Quyển 4 - Chương 14: Âm – Dương Bồi Khí Đan
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Nguyệt dạ minh tiền nguyệt dạ quang
Thu phong như quyện ánh trăng vàng
Cao Sơn lưu thủy song phi nhạn
Thi nhân ngẫu cảnh dạ xốn xang…
Đêm mùa thu, như ảo như mơ, từng cơn gió nhẹ thoang thoảng mùi hương tỏa khắp cả phòng, Tiểu Nguyệt cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, không phải vì cảnh đẹp hữu tình ngoài kia mà chính vì bao hi vọng, hoài bảo của nó dường như đã vỡ vụn cả, nó cười khổ trong lòng.
Nguyên lai, cách đây 3 tháng, nó cùng mọi người ở Tĩnh Tâm Hồ luyện tu chân nội cảnh tầng 2, vốn dĩ từ khi nó thất bại tu vi ở tầng 1 vì luồng hàn khí kì dị kia, nó vốn hi vọng rằng khi tu luyện tầng 2 hấp thụ hàn khí, thì nó sẽ thập phần thuận lợi vì nội thể đã có sẵn luồng âm hàn dị khí. Mà nào có ngờ đâu, khi nó chiếu theo khẩu quyết của Hách sư huynh để tu luyện, khi vừa khu động gom tụ khí lực xung quanh nó lại, dĩ ý dẫn từ Bách Hội đi thẳng xuống Đan Điền thì vừa xông vào Bách Hội, lập tức có 1 luồng hỏa dương khí từ đâu ngùn ngụt ập tới, hút cả luồng âm hàn nó vừa gom được, tiêu tán đi mất.
1 tháng nay, suốt ngày suốt đêm, nó chăm chỉ tu luyện cả 2 tầng nội công, khi luyện tầng 1 thì hỏa hầu trong người bị luồng hàn khí ăn mất, còn khi luyện tầng 2 luồng hàn khí bên ngoài đưa vào lại bị 1 trận hỏa xung ở đâu đánh cho tiêu không còn 1 mảnh.
Đêm nay, nó thầm than cho số mệnh, tạo hóa của nó, nghĩ đến gia gia, nghĩ đến mối thù còn chưa biết ngày nào có thể trả, mắt nó ngấn lệ đã bao giờ.
- Tiểu Nguyệt, nam tử sao lại rơi lệ thế kia, ai bắt nạt đệ à, đệ nói ta nghe, ta ra mặt giúp đệ.
1 âm thanh nhẹ nhàng, quen thuộc vọng đến tai nó, Tiểu Nguyệt nhận ra người vừa nói, lập tức quẹt nước mắt.
- Ai nói ta khóc, chỉ là…chỉ là bị bụi nó rơi vào thôi. Chuyện của ta có liên quan gì huynh, huynh nào có quan tâm ta, hơn nửa năm qua, có ghé thăm ta lần nào đâu?
Tiểu Vũ cười khổ trong lòng, vội thanh minh.
- Tiểu Nguyệt đệ đệ à, ta nửa năm trước sau lần ấy đã đi tìm Lục Thảo Tinh sư thúc, sư thúc là người tu vi đệ nhất trong lĩnh vực liệu thương, luyện đan. Ta có trình bày cho thúc ấy nghe, thì được biết rằng có những trường hợp đặc biệt, người sinh ra đã có sẵn hoặc là âm khí vượng hoặc là dương khí vượng trong người. Ta nghĩ trong đệ vốn là âm khí quá thịnh nên án mất phần hỏa khí tu vi, ta nửa năm qua bôn ba khắp nơi tìm dược liệu tinh quí về cho sư thúc bào chế đan dược trị liệu cho đệ. Hôm nay vừa đúng hạn đơn dược xuất lò, ta liền mang đến ngay cho đệ, đệ không biết tâm ý ta, còn trách ta sao.
Tiểu Nguyệt bối rối, luống ca luống cuống, mặt nó đỏ cả lên, 1 chút phớt đỏ thôi cũng dễ dàng nhận thấy trên khuôn mặt lấp loáng dưới ánh trăng lúc này.
- Tiểu Vũ sư huynh, đệ…đệ xin..xin lỗi…vì đã…trách nhầm huynh.
Từng chữ từng chữ một thoát ra khỏi miệng nó, giọng run run, lúc này mặt trong càng đỏ ửng hơn nữa, chợt Tiểu Vũ phì cười, hắn làm sao mà trách được tiểu đệ đáng yêu thế này.
- Được rồi, được rồi, ta không trách đệ mà, bây giờ nói ta nghe tại sao đệ lại khóc.
- Đệ…đệ không có khóc mà, chỉ là bụi..thôi.
- Được rồi, thì là bụi, mà nguyên lai là có chuyện gì.
Tiểu Nguyệt đem sự tình đầu đuôi kể hết lại cho hắn, Tiểu Vũ khẽ chau mày, hắn ra điều suy nghĩ dữ lắm, 1 lát sau từ từ giơ 2 bàn tay lên trước ngực, hơi úp vào nhau, miệng lẩm bẩm, lập tức 1 luồng hàn khí từ không trung được tập hợp nơi khoảng giữa 2 lòng bàn tay ấy, từ từ Tiểu Vũ dịch chuyển hỗn khí đó về phía Tiểu Nguyệt, khi luồng dị khí đó bắt đầu đi vào Bách Hội, toàn người nó bị 1 cơn lạnh thốc qua, run lên, nó cảm thấy 1 luồng hơi lạnh từ đầu đang dần xuống tới ngực, đột ngột 1 trận hỏa cuồng từ nội Đan Điền tốc lên, vòng quanh nguồn hàn khí đó, hấp thụ đi hết, không những thế còn phát ra 1 lực phản chất đẩy Tiểu Vũ thối lui 3 bước.
Hắn cũng thập phần sửng sốt, thiệt quả là kì lạ, Thảo Tinh sư thúc có bao giờ nói đến trong cơ thể 1 người lại mang cả 2 luồng hỏa – hàn cường khí thế này đâu, trầm ngâm 1 chút rồi cũng từ từ lôi trong túi áo ra 1 cái hộp gỗ nhỏ, màu đen, trạm trỗ tinh tế, còn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ nữa. Tiểu Vũ từ từ mở hộp ra, bên trong Tiểu Nguyệt thấy rõ có 2 viên tròn tròn, 1 viên ánh lên hồng quang, 1 viên lam quang, tuy không rực rỡ nhưng cũng đủ lung linh để khiến người ta thích thú.
- Đệ xem, viên đỏ này là Bồi Dương Đan có tác dụng tăng cường hỏa khí, ta vốn bào chế cho đệ; còn viên xanh này là Bồi Âm Đan có tác dụng tăng thêm hàn khí, ta vì không thuận lợi lắm trong việc hấp thụ âm hàn khí nên vốn ngoài viên cho đệ thì làm thêm 1 viên đan này cho ta. Nhưng hôm nay xem ra tình hình của đệ thế này thì ta đành chờ vậy.
Nói đoạn, Tiểu Vũ đưa hộp gỗ cho Tiểu Nguyệt, ý bảo nó uống 2 viên đan dược này vào. Nó lúc nào cũng tin tưởng hắn nên không hỏi 1 lời, lập tức cầm đan dược nuốt trọn.
Tự dưng Tiểu Nguyệt thấy người nó bắt đầu nóng bừng lên như lò lửa, được 1 lúc thì lại lạnh như ở vùng hàn băng, cứ thế lúc nóng lúc lạnh. Còn bên trong nội thể, có 2 luồng khí nghịch nhau xung đột dữ dội, nó gồng mình lên chịu cơn đau đớn do 2 luồng dị khí này mang lại, mà có hay đâu lúc này mặt nó khi thì phát ra lam quang khi hồng quang, thập phần đáng sợ.
Dường như không thể chịu đựng hơn được nữa, nó ngất xỉu, trước khi xỉu còn kịp phun ra 1 ngụm máu tươi, Tiểu Vũ kêu khổ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.