Quyển 3 - Chương 10: Câu đố của Sphinx.
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Nhờ thuật dịch chuyển của vợ chồng thần Isis và Orisis mà Quân nhanh chóng đến được vùng đất của Sphinx, nơi đây là một không gian biệt lập, nó chẳng có gì khác ngoài 1 con đường không rộng lắm nhưng điểm đặc biệt là 2 bên là bức vách cao không thấy điểm dừng, toàn bộ không gian được thắp sáng bằng những lân tinh ẩn chìm trong 2 bên vách.
Lạ lùng là lúc bắt đầu đi vào bằng một cánh cổng, càng đi càng thấy nhiều ngã rẽ, mà rẽ cỡ nào cũng chả biết là đã đến đâu, đi mãi vẫn thấy y như lúc đầu.
Lúc này Linh mới hiện ra và nói.
- Đây là 1 mê cung cổ quái.
Nghe vậy, Quân lập tức hiểu ra vì sao nãy giờ cậu cảm thấy quen mắt và cảm giác như đã đi lại con người này không dưới một lần, mặt dù tất cả con đường nào cũng như nhau, cậu thử dùng lực tạo 1 lỗ trên tường như ngay lập tức nó liền lại. Còn muốn bay lên thì như có 1 cổ lực quái dị, luôn khiến cậu và Linh trở lại điểm khởi đầu. Đang vò đầu bức tai thì Tiểu Linh lại lên tiếng.
- Ta đã cảm nhận được sự hiện diện của Âm Dương Nhãn, đi theo ta.
Liền nói xong, con mèo đen phóng nhanh về phía trước, Quân dụng lực đuổi theo sau.
Đúng là với linh tính của Tiểu Linh, cậu dần phát hiện ra mê cung này sử dụng 1 số thuật che mắt và ảo ảnh, kèm theo 1 số nguyền lực, khiến cho những kể bước vào phải tuân theo quy tắc trong mê cung này.
Người trong mê cung có thể dùng bất kì phép nào để phá giải ảo ảnh hay sự che mắt nhưng không được tác động lên vách tường và không được bay lên phía trên.
Cứ thế, Quân liên tiếp dụng Thiên Nhãn Thông nhìn rõ sự thiệt trước mắt xem có ảo trận gì không rồi dùng Nhãn Họa Phù vẽ những bức phù phá giải, cứ như thế cả 2 người nhanh chóng vượt qua được mê cung 1 cách thuận lợi.
Phía đầu kia của mê cung là một mảnh vườn cực kì tươi tốt, ngàn hoa đua sắc hương, đang mãi nhìn ngắm xung quanh thì một âm thanh vang lên, giọng nữ khàn đặc.
- Khá khen cho 2 ngươi, đã lâu ta không còn thấy ai có đủ khả năng vượt qua “mê cung của sự lãng quên” đó.
Tiếng vừa dứt, 1 thân hình đồ sộ từ trên không lao vút xuống trước mặt 2 người, định thần lại nhìn kỹ thì ra đó là 1 loài vô cùng kì dạ, đầu là nữ nhân vận sắc phụ Ai Cập cổ đại, nhưng thân lại là 1 con mèo to lớn, kèm theo cặp cánh rất lớn, thân nó to gấp nhiều lần những con hổ bình thường.
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Quân, nó gằn giọng.
- Ta là Sphinx – nhân sư, ngươi nói nguyện vọng của mình đi. Muốn nguyện vọng được thực hiện ngươi chỉ cần đáp đúng câu hỏi của ta, không đáp vừa lòng ta ngươi trở thành đồ ăn cho ta, bằng lòng không ?
Hơi đảo mắt nhìn Linh – thấy sự điềm tĩnh của nó, cậu không ngần ngại đáp ứng câu hỏi của nhân sư vì cậu nghĩ rằng, chắc chắn Linh có cách giúp mình.
- Ta đồng ý.
- Được, ngươi hãy nói ra mong muốn của mình để ta có thể tìm câu hỏi thích hợp cho ngươi.
- Ta muốn lấy lại Âm Dương Nhãn.
Vừa nghe câu hỏi của cậu, Sphinx có phần kinh hãi nhìn Quân, rồi nó bật cười.
- Không ngờ là ngươi, bao năm ta cũng chờ được, hahaha, đây là câu hỏi của ngươi, đây chính là câu mà Hồ Đại Thiên chuẩn bị sẵn cho ngươi, ta nợ hắn một món ân tình, coi như đến lúc này có thể giải được rồi.
Quân nghe có phần mù mờ, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ chờ đợi câu hỏi từ nhân sư, lúc này bà ta thay đổi thái độ, uy nghiêm, nói bằng 1 giọng tràn đầy linh lực.
- Ta hỏi ngươi, cuối cùng thì giữa Quyền Lực và Tình Yêu, ngươi sẽ chọn cái nào ?
Quân bỗng ngớ người, không ngờ câu hỏi lại dễ như vậy, lúc nãy trong đầu cậu những tưởng rằng câu hỏi sẽ vô cùng hóc búa, lo sợ trả lời không được, nhưng lúc này khi vừa nghe câu hỏi, cậu có phần không tin vào tai mình.
Như cảm được suy nghĩ của Quân, Sphinx lập lại 1 lần nữa, giọng nghiêm trọng hơn.
- Cuối cùng thì giữa Quyền Lực và Tình Yêu ngươi sẽ chọn cái nào ?
Cậu lúc này mới khẳng định điều mình nghe là thật, mà đâu có hề chú ý thấy khuôn mặt Tiểu Linh vô cùng nghiêm trọng nhìn Quân.
Quân bắt đầu định thần ngẫm nghĩ, vốn dĩ cậu vừa nối lại tình cảm với Vy Anh, trong lòng thật sự có nhiều vương vấn với cô, nhưng thời gian vừa qua nhiều việc khiến cậu bận tâm hơn là mối liên hệ đó. Vốn dĩ đó giờ cậu luôn là người thực dụng, nên không khó để hình dung trong đầu cậu lúc này đang có suy nghĩ rằng, nếu có quyền lực thì sẽ có được tình yêu, mà nếu chỉ có tình yêu không thì không thể nào lấy được quyền lực. Cuối cùng, cậu đã có sự quyết định của mình, liền dõng dạc.
- Ta chọn Quyền Lực.
Câu nói cậu thốt lên, làm tim Tiểu Linh đánh một cái rõ mạnh, nó đau đớn nhìn Quân, vốn dĩ nó biết sự khắc nghiệt của câu hỏi của nhân sư, nhưng luật của nhân sư là người được hỏi không được có sự trợ giúp nào nếu không chỉ có con đường chết.
Tiểu Linh thở dài một hơi, lúc này Sphinx lập lại 1 cách máy móc.
- Ngươi chắc với quyết định của mình ?
- Chắc chắn
- Không hối hận ?
- Không
Quân mạnh mẽ, lúc này bỗng Sphinx cười một cách sảng khoái.
- Hahaha, ngươi rất độc đoán, rất tàn nhẫn, rất có tư cách xưng vương, hahaha, quyết định của ngươi rất hợp lòng ta.
Liền nói xong, từ trong không khí bỗng 1 khối sáng xuất hiện rồi bay vào trong trán của Quân rồi nhập hoàn toàn vào trong, lúc này nhân sư phất tay 1 cái, 1 nguồn lực cuốn cậu và Tiểu Linh biến đi, trước khi dịch chuyển, cậu còn nghe văng vẳng bên tai tiếng của Sphinx.
- Quyết định của hiện tại là nhân quả cho tương lai, đến cùng thì hối hận đã muộn, ngươi hãy nhớ lấy, hahaha.
Bỗng một sự trống rỗng, thiếu thốn tràn ngập trong lòng Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.