Chương 50
Giá Oản Chúc
27/01/2019
Diệp Kính không đợi cô trả lời đã túm lấy cô rồi hôn tới tấp.
Ngay cả Chu Thải Thải cũng hiểu được thần kinh thô như Diệp Kiều Lục thì không thể dùng biện pháp nhẹ nhàng được, thì làm sao Diệp Kính có thể không hiểu chứ. Anh chỉ đang chờ đợi thời cơ thôi.
Diệp Kiều Lục là kiểu người bộc lộ hết tình cảm ra bên ngoài. Hồi bé chỉ vì một bộ phim võ hiệp mà tự cho rằng mình thích La Tích.
Về khoản giao tiếp xã hội, có thể nói cô rất đơn giản, thích ai thì sẽ chơi cùng với người đó. Cô cũng không mất thời gian đi nối quan hệ lòng vòng với người bên ngoài làm gì, nếu như gặp phải người không tốt, cô sẽ từ chối ngay lập tức.
Mấy năm trước, lúc Thi Dữ Mỹ gọi điện thoại qua, lần nào anh cũng chỉ trả lời rất ngắn gọn.
Thi Dữ Mỹ thở dài: “Con từ nhỏ đến giờ mẹ vẫn luôn hỏi han ân cần, tính tình của con còn chẳng cởi mở được như Tiểu Lục.”
“Gia đình nào mà cha mẹ ân ái thì cũng chưa chắc đã có thể sinh ra em ấy như vậy.”
Thực ra, anh và cô ấy không giống nhau.
Người ta nói anh là thiên tài, thiên tài quái gở.
Cô cũng có thiên phú, nhưng lại mang trong mình một loại tự tin phóng khoáng hoàn toàn khác người.
Mấy năm trước Trâu Tượng nói cô ngốc, nhưng hai năm gần đây phải sửa lại miệng, nói cô rằng: “Thiên tài đội lốt kẻ khờ.”
26 năm cuộc đời, Diệp Kính mới chỉ gặp được một người duy nhất như vậy là Diệp Kiều Lục.
Cô cực kỳ thông minh, cũng lại cực kỳ đơn thuần.
Anh nhìn cô vui mừng hoạt bát chạy về phía anh, rồi cô vấp ngã, rất không dễ dàng gì để đứng lên thì lại ‘bẹp’ một cái, cô lại vấp ngã rơi vào trong vũng bùn.
Bùn đất càng ngày càng nhiều, cô vấp ngã đến mức đầu óc choáng váng, thế nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ lại càng lúc càng gần.
--
Diệp Kính áp người Diệp Kiều Lục vào tấm gương đen.
Cô sợ đến mức hai tay sờ soạng mặt kính lạnh toát, nhưng lại không thể chống cự.
Trong miệng anh tràn ngập hơi thở mang tính chất công kích. Có lẽ đây chính là loại hormone nam tính mà Chu Thải Thải đã nhắc đến.
Anh cứ thế hôn mạnh như vũ bão khiến cho cô binh bại tướng tan.
Móng tay cô cào lên mặt gương kêu ken két, sau đó hai tay lại bị anh dùng một tay tóm lấy. Trong đầu cô trống rỗng, cánh môi bị anh cắn vừa đau vừa tê, da mặt lại đỏ ửng nóng bỏng. Cô khẽ giật giật ngón tay, vô tình chạm phải lòng bàn tay anh, khiến cho ngọn lửa tò mò khiêu khích càng bốc lên mãnh liệt.
Trước đây, cô cưỡng hôn anh chỉ có cảm giác là đang gặm chân gà, thế nhưng hiện giờ, trong cảm nhận của cô, sự nồng nhiệt này lại cực kỳ giống với đôi nam nữ trong quyển tạp chí kia.
Hô hấp của hai người hòa nhập lại làm một, trong hơi thở còn thoang thoảng vang lên thanh âm khiêu khích.
Trong lúc mê muội, cô hé mắt nhìn thấy bóng dáng của anh phảng phất ở trong gương. Sau đó, đột nhiên anh buông tay giữ hai tay cô ra, tay cô theo đà rơi xuống hai vai anh.
Trong miệng cô đã cảm nhận được hương vị của máu.
Diệp Kính ngừng hôn cô, cọ cọ chóp mũi mình vào mặt cô một cách cực kỳ thân thiết nhẹ nhàng: “Nếu so với ban nãy em cưỡng hôn anh thì bây giờ dễ chịu hơn nhiều.” Giọng nói của anh trầm khàn, khiến cho cô nhớ lại giọng nói trước kia lúc anh đang dậy thì.
Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy miệng vết thương trên môi anh lại bắt đầu rỉ máu.
Đôi mắt anh đen như mực, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Cô lau sạch miệng vết thương cho anh.
Nghe Chu Thải Thải nói anh thích cô, nhưng cô chậm chạp không hiểu được lời giãi bày của anh. Cô không hiểu được với người tâm cao khí ngạo như anh khi đối diện với tình yêu liệu có thích làm bộ làm tịch hay không.
Nhưng có điều, bây giờ đã là thời đại mới rồi, Diệp Kính chọc ghẹo cô thì cô cũng sẽ chọc ghẹo lại. Nếu anh không đến bày tỏ thì… cô có thể cứ thế cưỡng ép lôi anh lên núi.
Nghĩ như vậy, cô đang từ dịu dàng lau vết thương biến thành chà xát mạnh bạo.
Diệp Kính kêu ‘Á’ lên một tiếng.
Diệp Kiều Lục rút tay về: “Được rồi, em cưỡng hôn anh, anh cũng cưỡng hôn em. Chúng ta phải nói chuyện một chút rồi.”
Anh xoa nhẹ vết thương trên môi rồi lại nhìn chằm chằm cô.
Đôi má cô vẫn còn sắc hồng, hai môi xinh xắn vẫn còn mọng nước, dáng vẻ đáng yêu vừa bị chà đạp thê thảm, thế nhưng nét mặt cô lại cực kỳ nghiêm túc chính nghĩa.
Diệp Kính thở dài một hơi, anh sợ một khi đã mất khống chế liền bế cô lên giường rồi. Anh thả lỏng vai gáy, xoay người xuống ngồi vào sofa: “Qua đây nói chuyện đi.” Trong giọng nói có pha lẫn khổ sở vì phải kiềm chế dục vọng.
Diệp Kiều Lục còn đang bận suy nghĩ xem phải nói chuyện như thế nào nên không cảm nhận được, cô chỉ im lặng đi theo anh rồi ngồi xuống. “Chúng ta tiếp tục giải quyết vấn đề một cách công bằng đi.”
“Ừ.”
“Lần này nói chuyện chia thành ba giai đoạn.” Cô dùng giọng điệu lúc thuyết trình trong hội nghị để bày tỏ rõ sự nghiêm túc trong vấn đề này.
Diệp Kính cố nén cười, hỏi cô: “Có PowerPoint không?”
Cô quở trách: “Đừng có cắt lời em.”
Anh im lặng ngay lập tức.
“Thứ nhất, chúng ta nói chuyện từ 6 năm trước, chính là bắt đầu từ mùa xuân năm 2008.”
Diệp Kính cảm thấy may mắn vì cô không nói bắt đầu từ mùa xuân năm 1997.
“Anh còn nhớ không? Khi đó anh cũng đã cưỡng hôn em rồi.” Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh giải thích: “Lúc đó anh hôn cực kỳ nhẹ, không tính là cưỡng hôn.”
“Anh im miệng.” Diệp Kiều Lục lại mắng. “Hành động này nặng hay nhẹ thì có liên quan gì ở đây? Em muốn hỏi anh, tại sao lại muốn hôn em?”
“Em thật sự không biết ư?” Anh vươn vai duỗi thẳng cơ thể, lúc trước bởi vì dục vọng nên các bắp thịt bị kéo căng, giờ phải thả lỏng lại.
Ánh mắt cô dõi theo anh, dần dần hiện lên một tia sắc bén. “Chu Thải Thải nói anh thích em.”
Diệp Kính không trả lời.
Cô gật đầu: “Anh có phủ nhận thì em cũng không nghe, coi như anh im lặng. Sau đó, giai đoạn thứ hai, chính là vì sao em lại muốn hôn anh.”
“Ừ nhỉ, vì sao nào?”
“Em quên rồi.” Cô vô tội nhìn anh: “Đi vào giai đoạn thứ ba đi, vì sao anh lại muốn cưỡng hôn em?”
Anh lại không hé răng nửa lời.
“Vẫn lại là đáp án kia, Chu Thải Thải nói anh thích em đó.” Diệp Kiều Lục tràn đầy vẻ đắc ý không thể che giấu nổi: “Ngày hôm đó em về nhà đã suy nghĩ rất lâu, lời của cô ấy là rất hợp lý. Mẹ nói từ nhỏ em đã là một cô bé rất xinh đẹp đáng yêu, anh có thích em thì cũng là chuyện cực kỳ bình thường.”
Diệp Kính không thèm để ý đến cô nữa. Ở trước mặt anh mà nói chuyện mặt đẹp thì không hiểu cô lấy ở đâu ra cái tự tin đó.
Cô nhìn thấy anh mãi mà không có phản ứng gì nên lên tiếng: “Đây là phân tích của em, anh có ý kiến gì thì cứ phản bác đi.”
