Chương 61
Diệp Phỉ Nhiên
19/12/2023
Mặc dù đã bận rộn với đủ thứ chuyện cả ngày, nhưng cuối cùng Ninh Uyển chỉ có thể cùng Phó Tranh trở về mà không thành công, Ninh Uyển nâng cổ tay nhìn đã gần đến giờ tan làm.
Mặc dù cảm thấy không có cách nào giải thích với Trần Thước, nhưng vẫn nên tóm tắt với Trần Thước về diễn biến vụ án gần đây, hơn nữa Ninh Uyển cũng không thể đến thăm cậu ấy mấy ngày gần đây, vì vậy hôm nay chuẩn bị đến bệnh viện thăm Trần Thước.
Trước đây mỗi lần đến thăm, Phó Tranh luôn tích cực đi cùng cô, Ninh Uyển không hề nghi ngờ. Hôm nay chỉ cần cô đề cập đến chuyện đi thăm Trần Thước, Phó Tranh chắc chắn sẽ lại đi cùng.
Thế nhưng hôm nay Ninh Uyển không muốn đi cùng Phó Tranh, một khi cô chuyển từ chế độ làm việc sang chế độ riêng tư, Ninh Uyển chỉ nhìn Phó Tranh trong lòng đã thấy khó chịu, cô không chỉ cảm thấy đau khổ cho chính mình, mà còn với anh đào.
Nhưng may thay Ninh Uyển mua anh đào Sơn Đông giảm giá, cô không mua anh đào nhập khẩu. Nghĩ sai thì hỏng hết, ít nhất cô không phải đổ máu đổ lệ không tình không tiền, phải biết là giá anh đào nhập khẩu đắt hơn anh đào Sơn Đông mấy lần!
Chỉ là rẻ quả nhiên không phải đồ tốt. Anh đào Sơn Đông giảm giá không ngọt chút nào, vừa vào miệng là một vị chua có thể chua đến rớt răng. Tối qua Ninh Uyển đã ăn một ít, đến hôm nay vẫn có thể nhớ rõ cảm giác chua chát. Mà cũng vì bị Phó Tranh từ chối khéo, bây giờ trong lòng Ninh Uyển giống như bị nhét một chậu anh đào chua lên men...
Không chỉ tức ngực mà còn khó chịu.
Kể từ lúc Phó Tranh đến xã khu mắt cao hơn đỉnh đến dáng vẻ nho nhã dịu dàng, thực tế còn có khí chất nhân văn hiện tại, giống như cô tặng bạn trai cho người khác.
Ninh Uyển càng nghĩ càng ấm ức, chỉ cảm thấy lần này bản thân mất mát lớn, con heo Phó Tranh vừa có thể giết thịt, kết quả cô chưa ăn được một miếng thịt đã phải dâng tặng cho người khác!
Bởi vì điều này, mặc dù thích ăn thịt heo nhưng nhìn con heo này cũng không thuận mắt.
Mà hũ nào không mở lại chọn hũ đấy, chính con heo còn dò hỏi Ninh Uyển một cách không hiểu thế sự: “Tối nay em định làm gì? Có sắp xếp gì không?”
Đã từ chối tôi rồi, anh quản chuyện tối nay của tôi làm gì?
Trong lòng Ninh Uyển tức giận, nhưng cô nghĩ ngợi không thể vì thế giận cá chém thớt, chỉ cười haha nói: “Về nhà đi ngủ.”
“Cường độ công việc của em dạo này hơi lớn, phải chú ý nghỉ ngơi.”
...
Ninh Uyển lại hơi lơ đãng nói vài câu khách sáo với Phó Tranh, sau đó mới tạm biệt đối phương. Đương nhiên cô không chuẩn bị về nhà ngủ, đợi khi Phó Tranh đi rồi, cô mới quay người hướng đến bệnh viện.
Ninh Uyển đã quyết định xong, đi thăm Trần Thước trước, sau đó về nhà ôn bài, chuẩn bị cho bài thi viết của đại Par.
***
Mặt khác mẹ của Phó Tranh cùng nằm một bệnh viện với Trần Thước, phòng VVIP, tối nay xuất viện, vì thế anh cố ý xác nhận lịch trình của Ninh Uyển, sợ rằng tối nay cô đến bệnh viện thăm Trần Thước. Trước khi nghĩ ra kế hoạch thẳng thắn, Phó Tranh không muốn bừa bãi bị Ninh Uyển phát hiện thân phận, càng không muốn Ninh Uyển tiếp xúc riêng với Trần Thước.
Chỉ là hôm nay thái độ của Ninh Uyển đối với anh vô cùng kỳ lạ, Phó Tranh cảm thấy cô đang nhìn anh.
Nhưng không phải cái nhìn mà anh muốn, nói một cách chính xác là Ninh Uyển nhìn chằm chằm vào anh. Mấy lần Phó Tranh quay đầu, Ninh Uyển không kịp rời ánh mắt, thậm chí trong ánh mắt còn mang chút sát khí mơ hồ, khiến Phó Tranh lạnh sống lưng.
Anh cảm thấy có phải Ninh Uyển có chút ý kiến với anh?
Nhưng Phó Tranh nghĩ kỹ, gần đây anh không làm điều gì bất thường, an phận thủ thường, vẫn còn đang khoác nhân vật giả yên ổn, anh nghĩ có lẽ bản thân quá chú ý Ninh Uyển, vì thế nghi thần nghi quỷ đã nghĩ nhiều...
Chỉ mười phút sau, Phó Tranh đã nhận ra không phải anh nghĩ quá nhiều...
Lúc anh đi lấy thuốc cho mẹ, anh nhìn thấy Ninh Uyển ở sảnh bệnh viện, người đã nói sẽ về nhà ngủ, cô xách giỏ trái cây và đi về phía khoa chỉnh hình nội trú mà không hề phân tâm...
Vậy mà cô lại đi gặp riêng Trần Thước sau lưng anh?
Chỉ với sự công nhận này, trái tim của Phó Tranh bỗng chốc hoàn toàn chìm xuống vào khoảnh khắc này.
Sau khi kìm nén cảm xúc bên trong và đưa mẹ về nhà sắp xếp ổn thỏa, khả năng kiềm chế tự chủ của anh đã đạt đến điểm giới hạn.
Có lẽ mãi mãi không có thời cơ tốt nhất, chỉ có thời cơ nhanh nhất.
Phó Tranh cảm thấy mình không thể đợi được nữa, nếu đợi thêm nữa Ninh Uyển cũng không còn, anh cần phải lên lịch trình cho sự thẳng thắn và tỏ tình của mình. Đến khi làm xong vụ án này, đến khi đem Trần Thước “Tiễn Phật về Tây” thì có thể lên kế hoạch tỏ tình.
***
Ngày hôm sau, cả hai đương nhiên quay lại văn phòng xã khu, lại lần nữa gặp nhau có phần thiếu tự nhiên và thận trọng.
Trong lòng Ninh Uyển có một vở kịch lớn, Phó Tranh cũng không để mọi chuyện đi quá xa, chỉ là trong lòng hai người đều có ý định xấu, bên ngoài đều cố gắng, nhưng vẫn điềm nhiên lạnh nhạt không chút gợn sóng.
Tuy nhiên trong vở kịch của Ninh Uyển, lúc này Phó Tranh không chiếm tỷ lệ lớn, trong lòng cô còn có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng, một ngày nữa chính là kỳ thi viết chọn thành viên đội của đại Par mới đến, mặc dù Ninh Uyển miệng nói cô rất tự tin với Thiệu Lệ Lệ, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Vụ án con chó rơi từ trên cao trong tay lại rơi vào nút thắt cổ chai, mặc dù Trần Thước rất thấu tình đạt lý, nhưng Ninh Uyển vẫn rất tự trách. Ngày thường cô đã làm rất tốt công việc bảo vệ quyền lợi của cư dân xã khu, kết quả vào thời điểm quan trọng đến đàn em của mình cô cũng không giúp nổi, chỉ cảm thấy hơi bất lực và áy náy.
Trong trường hợp như này, theo lý mà nói Ninh Uyển đã làm những chuyện nên làm. Luật sư không phải người vạn năng, đến bước này đã bất lực rồi. Tình hình hiện tại cũng rất rõ ràng, bởi vì con chó không thuộc quyền sở hữu của những người dân sống trong tòa nhà của vụ tai nạn, vì thế tìm những người dân này đòi bồi thường rõ ràng không thích hợp. Mà cuối cùng con chó bị Ngô Liệt cướp khỏi tay Đào Hạnh lạc mất cuối cùng rớt lầu, trước khi chưa thể chứng minh con chó rớt khỏi lầu có sự cố ý can thiệp của người thứ ba, về mặt lý thuyết tổn thất do con chó rơi trúng làm Trần Thước bị thương nên do Ngô Liệt và Đào Hạnh cùng gánh chịu. Mà về tỷ lệ gánh chịu nếu thương lượng không thành sẽ so thẩm phán quyết định sau khi khởi tố, tuy nhiên nếu sau này tìm ra được bằng chứng rõ ràng về việc kẻ thứ ba ném chó, Đào Hạnh Và Ngô Liệt có thể đòi bồi thường thứ kẻ thứ ba.
Chỉ là...
Chỉ là phương án này chắc chắn sẽ gặp sự cự tuyệt của cả Ngô Liệt và Đào Hạnh, có thể đi theo con đường hòa giải thương lượng e rằng rất khó.
Đào Hạnh rõ ràng không thể chấp nhận việc cô ta bồi thường: “Nếu Ngô Liệt không đến cướp Đa Đa, Đa Đa có thể sợ hãi chạy trốn không? Bảo tôi đền không hợp pháp nhỉ? Hơn nữa Đa Đa không ngốc, chắc chắn sẽ không tự mình nhảy lầu, không phải Ngô Liệt cũng chắc chắn có người khác ra tay độc ác với Đa Đa!”
Ngô Liệt cũng chống chế: “Hai vị luật sư, hai người xem tôi cũng là nạn nhân, ngoài cửa vẫn có vòng hoa kìa. Con chó chết tiệt này khiến tôi phải đổi cả số điện thoại đã dùng hơn mười năm, điện thoại cố định ở nhà chỉ có thể rút dây điện thoại, nếu không nửa đêm sẽ chỉ toàn là những cuộc gọi quấy rối, tôi sắp bị suy nhược thần kinh rồi, tôi còn muốn bảo vệ quyền lợi nữa kìa! Bảo tôi đền tiền vì con chó chết dẫm này, còn lâu! Tôi còn muốn tìm Đào Hạnh đòi bồi thường nữa, cô ta không đăng video lên mạng, tôi có thể như bây giờ sao? Cô ta làm vậy không hợp pháp đúng chứ?”
***
Ninh Uyển và Phó Tranh đến nhà trao đổi, cả hai bên không chỉ có thái độ kiên quyết mà thậm chí còn suýt cãi nhau về vấn đề này nữa.
Giải quyết hòa giải xem ra không ổn, nhưng khởi tố cũng không phải là cách tốt nhất. Một là thời gian hiệu lực quá dài, hai là Đào Hạnh và Ngô Liệt sẽ không phục kết quả phán quyết bản án. Con người Đào Hạnh cảm xúc dao động quá lớn, là người bốc đồng, hiện giờ Ngô Liệt gặp bạo lực mạng như vậy, cũng không phải không liên quan đến đoạn video tố cáo của cô ta đăng.
“Về vụ án của Trần Thước, ngay cả khi đi quy trình khởi tố, Đào Hạnh với tư cách chủ nhân con chó chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm vì hành vi xâm quyền của vật nuôi. Đến lúc đó cô ta không phục, cô ta lại viết một bài hay đăng một video khóc lóc kể lể lên mạng, ngụ ý Trần Thước là một luật sư, ám chỉ chúng ta có quan hệ nội bộ với tòa án, đến lúc đó cho dù Trần Thước không bị bạo lực mạng, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ấy. Thành phố Dung nhỏ như vậy, sau này cậu ấy còn phải tiếp tục phát triển trong giới luật sư.”
Ninh Uyển chau mày buồn rầu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra cách: “Hơn nữa đừng tưởng Đào Hạnh tâm trạng dao động lớn nhưng thực ra cô ta khá thông minh. Chuyện của Ngô Liệt thực chất cô ta không trực tiếp công bố thông tin cá nhân của Ngô Liệt cũng đã đàn áp được đối phương, cũng đã kích động dư luận, mượn tay của những cư dân mạng để ăn thịt đối phương, hiện giờ Ngô Liệt vẫn không thể kiện cô ta, tôi chỉ lo tương lai Trần Thước cũng sẽ gặp loại chuyện như vậy.”
Luật sư cũng là người, luật sư cũng sẽ bị xâm quyền, cũng sẽ trở thành nạn nhân, nhưng thân phận như luật sư sẽ khiến bản thân luật sư đối với sự bảo vệ quyền lợi trong mắt người thường ngược lại rơi vào thế bất lợi trong dư luận. Bởi vì trong quan niệm của công chúng, luật sư ăn cơm pháp luật, chẳng lẽ không có mối quan hệ với cơ quan công-kiểm-pháp? Nếu như luật sư thắng kiện, vậy chưa biết chừng thắng nhờ vào quan hệ!
Ninh Uyển vừa nghĩ đến đây, còn tố cáo có chút bất lực: “Được rồi đó, hiện nay toàn bộ hệ thống pháp luật ngày càng quy chuẩn hơn. Thẩm phán còn sợ luật sư ăn vạ là người quen bị chỉ trích ở trên mạng, hận không thể trốn tránh sạch sẽ, có gì đó lập tức xin né tránh, luật sư chúng ta làm gì có khả năng lớn như vậy.”
Nhưng mặc dù sự thật là vậy, nhưng quần chúng lại không thấy thế, vì thế chuyện của Trần Thước dùng cách khởi tố không phải phương án tốt nhất.
Phó Tranh cũng đồng tình: “Tôi lại cảm thấy trong vụ án này chắc chắn tồn tại người thứ ba, ném con chó xuống hoặc xua đuổi nó xuống, bởi vì tình trạng thông thường chó cưng không thể nào chạy lên lầu và nhảy xuống khỏi tòa nhà mà không có sự can thiệp bên ngoài, có lẽ có thể suy nghĩ từ góc độ khác, liệu hôm đó trong toà nhà có đứa trẻ nào truy đuổi con chó không? Đôi khi trẻ con không biết nặng nhẹ, con chó rơi xuống trong lúc sợ hãi trốn tránh cũng không phải không thể.”
Ninh Uyển gật đầu, có lẽ phải tìm Đào Hạnh lần nữa, hỏi xem bình thường trong tiểu khu có đứa trẻ nào hay đuổi theo chó của cô ta không.
Hai người quay trở lại cửa nhà Đào Hạnh, kết quả rất trùng hợp, họ gặp phải Đào Hạnh và chồng trước của cô ta Hạ Tuấn Nghị đang lôi kéo nhau ở cửa....
“Hạ Tuấn Nghị, tôi nói rồi, đừng tìm tôi nữa! Lần khởi tố đầu tiền không phán quyết ly hôn, vậy tôi đợi đến lần khởi tố thứ hai nửa năm sau, hiện giờ cũng đã ly thân, tôi không còn tình cảm với anh! Tôi không muốn sống với anh nữa!”
