Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 8: Bị điều đến tổng công ty.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
Quả nhiên, Đề Dao bật cười thật.
Cô chẳng nhìn tấm thiệp quá lâu mà buông xuống.
Đồng nghiệp vốn muốn hóng hớt thấy cô có vẻ chẳng mặn mà gì thì không khỏi chần chừ. Đúng lúc đó ngoài cửa văn phòng họ đi vào một người.
"Giám đốc Trương."
Cả phòng đồng loạt đứng dậy chào, trong lòng lại không khỏi đoán già đoán Trương Lễ đến đây làm gì.
Chẳng qua Trương Lễ không nhìn họ mà quay đầu nhìn ra đằng sau, thái độ niềm nở quá mức khiến người giật mình tươi cười nói: "Trợ lý Du, người ở đây. Anh có cần tôi nói không hay anh đích thân nói."
"Không cần, để tôi nói."
Ngay sau đó liền có một người từ ngoài cửa đi vào.
Cả nhóm tò mò nhìn anh ta. Còn có người xì xầm đằng sau rằng: "Đó là người bên tổng công ty Khưu thị thì phải."
"Thế anh ta đến đây làm gì?"
Đề Dao tai nghe, mắt cũng dòm dòm Dụ Chinh đầy tìm tòi. Cô đã từng nghe nói qua công ty của họ là thuộc sở hữu của Khưu thị tập đoàn, không ngờ lại là thật. Trước đây lúc cô quen Hứa Nhuệ Minh, khi đó họ còn chưa tốt nghiệp Hứa Nhuệ Minh đã từng nói muốn nộp đơn vào làm việc ở Khưu thị, cho dù phải từng bước đi lên cũng không muốn dựa dẫm gia đình. Kết quả thì sao, chưa qua nửa năm anh ta đã quyết định kết hôn để đoạt lấy quyền lực và địa vị, trực tiếp ngồi lên cái ghế giám đốc của Giang thị, làm con rễ Giang gia.
Buồn cười thật nhưng cũng không trách anh ta, người luôn hướng đến chỗ cao, đặc biệt là đàn ông sĩ diện ảo, Giang thị lại xứng đáng để anh ta tự lộ bản mặt thật.
Cuối cùng cô vẫn là người đến gần mục tiêu này trước tiên dù con đường thật không dễ đi.
Dụ Chinh nhìn là biết Đề Dao không nhận ra mình. Vốn dĩ anh cũng không định nhận người ở đây, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Dụ Chinh nhìn Đề Dao: "Cô là Đề Dao?"
Đề Dao sững sốt, nhưng vẫn đáp: "Là tôi."
Dụ Chinh gật đầu: "Từ bây giờ cô chính thức chuyển qua tổng công ty làm việc. Hiện tại cô có thể thu dọn rồi đi theo tôi được rồi."
Lời này vừa ra không chỉ Đề Dao giật mình mà những người khác cũng vậy.
Nhưng đa số mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ rõ ràng, cả Trương Lễ cũng thế.
Trương Lễ thấy cô ngơ ngác còn vỗ vai cô thúc giục, bên trong giọng nói xen lẫn sự ghen tỵ: "Còn ngay ra đó làm gì, nhanh chóng thu dọn đi. Đây là cơ hội trời cho đó, phải cố gắng làm việc cho tốt. Tương lai của cô xem như rộng mở rồi, cả phòng chúng ta cũng thơm lay."
"Đề Dao phát tài rồi đừng quên bọn tôi nha."
Vốn dĩ công việc của Đề Dao ở công ty nhỏ này chẳng có gì quan trọng, cô mới vào chưa lâu nên hầu như chỉ làm mấy thứ lặt vặt. Cho nên bây giờ cô chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thu xếp xong, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận cùng chúc phúc của mọi người đi theo Dụ Chinh đến tổng công ty.
Đời quả thật chẳng khác gì đang mơ.
Đề Dao vẫn cảm thấy mình mơ chưa tỉnh.
"Này anh, vì sao tổng công ty lại chọn tôi vậy?"
Chẳng lẽ đột nhiên phát hiện năng lực của cô đặc biệt hơn người? Phụt! Đề Dao tự bổ não xong tự cười mình luôn.
Chẳng qua là rất nhanh cô đã cười không nổi. Bởi vì không biết là do tâm lý hay sao mà cô bỗng nhiên thấy buồn nôn. Nhưng Đề Dao lại không nghĩ là do xe, bởi vì cô biết mình không bị say xe.
