giống.
Biết nói thế nào nhỉ, trước đây căn phòng này cũng có màu đỏ, cũng có sự nóng bức hừng hực, nhưng trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn. Nhưng bây giờ lại có thêm tủ quần áo, bàn trang điểm, giường cũng được phủ một lớp chăn ấm nệm êm, chứ không phải cái giường khô khốc cứng như đá trước đây nữa.
Nếu như nói cái phòng này trước đây là của đàn ông, thì bây giờ nó đã trở nên đầy nữ tính rồi.
Không ngờ mẫu bạo long còn có một mặt nữ tính đến thế! - Trương Hải thầm nghĩ.
Chỉ là, cái khuyết điểm của căn nhà này là không có phòng tắm, có lẽ người đàn ông chủ nhân cũ của nơi này cũng là dạng phiêu bạt khắp nơi, đi vào thành thì kiếm nhà trọ tắm, đi ngoài hoang dã thì kiếm sông suối tắm, không cần vào căn nhà này, mà có khi chẳng tắm cũng được, vì thế thứ đó thành thừa.
Nhưng với Trương Linh Tuyền thì đây là một khuyết thiếu, đáng tiếc, nàng không thể sửa được. Ngôi nhà này không phải là nhà thường, mà là một đạo cụ đã chế tác hoàn chỉnh, muốn sửa cũng phải tìm người chế tác, đâu phải tùy tiện là được đâu?
Trương Hải lại đưa mắt nhìn quanh, thấy trên chiếc bàn đằng kia, một thân ảnh yêu kiều đang ngồi đó, hai tay chống cằm, mắt nhắm lại, mơ màng ngủ say. Trong khi ngủ, khóe miệng nàng còn hơi giật giật, cong lên như trăng khuyết, giống như gặp chuyện gì cực kỳ ủy khuất vậy, đáng yêu tới cực điểm.
Đúng là Trương Linh Tuyền rồi!
Càng nhìn càng đẹp! Không ngờ nàng ngủ mà cũng đẹp như vậy…
Bây giờ không cần hỏi cũng biết, rõ ràng là Trương Linh Tuyền chăm sóc hắn rồi, trong lòng của Trương Hải như chảy ra một dòng nước ấm, cảm thấy như có chút hạnh phúc đang ở bên mình…
Trước đây một năm, là hắn chăm sóc nàng, bây giờ thì được nàng chăm sóc lại, đúng là ở hiền thì gặp lành mà!
Trương Hải há mồm ra, muốn nói cái gì đó với Trương Linh Tuyền, nhưng lời ra đến miệng thì không thoát ra được, đúng là do hắn yếu quá.
Hao hết khí lực, Trương Hải mới ú ớ được một tiếng. Những tưởng giống như trong phim, cô gái kia sẽ hăng hái chạy đến, ôm chầm lấy hắn rồi khóc lóc một hồi, sau đó chăm chút cho hắn từng chút một, làm Trương Hải sướng như lên tiên. Nhưng không…
Nàng vẫn ngồi đó, tiếp tục ngủ gà ngủ gật, coi như không biết đến có một sinh vật giống đực đang đau khổ mà mơ mộng cảnh lên tiên…
Trương Hải sắp khóc!
Cảm giác khó chịu cứ quấn lấy thân, không cử động, không thể nói, muốn uống nước nhưng không được uống, đầu thì đau như búa bổ, vậy mà…
Trương Hải nhanh chóng hao hết khí lực, coi như nhận biết thêm một chút về cô nàng “cực phẩm” này. Cao thủ gì mà đi ngủ không cần duy trì đề phòng, đến tiếng rên của hắn cũng không nghe thấy, chẳng may bây giờ có cao thủ khác tập kích thì làm sao? Sau này phải giáo huấn nàng một trận, không thể để thế được… Trương Hải hung hăng thầm nghĩ, cuối cùng mệt quá mà ngất trên cành quất lần thứ hai.
Tỉnh lại lần nữa…
Lần này, khuôn mặt xinh đẹp kia không còn xa cách với hắn nữa, nàng đang ngồi ở bên giường, sốt ruột nhìn chằm chằm hắn. Khi hắn mở mắt ra, con ngươi của nàng ánh lên nét vui mừng, hấp tấp hỏi:
- Sao rồi? Cậu còn sống được bao lâu? Mau mang hết bảo vật ra đây cho tôi đi!
Trương Hải sắp ngất tập ba.
Cái gì thế này?
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt vui mừng của Trương Linh Tuyền, lại có cả chút giảo hoạt ở trong mắt nữa, Trương Hải biết mình vừa bị đùa giỡn…
Giờ phút nào rồi mà còn đùa chứ!
Thấy đôi mắt Trương Hải tỏ vẻ buồn bực, Trương Linh Tuyền cười hì hì, vỗ vỗ lên mặt hắn:
- Còn nhận thức được là tốt rồi! Cậu tỉnh lại tôi rất vui! Nếu như cậu mà mơ mơ màng màng thần trí mơ hồ, không biết tôi vừa nói gì mới là đáng lo đó! Cậu còn biết buồn bực, vậy là tốt rồi. Oa, nhìn cái đôi mắt giận dỗi kia, thật đáng yêu quá đi! Nào, quay lại đây, cô không làm gì cưng đâu, nào, quay lại cô thương…
Giọng điệu như mẹ mìn bắt cóc trẻ em làm Trương Hải thấy rùng mình, cuối cùng cũng phải chịu thua, quay mặt lại nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, như muốn nói “tha cho con đi mợ trẻ” vậy.
Há há cái mồm khô khốc ra, Trương Hải muốn nói gì đó nhưng không phát ra âm thanh gì được. Trương Linh Tuyền nhìn thấy thì hiểu ngay:
- Muốn uống nước hả? Chờ một chút nhé.
Trương Hải rốt cuộc cũng có thể thở phào, cô nàng này cũng tinh tế đó chứ, còn biết chăm sóc người khác…
Sau khi uống được ngụm nước, Trương Hải rốt cuộc cũng thấy cổ họng mình lấy lại được cảm giác, âm thanh ú ớ cũng bắt đầu phát ra được.
- Tôi ất mao ngày òi… (Tôi ngất bao ngày rồi)
- Hai ngày! - Trương Linh Tuyền nói:
- Hừ hừ! Nhóc! Lần này cậu không trả lời tôi thì chết chắc rồi! Chiêu thức hôm nọ là thế nào? Con chằn tinh đó là thế nào? Không trả lời thì… Hừ hừ! Trước đây chẳng qua là cậu chăm sóc tôi, tôi cũng không chắc ăn được cậu nên mới bỏ qua! Bây giờ mà cậu còn dám đánh lạc hướng như hôm nọ thì…
Nhắc đến chằn tinh, Trương Hải mới gấp gáp hỏi:
- Ai on hằn kinh kia dư gào? (Hai con chằn tinh kia như thế nào?)
- Chúng nó hả? Không sao rồi! Hàn Kỳ Lân chỉ mất một giờ đã hồi phục, vì cái lệnh cuối cùng mà cậu âm thầm hạ xuống trước khi ngất đi nên nó đã giúp con hồn tinh kia đi về chỗ ấm áp hơn. Con hồn tinh cũng đã hấp thu đan dược của cậu để khôi phục sức khỏe, bây giờ tuy vẫn còn yếu nhưng không còn nguy hiểm gì nữa rồi.
Trương Linh Tuyền nói, sau đó lại nhíu mày:
- Không đúng! Không được đánh trống lảng! Trả lời mau…
Trương Hải nhắm mắt lại.
