Khuyết Danh

Quyển 2 - Chương 3: Kế Hoạch Điên Rồ Của Quân

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Sáng sớm, trời trong xanh diệu nhẹ, từng cơn gió của tiết trời xuân man mát thổi chạm vào da người, mơn trớn, vô cùng dễ chịu.

Cả đám đang thiu thiu ngủ thì bỗng bị đánh thức bởi 1 âm thanh có phần thô tục.

- Con mèo, ngu xuẩn chết tiệt kia, ai cho mày nằm trên mặt tao mà ngủ như vậy hả ?

Giọng thằng Quân la lên rất chi đáng sợ, vừa thét vừa dí Tiểu Linh chạy vòng vòng, nó vừa chạy vừa lên tiếng thanh minh.

- Ta ngủ làm sao ta biết được, ai bảo cái mặt của ngươi êm quá làm chi?

- Con mèo mất dạy kia, còn dám chữi mặt tao dầy hả, mày đứng lại đó, tao mà bắt được thì mày liệu hồn.

Cuộc đấu khẩu đang căng thẳng thì đột ngột 1 ánh sáng màu hồng nhạt xuất hiện giữa thiên không, đập 1 cái rõ mặt vào mặt Quân, làm cậu ta bật ngửa.

Lòm còm bò dậy, chửi đổng.

- Đứa nào chơi trò hèn hạ, đánh lén bổn thiếu gia, có giỏi thì mau lăn ra đây?

- Là ta đánh đấy, ý kiến gì không ?

Vừa dứt lời, ánh sáng lóe lên, 1 người thiếu nữ thanh tú, trên đầu cài 1 bông hoa sen trông vô cùng bắt mắt xuất hiện.

Vừa thấy cô ta, Quân liền thủ thế, ra vẻ cẩn thận, người thiếu nữ này không ai khác chính Liên Hoa Tiên Tử - mà bây giờ mọi người gọi là Liên cho tiện.

Trước đối thủ như nàng, Quân nhiều lần thất thủ thê thảm nên không dám manh động, con mèo thấy vậy ra điều khoái trí, vội phóng vào lòng của Liên, giọng lanh lảnh.

- Ôi, vừa nãy ai hùng hổ lắm mà, sao giờ không thấy nói năng gì nữa ta?

Quân giận tím mặt.

- Ngươi…

Chưa kịp nói hết câu thì cậu ta liền thấy 1 cảnh vô cùng hoa mỹ, Liên vận lực chưởng Tiểu Linh 1 phát, khiến nó bay lộn 2, 3 vòng trên không trung, rồi rớt cái bẹp xuống đất, nhìn kĩ sẽ thấy phần mông của nó có 1 ít cháy xém. Nàng ta thét lên.

- Ta ghét nhất là cái thứ đen thùi lắm lông như ngươi, lần sau mà bay vào người ta nữa, ta đốt trụi lông ngươi.



Quân há hốc mồm, ngay sau đó thì lăn ra cười nham nhỡ. Tiểu Linh tức quá, đường đường là 1 đại linh thú oai vệ, nay lại bị 2 tên nhãi nhép bắt nạt, nó không kềm được la lớn.

- Đồ thứ chằn lửa, xấu xí, ai mà thèm, lần sau đừng có mơ lão đại đây đụng vào người ngươi, hừ, bẩn lông ta thêm.

Dứt lời, nó lủi ngay ra ngoài vườn rồi biến mất dạng, bỏ lại 1 người đang giận dữ cực độ còn 1 người đang cười ngặt nghẻo.

(…)

Nửa tiếng sau, mọi người đã tập hợp đầy đủ ở phòng ăn, Quang làu bàu.

- Sáng sớm đã không yên, ngủ chẳng đã gì hết.

Quân lờm cậu ta.

- Bộ tối qua cậu đi ăn trộm không ngủ hay sao mà giờ còn đòi ngủ?

Bỗng giật mình, cậu ta liền đổi chủ đề.

- Mấy tháng rồi, chúng ta cũng học được kha khá thứ, nhưng có 1 chuyện vô cùng quan trọng mà chúng ta quên mất.

Quân hỏi.

- Việc gì?

- Kiếm tiền.

Buông 2 chữ gọn lỏn nhưng đầy ý nghĩa, lúc này mặt mọi người đều nghệch ra.

Đúng lúc này, Tiểu Linh thắc mắc.

- Kiếm tiền để làm gì?

Minh mỉm cười.

- Kiếm tiền để mà mua vé máy bay, rồi trả tiền khách sạn, chi phí đi lại, ăn uống, mua đồ và 1 số thứ cần phải chi trả cho chuyến đi sắp tới.

Con mèo nghe vẫn không hiểu, lại hỏi.



- Mua vé máy bay làm gì ?

Tùng đáp.

- Để đến chỗ ta cần đến trong thời gian nhanh nhất cho những khoảng cách xa.

- Bao xa và mất bao nhiêu thời gian?

- Thí dụ từ đây sang Ai Cập tùy thuộc vào lộ trình và hạng của vé mà mất vài tiếng đến 1 ngày.

- Làm gì cần phải phức tạp như vậy, không phải trực tiếp biến 1 cái là tới nơi sao?

Con mèo vô cùng ngây ngô hỏi, Tiểu Thiên im lặng nãy giờ, đột ngột lên tiếng.

- Thế ai có thể biến ?

- Tất nhiên là t…

Ưỡn cao ngực, đang định nói là mình có thể làm được, bỗng nhớ ra một chuyện là mình bị mất năng lực rồi, nó vội im, quay sang nhìn Tùng thì anh ta chỉ lắc đầu tỏ ý không thể, nó lại nhìn qua Liên, nàng ta lườm nó 1 cái sắc lạnh.

Chưa kịp rùng mình thì.

‘Cốp’

1 cái cốc như búa bổ giáng xuống đầu nó, tất nhiên là do Quân ra tay.

- Con mèo ngốc kia, không làm được mà còn nhiều chuyện, tỏ vẻ nguy hiểm hả, mau im ngay cho ta, sợ không đủ xấu hổ hay sao?

Tiểu Linh đau muốn chảy nước mắt, quay mặt lè lưỡi, gừ Quân 1 cái rồi chạy tọt vào núp trong lòng của thằng Quang, lúc này Minh đang vừa mỉm cười vừa nói.

- Thôi thôi, bớt ồn ào đi, việc quan trọng bây giờ là mọi người nghĩ cách coi, làm sao để kiếm tiền thật nhanh và thật nhiều đây?

Câu hỏi tuy đơn giản nhưng chẳng có đáp án khả dĩ nào được nêu ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Đúng lúc này, Quân như nhớ ra gì đó, reo lên.

- Tớ nghĩ ra rồi, chúng ta sẽ làm người mẫu.

Mọi người lúc này đều trố mắt nhìn vào cậu ta, đa phần trong đầu đều lóe 2 lên chữ “Biến Thái”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook