Quyển 1 - Chương 14: Đêm Của Những Định Mệnh
Nhật Nguyệt
16/04/2013
(6h chiều, nhà Tùng)
- Mấy đứa làm gì mà mặt mũi nghiêm trọng vậy?
Tùng châm biếm.
- Giờ này anh còn giỡn?
Quân gắt.
- Giờ này sao mà không giỡn được ?
Tùng ngây thơ hỏi lại.
- Không lẽ anh không biết hôm nay quan trọng lắm hay sao?
Quang thắc mắc.
- Ha ha ha, dẫu có quan trọng nhưng mà mặt mấy đứa như vậy cũng đâu có giải quyết được gì, phải không ?
Nói rồi, anh quay sang nhìn Minh, thấy mặt cậu chất chứa rất nhiều thứ, dường như đang mãi suy nghĩ gì đấy. Tùng thở dài, rồi nhẹ giọng.
- Được rồi, được rồi, là anh sai được chưa? Giờ trước hết, mấy đứa kể lại anh nghe coi 1 tháng vừa qua có điều gì đã xảy ra.
Nghe câu này, Quân có phần hồ hởi, bao nhiêu thứ giấu trong lòng thiệt vô cùng khó chịu, cậu làm nguyên một tràn, kể lại tỉ mỉ không xót thứ gì, sau đó đến Quang và cuối cùng là Minh.
Tùng nghe xong, mặt có phần trắng bệt ra, giọng hơi run run, anh hỏi.
- Thế..thế mấy em có biết mấy sinh vật đó hình dáng cụ thể ra sao không?
Quang nhanh nhẩu.
- Của em là 1 con sói màu trắng kim, toàn thân ánh sét, nó y chang như con chó mà em thấy trên đường 3/2 hôm nọ.
Tùng nghe vậy vô cùng giật mình, chưa kịp định thần đã nghe Quân nói.
- Của em là 1 con linh miêu, sắc lông đen tuyền, hình như trên trán nó có 1 khe nứt rất sâu, bao bọc xung quanh toàn thân là hắc sắc tử khí.
Lại 1 lần kinh hoảng, Tùng quay sang Minh, cậu nói giọng bình thản.
- Anh ta hóa thành 1 con hồ ly 9 đuôi.
Nghe 4 chữ cuối cùng thốt ra, mặt Tùng cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp.
- Không lẽ….
Những chữ sau dường như nằm gọn trong miệng, không nghe được rõ ràng.
Tuy 3 cậu không nghe được, nhưng thấy sắc diện của Tùng, cũng cảm giác có phần nào khó hiểu. Minh mở miệng.
- Anh có phải biết chuyện gì đó, đúng không?
Ánh mắt sắc bén của cậu, làm Tùng có hơi rùng mình, sau chốc lát, anh ta lại trở về vẻ bình thản nguyên gốc, từ tốn.
- Đúng là anh có biết 1 số thứ, nhưng chưa khẳng định được, có lẽ phải thử đánh cuộc với định mệnh 1 lần.
Nói xong anh đưa mắt nhìn 3 cậu, 3 cậu mỗi người đều có những suy nghĩ và tính toán riêng, nhưng nhất loạt đều đồng lòng.
Tùng gật đầu, bảo 3 cậu ngồi hít thở, thả lỏng tâm trí. Xong, anh đi về phía bàn thờ, vén nhẹ tấm khăn che, để lộ 1 bức tranh trông rất có thần, trên tranh duy nhất chỉ có 1 con mắt.
Anh với lấy 12 cây nhang, đốt thật nhanh, rồi đưa lên trán, miệng lẩm bẩm 1 số câu gì đó nghe không rõ, xong anh cắm 12 cây theo 1 trật tự vô cùng cổ quái vào bát nhang. Ngay lập tức 1 cơn gió mạnh, thổi từ ngoài cửa sổ vào căn phòng đập vào người Tùng, anh khẽ rùng mình 1 cái.
Đoạn, anh quay lại nhìn 3 cậu, nở 1 nụ cười quái lạ, xong ngồi xuống vị trí chính giữa. Lúc này cả Minh, Quang và Quân đã nhắm mắt định thần, bên ngoài Tùng đưa tay đung đưa, bắt thành những khế ấn phức tạp và có phần uyển chuyển hơn lần trước rất nhiều, cả năng lượng tốc ra cũng mạnh mẽ và có cảm giác khác hẳn lần trước.
Đột ngột mở mắt, 2 tay chỉa thẳng lên trời, anh hô rõ to.
- Thiên thượng thiên hạ, Liên Hoa Tiên Lệnh, Khai đại lễ Di Hoa Chiết Mộc.
Lập tức 1 khí lực vô cùng bá đạo, mà vô cùng nhu mì toát ta từ Tùng, dần hiển hóa thực thể như 1 hình hoa sen vạn cánh, nhanh chóng bao 3 cậu vào trong. Lúc này đôi mắt Tùng ánh lên 1 sắc thái vô cùng kì lạ, anh đột ngột mở miệng.
- Là phước hay là họa, còn trông vào tạo hóa từng người…
Lúc này cả 3 cậu đã bật ngửa ra đằng sau, có vẻ như đã bất tỉnh, cũng có thể là ngủ mê, nhưng điểm kì lạ là cả 3 không một ai còn phát ra hơi thở nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.