Chương 3
Diệp Phỉ Nhiên
19/12/2023
Hiển nhiên sắc mặt Phó Tranh không tốt và bối rối, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, rót trà cho hai đương sự ẩu đả và Ninh Uyển. Ninh Uyển quan sát bộ dạng anh rót trà, trong lòng than thở, Phó Tranh này sinh ra đã ngậm thìa vàng hay sao? Lẽ nào cả đời chưa rót trà cho ai? Sao có người đến rót trà cũng gượng gạo và vụng về vậy, có phải tiểu não anh có vấn đề, khả năng phối hợp không tốt không?
Nhưng rất nhanh, Ninh Uyển không suy nghĩ đến Phó Tranh, cô nhanh chóng tập trung tinh thần lên hai vị đương sự: “Hai dì à, có chuyện gì xảy ra vậy? Vừa mới qua tết mà mọi người cùng vui vẻ không được sao? Đều là người ở tiểu khu, cũng coi như là hàng xóm, anh em xa không bằng láng giềng gần, có chuyện gì không thể từ từ nói ư?”
Khi hai người phụ nữ ngừng đánh, ánh mắt nhìn nhìn đối phương tuy vẫn còn đầy thù hận, nhưng dù sao cũng bình tĩnh hơn, trong đó một người mặc áo khoác ca rô mở miệng trước: “Luật sư Ninh, vậy cô phân xử cho tôi, tôi là Sử Tiểu Phương, ở nhà số 1201 tòa 10, cô ta là Lưu Quế Trân, sống sát vách, nhà 1202, chúng tôi đúng là hàng xóm.”
“Ngàn năm trở thành hàng xóm, dì Sử à, mỗi ngày hai dì không gặp chỗ này thì gặp chỗ khác, có vấn đề gì không thể nói chuyện tử tế ư, cần gì động tay chân chứ?”
Khác với giọng điệu bắng nhắng thiếu nghiêm túc khi nói chuyện với Phó Tranh lúc nãy, khi tiếp xúc với hai đương sự này, ngữ khí Ninh Uyển dịu dàng ôn nhu, cảm xúc trên mặt nghiêm túc lại chuyên chú, dáng vẻ đối đãi chân thành dễ khiến người khác cảm thấy gần gũi.
Nhưng đáng tiếc cho dù như vậy, cũng không đủ làm dịu lửa giận trong lòng Sử Tiểu Phương, bà chỉ vào mũi Lưu Quế Trân, lửa giận ầm ầm đáp: “Luật sư Ninh, con gái tôi vừa hết ở cữ, gần đây mỗi ngày tôi đều bận chăm cháu, nếu không phải do Lưu Quế Trân không tốt, cô nghĩ tôi có thời gian động tay chân với cô ta sao?”
Nói đến đây, Sử Tiểu Phương bụng đầy lửa giận: “Luật sư Ninh, các cô là luật sư xã khu, có phải có thể giúp cư dân xã khu chúng tôi giải quyết những chuyện luật pháp này không? Tôi muốn tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta nuôi gà làm ồn, ảnh hưởng đến người dân! Bây giờ không phải trong xã khu không được nuôi gà sao? Cô ta nuôi gà thế này có phải ảnh hưởng người khác không? Nhỡ như con gà này mắc virus gà rù gì đó, truyền nhiễm cho người khác, cứ cho là không có bệnh đi, nhưng nuôi gà trong chung cư cũng đâu thích hợp? Mỗi ngày mùi phân gà đều thối tận trời...”
Lưu Quế Trân cũng không chịu yếu thế: “Con gà của tôi khỏe lắm, nó còn được tiêm vắc xin cúm gà! Có giấy tờ đầy đủ! Là một con gà rất an toàn! Tuyệt đối không có cúm gà gì cả. Phân gà thối tận trời cũng là cô ta ăn không nói có, tôi thấy gà của tôi không hôi, thứ hôi chính là cái miệng phun cứt của cô ta! Gà của tôi nuôi ở ban công, mỗi ngày quét dọn thông gió, cứ có phân gà là hót đi.” Lưu Quế Trân nhìn Ninh Uyển, “Luật sư Ninh, cả nhà tôi mấy người cùng sống với gà, nếu như không vệ sinh sạch sẽ, bị thối chết bẩn chết đầu tiên không phải là chúng tôi sao?”
“Được, được, được, cứ cho gà của cô là bá chủ loài gà, là loại gà chất lượng có giấy kiểm định không bệnh không họa, nhưng trời còn chưa sáng gà của cô đã bắt đầu gáy, mẹ nó điều này không hề giả!” Sử Tiểu Phương vừa nói vừa lôi điện thoại ra, “Luật sư Ninh, cô nghe đi, đây là đoạn ghi âm của tôi.”
Bà ta vừa bật ghi âm, tiếng gà gáy cao vang lảnh lót truyền ra từ điện thoại, Sử Tiểu Phương lại mở một đoạn video: “Vì sợ bà ta chối, nên tôi học cách ghi âm trên mạng, đặc biệt còn cố tình quay lại một đoạn video, cô xem xem, đây là ban công nhà tôi, bên kính kia là của nhà Lưu Quế Trân, tiếng gà kêu này phát ra từ chính nhà cô ta.”
Sử Tiểu Phương vừa nói vừa bộc lộ uất hận: “Luật sư Ninh, cô xem đi, có công bằng không? Cô hãy nhìn thời gian, 4 giờ! 4 giờ sáng! Con gà bệnh này đã gáy rồi! Trong thời gian ở cữ, con gái tôi chính vì con gà này mà không được nghỉ ngơi tốt, cháu tôi cũng chỉ hơn một tháng, cũng vì mỗi ngày bị con gà này đánh thức mà khóc thét! Nếu hôm nay đã đến chỗ cô, tôi muốn tìm cô giải thích một chuyện, tiếng ồn do gà Lưu Quế Trân nuôi làm phiền cư dân, tôi có thể kiện cô ta không? Sao có thể nuôi gà trong chung cư này được?”
“Cũng chỉ là mấy tiếng gà gáy! Cũng không phải là tiếng ồn thi công đường sắt hay tiếng ồn sửa chữa lách cách, sao có thể gọi làm ồn khu dân cư được? Sử Tiểu Phương bà chính là nghèo đến điên còn muốn lừa tiền của tôi đúng không? Còn muốn kiện tôi? Cô cho rằng dùng thủ đoạn này có thể dọa được tôi sao?”
“Tiếng ồn khu dân cư ngoài tiếng ồn thi công và sửa chữa, cũng không tuân theo quy luật thường ngày, ví dụ như tiếng gà gáy phát ra lúc 4 giờ sáng, chỉ cần sự thật có gây ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, cũng thuộc vào tiếng ồn khu dân cư, quả thực có thể truy cứu trách nhiệm xâm phạm quyền lợi và yêu cầu bồi thường.”
Ở bên này Ninh Uyển dùng lời nói tốt khuyên hai bên, kết quả Phó Tranh nói thẳng những quy định rõ ràng như vậy, Sử Tiểu Phương giống như tìm được chỗ dựa, khó khăn lắm lửa giận mới nguôi ngoai được chút giờ lại bùng cháy, bà ta nhìn Lưu Quế Trân: “Cô nghe đi! Cái loại mù chữ không hiểu luật đã nghe thấy chưa? Chưa nói đến nuôi gà trong chung cư đã không có văn minh, gà cô nuôi nửa đêm gáy làm ồn, đây là phạm pháp! Đừng nói nhận tội xin lỗi tôi, cô nghe vị luật sư nam này nói đấy, cô còn phải bồi thường tiền cho tôi!”
“Sử Tiểu Phương cô không biết xấu hổ, đâu phải vì chuyện con gà của tôi làm ồn, mà là vì cô muốn lừa tiền của tôi!”
Quả nhiên hai người phụ nữ trước mắt lại bắt đầu cãi nhau, Ninh Uyển không thể không lập tức chia cách hai người ra: “Thế này đi hai dì, ở đây có bản tường trình và đơn thụ lý tranh chấp, hai dì đừng cãi nhau, cứ điền trước đã, như vậy chúng cháu mới có thể giải quyết theo quy trình.”
Ninh Uyển nói xong, lấy ra hai bản văn kiện từ bàn làm việc, mỗi người một bản đưa cho Sử Tiểu Phương và Lưu Quế Trân, sau đó kéo Phó Tranh ra ngoài phòng làm việc.
“Tôi hỏi anh có thể đừng gây thêm phiền phức không?” Ninh Uyển tức chết rồi, “Anh không thấy khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng của họ sao? Nếu như không phải anh nói như vậy, khi nãy tiếp tục thuận theo lời họ, tôi có thể hòa giải xong chuyện này rồi.”
Kết quả kẻ đầu têu một chút hổ thẹn cũng không có, thậm chí còn lý lẽ hùng hồn: “Tuy các vụ án ở xã khu này tương đối ít, nhưng ít nhất cô phải nhớ bản thân là luật sư, cô nên dùng luật pháp để xử lý vấn đề, chứ không phải thuận theo suy nghĩ của mấy bà cô khu phố để hòa giải. Nuôi gia cầm ở tiểu khu, vốn là trái pháp luật, quấy nhiễu cuộc sống hàng ngày của người khác, tất nhiên là xâm quyền, câu nào tôi nói sai?”
Khi con gà bị buộc lại, Phó Tranh cũng quay về bộ dạng tinh anh cao cao tại thượng, tất nhiên anh đã chỉnh đốn quần áo, lúc này mấy chiếc lông gà trên quần anh cũng không còn, nếp nhăn trên quần áo cũng đã vuốt thẳng, biểu cảm “tôi muốn chết” khi nãy cũng chỉ còn là ảo giác của Ninh Uyển.
Rõ ràng là một “gà mờ”, cuối cùng anh cậy mình lớn hơn cô vài tuổi, mắt của anh khi nhìn cô đầy sự kiêu ngạo và lạnh lùng của người bề trên, không có một chút tự mình biết mình, nếu như không phải trong lòng Ninh Uyển hiểu rõ vị trí của anh ta, thậm chí cô cảm thấy anh ta không phải đến xã khu làm đẹp lý lịch, ngược lại là cấp trên cải trang vi hành chỉ đạo cơ sở. Nghe giọng điệu này đi, giống như tình cảnh cấp trên giáo huấn cấp dưới!
Dáng vẻ đẹp trai như vậy, nhưng mỗi lỗ chân lông dường như viết muốn ăn đòn.
“Những điều anh nói tất nhiên không sai, nhưng Phó Tranh à, người thông qua kiểm tra tư pháp có thể làm luật sư, thuộc điều luật không phải là tài năng và thành tích đặc biệt gì, cứ cho là anh có thể đọc ra hết toàn bộ luật pháp Trung Quốc, cũng không phải bản lĩnh gì.”
“Lý luận là lý luận, thực tiễn là thực tiễn, chênh lệch giữa hai người họ nhiều khi như sự khác nhau người mua và người bán đưa ảnh sxmản phẩm, đúng, tiếng ồn gà kêu quấy rầy dân cư đúng là hành vi vi phạm, nhưng trong vụ này, tuy rằng tiếng gà gáy đã ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Sử Tiểu Phương ở mức độ nhất định, nhưng cũng không có gây nên tổn hại thực chất gì.”
“Nếu như ngủ không ngon vì tiếng gà gáy, lâu ngày gây ra thần kinh suy nhược, Sử Tiểu Phương đi khám bệnh nhiều lần, như vậy dẫn đến phí tổn hại công việc, phí giao thông, phí khám bệnh, phí chữa bệnh, toàn bộ những điều này mới được coi là tổn hại thực chất, mới có thể yêu cầu đối phương bồi thường, nhưng cho dù là vậy, chỉ vì một chút tiền này mà đi kiện, quá không có lợi về kinh tế.”
“Trong tình hình hiện nay, Sử Tiểu Phương chỉ là vì tiếng gà gáy ngủ không ngon, chưa đến mức thần kinh suy nhược hay cần đi khám bệnh, vì thế xét theo thực tiễn tư pháp cũng khá khó nói cấu thành xâm phạm quyền lợi, chỉ có thể để đôi bên cố gắng bàn bạc, việc khởi tố anh kiến nghị không thể dùng trong trường hợp này, ngoài lãng phí thời gian, phí luật sư và sức lực của Sử Tiểu Phương, vấn để tiếng gà gáy bà ấy muốn giải quyết cũng không được giải quyết, bà ấy cũng không thắng kiện, đừng nói đến bồi thường, trả phí luật sư cũng phải do bà ấy tự bỏ tiền.”
Nhưng đối với buổi nói chuyện của Ninh Uyển, hiển nhiên Phó Tranh không bị khuất phục: “Cho dù không tạo thành tổn hại thực chất, không thể cho là xâm quyền, nhưng cũng như phạm pháp, “Luật xử phạt quản lý trị an” viết rõ, chăn nuôi động vật, quấy rầy cuộc sống thường nhật của người khác, có thể xử lý cảnh cáo; Sau khi cảnh cáo mà không sửa đổi, có thể phạt tiền, luật pháp không chỉ có mỗi phạm trù xâm quyền, còn rất nhiều điều luật có thể ngăn chặn nuôi gà nhiễu dân.”
Phó Tranh vẫn duy trì biểu cảm không nóng không lạnh, anh dĩ nhiên không cảm thấy loại chuyện này khó giải quyết: “Hơn nữa còn có “Điều lệ quản lý diện mạo thành phố và vệ sinh môi trường”, trong khu vực thành phố cấm nuôi gia cầm, Sở quản lý vệ sinh môi trường thành phố hoặc cơ quan nhận ủy thác của người bị hại đều có thể khiến Lưu Quế Trân xử lý con gà trong thời gian ngắn hoặc trực tiếp tịch thu và phạt tiền. Cô vốn không tận lực dùng sự trợ giúp của pháp luật, không đi tìm bộ luật khác có các điều luật giúp xử lý vấn đề nuôi gà này không, cũng không muốn thử làm, thì sao biết được luật pháp không thể ràng buộc? Nếu hòa giải có tác dụng thì thế giới này còn cần luật pháp và cảnh cáo làm gì?
Đối với cách giải quyết của Ninh Uyển, Phó Tranh thấy không đáng, giống như anh ta không đồng tình với cách Ninh Uyển xử lý hành vi chiếm chỗ trên tàu, cô hoàn toàn không xử lý vấn đề theo tư duy của một luật sư, mà giống như đầu cơ trục lợi, dùng thông minh vặt xử lý vấn đề qua loa, nhanh chóng, điều này vốn không có tôn nghiêm luật sư.
Không thể căn cứ luật xâm quyền khởi tố, vậy không thể dùng luật khác sao?
“Không phải nói giao vụ án này cho tôi sao?” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, “Vậy để tôi giải quyết, cô đừng nhúng tay vào nữa.”
Đây đúng là trời ngừng mưa, gà bị túm, anh cảm thấy anh giỏi rồi?
“Nhưng nếu anh không giải quyết được hoặc làm hỏng chuyện để tôi phải dọn dẹp thì thế nào?”
Phó Tranh lạnh nhạt đáp: “Cô yên tâm, sẽ không có ngày này.”
“Nhỡ như có?”
“Tôi sẽ không giả dụ hay thảo luận những chuyện sẽ không xảy ra, ngoài lãng phí thời gian không có ý nghĩa.”
Giỏi lắm, cũng cứng miệng đấy.
“Chưa nghe mọi chuyện đều có khả năng sao? Tương lai còn chưa đến, làm sao anh biết sẽ không xảy ra? Anh không muốn giả dụ, vậy tôi giả dụ cho anh, lỡ như anh tìm tôi đến dọn dẹp chiến trường cho anh, anh hãy ngoan ngoãn kính trà rót nước cho tôi, thành tâm bái tôi làm thầy, sau này gọi tôi một tiếng cô Ninh.”
Phó Tranh nhìn cô bằng biểu cảm “Bệnh của cô thật không nhẹ”: “Tùy cô, bớt nằm mơ mới là sự thật đấy.”
Haha.
Tuy Ninh Uyển có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Phó Tranh lại giống “ánh dương không chịu rời”, một lòng muốn bước đường cùng, vậy Ninh Uyển chỉ có thể chúc anh đi đường thuận lợi.
Ninh Uyển nhìn vào mắt Phó Tranh, có chút cười như không cười: “Được, vậy anh giải quyết đi.”
Lời hứa quá tốt đẹp là vì quá trẻ, loại người như Phó Tranh vẫn nên kiên cường chịu hai trận tra tấn của chủ nghĩa xã hội đi.
Ninh Uyển nghĩ một chút, quyết định không lo nữa, cô vỗ vai Phó Tranh đầy ẩn ý: “Nếu như anh đã toàn quyền xử lý, vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Chính vào lúc Ninh Uyển quay người rời đi, Phó Tranh có chút để ý gọi cô lại: “Khi nãy chuyện con gà...”
Ninh Uyển quay đầu cười: “Không cần cảm ơn.”
“Không phải.” Chỉ thấy Phó Tranh mím môi, nhăn mày đáp: “Khi nãy sau khi cô động vào con gà, có phải chưa rửa tay không?”
“?”
Anh nhìn Ninh Uyển, lại nhìn vào đầu vai mình, tuy rằng không nói gì cả, nhưng biểu cảm này, hiển nhiên là truyền đạt rõ ràng cái ý đó: Lần sau, trước khi chưa rửa tay, làm phiền đừng động vào tôi.
“...”
Tuy miệng Ninh Uyển nói ghét loại nhờ quan hệ đến làm đẹp lí lịch mà không làm việc, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tuyên bố trong ba ngày khiến anh ta khóc lóc thảm thiết, xách đuôi chạy thoát, nhưng nếu như Phó Tranh chịu nhũn nhặn một chút, cô cũng sẽ không thật sự muốn làm khó anh ta, chỉ là...
Chỉ tiếc có vài thiếu gia quý tộc phái học viện thật sự khiến người khác không thích nổi.
Ninh Uyển tức giận đi ra ngoài, đi được một nửa mới nghĩ ra để sót một tài liệu trong phòng làm việc, ngoài ra trong phòng làm việc còn phân gà phải xử lý, cô gõ đầu mình rồi quay về, kết quả gặp Phó Tranh vừa xử lý xong chuyện, đang tiễn Sử Tiểu Phương và Lưu Quế Trân ra sảnh tầng một, anh cúi người nói chuyện với hai người, không nhìn thấy Ninh Uyển.
Có vẻ như hai người phụ nữ này đã nhận được lời hứa gì đó, tuy rằng hai bên vẫn không chịu nhau nhưng dù sao cũng đã đình chiến. Lưu Quế Trân ôm con gà lại như cũ, trừng mắt với Sử Tiểu Phương sau đó ai về nhà nấy, chỗ đó chỉ còn mình Phó Tranh.
Ninh Uyển có chút bối rối, không biết bản thân nên chào hỏi Phó Tranh thế nào cho tự nhiên, lúc nãy do quá kích động có chút tức giận, bây giờ bình tĩnh rồi, cảm thấy dù thế nào bản thân chưa rửa tay đã động vào người khác là không đúng, cô nghĩ làm sao để mở lời xuống nước, ngầm xin lỗi Phó Tranh, sau đó giúp anh giặt sạch bộ Tây phục đó.
Nhưng rất nhanh, Ninh Uyển biết cô không cần băn khoăn xin lỗi thế nào, bởi vì cô nhìn thấy Phó Tranh lại nhìn vào vai của mình, sau đó khuôn mặt đầy sự chán ghét cởi bỏ chiếc áo vest đắt đỏ, động tác anh nhanh chóng dường như không dừng lại, lạnh lùng bước đến bên thùng rác ngoài tòa nhà, sau đó thẳng tay vứt áo vào thùng rác.
