Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 2: Anh trai, anh có được không vậy?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
Hoàn toàn chẳng đủ tỉnh táo để lý giải một chút tình huống, thời điểm đó Đề Dao chỉ nghĩ phải tìm một gốc cây tốt để treo cổ... Khụ, cây tốt trong rừng nhiều như vậy sao cô nhất định phải treo trên một cái cây. Trước tiên cô chỉ muốn tìm một cái cây để chứng minh bản thân cũng mị lực đầy mình, xứng đáng có người tốt hơn mà thôi.
Ít ra đối phương có cái mặt đẹp, cùng lắm là tình một đêm, cô chả lỗ lã gì.
"Anh đẹp trai, muốn vui vẻ không?"
Chốt xong trong đầu, Đề Dao liền như không có xương bò hai tay lên cổ người đàn ông cao có phải hơn cô cả cái đầu. Thân hình ngọt nước mềm mại dán lên thân hình rắn chắc, chỉ đâm một cái Đề Dao đã nhận định rồi nó vô cùng ngon lành, cô tuyệt đối không lỗ chút nào mà ra sức câu dẫn.
Cô chẳng chu môi, õng ẹo hay vứt mị nhãn, chỉ đơn thuần là dùng đôi mắt mông lung thẳng thắn đề nghị, rõ ràng là chẳng có kinh nghiệm gì sất.
Đổi lại là lúc bình thường Khưu Trác sẽ không chút do dự mà đem người trong ngực đẩy ra.
"Khưu tổng... Anh không sao chứ? Tôi đã hẹn bác sĩ rồi, hiện tại chúng ta nhanh chóng đến đó, chắc sẽ không vấn đề gì đâu."
Trợ lý Dụ đổ mồ hôi hột nhìn hai người đang dính chặt với nhau, lại nhìn sắc mặt càng ngày càng trầm trọng của sếp mình mà gấp gáp thúc giục. Bởi vì Dụ Chinh cho rằng sếp mình sẽ không động vào bất cứ người phụ nữ nào chứ chẳng nói là một người không rõ lai lịch. Nếu không đồ dập lửa tốt nhất đều đã tự đưa đến cửa rồi còn đi bác sĩ làm gì nữa.
Dụ Chinh có lòng, nhưng ai biết lần này hắn đã nghĩ sai.
"Đi lấy xe. Về nhà."
Khưu Trác vừa nói vừa nghiến răng kiềm chế lửa nóng đã dâng trào ầm ĩ trong người, bế thốc Đề Dao lên đi thẳng ra cửa quán bar.
Dụ Chinh há hốc mồm không ngậm lại được.
Mãi đến khi thấy Khưu Trác sắp sửa khuất khỏi tầm mắt hắn mới choàng tỉnh, vội vàng đuổi theo.
"Sếp! Phải về nhà nào!?"
Không phải về luôn nhà riêng của anh đấy chứ!
Mặc dù thấy sếp đang rất bận rộn, vừa phải kiềm chế nóng bức trong người vừa phải giữ chặt cái người nào đó chỉ là say rượu mà trông còn giống trúng thuốc hơn cả mình, từ nãy đến giờ vẫn luôn làm loạn trên người mình nhưng Du Chinh vẫn muốn hỏi một câu vừa để mắt nhìn mũi, mũi nhìn đường chứ không dám nhìn ra sau.
"Về Mộc Lan Viên."
Mộc Lan Viên à... Là một trong những căn hộ tư nhân của sếp.
Du Chinh nghe xong cũng không dám lên tiếng làm phiền sếp mình nữa mà im lặng lái xe lao như bay về hướng Mộc Lan Viên.
Đừng hỏi tại sao sếp hắn không đi khách sạn.
Vì ngại bẩn chứ sao.
Sếp hắn có tính khiết phích nặng lắm, nếu không hắn cũng không kinh ngạc đến mức rớt cằm khi thấy sếp chịu chạm vào một người phụ nữ không rõ từ đâu chiu ra kia.
Những cái này Đề Dao hoàn toàn không biết, trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là thành công quyến rũ người đàn ông đẹp trai trước mặt để khẳng định bản thân. Chẳng ngờ cái người này cứ ngồi một cục như tượng đá, kẹp chặt cô trong lồng ngực nóng đến mức cô còn đổ mồ hôi. Cái đồ vật dưới mông cứ chọt cô, rõ ràng rất muốn mà sao cứ ngồi im bất động thế, quá khó hiểu!
"Này anh, có phải anh không được?"
Cô không nhịn được chọt cái tay vừa rút được ra khỏi sự kiềm kẹp của người đàn ông vào ngực anh hỏi.
"..."
Du Chinh đang lái xe ở phía trước nghe mà không khỏi đổ mồ hôi hột giùm cô.
Chưa thấy ai biết tìm chết như vậy. Mặc dù có đôi lúc hắn cũng hoài nghi sếp mình không được thật, chẳng là hắn mới điên mới dám nói trước mặt sếp.
Hắn len lén liếc nhìn biểu tình của sếp mình qua kính chiếu hậu.
Hay thật, mặt sếp đáng sợ kinh khủng khiếp!
Ngay lúc hắn hoài nghi bản thân có thể không bị vạ lây không thì Mộc Lan Viên đã ở trước mặt, Du Chinh mừng đến suýt khóc.
Khưu Trác không nói không rằng vác cái người không biết sống chết kia xuống xe.
Đề Dao bị anh vác đến khó chịu, không ngừng la oai oái.
"Này, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
"Này này! Đừng vác tôi như vậy khó chịu lắm!"
"..."
Du Chinh im lặng lái xe rời đi, trong lòng cầu nhiều phúc cho Đề Dao.
"Ui da!"
Đề Dao bị ném xuống giường không kiềm được một tiếng kêu rên, đầu óc bị ném đến choáng váng.
Nhưng chẳng đợi cho cô phản ánh động tác không dịu dàng của người đàn ông thì thân hình mềm mại còn đang chới với của cô đã bị một thân hình khác đè lên.
Cái miệng vừa mới hé ra của cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị chặn lại.
"Ưm ô..."
Mặc dù có chút giật mình nhưng cũng chỉ vài giây sau hai cánh tay của cô đã thành thật leo lên cổ người đàn ông, thả lỏng bản thân mà hưởng thụ nụ hôn như vũ bão của anh.
Ừm... Mặc dù có chút không thoải mái lắm, nhưng sự vội vàng dữ dội của anh lại khiến tâm lý đang cần được bù đắp của Đề Dao cảm thấy thỏa mãn, cô quyết định tha thứ cho anh mà cùng anh thăm dò ranh giới của dục vọng nguyên thủy nhất.
"Anh từ từ... Chậm chút đi a..."
"Không phải em chê tôi không được sao?"
"Được được, anh rất được. Nhưng mà anh không thể vội vàng như vậy, tôi đau..."
"Ồ."
Mặc dù giọng điệu có chút hờ hững nhưng rõ ràng là hành động của anh đã dịu dàng hơn.
Ít ra đối phương có cái mặt đẹp, cùng lắm là tình một đêm, cô chả lỗ lã gì.
"Anh đẹp trai, muốn vui vẻ không?"
Chốt xong trong đầu, Đề Dao liền như không có xương bò hai tay lên cổ người đàn ông cao có phải hơn cô cả cái đầu. Thân hình ngọt nước mềm mại dán lên thân hình rắn chắc, chỉ đâm một cái Đề Dao đã nhận định rồi nó vô cùng ngon lành, cô tuyệt đối không lỗ chút nào mà ra sức câu dẫn.
Cô chẳng chu môi, õng ẹo hay vứt mị nhãn, chỉ đơn thuần là dùng đôi mắt mông lung thẳng thắn đề nghị, rõ ràng là chẳng có kinh nghiệm gì sất.
Đổi lại là lúc bình thường Khưu Trác sẽ không chút do dự mà đem người trong ngực đẩy ra.
"Khưu tổng... Anh không sao chứ? Tôi đã hẹn bác sĩ rồi, hiện tại chúng ta nhanh chóng đến đó, chắc sẽ không vấn đề gì đâu."
Trợ lý Dụ đổ mồ hôi hột nhìn hai người đang dính chặt với nhau, lại nhìn sắc mặt càng ngày càng trầm trọng của sếp mình mà gấp gáp thúc giục. Bởi vì Dụ Chinh cho rằng sếp mình sẽ không động vào bất cứ người phụ nữ nào chứ chẳng nói là một người không rõ lai lịch. Nếu không đồ dập lửa tốt nhất đều đã tự đưa đến cửa rồi còn đi bác sĩ làm gì nữa.
Dụ Chinh có lòng, nhưng ai biết lần này hắn đã nghĩ sai.
"Đi lấy xe. Về nhà."
Khưu Trác vừa nói vừa nghiến răng kiềm chế lửa nóng đã dâng trào ầm ĩ trong người, bế thốc Đề Dao lên đi thẳng ra cửa quán bar.
