Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 5: Chỉ có thể là của anh.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
Lúc Khưu Trác quấn khăn tắm trở ra nhìn thấy giường nệm trống không, lông mày anh chỉ nhíu một cái rồi nhanh chóng giản ra. Anh cầm điện thoại ở đầu giường lên, gửi qua cho Dụ Chinh một bức ảnh tự chụp đính kèm một tin nhắn: Tìm hiểu mọi thứ về cô ấy.
Trong hình là một tấm tấm căn cước được chụp đến là rõ ràng tỉ mỉ.
"..."
Dụ Chinh nhìn tin nhắn của sếp mà nghẹn lời, cái gì cũng không nói được trừ nhận mệnh đáp lại một tiếng rồi đi làm việc anh giao.
Đề Dao nhất định chẳng lường nổi trong lúc cô chẳng hề hay biết người đàn ông kia đã có hành vi kinh người như vậy.
Cũng không thể trách Khưu Trác, làm người đã lăn lộn đến mòn cả đế giầy trên thương trường, tính toán mọi chuyện chu toàn vốn là bản năng của anh. Cái chuyện ăn may gì đó anh sẽ không bao giờ dựa vào. Cho nên dù chẳng biết lúc tỉnh lại Đề Dao có làm ra hành động âm thầm bỏ đi thế này không Khưu Trác vẫn thành thục lục túi xách của cô, chụp lại căn cước chứng minh thân phận của cô để phòng hờ.
Sự thật chứng minh sự phòng hờ của anh là đúng.
Khưu Trác nhếch miệng một cách hài lòng tự rót cho mình một ly champagne trong lúc đợi Dụ Chinh đến đón mình đi làm.
Mặc dù đây chỉ là một trong những nhà riêng của Khưu Trác nhưng nó vẫn có đầy đủ tiện nghi, bao gồm cả rượu. Chỉ là bình thường Khưu Trác hiếm khi uống rượu vào buổi sáng, chẳng qua lúc này anh cảm thấy muốn uống một ly champagne chính tông của Pháp. Nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh cao cổ, Khưu Trác khẽ híp mắt nhớ đến người con gái kia.
Cô thật sự rực rỡ sống động giống như sâm panh.
Dụ Chinh nói không sai, Khưu Trác là một người có tính khiết khích. Chẳng qua là hắn nghĩ hơi quá, Khưu Trác chỉ là rất biết tự quản thúc mình, cũng ngại bẩn. Khưu Trác là một con hồ ly thành tinh, anh giỏi nhất là nhìn người. Tuy rằng ban đầu anh không quá đảm bảo Đề Dao có phải còn trong trắng hay không nhưng anh nhìn một cái là biết cô không giỏi quyến rũ đàn ông, mặc dù sự ngây ngô chân thật kia cũng đã đủ sức câu dẫn rồi. Cho nên anh mới phá lệ, dù bên trong quyết định này có phần nào nguyên nhân chính anh cũng không nói rõ.
Nhưng nếu cô đã là của anh, vậy chỉ có thể là của anh mà thôi.
Anh sẽ không để cho người khác chạm tay vào đồ vật riêng tư mà anh đã chạm qua.
Cứ như thế, Đề Dao không biết bản thân đã thành vật riêng tư trong túi tình một đêm khiến cô cả đời khó quên kia, cô vừa lếch được tới nhà đã nằm vật ra giường như xác chết.
"Hic, không muốn động nữa..."
Này thì buông thả...
Cơ mà không thể không thừa nhận người đàn ông kia quá ngon.
Bốp!
Đề Dao tự nghĩ xong tự tát cho mình một cái, bớt tơ tưởng đi nhan con.
Mặc kệ, đánh một giấc trước đã.
Reng reng reng reng reng...
"..."
Đòi mạng a mà kêu!!
Đề Dao bực bội thò tay lụm điện thoại trong túi xách bị cô quăng bên cạnh ra, bắt máy một cách mạnh bạo, hung dữ rống lên với người bên kia: "Có việc mau tấu!"
"..."
Người bên kia nín ba giây rồi mới rống lại: "Đề Dao! Sao giọng cậu nó như vịt mái thế kia!!"
"Bà nó đừng nói cậu vì cái thằng kia mà khóc đến hỏng giọng đó nha!"
"Bà đây sẽ khinh bỉ cậu!"
"..."
Đề Dao bị súng liên thanh bắn phá đến tàn nhẫn, mệt mỏi thêm chán chường ợm ờ bảo: "Bà đây đách cho ngươi cơ hội khinh bỉ mình đâu nhá!"
"Bà đây là lăn lộn vắt kiệt trai đẹp một đêm nên mới vậy thôi. Ai rảnh mà khóc vì thằng khốn đó... À mà sao cậu biết được vậy?"
"Phụt! Cậu nói mà không tự nghĩ lại xem, đây là cậu hành hạ người ta hay người ta hành cậu ra bã thế!"
Lý Tiểu Yến ở bên kia cười đến điên loạn, cười đủ rồi mới vào việc chính: "Bà đây làm sao biết, còn không phải là xem bản tin họp báo rêu rao của Giang thị với Hứa thị ư."
