Quyển 2 - Chương 18: Con nít.
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Minh còn nhiều điều muốn hỏi nhưng bà Nemma có vẻ đã mệt, tuổi gần 70 khiến sức khỏe bà không còn như xưa, bà xua tay nhẹ ý bảo cậu đừng lo nghĩ nhiều, rồi nhờ cậu diều bà ra phòng ăn, nơi mọi người đang chờ.
Tuy còn nhiều băn khoăn nhưng nghe theo lời bà, cậu luôn nở nụ cười tươi rói thân thiện trong suốt bữa ăn cùng gia đình Jake, không khí đầm ấm và thân mật của mọi người khiến cậu không khỏi nhớ về cha mẹ đang ở Việt Nam. Còn nhớ vài tuần trước, sau khi vừa nhận bằng tốt nghiệp lớp 12, liền thông báo ngay với bố mẹ tin cậu sẽ đi Anh, tuy 2 người bên ngoài rất vui vẻ, luôn miệng ủng hộ và mong cậu cố gắng nhiều hơn, nhưng Minh biết sâu trong trái tim của mỗi người bố người mẹ, ai lại muốn xa đứa con của mình, đối với bậc phụ huynh dẫu con cái có lớn thế nào trong mắt người khác thì đối với họ vẫn còn trẻ dại lắm.
Suốt buổi tối, cậu không ngừng cười vì tài pha trò của bố Jake, ông có khiếu hài hước đến lạ kì mà dường như Jake chẳng hề thừa hưởng 1 tẹo nào, hôm nay, ở đây và ngay giây phút này, chứng kiến cảnh gia đình cậu ta quay quần, mới thấy được rằng có gia đình bên cạnh hạnh phúc đến nhường nào, có những tình cảm, có những nỗi nhớ, có những suy nghĩ mà nếu cậu không rời khỏi Việt Nam, không xa khỏi vòng tay bảo bọc của gia đình thì mãi vẫn sẽ không bao giờ hiểu được.
Minh lại càng cảm thấy có chút gì cảm thông và đồng cảm với Jake hơn, có 1 gia đình mà ai cũng vô tư, không suy nghĩ nhiều, nhưng chính bản thân cậu ta lại là người đặt nặng vấn đề, là người hay suy nghĩ, 1 người nghiêm túc và khó hài lòng, điểm này thì cậu ta hoàn toàn được thừa hưởng nguyên vẹn từ bà Nemma.
Sau bữa ăn, mọi người lại quây quần bên nhau ngồi uống trà nơi bàn gỗ đặt ngoài vườn, không khí buổi đêm mát lạnh làm con người ta có chút run rẩy, trong thời tiết như vậy uống trà là 1 điểm thích hợp tuyệt vời, có lẽ vì vậy mà người Anh thích uống trà, đơn thuần là họ thích sự thưởng thức hay nói đúng hơn là họ có sự tinh tế trong việc kết hợp chính xác những thứ thích hợp lại với nhau, tạo nên 1 cảm giác hòa quyện tuyệt vời.
Chợt, câu nói của ba Jake làm Minh suýt phun ngụm trà đang uống dở.
- Laura – tên người chị thứ của Jake, con mau mang thêm 1 bộ gối mới vào phòng Jake đi, cũng tối rồi, chắc Min cũng đã buồn ngủ.
Minh còn chưa kịp nói gì, thì Jake đã la bài hải.
- Sao thế được? Sao anh ấy lại ngủ phòng con? – vừa nói cậu ta chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng cậu.
- Thế cậu ta ngủ ở đâu? Phòng 2 chị con hay phòng của bà ? – Mẹ cậu ta diệu dàng, nhưng ẩn ý hết sức tế nhị.
- Ơ, ờ.. thì vậy con ra phòng khách ngủ tạm vậy. – Jake dứt khoát.
- Thằng này hay à, ai lại làm vậy? Bộ có chuyện gì sao ? – Bố Jake hỏi dò.
- Không. Không, làm gì có chuyện gì chứ - Cậu ta giựt mình.
- Vậy tốt, cứ như lời bố nói lúc nãy mà làm, cấm cãi.
Lúc này thì Minh rốt cuộc cũng hiểu Jake giống bố điểm nào, bình thường thì sởi lởi nho nhã, lịch sự, vui vẻ nhưng khi quyết định chuyện gì thì quyết liệt, dứt khoát, nói một là một.
Minh cũng cười trong đầu vì không nghĩ ra lí do gì mà cậu ta lại không thích ngủ chung với cậu như thế, ở London cũng thế mà ở đây cũng vậy, bộ người cậu có mùi gì khó ngửi chăng? Vừa nói vừa đưa cánh tay lên ngửi ngửi, ngoài mùi ngòn ngọt thoang thoảng như hương phấn từ nhụy hoa mật ra thì chẳng còn mùi gì khác, chẳng lẽ cậu ta bị dị ứng mùi này à? – Minh tự lầm bầm.