Dụ Chinh há hốc mồm không ngậm lại được.
Mãi đến khi thấy Khưu Trác sắp sửa khuất khỏi tầm mắt hắn mới choàng tỉnh, vội vàng đuổi theo.
"Sếp! Phải về nhà nào!?"
Không phải về luôn nhà riêng của anh đấy chứ!
Mặc dù thấy sếp đang rất bận rộn, vừa phải kiềm chế nóng bức trong người vừa phải giữ chặt cái người nào đó chỉ là say rượu mà trông còn giống trúng thuốc hơn cả mình, từ nãy đến giờ vẫn luôn làm loạn trên người mình nhưng Du Chinh vẫn muốn hỏi một câu vừa để mắt nhìn mũi, mũi nhìn đường chứ không dám nhìn ra sau.
"Về Mộc Lan Viên."
Mộc Lan Viên à... Là một trong những căn hộ tư nhân của sếp.
Du Chinh nghe xong cũng không dám lên tiếng làm phiền sếp mình nữa mà im lặng lái xe lao như bay về hướng Mộc Lan Viên.
Đừng hỏi tại sao sếp hắn không đi khách sạn.
Vì ngại bẩn chứ sao.
Sếp hắn có tính khiết phích nặng lắm, nếu không hắn cũng không kinh ngạc đến mức rớt cằm khi thấy sếp chịu chạm vào một người phụ nữ không rõ từ đâu chiu ra kia.
Những cái này Đề Dao hoàn toàn không biết, trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là thành công quyến rũ người đàn ông đẹp trai trước mặt để khẳng định bản thân. Chẳng ngờ cái người này cứ ngồi một cục như tượng đá, kẹp chặt cô trong lồng ngực nóng đến mức cô còn đổ mồ hôi. Cái đồ vật dưới mông cứ chọt cô, rõ ràng rất muốn mà sao cứ ngồi im bất động thế, quá khó hiểu!
"Này anh, có phải anh không được?"
Cô không nhịn được chọt cái tay vừa rút được ra khỏi sự kiềm kẹp của người đàn ông vào ngực anh hỏi.
"..."
Du Chinh đang lái xe ở phía trước nghe mà không khỏi đổ mồ hôi hột giùm cô.
Chưa thấy ai biết tìm chết như vậy. Mặc dù có đôi lúc hắn cũng hoài nghi sếp mình không được thật, chẳng là hắn mới điên mới dám nói trước mặt sếp.
Hắn len lén liếc nhìn biểu tình của sếp mình qua kính chiếu hậu.
Hay thật, mặt sếp đáng sợ kinh khủng khiếp!
Ngay lúc hắn hoài nghi bản thân có thể không bị vạ lây không thì Mộc Lan Viên đã ở trước mặt, Du Chinh mừng đến suýt khóc.
Khưu Trác không nói không rằng vác cái người không biết sống chết kia xuống xe.
Đề Dao bị anh vác đến khó chịu, không ngừng la oai oái.
"Này, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
"Này này! Đừng vác tôi như vậy khó chịu lắm!"
"..."
Du Chinh im lặng lái xe rời đi, trong lòng cầu nhiều phúc cho Đề Dao.
"Ui da!"
Đề Dao bị ném xuống giường không kiềm được một tiếng kêu rên, đầu óc bị ném đến choáng váng.
Nhưng chẳng đợi cho cô phản ánh động tác không dịu dàng của người đàn ông thì thân hình mềm mại còn đang chới với của cô đã bị một thân hình khác đè lên.
Cái miệng vừa mới hé ra của cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị chặn lại.
"Ưm ô..."
Mặc dù có chút giật mình nhưng cũng chỉ vài giây sau hai cánh tay của cô đã thành thật leo lên cổ người đàn ông, thả lỏng bản thân mà hưởng thụ nụ hôn như vũ bão của anh.
Ừm... Mặc dù có chút không thoải mái lắm, nhưng sự vội vàng dữ dội của anh lại khiến tâm lý đang cần được bù đắp của Đề Dao cảm thấy thỏa mãn, cô quyết định tha thứ cho anh mà cùng anh thăm dò ranh giới của dục vọng nguyên thủy nhất.
"Anh từ từ... Chậm chút đi a..."
"Không phải em chê tôi không được sao?"
"Được được, anh rất được. Nhưng mà anh không thể vội vàng như vậy, tôi đau..."
"Ồ."
Mặc dù giọng điệu có chút hờ hững nhưng rõ ràng là hành động của anh đã dịu dàng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.