Cuộc hôn nhân này rõ ràng là Đào Hạnh muốn ly hôn, bởi vì trên mặt Hạ Quân Nghị đầy vẻ khẩn cầu: “Đào Hạnh, tình cảm chúng ta trước đây vẫn luôn tốt, kết quả em bỗng nhiên nói tình cảm chúng ta rạn nứt nhất định phải ly hôn, nếu như em có người em thích, anh sẽ để em hạnh phúc. Nhưng em không như vậy, hơn nữa anh cũng biết những năm gần đây trạng thái tinh thần em không tốt, lúc sa sút lúc giống như gà chọi, em có áp lực gì thì hãy nói ra. Chúng ta là vợ chồng, cùng gánh vác là được mà, em cứ như vậy anh cũng không yên tâm để em sống một mình....”
“Tôi không sống một mình, tôi có Đa Đa! Tôi không muốn sinh con, Đa Đa chính là con của tôi, tôi và anh không sống nổi với nhau nữa, anh đã nghe rõ chưa?”
Hạ Tuấn Nghị vẫn cầu xin: “Đào Hạnh, em bình tĩnh chút, có phải chuyện sinh con đã gây áp lực cho em không? Nhưng chúng ta không vội có con, lúc nào muốn sinh đều nghe em hết, sinh một hay hai đều do em quyết, anh không cưỡng ép với những chuyện này. Con theo họ em đều được, có có điều gì bất mãn với chuyện sinh con thì cứ nói thẳng...”
Điệu bộ Hạ Tuấn Nghị rất khiêm nhường, rõ ràng có tình cảm rất sâu đậm với Đào Hạnh, cũng hoàn toàn không hiểu tại sao bỗng nhiên bị ly hôn, thế nhưng cho dù anh ta mong muốn đến đâu, Đào Hạnh vẫn hạ quyết tâm từ chối nói chuyện, đuổi người ra ngoài, mà con chó Đa Đa của Đào Hạnh lại xông lên điên cuồng sủa lần nữa, nếu không có Đào Hạnh giữ chặt, nó thậm chí bộc lộ vẻ hung dữ đến mức muốn vồ lấy cơ thể Hạ Tuấn Nghị, kích động như muốn cắn xé.
Hạ Tuấn Nghị thấy Đào Hạnh vô cùng cố chấp, chỉ thấy bất lực và buồn bã, chỉ có thể để đồ trong tay xuống: “Đây là trứng gà quê anh vừa mua, còn có hoa quả rau tươi, còn mua cho em mấy bộ quần áo, không biết em có thích không? Dù sao em cứ mặc tùy thích, đồ anh để ở đây, lần sau lại đến thăm em...”
Sau khi Hạ Tuấn Nghị nói xong, anh ta quay người rời đi với vẻ thất vọng và phờ phạc.
Mà anh ta vừa rời đi, Đào Hạnh vốn dĩ gươm súng sẵn sàng cũng bắt đầu yên lặng, cô ta mệt mỏi như bị rút cạn tinh thần, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng xám xịt, Ninh Uyển phát hiện một cách cẩn thận, mặc dù cô ta cố gắng kiềm chế, nhưng khóe mặt Đào Hạnh lại hơi đỏ đỏ lên, cũng có chút nước mắt.
Cô ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Ninh Uyển, nén nước mắt lại khôi phục trạng thái ban đầu: “Luật sư Ninh, nếu như lại vì chuyện con chó thì đừng đến tìm tôi, chuyện này tôi cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh rỗi quản những chuyện khác.”
Có lẽ vẫn còn hơi xấu hổ, Đào Hạnh đưa tay xoa đầu Đa Đa, thấp giọng ai oán: “Con cũng thật là, cũng may không xảy ra chuyện.” Cô ta nhìn con chó, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu trầm thấp, “Đều nói động vật hiểu tính người, khi trước con thích anh ấy như vậy, anh ấy vừa về nhà đã nóng lòng muốn vồ lên người anh ấy; Hiện giờ mẹ vừa nhắc chuyện ly hôn, con cũng lật mặt, thấy anh ấy là điên cuồng sủa một trận, cũng không biết như vậy nên nói con có lương tâm hay không có lương tâm đây...”
“Anh ấy” trong miệng Đào Hạnh đương nhiên ám chỉ Hạ Tuấn Nghị, vốn cô ta cũng chỉ nói một cách vô thức, thế nhưng người nói vô ý, người nghe là Ninh Uyển lại hữu ý...
“Cô Đào, Đa Đa từ khi nào đã bắt đầu thay đổi thái độ với Hạ Tuấn Nghị? Cô có thể nghiêm túc nghĩ lại không? Thật sự bắt đầu từ khi cô đề nghị ly hôn, bắt đầu ly thân sao?”
Mặc dù câu hỏi này hoàn toàn không liên quan nhưng Đào Hạnh bị hỏi như vậy cũng khá sửng sốt: “Hình như không phải, chúng tôi ly thân một thời gian, lúc đầu Hạ Tuấn Nghị cũng qua đây muốn thuyết phục tôi, lúc đó Đa Đa thực sự vẫn đối xử khá tốt với anh ấy...”
Vừa nói đến đây Đào Hạnh khẽ thờ dài: “Đa Đa rất thông minh, trong từng chi tiết nhỏ chắc chắn đã cảm thấy tôi và anh ấy có vấn đề, giống như trẻ con vậy, bố mẹ ly hôn cuối cùng vẫn phải đứng về một phía...”
“Cô hãy suy nghĩ kỹ xem, có phải con chó từ sau khi rớt từ lầu đã thay đổi thái độ đáng kể với Hạ Tuấn Nghị không?”
Đối mặt với câu hỏi của Ninh Uyển, phản ứng đầu tiên của Đào Hạnh là phủ nhận: “Cái này thì có liên quan gì? Thái độ của Đa Đa đối với anh ấy còn có thể liên quan đến vụ rớt lầu sao?”
Câu hỏi của Ninh Uyển thực chất không nói rõ điều gì, thế nhưng Đào Hạnh là người thông minh, Ninh Uyển vừa hỏi cô ta đã lờ mờ hiểu ra, chỉ là lập tức bảo vệ đối phương trong vô thức: “Điều này không thể nào, anh ấy rất thích trẻ con, cũng thích động vật nhỏ, đối xử rất tốt với Đa Đa. Anh ấy là một người rất tốt và hiền lành, anh ấy không thể làm chuyện gì với Đa Đa, lúc đầu Ngô Liệt cướp Đa Đa, người đầu tiên đuổi theo cũng là anh ấy...”
Chỉ là Đào Hạnh càng nói sắc mặt có vẻ càng khó coi, cuối cùng cô ta cũng không muốn nói nữa, ánh mắt nhìn Ninh Uyển cũng đầy cảnh giác và thù địch: “Tóm lại chuyện này không liên quan đến anh ấy! Sau này đừng đến tìm tôi.”
Nói xong, Đào Hạnh cũng không quan tâm đến lễ nghĩa, lạnh mặt tự đóng sầm cửa.
Thế nhưng mặc dù cô ta không nói, nhưng hành động của cô ta đã càng củng cố thêm suy đoán của Ninh Uyển, cho dù có thể do cô nghĩ quá hoang đường...
Và gần như vào lúc Ninh Uyển có chút nghi ngờ bản thân, Phó Tranh cũng đưa ra suy đoán tương tự không hẹn mà gặp với Ninh Uyển, bỗng chốc càng củng cố suy nghĩ của Ninh Uyển.
Mặc dù cả quá trình anh không nói nhiều, nhưng Phó Tranh hiển nhiên đang lắng nghe quan sát vô cùng yên tĩnh, anh khẽ chau mày: “Tôi cảm thấy Hạ Tuấn Nghị có vấn đề.”
Quả thực chó hiểu tính người, nhiều người thực sự coi chó như con đẻ của mình, nhưng cho dù là trẻ con, ngay cả khi còn non thơ chưa chắc đã lập tức nhạy cảm đoán ra bố mẹ ly hôn từ đó lạnh lùng với một phía, huống hồ đừng nói là chó.
“Bản thân Đào Hạnh thực ra cũng đã nhận thức được vấn đề, khi nãy cô ta cứ nói mãi nói mãi bỗng dừng lại không đề cập đến nữa, chắc chắn cô ta cũng phát hiện rằng thái độ của con chó đối với Hạ Tuấn Nghị đã thay đổi rất lớn, có lẽ từ sau khi xảy ra vụ tai nạn chó rơi từ lầu xuống.”
Ninh Uyển dừng lại nhìn Phó Tranh: “Vậy thời điểm xảy ra cũng có lý, lúc chó gặp chuyện Hạ Tuấn Nghị đúng lúc ở hiện trường, còn đuổi theo nữa. Vậy có phải có khả năng thực chất anh ta đã bắt kịp, mà chó nhìn thấy chủ nhân khác của mình cũng không vùng vẫy nữa. Hạ Tuấn Nghị hoàn toàn có thể ôm con chó lên đỉnh toà nhà và ném nó xuống không?”
Con chó của Đào Hạnh không nhỏ, vì thế có thể cắn Ngô Liệt bị thương thoát ra được, khả năng bị người lại khống chế ném xuống lầu thực chất không lớn, nhưng nếu là người quen phạm tội thì...
Vừa nghĩ đến đây, dường như logic cũng hợp lý hơn.
Ninh Uyển và Phó Tranh nhìn nhau, nhìn thấy sự ăn ý trong mắt đối phương.
Hạ Tuấn Nghị đã lừa gạt.
***
Ngay lập tức Ninh Uyển đã gọi cho Hạ Tuấn Nghị, đồng thời bật ghi âm: “Anh Hạ, xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng chúng tôi đã nhận video của nhân chứng mới nhất, trong đó đã quay rõ là anh đã ném con chó từ trên lầu xuống, cuối cùng gây ra vụ tai nạn cho một người đi đường bị thương, hy vọng anh có thể hợp tác giải quyết vấn đề bồi thường cho nạn nhân, nếu không chúng tôi khởi kiện truy tố anh theo luật.”
Trả lời điện thoại của Ninh Uyển là tiếng thở nặng dần của Hạ Tuấn Nghị, nhưng anh ta vẫn không nói gì.
Ninh Uyển tiếp tục nghiêm giọng tấn công: “Hơn nữa, bởi vì anh và cô Đào Hạnh vẫn là vợ chồng hợp pháp nếu như anh không tiến hành bồi thường, chúng tôi cũng sẽ cung cấp video này cho cô Đào Hạnh để tìm cô ấy trao đổi thương lượng...”
Sau lờ này, bầu không khí bên Hạ Tuấn Nghị trở nên khác hẳn, giọng anh ta lo lắng ngắt lời Ninh Uyển: “Đừng… Đừng nói với cô ấy, tôi đồng ý trao đổi, tôi… tôi đồng ý bồi thường...”
...
Ninh Uyển cúp điện thoại thở phào, may mà mọi việc thuận lợi. Quả nhiên Hạ Tuấn Nghị thừa nhận mình ném chó, vừa nghe sẽ nói với Đào Hạnh, anh ta lập tức tỏ thái độ đồng ý bồi thường tích cực giải quyết chuyện này, chỉ cầu xin Ninh Uyển không nói với Đào Hạnh, bởi vì sẽ liên lụy đến Đào Hạnh, anh ta còn gấp gáp hơn Ninh Uyển, nửa tiếng sau đã đến văn phòng xã khu thương lượng.
“Thực ra sau khi xảy ra chuyện này trong lòng tôi vẫn luôn tự trách, cũng cảm thấy có lỗi với người bị đập trúng, nhưng… nhưng tôi không dám nói chuyện này, nói rồi giữa tôi và Đào Hạnh coi như xong, cô ấy đặc biệt cưng nựng Đa Đa...”
Hạ Tuấn Nghị vẫn trông như một người tốt, cúi đầu chán nản, nói đến đây không nhịn được cười nhạo chính mình: “Nhưng hiện giờ nói hay không giữa tôi và cô ấy cũng đã kết thúc. Cuộc hôn nhân này cô ấy ly hôn chắc rồi, nhưng tôi... Hai người nói tôi mua danh trục lợi cũng được, giả tạo cũng được, tôi vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với cô ấy... Ngộ nhỡ sau này cô ấy có chuyện, tôi còn có thể đi chăm sóc cô ấy, nhưng nếu biết tôi ném con chó, chắc chắn cô ấy sẽ sống chết cũng không gặp lại tôi.”
Ngay khi thừa nhận ném chó, thái độ bồi thường của Hạ Tuấn Nghị đối với việc bồi thường cũng tích cực: “Tôi sẽ bồi thường theo quy định của pháp luật, bao gồm cả chi phí chữa trị và tiền công anh ấy không thể đi làm, tóm lại hai người đưa hóa đơn cho tôi, tôi sẽ thanh toán tiền bồi thường, cũng sẽ đến xin lỗi anh ấy. Lúc đầu tôi thực sự không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, nóng đầu một chút đã ném con chó xuống...”
Hạ Tuấn Nghị đã rất phối hợp ký thỏa thuận liên quan, sự việc đến nước này, cuối cùng cũng đã đòi lại công bằng cho Trần Thước, nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy sự việc chưa kết thúc.
Phó Tranh rõ ràng cũng có suy nghĩ như vậy, lúc Hạ Tuấn Nghị ký, anh hỏi câu Ninh Uyển muốn hỏi: “Có tiện nói với chúng tôi tại sao anh lại làm như vậy với con chó? Đào Hạnh nói anh là người rất thân thiện với trẻ con và động vật nhỏ, nghe nói trước đây con chó rất thân thiết với anh, tại sao lại ra tay với con chó như vậy?”
Câu hỏi này cũng khiến Hạ Tuấn Nghị bức xúc: “Tôi làm xong liền hối hận, cũng do ma xui quỷ khiến không biết sao não lại hỏng mất. Tôi và Đào Hạnh là thanh mai trúc mã, yêu đương mười năm mới kết hôn, sau khi kết hôn tình cảm vẫn tốt, kết quả cô ấy bỗng nhiên nói không còn cảm giác với tôi, không muốn sinh con cho tôi, muốn ly hôn, sau này cô ấy sống với chó là được. Tôi đã cầu xin cô ấy nhiều lần, cô ấy rất tuyệt tình, cô ấy lạnh lùng thờ ơ với tôi, trong mắt chỉ có con chó, biệt thự đàng hoàng cô ấy không ở, chạy đến căn hộ nhỏ mà chúng tôi đã mua trước đây sống cùng với con chó, hơn nữa đối xử tối với con chó còn hơn chính bản thân cô ấy.”
“Cho nên anh trút giận lên con chó?”
“Đúng, nói ra rất mất mặt, tôi cảm thấy cô ấy yêu chó còn hơn yêu tôi, trong lòng tôi khá chông chênh, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra tại sao cô ấy bỗng nhiên lại như vậy, cảm thấy có thể nuôi chó lấy đi sức lực của cô ấy nên mới không muốn sinh con. Hôm đó tôi đến cầu xin cô ấy đừng ly hôn, kết quả bị từ chối, vốn cảm xúc bản thân đã rất kích động, đúng lúc hàng xóm của cô ấy lại đánh đuổi con chó, tôi liền nghĩ quẩn..”
Hạ Tuấn Nghị nói đến đây, Ninh Uyển đã hiểu rõ phần nào: “Anh nghĩ đúng lúc xử lý con chó thần không biết quỷ không hay, chưa biết chừng Đào Hạnh có thể hồi tâm chuyển ý?”
“Tôi luôn nghĩ có chút thay đổi bản thân mới có cơ hội, nếu Đa Đa không còn, cô ấy chắc chắn cần người ở bên cạnh, đúng lúc cơ thể suy yếu, tôi có thể nhân cơ hội tiếp cận, không chừng còn có thể khôi phục tình cảm. Hơn nữa nếu chó không còn, chưa biết chừng cô ấy sẽ phát hiện ngoài chó ra, bên cạnh thực chất vẫn còn tôi luôn có thể bên cạnh cô ấy.”
Hạ Tuấn Nghị thở dài: “Sau khi ném nó tôi liền hối hận, Đa Đa đâu có lỗi gì chứ? Tôi rất yêu Đào Hạnh, có thể hy sinh bản thân vì cô ấy, nhưng làm hại con chó thế này, cảm thấy bản thân quá đen tối độc ác, những ngày này thực ra tôi rất đau khổ, có lẽ Đào Hạnh muốn ly hôn với tôi nói là không còn tình cảm, cũng bởi vì bản chất tôi không phải người tốt, cũng là đáng đời...”
Hạ Tuấn Nghị vừa nói, hốc mắt có chút đỏ: “Bỏ đi, lòng người là thế này, tình cảm cũng có hạn sử dụng. Có thế thực ra không cần lý do, cô ấy chỉ là không còn tình cảm với tôi, tôi phải học cách từ bỏ thôi. Mặc dù khi trước vẫn luôn tưởng tượng con tôi và cô ấy sẽ giống ai, nhưng hiện giờ cô ấy muốn ly hôn, không muốn có con với tôi, nếu tôi thực sự yêu cô ấy, phải học cách buông tay...”
Khi con người trong trạng thái kìm nén và cảm xúc kích động thường phá vỡ lý trí làm ra những chuyện hoàn toàn không dám tin. Bình thường Hạ Tuấn Nghị không nóng không lạnh, nhưng một khi anh ta rơi vào bế tắc và bị cuốn theo cảm xúc, Ninh Uyển tin rằng anh ta thực sự hồ đồ mới làm ra hành vi ném chó.
Thực ra kết thúc ở đây là ổn, bất luận là Hạ Tuấn Nghị hay Đào Hạnh đều không ủy thác cô xử lý vụ tranh chấp ly hôn này, can thiệp vào tranh chấp hôn nhân tình cảm của người khác thường chuốc phiền vào người, kỳ thi viết của đại Par lại sắp diễn ra, thực tế nên bớt một chuyện thay vì thêm một chuyện, nhưng Ninh Uyển cắn môi, vẫn quyết định làm nhiều hơn thế.
Cô luôn cảm thấy, Đào Hạnh không phải thực sự hết tình cảm với Hạ Tuấn Nghị, sau khi Hạ Tuấn Nghị rời đi hốc mắt Đào Hạnh đỏ lên, cô ta không thể lừa dối ai bằng việc cố kìm nước mắt và sự bảo vệ anh ta trong vô thức, rõ ràng cô ta còn rất yêu anh ta.
Mặc dù đề nghị ly hôn là Đào Hạnh, thái độ kiên quyết cũng là cô ta, thế nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy Đào Hạnh mượn cớ ly hôn liều mạng đẩy Hạ Tuấn Nghị đi, ngược lại giống như có nỗi khổ.
Mà trạng thái tinh thần của Đào Hạnh cũng khiến người khác lo lắng, Ninh Uyển tiếp xúc với cô ta vài lần phát hiện sự thay đổi cảm xúc cực lớn, có lúc không muốn nói chuyện như tự kỷ bực bội, có lúc lại xúc động, rất dễ bị kích động gần như sắp bùng nổ.
Ninh Uyển xác nhận với Hạ Tuấn Nghị: “Bình thường tâm trạng của Đào Hạnh cũng thay đổi thất thường như vậy sao?”
Quả nhiên là Hạ Tuấn Nghị đã đưa ra câu trả lời phủ định và cũng thẳng thắn thừa nhận rằng Đào Hạnh chỉ trở nên như vậy trước khi cô ta đề nghị ly thân và ly hôn.
Sau khi nói về một số chi tiết với Hạ Tuấn Nghị, từ đáy lòng Ninh Uyển có lẽ đã đoán đúng 80%. Có lẽ Đào Hạnh không phải vì muốn ly hôn nên tâm trạng mới thay đổi thất thường, có lẽ ngược lại là vì một số nguyên nhân không thể không ly hôn, dưới áp lực tâm lý lớn mới có biểu hiện của rối loạn lưỡng cực?
Ninh Uyển nhìn Hạ Tuấn Nghị, giọng nói nghiêm túc trịnh trọng: “Nếu như anh đồng ý, tôi có một cách có thể thử xem.”
Rõ ràng chỉ cần có một tia hy vọng, Hạ Tuấn Nghị đều muốn cứu vãn người vợ của mình, đến khi anh ta kiên nhẫn nghe hết cách của Ninh Uyển, mặc dù có chút do dự, nhưng cuối cùng ôm suy nghĩ còn nước còn tát, vẫn quyết định quyết đánh đến cùng thử lần cuối.
“Được, cũng coi như đây là cơ hội cuối cùng của tôi đi! Nếu như vậy còn không được, tôi liền từ bỏ.”
***
Một khi có được sự đồng ý của Hạ Tuấn Nghị, Ninh Uyển không muốn lãng phí một phút giây nào.
Văn phòng xã khu có một gian phòng để đồ, không có gì nổi bật, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý đến. Ninh Uyển để Hạ Tuấn Nghị trốn trong gian phòng để đồ đó, sau đó che kín cánh cửa của phòng đó.
Cô làm xong tất cả, mới nhìn Phó Tranh: “Vậy tôi chuẩn bị gọi điện thoại, hiện giờ anh có thể ra ngoài rồi.”
Phó Tranh gật đầu đi ra ngoài cửa: “Được, tôi sẽ chú ý thời gian, đến lúc đó mới đi vào.”
Ba người sắp xếp ổn thỏa, Ninh Uyển mới hít sâu một hơi gọi điện thoại: “Cô Đào? Xin chào, tôi là Ninh Uyển. Về vụ án của Đa Đa, chỗ chúng tôi đã tìm ra một số bằng chứng chi tiết mới, vụ án này có thể liên quan đến Hạ Tuấn Nghị, bởi vì cô cũng là đương sự của vụ án này, cảm thấy có vài chuyện cô cần phải biết. Chứng cứ gì sao? Xin lỗi, sự việc khá phức tạp, cũng có rất nhiều chứng cứ, không tiện nói qua điện thoại. Nếu cô tiện có thể trực tiếp đến văn phòng chỗ chúng tôi không?”
Quả nhiên là vậy, chỉ cần nhắc đến Hạ Tuấn Nghị, Đào Hạnh gần như vội vàng cúp điện thoại tức tốc chạy tới, mà để tránh cô ta lại dẫn chó theo, Ninh Uyển đặc biệt căn dặn văn phòng xã khu không thể đem theo chó, để tránh Đa Đa vừa đến đã ngửi thấy mùi Hạ Tuấn Nghị trong phòng để đồ đột ngột sủa và làm lộ người trong đó.
“Luật sư Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng của tôi không thể nào làm chuyện này, anh ấy không thể làm hại Đa Đa! Anh ấy là một người tốt, tôi đã quen biết kết hôn với anh ấy lâu như vậy, anh ấy chưa từng giận dữ với tôi, tính cách tốt là người ôn hòa...”
Ninh Uyển còn chưa nói câu nào, Đào Hạnh đã bác bỏ, bảo vệ Hạ Tuấn Nghị như đổ đậu, tâm trạng gấp rút, thậm chí cô ta còn không ý thức được cô ta vô thức gọi “chồng tôi” khi nhắc đến Hạ Tuấn Nghị.
“Chuyện chó rơi từ trên cao không liên quan đến anh ấy, hôm đó chỉ là đúng lúc anh ấy đi ngang qua...”
Đương nhiên Ninh Uyển diễn kịch phải diễn đạt, cô nghiêm mặt đanh giọng: “Trong lòng cô có lẽ đã nhận ra, không thừa nhận thì thôi, nhưng chúng tôi đã nhận được một video tình cờ được quay bởi một nhà dân khác trong tiểu khu, trong video Hạ Tuấn Nghị ở tầng thượng tòa nhà, hơn nữa Hạ Tuấn Nghị còn...”
Đào Hạnh đương nhiên muốn tiếp tục nói đỡ cho Hạ Tuấn Nghị, Ninh Uyển lặng lẽ liếc nhìn điện thoại, thời gian sắp đến...
“Rầm” một tiếng, truyền đến tiếng động cánh cửa bị dùng lực đẩy ra, sắc mặt Phó Tranh khó coi đứng ở cửa, anh thở gấp gáp...
“Ninh Uyển, tình hình Trần Thước không xong rồi.” Giọng của anh nghiêm nghị kèm theo một áp lực, “Nói là đột nhiên cậu ấy xuất huyết nội sọ, hiện giờ rơi vào hôn mê, đã cấp cứu rồi, xem ra lần trước bị đập trúng đã làm tổn thương đến nhưng bộ phận khác.”
Ninh Uyển lập tức đứng dậy, ngay cả cốc nước đang cầm trong tay cũng làm đổ, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ hốt hoảng: “Sao cơ… Không phải nói chỉ là ngoại thương thôi sao? Sao đột nhiên lại thành thế này?”
“Đã thông báo với bố mẹ cậu ấy, thông báo bệnh nguy kịch đã được đưa ra, bác sĩ nói có thể sắp không qua khỏi...”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc như đông cứng lại, Đào Hạnh vừa nghe tình hình của Trần Thước, lập tức mặt trắng bệch, cô ta không ngốc, biết nếu Trần Thước chỉ bị ngoại thương, thì hung thủ ném con chó dù thế nào cũng chỉ chịu trách nhiệm xâm quyền, gánh vác trách nhiệm bồi thường dân sự là được, nhưng một khi Trần Thước tử vong hoặc thương nặng, vậy tính chất vụ án hoàn toàn thay đổi...
Cũng là lúc này, Phó Tranh nhìn Ninh Uyển nói: “Nếu Trần Thước thật sự xảy ra chuyện, vậy vụ án này là vụ án hình sự. Nếu trước đây Trần Thước chỉ bị gãy xương, giám định thương tích nhiều nhất chỉ là thương tích nhẹ, cho nên người ném chó không phải là tội phạm, nhưng hiện giờ tình hình Trần Thước nguy kịch, vậy đây không đơn giản là một vụ án xâm quyền vật rơi từ trên cao, đó là tội hình sự sơ suất gây ra thương tích nghiêm trọng hoặc thậm chí tử vong.”
Vẻ mặt Phó Tranh nghiêm nghị, giống như rất áp bức, giọng nói trầm thức ánh mắt đầy ép buộc, nếu không phải Ninh Uyển biết đang diễn kịch, e rằng còn tin là thật.
Anh vừa nói xong, Đào Hạnh sợ đến mức đơ như khúc gỗ, cô ta nói hơi lộn xộn: “Vậy, vậy phải làm sao?”
“Làm thế nào? Đương nhiên là chuyển cho viện kiểm sát truy tố rồi, Hạ Tuấn Nghị đã vi phạm luật hình sự!”
“Nhưng anh ấy sẽ không làm như vậy... Anh ấy thích trẻ con còn có động vật nhỏ nữa...”
“Lừa mình dối người có tác dụng không?” Ninh Uyển từng bước ép bức, “Khi nãy tôi vẫn chưa nói xong, tự Hạ Tuấn Nghị đã thừa nhận ném chó, cũng đã thú nhận với chúng tôi...”
Dưới ánh mắt khó tin của Đào Hạnh, Ninh Uyển nói ngắn gọn nhưng tập trung vào lý do thực sự khiến Hạ Tuấn Nghị kích động ném con chó.
“Không cần biết anh ta có cảm xúc hay nỗi khổ gì, anh ta ném chó đương nhiên là không đúng, cho nên thậm chí không dám đối diện với cô và thú nhận, nhưng tôi nghĩ dù với tư cách vợ hợp pháp hiện tại của Hạ Tuấn Nghị hay là chủ nhân của Đa Đa, cô đều có tư cách biết chân tướng.”
Tâm trạng của Đào Hạnh vốn đã căng thẳng đến cực điểm, sự xuất hiện đột ngột của Phó Tranh mang theo tin tức Trần Thước nguy kịch khiến Đào Hạnh không kịp trở tay, giờ đây lại nghe Ninh Uyển giải thích lý do anh ta ném chó, lớp ngụy trang của cô ta cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn...
“Sao anh ấy lại ngốc như thế? Tôi muốn ly hôn với anh ấy hoàn toàn là vì tốt cho anh ấy, loại người như tôi có gì tốt để níu giữ chứ?”
Lúc này Đào Hạnh mặt đầy nước mắt: “Chúng tôi kết hôn nhiều năm, anh ấy thích trẻ con, vẫn luôn muốn có một đứa con, kết quả chuẩn bị nhiều năm vẫn không có con, hôm đó đột nhiên tôi cũng hiếu kỳ đến bệnh viện kiểm tra, kết quả tôi bị suy buồng trứng sớm, cả đời này đều không thể mang thai.”
Thì ra là như vậy!
“Nhưng sao cô không nói thẳng với anh ấy? Hạ Tuấn Nghị yêu cô như vậy, có lẽ so với con cái, cô càng quan trọng hơn.”
“Phải, tôi biết tôi nói ra, anh ấy nhất định sẽ không rời xa tôi, nhưng tôi không muốn như vậy. Anh ấy quá tốt, chính vì như vậy tôi không hy vọng anh ấy cả đời phải hối hận, cũng không hy vọng anh ấy vì tôi mà ầm ĩ chấm dứt với cha mẹ, hai ông bà chắc chắn không thể chấp nhận cả đời này không có cháu, cho nên tôi không thể nói với anh ấy, tôi thà cứ như vậy mà mà rời xa anh ấy, khiến anh ấy hận tôi cũng được, hận rồi mới có thể quên, quên rồi mới có thể bắt đầu lại cuộc sống.”
“Người ngốc không phải là anh mà chính là em đó!”
Hạ Tuấn Nghị mở cửa phòng để đồ, cũng đầm đìa nước mắt như vậy: “Em mới ngốc, kết hôn nhất định phải có con sao? Có con rất tốt, nhưng thực ra nuôi cũng rất khổ, còn chiếm thời gian, giờ anh đổi ý rồi, cảm thấy người phải sống vì bản thân mới tốt, không sinh con cũng rất tốt, còn về bố mẹ anh, em lo bọn họ làm gì? Anh cũng là người bằng này tuổi rồi, lẽ nào còn nghe lời bố mẹ? Đây là cuộc sống của anh, do anh tự quyết định!”
...
Sự việc đến mức này, đã không cần Ninh Uyển và Phó Tranh nữa. Hai người ngầm hiểu ý rời khỏi phòng, lúc Ninh Uyển rời đi còn vui lòng giúp Đào Hạnh và Hạ Tuấn Nghị đóng cửa cửa lại.
Họ sẽ có đủ thời gian và không gian trao đổi và giải thích rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, cũng sẽ giải quyết tất cả các vấn đề tiếp theo một cách hoàn hảo và toàn diện.
Mà một khi Đào Hạnh và Hạ Tuấn Nghị sửa xong và quay lại ngôi biệt thự, Đa Đa sẽ không cần phải sống trong căn hộ nhỏ ở Duyệt Lan nữa, vấn đề Ngô Liệt sợ chó có thể giải quyết dễ dàng.
Rời khỏi văn phòng, cuối cùng Ninh Uyển cũng thờ phào, bên ngoài lúc này ánh mắt trời chói chang, giống như tâm trạng của Ninh Uyển lúc này.
Đương nhiên Trần Thước chẳng có vấn đề gì, anh ta hồi phục rất tốt, ngày kia liền có thể xuất viện, tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là kịch bản mà Ninh Uyển nghĩ ra mà thôi.
Chỉ là khi trình bày phương án của mình với Phó Tranh và Hạ Tuấn Nghị, Ninh Uyển nghĩ rằng Phó Tranh có lẽ sẽ phản đối. Bởi vì vụ con chó rơi thực ra đã có thể đủ kết án, mọi thứ mà cô làm hiện tại hoàn toàn là thừa thãi, nhưng Phó Tranh không như vậy. Anh lắng nghe một cách chăm chú cả quá trình, cuối cùng cũng rất phối hợp chuẩn bị hoàn thành công việc thuộc anh trong kế hoạch này.
Làm việc nhóm không phải lúc nào cũng thống nhất và ăn ý với nhau, trên đời không có hai cái lá giống nhau, cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau về suy nghĩ và tam quan. Có ý kiến hoặc tranh chấp về kế hoạch công việc là có thể xảy ra, nhưng Ninh Uyển chưa từng ngờ Phó Tranh đã toàn lực phối hợp cùng cô, mà Ninh Uyển rõ ràng mới kết thúc một vụ án suýt sai lầm.
“Tuy tôi là luật sư hướng dẫn của anh, nhưng nếu như lúc tôi xử lý án đã dùng cách anh không thể chấp nhận, hoặc làm theo suy nghĩ anh không tán đồng, anh không cần phải nhẫn nhịn vì để ý thể diện của cấp dưới, làm luật sư quan trọng nhất phải có khả năng tư duy độc lập, sau này nếu có ý kiến bất đồng, thậm chí không muốn tham gia vụ án nào, đều có thể trực tiếp nói với tôi.”
Ninh Uyển nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên có vài lời nói với Phó Tranh, cô không hy vọng khiến Phó Tranh cảm thấy vì mới từ chối lời tỏ tình của cô, sợ rằng bị trả thù cô trút giận trong công việc nên mới trở nên thận trọng, chỉ có thể phối hợp những chuyện anh ấy không muốn làm.
Ninh Uyển cảm thấy rằng thái độ của mình nên được nói rõ, cô khéo léo nói: “Anh có thể yên tâm, tôi hoàn toàn tôn trọng những yêu cầu hợp lý trong công việc của anh, tuyệt đối sẽ không mang theo cảm xúc của mình. Tôi biết tôi đã làm chuyện thừa thãi trong vụ án của Hạ Tuấn Nghị, những chuyện khi nãy dường như không cần thiết, lần sau nếu anh không muốn tham gia hoàn toàn có thể trực tiếp nói với tôi, không cần phải không dám mở lời...”
“Tôi không hề không muốn tham gia.” Phó Tranh ngắt lời cô và nhìn Ninh uyển, “Tôi không nói gì là vì tôi không có ý kiến đối với quyết định của em.”
“Anh thật sự ủng hộ tôi làm như vậy?”
Trong vụ của Thư Ninh, Thái Trân, nếu không phải may mắn biến nguy thành an, một bên khiến đương sự hủy bỏ khiếu nại, một bên bởi vì có sự can thiệp của đại Par trừng phạt Kim Kiến Hoa, thì những hành động thừa thãi của Ninh Uyển có lẽ thật sự không những ảnh hưởng đến tiền đồ sự nghiệp của mình mà còn ảnh hưởng đến Phó Tranh. Người bình thường sẽ luôn tìm lợi tránh hại, không muốn mạo hiểm vì những chuyện không cần thiết là điều rất bình thường.
Thế nhưng Phó Tranh lại cho Ninh Uyển một câu trả lời khẳng định, anh nhìn Ninh Uyển bằng đôi mắt sáng, giọng nói ấm áp: “Tôi thật sự ủng hộ em làm như vậy.”
Phó Tranh ngừng lại và cúi đầu: “Nhưng tôi cũng có lúc thực sự hy vọng em không làm bất cứ điều gì khác hơn lại kết thúc vụ án.”
Rõ ràng Ninh Uyển đã yêu cầu Phó Tranh thẳng thắn, cũng cổ vũ anh có thể nói ra ý kiến của mình, thế nhưng nghe Phó Tranh nói như vậy, trong lòng Ninh Uyển cảm thấy có chút khó chịu khó miêu tả. Cô không nhịn được rời ánh mắt, không muốn Phó Tranh ngượng ngùng, vì thế nói bằng giọng giả vờ tự ti: “Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình hơi quá nhiệt tình và lo chuyện bao đồng...”
“Không đâu.” Phó Tranh mím môi, “Em có thể kiên trì ở xã khu, có thể làm tốt công việc luật sư xã khu, nói ở mức độ cao là em dễ đồng cảm, cũng chính vì thế mà em cũng sẽ rất nhiệt tình với những việc không phải của mình, sẽ chủ động can thiệp, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy đây là quá nhiệt tình và lo chuyện bao đồng...”
Giọng điệu Phó Tranh nghiêm túc: “Tôi chưa từng cảm thấy như vậy không tốt.”
“Nhiều khi tình cảm nhân văn hay tính nhân văn thường nằm ở những điều bình thường mà người thường tưởng như là thừa thãi, giống như trong “Danh sách của Schindler” vậy, Schindler là một người Đức, khi Đức quốc xã hãm hại người Do Thái hoàn toàn có thể bơ đi, ông ấy có thể không cần làm gì, nhưng ông ấy đã làm, thậm chí còn hy sinh rất nhiều vì làm chuyện này. Trong mắt nhiều người điều này có thể rất ngu ngốc, hoàn toàn không phải hành vi tự lợi, nhưng loài người có thể coi là loài người, có lẽ nhiều khi do có những người làm những chuyện “ngốc” như vậy.”
Phó Tranh nhìn Ninh Uyển dịu dàng: “Sự nhiệt tình của em, còn những việc thừa thãi trong mắt em, trước giờ chưa bao giờ là thừa, cũng không vượt quá, cũng không nóng nảy, cũng không tự lợi, đôi khi còn mang đến phiền phức cho em, nhưng lại rất quan trọng với thế giới này.”
Ninh Uyển gần như ngay lập tức bắt đầu phản bác trong sự ngượng ngùng: “Không, tôi không thể nào so sánh với hành động của Schindler, những chuyện tôi làm quá nhỏ bé.”
“Nhưng trước giờ cái nhỏ cái bình thường luôn tạo ra cái vĩ đại. Công việc luật sư xã khu rất nhỏ rất nhỏ, các vụ án có thể thúc đẩy vô cùng nhỏ bé đối với cả xã khu, nhưng mỗi lần công việc “thừa thãi” của em đều có thể thay đổi cả cuộc đời một người.” Phó Tranh cười với Ninh Uyển, “Tôi nhớ rất kỹ, đây chẳng phải là lời em nói với tôi sao.”
“Vậy tại sao anh hy vọng tôi đừng làm những chuyện ngoài kết thúc vụ án?”
Câu hỏi này của Ninh Uyển, Phó Tranh rời ánh mắt có chút không tự nhiên, “Đôi khi tôi hy vọng em đừng làm những chuyện ngoài kết thúc vụ án, hoàn toàn không phải xuất phát từ ý kiến với tính cách của em, tôi không có ý kiến gì về tính cách của em cả, tôi hy vọng như vậy chỉ là từ ý kiến cá nhân mà thôi.”
Lời của Phó Tranh khiến cô mù mờ: “Hả?”
Lúc này Phó Tranh không chỉ rời ánh mắt, mà thậm chí còn hơi quay mặt đi, giống như lảng tránh ánh mắt của Ninh Uyển, thế nhưng giọng anh rất nghiêm túc: “Sự đồng cảm là một khả năng rất đáng quý, đối với những người bị tổn thương hoặc gặp khó khăn, chính vì em có sự đồng cảm, mới có thể vươn tay cứu giúp họ, mới có thể chủ động đi xử lý một vụ án như củ khoai nóng vứt vào tay, mới có thể đi làm những chuyện thừa thãi tốn công vô ích, cho nên nhiều khi đồng cảm là điều tốt với người khác.”
“Nhưng nó không hẳn là tốt với những người có sự đồng cảm mạnh mẽ.” Phó Tranh mím môi, nhẹ giọng nói, “Bởi vì đồng cảm sẽ chịu tổn thương.”
Anh cụp mắt xuống: “Tôi không hy vọng em chịu tổn thương.”
Trái tim Ninh Uyển đập càng dữ dội, thế nhưng cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, trong lòng cô dâng tràn một loại niềm vui thực sự trong sáng và tươi đẹp, thế nhưng cô cố gắng để bản thân không quá vui mừng, bởi vì lý trí nói cô biết Phó Tranh đã từ chối cô rồi, anh nói như vậy có lẽ chỉ vì để thể hiện sự thân thiện.
Chỉ là ngay cả khi đã cảnh cáo bản thân, trong lòng Ninh Uyển vẫn không nhịn được nổi sóng, thậm chí nội tâm còn có chút ai oán giận dỗi với Phó Tranh. Nếu đã từ chối cô, tại sao còn nói những lời mập mờ như vậy.
Để che giấu sự thất lễ của mình, Ninh Uyển rời ánh mắt, cô chuyển chủ đề một cách bối rối: “À, tôi nghĩ ra hôm nay anh đào có thời gian giảm giá. Thời gian không còn sớm nữa, tôi nhanh chóng đi mua đã.”
Lúc Ninh Uyển nói ra cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận không ngớt, cô đúng là hũ nào không mở chọn hũ đấy, chuyển chủ đề cái gì thế này? Kết quả sao lại chuyển tới chuyện anh đào chứ? Bản thân cô cho dù có thích ăn anh đào, cũng không thể luôn nhắc đến anh đào! Phó Tranh đã từ chối cô rồi, chắc chắn anh ấy không muốn nhắc đến anh đào nữa.
Cô sợ là Phó Tranh nghĩ mình nhắc đến anh đào tức đang ám chỉ gì đó, nhanh chóng muốn rời khỏi hiện trường.
Kết quả cô đã chú ý tránh nghi ngờ như vậy, vị đương sự khác là Phó Tranh lại hoàn toàn không nhận ra, anh còn nhìn Ninh Uyển cười nhẹ, đôi mắt đen sáng nhìn Ninh Uyển, nghiêm túc đến mức có vài ảo giác thâm tình: “Tôi đi cùng em, mua nhiều hoa quả lúc xách cũng rất nặng, tôi có thể giúp em xách về nhà.”
???
Người đàn ông này bị sao vậy?
Rõ ràng đã từ chối cô, bây giờ còn đưa ra tương tác mập mờ một cách bình tĩnh như vậy??? Không biết một người vừa bị từ chối như cô càng không dễ thoát ra sao?
Chuyện này thích hợp sao?
Ninh Uyển mím chặt môi nhìn Phó Tranh, muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, thế nhưng đối phương ngoài việc tiếp tục duy trì vẻ đẹp trai chết tiệt ra lại không có bất kỳ sơ hở nào, trông tự nhiên đến mức không có kẽ hở nào...
Ninh Uyển nhất thời vừa nghi ngờ vừa bối rối, chẳng lẽ trước giờ cô vẫn luôn xem nhẹ? Phó Tranh không những không phải một ngốc bạch ngọt, ngược lại còn là một cao thủ trà xanh bạch liên hoa?
Em rất tốt nhưng chúng ta không thích hợp, tôi chỉ coi em như người bạn.
Khoác vẻ ngoài ngốc bạch ngọt, làm ngơ trước lời tỏ tình của mình, vừa không đồng ý vừa không từ chối, sau đó treo cô như một lốp xe dự phòng??? Ỷ vào cô thích anh, như gần như xa vương vấn không dứt, không để cô triệt để thất vọng, luôn châm hy vọng vào thời khắc then chốt, khiến cô dễ dàng cho anh chút lợi lộc và chăm sóc trong công việc vì muốn lấy lòng anh?
Ninh Uyển cảm thấy đầu óc mình có chút loạn, nhưng vô thức cảm thấy loại chuyện tình cảm nhất định phải nắm quyền chủ động trong tay, phải ngăn chặn không bị người khác dắt mũi.
Cô quyết định tránh xa Phó Tranh, sau khi bình tĩnh suy nghĩ kĩ càng, vì thế rời ánh mắt từ chối khéo: “Không cần đâu, tôi tự đi là được, tôi chỉ chuẩn bị mua một ít, sẽ không nặng lắm đâu, anh bận cứ đi trước đi.”
Cuối cùng Phó Tranh dường như nghe không hiểu gợi ý của mình, anh bình tĩnh tự nhiên nói: “Cũng không phải chỉ là giúp em xách đồ, tôi vốn cũng muốn mua chút hoa quả.”
Anh nhìn Ninh Uyển, sau đó lại để lộ nụ cười “phạm quy”: “Không phải anh đào giảm giá sao? Đúng lúc đi mua một chút, anh đào em mua lần trước rất ngọt.”
Ồ....
Ra là thế...
Lần đầu tiên Ninh Uyển bị nụ cười của Phó Tranh làm cho choáng váng, nên cô không lập tức phản ứng, mãi đến khi cô thực sự đi mua anh đào với Phó Tranh, Phó Tranh giúp cô xách đưa cô về nhà, sau đó hai người tạm biệt nhau, đến khi cô một mình bình tĩnh lại, Ninh Uyển mới nhận ra có gì không đúng...
Anh đào cô mua cho Phó Tranh rất ngọt???
Cái thứ đó rõ ràng chua đến mức cô sắp rớt răng mà?
Có phải mới còn trẻ nụ vị giác của Phó Tranh đã hỏng không?
Đợi đã...
Ninh Uyển bỗng nghĩ đến một khả năng...
Liệu có phải Phó Tranh vốn không hề ăn anh đào của cô, liệu có phải anh vốn không về căn nhà ở xã khu Duyệt Lan? Vì thế vốn không nhìn thấy hình trái tim cô dùng anh đào xếp ra? Vì thế anh vốn không biết lời ám chỉ của mình với anh, do đó điệu bộ hiện giờ mới trông giống trà xanh bạch liên hoa?
Nhưng tại sao anh phải lừa cô đã ăn anh đào? Dựa theo dáng vẻ không biết tình hình của anh, e rằng mấy ngày nay liên tiếp chưa từng về nhà, vậy anh ở đâu?
Trong lòng cô hiện ra một đống dấu hỏi, lúc này cảm thấy Phó Tranh càng nhìn càng cảm thấy đáng nghi.
Chỉ là đồng thời, trái tim Ninh Uyển đã hoàn toàn nảy lên vì vui sướng một cách lén lút muộn màng...
Khả năng cao Phó Tranh hoàn toàn không ăn anh đào và hoàn toàn không thấy trái tim anh đào, vậy có phải anh không từ chối cô?
Cuối cùng cô vẫn chưa nguội lạnh!
Mặc dù cảm thấy không có cách nào giải thích với Trần Thước, nhưng vẫn nên tóm tắt với Trần Thước về diễn biến vụ án gần đây, hơn nữa Ninh Uyển cũng không thể đến thăm cậu ấy mấy ngày gần đây, vì vậy hôm nay chuẩn bị đến bệnh viện thăm Trần Thước.
Trước đây mỗi lần đến thăm, Phó Tranh luôn tích cực đi cùng cô, Ninh Uyển không hề nghi ngờ. Hôm nay chỉ cần cô đề cập đến chuyện đi thăm Trần Thước, Phó Tranh chắc chắn sẽ lại đi cùng.
Thế nhưng hôm nay Ninh Uyển không muốn đi cùng Phó Tranh, một khi cô chuyển từ chế độ làm việc sang chế độ riêng tư, Ninh Uyển chỉ nhìn Phó Tranh trong lòng đã thấy khó chịu, cô không chỉ cảm thấy đau khổ cho chính mình, mà còn với anh đào.
Nhưng may thay Ninh Uyển mua anh đào Sơn Đông giảm giá, cô không mua anh đào nhập khẩu. Nghĩ sai thì hỏng hết, ít nhất cô không phải đổ máu đổ lệ không tình không tiền, phải biết là giá anh đào nhập khẩu đắt hơn anh đào Sơn Đông mấy lần!
Chỉ là rẻ quả nhiên không phải đồ tốt. Anh đào Sơn Đông giảm giá không ngọt chút nào, vừa vào miệng là một vị chua có thể chua đến rớt răng. Tối qua Ninh Uyển đã ăn một ít, đến hôm nay vẫn có thể nhớ rõ cảm giác chua chát. Mà cũng vì bị Phó Tranh từ chối khéo, bây giờ trong lòng Ninh Uyển giống như bị nhét một chậu anh đào chua lên men...
Không chỉ tức ngực mà còn khó chịu.
Kể từ lúc Phó Tranh đến xã khu mắt cao hơn đỉnh đến dáng vẻ nho nhã dịu dàng, thực tế còn có khí chất nhân văn hiện tại, giống như cô tặng bạn trai cho người khác.
Ninh Uyển càng nghĩ càng ấm ức, chỉ cảm thấy lần này bản thân mất mát lớn, con heo Phó Tranh vừa có thể giết thịt, kết quả cô chưa ăn được một miếng thịt đã phải dâng tặng cho người khác!
Bởi vì điều này, mặc dù thích ăn thịt heo nhưng nhìn con heo này cũng không thuận mắt.
Mà hũ nào không mở lại chọn hũ đấy, chính con heo còn dò hỏi Ninh Uyển một cách không hiểu thế sự: “Tối nay em định làm gì? Có sắp xếp gì không?”
Đã từ chối tôi rồi, anh quản chuyện tối nay của tôi làm gì?
Trong lòng Ninh Uyển tức giận, nhưng cô nghĩ ngợi không thể vì thế giận cá chém thớt, chỉ cười haha nói: “Về nhà đi ngủ.”
“Cường độ công việc của em dạo này hơi lớn, phải chú ý nghỉ ngơi.”
...
Ninh Uyển lại hơi lơ đãng nói vài câu khách sáo với Phó Tranh, sau đó mới tạm biệt đối phương. Đương nhiên cô không chuẩn bị về nhà ngủ, đợi khi Phó Tranh đi rồi, cô mới quay người hướng đến bệnh viện.
Ninh Uyển đã quyết định xong, đi thăm Trần Thước trước, sau đó về nhà ôn bài, chuẩn bị cho bài thi viết của đại Par.
***
Mặt khác mẹ của Phó Tranh cùng nằm một bệnh viện với Trần Thước, phòng VVIP, tối nay xuất viện, vì thế anh cố ý xác nhận lịch trình của Ninh Uyển, sợ rằng tối nay cô đến bệnh viện thăm Trần Thước. Trước khi nghĩ ra kế hoạch thẳng thắn, Phó Tranh không muốn bừa bãi bị Ninh Uyển phát hiện thân phận, càng không muốn Ninh Uyển tiếp xúc riêng với Trần Thước.
Chỉ là hôm nay thái độ của Ninh Uyển đối với anh vô cùng kỳ lạ, Phó Tranh cảm thấy cô đang nhìn anh.
Nhưng không phải cái nhìn mà anh muốn, nói một cách chính xác là Ninh Uyển nhìn chằm chằm vào anh. Mấy lần Phó Tranh quay đầu, Ninh Uyển không kịp rời ánh mắt, thậm chí trong ánh mắt còn mang chút sát khí mơ hồ, khiến Phó Tranh lạnh sống lưng.
Anh cảm thấy có phải Ninh Uyển có chút ý kiến với anh?
Nhưng Phó Tranh nghĩ kỹ, gần đây anh không làm điều gì bất thường, an phận thủ thường, vẫn còn đang khoác nhân vật giả yên ổn, anh nghĩ có lẽ bản thân quá chú ý Ninh Uyển, vì thế nghi thần nghi quỷ đã nghĩ nhiều...
Chỉ mười phút sau, Phó Tranh đã nhận ra không phải anh nghĩ quá nhiều...
Lúc anh đi lấy thuốc cho mẹ, anh nhìn thấy Ninh Uyển ở sảnh bệnh viện, người đã nói sẽ về nhà ngủ, cô xách giỏ trái cây và đi về phía khoa chỉnh hình nội trú mà không hề phân tâm...
Vậy mà cô lại đi gặp riêng Trần Thước sau lưng anh?
Chỉ với sự công nhận này, trái tim của Phó Tranh bỗng chốc hoàn toàn chìm xuống vào khoảnh khắc này.
Sau khi kìm nén cảm xúc bên trong và đưa mẹ về nhà sắp xếp ổn thỏa, khả năng kiềm chế tự chủ của anh đã đạt đến điểm giới hạn.
Có lẽ mãi mãi không có thời cơ tốt nhất, chỉ có thời cơ nhanh nhất.
Phó Tranh cảm thấy mình không thể đợi được nữa, nếu đợi thêm nữa Ninh Uyển cũng không còn, anh cần phải lên lịch trình cho sự thẳng thắn và tỏ tình của mình. Đến khi làm xong vụ án này, đến khi đem Trần Thước “Tiễn Phật về Tây” thì có thể lên kế hoạch tỏ tình.
***
Ngày hôm sau, cả hai đương nhiên quay lại văn phòng xã khu, lại lần nữa gặp nhau có phần thiếu tự nhiên và thận trọng.
Trong lòng Ninh Uyển có một vở kịch lớn, Phó Tranh cũng không để mọi chuyện đi quá xa, chỉ là trong lòng hai người đều có ý định xấu, bên ngoài đều cố gắng, nhưng vẫn điềm nhiên lạnh nhạt không chút gợn sóng.
Tuy nhiên trong vở kịch của Ninh Uyển, lúc này Phó Tranh không chiếm tỷ lệ lớn, trong lòng cô còn có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng, một ngày nữa chính là kỳ thi viết chọn thành viên đội của đại Par mới đến, mặc dù Ninh Uyển miệng nói cô rất tự tin với Thiệu Lệ Lệ, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Vụ án con chó rơi từ trên cao trong tay lại rơi vào nút thắt cổ chai, mặc dù Trần Thước rất thấu tình đạt lý, nhưng Ninh Uyển vẫn rất tự trách. Ngày thường cô đã làm rất tốt công việc bảo vệ quyền lợi của cư dân xã khu, kết quả vào thời điểm quan trọng đến đàn em của mình cô cũng không giúp nổi, chỉ cảm thấy hơi bất lực và áy náy.
Trong trường hợp như này, theo lý mà nói Ninh Uyển đã làm những chuyện nên làm. Luật sư không phải người vạn năng, đến bước này đã bất lực rồi. Tình hình hiện tại cũng rất rõ ràng, bởi vì con chó không thuộc quyền sở hữu của những người dân sống trong tòa nhà của vụ tai nạn, vì thế tìm những người dân này đòi bồi thường rõ ràng không thích hợp. Mà cuối cùng con chó bị Ngô Liệt cướp khỏi tay Đào Hạnh lạc mất cuối cùng rớt lầu, trước khi chưa thể chứng minh con chó rớt khỏi lầu có sự cố ý can thiệp của người thứ ba, về mặt lý thuyết tổn thất do con chó rơi trúng làm Trần Thước bị thương nên do Ngô Liệt và Đào Hạnh cùng gánh chịu. Mà về tỷ lệ gánh chịu nếu thương lượng không thành sẽ so thẩm phán quyết định sau khi khởi tố, tuy nhiên nếu sau này tìm ra được bằng chứng rõ ràng về việc kẻ thứ ba ném chó, Đào Hạnh Và Ngô Liệt có thể đòi bồi thường thứ kẻ thứ ba.
Chỉ là...
Chỉ là phương án này chắc chắn sẽ gặp sự cự tuyệt của cả Ngô Liệt và Đào Hạnh, có thể đi theo con đường hòa giải thương lượng e rằng rất khó.
Đào Hạnh rõ ràng không thể chấp nhận việc cô ta bồi thường: “Nếu Ngô Liệt không đến cướp Đa Đa, Đa Đa có thể sợ hãi chạy trốn không? Bảo tôi đền không hợp pháp nhỉ? Hơn nữa Đa Đa không ngốc, chắc chắn sẽ không tự mình nhảy lầu, không phải Ngô Liệt cũng chắc chắn có người khác ra tay độc ác với Đa Đa!”
Ngô Liệt cũng chống chế: “Hai vị luật sư, hai người xem tôi cũng là nạn nhân, ngoài cửa vẫn có vòng hoa kìa. Con chó chết tiệt này khiến tôi phải đổi cả số điện thoại đã dùng hơn mười năm, điện thoại cố định ở nhà chỉ có thể rút dây điện thoại, nếu không nửa đêm sẽ chỉ toàn là những cuộc gọi quấy rối, tôi sắp bị suy nhược thần kinh rồi, tôi còn muốn bảo vệ quyền lợi nữa kìa! Bảo tôi đền tiền vì con chó chết dẫm này, còn lâu! Tôi còn muốn tìm Đào Hạnh đòi bồi thường nữa, cô ta không đăng video lên mạng, tôi có thể như bây giờ sao? Cô ta làm vậy không hợp pháp đúng chứ?”
***
Ninh Uyển và Phó Tranh đến nhà trao đổi, cả hai bên không chỉ có thái độ kiên quyết mà thậm chí còn suýt cãi nhau về vấn đề này nữa.
Giải quyết hòa giải xem ra không ổn, nhưng khởi tố cũng không phải là cách tốt nhất. Một là thời gian hiệu lực quá dài, hai là Đào Hạnh và Ngô Liệt sẽ không phục kết quả phán quyết bản án. Con người Đào Hạnh cảm xúc dao động quá lớn, là người bốc đồng, hiện giờ Ngô Liệt gặp bạo lực mạng như vậy, cũng không phải không liên quan đến đoạn video tố cáo của cô ta đăng.
“Về vụ án của Trần Thước, ngay cả khi đi quy trình khởi tố, Đào Hạnh với tư cách chủ nhân con chó chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm vì hành vi xâm quyền của vật nuôi. Đến lúc đó cô ta không phục, cô ta lại viết một bài hay đăng một video khóc lóc kể lể lên mạng, ngụ ý Trần Thước là một luật sư, ám chỉ chúng ta có quan hệ nội bộ với tòa án, đến lúc đó cho dù Trần Thước không bị bạo lực mạng, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ấy. Thành phố Dung nhỏ như vậy, sau này cậu ấy còn phải tiếp tục phát triển trong giới luật sư.”
Ninh Uyển chau mày buồn rầu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra cách: “Hơn nữa đừng tưởng Đào Hạnh tâm trạng dao động lớn nhưng thực ra cô ta khá thông minh. Chuyện của Ngô Liệt thực chất cô ta không trực tiếp công bố thông tin cá nhân của Ngô Liệt cũng đã đàn áp được đối phương, cũng đã kích động dư luận, mượn tay của những cư dân mạng để ăn thịt đối phương, hiện giờ Ngô Liệt vẫn không thể kiện cô ta, tôi chỉ lo tương lai Trần Thước cũng sẽ gặp loại chuyện như vậy.”
Luật sư cũng là người, luật sư cũng sẽ bị xâm quyền, cũng sẽ trở thành nạn nhân, nhưng thân phận như luật sư sẽ khiến bản thân luật sư đối với sự bảo vệ quyền lợi trong mắt người thường ngược lại rơi vào thế bất lợi trong dư luận. Bởi vì trong quan niệm của công chúng, luật sư ăn cơm pháp luật, chẳng lẽ không có mối quan hệ với cơ quan công-kiểm-pháp? Nếu như luật sư thắng kiện, vậy chưa biết chừng thắng nhờ vào quan hệ!
Ninh Uyển vừa nghĩ đến đây, còn tố cáo có chút bất lực: “Được rồi đó, hiện nay toàn bộ hệ thống pháp luật ngày càng quy chuẩn hơn. Thẩm phán còn sợ luật sư ăn vạ là người quen bị chỉ trích ở trên mạng, hận không thể trốn tránh sạch sẽ, có gì đó lập tức xin né tránh, luật sư chúng ta làm gì có khả năng lớn như vậy.”
Nhưng mặc dù sự thật là vậy, nhưng quần chúng lại không thấy thế, vì thế chuyện của Trần Thước dùng cách khởi tố không phải phương án tốt nhất.
Phó Tranh cũng đồng tình: “Tôi lại cảm thấy trong vụ án này chắc chắn tồn tại người thứ ba, ném con chó xuống hoặc xua đuổi nó xuống, bởi vì tình trạng thông thường chó cưng không thể nào chạy lên lầu và nhảy xuống khỏi tòa nhà mà không có sự can thiệp bên ngoài, có lẽ có thể suy nghĩ từ góc độ khác, liệu hôm đó trong toà nhà có đứa trẻ nào truy đuổi con chó không? Đôi khi trẻ con không biết nặng nhẹ, con chó rơi xuống trong lúc sợ hãi trốn tránh cũng không phải không thể.”
Ninh Uyển gật đầu, có lẽ phải tìm Đào Hạnh lần nữa, hỏi xem bình thường trong tiểu khu có đứa trẻ nào hay đuổi theo chó của cô ta không.
Hai người quay trở lại cửa nhà Đào Hạnh, kết quả rất trùng hợp, họ gặp phải Đào Hạnh và chồng trước của cô ta Hạ Tuấn Nghị đang lôi kéo nhau ở cửa....
“Hạ Tuấn Nghị, tôi nói rồi, đừng tìm tôi nữa! Lần khởi tố đầu tiền không phán quyết ly hôn, vậy tôi đợi đến lần khởi tố thứ hai nửa năm sau, hiện giờ cũng đã ly thân, tôi không còn tình cảm với anh! Tôi không muốn sống với anh nữa!”
Cuộc hôn nhân này rõ ràng là Đào Hạnh muốn ly hôn, bởi vì trên mặt Hạ Quân Nghị đầy vẻ khẩn cầu: “Đào Hạnh, tình cảm chúng ta trước đây vẫn luôn tốt, kết quả em bỗng nhiên nói tình cảm chúng ta rạn nứt nhất định phải ly hôn, nếu như em có người em thích, anh sẽ để em hạnh phúc. Nhưng em không như vậy, hơn nữa anh cũng biết những năm gần đây trạng thái tinh thần em không tốt, lúc sa sút lúc giống như gà chọi, em có áp lực gì thì hãy nói ra. Chúng ta là vợ chồng, cùng gánh vác là được mà, em cứ như vậy anh cũng không yên tâm để em sống một mình....”
“Tôi không sống một mình, tôi có Đa Đa! Tôi không muốn sinh con, Đa Đa chính là con của tôi, tôi và anh không sống nổi với nhau nữa, anh đã nghe rõ chưa?”
Hạ Tuấn Nghị vẫn cầu xin: “Đào Hạnh, em bình tĩnh chút, có phải chuyện sinh con đã gây áp lực cho em không? Nhưng chúng ta không vội có con, lúc nào muốn sinh đều nghe em hết, sinh một hay hai đều do em quyết, anh không cưỡng ép với những chuyện này. Con theo họ em đều được, có có điều gì bất mãn với chuyện sinh con thì cứ nói thẳng...”
Điệu bộ Hạ Tuấn Nghị rất khiêm nhường, rõ ràng có tình cảm rất sâu đậm với Đào Hạnh, cũng hoàn toàn không hiểu tại sao bỗng nhiên bị ly hôn, thế nhưng cho dù anh ta mong muốn đến đâu, Đào Hạnh vẫn hạ quyết tâm từ chối nói chuyện, đuổi người ra ngoài, mà con chó Đa Đa của Đào Hạnh lại xông lên điên cuồng sủa lần nữa, nếu không có Đào Hạnh giữ chặt, nó thậm chí bộc lộ vẻ hung dữ đến mức muốn vồ lấy cơ thể Hạ Tuấn Nghị, kích động như muốn cắn xé.
Hạ Tuấn Nghị thấy Đào Hạnh vô cùng cố chấp, chỉ thấy bất lực và buồn bã, chỉ có thể để đồ trong tay xuống: “Đây là trứng gà quê anh vừa mua, còn có hoa quả rau tươi, còn mua cho em mấy bộ quần áo, không biết em có thích không? Dù sao em cứ mặc tùy thích, đồ anh để ở đây, lần sau lại đến thăm em...”
Sau khi Hạ Tuấn Nghị nói xong, anh ta quay người rời đi với vẻ thất vọng và phờ phạc.
Mà anh ta vừa rời đi, Đào Hạnh vốn dĩ gươm súng sẵn sàng cũng bắt đầu yên lặng, cô ta mệt mỏi như bị rút cạn tinh thần, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng xám xịt, Ninh Uyển phát hiện một cách cẩn thận, mặc dù cô ta cố gắng kiềm chế, nhưng khóe mặt Đào Hạnh lại hơi đỏ đỏ lên, cũng có chút nước mắt.
Cô ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Ninh Uyển, nén nước mắt lại khôi phục trạng thái ban đầu: “Luật sư Ninh, nếu như lại vì chuyện con chó thì đừng đến tìm tôi, chuyện này tôi cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh rỗi quản những chuyện khác.”
Có lẽ vẫn còn hơi xấu hổ, Đào Hạnh đưa tay xoa đầu Đa Đa, thấp giọng ai oán: “Con cũng thật là, cũng may không xảy ra chuyện.” Cô ta nhìn con chó, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu trầm thấp, “Đều nói động vật hiểu tính người, khi trước con thích anh ấy như vậy, anh ấy vừa về nhà đã nóng lòng muốn vồ lên người anh ấy; Hiện giờ mẹ vừa nhắc chuyện ly hôn, con cũng lật mặt, thấy anh ấy là điên cuồng sủa một trận, cũng không biết như vậy nên nói con có lương tâm hay không có lương tâm đây...”
“Anh ấy” trong miệng Đào Hạnh đương nhiên ám chỉ Hạ Tuấn Nghị, vốn cô ta cũng chỉ nói một cách vô thức, thế nhưng người nói vô ý, người nghe là Ninh Uyển lại hữu ý...
“Cô Đào, Đa Đa từ khi nào đã bắt đầu thay đổi thái độ với Hạ Tuấn Nghị? Cô có thể nghiêm túc nghĩ lại không? Thật sự bắt đầu từ khi cô đề nghị ly hôn, bắt đầu ly thân sao?”
Mặc dù câu hỏi này hoàn toàn không liên quan nhưng Đào Hạnh bị hỏi như vậy cũng khá sửng sốt: “Hình như không phải, chúng tôi ly thân một thời gian, lúc đầu Hạ Tuấn Nghị cũng qua đây muốn thuyết phục tôi, lúc đó Đa Đa thực sự vẫn đối xử khá tốt với anh ấy...”
Vừa nói đến đây Đào Hạnh khẽ thờ dài: “Đa Đa rất thông minh, trong từng chi tiết nhỏ chắc chắn đã cảm thấy tôi và anh ấy có vấn đề, giống như trẻ con vậy, bố mẹ ly hôn cuối cùng vẫn phải đứng về một phía...”
“Cô hãy suy nghĩ kỹ xem, có phải con chó từ sau khi rớt từ lầu đã thay đổi thái độ đáng kể với Hạ Tuấn Nghị không?”
Đối mặt với câu hỏi của Ninh Uyển, phản ứng đầu tiên của Đào Hạnh là phủ nhận: “Cái này thì có liên quan gì? Thái độ của Đa Đa đối với anh ấy còn có thể liên quan đến vụ rớt lầu sao?”
Câu hỏi của Ninh Uyển thực chất không nói rõ điều gì, thế nhưng Đào Hạnh là người thông minh, Ninh Uyển vừa hỏi cô ta đã lờ mờ hiểu ra, chỉ là lập tức bảo vệ đối phương trong vô thức: “Điều này không thể nào, anh ấy rất thích trẻ con, cũng thích động vật nhỏ, đối xử rất tốt với Đa Đa. Anh ấy là một người rất tốt và hiền lành, anh ấy không thể làm chuyện gì với Đa Đa, lúc đầu Ngô Liệt cướp Đa Đa, người đầu tiên đuổi theo cũng là anh ấy...”
Chỉ là Đào Hạnh càng nói sắc mặt có vẻ càng khó coi, cuối cùng cô ta cũng không muốn nói nữa, ánh mắt nhìn Ninh Uyển cũng đầy cảnh giác và thù địch: “Tóm lại chuyện này không liên quan đến anh ấy! Sau này đừng đến tìm tôi.”
Nói xong, Đào Hạnh cũng không quan tâm đến lễ nghĩa, lạnh mặt tự đóng sầm cửa.
Thế nhưng mặc dù cô ta không nói, nhưng hành động của cô ta đã càng củng cố thêm suy đoán của Ninh Uyển, cho dù có thể do cô nghĩ quá hoang đường...
Và gần như vào lúc Ninh Uyển có chút nghi ngờ bản thân, Phó Tranh cũng đưa ra suy đoán tương tự không hẹn mà gặp với Ninh Uyển, bỗng chốc càng củng cố suy nghĩ của Ninh Uyển.
Mặc dù cả quá trình anh không nói nhiều, nhưng Phó Tranh hiển nhiên đang lắng nghe quan sát vô cùng yên tĩnh, anh khẽ chau mày: “Tôi cảm thấy Hạ Tuấn Nghị có vấn đề.”
Quả thực chó hiểu tính người, nhiều người thực sự coi chó như con đẻ của mình, nhưng cho dù là trẻ con, ngay cả khi còn non thơ chưa chắc đã lập tức nhạy cảm đoán ra bố mẹ ly hôn từ đó lạnh lùng với một phía, huống hồ đừng nói là chó.
“Bản thân Đào Hạnh thực ra cũng đã nhận thức được vấn đề, khi nãy cô ta cứ nói mãi nói mãi bỗng dừng lại không đề cập đến nữa, chắc chắn cô ta cũng phát hiện rằng thái độ của con chó đối với Hạ Tuấn Nghị đã thay đổi rất lớn, có lẽ từ sau khi xảy ra vụ tai nạn chó rơi từ lầu xuống.”
Ninh Uyển dừng lại nhìn Phó Tranh: “Vậy thời điểm xảy ra cũng có lý, lúc chó gặp chuyện Hạ Tuấn Nghị đúng lúc ở hiện trường, còn đuổi theo nữa. Vậy có phải có khả năng thực chất anh ta đã bắt kịp, mà chó nhìn thấy chủ nhân khác của mình cũng không vùng vẫy nữa. Hạ Tuấn Nghị hoàn toàn có thể ôm con chó lên đỉnh toà nhà và ném nó xuống không?”
Con chó của Đào Hạnh không nhỏ, vì thế có thể cắn Ngô Liệt bị thương thoát ra được, khả năng bị người lại khống chế ném xuống lầu thực chất không lớn, nhưng nếu là người quen phạm tội thì...
Vừa nghĩ đến đây, dường như logic cũng hợp lý hơn.
Ninh Uyển và Phó Tranh nhìn nhau, nhìn thấy sự ăn ý trong mắt đối phương.
Hạ Tuấn Nghị đã lừa gạt.
***
Ngay lập tức Ninh Uyển đã gọi cho Hạ Tuấn Nghị, đồng thời bật ghi âm: “Anh Hạ, xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng chúng tôi đã nhận video của nhân chứng mới nhất, trong đó đã quay rõ là anh đã ném con chó từ trên lầu xuống, cuối cùng gây ra vụ tai nạn cho một người đi đường bị thương, hy vọng anh có thể hợp tác giải quyết vấn đề bồi thường cho nạn nhân, nếu không chúng tôi khởi kiện truy tố anh theo luật.”
Trả lời điện thoại của Ninh Uyển là tiếng thở nặng dần của Hạ Tuấn Nghị, nhưng anh ta vẫn không nói gì.
Ninh Uyển tiếp tục nghiêm giọng tấn công: “Hơn nữa, bởi vì anh và cô Đào Hạnh vẫn là vợ chồng hợp pháp nếu như anh không tiến hành bồi thường, chúng tôi cũng sẽ cung cấp video này cho cô Đào Hạnh để tìm cô ấy trao đổi thương lượng...”
Sau lờ này, bầu không khí bên Hạ Tuấn Nghị trở nên khác hẳn, giọng anh ta lo lắng ngắt lời Ninh Uyển: “Đừng… Đừng nói với cô ấy, tôi đồng ý trao đổi, tôi… tôi đồng ý bồi thường...”
...
Ninh Uyển cúp điện thoại thở phào, may mà mọi việc thuận lợi. Quả nhiên Hạ Tuấn Nghị thừa nhận mình ném chó, vừa nghe sẽ nói với Đào Hạnh, anh ta lập tức tỏ thái độ đồng ý bồi thường tích cực giải quyết chuyện này, chỉ cầu xin Ninh Uyển không nói với Đào Hạnh, bởi vì sẽ liên lụy đến Đào Hạnh, anh ta còn gấp gáp hơn Ninh Uyển, nửa tiếng sau đã đến văn phòng xã khu thương lượng.
“Thực ra sau khi xảy ra chuyện này trong lòng tôi vẫn luôn tự trách, cũng cảm thấy có lỗi với người bị đập trúng, nhưng… nhưng tôi không dám nói chuyện này, nói rồi giữa tôi và Đào Hạnh coi như xong, cô ấy đặc biệt cưng nựng Đa Đa...”
Hạ Tuấn Nghị vẫn trông như một người tốt, cúi đầu chán nản, nói đến đây không nhịn được cười nhạo chính mình: “Nhưng hiện giờ nói hay không giữa tôi và cô ấy cũng đã kết thúc. Cuộc hôn nhân này cô ấy ly hôn chắc rồi, nhưng tôi... Hai người nói tôi mua danh trục lợi cũng được, giả tạo cũng được, tôi vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với cô ấy... Ngộ nhỡ sau này cô ấy có chuyện, tôi còn có thể đi chăm sóc cô ấy, nhưng nếu biết tôi ném con chó, chắc chắn cô ấy sẽ sống chết cũng không gặp lại tôi.”
Ngay khi thừa nhận ném chó, thái độ bồi thường của Hạ Tuấn Nghị đối với việc bồi thường cũng tích cực: “Tôi sẽ bồi thường theo quy định của pháp luật, bao gồm cả chi phí chữa trị và tiền công anh ấy không thể đi làm, tóm lại hai người đưa hóa đơn cho tôi, tôi sẽ thanh toán tiền bồi thường, cũng sẽ đến xin lỗi anh ấy. Lúc đầu tôi thực sự không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, nóng đầu một chút đã ném con chó xuống...”
Hạ Tuấn Nghị đã rất phối hợp ký thỏa thuận liên quan, sự việc đến nước này, cuối cùng cũng đã đòi lại công bằng cho Trần Thước, nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy sự việc chưa kết thúc.
Phó Tranh rõ ràng cũng có suy nghĩ như vậy, lúc Hạ Tuấn Nghị ký, anh hỏi câu Ninh Uyển muốn hỏi: “Có tiện nói với chúng tôi tại sao anh lại làm như vậy với con chó? Đào Hạnh nói anh là người rất thân thiện với trẻ con và động vật nhỏ, nghe nói trước đây con chó rất thân thiết với anh, tại sao lại ra tay với con chó như vậy?”
Câu hỏi này cũng khiến Hạ Tuấn Nghị bức xúc: “Tôi làm xong liền hối hận, cũng do ma xui quỷ khiến không biết sao não lại hỏng mất. Tôi và Đào Hạnh là thanh mai trúc mã, yêu đương mười năm mới kết hôn, sau khi kết hôn tình cảm vẫn tốt, kết quả cô ấy bỗng nhiên nói không còn cảm giác với tôi, không muốn sinh con cho tôi, muốn ly hôn, sau này cô ấy sống với chó là được. Tôi đã cầu xin cô ấy nhiều lần, cô ấy rất tuyệt tình, cô ấy lạnh lùng thờ ơ với tôi, trong mắt chỉ có con chó, biệt thự đàng hoàng cô ấy không ở, chạy đến căn hộ nhỏ mà chúng tôi đã mua trước đây sống cùng với con chó, hơn nữa đối xử tối với con chó còn hơn chính bản thân cô ấy.”
“Cho nên anh trút giận lên con chó?”
“Đúng, nói ra rất mất mặt, tôi cảm thấy cô ấy yêu chó còn hơn yêu tôi, trong lòng tôi khá chông chênh, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra tại sao cô ấy bỗng nhiên lại như vậy, cảm thấy có thể nuôi chó lấy đi sức lực của cô ấy nên mới không muốn sinh con. Hôm đó tôi đến cầu xin cô ấy đừng ly hôn, kết quả bị từ chối, vốn cảm xúc bản thân đã rất kích động, đúng lúc hàng xóm của cô ấy lại đánh đuổi con chó, tôi liền nghĩ quẩn..”
Hạ Tuấn Nghị nói đến đây, Ninh Uyển đã hiểu rõ phần nào: “Anh nghĩ đúng lúc xử lý con chó thần không biết quỷ không hay, chưa biết chừng Đào Hạnh có thể hồi tâm chuyển ý?”
“Tôi luôn nghĩ có chút thay đổi bản thân mới có cơ hội, nếu Đa Đa không còn, cô ấy chắc chắn cần người ở bên cạnh, đúng lúc cơ thể suy yếu, tôi có thể nhân cơ hội tiếp cận, không chừng còn có thể khôi phục tình cảm. Hơn nữa nếu chó không còn, chưa biết chừng cô ấy sẽ phát hiện ngoài chó ra, bên cạnh thực chất vẫn còn tôi luôn có thể bên cạnh cô ấy.”
Hạ Tuấn Nghị thở dài: “Sau khi ném nó tôi liền hối hận, Đa Đa đâu có lỗi gì chứ? Tôi rất yêu Đào Hạnh, có thể hy sinh bản thân vì cô ấy, nhưng làm hại con chó thế này, cảm thấy bản thân quá đen tối độc ác, những ngày này thực ra tôi rất đau khổ, có lẽ Đào Hạnh muốn ly hôn với tôi nói là không còn tình cảm, cũng bởi vì bản chất tôi không phải người tốt, cũng là đáng đời...”
Hạ Tuấn Nghị vừa nói, hốc mắt có chút đỏ: “Bỏ đi, lòng người là thế này, tình cảm cũng có hạn sử dụng. Có thế thực ra không cần lý do, cô ấy chỉ là không còn tình cảm với tôi, tôi phải học cách từ bỏ thôi. Mặc dù khi trước vẫn luôn tưởng tượng con tôi và cô ấy sẽ giống ai, nhưng hiện giờ cô ấy muốn ly hôn, không muốn có con với tôi, nếu tôi thực sự yêu cô ấy, phải học cách buông tay...”
Khi con người trong trạng thái kìm nén và cảm xúc kích động thường phá vỡ lý trí làm ra những chuyện hoàn toàn không dám tin. Bình thường Hạ Tuấn Nghị không nóng không lạnh, nhưng một khi anh ta rơi vào bế tắc và bị cuốn theo cảm xúc, Ninh Uyển tin rằng anh ta thực sự hồ đồ mới làm ra hành vi ném chó.
Thực ra kết thúc ở đây là ổn, bất luận là Hạ Tuấn Nghị hay Đào Hạnh đều không ủy thác cô xử lý vụ tranh chấp ly hôn này, can thiệp vào tranh chấp hôn nhân tình cảm của người khác thường chuốc phiền vào người, kỳ thi viết của đại Par lại sắp diễn ra, thực tế nên bớt một chuyện thay vì thêm một chuyện, nhưng Ninh Uyển cắn môi, vẫn quyết định làm nhiều hơn thế.
Cô luôn cảm thấy, Đào Hạnh không phải thực sự hết tình cảm với Hạ Tuấn Nghị, sau khi Hạ Tuấn Nghị rời đi hốc mắt Đào Hạnh đỏ lên, cô ta không thể lừa dối ai bằng việc cố kìm nước mắt và sự bảo vệ anh ta trong vô thức, rõ ràng cô ta còn rất yêu anh ta.
Mặc dù đề nghị ly hôn là Đào Hạnh, thái độ kiên quyết cũng là cô ta, thế nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy Đào Hạnh mượn cớ ly hôn liều mạng đẩy Hạ Tuấn Nghị đi, ngược lại giống như có nỗi khổ.
Mà trạng thái tinh thần của Đào Hạnh cũng khiến người khác lo lắng, Ninh Uyển tiếp xúc với cô ta vài lần phát hiện sự thay đổi cảm xúc cực lớn, có lúc không muốn nói chuyện như tự kỷ bực bội, có lúc lại xúc động, rất dễ bị kích động gần như sắp bùng nổ.
Ninh Uyển xác nhận với Hạ Tuấn Nghị: “Bình thường tâm trạng của Đào Hạnh cũng thay đổi thất thường như vậy sao?”
Quả nhiên là Hạ Tuấn Nghị đã đưa ra câu trả lời phủ định và cũng thẳng thắn thừa nhận rằng Đào Hạnh chỉ trở nên như vậy trước khi cô ta đề nghị ly thân và ly hôn.
Sau khi nói về một số chi tiết với Hạ Tuấn Nghị, từ đáy lòng Ninh Uyển có lẽ đã đoán đúng 80%. Có lẽ Đào Hạnh không phải vì muốn ly hôn nên tâm trạng mới thay đổi thất thường, có lẽ ngược lại là vì một số nguyên nhân không thể không ly hôn, dưới áp lực tâm lý lớn mới có biểu hiện của rối loạn lưỡng cực?
Ninh Uyển nhìn Hạ Tuấn Nghị, giọng nói nghiêm túc trịnh trọng: “Nếu như anh đồng ý, tôi có một cách có thể thử xem.”
Rõ ràng chỉ cần có một tia hy vọng, Hạ Tuấn Nghị đều muốn cứu vãn người vợ của mình, đến khi anh ta kiên nhẫn nghe hết cách của Ninh Uyển, mặc dù có chút do dự, nhưng cuối cùng ôm suy nghĩ còn nước còn tát, vẫn quyết định quyết đánh đến cùng thử lần cuối.
“Được, cũng coi như đây là cơ hội cuối cùng của tôi đi! Nếu như vậy còn không được, tôi liền từ bỏ.”
***
Một khi có được sự đồng ý của Hạ Tuấn Nghị, Ninh Uyển không muốn lãng phí một phút giây nào.
Văn phòng xã khu có một gian phòng để đồ, không có gì nổi bật, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý đến. Ninh Uyển để Hạ Tuấn Nghị trốn trong gian phòng để đồ đó, sau đó che kín cánh cửa của phòng đó.
Cô làm xong tất cả, mới nhìn Phó Tranh: “Vậy tôi chuẩn bị gọi điện thoại, hiện giờ anh có thể ra ngoài rồi.”
Phó Tranh gật đầu đi ra ngoài cửa: “Được, tôi sẽ chú ý thời gian, đến lúc đó mới đi vào.”
Ba người sắp xếp ổn thỏa, Ninh Uyển mới hít sâu một hơi gọi điện thoại: “Cô Đào? Xin chào, tôi là Ninh Uyển. Về vụ án của Đa Đa, chỗ chúng tôi đã tìm ra một số bằng chứng chi tiết mới, vụ án này có thể liên quan đến Hạ Tuấn Nghị, bởi vì cô cũng là đương sự của vụ án này, cảm thấy có vài chuyện cô cần phải biết. Chứng cứ gì sao? Xin lỗi, sự việc khá phức tạp, cũng có rất nhiều chứng cứ, không tiện nói qua điện thoại. Nếu cô tiện có thể trực tiếp đến văn phòng chỗ chúng tôi không?”
Quả nhiên là vậy, chỉ cần nhắc đến Hạ Tuấn Nghị, Đào Hạnh gần như vội vàng cúp điện thoại tức tốc chạy tới, mà để tránh cô ta lại dẫn chó theo, Ninh Uyển đặc biệt căn dặn văn phòng xã khu không thể đem theo chó, để tránh Đa Đa vừa đến đã ngửi thấy mùi Hạ Tuấn Nghị trong phòng để đồ đột ngột sủa và làm lộ người trong đó.
“Luật sư Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng của tôi không thể nào làm chuyện này, anh ấy không thể làm hại Đa Đa! Anh ấy là một người tốt, tôi đã quen biết kết hôn với anh ấy lâu như vậy, anh ấy chưa từng giận dữ với tôi, tính cách tốt là người ôn hòa...”
Ninh Uyển còn chưa nói câu nào, Đào Hạnh đã bác bỏ, bảo vệ Hạ Tuấn Nghị như đổ đậu, tâm trạng gấp rút, thậm chí cô ta còn không ý thức được cô ta vô thức gọi “chồng tôi” khi nhắc đến Hạ Tuấn Nghị.
“Chuyện chó rơi từ trên cao không liên quan đến anh ấy, hôm đó chỉ là đúng lúc anh ấy đi ngang qua...”
Đương nhiên Ninh Uyển diễn kịch phải diễn đạt, cô nghiêm mặt đanh giọng: “Trong lòng cô có lẽ đã nhận ra, không thừa nhận thì thôi, nhưng chúng tôi đã nhận được một video tình cờ được quay bởi một nhà dân khác trong tiểu khu, trong video Hạ Tuấn Nghị ở tầng thượng tòa nhà, hơn nữa Hạ Tuấn Nghị còn...”
Đào Hạnh đương nhiên muốn tiếp tục nói đỡ cho Hạ Tuấn Nghị, Ninh Uyển lặng lẽ liếc nhìn điện thoại, thời gian sắp đến...
“Rầm” một tiếng, truyền đến tiếng động cánh cửa bị dùng lực đẩy ra, sắc mặt Phó Tranh khó coi đứng ở cửa, anh thở gấp gáp...
“Ninh Uyển, tình hình Trần Thước không xong rồi.” Giọng của anh nghiêm nghị kèm theo một áp lực, “Nói là đột nhiên cậu ấy xuất huyết nội sọ, hiện giờ rơi vào hôn mê, đã cấp cứu rồi, xem ra lần trước bị đập trúng đã làm tổn thương đến nhưng bộ phận khác.”
Ninh Uyển lập tức đứng dậy, ngay cả cốc nước đang cầm trong tay cũng làm đổ, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ hốt hoảng: “Sao cơ… Không phải nói chỉ là ngoại thương thôi sao? Sao đột nhiên lại thành thế này?”
“Đã thông báo với bố mẹ cậu ấy, thông báo bệnh nguy kịch đã được đưa ra, bác sĩ nói có thể sắp không qua khỏi...”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc như đông cứng lại, Đào Hạnh vừa nghe tình hình của Trần Thước, lập tức mặt trắng bệch, cô ta không ngốc, biết nếu Trần Thước chỉ bị ngoại thương, thì hung thủ ném con chó dù thế nào cũng chỉ chịu trách nhiệm xâm quyền, gánh vác trách nhiệm bồi thường dân sự là được, nhưng một khi Trần Thước tử vong hoặc thương nặng, vậy tính chất vụ án hoàn toàn thay đổi...
Cũng là lúc này, Phó Tranh nhìn Ninh Uyển nói: “Nếu Trần Thước thật sự xảy ra chuyện, vậy vụ án này là vụ án hình sự. Nếu trước đây Trần Thước chỉ bị gãy xương, giám định thương tích nhiều nhất chỉ là thương tích nhẹ, cho nên người ném chó không phải là tội phạm, nhưng hiện giờ tình hình Trần Thước nguy kịch, vậy đây không đơn giản là một vụ án xâm quyền vật rơi từ trên cao, đó là tội hình sự sơ suất gây ra thương tích nghiêm trọng hoặc thậm chí tử vong.”
Vẻ mặt Phó Tranh nghiêm nghị, giống như rất áp bức, giọng nói trầm thức ánh mắt đầy ép buộc, nếu không phải Ninh Uyển biết đang diễn kịch, e rằng còn tin là thật.
Anh vừa nói xong, Đào Hạnh sợ đến mức đơ như khúc gỗ, cô ta nói hơi lộn xộn: “Vậy, vậy phải làm sao?”
“Làm thế nào? Đương nhiên là chuyển cho viện kiểm sát truy tố rồi, Hạ Tuấn Nghị đã vi phạm luật hình sự!”
“Nhưng anh ấy sẽ không làm như vậy... Anh ấy thích trẻ con còn có động vật nhỏ nữa...”
“Lừa mình dối người có tác dụng không?” Ninh Uyển từng bước ép bức, “Khi nãy tôi vẫn chưa nói xong, tự Hạ Tuấn Nghị đã thừa nhận ném chó, cũng đã thú nhận với chúng tôi...”
Dưới ánh mắt khó tin của Đào Hạnh, Ninh Uyển nói ngắn gọn nhưng tập trung vào lý do thực sự khiến Hạ Tuấn Nghị kích động ném con chó.
“Không cần biết anh ta có cảm xúc hay nỗi khổ gì, anh ta ném chó đương nhiên là không đúng, cho nên thậm chí không dám đối diện với cô và thú nhận, nhưng tôi nghĩ dù với tư cách vợ hợp pháp hiện tại của Hạ Tuấn Nghị hay là chủ nhân của Đa Đa, cô đều có tư cách biết chân tướng.”
Tâm trạng của Đào Hạnh vốn đã căng thẳng đến cực điểm, sự xuất hiện đột ngột của Phó Tranh mang theo tin tức Trần Thước nguy kịch khiến Đào Hạnh không kịp trở tay, giờ đây lại nghe Ninh Uyển giải thích lý do anh ta ném chó, lớp ngụy trang của cô ta cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn...
“Sao anh ấy lại ngốc như thế? Tôi muốn ly hôn với anh ấy hoàn toàn là vì tốt cho anh ấy, loại người như tôi có gì tốt để níu giữ chứ?”
Lúc này Đào Hạnh mặt đầy nước mắt: “Chúng tôi kết hôn nhiều năm, anh ấy thích trẻ con, vẫn luôn muốn có một đứa con, kết quả chuẩn bị nhiều năm vẫn không có con, hôm đó đột nhiên tôi cũng hiếu kỳ đến bệnh viện kiểm tra, kết quả tôi bị suy buồng trứng sớm, cả đời này đều không thể mang thai.”
Thì ra là như vậy!
“Nhưng sao cô không nói thẳng với anh ấy? Hạ Tuấn Nghị yêu cô như vậy, có lẽ so với con cái, cô càng quan trọng hơn.”
“Phải, tôi biết tôi nói ra, anh ấy nhất định sẽ không rời xa tôi, nhưng tôi không muốn như vậy. Anh ấy quá tốt, chính vì như vậy tôi không hy vọng anh ấy cả đời phải hối hận, cũng không hy vọng anh ấy vì tôi mà ầm ĩ chấm dứt với cha mẹ, hai ông bà chắc chắn không thể chấp nhận cả đời này không có cháu, cho nên tôi không thể nói với anh ấy, tôi thà cứ như vậy mà mà rời xa anh ấy, khiến anh ấy hận tôi cũng được, hận rồi mới có thể quên, quên rồi mới có thể bắt đầu lại cuộc sống.”
“Người ngốc không phải là anh mà chính là em đó!”
Hạ Tuấn Nghị mở cửa phòng để đồ, cũng đầm đìa nước mắt như vậy: “Em mới ngốc, kết hôn nhất định phải có con sao? Có con rất tốt, nhưng thực ra nuôi cũng rất khổ, còn chiếm thời gian, giờ anh đổi ý rồi, cảm thấy người phải sống vì bản thân mới tốt, không sinh con cũng rất tốt, còn về bố mẹ anh, em lo bọn họ làm gì? Anh cũng là người bằng này tuổi rồi, lẽ nào còn nghe lời bố mẹ? Đây là cuộc sống của anh, do anh tự quyết định!”
...
Sự việc đến mức này, đã không cần Ninh Uyển và Phó Tranh nữa. Hai người ngầm hiểu ý rời khỏi phòng, lúc Ninh Uyển rời đi còn vui lòng giúp Đào Hạnh và Hạ Tuấn Nghị đóng cửa cửa lại.
Họ sẽ có đủ thời gian và không gian trao đổi và giải thích rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, cũng sẽ giải quyết tất cả các vấn đề tiếp theo một cách hoàn hảo và toàn diện.
Mà một khi Đào Hạnh và Hạ Tuấn Nghị sửa xong và quay lại ngôi biệt thự, Đa Đa sẽ không cần phải sống trong căn hộ nhỏ ở Duyệt Lan nữa, vấn đề Ngô Liệt sợ chó có thể giải quyết dễ dàng.
Rời khỏi văn phòng, cuối cùng Ninh Uyển cũng thờ phào, bên ngoài lúc này ánh mắt trời chói chang, giống như tâm trạng của Ninh Uyển lúc này.
Đương nhiên Trần Thước chẳng có vấn đề gì, anh ta hồi phục rất tốt, ngày kia liền có thể xuất viện, tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là kịch bản mà Ninh Uyển nghĩ ra mà thôi.
Chỉ là khi trình bày phương án của mình với Phó Tranh và Hạ Tuấn Nghị, Ninh Uyển nghĩ rằng Phó Tranh có lẽ sẽ phản đối. Bởi vì vụ con chó rơi thực ra đã có thể đủ kết án, mọi thứ mà cô làm hiện tại hoàn toàn là thừa thãi, nhưng Phó Tranh không như vậy. Anh lắng nghe một cách chăm chú cả quá trình, cuối cùng cũng rất phối hợp chuẩn bị hoàn thành công việc thuộc anh trong kế hoạch này.
Làm việc nhóm không phải lúc nào cũng thống nhất và ăn ý với nhau, trên đời không có hai cái lá giống nhau, cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau về suy nghĩ và tam quan. Có ý kiến hoặc tranh chấp về kế hoạch công việc là có thể xảy ra, nhưng Ninh Uyển chưa từng ngờ Phó Tranh đã toàn lực phối hợp cùng cô, mà Ninh Uyển rõ ràng mới kết thúc một vụ án suýt sai lầm.
“Tuy tôi là luật sư hướng dẫn của anh, nhưng nếu như lúc tôi xử lý án đã dùng cách anh không thể chấp nhận, hoặc làm theo suy nghĩ anh không tán đồng, anh không cần phải nhẫn nhịn vì để ý thể diện của cấp dưới, làm luật sư quan trọng nhất phải có khả năng tư duy độc lập, sau này nếu có ý kiến bất đồng, thậm chí không muốn tham gia vụ án nào, đều có thể trực tiếp nói với tôi.”
Ninh Uyển nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên có vài lời nói với Phó Tranh, cô không hy vọng khiến Phó Tranh cảm thấy vì mới từ chối lời tỏ tình của cô, sợ rằng bị trả thù cô trút giận trong công việc nên mới trở nên thận trọng, chỉ có thể phối hợp những chuyện anh ấy không muốn làm.
Ninh Uyển cảm thấy rằng thái độ của mình nên được nói rõ, cô khéo léo nói: “Anh có thể yên tâm, tôi hoàn toàn tôn trọng những yêu cầu hợp lý trong công việc của anh, tuyệt đối sẽ không mang theo cảm xúc của mình. Tôi biết tôi đã làm chuyện thừa thãi trong vụ án của Hạ Tuấn Nghị, những chuyện khi nãy dường như không cần thiết, lần sau nếu anh không muốn tham gia hoàn toàn có thể trực tiếp nói với tôi, không cần phải không dám mở lời...”
“Tôi không hề không muốn tham gia.” Phó Tranh ngắt lời cô và nhìn Ninh uyển, “Tôi không nói gì là vì tôi không có ý kiến đối với quyết định của em.”
“Anh thật sự ủng hộ tôi làm như vậy?”
Trong vụ của Thư Ninh, Thái Trân, nếu không phải may mắn biến nguy thành an, một bên khiến đương sự hủy bỏ khiếu nại, một bên bởi vì có sự can thiệp của đại Par trừng phạt Kim Kiến Hoa, thì những hành động thừa thãi của Ninh Uyển có lẽ thật sự không những ảnh hưởng đến tiền đồ sự nghiệp của mình mà còn ảnh hưởng đến Phó Tranh. Người bình thường sẽ luôn tìm lợi tránh hại, không muốn mạo hiểm vì những chuyện không cần thiết là điều rất bình thường.
Thế nhưng Phó Tranh lại cho Ninh Uyển một câu trả lời khẳng định, anh nhìn Ninh Uyển bằng đôi mắt sáng, giọng nói ấm áp: “Tôi thật sự ủng hộ em làm như vậy.”
Phó Tranh ngừng lại và cúi đầu: “Nhưng tôi cũng có lúc thực sự hy vọng em không làm bất cứ điều gì khác hơn lại kết thúc vụ án.”
Rõ ràng Ninh Uyển đã yêu cầu Phó Tranh thẳng thắn, cũng cổ vũ anh có thể nói ra ý kiến của mình, thế nhưng nghe Phó Tranh nói như vậy, trong lòng Ninh Uyển cảm thấy có chút khó chịu khó miêu tả. Cô không nhịn được rời ánh mắt, không muốn Phó Tranh ngượng ngùng, vì thế nói bằng giọng giả vờ tự ti: “Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình hơi quá nhiệt tình và lo chuyện bao đồng...”
“Không đâu.” Phó Tranh mím môi, “Em có thể kiên trì ở xã khu, có thể làm tốt công việc luật sư xã khu, nói ở mức độ cao là em dễ đồng cảm, cũng chính vì thế mà em cũng sẽ rất nhiệt tình với những việc không phải của mình, sẽ chủ động can thiệp, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy đây là quá nhiệt tình và lo chuyện bao đồng...”
Giọng điệu Phó Tranh nghiêm túc: “Tôi chưa từng cảm thấy như vậy không tốt.”
“Nhiều khi tình cảm nhân văn hay tính nhân văn thường nằm ở những điều bình thường mà người thường tưởng như là thừa thãi, giống như trong “Danh sách của Schindler” vậy, Schindler là một người Đức, khi Đức quốc xã hãm hại người Do Thái hoàn toàn có thể bơ đi, ông ấy có thể không cần làm gì, nhưng ông ấy đã làm, thậm chí còn hy sinh rất nhiều vì làm chuyện này. Trong mắt nhiều người điều này có thể rất ngu ngốc, hoàn toàn không phải hành vi tự lợi, nhưng loài người có thể coi là loài người, có lẽ nhiều khi do có những người làm những chuyện “ngốc” như vậy.”
Phó Tranh nhìn Ninh Uyển dịu dàng: “Sự nhiệt tình của em, còn những việc thừa thãi trong mắt em, trước giờ chưa bao giờ là thừa, cũng không vượt quá, cũng không nóng nảy, cũng không tự lợi, đôi khi còn mang đến phiền phức cho em, nhưng lại rất quan trọng với thế giới này.”
Ninh Uyển gần như ngay lập tức bắt đầu phản bác trong sự ngượng ngùng: “Không, tôi không thể nào so sánh với hành động của Schindler, những chuyện tôi làm quá nhỏ bé.”
“Nhưng trước giờ cái nhỏ cái bình thường luôn tạo ra cái vĩ đại. Công việc luật sư xã khu rất nhỏ rất nhỏ, các vụ án có thể thúc đẩy vô cùng nhỏ bé đối với cả xã khu, nhưng mỗi lần công việc “thừa thãi” của em đều có thể thay đổi cả cuộc đời một người.” Phó Tranh cười với Ninh Uyển, “Tôi nhớ rất kỹ, đây chẳng phải là lời em nói với tôi sao.”
“Vậy tại sao anh hy vọng tôi đừng làm những chuyện ngoài kết thúc vụ án?”
Câu hỏi này của Ninh Uyển, Phó Tranh rời ánh mắt có chút không tự nhiên, “Đôi khi tôi hy vọng em đừng làm những chuyện ngoài kết thúc vụ án, hoàn toàn không phải xuất phát từ ý kiến với tính cách của em, tôi không có ý kiến gì về tính cách của em cả, tôi hy vọng như vậy chỉ là từ ý kiến cá nhân mà thôi.”
Lời của Phó Tranh khiến cô mù mờ: “Hả?”
Lúc này Phó Tranh không chỉ rời ánh mắt, mà thậm chí còn hơi quay mặt đi, giống như lảng tránh ánh mắt của Ninh Uyển, thế nhưng giọng anh rất nghiêm túc: “Sự đồng cảm là một khả năng rất đáng quý, đối với những người bị tổn thương hoặc gặp khó khăn, chính vì em có sự đồng cảm, mới có thể vươn tay cứu giúp họ, mới có thể chủ động đi xử lý một vụ án như củ khoai nóng vứt vào tay, mới có thể đi làm những chuyện thừa thãi tốn công vô ích, cho nên nhiều khi đồng cảm là điều tốt với người khác.”
“Nhưng nó không hẳn là tốt với những người có sự đồng cảm mạnh mẽ.” Phó Tranh mím môi, nhẹ giọng nói, “Bởi vì đồng cảm sẽ chịu tổn thương.”
Anh cụp mắt xuống: “Tôi không hy vọng em chịu tổn thương.”
Trái tim Ninh Uyển đập càng dữ dội, thế nhưng cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, trong lòng cô dâng tràn một loại niềm vui thực sự trong sáng và tươi đẹp, thế nhưng cô cố gắng để bản thân không quá vui mừng, bởi vì lý trí nói cô biết Phó Tranh đã từ chối cô rồi, anh nói như vậy có lẽ chỉ vì để thể hiện sự thân thiện.
Chỉ là ngay cả khi đã cảnh cáo bản thân, trong lòng Ninh Uyển vẫn không nhịn được nổi sóng, thậm chí nội tâm còn có chút ai oán giận dỗi với Phó Tranh. Nếu đã từ chối cô, tại sao còn nói những lời mập mờ như vậy.
Để che giấu sự thất lễ của mình, Ninh Uyển rời ánh mắt, cô chuyển chủ đề một cách bối rối: “À, tôi nghĩ ra hôm nay anh đào có thời gian giảm giá. Thời gian không còn sớm nữa, tôi nhanh chóng đi mua đã.”
Lúc Ninh Uyển nói ra cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận không ngớt, cô đúng là hũ nào không mở chọn hũ đấy, chuyển chủ đề cái gì thế này? Kết quả sao lại chuyển tới chuyện anh đào chứ? Bản thân cô cho dù có thích ăn anh đào, cũng không thể luôn nhắc đến anh đào! Phó Tranh đã từ chối cô rồi, chắc chắn anh ấy không muốn nhắc đến anh đào nữa.
Cô sợ là Phó Tranh nghĩ mình nhắc đến anh đào tức đang ám chỉ gì đó, nhanh chóng muốn rời khỏi hiện trường.
Kết quả cô đã chú ý tránh nghi ngờ như vậy, vị đương sự khác là Phó Tranh lại hoàn toàn không nhận ra, anh còn nhìn Ninh Uyển cười nhẹ, đôi mắt đen sáng nhìn Ninh Uyển, nghiêm túc đến mức có vài ảo giác thâm tình: “Tôi đi cùng em, mua nhiều hoa quả lúc xách cũng rất nặng, tôi có thể giúp em xách về nhà.”
???
Người đàn ông này bị sao vậy?
Rõ ràng đã từ chối cô, bây giờ còn đưa ra tương tác mập mờ một cách bình tĩnh như vậy??? Không biết một người vừa bị từ chối như cô càng không dễ thoát ra sao?
Chuyện này thích hợp sao?
Ninh Uyển mím chặt môi nhìn Phó Tranh, muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, thế nhưng đối phương ngoài việc tiếp tục duy trì vẻ đẹp trai chết tiệt ra lại không có bất kỳ sơ hở nào, trông tự nhiên đến mức không có kẽ hở nào...
Ninh Uyển nhất thời vừa nghi ngờ vừa bối rối, chẳng lẽ trước giờ cô vẫn luôn xem nhẹ? Phó Tranh không những không phải một ngốc bạch ngọt, ngược lại còn là một cao thủ trà xanh bạch liên hoa?
Em rất tốt nhưng chúng ta không thích hợp, tôi chỉ coi em như người bạn.
Khoác vẻ ngoài ngốc bạch ngọt, làm ngơ trước lời tỏ tình của mình, vừa không đồng ý vừa không từ chối, sau đó treo cô như một lốp xe dự phòng??? Ỷ vào cô thích anh, như gần như xa vương vấn không dứt, không để cô triệt để thất vọng, luôn châm hy vọng vào thời khắc then chốt, khiến cô dễ dàng cho anh chút lợi lộc và chăm sóc trong công việc vì muốn lấy lòng anh?
Ninh Uyển cảm thấy đầu óc mình có chút loạn, nhưng vô thức cảm thấy loại chuyện tình cảm nhất định phải nắm quyền chủ động trong tay, phải ngăn chặn không bị người khác dắt mũi.
Cô quyết định tránh xa Phó Tranh, sau khi bình tĩnh suy nghĩ kĩ càng, vì thế rời ánh mắt từ chối khéo: “Không cần đâu, tôi tự đi là được, tôi chỉ chuẩn bị mua một ít, sẽ không nặng lắm đâu, anh bận cứ đi trước đi.”
Cuối cùng Phó Tranh dường như nghe không hiểu gợi ý của mình, anh bình tĩnh tự nhiên nói: “Cũng không phải chỉ là giúp em xách đồ, tôi vốn cũng muốn mua chút hoa quả.”
Anh nhìn Ninh Uyển, sau đó lại để lộ nụ cười “phạm quy”: “Không phải anh đào giảm giá sao? Đúng lúc đi mua một chút, anh đào em mua lần trước rất ngọt.”
Ồ....
Ra là thế...
Lần đầu tiên Ninh Uyển bị nụ cười của Phó Tranh làm cho choáng váng, nên cô không lập tức phản ứng, mãi đến khi cô thực sự đi mua anh đào với Phó Tranh, Phó Tranh giúp cô xách đưa cô về nhà, sau đó hai người tạm biệt nhau, đến khi cô một mình bình tĩnh lại, Ninh Uyển mới nhận ra có gì không đúng...
Anh đào cô mua cho Phó Tranh rất ngọt???
Cái thứ đó rõ ràng chua đến mức cô sắp rớt răng mà?
Có phải mới còn trẻ nụ vị giác của Phó Tranh đã hỏng không?
Đợi đã...
Ninh Uyển bỗng nghĩ đến một khả năng...
Liệu có phải Phó Tranh vốn không hề ăn anh đào của cô, liệu có phải anh vốn không về căn nhà ở xã khu Duyệt Lan? Vì thế vốn không nhìn thấy hình trái tim cô dùng anh đào xếp ra? Vì thế anh vốn không biết lời ám chỉ của mình với anh, do đó điệu bộ hiện giờ mới trông giống trà xanh bạch liên hoa?
Nhưng tại sao anh phải lừa cô đã ăn anh đào? Dựa theo dáng vẻ không biết tình hình của anh, e rằng mấy ngày nay liên tiếp chưa từng về nhà, vậy anh ở đâu?
Trong lòng cô hiện ra một đống dấu hỏi, lúc này cảm thấy Phó Tranh càng nhìn càng cảm thấy đáng nghi.
Chỉ là đồng thời, trái tim Ninh Uyển đã hoàn toàn nảy lên vì vui sướng một cách lén lút muộn màng...
Khả năng cao Phó Tranh hoàn toàn không ăn anh đào và hoàn toàn không thấy trái tim anh đào, vậy có phải anh không từ chối cô?
Cuối cùng cô vẫn chưa nguội lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.