Khuyết Danh

Quyển 4 - Chương 37: Gặp lại cừu nhân

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Tiểu Vũ vừa về thấy trên bàn ê hề các món ăn lạ mắt, hắn cười.

- Đệ thèm ăn lắm hay sao mà gọi nhiều thế này?

- Ai bảo huynh thế, huynh lại chọc đệ à, cái này là chủ quán tặng cho đệ đấy, thấy hay chưa, haha.

- Hả, sao lại tặng, không lẽ thấy đệ tưởng mỹ nhân nên tặng à?

Hắn lại có ý trêu đùa cậu, cậu liếc hắn 1 cái rồi mới từ từ kể lại câu chuyện lúc nãy, lúc này mặt Tiểu Vũ trầm tư ra hẳn, nói.

- Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nghe cách đệ nói thì cô nương ta nhất định phải có 1 thế lực ghê gớm lắm, thiên hạ ác nhân đầy rẫy, tốt nhất là phải cẩn thận, từ nay ta với đệ phải đi chung với nhau, không được tách ra nữa nhớ chưa.

Không biết là hắn có ý gì, lo cho hắn hay lo cho mình đây, đúng là trong lời nói chứa đựng ẩn tình sâu sa, rõ ràng lúc nãy cậu chiến thắng cơ mà, có phải bị hại hay thương tổn gì đâu?

Tiểu Nguyệt vô tư lự, chả suy nghĩ gì, lời sư huynh sao thì nghe vậy, cậu vui vẻ thưởng thức món ăn, rồi như sực nhớ ra, quay qua hỏi.

- Chẳng phải lúc nãy huynh đi thăm dò tin tức sao, tình hình thế nào rồi?



- Ha ha, ta tưởng đệ mê ăn quên hết rồi chứ.

Mặt cậu xụ 1 đống, hắn ta phải xin lỗi 1 chập mới thôi.

- Ta xin lỗi mà, lúc nãy ta thăm dò mãi mới biết được tin là có người thấy 2 tên giống ta miêu tả, thường hay lai vãng ở Miếu Thành Hoàng, ăn xong ta cùng đệ đến xem thử.

Tiểu Nguyệt mừng rỡ, rốt cuộc trong chuyến đi này, mục đích duy nhất là tìm hiểu lí do tại sao ngày xưa gia gia nó lại bị đuổi giết như vậy. Cuối cùng thì cũng đã có chút manh mối, không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng.

(…)

Thì ra nơi gọi là Miếu Thành Hoàng, chính là ngôi miếu hoang ngày xưa thờ vị quan thần trấn vùng, nay đã được xây dựng lại thờ 1 vị thành hoàng phổ biến trong dân gian, nghe bảo linh lắm, nên ngôi miếu thường xuyên có người đến hương khói, bái lễ. Vì lí do thế nên thành phần ăn xin cũng tập trung về nơi đây đông hơn.

Tiểu Nguyệt và Tiểu Vũ đã đứng trước miếu, hình hài hoang sơ đổ nát ngày xưa nay đã rực rỡ, kiên cố và hoàng tráng hơn rất nhiều, đang định tiến vào trong thì đột nhiên có 2 kẻ ăn mày nhào lại.

- Xin 2 vị thiếu hiệp thương tình mà giúp đỡ cho chúng tôi, xin cho chúng tôi bữa cơm qua ngày.

2 người ăn mày đều mặc những thứ vải chấp vá tạm gọi là quần áo, đầu tóc rũ rượi, dơ bẩn, còn bốc ra mùi hôi thối khó ngửi. Tiểu Nguyệt vốn có lòng thương người, móc ra 4 đồng cho 2 người, vừa đưa tay ra, thì 2 người ăn xin ngước mặt lên cảm tạ, lúc này 1 cơn chấn động xảy ra trong lòng cậu.

Dẫu bao nhiêu năm qua thì Tiểu Nguyệt cũng không thể nào quên gương mặt 2 kẻ đã ra tay sát hại Bách gia gia, tuy bây giờ 2 kẻ đó có bộ dạng ăn mày nhưng khuôn mặt vẫn không khác gì so với trước. Nhìn thấy thần tình trên mặt cậu, Tiểu Vũ lập tức hiểu ngay chuyện, vội túm cổ 2 tên đó lại, đẩy vào góc tường.



- Đệ có chắc chắn là 2 tên này không?

- Đánh chết đệ cũng nhận ra, không thể nào sai được.

Nói đoạn, Tiểu Vũ liền bắt ấn, ánh lam quang hiện ra chói lòa, lập tức thanh Thủy Tâm xuất hiện, 2 kẻ kia vừa thấy thanh kiếm thì thất kinh bát đảo, bao nhiêu kí ức xưa ùa về, vội quì xuống đập đầu năn nỉ, trán tóe cả máu.

- Xin thiếu hiệp ta tội, chúng tôi biết lỗi của chúng tôi rồi, từ dạo bị người đánh cho tàn phế, đi đâu cũng bị người ta hắt hủi, đánh đập, rồi cuối cùng trở thành ăn xin nơi này. Chỉ còn mỗi cái mạng quèn này giữ lại được, xin thiếu hiệp tha cho.

Bao cơn thịnh nộ, oán giận của Tiểu Nguyệt bỗng trước tình huống này như bay biến đâu mất, đúng là nó rất giận, nhưng thấy 2 người đau khổ đến cùng cực này, liền nghĩ mình phải làm gì đây? Mà dẫu cho có làm gì thì gia gia cũng không thể sống lại. Đạo lí làm người, tu tiên, thiên đạo bao năm cậu được sư phụ dạy rất kỹ, nay trước hoàn cảnh này liền hoàn hảo áp dụng, Tiểu Nguyệt cất tiếng.

- Ta muốn hỏi các người, ngày xưa tại sao lại muốn sát hại gia gia ta.

- Thưa thiếu hiệp xin đừng hiểu lầm, ngày xưa chỉ là tôi lỡ tay, chúng tôi chỉ muốn bắt sống Bách tiên sinh để tra hỏi về mật thư.

Một tên trong đó run rẫy trả lời.

- Mật thư? Mật thư nào, tại sao lại phải hỏi gia gia ta.

Thế rồi, tên ấy đem hết mọi sự kể lại với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook