Chương 7: Giải Lạc Tam Thu (1)
Thị Bất Tồn Tại Đích
21/09/2021
Edit: Cây Nấm Nhỏ
__________________
Chương 7: Giải Lạc Tam Thu (1)
Từ trên xuống dưới của học viện Ẩn Sơn tầm mấy ngàn người, ai cũng phải học kiếm pháp, bình thường dùng rất nhiều kiếm, học viện mở miệng khu phụ trách đúc kiếm gọi là Kiếm Lư.
Lúc này ở Kiếm Lư không nhiều người, lò đúc cũng chỉ mở vài cái, ngẫu nhiên có thể thấy mấy người canh lửa ngồi phạt gió.
Hiện giờ trời đã vào đông, có người của Kiếm Lư đốt lửa, không khí cũng ấm áp hơn chút.
Người dẫn đường rời đi, Sở Yến và Mục Ni đi thẳng vào trong Kiếm Lư.
Liễu Tĩnh Thủy đã chờ bên trong từ sớm, đang ngồi cạnh bàn, ở trên có vài khuôn đúc.
"Ta đến rồi."
Sở Yến tới trước mặt y, đặt vòng cổ xuống.
Liễu Tĩnh Thủy nhận vòng cổ, nhìn thoáng qua người kia, giọng mang ý cười: "Mới có một lát, sao lại thay đồ nữa rồi?"
Sở Yến giật mình, đến nơi như Kiếm Lư, mặc đồ quá phiền phức không tốt, lát nữa còn phải đánh nhau một trận với Liễu Tĩnh Thủy, phải thay một bộ nhẹ nhàng hơn rồi.
Thuận tiện đổi luôn bộ trang sức khác, hình thức đơn giản hơn, mấy cái vướng víu tay chân thì cất hết.
"Ta muốn đánh với ngươi một trận."
Sở Yến nói xong ngồi xuống cạnh y: "Đừng nói ngươi quên nha."
"Không quên."
Liễu Tĩnh Thủy cúi đầu nhìn chăm chú vào vòng cổ, lấy công cụ ra đối chiếu mấy cơ quan nhỏ, bắt đầu sửa chữa.
Cơ quan kia rất nhỏ, có lẽ tốn không ít thời gian, cơ mà dù sao cũng là cơ quan trang sức bình thường, chỉ cần chút kỹ xảo, xem qua một chút sẽ hiểu được cơ cấu ra sao, không khó nhưng cần chút thời gian.
Liễu Tĩnh Thủy giống như đã chuẩn bị từ trước, sửa lại khuôn đúc bên này một tí, nấu vàng chảy ra, đổ vào bên trong, không bao lâu đã sửa xong cơ quan, đặt vòng cổ lại nguyên vẹn giao cho Sở Yến.
Sở Yến mừng như được mùa, cầm vòng cổ kiểm tra vài lần, sau đó đeo lên, nói với y: "Cám ơn ngươi."
"Vốn dĩ là do ta làm hư vật yêu thích của ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy đứng dậy: "Thực sự muốn đánh một trận với ta?"
Sở Yến gật đầu: "Đương nhiên."
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Vậy ra khoảng đất trống sau Kiếm Lư đi."
Sở Yến đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Người làm chứng... có Mục Ni này. Hay là ngươi tìm người của ngươi lại đi?"
Liễu Tĩnh Thủy thản nhiên nói: "Không cần, mời."
Ra khỏi Kiếm Lư, bên ngoài là mùa đông, khoảng không trắng toát mịt mù.
Sở Yến thấy y hành lễ với mình, cũng đưa tay ra trước ngực, hơi khom lưng, sau đó phi thân ra sau, cách y một khoảng tương đối xa, nói: "Mục Ni."
Mục Ni gật đầu, nhìn Liễu Tĩnh Thủy, lấy một cái chuông ra: "Ta lắc chuông thì bắt đầu."
Hai người cùng đáp, Mục Ni hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc chuông.