"Mẹ nó đúng là chó thật, uổng công cho tôi ngày trước cũng thấy hắn rất ngon, triển vọng nhất trong nhóm người."
Đề Dao im lặng nghe cô nàng càm ràm, thật ra trong lòng chẳng có bao nhiêu xúc động. Trải qua một đêm hỗn loạn có thể nói là ngoài ý muốn cô đã không còn bao nhiêu cảm xúc về việc bị Hứa Nhuệ Minh đá nữa. Chẳng qua cô cũng rất khinh bỉ hành động rêu rao kia được không. Kẻ có tiền có địa vị một chút là liền thích làm màu làm vẻ à.
"Cậu còn buồn à?"
Lý Tiểu Yến nói một hồi không nghe thấy cô nói gì không khỏi lo lắng.
"Làm gì có. Đêm qua buông thả quá nên giờ chỉ muốn ngủ khỏi tỉnh luôn."
Đề Dao quơ quơ cánh tay mỏi xừ của mình hờ hửng nói.
Chẳng qua điều đó cũng không khiến Lý Tiểu Yến tin tưởng cô hoàn toàn không có gì. Nếu không có gì sao Đề Dao lại đi xông vào tình một đêm ngay khi bị đá được.
Chỉ là Lý Tiểu Yến cũng đủ tri kỷ, lúc này không có hạch họe moi móc miệng vết thương của cô ra mà chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe rồi cúp máy. Quen biết nhau đã lâu, Lý Tiểu Yến vẫn tin tưởng Đề Dao sẽ sớm vượt qua chuyện này. Bởi cô là người lạc quan yêu đời nhất mà Lý Tiểu Yến từng thấy. Chẳng sợ trên đời này không có bao nhiêu người sống lạc quan như Đề Dao.
Quả thật Lý Tiểu Yến cũng không nhìn nhầm Đề Dao, ngủ nguyên một ngày, lúc tỉnh lại lần nữa Đề Dao đã sinh long hoạt hổ mà nhảy dựng lên đi tìm đồ ăn.
"Ôi đã quá!!"
Tự thưởng cho mình một nồi mì to đùng, Đề Dao ăn xong liền chẳng muốn động mà ngồi chường ra đó vuốt bụng.
Lúc tỉnh lại cô tưởng mình chết vì đói rồi không.
Mà đợi ăn no xong cô mới nhớ ra một chuyện.
Một chuyện khiến cô nhảy dựng lên xách túi chạy chẳng một mạch ra nhà thuốc Tây.
"Chị gái này, giờ uống thuốc chắc kịp chứ?"
Đề Dao khóc không ra nước mắt nhìn chị gái bán thuốc, vô cùng trông mong chị gái sẽ nói với cô lời hay ý đẹp.
Trong hình là một tấm tấm căn cước được chụp đến là rõ ràng tỉ mỉ.
"..."
Dụ Chinh nhìn tin nhắn của sếp mà nghẹn lời, cái gì cũng không nói được trừ nhận mệnh đáp lại một tiếng rồi đi làm việc anh giao.
Đề Dao nhất định chẳng lường nổi trong lúc cô chẳng hề hay biết người đàn ông kia đã có hành vi kinh người như vậy.
Cũng không thể trách Khưu Trác, làm người đã lăn lộn đến mòn cả đế giầy trên thương trường, tính toán mọi chuyện chu toàn vốn là bản năng của anh. Cái chuyện ăn may gì đó anh sẽ không bao giờ dựa vào. Cho nên dù chẳng biết lúc tỉnh lại Đề Dao có làm ra hành động âm thầm bỏ đi thế này không Khưu Trác vẫn thành thục lục túi xách của cô, chụp lại căn cước chứng minh thân phận của cô để phòng hờ.
Sự thật chứng minh sự phòng hờ của anh là đúng.
Khưu Trác nhếch miệng một cách hài lòng tự rót cho mình một ly champagne trong lúc đợi Dụ Chinh đến đón mình đi làm.
Mặc dù đây chỉ là một trong những nhà riêng của Khưu Trác nhưng nó vẫn có đầy đủ tiện nghi, bao gồm cả rượu. Chỉ là bình thường Khưu Trác hiếm khi uống rượu vào buổi sáng, chẳng qua lúc này anh cảm thấy muốn uống một ly champagne chính tông của Pháp. Nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh cao cổ, Khưu Trác khẽ híp mắt nhớ đến người con gái kia.
Cô thật sự rực rỡ sống động giống như sâm panh.
Dụ Chinh nói không sai, Khưu Trác là một người có tính khiết khích. Chẳng qua là hắn nghĩ hơi quá, Khưu Trác chỉ là rất biết tự quản thúc mình, cũng ngại bẩn. Khưu Trác là một con hồ ly thành tinh, anh giỏi nhất là nhìn người. Tuy rằng ban đầu anh không quá đảm bảo Đề Dao có phải còn trong trắng hay không nhưng anh nhìn một cái là biết cô không giỏi quyến rũ đàn ông, mặc dù sự ngây ngô chân thật kia cũng đã đủ sức câu dẫn rồi. Cho nên anh mới phá lệ, dù bên trong quyết định này có phần nào nguyên nhân chính anh cũng không nói rõ.
