Khuyết Danh

Quyển 3 - Chương 6: Hành trình của Quân và Quang.

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Ở đầu bên này, Quân cũng đang vô cùng mệt mỏi, gần 20 tiếng đồng hồ mới đến được sân bay quốc tế Luxor ở Ai Cập, rồi từ đó lại phải thuê thuyền đi dọc sông Nile tầm khoảng 90 cây số nữa mới đến được Edfu, nơi đây có đền thờ thần Horus rất nổi tiếng, chính là mục đích là Quân nhắm tới, để tiết kiệm thời gian, phần lớn thời gian trên thuyền Quân dùng để nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.

Điểm đặc trưng của tiết trời Luxor lúc này là nóng, cực kì oi bức, mặc dù đang trên dòng sông Nile đượm màu thời gian và lịch sử, cái nóng vẫn không dễ chịu đi nhiều lắm.

Đã quyết định lần này phải nhanh chóng giải quyết mọi thứ nên cậu cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh vật xung quanh, nhưng hiển nhiên những mảng lịch sử vô tình hay cố ý đều đọng lại rõ ràng trong tâm trí Quân.

Ai Cập quá nhiều sự bí ẩn mà không thể lí giải hết được.

Cuối cùng cũng cập cảng, Quân theo hướng dẫn phải cuốc bộ thêm 2 cây số đường sa mạc nắng nóng nữa thì cuối cùng đền thờ thần Horus kì vĩ, bí ẩn và tràn đầy năng lượng thôi thúc hiện ra trước mắt.

Theo như thông tin mà Quân tìm được từ lúc trước thì đền xây dựng vào năm 237 đến 257 trước công nguyên, được xem như là đền thờ giáo phái được bảo tồn tốt nhất Ai Cập, tuy phần bên trái của nó có 1 chút bị tàn phá, nhưng nhìn chung phần kiến trúc vẫn hiện lên rõ ràng, nhất là những hình điêu khắc thần Horus rất nhiều trên vách đá và những bức tượng to có, nhỏ có, đầy khắp đền thờ.

Dường như có 1 lực lôi kéo mạnh mẽ, Quân quên cả mệt mỏi sãi từng bước dài đi vào hành lang bên trong đền, cứ đi, đi như vô định mãi cho đến khi xung quanh chẳng còn thấy 1 bóng khách du lịch nào, bỗng trước mặt là bức tường chắn lối đi, bên trên khắc hình thần Horus rất to.

Không hề báo trước, Tiểu Linh từ trong tiềm thức cậu nhảy phốc ra, nó nghiêm trọng.

- Chúng ta đã lọt vào kết giới, tùy cơ ứng biến thôi, ta sẽ dùng năng lượng kêu gọi người tạo ra kết giới này xuất hiện, cậu liệu mà đối phó cho tốt.

Dứt lời, 1 luồng sáng đen kịt mạnh mẽ thoát ra từ người con mèo đen, sau đó dần lan rộng ra khắp cả khuôn viên đền, tất nhiên là người bình thường sẽ không thể nào hay biết được.

Tiếp sau đó, 1 tiếng trầm thấp vang lên rõ ràng < Choengggg > kéo theo đó là cảm giác đè nén càng lúc càng mạnh, bất giác Quân phải lui về sau mấy bước chân, lúc này Tiểu Linh cũng quay trở lại nhảy lên vai cậu và đứng chễm chệ trên đó.

Ngay lập tức, bức điêu khắc trên vách bỗng sáng rực lên rồi dường như thực thể hóa, ánh sáng dần tụ lại rồi hiện ra 1 người đàn ông ăn mặc cổ xưa có phần giống với bức phù điêu, chỉ là không có hình thái nửa chim – nửa người mà hoàn toàn là người bình thường.

Ông ta sau khi xuất hiện, đưa đôi mắt sáng lạ thường nhìn Quân và Tiểu Linh, đoạn gật gù.



- Ta chờ 2 người đã lâu, có phải Hồ Đại Thiên kêu các người tới ?

Quân gật đầu.

- Tốt, ta biết các người đến đây là cần thánh vật linh thiêng ấy. Chỉ rất tiếc trong tay ta hiện không có nhưng ta có thể giúp các người đến được nơi có người biết nó ở đâu, chỉ là các người có dám hay không thôi?

Quân thẳng thắng.

- Tôi không sợ, kính mong thần hãy cho tôi biết tôi phải làm gì, tôi sẵn sàng làm tất cả để có thể lấy được Âm Dương Nhãn về lại.

Người đàn ông gật đầu, ông chắp 2 tay lại, 1 thứ ánh sáng chói lóa phát ra bao lấy Quân và Tiểu Linh rồi cuốn 2 người biến đi nhanh như thể cả 2 chưa từng ở đấy. Trước khi ông quay về lại bức tường, chỉ khẽ nói nhỏ 1 câu.

- Mong rằng cha mẹ ta sẽ không làm khó các người.

Rồi hoàn toàn biến mất, không gian lại trở về im ắng và tối tăm, cũ nát.

(….)