Một tiếng chuông, bắt đầu trận chiến.
Liễu Tĩnh Thủy khoanh tay, chuông vừa vang lập tức phóng một chưởng ra.
Liễu Tĩnh Thủy không dùng vũ khí, Sở Yến cũng không rút đao, phi thân lên đón một chưởng của y.
Lực đạo chạm vào nhau, không trung vang lên một tiếng 'ầm', lực lượng bùng nổ.
Thân hình Sở Yến như tia chớp chợt lóe chợt mất, tránh né phản lực, âm thầm vận công, trả lại một chưởng.
Thân thể Liễu Tĩnh Thủy đột nhiên bay lên, trên không đánh xuống một chưởng, thân thủ Sở Yến nhanh nhẹn, nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, chưởng kia đánh xuống đất phát ra tiếng vang ầm ầm, đất đá bay tứ tung.
Một chưởng này mà trúng vào xác thịt, rất có thể đánh tới xương cốt vỡ vụn.
Người có được thực lực cỡ này Sở Yến gặp nhiều, cũng không ngạc nhiên, chỉ nhanh chóng hưng phấn.
Sở Yến mượn lực trên cành cây bay lên, chớp mắt đã bay tới trước mặt Liễu Tĩnh Thủy, nhấc chân lên tung cước.
Liễu Tĩnh Thủy làm sao cho hắn toại nguyện, y như rồng bay, uyển chuyển di chuyển ra sau lưng Sở Yến, tay vận lực, một chưởng đánh ra như vạn quân xuất trận.
Phản ứng của Sở Yến cũng không chậm, trở tay tiếp được một chưởng, vận khí khinh công bay đi thật xa.
Liễu Tĩnh Thủy không cho hắn cơ hội trốn, sức mạnh như xiềng xích trói cả người hắn lại, bước chân Sở Yến chậm dần, hắn thấy người tê rần, hơi thở chậm nhịp, vậy mà không dùng sức được.
Liễu Tĩnh Thủy có một tuyệt chiêu gọi là 'Dương Liễu Triển Mi'(dương liễu nhướng mày chỉ sự vui sướng), lực đạo nhẹ nhàng như gió xuân khẽ thổi, nhưng lại có một áp lực vô hình khiến cho người trúng chiêu chịu một lực áp đảo cực lớn, sức mạnh toàn thân không thể thi triển như thường.
Đây là chiêu thức trong Vu Phong kiếm pháp do Phong tiên sinh tự mình sáng chế ra.
Vu Phong kiếm pháp, tinh diệu ở 'phong' (gió).
Gió có thể thong thả nhẹ nhàng, có thể nhanh như chớp, có thể dịu dàng, có thể mạnh mẽ, có thể 'giải lạc tam thu diệp, năng khai nhị nguyệt hoa'. (*Làm cho lá cây rụng trong ba tháng thu, Làm cho hoa tháng hai nở.)
Một kiếm thức này của Liễu Tĩnh Thủy tuy là kiếm pháp nhưng lại có đao ý, làm cho chiêu thức càng có lực sát thương, thế công càng mạnh.
Sở Yến bị cưỡng chế càng cảm nhận rõ sức mạnh tựa đao, giống như sắp tới sẽ chém vào người mình.
Nội lực Sở Yến thâm hậu, quanh thân dòng khí vận chuyển, thoáng chốc đã phá tan giam cầm, một chưởng sắc bén như đao đáp trả.
Một chưởng này nhiều hơn vài phần sắc bén, nhanh mạnh, nóng cháy như lửa.
Giải Ưu bên hông Liễu Tĩnh Thủy vẫn chưa dụng tới nhưng đao ý đã ra khỏi vỏ.
Một chiêu 'Phong Đao Trúc Ảnh' (Gió thổi bóng trúc) lao ra, thân ảnh y rực rỡ chói mắt, Sở Yến nhìn không rõ đâu mới là người thật, lúc ra tay cũng hụt nhiều lần, thế công suy giảm.