Trương Linh Tuyền đang định tra hỏi đến cùng, nhưng như nghĩ ra cái gì đó, cuối cùng khựng lại:
- Bây giờ cưng còn yếu, cô không ép nữa ha! Đợi khi nào cưng khỏe hơn một chút mà còn không chịu nói, vậy thì… he he, cưng cứ chờ mà “hưởng thụ” đi!
Trương Hải đang nhắm mắt giả ngủ cũng chợt rùng mình, rốt cuộc cũng đành mặc kệ Trương Linh Tuyền đang giảo hoạt đảo đảo tròng mắt ở bên ngoài.
Tối hôm đó.
Sức lực của Trương Hải cũng đã hồi phục lại đôi chút, mặc dù vẫn chưa thể xuống giường nhưng chống tay ngồi dậy, nói chuyện này nọ cũng đã lưu loát hơn, đầu óc cũng bớt đau đớn. Chỉ là, cái cảm giác vô lực này vẫn làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Lúc này, Trương Linh Tuyền đang ở bên trong một gian phòng nhỏ, hình như là làm bếp. Gian phòng này trước đây chắc là được dùng để người kia nghiên cứu cái gì đó, tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều chai lọ dụng cụ, cuối cùng bị Trương Linh Tuyền dẹp hết sang một bên, lại dùng mấy thứ nhỏ nhặt làm đồ đựng gia vị, nhất quyết cải tạo nó thành một nhà bếp.
Trong cái nhà bếp này cũng chỉ có mỗi một cái “bếp ga”, tất nhiên, nó không có hoạt động bằng ga, mà hoạt động bằng tinh dầu hỏa xỉ, cũng là thứ mà Trương Hải dùng để lừa gạt thị giác Trương Linh Tuyền mấy năm trước. Loại bếp này dùng cũng khá tiện, chỉ là đốt hỏa xỉ hơi khói đôi chút, nhưng so với việc đốt củi thì đỡ hơn nhiều rồi.
Trong phòng bếp truyền ra một ít mùi thơm phưng phức, lọt vào mũi Trương Hải làm hắn cũng phải thổn thức. Đã sống với Trương Linh Tuyền hơn một năm rồi, nàng đã từng kể rằng, sau khi trở về từ đợt tập huấn, nàng đã từng học nấu ăn cấp tốc một phen, mỗi tội chưa tiến bộ. Thời gian đầu sống với nhau, Trương Linh Tuyền nấu ăn không ngon lắm, nhưng nói chung là nuốt được, nhưng càng về sau, tài nghệ của nàng lại càng tịnh tiến, kết hợp mấy kiến thức được dạy từ trước nhưng chưa hiểu được vào làm món nàng nấu ngày càng ngon, Trương Hải ăn hoài mà không chán.
Nhưng mấy món trước đây mà so với món này thì… có lẽ là thua xa.
Một lúc sau, Trương Linh Tuyền bưng một cái bát nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, nhìn cái đám khói nghi ngút kia mà Trương Hải thầm nuốt nước bọt, cũng không biết là ánh mắt hắn nhìn vào cái bát, hay là bộ ngực núng nính đằng sau cái bát nữa…
Trương Linh Tuyền bưng cái bát đến trước mặt Trương Hải, nở nụ cười thật dịu dàng, ôn nhu. Thần thái “chưa từng xuất hiện” đó làm Trương Hải sáng cả mắt, nhưng trong lòng thầm thấy kỳ dị, tâm trạng vô cùng đề phòng.
Sáng nay… có khi không phải nói đùa!
Thứ Trương Linh Tuyền làm là một bát cháo, được hầm xương và nấu thịt cẩn thận. Thịt lại được ướp hương liệu, xào qua trước rồi mới cho vào cháo, cháo được nấu bằng bột nhuyễn, trông đặc lại và dễ ăn tới cực điểm, mới chỉ nhìn sơ qua mà nước miếng Trương Hải đã tiết ra ầm ầm rồi.
- Ăn một miếng đi! - Lời nói của Trương Linh Tuyền cực kỳ mềm mại.