“…”
“Không có ý
Ngay cả Chu Thải Thải cũng hiểu được thần kinh thô như Diệp Kiều Lục thì không thể dùng biện pháp nhẹ nhàng được, thì làm sao Diệp Kính có thể không hiểu chứ. Anh chỉ đang chờ đợi thời cơ thôi.
Diệp Kiều Lục là kiểu người bộc lộ hết tình cảm ra bên ngoài. Hồi bé chỉ vì một bộ phim võ hiệp mà tự cho rằng mình thích La Tích.
Về khoản giao tiếp xã hội, có thể nói cô rất đơn giản, thích ai thì sẽ chơi cùng với người đó. Cô cũng không mất thời gian đi nối quan hệ lòng vòng với người bên ngoài làm gì, nếu như gặp phải người không tốt, cô sẽ từ chối ngay lập tức.
Mấy năm trước, lúc Thi Dữ Mỹ gọi điện thoại qua, lần nào anh cũng chỉ trả lời rất ngắn gọn.
Thi Dữ Mỹ thở dài: “Con từ nhỏ đến giờ mẹ vẫn luôn hỏi han ân cần, tính tình của con còn chẳng cởi mở được như Tiểu Lục.”
“Gia đình nào mà cha mẹ ân ái thì cũng chưa chắc đã có thể sinh ra em ấy như vậy.”
Thực ra, anh và cô ấy không giống nhau.
Người ta nói anh là thiên tài, thiên tài quái gở.
Cô cũng có thiên phú, nhưng lại mang trong mình một loại tự tin phóng khoáng hoàn toàn khác người.
Mấy năm trước Trâu Tượng nói cô ngốc, nhưng hai năm gần đây phải sửa lại miệng, nói cô rằng: “Thiên tài đội lốt kẻ khờ.”
26 năm cuộc đời, Diệp Kính mới chỉ gặp được một người duy nhất như vậy là Diệp Kiều Lục.
Cô cực kỳ thông minh, cũng lại cực kỳ đơn thuần.
Anh nhìn cô vui mừng hoạt bát chạy về phía anh, rồi cô vấp ngã, rất không dễ dàng gì để đứng lên thì lại ‘bẹp’ một cái, cô lại vấp ngã rơi vào trong vũng bùn.
Bùn đất càng ngày càng nhiều, cô vấp ngã đến mức đầu óc choáng váng, thế nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ lại càng lúc càng gần.
--
Diệp Kính áp người Diệp Kiều Lục vào tấm gương đen.
Cô sợ đến mức hai tay sờ soạng mặt kính lạnh toát, nhưng lại không thể chống cự.
Trong miệng anh tràn ngập hơi thở mang tính chất công kích. Có lẽ đây chính là loại hormone nam tính mà Chu Thải Thải đã nhắc đến.
Anh cứ thế hôn mạnh như vũ bão khiến cho cô binh bại tướng tan.
Móng tay cô cào lên mặt gương kêu ken két, sau đó hai tay lại bị anh dùng một tay tóm lấy. Trong đầu cô trống rỗng, cánh môi bị anh cắn vừa đau vừa tê, da mặt lại đỏ ửng nóng bỏng. Cô khẽ giật giật ngón tay, vô tình chạm phải lòng bàn tay anh, khiến cho ngọn lửa tò mò khiêu khích càng bốc lên mãnh liệt.
Trước đây, cô cưỡng hôn anh chỉ có cảm giác là đang gặm chân gà, thế nhưng hiện giờ, trong cảm nhận của cô, sự nồng nhiệt này lại cực kỳ giống với đôi nam nữ trong quyển tạp chí kia.
Hô hấp của hai người hòa nhập lại làm một, trong hơi thở còn thoang thoảng vang lên thanh âm khiêu khích.
Trong lúc mê muội, cô hé mắt nhìn thấy bóng dáng của anh phảng phất ở trong gương. Sau đó, đột nhiên anh buông tay giữ hai tay cô ra, tay cô theo đà rơi xuống hai vai anh.
Trong miệng cô đã cảm nhận được hương vị của máu.
Diệp Kính ngừng hôn cô, cọ cọ chóp mũi mình vào mặt cô một cách cực kỳ thân thiết nhẹ nhàng: “Nếu so với ban nãy em cưỡng hôn anh thì bây giờ dễ chịu hơn nhiều.” Giọng nói của anh trầm khàn, khiến cho cô nhớ lại giọng nói trước kia lúc anh đang dậy thì.
Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy miệng vết thương trên môi anh lại bắt đầu rỉ máu.
Đôi mắt anh đen như mực, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Cô lau sạch miệng vết thương cho anh.