“...”
Hay cho cái tên tầng lớp tư sản vô tình vô nghĩa.
Còn về phân gà, để cho anh ta tự hiểu rõ nỗi khổ nhân gian, tự mình quét dọn.
Nhưng rất nhanh, Ninh Uyển không suy nghĩ đến Phó Tranh, cô nhanh chóng tập trung tinh thần lên hai vị đương sự: “Hai dì à, có chuyện gì xảy ra vậy? Vừa mới qua tết mà mọi người cùng vui vẻ không được sao? Đều là người ở tiểu khu, cũng coi như là hàng xóm, anh em xa không bằng láng giềng gần, có chuyện gì không thể từ từ nói ư?”
Khi hai người phụ nữ ngừng đánh, ánh mắt nhìn nhìn đối phương tuy vẫn còn đầy thù hận, nhưng dù sao cũng bình tĩnh hơn, trong đó một người mặc áo khoác ca rô mở miệng trước: “Luật sư Ninh, vậy cô phân xử cho tôi, tôi là Sử Tiểu Phương, ở nhà số 1201 tòa 10, cô ta là Lưu Quế Trân, sống sát vách, nhà 1202, chúng tôi đúng là hàng xóm.”
“Ngàn năm trở thành hàng xóm, dì Sử à, mỗi ngày hai dì không gặp chỗ này thì gặp chỗ khác, có vấn đề gì không thể nói chuyện tử tế ư, cần gì động tay chân chứ?”
Khác với giọng điệu bắng nhắng thiếu nghiêm túc khi nói chuyện với Phó Tranh lúc nãy, khi tiếp xúc với hai đương sự này, ngữ khí Ninh Uyển dịu dàng ôn nhu, cảm xúc trên mặt nghiêm túc lại chuyên chú, dáng vẻ đối đãi chân thành dễ khiến người khác cảm thấy gần gũi.
Nhưng đáng tiếc cho dù như vậy, cũng không đủ làm dịu lửa giận trong lòng Sử Tiểu Phương, bà chỉ vào mũi Lưu Quế Trân, lửa giận ầm ầm đáp: “Luật sư Ninh, con gái tôi vừa hết ở cữ, gần đây mỗi ngày tôi đều bận chăm cháu, nếu không phải do Lưu Quế Trân không tốt, cô nghĩ tôi có thời gian động tay chân với cô ta sao?”
Nói đến đây, Sử Tiểu Phương bụng đầy lửa giận: “Luật sư Ninh, các cô là luật sư xã khu, có phải có thể giúp cư dân xã khu chúng tôi giải quyết những chuyện luật pháp này không? Tôi muốn tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta nuôi gà làm ồn, ảnh hưởng đến người dân! Bây giờ không phải trong xã khu không được nuôi gà sao? Cô ta nuôi gà thế này có phải ảnh hưởng người khác không? Nhỡ như con gà này mắc virus gà rù gì đó, truyền nhiễm cho người khác, cứ cho là không có bệnh đi, nhưng nuôi gà trong chung cư cũng đâu thích hợp? Mỗi ngày mùi phân gà đều thối tận trời...”
Lưu Quế Trân cũng không chịu yếu thế: “Con gà của tôi khỏe lắm, nó còn được tiêm vắc xin cúm gà! Có giấy tờ đầy đủ! Là một con gà rất an toàn! Tuyệt đối không có cúm gà gì cả. Phân gà thối tận trời cũng là cô ta ăn không nói có, tôi thấy gà của tôi không hôi, thứ hôi chính là cái miệng phun cứt của cô ta! Gà của tôi nuôi ở ban công, mỗi ngày quét dọn thông gió, cứ có phân gà là hót đi.” Lưu Quế Trân nhìn Ninh Uyển, “Luật sư Ninh, cả nhà tôi mấy người cùng sống với gà, nếu như không vệ sinh sạch sẽ, bị thối chết bẩn chết đầu tiên không phải là chúng tôi sao?”
“Được, được, được, cứ cho gà của cô là bá chủ loài gà, là loại gà chất lượng có giấy kiểm định không bệnh không họa, nhưng trời còn chưa sáng gà của cô đã bắt đầu gáy, mẹ nó điều này không hề giả!” Sử Tiểu Phương vừa nói vừa lôi điện thoại ra, “Luật sư Ninh, cô nghe đi, đây là đoạn ghi âm của tôi.”
Bà ta vừa bật ghi âm, tiếng gà gáy cao vang lảnh lót truyền ra từ điện thoại, Sử Tiểu Phương lại mở một đoạn video: “Vì sợ bà ta chối, nên tôi học cách ghi âm trên mạng, đặc biệt còn cố tình quay lại một đoạn video, cô xem xem, đây là ban công nhà tôi, bên kính kia là của nhà Lưu Quế Trân, tiếng gà kêu này phát ra từ chính nhà cô ta.”
Sử Tiểu Phương vừa nói vừa bộc lộ uất hận: “Luật sư Ninh, cô xem đi, có công bằng không? Cô hãy nhìn thời gian, 4 giờ! 4 giờ sáng! Con gà bệnh này đã gáy rồi! Trong thời gian ở cữ, con gái tôi chính vì con gà này mà không được nghỉ ngơi tốt, cháu tôi cũng chỉ hơn một tháng, cũng vì mỗi ngày bị con gà này đánh thức mà khóc thét! Nếu hôm nay đã đến chỗ cô, tôi muốn tìm cô giải thích một chuyện, tiếng ồn do gà Lưu Quế Trân nuôi làm phiền cư dân, tôi có thể kiện cô ta không? Sao có thể nuôi gà trong chung cư này được?”
“Cũng chỉ là mấy tiếng gà gáy! Cũng không phải là tiếng ồn thi công đường sắt hay tiếng ồn sửa chữa lách cách, sao có thể gọi làm ồn khu dân cư được? Sử Tiểu Phương bà chính là nghèo đến điên còn muốn lừa tiền của tôi đúng không? Còn muốn kiện tôi? Cô cho rằng dùng thủ đoạn này có thể dọa được tôi sao?”
“Tiếng ồn khu dân cư ngoài tiếng ồn thi công và sửa chữa, cũng không tuân theo quy luật thường ngày, ví dụ như tiếng gà gáy phát ra lúc 4 giờ sáng, chỉ cần sự thật có gây ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, cũng thuộc vào tiếng ồn khu dân cư, quả thực có thể truy cứu trách nhiệm xâm phạm quyền lợi và yêu cầu bồi thường.”
Ở bên này Ninh Uyển dùng lời nói tốt khuyên hai bên, kết quả Phó Tranh nói thẳng những quy định rõ ràng như vậy, Sử Tiểu Phương giống như tìm được chỗ dựa, khó khăn lắm lửa giận mới nguôi ngoai được chút giờ lại bùng cháy, bà ta nhìn Lưu Quế Trân: “Cô nghe đi! Cái loại mù chữ không hiểu luật đã nghe thấy chưa? Chưa nói đến nuôi gà trong chung cư đã không có văn minh, gà cô nuôi nửa đêm gáy làm ồn, đây là phạm pháp! Đừng nói nhận tội xin lỗi tôi, cô nghe vị luật sư nam này nói đấy, cô còn phải bồi thường tiền cho tôi!”
“Sử Tiểu Phương cô không biết xấu hổ, đâu phải vì chuyện con gà của tôi làm ồn, mà là vì cô muốn lừa tiền của tôi!”
Quả nhiên hai người phụ nữ trước mắt lại bắt đầu cãi nhau, Ninh Uyển không thể không lập tức chia cách hai người ra: “Thế này đi hai dì, ở đây có bản tường trình và đơn thụ lý tranh chấp, hai dì đừng cãi nhau, cứ điền trước đã, như vậy chúng cháu mới có thể giải quyết theo quy trình.”
Ninh Uyển nói xong, lấy ra hai bản văn kiện từ bàn làm việc, mỗi người một bản đưa cho Sử Tiểu Phương và Lưu Quế Trân, sau đó kéo Phó Tranh ra ngoài phòng làm việc.
“Tôi hỏi anh có thể đừng gây thêm phiền phức không?” Ninh Uyển tức chết rồi, “Anh không thấy khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng của họ sao? Nếu như không phải anh nói như vậy, khi nãy tiếp tục thuận theo lời họ, tôi có thể hòa giải xong chuyện này rồi.”
Kết quả kẻ đầu têu một chút hổ thẹn cũng không có, thậm chí còn lý lẽ hùng hồn: “Tuy các vụ án ở xã khu này tương đối ít, nhưng ít nhất cô phải nhớ bản thân là luật sư, cô nên dùng luật pháp để xử lý vấn đề, chứ không phải thuận theo suy nghĩ của mấy bà cô khu phố để hòa giải. Nuôi gia cầm ở tiểu khu, vốn là trái pháp luật, quấy nhiễu cuộc sống hàng ngày của người khác, tất nhiên là xâm quyền, câu nào tôi nói sai?”
Khi con gà bị buộc lại, Phó Tranh cũng quay về bộ dạng tinh anh cao cao tại thượng, tất nhiên anh đã chỉnh đốn quần áo, lúc này mấy chiếc lông gà trên quần anh cũng không còn, nếp nhăn trên quần áo cũng đã vuốt thẳng, biểu cảm “tôi muốn chết” khi nãy cũng chỉ còn là ảo giác của Ninh Uyển.
Rõ ràng là một “gà mờ”, cuối cùng anh cậy mình lớn hơn cô vài tuổi, mắt của anh khi nhìn cô đầy sự kiêu ngạo và lạnh lùng của người bề trên, không có một chút tự mình biết mình, nếu như không phải trong lòng Ninh Uyển hiểu rõ vị trí của anh ta, thậm chí cô cảm thấy anh ta không phải đến xã khu làm đẹp lý lịch, ngược lại là cấp trên cải trang vi hành chỉ đạo cơ sở. Nghe giọng điệu này đi, giống như tình cảnh cấp trên giáo huấn cấp dưới!