Vừa nói câu đó, nàng vừa xúc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi thổi cho bớt nóng, chậm rãi đưa đến tận miệng hắn, từng động tác đều cực kỳ chậm rãi mà dịu dàng, làm Trương Hải nghi ngờ mình có đang nằm mơ hay không?
Thậm chí, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ kia cũng làm người ta không nỡ mà từ chối…
Trương Hải há mồm, đang định nuốt xuống thì Trương Linh Tuyền chợt rụt lại, đút thẳng thìa cháo đó vào miệng mình.
Trương Hải trợn mắt, mồm há hốc chưa khép lại được.
- À, vừa nãy tôi quên chưa nếm, Bây giờ mới nhớ ra! Ngon thật đó, cậu không ăn thì không biết, bản thân tôi nấu ra nó lại còn thấy ngon thêm ba phần nha…
Âm mưu!
Tuyệt đối là âm mưu! Vì tra hỏi mà dùng thủ đoạn “tàn khốc” như vậy sao? Món ngon trước mặt mà không cho người ta ăn! Có ý gì? Có ý gì đây?
Trương Linh Tuyền lại dịu dàng thổi thổi một thìa cháo khác, chậm rãi đưa đến trước miệng của Trương Hải.
Trương Hải không há miệng!
- Aiz, cậu không ăn hả? Tại tôi nấu ăn không ngon sao? Tôi tủi thân quá, hu hu! Từ nay tôi không dám nấu cho cậu ăn nữa đâu.
Lại uy hiếp!
Trương Hải thật sự sắp ngất rồi.
Mấy chuyện mà nàng hỏi cũng không có gì là không nói được. Dù sao thì bí mật của mình nói ra cũng không có gì kinh thế hãi tục cho lắm. (thằng này chưa biết nó là người xuyên thời gian nữa) Cùng lắm thì cho là thần báo mộng, truyền dạy công pháp thôi nha. Việc này hiếm, nhưng không phải là không có!
Còn việc chằn tinh thì cũng giống như hôm nay, chính xác là Trương Hải lợi dụng lúc nó yếu ớt mà ám toán, chuyện này thì ai mà chả làm được! Chỉ là, không có nhiều người có vận số tốt như hắn mà thôi.
Ừ, hắn vốn định cưa cô nàng này đổ hẳn rồi mới nói, nhưng mà…
Ế!
Đây là cơ hội cưa đổ nàng nha!
Đã thế, thiếu gia đây sẽ cưa đổ nàng, sau đó nói cho nàng biết! Hừ hừ, sau đó mà dám hành hạ thiếu gia thì…
Trương Linh Tuyền vẫn đang uy hiếp Trương Hải, không biết rằng mình đã bị con sói vô sỉ đưa vào tầm ngắm!
Đau đầu quá…
Đây chính là cảm giác của hắn!
Bây giờ, Trương Hải có cái cảm giác thoát lực trầm trọng, tay chân không biết ở nơi nào rồi, đến cái việc muốn chống tay để ngồi dậy cũng khó, miệng lưỡi thì khô khốc, họng như cháy bỏng, nói không nên lời.
Bây giờ, cả người hắn chỉ còn duy nhất có đôi mắt hoạt động được mà thôi.
Đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt Trương Hải là cả một màu đỏ rực, bốn bức tường chung quanh, cả trên đầu cũng là màu đỏ, đến mấy thứ lặt vặt như cái tủ, cái bàn gì gì đó cũng mang màu đỏ, chỉ là độ đậm nhạt khác nhau để phân biệt ra mà thôi.
Ai mà chơi trội vậy?
Nhưng mà, nhìn cái nơi này hơi quen quen…
Chẳng phải là một trong mấy căn nhà di động mà mình kiếm được hay sao?
Mình kiếm được tổng cộng mười cái. Cho năm người bạn mỗi người một cái là năm cái, tặng cho Liên Hương Nhu cái tốt nhất, mình giữ ba cái, còn một cái cuối cùng là đặt lại trong phòng của Trương Linh Tuyền trước khi bỏ đi khỏi căn viện đó.