Nghe Chu Thải Thải nói anh thích cô, nhưng cô chậm chạp không hiểu được lời giãi bày của anh. Cô không hiểu được với người tâm cao khí ngạo như anh khi đối diện với tình yêu liệu có thích làm bộ làm tịch hay không.
Nhưng có điều, bây giờ đã là thời đại mới rồi, Diệp Kính chọc ghẹo cô thì cô cũng sẽ chọc ghẹo lại. Nếu anh không đến bày tỏ thì… cô có thể cứ thế cưỡng ép lôi anh lên núi.
Nghĩ như vậy, cô đang từ dịu dàng lau vết thương biến thành chà xát mạnh bạo.
Diệp Kính kêu ‘Á’ lên một tiếng.
Diệp Kiều Lục rút tay về: “Được rồi, em cưỡng hôn anh, anh cũng cưỡng hôn em. Chúng ta phải nói chuyện một chút rồi.”
Anh xoa nhẹ vết thương trên môi rồi lại nhìn chằm chằm cô.
Đôi má cô vẫn còn sắc hồng, hai môi xinh xắn vẫn còn mọng nước, dáng vẻ đáng yêu vừa bị chà đạp thê thảm, thế nhưng nét mặt cô lại cực kỳ nghiêm túc chính nghĩa.
Diệp Kính thở dài một hơi, anh sợ một khi đã mất khống chế liền bế cô lên giường rồi. Anh thả lỏng vai gáy, xoay người xuống ngồi vào sofa: “Qua đây nói chuyện đi.” Trong giọng nói có pha lẫn khổ sở vì phải kiềm chế dục vọng.
Diệp Kiều Lục còn đang bận suy nghĩ xem phải nói chuyện như thế nào nên không cảm nhận được, cô chỉ im lặng đi theo anh rồi ngồi xuống. “Chúng ta tiếp tục giải quyết vấn đề một cách công bằng đi.”
“Ừ.”
“Lần này nói chuyện chia thành ba giai đoạn.” Cô dùng giọng điệu lúc thuyết trình trong hội nghị để bày tỏ rõ sự nghiêm túc trong vấn đề này.
Diệp Kính cố nén cười, hỏi cô: “Có PowerPoint không?”
Cô quở trách: “Đừng có cắt lời em.”
Anh im lặng ngay lập tức.
“Thứ nhất, chúng ta nói chuyện từ 6 năm trước, chính là bắt đầu từ mùa xuân năm 2008.”
Diệp Kính cảm thấy may mắn vì cô không nói bắt đầu từ mùa xuân năm 1997.
“Anh còn nhớ không? Khi đó anh cũng đã cưỡng hôn em rồi.” Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh giải thích: “Lúc đó anh hôn cực kỳ nhẹ, không tính là cưỡng hôn.”
“Anh im miệng.” Diệp Kiều Lục lại mắng. “Hành động này nặng hay nhẹ thì có liên quan gì ở đây? Em muốn hỏi anh, tại sao lại muốn hôn em?”
“Em thật sự không biết ư?” Anh vươn vai duỗi thẳng cơ thể, lúc trước bởi vì dục vọng nên các bắp thịt bị kéo căng, giờ phải thả lỏng lại.
Ánh mắt cô dõi theo anh, dần dần hiện lên một tia sắc bén. “Chu Thải Thải nói anh thích em.”
Diệp Kính không trả lời.
Cô gật đầu: “Anh có phủ nhận thì em cũng không nghe, coi như anh im lặng. Sau đó, giai đoạn thứ hai, chính là vì sao em lại muốn hôn anh.”
“Ừ nhỉ, vì sao nào?”
“Em quên rồi.” Cô vô tội nhìn anh: “Đi vào giai đoạn thứ ba đi, vì sao anh lại muốn cưỡng hôn em?”
Anh lại không hé răng nửa lời.
“Vẫn lại là đáp án kia, Chu Thải Thải nói anh thích em đó.” Diệp Kiều Lục tràn đầy vẻ đắc ý không thể che giấu nổi: “Ngày hôm đó em về nhà đã suy nghĩ rất lâu, lời của cô ấy là rất hợp lý. Mẹ nói từ nhỏ em đã là một cô bé rất xinh đẹp đáng yêu, anh có thích em thì cũng là chuyện cực kỳ bình thường.”
Diệp Kính không thèm để ý đến cô nữa. Ở trước mặt anh mà nói chuyện mặt đẹp thì không hiểu cô lấy ở đâu ra cái tự tin đó.
Cô nhìn thấy anh mãi mà không có phản ứng gì nên lên tiếng: “Đây là phân tích của em, anh có ý kiến gì thì cứ phản bác đi.”
“…”
“Không có ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.