"Tổng công ty cảm thấy với thành tích tốt nghiệp của cô để ở công ty con làm chút việc lặt vặt quá uổng phí... Này, mặt cô hơi tái thì phải?"
Dụ Chinh cứ thế nhắm mắt nói mò vừa cười nhạo trong lòng cái lý do tào lao của mình, nhưng anh ta chưa nói xong cái cớ mà mình tự bịa ra được thì đã phát hiện người bên cạnh không đúng.
Rõ ràng lúc ở công ty con còn rất bình thường mà.
"Cô bị say xe hơi à?"
Dụ Chinh trước tiên tự nghĩ ra lý do cũng đồng thời chạy ổn định lại với tốc độ rùa bò.
Chính bởi vì vậy mà hắn không thể không né làn đường ưu tiên cho người khác.
Chẳng qua sau khi hắn chạy như vậy quả thật Đề Dao đã thấy khá hơn. Cô khóc trong lòng, chẳng lẽ là vậy ư.
Cơ mà cô cũng nhanh chóng lý giải được, có lẽ là do cô đang mang thai. Rốt cuộc thì những triệu chứng kỳ dị do mang thai đã xuất hiện rồi.
"Làm phiền anh rồi... Nếu không anh cho tôi xuống, tôi tự bắt tàu điện ngầm đi."
Đề Dao ái ngại thức thời đề nghị.
Ai biết Dụ Chinh lại nhìn cô với ánh mắt quái dị: "Cô cảm thấy đi tàu điện ngầm sẽ ổn hơn?"
"..."
"Rõ ràng cô đâu có bị say xe hơi đâu phải không?"
"..."
Cô không phản bác được.
Dụ Chinh thấy cô không trả lời cũng không cảm thấy đắc ý vì mình đã đoán đúng, mà đưa mắt tìm tòi nhìn cô.
Đề Dao bị hắn nhìn đến không thoải mái, cô tự nói việc mình mang thai không có gì để phải giấu, thế là cô nói luôn: "Quả thật giống như anh nói, chẳng qua là bây giờ tôi đang mang thai nên mới vậy."
"Mà đúng rồi, sắp tới có thể tôi phải nghỉ sinh, liệu có cản trở gì cho công việc... Sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Đề Dao sững sốt nhìn Dụ Chinh, cái người đến đèn xanh cũng không chạy mà đang trố mắt nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
Cô chẳng nhìn tấm thiệp quá lâu mà buông xuống.
Đồng nghiệp vốn muốn hóng hớt thấy cô có vẻ chẳng mặn mà gì thì không khỏi chần chừ. Đúng lúc đó ngoài cửa văn phòng họ đi vào một người.
"Giám đốc Trương."
Cả phòng đồng loạt đứng dậy chào, trong lòng lại không khỏi đoán già đoán Trương Lễ đến đây làm gì.
Chẳng qua Trương Lễ không nhìn họ mà quay đầu nhìn ra đằng sau, thái độ niềm nở quá mức khiến người giật mình tươi cười nói: "Trợ lý Du, người ở đây. Anh có cần tôi nói không hay anh đích thân nói."
"Không cần, để tôi nói."
Ngay sau đó liền có một người từ ngoài cửa đi vào.
Cả nhóm tò mò nhìn anh ta. Còn có người xì xầm đằng sau rằng: "Đó là người bên tổng công ty Khưu thị thì phải."
"Thế anh ta đến đây làm gì?"
Đề Dao tai nghe, mắt cũng dòm dòm Dụ Chinh đầy tìm tòi. Cô đã từng nghe nói qua công ty của họ là thuộc sở hữu của Khưu thị tập đoàn, không ngờ lại là thật. Trước đây lúc cô quen Hứa Nhuệ Minh, khi đó họ còn chưa tốt nghiệp Hứa Nhuệ Minh đã từng nói muốn nộp đơn vào làm việc ở Khưu thị, cho dù phải từng bước đi lên cũng không muốn dựa dẫm gia đình. Kết quả thì sao, chưa qua nửa năm anh ta đã quyết định kết hôn để đoạt lấy quyền lực và địa vị, trực tiếp ngồi lên cái ghế giám đốc của Giang thị, làm con rễ Giang gia.
Buồn cười thật nhưng cũng không trách anh ta, người luôn hướng đến chỗ cao, đặc biệt là đàn ông sĩ diện ảo, Giang thị lại xứng đáng để anh ta tự lộ bản mặt thật.
Cuối cùng cô vẫn là người đến gần mục tiêu này trước tiên dù con đường thật không dễ đi.
