Quyển 1 - Chương 8: Biến Chuyển Bất Ngờ (Kết).
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Minh đang định ra mở cửa, chợt Tùng ngăn lại, anh từ tốn bước ra ngoài. 1 lúc sau, theo sau anh đi vào là 1 người phụ nữ chắc tầm 40, ăn mặc gọn gàng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.
Để chị yên vị, Tùng bắt đầu giới thiệu.
- Đây là chị Mi, à… ừ, chị này cũng có 1 số việc rắc rối gần gần giống Quang, anh có giúp chỉ giải quyết…
Chưa kịp nói xong, chị Mi đã ngắt lời.
- Thầy khiêm tốn quá, không nhờ thầy thì chắc con đã không còn bình an mà ngồi ở đây rồi.
Giọng chị thật thà, không chút nịnh nọt hay gian dối, lấy lòng.
- Em đã nói chị rồi, đừng gọi em như vậy.
Chị ta có vẻ hơi ngượng.
- À, chị… chị xin lỗi, thật lòng, chị không bao giờ quên công ơn trời biển của em, nếu không có em thì…
Đang nói, bỗng chị ngưng lại, đôi mắt mở to ra, cả người bắt đầu có những biểu hiện lạ thường, chị bắt đầu co giựt, từ nhẹ rồi chuyển sang mạnh dần, đầu thì lắc lư liên tục hết hướng này đến hướng khác, đôi tay quơ quào khắp nơi, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu gào chói tai.
Tóc tai rũ rượi, dáng người ma mị, âm thanh thảm thiết, tất cả tạo nên 1 cảnh tượng vô cùng đáng sợ, mà cả Minh, Quân và Quang chưa từng gặp bao giờ.
Vì chẳng lường trước tình huống, nên cả 3 cậu không biết phải làm thế nào, cứ như gà mắc tóc, chỉ biết lùi lại dần về phía sau, nới dãn khoảng cách với chị ta.
Tùng lúc này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, tay bắt đầu đan vào nhau tạo thành những hình lạ lùng, miệng không ngừng lầm bầm, dường như đang đọc cái gì đó, mắt thì nhìn chằm chằm vào chị Mi.
Bỗng, chị ta trở nên bất động, không còn co giựt nữa, tóc chị sau 1 loạt chấn động nó đã xù thành 1 đống che kín cả khuôn mặt, trông chị Mi lúc này còn đáng sợ hơn khi nãy.
“ Ha ha ha ha ha ha ha “
Bất chợt, chị ta cất tiếng cười ma quái, nó cứ như sóng âm vang vọng khắp mọi nơi, nghe như tiếng quỉ ma than khóc, tỉ tê.
- Bọn ngươi tưởng lần trước bọn ngươi thắng được ta hay sao ? Ha ha ha ha
1 giọng nói đàn ông khàn khàn đặc sệt giọng nam bộ quê mùa phát ra từ miệng chị Mi, khiến Minh, Quân và Quang giật thóp tim.
Lúc này, Tùng không nói gì, chỉ đưa bàn tay phải ra trước mặt hướng về chị Mi, miệng lại tiếp tục lầm bầm.
- Ha ha ha, ngươi tưởng chiêu lần trước ngươi sài, giờ đem ra lại có tác dụng à? Hahaha, chẳng qua ta sợ cái người bên cạnh ngươi thôi, bây giờ ả ta đi rồi, coi ta giải quyết ngươi thế nào. Hahaha.
Vừt dứt lời, chị Mi đột ngột hất tay 1 cái, cả 3 cậu chẳng thấy có gì xảy ra cả, nhưng khi quay sang thì thấy Tùng mặt mày nhăn nhó, có vẻ đau đớn cùng cực.
- Ta đã nói rồi, lần trước ngươi hại ta ra sao, lần này ta đòi lại gấp chục lần. Gra`oooooo.
Hét lên 1 tiếng kinh nộ, chị ta lập tức hất tay về phía 3 cậu, cũng chẳng thấy có gì xảy ra nhưng lập tức Minh và Quân đổ gục người xuống nền nhà, miệng rên ư ử, có vẻ đau lắm. Lạ lùng nhất là Quang chẳng hề bị gì, không những cậu ta ngạc nhiên, Tùng ngạc nhiên, mà ngạc nhiên nhất chính là chị Mi – hay nói đúng hơn là cái thứ gì đó dưới hình dạng chị Mi.
- Cũng có chút thú vị, để ta coi thử, ngươi có thứ gì mà miễn dịch được phép của ta.
Nói xong, chị Mi lao về phía Quang, 2 bàn tay chập lại rồi đột ngột mở ra, miệng lầm bầm những tiếng khó nghe, chẳng biết được là ngôn ngữ nước nào.
Trong tình trạng hoảng loạn, theo phản xạ, Quang vội đưa 2 bàn tay án trước mặt đỡ lấy. Điều huyền diệu đã xảy ra, trong tích tắc vài giây, đúng là cả Minh và Quân đều thấy từ 2 bàn tay của Quang có 1 thứ ánh sáng chói mắt tỏa ra, chẳng mấy chốc nó đã lan toàn bộ căn phòng.
Tiếp sau đó, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không cam lòng của chị Mi, rồi cả 3 đều ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.