Quyển 1 - Chương 4: Định Mệnh Thứ Hai
Nhật Nguyệt
16/04/2013
(Cuối tuần)
- Này, nãy giờ tui giải thích như vậy ông hiểu chưa?
Giọng Quân tuy vẫn còn lạnh lẽo nhưng đã có cảm giác thân thiết hơn.
Minh ngẫm nghĩ, sâu chuỗi lại những thông tin nãy giờ tiếp nhận được, ra vẻ gật gù, cậu nói.
- Theo như cậu nói, thì tuy chúng ta sống trong xã hội khoa học kĩ thuật văn minh hiện đại, nhưng bên cạnh đó vẫn còn tồn lại những điều bí ẩn, huyền ảo, nhất là về thế giới tâm linh?
- Đúng vậy, lúc đầu mình cũng không tin, nhưng qua rất nhiều thông tin tìm hiểu được thì thật sự là vậy?
- Như vậy có giống với phim ảnh hay tiểu thuyết hay nói không?
- Cậu nhiễm phim ảnh truyện tranh quá rồi đó, có những điều mà trong những thứ đó đề cập cũng có phần đúng, nhưng phần nhiều họ phóng đại, cũng như làm lệch lạc nó đi rất nhiều.
- Như thế nào ?
Lúc này Quân gãi gãi đầu, không biết nói gì, đành cười trừ.
- Thật gia thì, mình cũng không biết nhiều lắm, những gì mình biết chỉ là nó có tồn tại, vì rõ ràng chứng thực qua năng lực kì lạ của mình và những thứ ghê rợn mình đã từng thấy. Còn ngoài ra, mình cũng không rành lắm, nên hôm nay mình mới dẫn cậu đến chỗ này nè, có 1 anh lớn giới thiệu cho mình chỗ này. Thú thật thì đây cũng là lần đầu mình đến.
Minh lúc này chưng hửng, té ra tên này cũng không biết nhiều hơn mình là mấy, thôi không nhìn cái mặt gian gian của cậu ta nữa, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Lớp thiền học căn bản là 1 căn phòng cũng không lớn lắm, dưới sàn lót bằng gỗ, để sẵn hơn 10 ô chiếu nhỏ đủ vừa 1 người ngồi.
Hình như chưa đến giờ học vì thấy căn phòng mới lác đác chừng hơn 5 người, theo quan sát của Minh, người học ở đây đủ mọi lứa tuổi nhưng phần nhiều tuổi tác đều lớn hơn 2 cậu.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe tiếng nói của Quân.
- Này, cậu có cảm giác gì không?
Nghi hoặc đưa mắt nhìn cậu ta, bỗng cảm thấy thót tim 1 cái, cảm giác hoang mang, đáng sợ, tim đập dồn dập, 1 cảm giác quen thuộc nhanh chóng lan dần ra cả 2 người.
Minh cau có, nhíu mày nhìn Quân, giọng nghiêm trọng.
- Chắc sắp có điều gì xảy ra rồi.
Quân thắp thỏm, ngó nghiêng xung quanh, đúng là cái cảm giác nặng nề đó càng lúc càng đè nặng.
Bỗng.
< Cạch >
Tiếng cửa phòng mở ra, kèm theo đó là cảm giác giật mình của 2 người.
Minh và Quân lập tức quay người lại nhìn người đang bước vào, đó là 1 thanh niên dáng người thanh mảnh, tóc để dài xoăn tự nhiên, mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.
Lúc này cả 6 mắt đang nhìn nhau, người thanh niên kia thoáng đầu thể hiện sự ngạc nhiên cực độ, lập tức sau đó như nhận ra gì đó liền nhoẻn miệng cười.
- A, Thầy Tùng đã đến rồi đó à.
Tiếng của 1 chị đã đứng tuổi lanh lẻo vang lên, kéo 2 đứa về thực tại.
- Chị này, đã bảo đừng gọi em là Thầy mà.
- Thầy này lạ à nha, trong lớp này, Thầy đứng lớp thì phải gọi là Thầy chứ sao?
