Quyển 2 - Chương 7: Giận Dữ
Nhật Nguyệt
16/04/2013
2 người đang định đi đến chỗ cậu, thì có 2 anh bảo vệ từ ngoài lao vào, túm lấy tay cậu, 1 anh nói.
- Mày sao dám tự tiện chạy vào đây, lại còn bịt kín như vậy, có ý đồ gì ? Không nói tao dẫn mày lên công an.
- Ơ, ý đồ gì là ý đồ gì, tôi vào bắt con cáo của tôi không được à?
Anh bảo vệ còn lại đang định mở miệng, thì ở phía sau có tiếng nói vọng lên.
- Mày tưởng nơi này ai cũng vào được chắc.
Đó là 1 thanh niên trông không tệ, ngũ quan hài hòa, chỉ có điều là trông mặt nhạt toẹt, chẳng có chút khí chất nào cả. Hắn ta là 1 trong những người được đặc cách vào vòng trong không thông qua tuyển vòng loại. Lúc này đang giương giương tự đắc.
Đột ngột lại nghe 1 âm thanh thanh tao cất lên.
- Cậu nói thử xem như thế nào mới vào được đây?
Ngay sau đó, Quang bước ra, đưa mắt khinh khỉnh nhìn người thanh niên, ra vẻ cực kì không thích thú gì khi đối thoại với hắn.
Người thanh niên dĩ diên cảm thấy điều này, trong lòng vô cùng bực bội, liền đem nộ khí trút lên đầu Minh, hắn chỉ chỏ.
- Muốn vào đây tất nhiên phải đẹp, cậu nhìn xem ai ở đây mà không đẹp, loại người không có nhan sắc mà muốn trèo cao, đèo bồng như tên này thật không biết xấu hổ, thật không xứng đáng được có mặt trong phòng này, để tránh làm mất nhã hứng cho người khác.
Minh nghe hắn nói cậu có phần hơi sốc, không ngờ lại có thể loại người chỉ biết coi trọng nhan sắc mà bỏ hết các giá trị khác như vậy, Quân lúc nào vô cùng bực mình, đang định cho thằng láo toét này 1 đấm thì Quang ngăn lại, mặt cậu ta vẫn nhàn nhạt, nhưng gân nơi cổ ửng cả lên, chứng tỏ cậu ta đang cực kì tức giận.
Quân biết điều, lui lại ra sau, Quang tiến lên, đẩy tay 2 tên bảo vệ ra, kéo Minh về phía mình và Quân rồi nói với tên thanh niên.
- Cậu nói vậy có nghĩa, ai đẹp sẽ được ở phòng này, ai xấu thì không đúng không ?
- Tất nhiên.
- Như vậy, cậu khẳng định cậu đẹp hơn cậu này?
- Chuyện rõ như ban ngày, cậu hỏi thật nực cười.
Tên thanh niên hách dịch lên giọng, Quang cố nén, lại tiếp.
- Được, vậy nếu ta nói cậu ta đẹp hơn cậu, cậu tính sao?
Tên kia nhanh mồm.
- Ha ha ha, nếu có chuyện vớ vởn như thế xảy ra, ta tình nguyện bỏ thi.
- Có nghĩa, ai xấu hơn cậu ta thì tự động bỏ thi?
Hắn nghe vậy có phần không hiểu lắm, nhưng vẫn cứng mồm.
- Tất nhiên là vậy? Đúng không mọi người.
Sau đó là cả 1 tràng đồng ý từ những người khác, bất ngờ hắn hỏi vặn lại.
- Nếu kết quả ngược lại thì sao?
- Thì ta và bạn ta đây bỏ thi, thấy sao?
- Cậu nói thật ?
Quang cương nghị gật đầu thay cho lời nói. Tên thanh niên cũng bất ngờ, nhưng vẫn cương quyết.
- Được, được, thằng xấu xí kia, mau bỏ cái mớ vất đi trên đầu mày ra để mọi người thấy được bộ mặt thật của mày.
Không nói không rằng, Quang nhẹ nhàng quay lại đối diện Minh, đưa tay cởi cái khẩu trang, rồi cái kính, cuối cùng là cái nón rộng vành kì quái.
Lúc này, cả sảnh V.I.P, tất cả mọi người như không tin vào mắt mình, cậu thanh niên ban nãy, bây giờ đích thị là mỹ nam tử, siêu cấp mỹ nam, làn da trắng, mái tóc đen khói được cắt cao làm nổi bật đôi mắt cực kì cuốn hút, đôi môi hơi ửng đỏ gợi nên 1 sự khiêu khích lạ kì.
Cậu ta mặc 1 bộ trang phục trắng, ban đầu thì thấy rất bình thường, nhưng khi kết hợp với dung mạo cậu thì thành 1 sự hoàn mỹ, 1 khí chất thanh khiết và cao quý, đã vậy trên tay còn ôm 1 con cáo trắng, trông càng tăng lên mỹ diệu gấp chục lần.
Tên thanh niên và mọi người sau khi lấy lại bình tĩnh thì mặt nghệch ra, đúng lúc đó Quân cất tiếng.
- Tất cả còn chưa mau đi ra hết, hay muốn đích thân ta đuổi từng người.
Ánh mắt Quân sắc lẽm, ánh lên sát khí rõ ràng, đám người đó giật mình, ba chân bốn cảnh chạy vội ra phía sảnh lớn.
Bỗng chốc, cuộc thi chỉ còn lại 3 người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.