Đến lúc thấy cảnh cậu ta nằm trên giường thì càng buồn cười hơn, cậu ta chui hết người vào chăn, xong lấy tay ấn ấn 2 bên mép chăn cho tới khi nhét khíp vào sát người, rồi lấy 1 cái gối dài chắn giữa giường có vẻ như phân chia ranh giới vậy – không lẽ cậu ta sợ mình giở trò gì với cậu ta ? Minh phì cười.
Lắc đầu bó tay, đúng là con nít 16 tuổi, Minh thôi suy nghĩ, sau khi đóng cửa và dim đèn xuống chế độ lờ mờ cho khỏi ảnh hưởng đến giấc ngủ nhưng vẫn thấy được cảnh vật rõ ràng, như vậy sẽ tiện cho việc nửa đêm dạy muốn đi vệ sinh cũng sẽ không đụng vào các thứ lung tung, xong xui leo lên giường, rồi cởi chiếc áo thun đang mặc quăng qua 1 bên để lộ làn da trắng nhạt, càng thêm lấp lánh khi cậu với tay kéo màn cửa sổ ở phía đầu giường ra, để cho ánh trăng mặc nhiên chạm vào cơ thể mình.
Nằm xuống, kéo chăn đắp ngang bụng, cậu thoải mái cảm nhận cái cảm giác dễ chịu khi làn da chạm vào lớp đệm có chút lành lạnh nhưng cực kì mềm mại, ánh trăng mờ ảo cứ như người tình lì lợm, không lúc nào chịu thôi ve vãn làn da cậu, dưới thứ ánh sáng tuyệt diệu đó, thân thể cậu từ phần bụng trở lên càng trở nên quyến rũ dị thường, nhắm hờ đôi mắt, Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cậu đâu hề hay, người nằm kế bên mắt tuy nhắm, nhưng 2 tay giấu trong chăn lúc này đang nắm chặm lại, có vẻ nhưng đang cố gắng đè nén điều gì.
(…)
Nắng sớm chiếu qua khung cửa, hắt vào mặt Minh, làm cậu tỉnh dậy vì vốn dĩ cậu không quen ngủ khi có ánh sáng, có lẽ da mắt cậu mỏng nên dễ dàng bị chói ngay cả khi nhắm mắt.
Cựa quậy mình, tính xoay qua bên cạnh xem mấy giờ rồi thì cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đè lên người mình, cậu hơi bất ngờ nhận ra Jake đang ngái ngủ, vẻ mặt hết sức ngây thơ, 1 chân thì quàng qua chân cậu, còn tay thì quàng qua bụng, còn cái đầu thì tựa hẳn vào 1 phần ngực của Minh. Kết quả là cậu đang bị cậu ta bó chặt, không cục cựa được, mà Minh cũng chẳng muốn đánh thức cậu ta dậy, cái khuôn mặt đó khi ngủ lại trong vô tư đến dễ thương.
Cậu lại phì cười, rồi đưa 1 tay lên che mặt, cố gắng ngủ lại vậy – Minh nghĩ thầm.
Vậy mà chẳng hiểu sao, giấc ngủ lại đến với cậu dễ dàng hơn cậu tưởng, có lẽ vì từ bé đến giờ, cậu chẳng bao giờ được ai ôm khi ngủ như thế này, chính nó làm cậu thấy 1 chút hơi ấm của tình người.
Đánh 1 giấc chẳng biết bao lâu, mãi khi tỉnh dậy thì thấy Jake đang ngồi 1 đống bên phía phần giường cậu ta và đưa mắt nhìn cậu trân trân.
- Có chuyện gì vậy ? – Minh uể oải hỏi.
- À, ừ,.. tôi có chuyện muốn xin lỗi anh. – Jake giọng ngắt quảng, ngập ngừng, có chút xấu hổ và hối lỗi.
- Chuyện gì, cậu làm gì tôi mà phải xin lỗi ?
- Ừm, tôi…tôi xin lỗi vì khi ngủ tôi ôm anh, xin lỗi.. thật sự tôi có thói quen khi ngủ phải ôm cái gì đó ..nên… - Jake phân trần, trông rất thật thà và tội nghiệp.
Minh phì cười, cậu này đúng là trẻ con thật, cứ tưởng cậu ta gây ra lỗi gì ghê gớm lắm mới có thái độ nhiệt thành hối lỗi như vậy ? Ai ngờ chỉ là chuyện bé tẹo thế, mà Minh cũng phần nào đoán được có lẽ lí do cậu nhóc không muốn ngủ chung với cậu chỉ vì sợ khi ngủ lại ôm cậu thôi.
Đúng là con nít thì dễ thương thật, Minh bật cười, bò dậy, lấy tay xoa xoa mái tóc có phần hơi rối nhưng mềm mại của cậu, thích thật, thì ra tóc con nít mềm như thế này. Minh tiếp theo chẳng nói chẳng rằng nở 1 nụ cười tươi rói quen thuộc với cậu ta, rồi leo xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Cậu đâu có biết, tấm lưng có phần hơi nhỏ và trắng nhạt, chẳng có chút gì gọi là cơ bắp cuồng cuộn của cậu lại đập vào ánh mắt Jake, bỗng chốc trở nên ám ảnh tâm hồn con nít của cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.