Không biết nói sao, người thanh niên tên Tùng chỉ biết lắc đầu, sau khi quay qua nhìn 2 cậu 1 cách thâm ý, liền ngồi xuống 1 vị trí chính giữa phòng. Kể từ đó, anh ta chỉ ngồi bất động và nhắm nhẹ đôi mắt, với 1 tư thế mà mấy người thiền hay ngồi và không nói gì nữa.
Chừng 5 phút sau, dường như mọi người đã đi đầy đủ và cũng đã yên vị ngồi vào chỗ 1 cách im lặng. Không khí trở nên yên tĩnh đến lạ lùng, không gian trầm như vậy phần nào giảm bớt căng thẳng của Minh và Quân.
Chợt Tùng mở mắt, sau khi nhìn quanh 1 lượt, nhẹ gật đầu như 1 động tác chào, anh nói.
- Rất vui vì hôm nay mọi người đã đến đầy đủ, cũng như hoan nghênh sự có mặt của 2 thành viên mới.
Vừa dứt lời, anh hướng nhìn về phía 2 cậu, lập tức những người khác cũng đưa mắt nhìn, vừa mỉm cười vừa gật đầu thể hiện cử chỉ chào hỏi. Sau đó là màn làm quen giữa các thành viên, không khí trở nên hòa ái và ấm áp lạ lùng.
- Được rồi, mọi người cũng đã làm quen, hôm nay nhân có thành viên mới đến, tôi xin nhắc lại 1 chút về Thiền.
Không hiểu sao, giọng nói của anh ta trở nên trầm ổn, uy nghiêm dị thường.
- Thiền, nói về khái niệm cơ bản, đó là cách thức để chúng ta đi ngược vào bên trong. Nói như vậy bởi vì trong cuộc sống ngày nay, chúng ta thường phóng ra bên ngoài, chỉ biết các vấn đề bên ngoài và mặc nhiên để nó tác động đến tâm thức chúng ta, có khi còn trói buộc ta, làm ta cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng… cũng chính là do ta không biết nhìn vào bên trong. Chúng ta đều không nhận thức được rằng, cái gì thực sự là chân thật, là có ý nghĩa, là cần phải giữ gìn. Chúng ta chưa hề nghiêm túc suy nghĩ về nó, mà chỉ tiếp xúc với những khái niệm được học từ gia đình, nhà trường và xã hội.
Dừng 1 lát, anh lại nói.
- Như vậy, Thiền là cách để ta nhìn xoáy vào bên trong ta, để khám phá bản chất của mình, để tìm ra câu trả lời cho bất kì câu hỏi nào của mình. Những điều này có vẻ mơ hồ và huyễn hoặc, đúng vậy, nếu không có thực hành và trãi nghiệm nó thì chúng chỉ là mớ lí thuyết suông vô dụng.
< Bộp >
Bỗng Tùng vỗ nhẹ đôi bàn tay đánh 1 tiếng, tiếng động nhỏ nhưng hiệu quả thần kì, dường như có sức mạnh lôi kéo những người ngồi xung quanh bừng tỉnh, thoát khỏi trạng trái suy nghĩ miên man.
Tùng chỉ mỉm cười, sau đó anh ta hướng dẫn lại mọi người cách ngồi thế nào cho đúng, cách thở và đếm hơi thở cho đúng. Bên cạnh đó anh cũng nhắc về thực phẩm thích hợp, kết hợp với thiền.
Tiết học rất nhanh đã kết thúc, thời gian trôi qua 1 cách nhanh không ngờ, mọi người sau khi chào từ biệt nhau đã lục đục kéo về gần hết, Minh và Quân đang định đứng lên ra về thì 1 tiếng nói nhẹ nhàng, trong trẻo phát ra nhưng tác động của thanh âm đó đập sâu vào tâm thức của 2 người, làm đầu có 1 cơn chấn động, say sẩm.
- Này, 2 cậu, có thể ở lại nói chuyện với anh 1 chút không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.