Sau 'Dương Liễu Triển Mi' lại thêm 'Giải Lạc Tam Thu'.
Khí đao mạnh mẽ, lực đạo kinh người, cả người Sở Yến bị trói lại, một lực lượng mạnh nhưng mềm mại dày đặc bao vay hắn, tản ra bên tai.
Trong lúc nhất thời hắn bị quản chế, không thể nhúc nhích.
Khí đao lạnh thấu xương, vừa là một vũ khí sắc bén lợi hại, lại như là một tấm lưới vô hình khiến người không lối thoát.
Thời gian và không gian nhưng đọng lại, Sở Yến không thể ra tay, không thể tránh né, chỉ có thể tùy ý để đao khí chém về phía mình.
Đao khí sượt qua vành tai, tóc mai bị gió thổi bay lên.
Không hề đau đớn như dự định, thậm chí còn không hề tổn hại đến một sợi tóc của hắn.
Một đao kia tựa một lãng tử phong lưu thủ thỉ bên tai mỹ nhân tuyệt trần, lời nói nhỏ nhẹ lại dịu dàng đáp xuống bông tai trên tai mỹ nhân.
Hai bên tai Sở Yến có đeo bông tai, làm bằng vàng khảm bảo thạch, sặc sỡ đẹp mắc, hệt ánh mắt của chim khổng tước.
Đao khí đột nhiên biến mất!
Giống như vừa mới giật mình khỏi một giấc một dài, Sở Yến hoàn hồn, con ngươi chuyển động.
Một bông tai của hắn bị đao khí gở xuống, rơi tọt xuống dưới.
Sở Yến kinh ngạc, đao kia phóng tới với khí thế như dời non lấp biển rồi bỗng nhiên mềm mại cuối cùng lại đánh rớt bông tai của mình?
Hoàn toàn không đụng tới một cọng lông nào của hắn, chỉ đơn giản là đánh rơi bông tai.
Sở Yến theo bản năng xoa xoa vành tai, cái móc trên đó cũng không còn.
Không có móc đại biểu cho việc đao khí không phải chặt đứt bông tai mà tháo xuống hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Cũng giống như bình thường hắn ngồi trong phòng dùng tay gỡ xuống vậy, cẩn thận từng chút.
Phải thật cẩn thận mới không làm đau tai, vậy mà bông tai bị tháo xuống khi nãy hắn lại không có chút cảm giác nào.
Phải phóng đao tài tình cỡ nào mới có thể làm được như vậy.
Sở Yến biết, khoảnh khắc bông tai bị đánh rớt, hắn đã bại.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc.
Hắn còn chưa dùng tuyệt chiêu võ học của Hoán Hỏa cung, mới cào được mấy chưởng chứ, ba mươi chưa phải là tết mà.
Ý định trong lòng nhanh chóng thay đổi, tay xuất lực xuống hướng bông tai, bông tai bay lên, hắn dùng nội lực thúc giục, bông tai lập tức bay về phía Liễu Tĩnh Thủy.
Chỉ là một cái bông tai, cho dù là có nội lực chống đỡ, cũng không tạo ra được uy hiếp gì.
Ít nhất, trước mặt Liễu Tĩnh Thủy là không có.
Cái bông tai này chỉ là muốn tranh thủ một cơ hội thở một cái trước Liễu Tĩnh Thủy mà thôi.
'Keng' một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên, tia lửa tóe ra, loan đao bên hông Sở Yến ra vỏ.
"Lấy đao của ngươi ra."
Một câu này của Sở Yến còn kèm theo giọng điệu giận thẹn, đao trong tay chợt lóe, phát ra tiếng kêu như rồng gầm.
Mà bông tai kia đã lọt vào lòng bàn tay Liễu Tĩnh Thủy.
Liễu Tĩnh Thủy cười nhạt, y thấy hắn ra chiêu đầy tự tin, kiêu ngạo nhưng không thiếu khí phách, chỉ hòng chọc ghẹo tí thôi... không ngờ lại chọc giận người ta rồi.
Loan đao trong Sở Yến thẳng thừng đâm tới, thân đao đi trước, người theo phía sau, bỗng nhiên chớp nhoáng, làm cho người ta không biết đao này đi đâu.
Ngập trời là hình ảnh bóng đao bay tới chỗ y, Liễu Tĩnh Thủy không nhanh không chậm huy đao, đao khí ngưng tụ, đánh trúng bóng mờ của loan đao. Một âm thanh bén nhọn vang lên do đao khí va chạm, chấn động một vùng.
Tay Sở Yến nặng trịch, thân đao bị một lực lớn đánh phải lùi về sau.
Sở Yến cậy mạnh, đón nhận lực lượng kia, bả đao đẩy về trước, Liễu Tĩnh Thủy không nghĩ tới hắn sẽ đón đao khí của mình, chỉ có thể tạm thời lùi lại.
Một bước lùi này, Sở Yến vội vàng đuổi theo, ánh sáng tụ lại trên lưỡi đao, thế đao dày đặc như mưa tuôn, Liễu Tĩnh Thủy không thể không chuyển công thành thủ.
Khoảnh khắc đó kéo dài chừng mười chiêu, mũi đao Sở Yến lộ rõ sắc bén, mà Liễu Tĩnh Thủy vẫn chưa rút đao.
Mục Ni nhíu mày nhìn hai người giữa sân, Liễu Tĩnh Thủy rõ ràng chưa dùng hết mười phần công lực, mà thiếu chủ lại xuất chiêu tàn nhẫn, Liễu Tĩnh Thủy tay không đánh lại, trong tay thiếu cung chủ lại là loan đao sáng lạnh...
Vậy mà đánh tới hiện tại vẫn như cũ, không phân thắng bại, nếu Giải Ưu của Liễu Tĩnh Thủy rời vỏ, thiếu cung chủ chỉ sợ không có cửa thắng.
Thiếu cung chủ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã là cao thủ nhất đẳng của Hoán Hỏa cung, nội công không hề thua kém một vị trưởng lão nào.
Trước kia hẹn chiến với võ lâm Trung Nguyên, những người ứng chiến có mấy ai là người tầm thường đâu, nhưng đều bị hắn đả bại.
Lần này đánh với Liễu Tĩnh Thủy, thiếu cung chủ lại kém rất nhiều, cho dù Liễu Tĩnh Thủy không dùng đao, chỉ sợ cũng chỉ có ba bốn phần thắng.
Luận mặt ngộ học, thiếu cung chủ đã là thiên phú cực cao, chỉ là tuổi còn nhỏ... Liễu Tĩnh Thủy nhìn qua cũng không lớn hơn thiếu cung chủ bao nhiêu, vậy mà đã đạt tới cảnh giới như vậy.
Mục Ni vô cùng lo lắng, nhìn chằm chằm hai người giao đấu, ruột gan đã lộn nhào.
"Sao ngươi không rút đao?"
Sở Yến nhìn chằm chằm Liễu Tĩnh Thủy, tấn công càng mạnh mẽ.
Liễu Tĩnh Thủy không rút đao, đao khí trong tay lợi hại, đánh tới toàn thân bay lên. Đúng lúc này, thế đao của Sở Yến tới tấp làm động tác của y hơi chậm, một nhịp này thành công để đao của hắn xẹt tới bên hông.
Sở Yến cười lạnh, cầu hương bên hông Liễu Tĩnh Thủy nhẹ nhàng rơi xuống.
_________________________
Giải thích tên chương
風
解落三秋葉,
能開二月花。
過江千尺浪,
入竹萬竿斜。
Phong
Giải lạc tam thu diệp,
Năng khai nhị nguyệt hoa.
Quá giang thiên xích lãng,
Nhập trúc vạn can tà.
Dịch nghĩa
Làm cho lá cây rụng trong ba tháng thu,Làm cho hoa tháng hai nở.Làm cho sóng trên sông cao tới trăm thước,Thổi vào trúc làm cả vạn cây nằm rạp.