Chẳng phải đây chính là căn nhà mà mình tặng cho Trương Linh Tuyền sao?
Trương Hải còn nhớ rất rõ, bên trong căn nhà này có màu đỏ nhạt, mái nhà hình như được khảm loại bảo thạch gì đó, tỏa ra nhiệt khí bừng bừng, bên trong có một cái lò sưởi kỳ dị, được bố trí bùa chú xảo diệu xung quanh, có thể hấp thu hỏa khí trong môi trường để duy trì, làm lò sưởi cháy liên tục mà không hề cần nhiên liệu…
Căn phòng này lúc nào cũng tràn đầy nhiệt khí, chắc là để sử dụng trong môi trường giá lạnh. Trương Hải nghĩ rằng, để nó lại cho Trương Linh Tuyền là tốt nhất, bởi vì nàng tu hệ hỏa, ở trong căn phòng thế này có lẽ là một sự hưởng thụ với nàng, vì thế mới để lại cho nàng.
Nhưng, căn phòng này bây giờ có chút không giống.
Biết nói thế nào nhỉ, trước đây căn phòng này cũng có màu đỏ, cũng có sự nóng bức hừng hực, nhưng trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn. Nhưng bây giờ lại có thêm tủ quần áo, bàn trang điểm, giường cũng được phủ một lớp chăn ấm nệm êm, chứ không phải cái giường khô khốc cứng như đá trước đây nữa.
Nếu như nói cái phòng này trước đây là của đàn ông, thì bây giờ nó đã trở nên đầy nữ tính rồi.
Không ngờ mẫu bạo long còn có một mặt nữ tính đến thế! - Trương Hải thầm nghĩ.
Chỉ là, cái khuyết điểm của căn nhà này là không có phòng tắm, có lẽ người đàn ông chủ nhân cũ của nơi này cũng là dạng phiêu bạt khắp nơi, đi vào thành thì kiếm nhà trọ tắm, đi ngoài hoang dã thì kiếm sông suối tắm, không cần vào căn nhà này, mà có khi chẳng tắm cũng được, vì thế thứ đó thành thừa.
Nhưng với Trương Linh Tuyền thì đây là một khuyết thiếu, đáng tiếc, nàng không thể sửa được. Ngôi nhà này không phải là nhà thường, mà là một đạo cụ đã chế tác hoàn chỉnh, muốn sửa cũng phải tìm người chế tác, đâu phải tùy tiện là được đâu?
Trương Hải lại đưa mắt nhìn quanh, thấy trên chiếc bàn đằng kia, một thân ảnh yêu kiều đang ngồi đó, hai tay chống cằm, mắt nhắm lại, mơ màng ngủ say. Trong khi ngủ, khóe miệng nàng còn hơi giật giật, cong lên như trăng khuyết, giống như gặp chuyện gì cực kỳ ủy khuất vậy, đáng yêu tới cực điểm.
Đúng là Trương Linh Tuyền rồi!
Càng nhìn càng đẹp! Không ngờ nàng ngủ mà cũng đẹp như vậy…
Bây giờ không cần hỏi cũng biết, rõ ràng là Trương Linh Tuyền chăm sóc hắn rồi, trong lòng của Trương Hải như chảy ra một dòng nước ấm, cảm thấy như có chút hạnh phúc đang ở bên mình…
Trước đây một năm, là hắn chăm sóc nàng, bây giờ thì được nàng chăm sóc lại, đúng là ở hiền thì gặp lành mà!
Trương Hải há mồm ra, muốn nói cái gì đó với Trương Linh Tuyền, nhưng lời ra đến miệng thì không thoát ra được, đúng là do hắn yếu quá.