Dụ Chinh nhìn là biết Đề Dao không nhận ra mình. Vốn dĩ anh cũng không định nhận người ở đây, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Dụ Chinh nhìn Đề Dao: "Cô là Đề Dao?"
Đề Dao sững sốt, nhưng vẫn đáp: "Là tôi."
Dụ Chinh gật đầu: "Từ bây giờ cô chính thức chuyển qua tổng công ty làm việc. Hiện tại cô có thể thu dọn rồi đi theo tôi được rồi."
Lời này vừa ra không chỉ Đề Dao giật mình mà những người khác cũng vậy.
Nhưng đa số mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ rõ ràng, cả Trương Lễ cũng thế.
Trương Lễ thấy cô ngơ ngác còn vỗ vai cô thúc giục, bên trong giọng nói xen lẫn sự ghen tỵ: "Còn ngay ra đó làm gì, nhanh chóng thu dọn đi. Đây là cơ hội trời cho đó, phải cố gắng làm việc cho tốt. Tương lai của cô xem như rộng mở rồi, cả phòng chúng ta cũng thơm lay."
"Đề Dao phát tài rồi đừng quên bọn tôi nha."
Vốn dĩ công việc của Đề Dao ở công ty nhỏ này chẳng có gì quan trọng, cô mới vào chưa lâu nên hầu như chỉ làm mấy thứ lặt vặt. Cho nên bây giờ cô chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thu xếp xong, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận cùng chúc phúc của mọi người đi theo Dụ Chinh đến tổng công ty.
Đời quả thật chẳng khác gì đang mơ.
Đề Dao vẫn cảm thấy mình mơ chưa tỉnh.
"Này anh, vì sao tổng công ty lại chọn tôi vậy?"
Chẳng lẽ đột nhiên phát hiện năng lực của cô đặc biệt hơn người? Phụt! Đề Dao tự bổ não xong tự cười mình luôn.
Chẳng qua là rất nhanh cô đã cười không nổi. Bởi vì không biết là do tâm lý hay sao mà cô bỗng nhiên thấy buồn nôn. Nhưng Đề Dao lại không nghĩ là do xe, bởi vì cô biết mình không bị say xe.
"Tổng công ty cảm thấy với thành tích tốt nghiệp của cô để ở công ty con làm chút việc lặt vặt quá uổng phí... Này, mặt cô hơi tái thì phải?"
Dụ Chinh cứ thế nhắm mắt nói mò vừa cười nhạo trong lòng cái lý do tào lao của mình, nhưng anh ta chưa nói xong cái cớ mà mình tự bịa ra được thì đã phát hiện người bên cạnh không đúng.
Rõ ràng lúc ở công ty con còn rất bình thường mà.
"Cô bị say xe hơi à?"
Dụ Chinh trước tiên tự nghĩ ra lý do cũng đồng thời chạy ổn định lại với tốc độ rùa bò.
Chính bởi vì vậy mà hắn không thể không né làn đường ưu tiên cho người khác.
Chẳng qua sau khi hắn chạy như vậy quả thật Đề Dao đã thấy khá hơn. Cô khóc trong lòng, chẳng lẽ là vậy ư.
Cơ mà cô cũng nhanh chóng lý giải được, có lẽ là do cô đang mang thai. Rốt cuộc thì những triệu chứng kỳ dị do mang thai đã xuất hiện rồi.
"Làm phiền anh rồi... Nếu không anh cho tôi xuống, tôi tự bắt tàu điện ngầm đi."
Đề Dao ái ngại thức thời đề nghị.
Ai biết Dụ Chinh lại nhìn cô với ánh mắt quái dị: "Cô cảm thấy đi tàu điện ngầm sẽ ổn hơn?"
"..."
"Rõ ràng cô đâu có bị say xe hơi đâu phải không?"
"..."
Cô không phản bác được.
Dụ Chinh thấy cô không trả lời cũng không cảm thấy đắc ý vì mình đã đoán đúng, mà đưa mắt tìm tòi nhìn cô.
Đề Dao bị hắn nhìn đến không thoải mái, cô tự nói việc mình mang thai không có gì để phải giấu, thế là cô nói luôn: "Quả thật giống như anh nói, chẳng qua là bây giờ tôi đang mang thai nên mới vậy."
"Mà đúng rồi, sắp tới có thể tôi phải nghỉ sinh, liệu có cản trở gì cho công việc... Sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Đề Dao sững sốt nhìn Dụ Chinh, cái người đến đèn xanh cũng không chạy mà đang trố mắt nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.