__________________
Chương 7: Giải Lạc Tam Thu (1)
Từ trên xuống dưới của học viện Ẩn Sơn tầm mấy ngàn người, ai cũng phải học kiếm pháp, bình thường dùng rất nhiều kiếm, học viện mở miệng khu phụ trách đúc kiếm gọi là Kiếm Lư.
Lúc này ở Kiếm Lư không nhiều người, lò đúc cũng chỉ mở vài cái, ngẫu nhiên có thể thấy mấy người canh lửa ngồi phạt gió.
Hiện giờ trời đã vào đông, có người của Kiếm Lư đốt lửa, không khí cũng ấm áp hơn chút.
Người dẫn đường rời đi, Sở Yến và Mục Ni đi thẳng vào trong Kiếm Lư.
Liễu Tĩnh Thủy đã chờ bên trong từ sớm, đang ngồi cạnh bàn, ở trên có vài khuôn đúc.
"Ta đến rồi."
Sở Yến tới trước mặt y, đặt vòng cổ xuống.
Liễu Tĩnh Thủy nhận vòng cổ, nhìn thoáng qua người kia, giọng mang ý cười: "Mới có một lát, sao lại thay đồ nữa rồi?"
Sở Yến giật mình, đến nơi như Kiếm Lư, mặc đồ quá phiền phức không tốt, lát nữa còn phải đánh nhau một trận với Liễu Tĩnh Thủy, phải thay một bộ nhẹ nhàng hơn rồi.
Thuận tiện đổi luôn bộ trang sức khác, hình thức đơn giản hơn, mấy cái vướng víu tay chân thì cất hết.
"Ta muốn đánh với ngươi một trận."
Sở Yến nói xong ngồi xuống cạnh y: "Đừng nói ngươi quên nha."
"Không quên."
Liễu Tĩnh Thủy cúi đầu nhìn chăm chú vào vòng cổ, lấy công cụ ra đối chiếu mấy cơ quan nhỏ, bắt đầu sửa chữa.
Cơ quan kia rất nhỏ, có lẽ tốn không ít thời gian, cơ mà dù sao cũng là cơ quan trang sức bình thường, chỉ cần chút kỹ xảo, xem qua một chút sẽ hiểu được cơ cấu ra sao, không khó nhưng cần chút thời gian.
Liễu Tĩnh Thủy giống như đã chuẩn bị từ trước, sửa lại khuôn đúc bên này một tí, nấu vàng chảy ra, đổ vào bên trong, không bao lâu đã sửa xong cơ quan, đặt vòng cổ lại nguyên vẹn giao cho Sở Yến.
Sở Yến mừng như được mùa, cầm vòng cổ kiểm tra vài lần, sau đó đeo lên, nói với y: "Cám ơn ngươi."
"Vốn dĩ là do ta làm hư vật yêu thích của ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy đứng dậy: "Thực sự muốn đánh một trận với ta?"
Sở Yến gật đầu: "Đương nhiên."
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Vậy ra khoảng đất trống sau Kiếm Lư đi."
Sở Yến đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Người làm chứng... có Mục Ni này. Hay là ngươi tìm người của ngươi lại đi?"
Liễu Tĩnh Thủy thản nhiên nói: "Không cần, mời."
Ra khỏi Kiếm Lư, bên ngoài là mùa đông, khoảng không trắng toát mịt mù.
Sở Yến thấy y hành lễ với mình, cũng đưa tay ra trước ngực, hơi khom lưng, sau đó phi thân ra sau, cách y một khoảng tương đối xa, nói: "Mục Ni."
Mục Ni gật đầu, nhìn Liễu Tĩnh Thủy, lấy một cái chuông ra: "Ta lắc chuông thì bắt đầu."
Hai người cùng đáp, Mục Ni hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc chuông.
Một tiếng chuông, bắt đầu trận chiến.
Liễu Tĩnh Thủy khoanh tay, chuông vừa vang lập tức phóng một chưởng ra.
Liễu Tĩnh Thủy không dùng vũ khí, Sở Yến cũng không rút đao, phi thân lên đón một chưởng của y.
Lực đạo chạm vào nhau, không trung vang lên một tiếng 'ầm', lực lượng bùng nổ.
Thân hình Sở Yến như tia chớp chợt lóe chợt mất, tránh né phản lực, âm thầm vận công, trả lại một chưởng.
Thân thể Liễu Tĩnh Thủy đột nhiên bay lên, trên không đánh xuống một chưởng, thân thủ Sở Yến nhanh nhẹn, nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, chưởng kia đánh xuống đất phát ra tiếng vang ầm ầm, đất đá bay tứ tung.
Một chưởng này mà trúng vào xác thịt, rất có thể đánh tới xương cốt vỡ vụn.
Người có được thực lực cỡ này Sở Yến gặp nhiều, cũng không ngạc nhiên, chỉ nhanh chóng hưng phấn.
Sở Yến mượn lực trên cành cây bay lên, chớp mắt đã bay tới trước mặt Liễu Tĩnh Thủy, nhấc chân lên tung cước.
Liễu Tĩnh Thủy làm sao cho hắn toại nguyện, y như rồng bay, uyển chuyển di chuyển ra sau lưng Sở Yến, tay vận lực, một chưởng đánh ra như vạn quân xuất trận.
Phản ứng của Sở Yến cũng không chậm, trở tay tiếp được một chưởng, vận khí khinh công bay đi thật xa.
Liễu Tĩnh Thủy không cho hắn cơ hội trốn, sức mạnh như xiềng xích trói cả người hắn lại, bước chân Sở Yến chậm dần, hắn thấy người tê rần, hơi thở chậm nhịp, vậy mà không dùng sức được.
Liễu Tĩnh Thủy có một tuyệt chiêu gọi là 'Dương Liễu Triển Mi'(dương liễu nhướng mày chỉ sự vui sướng), lực đạo nhẹ nhàng như gió xuân khẽ thổi, nhưng lại có một áp lực vô hình khiến cho người trúng chiêu chịu một lực áp đảo cực lớn, sức mạnh toàn thân không thể thi triển như thường.
Đây là chiêu thức trong Vu Phong kiếm pháp do Phong tiên sinh tự mình sáng chế ra.
Vu Phong kiếm pháp, tinh diệu ở 'phong' (gió).
Gió có thể thong thả nhẹ nhàng, có thể nhanh như chớp, có thể dịu dàng, có thể mạnh mẽ, có thể 'giải lạc tam thu diệp, năng khai nhị nguyệt hoa'. (*Làm cho lá cây rụng trong ba tháng thu, Làm cho hoa tháng hai nở.)
Một kiếm thức này của Liễu Tĩnh Thủy tuy là kiếm pháp nhưng lại có đao ý, làm cho chiêu thức càng có lực sát thương, thế công càng mạnh.
Sở Yến bị cưỡng chế càng cảm nhận rõ sức mạnh tựa đao, giống như sắp tới sẽ chém vào người mình.
Nội lực Sở Yến thâm hậu, quanh thân dòng khí vận chuyển, thoáng chốc đã phá tan giam cầm, một chưởng sắc bén như đao đáp trả.
Một chưởng này nhiều hơn vài phần sắc bén, nhanh mạnh, nóng cháy như lửa.
Giải Ưu bên hông Liễu Tĩnh Thủy vẫn chưa dụng tới nhưng đao ý đã ra khỏi vỏ.
Một chiêu 'Phong Đao Trúc Ảnh' (Gió thổi bóng trúc) lao ra, thân ảnh y rực rỡ chói mắt, Sở Yến nhìn không rõ đâu mới là người thật, lúc ra tay cũng hụt nhiều lần, thế công suy giảm.
Sau 'Dương Liễu Triển Mi' lại thêm 'Giải Lạc Tam Thu'.
