Chương 6:
Kiều Gia Tiểu Kiều
17/04/2024
Liễu Tàng Tửu như bị điểm huyệt, ngây ngốc hồi lâu mới nói: “Tỷ, tỷ chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Nhưng ta tiến vào kho, quỳ xuống kêu một tiếng “Tương Tư kính” là nó tự mình phá tan pháp trận bay ra.”
Liễu Tàng Tửu khó hiểu nói: “Nếu không phải tìm tỷ tỷ của ta vì sao nó chạy như bay về phía ngươi?”
Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ Khương Phất Y: “Chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của thanh kiếm này?”
Khương Phất Y nhíu mày, ánh mắt lại rơi xuống thanh kiếm.
Nó rất bình thường, chuôi kiếm không có bất kỳ hoa văn nào, vỏ kiếm cũng không có gì nổi bật.
Khương Phất Y vươn tay muốn lấy, Liễu Tàng Tửu hào phóng đưa ra.
Khương Phất Y rút kiếm ra khỏi vỏ khoảng hai tấc nhìn chăm chú cảm nhận.
Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm giác thanh kiếm này phóng thích ra từng sợi linh lực nhè nhẹ dòng chảy không ngừng tập trung vào ngực nàng giúp nàng chữa lành lỗ thủng bị đâm.
Thảo nào nàng cảm thấy cơn đau dịu đi, thảo nào trong lúc nàng mê man nghe thấy mẹ đang gọi nàng.
Thì ra đây là kiếm tâm của mẹ.
“Thật sự là kiếm của ngươi sao?” Liễu Tàng Tửu không nhìn thấy những sợi linh lực đó nhưng từ khoảnh khắc Khương Phất Y rút kiếm ra khỏi vỏ đã khẳng định nàng có quan hệ sâu xa với thanh kiếm này.
Bởi vì dọc đường đi hắn đã cố gắng rút nó rất nhiều lần nhưng không hề nhúc nhích.
“Là kiếm của mẹ ta.” Ánh mắt Khương Phất Y nhìn hắn đầy cảm kích: “Cảm ơn, ta nợ ngươi một ân tình.”
Liễu Tàng Tửu bực bội khoát tay, hắn bị đánh đập tàn nhẫn không biết bao nhiêu lần trên đường đi cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác (1).
(1): Nguyên văn May áo cưới cho người khác (为人作嫁) Thành ngữ này có xuất xứ từ bài thơ Bần nữ của Tần Thao Ngọc đời Vãn Đường. Nghĩa bóng của thành ngữ này là chịu khổ thay cho người khác.
Khương Phất Y thu kiếm vào vỏ tham lam ôm chặt trước ngực.
Đây là thuốc tốt, thật sự có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục như cũ.
Khương Phất Y xác nhận lại: “Liễu công tử ngươi thật sự lấy được thanh kiếm này từ kho của Thiên Linh tộc sao?”
“Nếu không thì sao.” Liễu Tàng Tửu bị thương nặng hoàn toàn dựa vào thể lực để chống đỡ. Bây giờ thất bại trong gang tấc, chịu không nổi ngồi xuống bên cạnh quan tài nghỉ ngơi: “Tháp bảo mười tầng, phẩm chất phân thành từng tầng, thanh kiếm này ở tầng thứ chín.”
Thật lạ, trong ấn tượng của Khương Phất Y, Thiên Linh tộc do trở ngại về thể chất rất ít người tu kiếm.
Nàng không suy đoán nữa, Liễu Tàng Tửu nói người của Thiên Linh tộc vẫn luôn đuổi bắt hắn, chắc chắn sẽ sớm đến đây, hỏi trực tiếp là được.
“Chắc chắn.”
“Nhưng ta tiến vào kho, quỳ xuống kêu một tiếng “Tương Tư kính” là nó tự mình phá tan pháp trận bay ra.”
Liễu Tàng Tửu khó hiểu nói: “Nếu không phải tìm tỷ tỷ của ta vì sao nó chạy như bay về phía ngươi?”
Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ Khương Phất Y: “Chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của thanh kiếm này?”
Khương Phất Y nhíu mày, ánh mắt lại rơi xuống thanh kiếm.
Nó rất bình thường, chuôi kiếm không có bất kỳ hoa văn nào, vỏ kiếm cũng không có gì nổi bật.
Khương Phất Y vươn tay muốn lấy, Liễu Tàng Tửu hào phóng đưa ra.
Khương Phất Y rút kiếm ra khỏi vỏ khoảng hai tấc nhìn chăm chú cảm nhận.
Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm giác thanh kiếm này phóng thích ra từng sợi linh lực nhè nhẹ dòng chảy không ngừng tập trung vào ngực nàng giúp nàng chữa lành lỗ thủng bị đâm.
Thảo nào nàng cảm thấy cơn đau dịu đi, thảo nào trong lúc nàng mê man nghe thấy mẹ đang gọi nàng.
Thì ra đây là kiếm tâm của mẹ.
“Thật sự là kiếm của ngươi sao?” Liễu Tàng Tửu không nhìn thấy những sợi linh lực đó nhưng từ khoảnh khắc Khương Phất Y rút kiếm ra khỏi vỏ đã khẳng định nàng có quan hệ sâu xa với thanh kiếm này.
Bởi vì dọc đường đi hắn đã cố gắng rút nó rất nhiều lần nhưng không hề nhúc nhích.
“Là kiếm của mẹ ta.” Ánh mắt Khương Phất Y nhìn hắn đầy cảm kích: “Cảm ơn, ta nợ ngươi một ân tình.”
Liễu Tàng Tửu bực bội khoát tay, hắn bị đánh đập tàn nhẫn không biết bao nhiêu lần trên đường đi cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác (1).
(1): Nguyên văn May áo cưới cho người khác (为人作嫁) Thành ngữ này có xuất xứ từ bài thơ Bần nữ của Tần Thao Ngọc đời Vãn Đường. Nghĩa bóng của thành ngữ này là chịu khổ thay cho người khác.
Khương Phất Y thu kiếm vào vỏ tham lam ôm chặt trước ngực.
Đây là thuốc tốt, thật sự có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục như cũ.
Khương Phất Y xác nhận lại: “Liễu công tử ngươi thật sự lấy được thanh kiếm này từ kho của Thiên Linh tộc sao?”
“Nếu không thì sao.” Liễu Tàng Tửu bị thương nặng hoàn toàn dựa vào thể lực để chống đỡ. Bây giờ thất bại trong gang tấc, chịu không nổi ngồi xuống bên cạnh quan tài nghỉ ngơi: “Tháp bảo mười tầng, phẩm chất phân thành từng tầng, thanh kiếm này ở tầng thứ chín.”
Thật lạ, trong ấn tượng của Khương Phất Y, Thiên Linh tộc do trở ngại về thể chất rất ít người tu kiếm.
Nàng không suy đoán nữa, Liễu Tàng Tửu nói người của Thiên Linh tộc vẫn luôn đuổi bắt hắn, chắc chắn sẽ sớm đến đây, hỏi trực tiếp là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.