Dáng vẻ đẹp trai như vậy, nhưng mỗi lỗ chân lông dường như viết muốn ăn đòn.
“Những điều anh nói tất nhiên không sai, nhưng Phó Tranh à, người thông qua kiểm tra tư pháp có thể làm luật sư, thuộc điều luật không phải là tài năng và thành tích đặc biệt gì, cứ cho là anh có thể đọc ra hết toàn bộ luật pháp Trung Quốc, cũng không phải bản lĩnh gì.”
“Lý luận là lý luận, thực tiễn là thực tiễn, chênh lệch giữa hai người họ nhiều khi như sự khác nhau người mua và người bán đưa ảnh sxmản phẩm, đúng, tiếng ồn gà kêu quấy rầy dân cư đúng là hành vi vi phạm, nhưng trong vụ này, tuy rằng tiếng gà gáy đã ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Sử Tiểu Phương ở mức độ nhất định, nhưng cũng không có gây nên tổn hại thực chất gì.”
“Nếu như ngủ không ngon vì tiếng gà gáy, lâu ngày gây ra thần kinh suy nhược, Sử Tiểu Phương đi khám bệnh nhiều lần, như vậy dẫn đến phí tổn hại công việc, phí giao thông, phí khám bệnh, phí chữa bệnh, toàn bộ những điều này mới được coi là tổn hại thực chất, mới có thể yêu cầu đối phương bồi thường, nhưng cho dù là vậy, chỉ vì một chút tiền này mà đi kiện, quá không có lợi về kinh tế.”
“Trong tình hình hiện nay, Sử Tiểu Phương chỉ là vì tiếng gà gáy ngủ không ngon, chưa đến mức thần kinh suy nhược hay cần đi khám bệnh, vì thế xét theo thực tiễn tư pháp cũng khá khó nói cấu thành xâm phạm quyền lợi, chỉ có thể để đôi bên cố gắng bàn bạc, việc khởi tố anh kiến nghị không thể dùng trong trường hợp này, ngoài lãng phí thời gian, phí luật sư và sức lực của Sử Tiểu Phương, vấn để tiếng gà gáy bà ấy muốn giải quyết cũng không được giải quyết, bà ấy cũng không thắng kiện, đừng nói đến bồi thường, trả phí luật sư cũng phải do bà ấy tự bỏ tiền.”
Nhưng đối với buổi nói chuyện của Ninh Uyển, hiển nhiên Phó Tranh không bị khuất phục: “Cho dù không tạo thành tổn hại thực chất, không thể cho là xâm quyền, nhưng cũng như phạm pháp, “Luật xử phạt quản lý trị an” viết rõ, chăn nuôi động vật, quấy rầy cuộc sống thường nhật của người khác, có thể xử lý cảnh cáo; Sau khi cảnh cáo mà không sửa đổi, có thể phạt tiền, luật pháp không chỉ có mỗi phạm trù xâm quyền, còn rất nhiều điều luật có thể ngăn chặn nuôi gà nhiễu dân.”
Phó Tranh vẫn duy trì biểu cảm không nóng không lạnh, anh dĩ nhiên không cảm thấy loại chuyện này khó giải quyết: “Hơn nữa còn có “Điều lệ quản lý diện mạo thành phố và vệ sinh môi trường”, trong khu vực thành phố cấm nuôi gia cầm, Sở quản lý vệ sinh môi trường thành phố hoặc cơ quan nhận ủy thác của người bị hại đều có thể khiến Lưu Quế Trân xử lý con gà trong thời gian ngắn hoặc trực tiếp tịch thu và phạt tiền. Cô vốn không tận lực dùng sự trợ giúp của pháp luật, không đi tìm bộ luật khác có các điều luật giúp xử lý vấn đề nuôi gà này không, cũng không muốn thử làm, thì sao biết được luật pháp không thể ràng buộc? Nếu hòa giải có tác dụng thì thế giới này còn cần luật pháp và cảnh cáo làm gì?
Đối với cách giải quyết của Ninh Uyển, Phó Tranh thấy không đáng, giống như anh ta không đồng tình với cách Ninh Uyển xử lý hành vi chiếm chỗ trên tàu, cô hoàn toàn không xử lý vấn đề theo tư duy của một luật sư, mà giống như đầu cơ trục lợi, dùng thông minh vặt xử lý vấn đề qua loa, nhanh chóng, điều này vốn không có tôn nghiêm luật sư.
Không thể căn cứ luật xâm quyền khởi tố, vậy không thể dùng luật khác sao?
“Không phải nói giao vụ án này cho tôi sao?” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, “Vậy để tôi giải quyết, cô đừng nhúng tay vào nữa.”
Đây đúng là trời ngừng mưa, gà bị túm, anh cảm thấy anh giỏi rồi?
“Nhưng nếu anh không giải quyết được hoặc làm hỏng chuyện để tôi phải dọn dẹp thì thế nào?”