Khí đao mạnh mẽ, lực đạo kinh người, cả người Sở Yến bị trói lại, một lực lượng mạnh nhưng mềm mại dày đặc bao vay hắn, tản ra bên tai.
Trong lúc nhất thời hắn bị quản chế, không thể nhúc nhích.
Khí đao lạnh thấu xương, vừa là một vũ khí sắc bén lợi hại, lại như là một tấm lưới vô hình khiến người không lối thoát.
Thời gian và không gian nhưng đọng lại, Sở Yến không thể ra tay, không thể tránh né, chỉ có thể tùy ý để đao khí chém về phía mình.
Đao khí sượt qua vành tai, tóc mai bị gió thổi bay lên.
Không hề đau đớn như dự định, thậm chí còn không hề tổn hại đến một sợi tóc của hắn.
Một đao kia tựa một lãng tử phong lưu thủ thỉ bên tai mỹ nhân tuyệt trần, lời nói nhỏ nhẹ lại dịu dàng đáp xuống bông tai trên tai mỹ nhân.
Hai bên tai Sở Yến có đeo bông tai, làm bằng vàng khảm bảo thạch, sặc sỡ đẹp mắc, hệt ánh mắt của chim khổng tước.
Đao khí đột nhiên biến mất!
Giống như vừa mới giật mình khỏi một giấc một dài, Sở Yến hoàn hồn, con ngươi chuyển động.
Một bông tai của hắn bị đao khí gở xuống, rơi tọt xuống dưới.
Sở Yến kinh ngạc, đao kia phóng tới với khí thế như dời non lấp biển rồi bỗng nhiên mềm mại cuối cùng lại đánh rớt bông tai của mình?
Hoàn toàn không đụng tới một cọng lông nào của hắn, chỉ đơn giản là đánh rơi bông tai.
Sở Yến theo bản năng xoa xoa vành tai, cái móc trên đó cũng không còn.
Không có móc đại biểu cho việc đao khí không phải chặt đứt bông tai mà tháo xuống hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Cũng giống như bình thường hắn ngồi trong phòng dùng tay gỡ xuống vậy, cẩn thận từng chút.
Phải thật cẩn thận mới không làm đau tai, vậy mà bông tai bị tháo xuống khi nãy hắn lại không có chút cảm giác nào.
Phải phóng đao tài tình cỡ nào mới có thể làm được như vậy.
Sở Yến biết, khoảnh khắc bông tai bị đánh rớt, hắn đã bại.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc.
Hắn còn chưa dùng tuyệt chiêu võ học của Hoán Hỏa cung, mới cào được mấy chưởng chứ, ba mươi chưa phải là tết mà.
Ý định trong lòng nhanh chóng thay đổi, tay xuất lực xuống hướng bông tai, bông tai bay lên, hắn dùng nội lực thúc giục, bông tai lập tức bay về phía Liễu Tĩnh Thủy.
Chỉ là một cái bông tai, cho dù là có nội lực chống đỡ, cũng không tạo ra được uy hiếp gì.
Ít nhất, trước mặt Liễu Tĩnh Thủy là không có.
Cái bông tai này chỉ là muốn tranh thủ một cơ hội thở một cái trước Liễu Tĩnh Thủy mà thôi.
'Keng' một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên, tia lửa tóe ra, loan đao bên hông Sở Yến ra vỏ.
"Lấy đao của ngươi ra."
Một câu này của Sở Yến còn kèm theo giọng điệu giận thẹn, đao trong tay chợt lóe, phát ra tiếng kêu như rồng gầm.
Mà bông tai kia đã lọt vào lòng bàn tay Liễu Tĩnh Thủy.
Liễu Tĩnh Thủy cười nhạt, y thấy hắn ra chiêu đầy tự tin, kiêu ngạo nhưng không thiếu khí phách, chỉ hòng chọc ghẹo tí thôi... không ngờ lại chọc giận người ta rồi.
Loan đao trong Sở Yến thẳng thừng đâm tới, thân đao đi trước, người theo phía sau, bỗng nhiên chớp nhoáng, làm cho người ta không biết đao này đi đâu.
Ngập trời là hình ảnh bóng đao bay tới chỗ y, Liễu Tĩnh Thủy không nhanh không chậm huy đao, đao khí ngưng tụ, đánh trúng bóng mờ của loan đao. Một âm thanh bén nhọn vang lên do đao khí va chạm, chấn động một vùng.
Tay Sở Yến nặng trịch, thân đao bị một lực lớn đánh phải lùi về sau.
Sở Yến cậy mạnh, đón nhận lực lượng kia, bả đao đẩy về trước, Liễu Tĩnh Thủy không nghĩ tới hắn sẽ đón đao khí của mình, chỉ có thể tạm thời lùi lại.
Một bước lùi này, Sở Yến vội vàng đuổi theo, ánh sáng tụ lại trên lưỡi đao, thế đao dày đặc như mưa tuôn, Liễu Tĩnh Thủy không thể không chuyển công thành thủ.
Khoảnh khắc đó kéo dài chừng mười chiêu, mũi đao Sở Yến lộ rõ sắc bén, mà Liễu Tĩnh Thủy vẫn chưa rút đao.
Mục Ni nhíu mày nhìn hai người giữa sân, Liễu Tĩnh Thủy rõ ràng chưa dùng hết mười phần công lực, mà thiếu chủ lại xuất chiêu tàn nhẫn, Liễu Tĩnh Thủy tay không đánh lại, trong tay thiếu cung chủ lại là loan đao sáng lạnh...
Vậy mà đánh tới hiện tại vẫn như cũ, không phân thắng bại, nếu Giải Ưu của Liễu Tĩnh Thủy rời vỏ, thiếu cung chủ chỉ sợ không có cửa thắng.
Thiếu cung chủ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã là cao thủ nhất đẳng của Hoán Hỏa cung, nội công không hề thua kém một vị trưởng lão nào.
Trước kia hẹn chiến với võ lâm Trung Nguyên, những người ứng chiến có mấy ai là người tầm thường đâu, nhưng đều bị hắn đả bại.
Lần này đánh với Liễu Tĩnh Thủy, thiếu cung chủ lại kém rất nhiều, cho dù Liễu Tĩnh Thủy không dùng đao, chỉ sợ cũng chỉ có ba bốn phần thắng.
Luận mặt ngộ học, thiếu cung chủ đã là thiên phú cực cao, chỉ là tuổi còn nhỏ... Liễu Tĩnh Thủy nhìn qua cũng không lớn hơn thiếu cung chủ bao nhiêu, vậy mà đã đạt tới cảnh giới như vậy.
Mục Ni vô cùng lo lắng, nhìn chằm chằm hai người giao đấu, ruột gan đã lộn nhào.
"Sao ngươi không rút đao?"
Sở Yến nhìn chằm chằm Liễu Tĩnh Thủy, tấn công càng mạnh mẽ.
Liễu Tĩnh Thủy không rút đao, đao khí trong tay lợi hại, đánh tới toàn thân bay lên. Đúng lúc này, thế đao của Sở Yến tới tấp làm động tác của y hơi chậm, một nhịp này thành công để đao của hắn xẹt tới bên hông.
Sở Yến cười lạnh, cầu hương bên hông Liễu Tĩnh Thủy nhẹ nhàng rơi xuống.
_________________________
Giải thích tên chương
風
解落三秋葉,
能開二月花。
過江千尺浪,
入竹萬竿斜。
Phong
Giải lạc tam thu diệp,
Năng khai nhị nguyệt hoa.
Quá giang thiên xích lãng,
Nhập trúc vạn can tà.
Dịch nghĩa
Làm cho lá cây rụng trong ba tháng thu,Làm cho hoa tháng hai nở.Làm cho sóng trên sông cao tới trăm thước,Thổi vào trúc làm cả vạn cây nằm rạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.