Nhưng nếu cô đã là của anh, vậy chỉ có thể là của anh mà thôi.
Anh sẽ không để cho người khác chạm tay vào đồ vật riêng tư mà anh đã chạm qua.
Cứ như thế, Đề Dao không biết bản thân đã thành vật riêng tư trong túi tình một đêm khiến cô cả đời khó quên kia, cô vừa lếch được tới nhà đã nằm vật ra giường như xác chết.
"Hic, không muốn động nữa..."
Này thì buông thả...
Cơ mà không thể không thừa nhận người đàn ông kia quá ngon.
Bốp!
Đề Dao tự nghĩ xong tự tát cho mình một cái, bớt tơ tưởng đi nhan con.
Mặc kệ, đánh một giấc trước đã.
Reng reng reng reng reng...
"..."
Đòi mạng a mà kêu!!
Đề Dao bực bội thò tay lụm điện thoại trong túi xách bị cô quăng bên cạnh ra, bắt máy một cách mạnh bạo, hung dữ rống lên với người bên kia: "Có việc mau tấu!"
"..."
Người bên kia nín ba giây rồi mới rống lại: "Đề Dao! Sao giọng cậu nó như vịt mái thế kia!!"
"Bà nó đừng nói cậu vì cái thằng kia mà khóc đến hỏng giọng đó nha!"
"Bà đây sẽ khinh bỉ cậu!"
"..."
Đề Dao bị súng liên thanh bắn phá đến tàn nhẫn, mệt mỏi thêm chán chường ợm ờ bảo: "Bà đây đách cho ngươi cơ hội khinh bỉ mình đâu nhá!"
"Bà đây là lăn lộn vắt kiệt trai đẹp một đêm nên mới vậy thôi. Ai rảnh mà khóc vì thằng khốn đó... À mà sao cậu biết được vậy?"
"Phụt! Cậu nói mà không tự nghĩ lại xem, đây là cậu hành hạ người ta hay người ta hành cậu ra bã thế!"
Lý Tiểu Yến ở bên kia cười đến điên loạn, cười đủ rồi mới vào việc chính: "Bà đây làm sao biết, còn không phải là xem bản tin họp báo rêu rao của Giang thị với Hứa thị ư."
"Mẹ nó đúng là chó thật, uổng công cho tôi ngày trước cũng thấy hắn rất ngon, triển vọng nhất trong nhóm người."
Đề Dao im lặng nghe cô nàng càm ràm, thật ra trong lòng chẳng có bao nhiêu xúc động. Trải qua một đêm hỗn loạn có thể nói là ngoài ý muốn cô đã không còn bao nhiêu cảm xúc về việc bị Hứa Nhuệ Minh đá nữa. Chẳng qua cô cũng rất khinh bỉ hành động rêu rao kia được không. Kẻ có tiền có địa vị một chút là liền thích làm màu làm vẻ à.
"Cậu còn buồn à?"
Lý Tiểu Yến nói một hồi không nghe thấy cô nói gì không khỏi lo lắng.
"Làm gì có. Đêm qua buông thả quá nên giờ chỉ muốn ngủ khỏi tỉnh luôn."
Đề Dao quơ quơ cánh tay mỏi xừ của mình hờ hửng nói.
Chẳng qua điều đó cũng không khiến Lý Tiểu Yến tin tưởng cô hoàn toàn không có gì. Nếu không có gì sao Đề Dao lại đi xông vào tình một đêm ngay khi bị đá được.
Chỉ là Lý Tiểu Yến cũng đủ tri kỷ, lúc này không có hạch họe moi móc miệng vết thương của cô ra mà chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe rồi cúp máy. Quen biết nhau đã lâu, Lý Tiểu Yến vẫn tin tưởng Đề Dao sẽ sớm vượt qua chuyện này. Bởi cô là người lạc quan yêu đời nhất mà Lý Tiểu Yến từng thấy. Chẳng sợ trên đời này không có bao nhiêu người sống lạc quan như Đề Dao.
Quả thật Lý Tiểu Yến cũng không nhìn nhầm Đề Dao, ngủ nguyên một ngày, lúc tỉnh lại lần nữa Đề Dao đã sinh long hoạt hổ mà nhảy dựng lên đi tìm đồ ăn.
"Ôi đã quá!!"
Tự thưởng cho mình một nồi mì to đùng, Đề Dao ăn xong liền chẳng muốn động mà ngồi chường ra đó vuốt bụng.
Lúc tỉnh lại cô tưởng mình chết vì đói rồi không.
Mà đợi ăn no xong cô mới nhớ ra một chuyện.
Một chuyện khiến cô nhảy dựng lên xách túi chạy chẳng một mạch ra nhà thuốc Tây.
"Chị gái này, giờ uống thuốc chắc kịp chứ?"
Đề Dao khóc không ra nước mắt nhìn chị gái bán thuốc, vô cùng trông mong chị gái sẽ nói với cô lời hay ý đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.