Mất 1 ngày và hơn 4 tiếng máy bay mới đáp xuống sân bay quốc tế Athena, mất cả ngày thời gian này chường trên ghế, Quang vươn vai xua đi hết mệt mõi dọc đường, cậu bắt xe đi thẳng đến đồi Acropolis nơi có đền thờ thần s đã đổ nát, chính là địa điểm đầu tiên cậu muốn tìm đến.

Vượt lên dốc xanh mượt cỏ, dường như đã quá quen với kiến trúc quá ư lộng lẫy của Rome nên cậu cũng không thấy mình choáng ngợp khi đi dọc các con đường ở Hy Lạp với trập trùng kiến trúc, con người và nhịp sống có phần khác biệt đất nước Việt Nam thân thương.

Vuốt nhẹ mái tóc, Quang dường như muốn những suy nghĩ lăng tăng kia trôi tuột ra khỏi đầu, cậu nhắm thẳng hướng đền thờ thần s mà tiến tới, vào mùa hè này, rất nhiều khách du lịch đến thăm nơi đây, với bản đồ chuẩn bị sẵn cậu không quá khó để chen qua dòng người đông đúc mà len đến phía ngôi đền đổ nát.

Một khoảng đất hình chữ nhật dài và rộng hiện ra trước mắt, l nhiêu những hàng cột đổ nát, có cái còn nguyên, có cái đã đổ tàn gần quá nửa, nó trơ trọi và nghiệt ngã quá đổi.

Nhưng điểm lạ nhất mà Quang cảm thấy được, đó chính là nguồn năng lượng tràn trề khó hiểu đang phát ra từ phía trung tâm mảnh đất trống. Quang tự tin bước lại gần điểm mà mình cảm nhận được, khi đã gần sát tới, bỗng có 1 thứ năng lượng mạnh mẽ bốc lên rồi nhanh chóng lan ra toàn bộ mảnh đất – lúc này cả Tiểu Thiên cũng lao ra khỏi tiềm thức cậu – Quang vô cùng rõ ràng rằng mình đã lọt vào trong 1 kết giới kì bí mà người ngoài sẽ chẳng thể nào hay biết.

Khối năng lượng đó sau khi lan đủ mảnh đất hình chữ nhật, nó liền bắt đầu hiển hóa, tái dựng lại, từng hàng cột từ hư không xuất hiện, từng mảng tường, mảnh sàn và các hoạt tiết trang trí dần dần khôi phục, cho đến cuối cùng là trước mặt cậu là pho tượng Thần s to khổng lồ vô cùng oai vệ hiện ra.



Vừa kịp định thần, thì 1 khối ánh sáng lung linh xuất hiện giữa linh không hiển hóa thành hình người, đó là 1 người thanh niên tầm vóc không cao, mặc quần áo hy lạp cổ xưa điển hình – đó là 1 mảnh vải trắng vấn phần dưới và 1 nửa phần thân trên, điểm lạ kì là dưới chân anh ta mọc lên cặp cánh rất ngộ nghĩnh, người thanh niên cất lời.

- Cuối cùng ta đã đợi được 2 người, ta chẳng qua chỉ là người dẫn đường, 2 ngươi không cần khẩn trương, ta sẽ đưa các ngươi lên đỉnh Olympus lúc đó thì tha hồ mà hỏi.

Vừa dứt lời, từ người anh ta, khối ánh sáng lan ra bao trùm lấy Quang và con sói, rồi cả 3 biến mất, ngay sau đó thì khung cảnh ngôi đền từ từ đổ sụp dần biến lại thành mảnh đất và những cây cột đổ nát như lúc đầu, vô cùng nhanh chóng và thần kì.

(…)

Vừa kịp định thần, Quang và Tiểu Thiên đã đến 1 khoảng không gian khác, đây dường như là 1 đền thờ xây dựng giữa lưng chừng trời, bao bọc chung quanh là các hàng cột cao to khác thường trạm trỗ tinh tế, bên ngoài nữa là bầu trời xanh bao la rộng lớn. Điểm đặc biệt là chính giữa trước mặt cậu bây giờ có 1 người trung niên dung mạo vô cùng đạo mạo, mạnh mẽ, uy nghi đang ngồi trên 1 cái ghế rất to và dường như làm bằng vàng. Ông ta mỉm cười nhìn 2 người rồi nói.

- Ta đã chờ 2 ngươi cũng khá lâu, có phải Hồ Đại Thiên kêu các ngươi đến.

Quang gật đầu.

- Tốt, rất tốt, vật của người nên trả cho người, rất tiếc ta cũng không giữ nó, nhưng ta có thể dẫn ngươi đến nơi có người giữ nó, các người có dám không?

Quang mạnh mẽ.

- Ý định của tôi là mong lấy lại Lôi Thần Thương, tôi sẽ làm hết khả năng tận sức để có thể mang nó trở về, mong thần có thể giúp tôi.

- Tốt, rất tốt.

Dứt lời, người trung niên phẫy tay 1 cái, bỗng đất dưới chân cậu nứt toạt ra, cậu và Tiểu Thiên nhanh chóng rơi xuống dưới 1 khoảng đường hầm tối tăm và thần kì thay, mặt đấy kia tức khắc liền lại còn nhanh hơn cả khi nó nứt ra.

Lúc này, người trung niên lầm bầm.

- Hi vọng anh trai ta sẽ không làm khó các người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook