Quyển 2 - Chương 1: Âm Dương Xuất
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Trong khi Tiểu Linh đang giòn miệng chữi Hồ Đại Thiên, thì đột ngột đằng sau có 1 âm thanh vang lên.
- Cái cục màu đen chết tiệt kia, có thôi ngay đi không ? Nhức cả đầu.
Tiểu Linh sẵn đang bực trong lòng, nay được dịp trút giận, nó quay lại, gầm gừ.
- Đứa nào to gan dám chữi ta?
Ngay lập tức Quân đứng lên.
- Gan thật, tuy ngươi có liên quan tới ta, nhưng đừng tưởng như vậy là có thể lên mặt dạy đời? Xem ra không dạy dỗ ngươi tử tế thì không được?
Vừa dứt lời, con Linh Miêu nhún 1 phát, bật mạnh người, lao vút về phía cậu ta. Với nhiều ý nghĩ bá đạo trong đầu, đang vểnh râu vui sướng, nghĩ cách trừng trị Quân, thì đột ngột cậu ta lao ra, dùng 1 tay túm gọn đằng sau cổ Tiểu Linh, rồi đung đưa nó trước mặt, cậu châm biếm.
- Giờ coi ai trừng trị ai cho biết.
Nói xong, cậu ta thẳng tay cốc 1 cái rõ mạnh vào đầu Tiểu Linh, khiến nó nổ đôm đốm mắt.
Nãy giờ lo chữi Hồ Đại Thiên mà nó không để ý là sau khi mất hết năng lượng, nó, Tiểu Thiên và con hồ ly kia liền biến lại thành 3 con thú cưng vô hại và cực kì đáng yêu.
Nó thì chẳng khác những con mèo bình thường là mấy, chỉ riêng khác có mỗi 1 điểm là nó có 1 lằn trắng bạc ngay giữa trán. Tiểu Thiên thì giống như 1 con chó tuyết, toàn thân trắng mượt, lộng lẫy vô cùng. Khả ái nhất chính là con hồ ly, nó trông y hệt như 1 con cáo con, không những thế, vì do mất hết kí ức xưa, giờ suy nghĩ nó chỉ như 1 con cáo mới sinh, luôn mồm kêu “Chi, Chi” rất đáng yêu.
Từ nãy đến giờ, Quân vẫn ôm hận trong lòng, giờ được dịp, cậu thẳng tay đàn áp Tiểu Linh 1 trận, cho chừa cái tội lúc đầu thích thể hiện.
Được 1 lúc, Quang thấy không ổn liền nhào ra can Quân lại.
- Cậu còn đánh nữa, nó ngu người luôn đó.
Nghe cậu ta nói cũng có lý, cậu buông tay thả con mèo ra, cuối cùng không quên lườm nó 1 cái, ý muốn nói ‘ mày coi chừng đó, đừng để tao ghim, liệu mà khéo cư xử’. Không hiểu Tiểu Linh có hiểu không, chỉ thấy nó gật gật cái đầu, trong khi cái chân phải không ngừng xoa xoa lên đầu, mắt rươm rướm, trông vô cùng tội nghiệp.
Thôi không thèm để ý đến nó nữa, cậu ta quay sang hỏi mọi người.
- Bây giờ chúng ta tính thế nào đây? Khi nào lên đường ?
Quang chen vào.
- Cậu nói dễ nghe quá, thứ nhất chúng ta chưa từng đến những nơi đó, thứ 2 chúng ta không có tiền và thứ 3 là …
- Các người không đủ năng lực.
Tiếng Tiểu Thiên ngắt lời Quang.
Gật gù ra vẻ đồng ý, Minh tiếp.
- Đúng đó, giờ tụi mình phải lên kế hoạch cụ thể, chứ không thể nói đi là đi được.
- Xì, thì giờ bàn đi, càng giải quyết sớm, thì càng khỏe sớm.
Quân tỏ quẻ thờ ơ.
- Chứ không phải cậu đang muốn đi du lịch à?
Quang chen vào 1 câu châm chọc khiến cậu ta đỏ cả mặt, Tiểu Linh thấy vậy lấy chi trước bụm miệng cười, không may lọt vào ánh mắt của Quân, ánh mắt cậu ta thiếu điều muốn trụng nước sôi nó, sợ quá, nó chạy thẳng 1 mạch, rồi bám chặt 2 chi trước vào chân Quang như thể tìm cứu binh.
Quang mủi lòng.
- Đừng làm nó sợ nữa, chúng ta trở lại chủ đề chính đi.
Nói xong liền quay qua nhìn Tùng, tìm chủ ý. Tùng lúc này cũng đang đăm chiêu nghĩ cách, đột ngột Liên Hoa Tiên Tử lên tiếng.
- Theo ta thấy, trước hết ta nên chiêu mộ thêm thành viên, nhằm củng cố, gia tăng thêm thực lực, sau này còn có thể ứng biến được tình hình nguy hiểm.
Tùng cũng gật gù.
- Anh cũng tán đồng, theo như câu văn lần trước có nhắc đến ‘Âm Dương xuất ‘, anh nghĩ đã đến lúc biến nó thành sự thật rồi.
Minh mù mịt.
- Ý anh là sao ?
- Anh có sẵn 1 mảnh đất nhỏ, anh sẽ xây dựng 1 nơi gọi là Âm Dương Viện, 1 mặt kêu gọi thêm người tham gia, 1 mặt có nơi để huấn luyện các em, giúp gia tăng thêm khả năng tự bảo vệ mình.
Thấy những lời này hoàn toàn hợp lý, cả 3 cậu đều nhanh chóng đồng ý.
Ps: Từ đây, 1 góc nhìn mới sẽ được đề cập đến, thế giới nội tâm sâu sắc của những nhân vật chính sẽ dần được hé mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.