Hao hết khí lực, Trương Hải mới ú ớ được một tiếng. Những tưởng giống như trong phim, cô gái kia sẽ hăng hái chạy đến, ôm chầm lấy hắn rồi khóc lóc một hồi, sau đó chăm chút cho hắn từng chút một, làm Trương Hải sướng như lên tiên. Nhưng không…
Nàng vẫn ngồi đó, tiếp tục ngủ gà ngủ gật, coi như không biết đến có một sinh vật giống đực đang đau khổ mà mơ mộng cảnh lên tiên…
Trương Hải sắp khóc!
Cảm giác khó chịu cứ quấn lấy thân, không cử động, không thể nói, muốn uống nước nhưng không được uống, đầu thì đau như búa bổ, vậy mà…
Trương Hải nhanh chóng hao hết khí lực, coi như nhận biết thêm một chút về cô nàng “cực phẩm” này. Cao thủ gì mà đi ngủ không cần duy trì đề phòng, đến tiếng rên của hắn cũng không nghe thấy, chẳng may bây giờ có cao thủ khác tập kích thì làm sao? Sau này phải giáo huấn nàng một trận, không thể để thế được… Trương Hải hung hăng thầm nghĩ, cuối cùng mệt quá mà ngất trên cành quất lần thứ hai.
Tỉnh lại lần nữa…
Lần này, khuôn mặt xinh đẹp kia không còn xa cách với hắn nữa, nàng đang ngồi ở bên giường, sốt ruột nhìn chằm chằm hắn. Khi hắn mở mắt ra, con ngươi của nàng ánh lên nét vui mừng, hấp tấp hỏi:
- Sao rồi? Cậu còn sống được bao lâu? Mau mang hết bảo vật ra đây cho tôi đi!
Trương Hải sắp ngất tập ba.
Cái gì thế này?
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt vui mừng của Trương Linh Tuyền, lại có cả chút giảo hoạt ở trong mắt nữa, Trương Hải biết mình vừa bị đùa giỡn…
Giờ phút nào rồi mà còn đùa chứ!
Thấy đôi mắt Trương Hải tỏ vẻ buồn bực, Trương Linh Tuyền cười hì hì, vỗ vỗ lên mặt hắn:
- Còn nhận thức được là tốt rồi! Cậu tỉnh lại tôi rất vui! Nếu như cậu mà mơ mơ màng màng thần trí mơ hồ, không biết tôi vừa nói gì mới là đáng lo đó! Cậu còn biết buồn bực, vậy là tốt rồi. Oa, nhìn cái đôi mắt giận dỗi kia, thật đáng yêu quá đi! Nào, quay lại đây, cô không làm gì cưng đâu, nào, quay lại cô thương…
Giọng điệu như mẹ mìn bắt cóc trẻ em làm Trương Hải thấy rùng mình, cuối cùng cũng phải chịu thua, quay mặt lại nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, như muốn nói “tha cho con đi mợ trẻ” vậy.
Há há cái mồm khô khốc ra, Trương Hải muốn nói gì đó nhưng không phát ra âm thanh gì được. Trương Linh Tuyền nhìn thấy thì hiểu ngay:
- Muốn uống nước hả? Chờ một chút nhé.
Trương Hải rốt cuộc cũng có thể thở phào, cô nàng này cũng tinh tế đó chứ, còn biết chăm sóc người khác…
Sau khi uống được ngụm nước, Trương Hải rốt cuộc cũng thấy cổ họng mình lấy lại được cảm giác, âm thanh ú ớ cũng bắt đầu phát ra được.
- Tôi ất mao ngày òi… (Tôi ngất bao ngày rồi)
- Hai ngày! - Trương Linh Tuyền nói:
- Hừ hừ! Nhóc! Lần này cậu không trả lời tôi thì chết chắc rồi! Chiêu thức hôm nọ là thế nào? Con chằn tinh đó là thế nào? Không trả lời thì… Hừ hừ! Trước đây chẳng qua là cậu chăm sóc tôi, tôi cũng không chắc ăn được cậu nên mới bỏ qua! Bây giờ mà cậu còn dám đánh lạc hướng như hôm nọ thì…
Nhắc đến chằn tinh, Trương Hải mới gấp gáp hỏi:
- Ai on hằn kinh kia dư gào? (Hai con chằn tinh kia như thế nào?)
- Chúng nó hả? Không sao rồi! Hàn Kỳ Lân chỉ mất một giờ đã hồi phục, vì cái lệnh cuối cùng mà cậu âm thầm hạ xuống trước khi ngất đi nên nó đã giúp con hồn tinh kia đi về chỗ ấm áp hơn. Con hồn tinh cũng đã hấp thu đan dược của cậu để khôi phục sức khỏe, bây giờ tuy vẫn còn yếu nhưng không còn nguy hiểm gì nữa rồi.
Trương Linh Tuyền nói, sau đó lại nhíu mày:
- Không đúng! Không được đánh trống lảng! Trả lời mau…
Trương Hải nhắm mắt lại.
Trương Linh Tuyền đang định tra hỏi đến cùng, nhưng như nghĩ ra cái gì đó, cuối cùng khựng lại:
- Bây giờ cưng còn yếu, cô không ép nữa ha! Đợi khi nào cưng khỏe hơn một chút mà còn không chịu nói, vậy thì… he he, cưng cứ chờ mà “hưởng thụ” đi!
Trương Hải đang nhắm mắt giả ngủ cũng chợt rùng mình, rốt cuộc cũng đành mặc kệ Trương Linh Tuyền đang giảo hoạt đảo đảo tròng mắt ở bên ngoài.
Tối hôm đó.
Sức lực của Trương Hải cũng đã hồi phục lại đôi chút, mặc dù vẫn chưa thể xuống giường nhưng chống tay ngồi dậy, nói chuyện này nọ cũng đã lưu loát hơn, đầu óc cũng bớt đau đớn. Chỉ là, cái cảm giác vô lực này vẫn làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Lúc này, Trương Linh Tuyền đang ở bên trong một gian phòng nhỏ, hình như là làm bếp. Gian phòng này trước đây chắc là được dùng để người kia nghiên cứu cái gì đó, tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều chai lọ dụng cụ, cuối cùng bị Trương Linh Tuyền dẹp hết sang một bên, lại dùng mấy thứ nhỏ nhặt làm đồ đựng gia vị, nhất quyết cải tạo nó thành một nhà bếp.
Trong cái nhà bếp này cũng chỉ có mỗi một cái “bếp ga”, tất nhiên, nó không có hoạt động bằng ga, mà hoạt động bằng tinh dầu hỏa xỉ, cũng là thứ mà Trương Hải dùng để lừa gạt thị giác Trương Linh Tuyền mấy năm trước. Loại bếp này dùng cũng khá tiện, chỉ là đốt hỏa xỉ hơi khói đôi chút, nhưng so với việc đốt củi thì đỡ hơn nhiều rồi.
Trong phòng bếp truyền ra một ít mùi thơm phưng phức, lọt vào mũi Trương Hải làm hắn cũng phải thổn thức. Đã sống với Trương Linh Tuyền hơn một năm rồi, nàng đã từng kể rằng, sau khi trở về từ đợt tập huấn, nàng đã từng học nấu ăn cấp tốc một phen, mỗi tội chưa tiến bộ. Thời gian đầu sống với nhau, Trương Linh Tuyền nấu ăn không ngon lắm, nhưng nói chung là nuốt được, nhưng càng về sau, tài nghệ của nàng lại càng tịnh tiến, kết hợp mấy kiến thức được dạy từ trước nhưng chưa hiểu được vào làm món nàng nấu ngày càng ngon, Trương Hải ăn hoài mà không chán.
Nhưng mấy món trước đây mà so với món này thì… có lẽ là thua xa.
Một lúc sau, Trương Linh Tuyền bưng một cái bát nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, nhìn cái đám khói nghi ngút kia mà Trương Hải thầm nuốt nước bọt, cũng không biết là ánh mắt hắn nhìn vào cái bát, hay là bộ ngực núng nính đằng sau cái bát nữa…
Trương Linh Tuyền bưng cái bát đến trước mặt Trương Hải, nở nụ cười thật dịu dàng, ôn nhu. Thần thái “chưa từng xuất hiện” đó làm Trương Hải sáng cả mắt, nhưng trong lòng thầm thấy kỳ dị, tâm trạng vô cùng đề phòng.
Sáng nay… có khi không phải nói đùa!
Thứ Trương Linh Tuyền làm là một bát cháo, được hầm xương và nấu thịt cẩn thận. Thịt lại được ướp hương liệu, xào qua trước rồi mới cho vào cháo, cháo được nấu bằng bột nhuyễn, trông đặc lại và dễ ăn tới cực điểm, mới chỉ nhìn sơ qua mà nước miếng Trương Hải đã tiết ra ầm ầm rồi.
- Ăn một miếng đi! - Lời nói của Trương Linh Tuyền cực kỳ mềm mại.
Vừa nói câu đó, nàng vừa xúc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi thổi cho bớt nóng, chậm rãi đưa đến tận miệng hắn, từng động tác đều cực kỳ chậm rãi mà dịu dàng, làm Trương Hải nghi ngờ mình có đang nằm mơ hay không?
Thậm chí, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ kia cũng làm người ta không nỡ mà từ chối…
Trương Hải há mồm, đang định nuốt xuống thì Trương Linh Tuyền chợt rụt lại, đút thẳng thìa cháo đó vào miệng mình.
Trương Hải trợn mắt, mồm há hốc chưa khép lại được.
- À, vừa nãy tôi quên chưa nếm, Bây giờ mới nhớ ra! Ngon thật đó, cậu không ăn thì không biết, bản thân tôi nấu ra nó lại còn thấy ngon thêm ba phần nha…
Âm mưu!
Tuyệt đối là âm mưu! Vì tra hỏi mà dùng thủ đoạn “tàn khốc” như vậy sao? Món ngon trước mặt mà không cho người ta ăn! Có ý gì? Có ý gì đây?
Trương Linh Tuyền lại dịu dàng thổi thổi một thìa cháo khác, chậm rãi đưa đến trước miệng của Trương Hải.
Trương Hải không há miệng!
- Aiz, cậu không ăn hả? Tại tôi nấu ăn không ngon sao? Tôi tủi thân quá, hu hu! Từ nay tôi không dám nấu cho cậu ăn nữa đâu.
Lại uy hiếp!
Trương Hải thật sự sắp ngất rồi.
Mấy chuyện mà nàng hỏi cũng không có gì là không nói được. Dù sao thì bí mật của mình nói ra cũng không có gì kinh thế hãi tục cho lắm. (thằng này chưa biết nó là người xuyên thời gian nữa) Cùng lắm thì cho là thần báo mộng, truyền dạy công pháp thôi nha. Việc này hiếm, nhưng không phải là không có!
Còn việc chằn tinh thì cũng giống như hôm nay, chính xác là Trương Hải lợi dụng lúc nó yếu ớt mà ám toán, chuyện này thì ai mà chả làm được! Chỉ là, không có nhiều người có vận số tốt như hắn mà thôi.
Ừ, hắn vốn định cưa cô nàng này đổ hẳn rồi mới nói, nhưng mà…
Ế!
Đây là cơ hội cưa đổ nàng nha!
Đã thế, thiếu gia đây sẽ cưa đổ nàng, sau đó nói cho nàng biết! Hừ hừ, sau đó mà dám hành hạ thiếu gia thì…
Trương Linh Tuyền vẫn đang uy hiếp Trương Hải, không biết rằng mình đã bị con sói vô sỉ đưa vào tầm ngắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.