Phó Tranh lạnh nhạt đáp: “Cô yên tâm, sẽ không có ngày này.”
“Nhỡ như có?”
“Tôi sẽ không giả dụ hay thảo luận những chuyện sẽ không xảy ra, ngoài lãng phí thời gian không có ý nghĩa.”
Giỏi lắm, cũng cứng miệng đấy.
“Chưa nghe mọi chuyện đều có khả năng sao? Tương lai còn chưa đến, làm sao anh biết sẽ không xảy ra? Anh không muốn giả dụ, vậy tôi giả dụ cho anh, lỡ như anh tìm tôi đến dọn dẹp chiến trường cho anh, anh hãy ngoan ngoãn kính trà rót nước cho tôi, thành tâm bái tôi làm thầy, sau này gọi tôi một tiếng cô Ninh.”
Phó Tranh nhìn cô bằng biểu cảm “Bệnh của cô thật không nhẹ”: “Tùy cô, bớt nằm mơ mới là sự thật đấy.”
Haha.
Tuy Ninh Uyển có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Phó Tranh lại giống “ánh dương không chịu rời”, một lòng muốn bước đường cùng, vậy Ninh Uyển chỉ có thể chúc anh đi đường thuận lợi.
Ninh Uyển nhìn vào mắt Phó Tranh, có chút cười như không cười: “Được, vậy anh giải quyết đi.”
Lời hứa quá tốt đẹp là vì quá trẻ, loại người như Phó Tranh vẫn nên kiên cường chịu hai trận tra tấn của chủ nghĩa xã hội đi.
Ninh Uyển nghĩ một chút, quyết định không lo nữa, cô vỗ vai Phó Tranh đầy ẩn ý: “Nếu như anh đã toàn quyền xử lý, vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Chính vào lúc Ninh Uyển quay người rời đi, Phó Tranh có chút để ý gọi cô lại: “Khi nãy chuyện con gà...”
Ninh Uyển quay đầu cười: “Không cần cảm ơn.”
“Không phải.” Chỉ thấy Phó Tranh mím môi, nhăn mày đáp: “Khi nãy sau khi cô động vào con gà, có phải chưa rửa tay không?”
“?”
Anh nhìn Ninh Uyển, lại nhìn vào đầu vai mình, tuy rằng không nói gì cả, nhưng biểu cảm này, hiển nhiên là truyền đạt rõ ràng cái ý đó: Lần sau, trước khi chưa rửa tay, làm phiền đừng động vào tôi.
“...”
Tuy miệng Ninh Uyển nói ghét loại nhờ quan hệ đến làm đẹp lí lịch mà không làm việc, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tuyên bố trong ba ngày khiến anh ta khóc lóc thảm thiết, xách đuôi chạy thoát, nhưng nếu như Phó Tranh chịu nhũn nhặn một chút, cô cũng sẽ không thật sự muốn làm khó anh ta, chỉ là...
Chỉ tiếc có vài thiếu gia quý tộc phái học viện thật sự khiến người khác không thích nổi.
Ninh Uyển tức giận đi ra ngoài, đi được một nửa mới nghĩ ra để sót một tài liệu trong phòng làm việc, ngoài ra trong phòng làm việc còn phân gà phải xử lý, cô gõ đầu mình rồi quay về, kết quả gặp Phó Tranh vừa xử lý xong chuyện, đang tiễn Sử Tiểu Phương và Lưu Quế Trân ra sảnh tầng một, anh cúi người nói chuyện với hai người, không nhìn thấy Ninh Uyển.
Có vẻ như hai người phụ nữ này đã nhận được lời hứa gì đó, tuy rằng hai bên vẫn không chịu nhau nhưng dù sao cũng đã đình chiến. Lưu Quế Trân ôm con gà lại như cũ, trừng mắt với Sử Tiểu Phương sau đó ai về nhà nấy, chỗ đó chỉ còn mình Phó Tranh.
Ninh Uyển có chút bối rối, không biết bản thân nên chào hỏi Phó Tranh thế nào cho tự nhiên, lúc nãy do quá kích động có chút tức giận, bây giờ bình tĩnh rồi, cảm thấy dù thế nào bản thân chưa rửa tay đã động vào người khác là không đúng, cô nghĩ làm sao để mở lời xuống nước, ngầm xin lỗi Phó Tranh, sau đó giúp anh giặt sạch bộ Tây phục đó.
Nhưng rất nhanh, Ninh Uyển biết cô không cần băn khoăn xin lỗi thế nào, bởi vì cô nhìn thấy Phó Tranh lại nhìn vào vai của mình, sau đó khuôn mặt đầy sự chán ghét cởi bỏ chiếc áo vest đắt đỏ, động tác anh nhanh chóng dường như không dừng lại, lạnh lùng bước đến bên thùng rác ngoài tòa nhà, sau đó thẳng tay vứt áo vào thùng rác.
“...”
Hay cho cái tên tầng lớp tư sản vô tình vô nghĩa.
Còn về phân gà, để cho anh ta tự hiểu rõ nỗi khổ nhân gian, tự mình quét dọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.